Hàng Xóm Của Tôi Là Mỹ Nam

Chương 67: Chương 67: Quyến Rũ




Sau khi nhìn thấy người con gái dáng điệu lả lơi khoác lên mình bộ váy thiếu vải ngắn cũn cởn, anh bất giác nhíu chặt đôi lông mày đen rậm trừng mắt sửng sốt. Một giây sau đó, sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật không mời mà đến kia quả nhiên đã làm tâm tình đang dần tốt đẹp của Chanyeol tồi tệ đi một nửa.

Vốn dĩ lần trước chạm mặt ở chung cư, anh còn tưởng cô ta đã suy nghĩ sáng suốt mà từ bỏ ý định trẻ con của mình. Thật chẳng ngờ, cô ta còn vẫn chưa thông suốt, hiểu không thấu những gì anh nói.

Mặc dù từ rất lâu ba chữ Kim Sanbyul trong lòng đã nhạt nhoà như cát bụi hoang mạc, những chuyện cô ta làm chẳng còn liên hệ gì đến bản thân. Nhưng hiện tại, cô ta dám mặt dày mò tận đến trường quay giở trò đeo bám trước mặt đồng nghiệp, nhân viên cùng công ty gây ảnh hưởng đến công việc của Chanyeol. Anh làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ với thái độ ngày càng quá quắc chẳng coi ai ra gì của cô ta được.

Anh ão nảo thở dài, cúi đầu xin lỗi chuyên gia trang điểm đang make up cho mình rồi mới đứng lên, từng bước tiến lại gần cô gái phiền phức trước mặt. Sanbyul bất động trơ mắt nhìn chàng trai cô ta định câu dẫn không chớp mắt. Hẳn là đang ngẫm nghĩ tiếc nuối. Đúng là trêu ngươi. Một cực phẩm nam nhân thế này, thật hối hận khi lúc trước cô ta lại lựa chọn từ bỏ. Bây giờ để ý kỹ mới thấy, Chanyeol xuất sắc hơn tình David đến thập phần về ngoại hình lẫn tài năng. Chẳng trách ai ai cũng muốn chiếm lĩnh trái tim anh ta, ông trời quả thật quá ưu ái với người đàn ông này, có bao nhiêu điểm tốt, nét đẹp đều ban tặng lên người anh cả. Vóc dáng cao ráo, thân hình hoàn mỹ khoác lên người bộ vest màu trắng lịch lãm, được cắt may vừa vặn như tôn lên đường nét cơ thể mạnh mẽ, đầy quyến rũ của Chanyeol. Mái tóc vuốt keo gọn gàng rẽ theo kiểu dấu phẩy để lộ phần trán thông tuệ với ngũ quan hài hoà, chiếc cằm cương nghị góc cạnh nam tính. Trông anh nổi bật chẳng khác nào soái ca ngôn tình bước ra từ một bộ tiểu thuyết nào đó.

Cô đến đây làm gì?

Tâm hồn lơ lửng bị Chanyeol mê hoặc giờ đây cũng chính vì chất giọng khàn khàn đầy yêu mị của anh mà thức tỉnh. Sanbyul ngớ người ra nhìn người đàn ông quá đỗi xuất chúng đối diện, lại bắt gặp đôi mắt thăm thẳm như xoáy nước nơi anh đang nhướng lên chấp vấn, nhất thời phản ứng có chút ngưng trệ. Cô mất vài giây để định thần, sau đó mới nuốt nước bọt nhìn anh trả lời.

Người ta thấy nhớ nên đến tìm anh mà.

Miệng thì nói, hai cánh tay thon dài của cô ta lại lợi dụng chiếm tiện nghi đưa ngang toan vòng qua eo ôm chàng trai tuấn mỹ bên cạnh vào lòng nũng nịu. Chỉ là không may cho cô ta, Chanyeol đã nhanh chóng xoay người né tránh cánh tay uốn lượn yểu điệu không biết xấu hổ nào đó.

Mọi diễn biến cay cấn đương nhiên đều bị Nana ở một góc và mấy nhân viên, stylist xung quanh nhốt gọn trong tầm mắt. Đội ngũ nhân viên S.M. đa số không dám nói gì, có nhìn thấy cũng cố tình giả ngốc, bất quá Nana thì làm gì phải kiên sợ Sanbyul. Kết quả khỏi nói cũng biết, Kim tiểu thư bị cô siêu mẫu gốc Nhật che môi cười nhạo trong lòng.

Sanbyul bị Chanyeol khi dễ tức đến xám xanh mặt, vậy mà anh vẫn dửng dưng, thái độ lạnh như nước đá mới lấy ra từ tủ đông đứng quanh sát biểu cảm chuyển đổi liên tục trên khuôn mặt của cô ta. Điệu bộ anh thời điểm này rõ ràng gián tiếp khắc lên hai chữ chán ghét to tướng.

Sanbyul đảo mắt một vòng chợp phát giác mọi người trong ê kíp ai nấy đều trân trân hướng cái nhìn hiếu kỳ về phía mình. Trong lòng bỗng dâng lên tia hổ thẹn vô cùng. Cô ta phẫn nộ đến khoé môi giật giật nhưng vẫn giả vờ mỉm cười, trưng ra bộ mặt ngây vô tội.

Chanyeol anh nên nhớ, em là con gái chủ tịch tập đoàn Kim thị. Em chỉ cần vỗ tay một cái, lập tức lịch trình của anh em nắm trong lòng bàn tay. Cho dù anh ở đâu, nếu muốn, em cũng sẽ dễ dàng tìm ra.

Câu nói này vừa thâm sâu vừa đầy hàm ý, cô ta chính là dùng lời lẽ sắc bén để cảnh báo xen lẫn uy hiếp Chanyeol. Muốn nhắc cho anh nhớ, cô ả đường đường là thiên kim Kim gia, cho dù anh có ý định từ chối, cũng không thể chối từ.

Có điều vẻ mặt đắc ý của cô ta vài giây trước vẫn tràn ngập hào khí, vài giây sau đã bị anh làm cho đóng băng.

Thế thì cô cứ ở đó chơi cho thoả thích. Bao giờ chán chỗ này rồi thì trở về Seoul. Tôi bận lắm. Không rảnh để tiếp cô.

Đôi mắt phượng nghiêm túc nhìn thẳng vào Sanbyul không chút biểu cảm mà trả lời. Tuy chẳng phải núi băng Bắc cực cũng đủ sức khiến đối phương lạnh toát sống lưng. Cảm nhận từng đợt hàn khí thấm vào tận lục phủ ngũ tạng.

Sanbyul chìm ngập trong cú sốc giữa đại dương mênh mông lạnh giá, cô ta chới với, quẫy đạp tìm cách bơi lên bờ nhưng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi. Rất chi là bất lực đứng nhìn theo thân ảnh nam nhân to lớn lướt qua trước mặt tựa hồ cơn gió. Chỉ còn để lại mùi hoắc hương đặc trưng ngưng động lại trong không khí. Cô ta siết chặt bàn tay, luyến tiếc hít lấy mùi hương quyến rũ này, chắc chắc có một ngày, nó sẽ mãi mãi thuộc về riêng cô ta.

Chanyeol phiền não trở về chỗ ngồi tận hưởng một chút yên tĩnh. Bỏ qua những phiền muộn trong lòng, anh vô thức đưa ngón tay lên xoa xoa huyệt thái dương. Câu thành ngữ tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa xưa nay Chanyeol đã từng nghe hàng trăm, hàng vạn lần, nhưng anh thực không ngờ đến ngay lúc này nó lại xảy ra với chính bản thân mình. Cũng giống như việc anh ghét cay ghét đắng phải đối mặt với loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết đeo bám quyến rũ đàn ông, vậy mà cứ vượt hết ngọn núi này lại gặp thêm ngọn núi khác cao hơn. Ngọn núi cao hơn đó chẳng phải ai khác ngoài Nana Nishino.

Thoải mái đóng vai nàng công chúa dịu dàng thục nữ đón xem vở hài kịch đặc sắc ban nãy, chứng kiến Kim tiểu thư đanh đá bị nam thần bơ đến thảm hại, tất nhiên Nana đắt ý vô cùng, tâm tình cũng bởi thế liền tốt đẹp hơn vạn phần. Cho nên kiên nhẫn đợi tới khi vở kịch hạ màn, cô ta lập tức thong thả bước đi uyển chuyển tiến đến gần chàng trai băng lãnh nào đó, triển khai kế hoạch dùng mỹ sắc nung chảy băng sơn. Điệu bộ lả lướt đi ngang qua Kim Sanbyul, Nana còn không quên ban tặng cho cô ta một nụ cười chế giễu, khinh thường khiến vị tiểu thư kiêu ngạo họ Kim đã tức giận nay lại càng tức giận hơn.

Nana lẳng lặng cất bước tiến thẳng đến vị trí Chanyeol đang ngồi, mấy nhân viên xung quanh gần như nín thở, chờ xem chiêu bài dụ hoặc từ đối thủ đáng gờm của Kim Sanbyul.

Lý do mọi người trong S.M. gán cho Nana cái biệt danh như thế là vì điều kiện của cô ta thực ra mà nói có thể sánh ngang tầm với Sanbyul.

So về nhan sắc, có lẽ hai cô gái này chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu, nhưng nếu so về kế sách, Nana khôn khéo hơn Sanbyul nhiều. Cũng như khi cô ta nhẹ nhàng cầm trên tay kịch bản, chọn một chiếc ghế cạnh Chanyeol rồi ngồi xuống, mỗi động thái đều toát lên khí chất hơn người, dịu dàng như nước, mềm mỏng như thiếu nữ mới yêu. Tiếng nói Nana lảnh lót, nhỏ nhẹ tựa lời ru, giọng nói ấy khiến người nào nghe được cũng đều phải mê đắm khó mà cưỡng lại.

Chanyeol, đã sắp đến giờ ghi hình, cùng xem lại kịch bản một chút đi. Chúng ta phải bàn bạc, thống nhất kỹ càng với nhau để lát nữa bấm máy diễn xuất tự nhiên không bị gượng gạo.

Sai lầm lớn nhất của Nana chỉ là cô ta hình như không hề nhận ra, tảng băng lớn mà cô ả muốn tiếp cận chẳng chút hứng thú trước những thứ đường mật do cô ta thêu dệt. Tuy vậy vì mối quan hệ hợp tác trong công việc, anh vẫn giữ hoà khí ngồi im lắng nghe, bất quá biểu cảm trên khuôn mặt từ đầu đến cuối y nguyên một vẻ lạnh lùng, đem không khí xung quanh ngưng tụ lại rồi đông đặc.

Cô cứ đọc và đưa ra ý kiến.

Câu trả lời rất đỗi thờ ơ làm Nana lòng hơi hụt hẫng, bỏ qua tính khí lạnh lùng quá mức của anh, cô ta gượng gạo kiên trì gật đầu.

Vâng! Nana thấy ở đoạn đó...đoạn này...và đoạn kia nữa.

Chúng ta nên làm thế này nhé, có được không?

Cũng tạm ổn.

Anh mất vài giây ngẫm nghĩ lời cô ta nói, sau đó thấy có lý nên đồng ý. Nana mừng thầm vì mọi việc tiến triển khá thuận lợi, cô ta lập tức liếc mắt khiêu khích vị tiểu thư kênh kiệu đang chống chọi với cơn giận sắp lên đỉnh điểm rồi linh hoạt quét tầm nhìn về hướng Chanyeol, mỉm cười dịu dàng.

Hi...hi...Quyết định như vậy nhé.

Cô ta làm như vô tình giở sang trang tiếp theo, gương mặt lúc bấy giờ cũng rất biết cách phối hợp, đột nhiên nhuộm đỏ màu quả gấc lan đến tận vành tai, ngón tay trắng nõn sở hữu bộ móng sặc sỡ chỉ vào phân cảnh cuối in bên dưới trang giấy, giọng nói lộ rõ vẻ thẹn thùng cứ nhỏ dần, nhỏ dần.

Chanyeol à, còn phân đoạn cuối nữa...anh và Nana...húng ta...phải đóng cảnh hôn đó. Nana quay lưng che mặt, e ấp giấu đi cảm xúc ngượng ngùng.

Trong khi Chanyeol lại chẳng quan tâm mấy đến cảm nhận và suy nghĩ của cô ta, đôi mắt phượng hoàng sắc bén chỉ tùy tiện lướt vội qua khổ giấy A4 dày đặt chữ, lạnh lùng buông một câu.

Cứ diễn y như kịch bản.

Tôi đến rồi. Xin lỗi vì để mọi người phải đợi lâu.

Chất giọng trong trẻo, yêu mị hấp dẫn như tiếng chim hoạ mi mà cũng réo rắt tựa hồ âm thanh nước chảy bởi dòng mạch khê thuần khiết, không lẫn chút tạp chất tận nơi rừng sâu núi thẳm. Tựa như một bản tình ca êm đềm, da diết làm tất cả mọi người đều ngừng công việc đang dở, quay mặt chuyển tầm nhìn theo hướng phát ra giọng nói.

Cặp mắt quyến rũ màu hổ phách bất giác loé lên tia sáng giữa đêm đen u uất, Chanyeol chẳng kìm nén nổi sự ngỡ ngàng, đôi lông mày quyến rũ nhấc lên vì quá ngạc nhiên, khoảnh khắc này anh không còn tin vào thị giác của chính mình nữa. Mà quản lý Jeon, quản lý Choi, đạo diễn Ju cùng Tae Hee, Sunbin và Siyeon nào khác gì so với anh, ai nấy đều vô cùng bất ngờ khi nghe thấy thanh âm đột ngột. Còn có cái nhìn đầy ganh ghét, ghen tị của Nana và Sanbyul, tất cả đều không hẹn lại cùng đổ dồn sự chú ý về phía trước.

Phía cuối con đường mòn dẫn vào khu rừng cổ thụ, tia nắng mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất khắc hoạ dáng người nhỏ bé, mỏng manh như cánh hoa anh đào của cô gái trẻ. Gương mặt dù trang điểm nhẹ vẫn không hề thuyên giảm đi đường nét ngũ quan thanh tú, kiều diễm.

Mái tóc nâu hạt dẻ buông xoã dịu dàng ở sau lưng. Giống như hương xuân tinh khôi, duy mỹ khẽ lướt qua, không quá chói chang, nổi bật nhưng mang theo một vẻ đẹp dịu nhẹ, trong sáng mà thuần khiết.

Ngoài kia, từng cơn gió từ biển vô tình hay hữu ý thổi đến, phất phơ gấu váy trắng tinh của cô gái tạo nên hình ảnh đẹp như tranh vẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.