Chương này tặng em NamiEXO121
-------------------------
Khoảng không thêm phần mờ mịt dưới hiệu ứng đèn led, thân ảnh nhỏ nhắn sững sờ ngước nhìn, khuôn mặt xinh đẹp phủ một lớp rượu đỏ nhức mắt, những giọt rượu li ti chảy dọc xuống cằm, ướt át làm cô sớm bừng tỉnh, nhận ra kẻ vô duyên vô cớ muốn sinh sự ở đối diện là ai.
Kim tiểu thư, động thái vừa rồi của cô thật không giống người có học thức chút nào! Misa tức giận nheo mắt, gạt đi chất lỏng lành lạnh trên má, thẳng thừng buông lời.
Người phụ nữ váy ngắn cũn cỡn lập tức nhướng mày trợn tròn mắt, cánh tay trần vòng lại trước ngực, ưỡn ra khoe cổ áo khoét sâu thiếu điều lộ cả nội y.
Hồ ly tinh chết tiệt, dám chửi tôi là người không có ăn học sao? Sanbyul cao ngạo gõ gót giày tới gần, bộ dạng y như con sư tử lồng lộn nhe móng vuốt, Loại phụ nữ không biết xấu hổ đi cướp bạn trai người khác! Đáng lý ban nãy tôi phải ném cái ly này vào khuôn mặt xinh đẹp của cô mới đúng.
Lời lẽ chưa dứt, người phụ nữ hung tợn liền giơ cao cánh tay cầm ly rượu đế cao, thuận đà từ trên giáng xuống. Ngay tức khắc, Misa nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay cô ta, ngăn cản hành động điên rồ không suy nghĩ kia lại. Sanbyul đâu có ngờ một cô gái yếu ớt như Misa cũng có ngày chống trả với mình, máu hận trong lòng dâng lên cuồn cuộn, cô ta nghiến răng, gia tăng lực đạo nhằm vào đỉnh đầu tình địch ép xuống.
Tiện nhân, hôm nay tôi giết cô!
Cánh tay trắng nõn bị bộ móng giả của Sanbyul cào cấu đến bật máu, Misa vẫn cương quyết không bỏ cuộc, hàng mi thanh mảnh nhíu chặt, cô cố gắng đưa cánh tay còn lại giằng lấy ly rượu đối phương đang cầm. Hai người phụ nữ quyết liệt trong tư thế giằng co, khung cảnh cuối góc bar phút chốc trở nên hỗn loạn. Mà thật không may, sân khấu ở quá xa, mọi người đắm chìm cùng những điệu nhảy, âm nhạc cơ bản đã át đi âm thanh xô sát.
Kim Sanbyul, cô bị điên sao? Giữa tôi và Chanyeol chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường. Hà cớ gì cô phải nhọc tâm để ý! Bị cô ả họ Kim ngang ngược dồn vào gốc sofa, Misa không kìm nổi phẫn nộ, giơ chân đá một cái vừa vặn trúng ngay ống quyển cô ta. Sanbyul đau đớn nhăn mặt, bàn tay hùng hổ để lại cái tát thật mạnh bên gò má phải của Misa hòng trả đũa, đôi mắt long sòng sọc sắc đỏ y hệt con thú hoang xổng chuồng.
Đồ chó cái! Câm mồm! Cô chính là dùng thân thể dơ bẩn này dụ dỗ Chanyeol chứ gì! Tốt! Tôi cho cô toại nguyện! Giúp cô lột sạch hết ngay tại đây để quyến rũ đàn ông!
Cuộc đời muôn thuở, khi ghen tuông lên tới đỉnh điểm, người phụ nữ có thể làm được những chuyện mà bạn chưa từng ngờ đến. Đừng nói chi hiện tại còn là một Kim Sanbyul tính tình cay nghiệt, hống hách không coi ai ra gì. Cô ta đã nói thì đương nhiên sẽ làm.
Ném cái ly rỗng trong tay xuống đất vỡ tan, người phụ nữ đanh đá siết lấy đôi tay mềm yếu, hung hăn đem cổ áo xé ra.
Kim Sanbyul, mau dừng lại! Cô làm cái trò gì vậy. Nếu như hôm nay tôi bị thương, cô nghĩ rằng bọn họ sẽ tha cho cô sao?
Misa một mực kháng cự, xô mạnh ả đàn bà điên loạn phía trên mình, vùng vẫy thoát khỏi mấy ngón tay sắt ngọn của cô ta, cô khổ sở túm chặt cổ áo, ngăn hàng động cấu xé ở ngực áo lại. Nhưng Sanbyul đâu chịu yếu thế, cô ta sần sộ trợn mắt hung tợn, Misa thấy mi giả của cô ta tưởng chừng sắp rơi ra, cô vừa uất ức vừa tức giận ngùn ngụt, giơ tay cào mạnh vào khuôn mặt phủ lớp phấn dày cộm.
Ahhh... Tiện nhân dám cào lên mặt tao. Mày chống trả à? Được! Cứ la hét đi! Nhân viên ở đây đều là người của tao cả thôi! Để xem ai tới cứu mày!
Sanbyul vươn tay xé toạt ngực áo cô gái bị đè dưới sofa, âm thanh vải bị rách vang lên nhức nhối. Misa không tránh khỏi kinh hãi, vội dùng tay che lấy cơ thể, tầm nhìn rơi trên phần da thịt trần trụi lộ ra, hoả khí liền dâng trào lên đại não, cô dùng hết sức bình sinh, gửi tặng Sanbyul một cái tát trời giáng.
Chát...
Mỹ nhân diện váy ngắn quá bất ngờ trước cú đánh vừa rồi, mặt mũi đột ngột tối sầm như đêm ba mươi, cô ả lảo đảo đứng dậy vớ lấy cái ly đế cao trên bàn, có điều vũ khí thủy tinh nguy hiểm còn chưa kịp rơi trúng trán Misa, đã bị cô nhanh trí cho một cước vào đầu gối.
Kết quả kẻ vô duyên muốn gây chuyện mất đà té ngửa về hàng ghế ngồi đằng sau. Mấy cái ghế gần đó ngã nghiêng đè lên người cô ta, mặt bàn dao động, rượu mạnh bên trên đổ ngược, chảy xuống thân váy hàng hiệu, hàng loạt âm thanh đổ vỡ nối tiếp vang lên, nhân viên quầy bar vội vã chạy đến.
Lúc tới nơi, hai cậu bồi bàn trẻ tuổi chỉ biết đứng ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì họ không tài nào tưởng tượng ra Kim đại tiểu thư thân thủ cao thâm, oanh oanh liệt liệt dúi vào tay họ sấp tiền mua chuộc dày cộm bấy giờ lại váy áo ướt nhẹt rượu đỏ, tóc tai bù xù, lồm cồm chui ra từ gầm bàn, gò má nổi bật vết cào dài sọc, thảm hại vô độ.
Cô ta mặt mũi tèm nhen, mà vẫn còn đủ sức hăng say mắng chửi.
Con tiện nữ... Mày giỏi lắm! Dám động đến cả Kim Sanbyul tao! Mày sắp tận số rồi.
Hai nhân viên bồi bàn lập tức tiến đến đỡ lấy thiên kim của ông trùm đầu tư bất động sản, dùng khăn ướt lau chùi váy áo cho cô ta, cả hai bất giác không kìm được liếc nhẹ về nhân vật lợi hại đối diện.
Cô gái ấy vô cùng xinh đẹp, váy trắng nhuốm màu đỏ nhạt của rượu, khuôn mặt in hằn năm ngón tay nhưng nhuệ khí thì không có sự thuyên giảm, một tay che kín ngực áo nửa kín nửa hở, giày pha lê dần dần bước tới gần kẻ bại trận lắm mồm.
Cô phủi phủi gấu váy nhăm nhúm vì đánh nhau, môi anh đào hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ, nói.
Kim tiểu thư, cô hôm nay đã thua rồi. Tôi không nói về trận ẩu đả lúc nãy, xét về chuỗi hành động khiếm nhã cô gây ra cho tôi thời gian qua cũng vừa đủ chứng minh cô là kẻ thất bại. Một khi người đàn ông đã chẳng vươn vấn với cô nữa, dù không có tôi, cũng sẽ có hàng trăm, hàng nghìn cô gái khác.
Mũi giày của cô gái thong thả dịch chuyển, đáy mắt sâu hút không đáy lướt qua sự lạnh lùng.
Cô vốn xuất thân từ nhà quyền quý, hành vi vẫn nên có chừng mực. Gạt bỏ hết suy nghĩ ấu trĩ đi, rồi sẽ đến một ngày, cô hiểu được những điều tôi nói.
Vị tiểu thư váy ngắn siết chặt khớp ngón tay kêu răn rắc, quai hàm bạch ra, cô ả tức đến da mặt biến sắc. Sanbyul chẳng biết ngày cô ta hiểu được lời nói của Misa có tồn tại hay không. Nhưng thời khắc này cô ta biết rõ một điều: Kim Sanbyul chắc chắn sẽ trả thù kẻ làm cô ta mất hết thể diện.
Chai Whisky đắt tiền nằm chễm chệ giữa bàn rượu trong chớp nhoáng vì hành động gọn nhẹ của Sanbyul mà bể nát. Phục vụ ái ngại đưa mắt nhìn vụn thủy tinh dưới sàn rồi lại quét sang kẻ phá hoại đứng lù lù trước mắt.
Người phụ nữ giận cá chém thớt nổi đoá, nước bọt tung toé quát vào mặt bọn họ.
Gọi điện đến Kim gia, bố tôi sẽ chuyển khoảng thanh toán hết!
...
Misa mang theo tâm trạng bực dọc băng qua dãy bàn ghế dày đặt, tránh xa cô tiểu thư đanh đá thích gây chuyện, ánh sáng lờ mờ phần nào giảm đi khả năng nhạy bén của thị giác. Giây phút không cẩn thận ấy, cô vô tình đụng phải một vật thể cưng cứng. Va chạm khiến cô gái nhỏ bé sững người, suýt xoa ôm lấy vầng trán đau điếng.
Ui da!
Khuôn mặt ướt át từ từ ngẩng lên, thu gọn đôi mắt nâu trầm ấn định cái nhìn dịu dàng về phía mình, Misa nhất thời lúng túng, lắp bắp cất lời.
Anh... Baek Hyun...
Misa, em đang định đi đâu sao? Người đàn ông nghiêng đầu, con ngươi chớp động nhẹ nhàng, viền môi mỏng uốn cong tự tiếu phi tiếu.
Misa mắt tròn xoe nhìn anh, thầm rủa khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần đi, cô tựa hồ có thể cảm nhận mùi mồ hôi đàn ông hoà cùng hương nước hoa nhàn nhạt lẫn mùi rượu thoảng qua chóp mũi. Nam giới khi say đúng là mang một sức hút khó cưỡng.
Cô hắn giọng, khôi phục thần thái bình tĩnh, lịch sự đáp lời.
Không khí ở đây ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài hóng mát thôi. Thật ngại quá, xin được đi trước ạ. Người con gái vừa dứt lời, vội vội vàng vàng đỡ lấy tà váy ý định rời đi. Chỉ là cô chậm một bước rồi, bàn tay rắn rỏi nào đó đã kịp thời bắt lấy khuỷu tay thon nhỏ.
Misa có chút hốt hoảng, theo phản xạ rụt người lại, thân hình đàn ông to lớn ngả về phía cô, lực đạo từ cánh tay kéo người con gái ngược vào lòng, tầm mắt lắng đọng trên khuôn mặt trắng mịn phủ lớp chất lỏng đỏ nhạt, dấu ngón tay in hằn rõ ràng một bên má, mi mắt anh nheo lại, giọng nói trầm thấp chảy vào vành tai.
Mặt em sao lại bị thương?
Cái đó... em... em... bất cẩn vấp ngã. Khoảng khắc bối rối nhất thời không nghĩ ra lý do nào hay hơn, Misa luống cuống nói năng lộn xộn, câu trả lời cũng thật bất hợp lý. Đến trẻ con còn thừa biết là nói dối, đừng nói chi người nhạy bén như Baekhyun.
Cặp đồng tử rời khỏi khuôn mặt Misa quét một vòng toàn cảnh club, dưới ánh sáng nhấp nháy dủ màu sắc, anh nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng váy ngắn cong cớn lẩn khuất trong đám đông. Lông mày đen rậm cau chặt, xem ra lời cảnh cáo ở Jeju đối với người phụ nữ chua ngoa này một chút tác dụng cũng không có, vừa rồi vẫn là anh đến chậm mất.
Anh Baekhyun, em không sao đâu. Đừng lo lắng! Cô gái khe khẽ gỡ bàn tay to dày đặt trên tay mình.
Sự chú ý của Baekhyun bị giọng diệu trong trẻo kéo về, và rồi tầm nhìn anh vô tình rơi rớt ở phần cổ áo xộc xệch trễ xuống tận ngực, da thịt trắng hồng hiện ra trước mắt, bộ phận mềm mại nào đó rõ ràng đang không ngừng nhô lên hạ xuống theo từng nhịp thở của chủ nhân nó. Cả cơ thể bất động, sắc mặt anh đã đỏ nay càng đỏ hơn.
Dường như Misa bắt đầu nhận thấy có điều gì khác thường, cô ngây ngốc dời mắt theo hướng chú ý của Baekhyun, phát hiện bản thân mải mê thuyết phục, đã quên mất dùng tay che chỗ váy áo bị xé rách lại.
Nhiệt nóng chạy dọc sống lưng truyền thẳng vào tim, cô cong tay thành dấu x, đem ánh mắt rực cháy của đối phương trực tiếp gián đoạn, chân giống như vừa gắn thêm tên lửa, thổi phù một cái liền khởi động chạy mất.
...
Cùng lúc này, trên sân khấu, điệu valse trữ tình vang lên đều đều, từng đôi ôm ghì lấy nhau nhẹ nhàng xoay chuyển. Đứng giữa không gian lãng mạn mà lòng dạ Nana lại nhộn nhạo không yên, tình trạng mỹ nhân gốc Nhật bây giờ chẳng khác nào ngồi trên đống lửa. Tuy phải cắn răng chịu trận khiêu vũ với tên háo sắc họ Hwang, đôi mắt nhạy bén vẫn đau đáu liếc nhìn một góc club tìm kiếm bóng dáng người đàn ông trong lòng.
Vị trí ghế ngồi trống trơn, không chỉ có Chanyeol, cô gái địch thủ chết tiệt Jin Misa cũng bốc hơi mất. Nana nhíu mày tức tối, cảm giác như trước mắt cô ta đang nổi đom đóm dày đặt. Vậy mà vào thời điểm rối tung rối mù thế này, gã dâm tặc thấp hơn cả cái đầu lại trơ trẽn hạ tay xuống, ngang nhiên xoa bóp bờ mông đầy đặn của cô ta.
Tựa hồ có người châm ngòi pháo chọc giận, Nana điên tiết trợn mắt xô mạnh con cáo già háo sắc, trước lúc bỏ đi còn không nể nan quăng thẳng một câu vào mặt hắn ta.
Xin lỗi, tôi có việc phải đi rồi! Hôm khác gặp lại.
...
Tấm gương lớn sang trọng bên trên bồn rửa mặt phản chiếu da thịt non mềm nhuộm đỏ màu dâu tây, cô gái sở hữu đường nét hoàn mỹ hơi nghiêng đầu, ngón tay chạm nhẹ vào vết xước rớm máu ở gò má, khe khẽ xuýt xoa.
Cái cô tiểu thư Sanbyul đó ra tay cũng thật độc địa, sao cứ phải năm lần bảy lượt tìm cô gây sự chứ. Misa xưa nay tính tình luôn ôn hoà, hiền lành, nhưng đó là với người biết điều và có học thức, còn đối lại những kẻ vô lý, ngang ngược, cô quyết không yếu đuối nhân nhượng.
Càng nghĩ càng không hiểu, người phụ nữ cay nghiệt, đanh đá như Sanbyul làm sao Chanyeol có thể yêu thích được nhỉ? Nhưng bức ảnh trong quyển sổ chép nhạc, dòng chữ nắn nót khắc lên hình trái tim, Misa biết, anh đã từng rất yêu...
Cô chẳng kìm được thở dài nặng nhọc một tiếng.
Không biết hôm nay ngày gì mà xảy ra bao nhiêu là chuyện, Misa hết trải qua phấn khởi hồi hộp, lại chuyển sang lo sợ, hoảng hốt, sau cùng thì tức giận. Đã vậy vài phút trước còn lâm vào tình huống khó xử trước mặt Baekhyun. Ôi! Cảm xúc cứ lên xuống thất thường thế này không khéo có ngày cô ngạt thở mất.
Khom người vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo, cô cẩn thận dùng khăn giấy lau khô, tầm nhìn đừng trên ngực áo, lại thêm thanh âm thở dài nữa tràn ra. Rắc rối rồi đây, lễ phục hỏng nặng thế, cô làm sao dám bước ra khỏi toilet.
Loay hoay gần mười phút buộc lại phần dây áo bị rách, Misa vẫn chưa hoàn toàn tự tin với bộ dạng hiện tại, cô nhanh trí xoã thêm đuôi tóc hạt dẻ che đậy da thịt bị lộ ra, sau đó mới đủ dũng khí rời khỏi khu vệ sinh.
Lúc bước ra cửa WC, Misa đột nhiên sững người, hình như cô vừa nhớ đến một việc quan trọng.
Phải rồi! Hàng xóm. Anh bây giờ thế nào nhỉ? Khi nãy Sanbyul đến gây rối làm cô cũng quên phắt đi mất việc đi tìm Chanyeol.
Nỗi lo lắng hoàn toàn đủ điều kiện dâng lên, Misa cố gắng động não. Trong một phút, cô tự nhủ hay là vào toilet nam xem thử tình hình anh ra sao. Không ngoại trừ khả năng hàng xóm phúc hắc đang làm bạn với bồn cầu, nôn thốc nôn tháo cũng nên. Misa đã từng trải qua cơn thịnh nộ của dạ dày, cô hiểu rõ, cảm giác ấy không hề dễ chịu chút nào.
Ngày trước, những khi cô gặp khó khăn, Chanyeol luôn ở bên cạnh giúp đỡ, động viên. Bây giờ đến lúc anh xảy ra chuyện cô đâu thể nào khoanh tay ngồi nhìn được.
Vậy là Misa quyết định quay ngược trở lại, bước chân rón rén rẽ sang hướng WC nam, cẩn thận nhìn trước nhìn sau xem có ai trông thấy mình hay không. May mắn trời đã khuya, mọi người đều tập trung vui chơi ở quầy bar nên ít ai lui tới khu vực này, Misa cơ bản không cần lo lắng bị hiểu lầm là kẻ biến thái rình rập trước cửa toilet nam.
Mất một lúc thám kính tình hình, cô gái nhỏ bắt đầu thò đầu nhìn vào trong, không khí im lìm vắng lặng, thoang thoảng hương hoa nhài đặc trưng của chất tẩy rửa.
Có vẻ như không có người nào ở đây cả.
Misa thập thò mãi, cuối cùng kiên nhẫn bay đi hết sạch, cô đánh bạo nhấc mũi chân chạm vào ngưỡng cửa. Đôi lông mày lá liễu căng thẳng nhíu chặt, cô nàng ngốc cố gắng bước đi khẽ nhất có thể, bên trong vẫn không có bất cứ âm thanh nào xuất hiện ngoại trừ tiếng ma sát rất nhỏ giữa giày cao gót và sàn gạch.
Luồng khí lạnh âm thầm xộc đến, Misa bắt đầu cảm thấy sởn hết gai óc. Hô hấp của cô bất giác rối loạn. Không phải chứ! Lẽ nào Chanyeol không có ở đây? Hay là do cô lo lắng quá nhiều? Có thể từ nãy giờ trong lúc cô đang rửa mặt, Chanyeol đã trở lại quầy bar rồi chăng?
Điều này không phải không thể xảy ra.
Misa ngây người trong chốc lát, vốn dĩ cô gái nhỏ định quay trở lại club cầu cứu sự giúp đỡ. Nào ngờ đúng vào thời khắc đôi chân khảng mảnh xoay chuyển, một bóng đen to đùng bất ngờ xuất hiện mang theo hơi lạnh cố hữu. Misa chưa kịp phản ứng liền cảm nhận thứ sức mạnh vô hình ập tới cánh tay, một động tác kéo gọn cả thân thể mềm mại vào trong.
Cô chỉ kịp hét lên một tiếng.
Ahhh...
...
Quầy rượu Paris Night, người phụ nữ gợi cảm trong bộ váy đuôi cá bó sát dáng vẻ hớt hãi, toát mồ hôi hỏi thăm từng nhân viên bồi bàn về tung tích của cặp nam nữ chưa đầy nửa tiếng trước còn ngồi ở góc bàn.
Cô ta rõ ràng đang cố gắng giữ lấy thần thái bình tĩnh, có điều sau mỗi lần nhận được câu trả lời, sắc mặt đã tệ càng thêm tệ hơn.
Nhận thấy tình hình hiện tại kéo dài không ổn chút nào, Nana lập tức đứng dậy, quyết tâm hành động trước khi quá muộn. Con cá lớn may mắn sa vào lướt, cơ hội ngàn năm có một đâu thể dễ đánh mất.
Mỹ nhân chân dài khẩn trương lục tìm khắp mọi ngõ ngách của club Paris Night, cho dù là góc chân tường hay tận hốc hẻm ít ai để ý, cô ta cũng chưa hề bỏ qua.
Nhưng hình như Thượng Đế không chiều lòng người, càng tìm kiếm, nam thần họ Park lại như thể chất lỏng bay hơi mất. Nana bắt đầu vì quá sốt ruột mà hoá thành nổi giận. Từ lúc người đàn ông uống ly rượu tẩm thuốc đến bây giờ cũng gần một giờ đồng hồ. Xuân dược chắc chắn đã phát huy tác dụng. Vậy mà anh lại mất tích cùng với cô ả tình địch Nana hận không thể giết chết.
Trường hợp tồi tệ nhất nếu hai người họ ở cùng một chỗ, kế hoạch cô ta dày công chuẩn bị không phải bị phá sản hoàn toàn sao?
Thành ra, từ đầu đến cuối đều là gián tiếp 'tác hợp' cho ý trung nhân trong lòng và kẻ thù không đội trời chung à?
Chết tiệt! Nishino Nana đâu thể nào chấp nhận được sự thật khủng khiếp đó. Hôm nay, bằng mọi giá cô ta phải thành công chiếm lấy người đàn ông mình yêu, ép anh phải chịu trách nhiệm với cả cuộc đời của cô ta. Dù phải hi sinh mạng người, cô ta cũng nhất quyết phải đạt được mục đích.
Nana chính là con người bất chấp thủ đoạn như vậy.
Thân thể chuẩn tỉ lệ lướt ngang qua kệ để rượu, chỉ giây phút ngắn ngủi, đáy mắt sắc lẹm vụt qua tia sáng rực. Còn một nơi... một nơi cô ta chưa kiểm tra qua.
Mà người đàn ông ưu tú kia... anh chắc chắn đang ở đó.
...
Ánh sáng phát ra bởi đèn chùm trên trần nhà từ tốn lan toả dịu dàng, trong góc tường chật hẹp, thoảng hương hoa nhài nhè nhẹ, thân hình cường tráng khống chế hai cánh tay mềm mại, ép sát cơ thể nhỏ bé lên tường gạch lạnh lẽo. Cơ thể hai người gần như dính chặt vào nhau.
Cái miệng nhỏ nhắn bị bịt chặt, Misa kinh hãi ngước nhìn người đàn ông cao lớn đối diện. Dù cố giữ bình tĩnh cô vẫn không tránh khỏi ngỡ ngàng. Cặp con ngươi của người đó hằn lên những tơ máu đỏ ngầu, đôi mắt sâu thăm thẳm trở nên mờ đục, không còn vẻ tinh anh, băng lãnh như thường ngày. Hơi thở nóng rực phả lên vành tai, tứ chi Misa đông cứng vài phút tiếp theo.
Cho đến khi lực đạo kìm giữ ở cổ tay thuyên giảm, Misa mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cô lùi lại đằng sau vài bước, đồng tử đen thẳm trợn tròn, há hốc mồm kinh ngạc.
Là anh? Chan...Yeol.
Người đàn ông không có trả lời, anh vật vã chống bàn tay lên tường, sắc mặt đỏ lựng như người đang sốt, mồ hôi đầm đìa chảy xuống ướt đẫm một khoảng rộng ở ngực áo. Chiếc áo sơ mi trên người đã bị mở tung mấy cúc áo phía trên. Cơ thể anh run lên bần bật, đáy mắt vụt qua nỗi chống chịu cùng cực.
Trước biểu hiện kỳ lạ của hàng xóm phúc hắc, Misa vừa sửng sốt vừa lo sợ. Hành động của cô bắt đầu luống cuống, bàn tay theo phản xạ lập tức đặt lên trán anh, môi hồng lắp bắp.
Anh... bị làm sao vậy? Trông thần sắc thật tệ. Để tôi kiểm tra thân nhiệt.
Chanyeol nhíu mày khó chịu, anh chủ động nghiêng đầu từ chối. Tiếc là đã không kịp. Bàn tay Misa vừa chạm vào người Chanyeol, liền phát hoảng mà giật lại.
Trời ạ! Sao nóng thế này? Có lẽ bị sốt rồi. Để tôi xem...
Lời lẽ chưa dứt, tay cô tiếp tục dịch chuyển lên gò má, trên cổ Chanyeol để xác định lại một lần nữa. Nhưng lần này, Misa chỉ mới chạm nhẹ, người đàn ông đã khẽ rên một tiếng, nhanh như cắt liền vươn tay tóm gọn cổ tay cô.
Chanyeol không đổi tư thế, dùng vòm ngực rắn chắc ép Misa vào một góc. Cô gái nhỏ trân trân nhìn anh, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, hơi thở nam tính nóng rẫy mơn trớn sau phần gáy trắng mịn.
Đúng vào khoảnh khắc đó, bờ môi quyến rũ của anh phủ lên đôi môi đỏ hồng mềm mại, ra sức mút mát trong cơn run rẩy, nụ hôn ngấu nghiến, cuồng dã đến ngạt thở.