Động tác Trịnh Lĩnh càng thêm dữ dội, câu bị đâm vào đến nỗi nghẹn họng, khoái cảm như con sóng triều ào ào dâng lên, lan khắp thân thể, các đầu ngón tay phát run.
Hoa Thất chưa bao giờ biết ân ái lại sướng đến vậy, thoái mái muốn chết.
Eo cậu ưỡn lên, thân thể không tiếp nhận khoái cảm nhiều hơn, vô thức có ý tránh né. Nhưng Trịnh Lĩnh lại tóm lấy eo cậu, thúc càng lúc càng sâu. Nước mắt Hoa Thất tí tách rơi xuống, miệng kêu rên: “Đừng………! A! Đừng mà! “.
Hắn rút ra một chút rồi nhanh chóng chạm vào tuyến tiền liệt, Hoa Thất miệng vẫn “đừng đừng” chưa gì đã giật nảy xuất tinh.
Trịnh Lĩnh lại chậm rãi xuyên vào vài lần, sau đó rút ra.
Hoa Thất bắt lấy tay hắn, không cho đứng dậy.
Dương vật còn đang khẽ giật, vẫn chưa xong việc, cậu sốt ruột hỏi: “Không làm tiếp à?”
“Chẳng phải em bảo “đừng” à?”
“Anh có nói tha cho em đâu?”
“Thế không phải em xin tha sao?”
Hoa Thất nằm úp sấp lại, bảo: “Em không nói nữa, tóm lại anh làm tiếp đi.”
Trịnh Lĩnh phủ lên người cậu, xoa xoa đầu: “Làm nữa sẽ khó chịu, lần đầu tiên cứ vậy đi, ngoan.”
“Không phải thế……”. Hoa Thất cuống đến suýt khóc: “Anh có tới không?”
Trịnh Lĩnh bất đắc dĩ, sờ sờ phía sau có hơi sưng đỏ của cậu, Hoa Thất trở mình nói: “Lần này làm chính diện đi”
“Muốn cho anh thấy em bị làm nức nở khóc lóc hở?”.
Bàn tay nhỏ bé giữ lấy mặt hắn “Lúc làm tình anh đừng có nói mà tập trung việc chính được không?”
Trịnh Lĩnh cười ha hả, tách hai chân cậu ra rồi từ từ đâm vào.
Cao trào qua đi rồi lại đi vào quả rất khó chịu, tất cả đau đớn dường như nhân lên gấp bội.
Hoa Thất cau mày, nước mắt chảy xuống tóc mai, hắn cúi xuống hôn cậu, thủ thỉ: “Nhịn một chút rồi sẽ ổn thôi.”
Hoa Thất bị hôn đến ngạt thở, cảm giác động tác dưới thân hắn chậm dần, cậukhẽ cắn môi dưới của hắn, bảo: “Im nào…….”.
Khoái cảm lại ùa tới, lần này càng thêm kịch liệt sâu sắc.
Chờ lúc Hoa Thất lại cương, Trịnh Lĩnh mới đẩy nhanh hơn, vào sâu ra nông, đẩy cậu trượt về sau.
Hoa Thất muốn ngắm Trịnh Lĩnh nhưng do sướng qua không mở mắt ra nổi, có cố cũng thấy mờ mở bởi nước mắt che phủ, cậu quẹt tay lau đi, hắn cúi đầu hôn giọt nước mắt đang rơi, thì thầm: “Trước kia không phát hiện em còn là một túi mít ướt đó”.
“Em, ô ……….. chỉ là sướng quá nên khóc thôi. A…….. Đừng nói nữa…….”.
“Tại sao không thích để anh nói?”. Trịnh Lĩnh ngừng lại.
“Bởi vì…. ”
Trịnh Lĩnh hỏi cậu: ” Em chịu được không?”
Hoa Thất thấy chết không sờn nhắm mắt lại nói: “Em chịu được! Anh mau làm đi……”
Trịnh Lĩnh không lề mề nữa mà nhanh chóng xỏ xuyên, Hoa Thất bị làm ư ư a a thành mềm nhũn như nước, chẳng mấy lại bắn. Cảm giác hắn định rút ra, cậu ôm ghì Trịnh Lĩnh, khóc lóc cầu xin: “Đừng đi!”.
Trịnh Lĩnh tiếp tục cày cuốc, bên trong vừa chặt vừa nóng, tràng ruột bởi cơn cao trào không ngừng co rút lại run rẩy, lúc này có muốn bảo hắn dừng lại cũng khó.
Hoa Thất không ngừng gọi tên hắn, cổ họng kêu khóc đến khàn giọng, cuối cùng Trịnh Lĩnh thúc vào thật sâu trong cơ thể hắn rồi xuất dịch.
Hoa Thất đuối sức hoàn toàn, nằm yên bất động trên giường, lúc Trịnh Lĩnh rút ra còn rên khẽ đôi tiếng, sau đó nằm nghiêng, cuộn tròn người lại.
Hắn ôm cái đống thù lù ấy từ phía sau, hỏi: “Nghỉ một lát hả? Hay định tắm trước?”.
Hoa Thất chẳng còn sức đâu mà trả lời, chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới vừa sung sướng vừa hạnh phúc.
Trịnh Lĩnh vuốt ve Hoa Thất, nắm lấy tay cậu chơi đùa rồi lại hôn lên sau cổ.
Nghỉ ngơi một lát, hắn bế cậu vào phòng tắm.
Hoa Thất đứng dựa vào tường, Trịnh Lĩnh xả nước ướt người cậu, rồi bóp sữa tắm, thoa cho cậu, tắm rửa cho cậucực kỳ lão luyện. Sau khi xối nước sạch bọt, liền bảo cậu xoay qua chỗ khác, ngón tay lách vào bên trong lôi ra dịch thể đã bắn vào trước đó.
Hoa Thất đứng cũng không vững, cậu hỏi Trịnh Lĩnh: “Em muốn thử một lần nữa”.
Trịnh Lĩnh nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, nói: “Em giỏi đấy”. Như cậu mong muốn, hắn đỡ lấy phân thân đâm vào bên trong cửa mình còn chưa khép lại.
Vào hơn chục lần, Trịnh Lĩnh thấy Hoa Thất không ổn lắm, bèn hỏi: “Em chịu nổi không đó?”
Cậu lắc đầu đáp: “Lần này thật sự không chịu được rồi.”
Trịnh Lĩnh lại rút phân thân ra, lại đưa tay vào làm sạch, ghé vào bên tai cậu thì thầm: “Khuya rồi, cố nhịn một chút”.
Hoa Thất cắn cổ tay,hai chân run lẩy bẩy, sau khi hắn lấy sạch nhớp nháp bên trong thì trượt xuống, Trịnh Lĩnh vội tóm lấy cậu, đoạn ôm cậu gội đầu.
Từ phòng tắm đi ra, Hoa Thất hoàn toàn không thể cử động, Trịnh Lĩnh lau khô người cậu rồi thả xuống giường. Tiếp đó hắn rót nước cho Hoa Thất, sau đó đi lấy chút đồ ăn đút cho cậu ngay tại giường.
Hoa Thất cầm tay Trịnh Lĩnh không cho hắn đi, Trịnh Lĩnh liền để chén đĩa một bên trên đất còn mình trườn lên giường, xốc chăn lên chui vào ôm cậu vào ngực, trấn an: “Ngủ đi”