24.
Thời điểm ngồi lại trên sôpha, tay chân Lâm Ôn vẫn còn run rẩy.
Trang Nam cởi áo khoác, không hề coi bản thân là người lạ, đổi khách làm chủ, đi rót cho cậu một ly nước.
Khí trời tháng tư ấm dần lên, Trang Nam không mặc nhiều quần áo, dưới bộ âu phục được cắt máy khéo léo cả người anh toả ra khí chất thanh lịch tao nhã.
Cùng bộ dáng vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
“Doạ em sợ sao?” Trang Nam dịu giọng, không chớp mắt mà chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của Lâm Ôn, “Xin lỗi, đáng lý tôi nên kéo hắn ta ra hành lang để giải quyết.”
Lâm Ôn không nhịn được cười, nhưng nụ cười vừa thoáng qua lại biến mất, nhanh chóng bị sự lo lắng lấn át, “Trang tiên sinh, cảm ơn ngài đã giúp tôi, nhưng, ngài làm như vậy, sẽ gặp rắc rối mất.”
“Hãy tin tôi.” Trang Nam nháy mắt với cậu một cái, “Miễn là tôi chưa phá sản thì sẽ không có bất kì rắc rối nào.”
Lâm Ôn miễn cưỡng nở nụ cười, sắc mặt càng thêm buồn, “Ngài vừa nãy... ngài cái gì cũng không biết, tại sao lại...”
“Tôi tin em.”
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột khiến Lâm Ôn ngẩn người, hai mắt đỏ hoe. Cậu cúi đầu hòng giấu đi đôi mắt ngấn lệ, nhiệt độ từ trên môi truyền xuống vào bụng, triệt để đánh tan cái lạnh trên người.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, khàn khàn nói, “Người đàn ông kia... là anh họ tôi.”
Trang Nam nghiêm mặt, cẩn thận lắng tai nghe.
“... Năm tôi bảy tuổi, cha mẹ gặp tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Ôn nói chuyện này cho người khác, cậu trầm mặc, “Cha mẹ tôi, có một chút tài sản, là chú đã thu nuôi tôi, nhưng vẫn dùng, vẫn luôn dùng, tiền mà cha mẹ đã, để lại cho tôi.”
Vì từ khi còn bé đã không có ai che chở cho nên chút tài sản kia của cậu đã bị bọn họ ngầm chiếm đoạt, bây giờ hầu như cũng không còn lại gì.
Đám người chú thím tự tiện cho rằng tài sản của cha mẹ Lâm Ôn là của mình nên đã chiếm mọi thứ làm của riêng. Lâm Ôn từ nhỏ đã không có được một cuộc sống đầy đủ, quần áo cậu mặc là đồ cũ của anh họ, không được ăn uống đủ chất, ở trong trường lại bị anh họ bắt nạt, về đến nhà có khi còn bị đánh thêm.
Khi đó cậu đã hình thành nên nỗi sợ giao tiếp cùng người khác, sau này nỗi sợ càng lớn dần theo thời gian, nó giống như một chất độc được tích luỹ từ tận sau trong tuỷ từ ngày này qua tháng nọ.
Đến khi học đại học, rào cản giao tiếp đã cực kì nghiêm trọng, ngoài những lần can đảm đến lớp học ra thì Lâm Ôn chỉ ở mãi trong phòng ngủ, nếu như trong phòng có người thì cậu sẽ thu mình trốn sau tấm màn giường.
Sau đó, cậu thậm chí cũng không thể đến lớp được.
Cậu sợ nơi đông người và xem việc nói chuyện cùng người khác là một cực hình.
Vì không thể học tiếp nên cậu đã tạm nghỉ và tìm một nơi để trốn.
Lâm Ôn có một bút danh rất nổi tiếng trên mạng, cậu cũng là một hoạ sĩ tự do, đồng thời còn là một gamer nổi tiếng nên việc nuôi sống bản thân là không thành vấn đề.
Khả năng viết lách dường như là được di truyền từ cha mẹ nên con đường này của cậu rất thuận buồm xuôi gió, sau vài năm dành dụm cuối cùng cũng đủ để mua một căn hộ tại tiểu khu này.
Khi gia đình tham lam kia dùng hết tài sản mà cha mẹ cậu để lại thì lại khăng khăng nghĩ rằng cậu nợ bọn họ, lập danh sách tính từng bữa cơm kể từ khi cậu còn bé mà ép cậu trả lại tiền.
Lâm Ôn sống rất thận trọng, ấm áp thiện lương, cũng không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc chống đối lại nhưng mà chứng sợ hãi xã hội đã ăn sâu vào tận xương tuỷ nên thật khó để cậu làm được chuyện gì.
Cậu nhỏ giọng nói mãi, trong con ngươi tích ngày càng nhiều nước mắt, chực chờ như muốn rơi xuống nhưng từ đầu đến cuối vẫn ương ngạnh không rơi.
Trái tim Trang Nam khó chịu.
Anh bước đến, cúi người xuống mà dịu dàng ôm lấy Lâm Ôn, vỗ về sau lưng cậu, động viên an ủi, “Đừng lo Lâm Ôn, sẽ không ai được phép khiến em buồn thêm một lần nào nữa.”