Mùa hạ đã qua, mùa thu lại đến. Bầu không khí ở Vọng Thiên thành đã bắt đầu trở nên lành lạnh. Nội thành của Vọng Thiên Thành chính là nơi tọa lạc của Cự Kiếm môn. Ở sâu trong lòng đất bên dưới Cự Kiếm môn có một cỗ quan tài bằng ngọc thạch trơn nhẵn.
Những cổ quan tài thanh tao như vậy thường được đặt trong các lăng mộ của những bậc đế vương, có phòng ốc, có miếu thờ. Thế nhưng quan tài này lại chỉ được hạ huyệt một cách thô sơ, bùn đất phủ kín. Các đời chưởng môn của Cự Kiếm môn cho dù có luyện hóa được Vọng Thiên thành, cho dù có thần thức cường đại, cũng không thể phát hiện ra được sự hiện hữu của nó.
Bên trong quan tài là một nữ nhân xinh đẹp mặc đế bào, tóc vấn cao, dung mạo thanh tú, thần thái đoan trang, đang nằm nhắm mắt. Da dẻ hồng hào không như người đã chết, thế nhưng thân thể hoàn toàn không có sinh cơ.
Nếu Huyền Tĩnh có thể đến Vọng Thiên thành để tham dự Tiên Tâm luận đạo, việc đầu tiên hắn sẽ làm chính là hủy đi cái xác đó. Đó là xác chết của một thần vương của Thần giới. Một kiếp đó, trong trận chiến giữa Thần giới và cõi trời Tam Thập Tam Thiên, hắn đã chính tay chôn nàng, cũng là chôn đi tham vọng của nàng. Nếu bây giờ nàng trở về từ địa ngục, vậy thì chiến tranh giữa Thần giới và cõi trời Tam Thập Tam Thiên sẽ lại một lần nữa tái diễn.
Cái tên Vọng Thiên thành, lúc đó cũng là do Huyền Tĩnh đặt. Thiết nghĩ, nàng cả đời ngưỡng mộ tham vọng Thiên đình, đến khi chết đi vẫn là nằm dưới lòng đất ngửa mặt “vọng thiên“.
Tuy Mê Trì địa ngục đã nối thông với Nhân giới, nhiều ma đầu có thể đoạt xá tu sĩ để sống lại. Nhưng những Yêu vương, Quỷ vương, Thần vương lại không thể. Bọn họ không phải nhân loại, không thể đoạt xá tu sĩ nhân loại, cho dù là thành công thì pháp lực và tu vi trước kia cũng sẽ biến mất.
Nữ nhân kia vẫn còn ở trong Mê Trì địa ngục, im lặng chờ đợi thuộc hạ lấy lại cỗ thân thể kia cho mình. Nàng nằm trên bãi cỏ xanh, ngửa mặt nhìn trời, gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói:
“Thiên đế, chàng dám gạt thiếp! Đến lúc gặp lại, thiếp nhất định phải phạt chàng thật nặng.”
-
“Không xong rồi! Không xong rồi!”
Một tên đệ tử chạy vào đại sảnh, quỳ xuống, không chờ ai cho phép mở miệng, hét lớn:
“Người của Linh Kiếm tông và Thánh tông đã bao vây Vọng Thiên thành. Bọn chúng nói nếu trong vòng 1 canh giờ không giao ra Vọng Thiên thành thì bọn chúng sẽ phát động tấn công.”
Chưởng môn Đường Y nhíu mày, phất tay, đánh bay đệ tử kia ra khỏi đại sảnh rồi cười lớn:
“Bọn chúng điên rồi! Làm gì có lực lượng nào ở Nhân giới có thể công phá được Vọng Thiên thành chứ?!”
Một trưởng lão ở phía dưới cũng nói hùa vào, lấy lòng:
“Vọng Thiên thành của chúng ta là một mảnh vỡ của Thiên đình. Cho dù bọn họ có tấn công vài trăm năm thì cũng không thể tạo nổi một vết xước.”
Tuy là nói vậy nhưng mọi người ai cũng đồng loạt nhìn về phía Lăng Vân Sơn, “Kim chỉ nam” của Cự Kiếm môn. Mọi người thấy hắn vẫn bình thản ngồi đó nhởn nhơ thưởng trà, đâm chiêu nhìn trời thu, tưởng nhớ hồng nhan thì mới thở phào nhẹ nhỏm.
Chuyện Lăng Vân Sơn tương tư Đinh Đinh, truyền nhân đời thứ 5 của Thiên Cơ các, không phải là bí mật gì; đừng nói là đệ tử Cự Kiếm môn, toàn bộ người trong Vọng Thiên thành đều biết. Hắn vì si tình mà viết văn, làm thơ, sáng tác cầm phổ, lại còn vẽ tranh của Đinh Đinh, rồi truyền bá khắp nơi.
Nhưng cho dù không có những tác phẩm bất hủ của Lăng Vân Sơn thì Đinh Đinh vẫn rất nổi danh. Một đường từ phía đông của Trung Châu đến Nam Thiên ma Vực. Ba người Đinh Đinh, Lệ Băng, A Ngưu đã cứu giúp rất nhiều người, tu sĩ có mà phàm nhân thì lại càng không điếm xuể, tạo nên Trung Châu minh. Nhóm du kích này càng đánh càng hăng. Bởi vì tình thế nhà tan cửa nát, chiến ý của tất cả người trong minh đều hiện rõ trong mắt. Ở trong nhóm nhỏ này, tuy không có lực chiến mạnh mẽ, nhưng A Ngưu vẫn góp hết sức, cứu được rất nhiều người. Cự xà công đức của hắn càng lúc càng rực rỡ.
-
Trở về với chiến trường của Nam Thiên Ma vực. Sau khi chưởng môn Đông Phương Duy Kính tử trận thì sĩ khí của binh lính Huyền Ma cung dâng cao. Tuy thương vong vô số, nhưng bọn họ vẫn hăng say chiến đấu.
Một kỵ binh của Thiên Tàn bị phi kiếm chém đứt đầu, nhưng thân thể vẫn cầm chặt thương đánh về phía địch nhân. Khi bị bao vây, pháp thuật ẩn thân bị phá vỡ, một ám vệ của Địa Khuyết tự bạo, kéo theo một đám địch nhân chết cùng. Tràng cảnh huyết tinh thảm liệt như vậy xuất hiện khắp nơi trên chiến trường.
Tiếng khóc than cho đồng đạo, tiếng kêu la, tiếng cười mãn nguyện, tiếng nguyền rủa, tiếng tru réo của oan hồn, tiếng nổ ầm ĩ của thần thông và của tu sĩ tự bạo, tất cả hòa quyện lại với nhau tạo nên thanh âm của chiến tranh, của hỗn độn.
-
Bá Văn bị trọng thương bay đến bên cạnh Gia Bảo trưởng lão. Gương mặt nhợt nhạt, áo bào trắng rách bươm, trên người lộ vẻ suy yếu mệt mỏi, mái tóc lúc nào cũng được chải chuốt gọn gàng của vị trạng nguyên Nam Thiên Ma vực này bây giờ lại bù xù như ổ quạ, hai dòng huyết lệ chảy ra từ đôi mắt đã nhắm kín.
Gia Bảo trưởng lão hoảng hốt, lập tức mở rộng trận pháp hộ thân, còn cẩn thận chỉ huy các khôi lỗi Lục đạo bảo vệ hắn.
Từ nhỏ, Bá Văn đã bái Gia Bảo làm sư, theo hắn học tập thư văn, trận pháp. Gia Bảo vì đã mất đi gia quyến nên rất cưng chiều đứa trẻ Bá Văn này. Còn Bá Văn dĩ nhiên là vô cùng quý trọng người thầy này, còn hơn cả cha của hắn, Bá Long.
“Văn nhi, sao lại ra nông nổi này!? Còn Ly Châu đâu rồi? Nó luôn ở bên cạnh con mà?”
Gia Bảo trưởng lão không đợi hắn trả lời, đỡ lấy Bá Văn, rồi lấy ra một lọ đan dược trị thương đổ vào miệng hắn. Đúng lúc này, khí độc bao phủ tay của Bá Văn, hắn lấy tay làm dao, đâm vào giữa ngực của Gia Bảo. Gia Bảo trưởng lão dĩ nhiên không hề có bất cứ đề phòng nào với Bá Văn nên liền bị trúng chiêu.
Gia Bảo lùi lại vài bước, trận pháp dưới chân được linh thạch duy trì nên vẫn không sụp đổ. Bá Văn lúc này bỏ đi dịch dung, lộ ra gương mặt của Âu Dương Thắng, người bị Gia Minh đoạt xá.
*Âu Dương Thắng là trưởng lão của Vô Song lĩnh, sư phụ của Túy Tử-Âu Dương Vân.
Lão nhìn Gia Bảo, nở nụ cười hiền từ:
“Gia Bảo à! Con vẫn bất cẩn như năm nào! Bao nhiêu tâm tình đều viết hết lên trên mặt. Lúc vi sư từ xa nhìn thấy con nói chuyện với tên nhóc này liền biết con hết mực thương yêu nó. Khi thấy nó bị thương nặng, tâm tình con liền dao động mãnh liệt, đến nổi không hề phòng bị dịch dung thuật của vi sư.”
Gia Bảo vận thần thông phong bế kinh mạch trong thân thể để máu tươi khỏi tiếp tục chảy, khó khăn nuốt xuống vài viên linh đan rồi bi ai nói:
“Ha ha! Như thế vẫn còn tốt hơn một khôi lỗi vô hồn biết đi như người, giết chết sáu đồ nhi luôn hết mực kính ngưỡng mình, luyện họ thành khôi lỗi Lục Đạo.”
“Ta vốn chưa bao giờ coi trọng bọn chúng. Người ta coi trọng chỉ có con, người kế thừa y bát của ta. Lúc con quyết định giết ta, ta cảm thấy thật vui vẻ.”
“Nếu là ra đi vui vẻ, vì sao sư phụ còn trở lại?”
Gia Minh ngửa mặt cười lớn:
“Ha Ha! Ông trời cho vi sư một cơ hội nữa để đi đến đỉnh phong, cớ gì vi sư lại không bắt lấy chứ? Gia Bảo à! Con là đại đệ tử của vi sư, cũng nên vui mừng cho vi sư mới đúng. Con yên tâm! Sau khi con chết! Vi sư sẽ luyện thân xác của con thành một đạo khôi lỗi hoàn mỹ nhất. Con biết không, ở Mê Trì địa ngục, vi sư đã ngộ ra rất nhiều điều tâm đắc.”
Dược lực không thể đè ép độc tố bá đạo mà Gia Minh đã đưa vào người của Gia Bảo. Da dẻ của Gia Bảo trở nên đen kịt, máu đen từ tai mắt mũi miệng từ từ chảy ra. Thân thể nhìn như đứa trẻ năm tuổi của hắn cứng đờ. Gia Bảo chết đứng tại chỗ.
Gia Minh cười ôn hòa, chậm rãi lại gần thi thể của Gia Bảo, muốn thu nó vào không gian trữ vật.
Đúng lúc này, Đao Khách, một trong Lục Đạo khôi lỗi từ phía sau Gia Minh chém xuống một đao. Gia Minh thì đang đứng ở trong trận pháp của Gia Bảo. Hỏi trên nhân thế, ai có thể nhanh chóng xâm nhập trận pháp của một trận pháp thiên sư để cứu người?
Lần này thì không một ai có thể cứu lão. Thanh đao khổng lồ chẻ lão làm hai, trôi chảy như dao bếp chẻ hành lá.
Gia Bảo cử động lại như bình thường, gương mặt xám đen cười nói:
“Khôi lỗi thuật của sư phụ vẫn trì trệ không tiến! Đồ nhi thì đã biến cả cơ thể của bản thân thành khôi lỗi, còn người thì vẫn còn lệ thuộc vào thân thể của nhân loại.”
“Lần trước giết chết sư phụ thật đúng là không thống khoái như lần này.”
Khôi lỗi Lực Vương của Lục Đạo, đứng sau lưng Gia Bảo, thả xuống cây côn khổng lồ của mình, Gia Minh liền bị nghiền nát giữa đáy côn và trận pháp.
Gương mặt Gia Bảo trở nên ác liệt, nhìn vũng máu dưới chân:
“Đồ nhi thật rất ghét nụ cười giả tạo đó.”
Gia Minh chết, không một ai có thể điều động tù nhân khôi lỗi tự bạo. Vô số xác chết rơi xuống từ không trung. mặt đất bị phủ kín bơi xác người.
Áp lực trên người của Huyền Mục lão tổ giảm đi rất nhiều. Huyết Ma kiếm linh ba đầu sáu tay gầm rú, tung hoành trên trời cao. Mỗi một quyền đánh ra đều sẽ có ma đầu bị diệt sát. Cuộc chiến dần nghiêng về bên phía Huyền Ma cung. 2 - 0! Tướng của Vô Song lĩnh quá ngu hay là do tướng của Huyền Ma cung quá ngầu? Xem ra mỹ nhân trong quan tài kia không có cơ hội sống lại rồi.