Hành Giả Ký

Chương 46: Chương 46: Thay mắt




Vạn vật được đúc kết từ Lục đại, gồm có đất, nước, gió, lửa, không gian và thức. Quan trọng nhất đối với tu sĩ vẫn là món cuối cùng, “thức“.

Tất cả các pháp môn tu tập, cho dù là của thiền tông, ma giáo, Nho môn, kỳ môn, kiếm đạo hay đao đạo... ít hay nhiều đều có công pháp tu luyện thần thức.

Tâm thức cường đại có thể khống chế đất, nước, gió, lửa, không gian, thậm chí là “thức” của kẻ khác. Thiền tông chính là ví dụ của “tâm thức vô đối“. Nho môn cũng chủ tu “thức”, tuy nhiên, tầng lớp đệ tử chưa có đủ hạo nhiên chính khí thì vẫn phải tu luyện linh lực để vệ đạo.

Lại nói đến linh lực. Linh lực tuy không nằm trong Lục đại, không giúp tạo nên hình tướng của vạn vật, thế nhưng nó lại có thể tùy ý chi phối tất cả.

Không kể đến Thiền tông và Nho môn, đối với các hệ phái tu luyện khác, các pháp môn tu luyện thường bắt đầu bằng việc tu sĩ hấp thụ linh khí của trời đất, rèn luyện kinh mạch, cải biến thân thể. Đến một mức độ nhất định thì có thể dùng nó để thi triển thần thông, tụ hợp hoặc phá hủy Lục đại.

Những kẻ không có linh căn để tu luyện linh lực mà cũng không có ngộ tính để tu tập thần thức thì vô duyên với tiên lộ, chỉ có thể lặn hụp trong phàm tục.

Tuy nhiên, Long Vương Long Nhất lại là một trường hợp vô cùng cá biệt. Hắn từng nói:

“Tiên lộ không dung quả nhân thì quả nhân liền diệt tiên lộ.”

Nhờ vào Tị Linh thể và sức mạnh cường đại của Long tộc, Một tên “phàm phu” lại có thể đứng ở đỉnh của Yêu giới. Cho dù vậy, có ai biết rằng, lúc ở một mình, hắn luôn thường nhìn trời than khóc.

Long Nhất khổ công cường hóa thân thể, chinh chiến khắp nơi để rồi nhận ra tất cả đều vô nghĩa. Những thứ mà hắn thu thập được, linh thạch, linh đan, pháp bảo, công pháp cường đại đều vô dụng đối với hắn. Địch nhân dĩ nhiên khinh thường hắn; tộc nhân và hạ nhân thì cười sau lưng hắn. Từ đầu đến cuối hắn vẫn chỉ là một kẻ ngoài cuộc.

------

Huyền đứng trong sân nhìn về phía xa! Bốn đại đệ tử của Tĩnh đã hướng bốn phương mà rời đi, tìm đường lối tu tập cho riêng mình.

Hắn tức giận truyền âm cho Tĩnh:

“Ngươi khá lắm! Ngươi đuổi bọn họ đi vì sợ ta lợi dụng bọn họ làm chuyện xấu xa sao?”

Bên trong thiền giới thanh tịnh, Tĩnh ngồi trên đài sen trắng muốt, lắc đầu lên tiếng:

“Không! Lúc ta cho họ xuất gia thì duyên của ta và họ đã viên mãn. Chính họ cũng nhận ra được điều này nên tự giác rời đi mà thôi.”

Huyền hít vào một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Hắn không có thời gian để tức giận, nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị cho chiến đấu ngày mai.

Hắn bực bội quát lớn:

“Người đâu? Có ai không?”

Giọng nói uy nghiêm vừa vang lên thì bóng dáng của Dạ Kiều Dung liền xuất hiện ngay trước cửa vào trang viên.

Nàng vốn muốn dùng thân pháp để nhanh chóng đến bên cạnh Huyền nhưng mà khi nàng vừa đến trước cổng trang viên thì linh lực trong người lập tức không cánh mà bay, không thể tiếp tục thi triển thân pháp. Huyền không có thần thông hộ thể thế nên hiện giờ, hắn rất sợ bị tấn công ở cự ly gần. Để đảm bảo an toàn của bản thân, hắn đã mở rộng phạm vi ảnh hưởng của Tị Linh năng...

Dạ Kiều Dung uyển chuyển đi đến trước mặt Huyền, hơi khụy gối xuống để hành lễ với hắn:

“Công tử có chuyện gì cần sai bảo?”

“Bảo tên tộc trưởng Hồ tộc kia ngay lập tức mang cho ta một vạn cân Địa Tâm Hỗn thiết. Ân oán giữa ta và hắn liền chấm dứt.”

Nói xong Huyền phất tay có ý đuổi người.

Dạ Kiều Dung nghe ra sự nóng vội trong lời nói của Huyền nên không dám chần chừ, liền xoay người rời đi.

Huyền nhìn bóng lưng của Dạ Kiều Dung, nhẹ nhàng nói:

“Nể tình ngươi, ngày mai ta sẽ tha cho Bạch hổ tộc một con đường sống.”

Huyền nghi kị cũng phải. Hổ tộc ở cách đây không xa, nếu có thành ý thì đã đến gặp hắn từ lâu. Cho dù là lựa chọn đứng ở thế trung lập, không muốn dính vào tranh đấu thì cũng đã nhanh chóng truyền tin khắp nơi. Bọn họ rõ ràng là có địch ý nên mới lựa chọn yên lặng. Thế nhưng, Dạ Kiều Dung không quay về hổ tộc mà vẫn một lòng một dạ túc trực bên cạnh hắn, khiến hắn cũng có chút hảo cảm.

Huyền chỉ đơn thuần nghĩ rằng Dạ Kiều Dung tin tưởng vào thực lực mạnh mẽ của hắn, muốn lợi dụng hắn để chiếu cố cho hổ tộc.

Hắn đâu ngờ rằng, từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã bị dáng vẻ hờ hững của hắn thu hút. Đến lần thứ hai gặp lại hắn ở ngoại thành Thiên Mạc thì đôi mắt sâu thẳm điềm đạm của hắn đã trói chặt trái tim nữ tử của nàng.

Dạ Kiều Dung đã yêu hắn! À Không! Người nàng yêu không phải là Huyền mà là Tĩnh.

------

Tuy nghe Huyền nói sẽ tha thứ cho hổ tộc của mình, nhưng nàng lại không vui nổi.

Dạ Kiều Dung ngẩn đầu nhìn nam tử oai nghiêm trước mặt. Vẫn gương mặt và vẻ trầm tĩnh đó, thế nhưng nàng lại cảm thấy người trước mặt không giống với người nàng thầm yêu. Hắn đã mất đi khí chất “thế ngoại cao nhân” của lúc trước, thế vào đó là ánh mắt sắt bén, quỷ quyệt, toan tính thiên hạ.

“Đa tạ công tử!”

Nói rồi nàng mang thần sắc mất mát mà rời đi. Đôi mắt u buồn của nàng khiến Huyền nhíu mày thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ nàng ta có thù hận gì với dòng tộc của mình, muốn ta thẳng tay diệt Hổ tộc? Chà! Đúng là không gì sâu bằng tâm địa nữ nhân.”

------

Chẳng mấy chốc, Phương Hàn Minh đã đem một vạn cân Địa Tâm Hỗn thiết tới. Tuy mất đi một khối lượng lớn vật liệu luyện khí quý báu thế nhưng lão lại vô cùng mừng rỡ trong lòng:

- Ha! Thì ra vẻ đạo mạo, lạnh nhạt với lợi lộc của lúc trước chỉ là cái mặt nạ. Kẻ này vẫn có thể mua chuộc!

Đi bên cạnh lão còn có một nữ tử tuổi thanh xuân, dung mạo thanh tú, đằm thắm. Dung nhan dù không tuyệt mỹ như Dạ Kiều Dung nhưng lại ôn nhu vô cùng, khiến người nhìn thấy đều muốn che chở. Áo váy màu hồng nhạt dài lê đất lại càng làm đậm thêm vẻ “liễu yếu đào tơ“.

Vốn cuộc thi kén rễ sắp tới là để tuyển chọn phu quân cho nàng. Thế nhưng bây giờ có thanh niên tài tú nào đủ can đảm đến đây đăng ký tham gia?

Mặc kệ đám hạ nhân khiên chiếc rương đặt huyền thiết đặt bên trong đại sảnh, Phương Hàn Minh hối hả chạy đến bên cạnh Huyền, giới thiệu cô con gái rượu của mình cho hắn.

“Đại Nhân! Đây là con gái của ta, tên nó là Phương Khả Nhi. Nào Khả Nhi, mau đến vấn an đại nhân.”

Mĩ nữ nở nụ cười e thẹn khiến hoàng hôn không tắt, bởi mặt trời kia còn lưu luyến muốn nhìn nàng.

“Tiểu nữ Khả Nhi, vấn an đại nhân!”

Đứng bên cạnh Huyền, đôi mắt phượng của Dạ Kiều Dung co giật, nàng thật muốn tiến lên xé toang mặt nạ của con hồ ly tinh này.

“Được rồi! Không cần câu nệ. Ta nhận Địa Tâm Hỗn thiết cùng tâm ý của các ngươi. Các người muốn làm gì thì cứ việc đi làm đi!”

Huyền trả lời qua loa rồi chạy nhanh vào bên trong đại sảnh, đóng rầm cửa lại.

Nói gì thì nói, Huyền cũng là con nhà gia giáo, nếu như là lúc khác thì hắn sẽ còn xã giao dăm ba câu, nhưng bởi vì thời gian cấp bách nên hắn đành bỏ qua lễ tiết.

Dạ Kiều Dung tâm trạng vui vẻ, lườm liếc hai cha con hồ tộc, rồi rời đi.

Sắc mặt của Phương Hàn Minh nhợt nhạt, mái tóc điểm bạc có chút bơ phờ. Hắn cho rằng Huyền đã bị Dạ Kiều Dung câu dẫn nên mới thờ ơ với con gái của mình.

- Khốn kiếp! Nếu Hổ tộc đoạt được hắn thì chúng ta sẽ khó sống.

Hắn dẫn Phương Khả Nhi trở về, bước chân nặng nề như tâm trạng của lão.

------

Ở bên trong đại sảnh, Huyền đứng nhìn khối Địa Tâm Hỗn cao gần bằng nữa người hắn. Khối sắt bóng loáng đen nhánh như được đẻo ra từ màn đêm.

Suy ngẫm một lát sau, hắn lấy tay phải khoét một lỗ hỏng vào sâu bên trong Địa Tâm Hỗn thiết rồi lôi ra một viên đá nhỏ, đỏ chót.

Huyền đưa tay trái lên mắt, móc xuống con mắt bên trái. Hắn bấm nhẹ các ngón tay, cắt đứt mạch máu và dây cơ kết nối mắt với hộp sọ.

Động tác dứt khoát không hề có nữa điểm do dự.

Huyền chẳng màn đến long huyết tuôn chảy từ hốc mắt. Tay phải gắn Địa tâm vào hốc mắt trái, tay trái lại nhét con mắt đã bị moi ra kia vào trong trung tâm của Hỗn Thiết.

Khuôn mặt của Huyền trở nên vô cùng dữ tợn, hắn hít sâu một hơi rồi thu lại Tị Linh năng vào trong người.

Tức thì, Linh khí bạo động. Khối Hỗn thiết tan chảy, co giãn, lấp lại cái chỗ đã bị khoét đi. Còn Huyền thì lăn lộn dưới đất, ôm mặt gầm rú.

Viên địa tâm trong hốc mắt đã lấy hình dạng của mắt trái, bắt đầu gắn kết với đại não. Hắn cảm giác như có vô số kim châm đồng loạt đâm vào đầu hắn. Bên cạnh đó, con mắt trái đang nằm ở bên trong khối Hỗn thiết không ngừng bị chà bóp, cũng truyền lại nỗi đau đớn tột độ.

- Địa Tâm Thiên Nhãn, Hỗn Thiết Linh Bảo

Trước kia có một tên điên dùng biện pháp này để chế tạo pháp bảo, biến nó thành một bộ phận của cơ thể khiến cho việc điều động pháp bảo dễ dàng như giơ tay nhấc chân. Không chỉ như vậy, khi tu vi tăng tiến thì pháp bảo cũng trở nên cường đại hơn.

Huyền bây giờ không thể dùng linh lực, không thể điều động pháp bảo. Một khi hắn mở ra Tị Linh năng thì tảng Hỗn Thiết kia lại sẽ trở thành một khối thép bình phàm. Nhưng với con mắt của hắn còn ở bên trong, khối thép bình phàm đó chính là “pháp bảo” tầm xa cường đại nhất thế gian.

Ở bên trong Thiền giới, Tĩnh thở dài:

“Xem ra ta phải đặt thêm luật lệ, cấm cải biến thân thể... Nhưng mà... “Độc Nhãn La Hán” nghe cũng rất có khí thế.”

------

Lời Hành Giả:

Độc Nhãn Long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.