Hành Giả Ký

Chương 37: Chương 37: Thỏa Thuận




Ở trong bên trong Chiến vực, một thanh niên oai vệ, mặc bạch y đơn sơ, tọa thiền trên đài sen trắng như tuyết, mái tóc đen dài xõa xuống eo. Gương mặt chữ điền nghiêm nghị cứng rắn của hắn tuy vô sầu vô cảm nhưng lại không tỏa ra chút uy áp nào, mà trái lại, có vẻ hiền từ. Vầng hào quang vàng óng sau đầu hắn như vầng thái dương soi rọi Chiến vực u ám.

Phật quang xuất hiện bên trong Chiến vực. Người thanh niên đó không ai khác chính là Tĩnh.

Sau khí đắc La Hán quả, sinh cơ của thân thể vừa cạn kiệt, hắn liền hoan hỉ mà tiến nhập Niết Bàn.

Thế nhưng ngay lúc đó, hắn lại phát hiện nhân quả của mình vẫn chưa dứt. Hình ảnh của Huyền chém giết trong biển máu núi thây hiện ra. Tiếp đó Chiến vực, nơi giao nhau giữ Thiền giới của Tĩnh và Ma ngục của Huyền lại được hình thành.

Ở trước mặt Tĩnh không xa, Huyền ngồi khoanh chân, tay phải chống cằm, tay trái buông đặt trên gối. Cùng một diện mạo, thế nhưng sát ý ở trong mắt của Huyền lại làm nổi bật lên khí thế quân lâm thiên hạ của gương mặt đó. Ma khí ngùn ngụt tràn ra từ đài sen đen tuyền của hắn, rồi tan vào hư vô.

Ma vương cứ nhìn La Hán, không nói gì. La Hán vẫn cứ ngồi tọa thiền, không nghe gì.

Sự yên tĩnh như một người khổng lồ vô hình vô niệm, đem hai tay bóp chặt bánh xe thời gian, muốn cưỡng ép nó dừng lại. Một khắc trôi qua dài như vạn năm.

Thật lâu sau, Huyền chậm rãi nhắm mắt, áp chế sát ý trong lòng. Hắc liên cũng không còn tỏa ra ma khí.

Lúc này Tĩnh mới mở mắt nhẹ hỏi:

“Ngươi là ai?”

Huyền mở mắt, ánh mắt tuy đã thanh tỉnh, sát ý thu liễm, thế nhưng hàn quang ẩn hiện vẫn lấp lóe sâu trong mắt. Hắn nở nụ cười tà mị, đối đáp với Tĩnh:

“Ta là Huyền!”

“Vậy Huyền phải chăng là bậc trí giả?”

“Nếu ta không phải là bậc trí giả thì ngươi đã không mở miệng nói chuyện.”

Trên khuôn mặt vô sầu vô cảm của Tĩnh, một nụ cười hòa ái hiện ra.

Thấy vậy Huyền cười khinh bỉ nói:

“Muốn giải thoát thì tâm phải vô niệm. Ngươi lại quan tâm đến ta như vậy, đến khi nào thì ngươi mới vào được Niết Bàn?”

Tuy nói vậy, nhưng khi thấy Tĩnh thật tâm lo lắng cho hắn, Huyền cảm thấy như được Phật quang cọ rửa, mát dịu trong lòng. A không! như là được Ma khí cọ rửa, thân tâm thoải mái.

Tĩnh vẫn giữ nụ cười trên mặt nói:

“Sao ta lại không thể quan tâm? Ta chẳng phải đã từng thề nguyện, nếu không độ hóa được ngươi thì sẽ không nhập Niết Bàn sao?”

Huyền cười cợt nói:

“Vậy ra là ta tự luyến hay sao?”

Sau đó hắn lại làm vẻ mặt nghiêm trang đảnh lễ cầu xin:

“Đại đức, Ma tâm của ta mỗi lúc một mạnh mẽ, đã đạt đến cảnh giới tiểu thành. Mong người hãy mau độ hóa ta.”

Nói đến đó thì hắn không kiềm được mà cười như điên như dại:

“A ha ha! Mau lên! Độ hóa cho ta! A ha ha ha ha... “

Ma tâm vừa mới tiểu thành nên ý thức của Huyền còn chưa được ổn định, có chút điên dại.

Huyền cười lớn, mãi thật lâu sau mới dừng lại. Lúc này, Tĩnh mở miệng đổi chủ đề:

“Từ khi có được thần trí đến nay! Chúng ta chẳng bao giờ được thoải mái vô ưu vô lo ngao du sơn thủy, đi đây đi đó.”

Huyền nhìn Tĩnh, khinh bỉ nói:

“Ngươi có Tuệ nhãn, có thể quán triệt vô lượng kiếp trước. Những thứ ngươi nhìn thấy cứ diễn đi diễn lại ở Chiến vực, ta xem mà muốn nổ tung cả mắt. Phong cảnh gì của sáu cõi mà người chưa từng xem, còn cần phải đi ngao du sao?”

Tĩnh lắc đầu, từ tốn giải thích:

“Ngươi biết rõ, nghiệp quả tuy luân hồi, nhưng thần thức thì không. “Ta” của kiếp trước và “ta” của kiếp này vốn hoàn toàn không phải là một người. Trải nghiệm của họ không phải là của ta.”

Huyền nhíu mày, tò mò nhìn Tĩnh, không biết trong hồ lô của tên này bán thuốc gì:

- Hắn chẳng phải lúc nào cũng muốn bế quan tu hành sao? Khi ra ngoài cũng dùng đủ biện pháp để trói buộc ta, sợ ta tạo nghiệp. Tại sao bây giờ hắn lại muốn cùng ta du ngoạn?

Ngẫm nghĩ mãi mà vẫn không lý giải được mục đích của Tĩnh, Huyền cũng không quan tâm đến việc này nữa. Hắn nằm xuống trên đài sen, ngửa mặt nhìn bầu trời mây xám của Chiến vực, thở dài:

“Ngươi nói đúng! Cho dù trí lực siêu phàm thì như thế nào, chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ. Cho dù biết được sự việc của kiếp trước thì lại như thế nào? Chúng ta vẫn chưa thực sự trải nghiệm được “trần thế“.”

Lúc nhỏ thì Huyền Tĩnh vẫn luẩn quẩn trong thiền viện, vừa ra ngoài không lâu thì đã phải chuyển thế. Sau đó Tĩnh lại nhốt mình trong huyệt mộ mười năm. Tĩnh bỏ mười năm để chứng đắc La Hán quả, Huyền bỏ mười năm để tiểu thành Ma tâm.

Phật quang xung quanh người Tĩnh tản đi, hắn cũng nằm xuống đài sen trắng.

Bầu trời một màu xám như cõi trầm luân. Trong cái bể khổ này, thì trắng hay đen nào có được phân chia rõ ràng.

Huyền tu tập ma đạo, nhưng hắn thề nguyện chấp chưởng luân hồi, giải thoát chúng sanh. Mười năm trước, hắn còn cứu cả Nhân giới. Vậy Huyền là đen hay trắng?

Tĩnh tu tập Phật pháp, từ tâm vô biên. Thế nhưng hắn chỉ thở dài, thờ ơ chứng kiến chết chóc ở Long tộc mộ địa. Vậy Tĩnh lại là trắng hay đen?

Hai thanh niên nằm nhìn trời, tuy không nói lời nào nhưng dường như đã đàm luận cùng nhau ngàn vạn điều.

Thật lâu sau, Huyền mới nhàn nhã lên tiếng, trong lời nói không có sát ý, không có dục vọng, không có mưu mô:

“Tiểu Tĩnh, người muốn đi đâu?”

Tĩnh nhắm mắt, gương mặt nghiêm nghị thoáng hiện nét bình an, dường như đã cởi bỏ được khúc mắc to lớn trong lòng.

Tĩnh trả lời:

“Tùy duyên!”

Huyền vẫn nằm đó, vươn bàn tay lên bầu trời, như một đứa trẻ muốn với tay nắm lấy mây xám. Hắn cười híp mắt, đùa giỡn:

“Ngươi sẽ không bịt mắt ta, rồi xích tay chân ta như lần trước chứ? Hay lại muốn ta thề thốt không phạm giới luật gì?”

Biết trước Huyền sẽ hỏi việc này, Tĩnh không chút suy nghĩ nói:

“Một ngày sẽ là ngươi, một ngày sẽ là ta. Tuyệt không can thiệp!”

Nghe câu tuyên bố xanh rờn của Tĩnh, Huyền ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn hắn. Miệng há to hết cỡ, đủ để nhét nguyên quả trứng gà.

“Ngươi, ngươi... “

Huyền ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì. Hắc liên của hắn trôi lại bên cạnh bạch liên của Tĩnh. Hắn nhảy sang, ngồi chồm hổm, rồi vươn tay sờ trán của tên La Hán điên này:

“Tiểu Tĩnh, ngươi tu đến ấm đầu rồi à?”

Mặc kệ cho Huyền sờ đầu kiểm tra độ “ấm”, Huyền cười khẽ, nói:

“Có lẽ là vậy!”

Lúc trước Tĩnh đã quá cố chấp với nghiệp quả thiện ác, muốn chấn chỉnh Huyền, trói buộc tâm mình vào nhất cử nhất động của Huyền. Dù hắn có bế quan, bế hết ngũ căn (tai, mắt, mũi lưỡi, thân) nhưng ý căn của hắn luôn giao động, không thanh tịnh. Tâm cứ thế mà điên đảo.

Như lần đầu tiên Huyền dùng thân xác của hai người để giết tu sĩ ở Quỷ Diện lâm, tâm của Tĩnh đã chấn động nặng nề. Đó là do hắn để cho ý căn của mình bị hành động của Huyền ảnh hưởng.

Cũng như lần hắn phát nộ mà giết hơn một ngàn tu sĩ Thánh tông ở Bích Điệp thành. Đó là do hắn để “thương cảm” ảnh hưởng ý căn của mình. Sau đó hắn lại để “hối hận” ảnh hưởng, khiến cho tâm bất định, đến nỗi mất hết thiền lực.

Thiện niệm hay ác niệm đều là niệm, mãi ồn ào sanh diệt. Chỉ khi nào tất cả các niệm đều yên lặng, đạt đến vô niệm, thì hắn mới có thể nhập Niết Bàn.

Huyền lấy tay vỗ đầu Tĩnh, kéo hắn về với thực tại:

“Được! Cứ quyết định như vậy. Chúng ta luân phiên làm chủ thân thể, mỗi người một ngày. Nếu không phải là lượt của mình thì bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không được nhúng tay.”

Huyền hào sảng cười lớn. Cũng đã mười năm rồi, hắn không được cười thoải mái như vậy.

“Tiểu Tĩnh, hôm nay ngươi sảng khoái như vậy khiến tâm trạng ta rất vui vẻ. Có qua thì phải có lại. Ta sẽ nhường ngươi đi trước sáu ngày.”

Trong tiếng cười vang, thân ảnh của Huyền biến mất, trở về lại Ma ngục.

Bên trong huyệt mộ tràn ngập linh thạch, Tĩnh mở mắt. Hắn nhìn cửa mộ chậm rãi di chuyển. Thân ảnh của một đám người già có, trẻ có xuất hiện trong tầm mắt. Lời hành giả:

Đây vốn chỉ là một đoạn hội thoại giữa Huyền và Tĩnh mà thôi. Ta định viết như hồi trước để hai thằng nói chuyện, để độc giả tự cảm ngộ, không cảm ngộ cũng không sao, vì nó vốn không ảnh hưởng đến cốt truyện. Nhưng mà sực nhớ mình đã hứa sẽ giải thích rõ ràng hơn, nên nó thành ra cả chương. Mấy đạo hữu thích kiểu này không? Hay cứ để tối nghĩa huyền ảo như lúc trước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.