CHƯƠNG 4
.:♥:.
sr vì tiến độ sắp bơ rùa bò, nhưng vì mình vừa thi xong, nên hum nay mới ngồi dịch đc = v=. phải rùi, vì bộ hai đã có người dịch, nên mình sẽ dịch bộ ba bốn trc nhá, mà bộ hai thật thảm thương quá đi, nguyên phần đầu mình bị mất toàn bộ, phần sau thì có lưu trong QT nên mới còn *giãy đành đạch* >.<
“. . . .Thiểu Hoa?. . . .Thiểu Hoa a!”
Tiểu Nguyệt Nhi vừa mới bước vào hạnh nguyệt cung, đã thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngổi trên ghế chủ vị ở đại sảnh, thì đã lập tức nở nụ cười sáng lạn, đăng đăng chạy đến
“Thiểu Hoa!”
mái tóc dài của Tiểu Nguyệt Nhi được chải đều qua hai bên, bỗng nhiên nhày ào vào trước ***g ngực của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, ôm cổ hắn cọ cọ hai má
Trước mặt Thanh Văn, Hoàng Phủ Thiểu Hoa mặt đang xanh mét lại, ngay lập tức phủ lên một tầng màu hồng
Cảm giác như có một bộ mặt giả dối đến phát cáu vừa trỗi dậy thì lập tức nứt ra. Thanh văn tao liễu tao đầu (gãi đầu a), không nghĩ tới Hoàng Phủ Thiểu Hoa gần đây đã luyện được tuyệt kĩ này
“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đi đâu vậy. ta rất nhớ ngươi”
Ngay tức khắc ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa vừa sủng nịnh vừa đau lòng hỏi
“Ta cũng hảo nhớ ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi ô ô khóc “Thanh Văn nói ngươi bận, đối với ngươi vẫn là rất nhớ ngươi. hoàn hảo là lần này đúng thực sự là chỉ có ba ngày”
Ba ngày? ba ngay cái gì? Hoàng Phủ Thiểu Hoa nghi hoặc nhăn mi
“Tiểu Nguyệt Nhi thực ngoan thực ngoan a, ta ngoan ngoãn chờ người, không có quấy rối ngươi, chỉ là. . . . .chỉ là ta còn rất nhớ ngươi. . . . .Thiểu Hoa, ngươi rốt cuộc là bận bịu cái gì ở đâu vậy, Tiểu Nguyệt Nhi không nhìn thấy ngươi, vẫn muốn cùng ngươi cùng một chỗ. . . .”
“Ta phải vào triều, phê duyệt tấu chương, đây là trách nhiệm của ta, cũng giống như lúc trước cùng Tiểu Nguyệt Nhi phụ trách thủ cốc khẩu vậy, hiểu không?”
“hiểu. . . .” Tiểu Nguyệt Nhi thấp giọng nói, lại như trước nghe thấy là lại một bụng đầy ủy khuất
“. . . . .ngoạn kênh đào có vui không?” Thấy Tiểu Nguyệt Nhi nghe lời, Hoàng Phủ Thiểu Hoa xoa xoa nước mắt trên gương mặt hắn
“hảo ngoạn. . . . .” Tiểu Nguyệt Nhi điểm đầu
xem ra thật sự là hảo ngoạn, hai má Tiểu Nguyệt Nhi kiện khang hồng diễm (khỏe mạnh đỏ tươi), giữa làn da thịt như bạch ngọc tuyết trắng lộ ra điểm đỏ ửng. Mái tóc mềm mại buông dài buộc thành hai nhánh, thực sự là thanh tú đáng yêu không nói lên lời
Đôi mắt Tiểu Nguyệt Nhi thanh thanh lượng lượng (trong trẻo to tròn), thật xinh đẹp, thật xinh đẹp a. Hoàng Phủ Thiểu Hoa hết đau rồi lại yêu, cúi đầu hôn hắn, hôn đến khi Tiểu nguyệt Nhi cười khanh khách
“Nhìn bộ dáng này của ngươi, ta tạm tha cho Thanh Văn” Hoàng ơhur Thiểu Hoa nói
Lấy oán báo ân a, không có ta chiếu cố Tiểu Nguyệt Nhi này. Ngươi còn không cho rằng hắn sẽ theo Mị phi nương nương đến tẩm cung rồi bị đạp trở ra? Thanh văn thầm thán khí
“Lần sau muốn đi ngoạn cũng được, nhưng phải nói với ta một tiếng, bằng không ta sẽ rất lo lắng” Hoàng Phủ Thiểu Hoa còn cẩn thận dặn dò
“Ân! . . .A, chỉ là, nếu như lúc đó ngươi đang bận, thì làm sao bây giờ. . . .” Tiểu Nguyết Nhi buồn rầu hỏi
“Không có sự tình gì so với Tiểu Nguyệt Nhi quan trọng hơn cả” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nói “Lần sau ta bận, ngươi đều có thể tới tìm ta, nói với ta”
“. . . .ân. . .” Tiểu Nguyệt Nhi khuôn mặt đỏ lựng, ánh mắt hắn phiêu a phiêu, cuối cùng lại làm nũng tiến vào ***g ngực Hoàng Phủ Thiểu Hoa, giống như trong trí não đang nảy ra một chủ ý xâu xa nào đó
Nhưng mà, nhìn hắn như vậy, Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại không muốn truy hỏi sự việc một cách kỹ càng. Hắn chỉ sủng nịnh xoa xoa đầu của hẳn thôi, hết hôn rồi lại thượng vài lần
Đầu này hai người tiểu biệt thắng tân hôn, đầu kia Thanh Văn không ngừng hà hơi. Tiểu Nguyệt Nhi ngoạn hảo hứng thú, đầu tiên là suốt một ngày một đêm không ngủ, về sau thì cuồng ngủ một ngày còn nói muốn Hoàng Phủ Thiểu Hoa. Đáng thương nhất là hắn bồi y tọa thuyền, hai đêm liền đã chưa được hảo hảo nhắm mắt a
(tiểu biệt thắng tân hôn: câu này không hiểu nắm, tạm cho là tạm xa cách chiến thằng mới cưới đi)
“Thanh Văn, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, để ta cùng Tiểu Nguyệt Nhi một chỗ một chút” Vuốt ve khuôn mặt Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng nói
Cung kính chi bằng tuân mệnh, Thanh Văn lập tức lui xuống
Thanh Văn đi rồi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa mới ôm Tiểu Nguyệt Nhi ở trên đùi hắn, lộ vẻ nguyễn ngôn nhuyễn ngữ, Tiểu Nguyệt nhi tựa vào ***g ngực hắn, thi thoảng nở nụ cười hạnh phúc. Ngâu nhiên cũng theo phản xạ mà sờ sờ ngực hắn
hai người từ ngày ấy ở hạnh hoa cốc gặp nhau, đối với Hoàng Phủ Thiểu Hoa mà nói, Tiểu Nguyệt Nhi mới đi một lúc mà đã lâu như vài ngày. Hiện giờ Tiểu Nguyệt Nhi rốt cục cũng trở về, hắn đương nhiên phải giải nỗi khổ tương tư
“trên đường có cài gì. . .hảo ngoạn nào?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng hỏi
“. . .có” Tiểu Nguyệt Nhi cao hứng nói “hai bên sông vừa nóng vừa nháo a, cái gì cũng có bán, Trái cây, rau xanh, tiểu ngoạn ý nhân (biểu diễn), y phục, thiệt nhiều thiệt nhiều đồ vật này nọ, thiệt nhiều thiệt nhiều ngươi”
“Kênh đào là đầu mối giao nhau then chốt, có nhiều dân chúng ở đó buôn bán mưu sinh” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng nói
“Cái lòe lòe tỏa sáng gì đó thật đẹp a, còn rất nhiều nữa, ta trước giờ đều chưa có gặp qua, nhưng Thanh văn lại không cho phép ta mua” Tiểu Nguyệt Nhi ủy khuất nói
Không cho phép hắn mua? Đương kim thiên tử là phu quân của hắn, đừng nói vài món châu bảo, vài tòa thành trì mua xuống cũng không thành vấn đề. Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhíu mày
. . . . .bất quá, cái này cũng là do hắn nhất thời sơ sẩy, Vàng bạc chân báu gì gì đó, mấy thị thiếp trước kia phải tự mình xin xỏ hắn, hắn cũng không rảnh chủ động nghĩ đến vấn đề này. Cho nên, sau khi đem Tiểu Nguyệt Nhi thu xếp ở hạnh nguyệt cung, Tiểu Nguyệt Nhi chưa từng nói qua muốn những thứ kia, hắn cũng vì vậy mà quên bẵng đi mất
Hoàng Phủ Thiểu Hoa một làn nữa nhìn kĩ Tiểu Nguyệt Nhi từ trên xuống dưới, không khỏi tự trách chính mình sơ ý lơ là
Trước kia hạnh hoa thôn là nơi thế ngoại đào nguyên, Tiểu Nguyệt Nhi trên người không có châu bảo trang sức là điều cực kỳ hiển nhiên. Bất quá hiện tại, hắn ở hạnh nguyệt cung, thế nhưng vẫn còn mặc bộ y phục trước kia, toàn thân từ trên xuống dưới cùng hắn trước kia ở hạnh hoa thôn giống hệt nhau, ngay cả dây cột tóc kia cũng vậy, thậm chí bên ngoài chỉ cần một văn tiền là có thể mua được một cái dây buộc tóc này
“. . . .Tiểu Nguyệt Nhi, là ta sai, Thiểu Hoa thật sơ ý quá” Hoàng Phủ Thiểu Hoa yêu thương sờ sờ hai má hắn
Nhưng Tiểu Nguyệt Nhi chỉ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn
“Cái gì sai a . . . .”
“. . . .Không có gì, đợi lát nữa người ta phải đi tìm Thanh Văn nói chuyện, xem ngươi thích cái gì, đều đưa cho người. Thanh Văn nếu ngăn cản ngươi, cứ bảo là ta đã nói như vậy, có biết hay không?”
“Ân!” Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu thật mạnh. tiếp theo mị mị ánh mắt, ghé sát vào ***g ngực của Hoàng Phủ Thiểu Hoa lên tiếng “Cũng là ngươi đối ta tốt nhất”
Đương nhiên, cho dù có là trăng trên trời, ta cũng hái xuống cho người. Vỗ về đầu hắn, Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng tràn đầy nhu tình
“Thanh văn là tốt rồi hung, cái này không được, cái kia cũng không xong” Tiểu Nguyệt Nhi thì thào oán giận
Thanh Văn? Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại khơi mào mi. Thanh Văn là người hiểu rõ đảo lý tiến lui , hắn nên hiểu được rằng Tiểu Nguyệt Nhi là cùng hắn bầu bạn, như thế nào lại làm khó hắn?
“Chỉ là, người khác hảo hảo giúp ta buộc tóc, lại ca hát cho ta nghe, Có vài người mạc danh kì diệu chạy lên thuyền, hắn còn bảo ta không được thương hại họ. . . . . .bất quá, người ta thích nhất, vẫn là Thiểu Hoa . . . .”
Đỏ mặt, Tiểu Nguyệt Nhi dựa vào Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ giọng nói
“Đương nhiên rồi, chúng ta đã bái lạy thiên địa, không giống như những kẻ kia”
“Ân. . .Thiểu Hoa, chúng ta ở trong thôn cùng người bên ngoài không giống nhau, chúng ta nói cách khác chỉ biết có một người, Trừ phi không muốn ở cùng một chỗ, ly khai mới có thể tìm được người khác. Cho nên, ta sẽ không theo thanh vắn tố tiểu bảo bảo, liền. . . . .chỉ có với cùng với ngươi mới làm. . . . .”Tiểu Nguyệt nhi mặt càng ngày càng hồng
Hoàng Phủ Thiểu Hoa cười đến đắc ý, hắn cúi đầu, lại hôn Tiểu Nguyệt Nhi một ngụm
“Tâm của ta cũng chỉ có một mình Tiểu Nguyệt Nhi thôi, dù thế nào cũng không thể dung thêm người thứ hai nữa”
“thế nhưng, Thành Văn nói, ngươi là hoàng thượng, sẽ có rất nhiều thê thiếp . . .”Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu rầu rĩ nói “Ta biết mọi người các ngươi ở bên ngoài thôn đều là như vậy, một người sẽ có rất nhiều vợ, chỉ là. . . .chỉ là. . . . .”
“. . . . . . .rất nhiều vợ, nhưng không phải do bản thân ta muốn” Hoàng Phủ Thiểu Hoa bất đắc dĩ nói
“. . . . .có phải vậy không?” Tiểu Nguyệt Nhi cẩn thận hỏi, có chút lo lắng “Vậy ngươi phải làm sao bây giờ? Có muốn ta giúp ngươi không?”
“Không ai giúp được ta cả” Hoàng Phủ Thiểu Hoa cười khổ “Đối với ngươi, Tiểu Nguyệt Nhi phải đáp ứng ta một cái khác, mặc kệ người ta nói như thế nào, Tiểu Nguyệt Nhi nhất định phải tin tưởng ta, Hoàng Phủ Thiểu Hoa sẽ không bao giờ gây ra việc có lỗi với ngươi”
“Ta đương nhiên tin tưởng ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi ôm Hoàng Phủ Thiểu Hoa, sốt ruột nói “Khi đó cũng vậy, bọn họ đều nói xấu ngươi, nói ngươi nhất định sẽ không trở về, thế nhưng ta vẫn tin tưởng người”
Mỗi lần Tiểu Nguyệt Nhi nhắc đến vụ việc kia, tâm của Hoàng Phủ Thiểu Hoa sẽ lại đau thêm một lần, chỉ kém chút nữa, thì thiện hạ trước mắt sẽ không cười nổi nữa
Hoàng Phủ Thiểu Hoa vỗ về khuôn mặt của Tiểu Nguyệt Nhi, đang lúc trong lòng rung chuyển cố gắng bình phục thì có thái giám tiến vào thông báo
“Thánh thượng, Mị phi nương nương đang hỏi, đêm nay có ở đó qua đêm nữa không?
“Không được” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng nói “đêm nay ta bồi Tiểu Nguyệt Nhi”
“Vâng. . . . .”
Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi biết không, ngươi là tâm can, là sinh mệnh của ta, ta hận không thể đem ngươi khóa ở bên người, rồi lại sợ những thứ trên đời này sẽ tiêm nhiễm ngươi
Chỉ là, Hoàng Phủ Thiểu Hoa của hiện giờ, cũng đã không có cách nào cùng ngươi quay lại hạnh hoa thôn nữa rồi. Đối vơi ngươi ta sẽ cố gắng, ta sẽ tận lực bảo hộ ngươi
Bởi vì, ta là vi phu của ngươi, thiên cai do ta quản cũng là của ngươi
Nhưng đối với ngươi, Tiểu Nguyệt Nhi, ta chỉ cần ngươi trọn đời trọn kiếp cùng ta ở gân bên nhau là được rồi.
* * *
Bây giờ, mỗi khi lâm triều xong, Hoàng Phủ Thiểu Hoa liền giống như lúc trước, đầu tiên trở về hạnh nguyệt cung.
Hắn nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi đang đùa giỡn, nhưng vẫn quay đầu lại hỏi Thanh Văn
“Tiểu Nguyệt Nhi đang đùa cái gì vậy”
Hoảng Phủ Thiểu Hoa bình tĩnh hỏi, nhưng sắc măt cũng không mấy tốt
“Ngài nói muốn ta đưa cho Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử cái gì đó” Thanh Văn sắc mặt cũng chẳng phải tốt lắm
“Trẫm là muốn ngươi lấy châu bảo. . . . .”Nói đến một nửa, Hoàng Phủ Thiểu Hoa tự che kín cái trán mình “Cái đó chính là cái mà Tiểu Nguyệt Nhi thích, lòe lòe tỏa sáng gì đó a?”
“Đúng vậy” Thanh văn lạnh lùng nói “Một cái là thanh long đại đao, một cái là lưu tinh chùy, một khối huyết tích tử, nhưng mà, hắn yêu nhất vẫn là hạnh hoa kiếm kia”
Hoàng Phủ Thiểu Hoa quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi buộc tóc đuôi ngựa buông dài, hai tay đùa giỡn nhấc thanh long đại đao, uy vũ sinh phong, mồ hôi đồ đầm đìa, nhưng vẫn không mất đi vẻ phong tình
Hoàng Phủ Thiểu Hoa không nhịn được, mị mắt nổi lên
xiêm y ướt đẫm mồ hôi, Tiểu Nguyệt Nhi trên mặt tràn đầy vẻ hồng diễm xinh đẹp. Hơn nữa, chắn chắn là cao hứng cực kì, vì trên măt Tiểu Nguyệt Nhi chính là thỏa mãn tươi cười
“Không hổ là Tiểu Nguyệt Nhi của trẫm, ngay cả thích gì đó cũng không giống người thường” Hoàng Phủ Thiểu Hoa sung ái nói
Vừa nãy vẻ mặt của ai muốn khởi binh vấn tội? Thanh Văn thật sự chịu đủ tên Hoàng Phủ Thiểu Hoa bất công này rồi
Một bộ đại đao đùa giỡn xong, Tiểu Nguyệt Nhi lau mồ hôi, mấy thái giám đứng một bên vội vàng chạy tới chính là lấy đi đại đao trên tay Tiểu Nguyệt Nhi. Mà Tiểu Nguyệt Nhi đang lau mồ hôi, liếc mắt một cái, thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa thân yêu đang đứng cạnh hắn, tức thì vừa cười vừa chạy đến ôm hắn
Người ta nói, tình đáo nùng thì (hình như là yêu nhau cái gì cũng đẹp), thì ngay cả mồ hôi của vợ cũng thơm mát
Mô hôi trên người Tiểu Nguyệt nhi đều đem dính lên long bào của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, nhưng mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa thì cứ như ôm trân bảo, đối Tiểu Nguyệt Nhi hết hôn lại cọ
Tiểu biệt thắng tân hôn, hiện tại Hoàng Phủ Thiểu Hoa không chỉ mỗi đêm đều chạy đến hạnh nguyệt cung, mà ngay cả lâm triều xong cũng lại đến đấy nhìn xem Tiểu Nguyệt Nhi, mãi cho đến khi nếm xong ngọ thiện mới cam nguyện trở về ngự thư phòng phê tấu chương. Tới bữa tối, lại đến hạnh nguyệt cung cùng Tiểu Nguyệt Nhi thưởng thức
Tiểu Nguyệt Nhi cũng rất cao hứng, hơn nữa hiện tại mỗi khi Hoàng Phủ Thiểu Hoa vắng mặt. hắn có thể tận tình vũ đao lộng thương, còn cái gì nhàm chán đáng nói mà chưa nhắc đến chưa. Đã thế lại làm khổ một Lí Thanh Văn, động bất động, phải bồi Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử mấy chiêu trước, thẳng thắn hắn mệt đến nõi phải hô to thảm vô nhân đạo (tàn ác cực kì)
Ngọ thiện qua đi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa lưu luyến không muốn rời đi, Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở cửa cung si ngốc nhìn thấy hắn đi về hướng khác, phải qua mấy chén trà nhỏ, mới chậm rại quay đầu lại, dùng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn Thanh Văn
Thanh Văn lạnh run một cái, nhận mệnh cho người đi lấy bội kiếm của mình
Hắn tự nhận trên giang hồ ít gặp địch thủ, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi này căn bàn không phải một trong số đó, hắn vinh dự bồi y luyên đao luyện kiếm, luyện ám khí, cũng đã cơ hồ muốn mất vài cái mạng rồi.
* * *
“nương nương, đây là hạnh nguyệt cung”
Hạnh nguyệt cung có đại hồ vờn quanh, hạnh nguyệt cung, bên ngoài được thiên nhiên che chắn. Ngoài cung trồng đầy cây hạnh hoa, lại hàng năm nở rộ, che khuất người cùng cảnh vật bên trong, làm cho nơi hoàng cung này bên cạnh hạnh nguyệt cung tràn ngập sức sống như nhau
Thanh Văn muốn gặp Mị phi nương nương chính từ cung nữ của nàng Phù Liễu Lai, vừa thấy đến cả quân vương cũng lưu luyến vong phản hạnh nguyệt cung, thế nhưng lại nhăn mi lại
“Nghe nói bên trong có con hồ ly tinh trú ngụ?” Mị phi nương nương nói
“Đúng vậy, nương nương, là một con hồ ly công ạ”
“Hồ ly tinh sẽ ăn tim người đó ạ” thị vệ ở một bên bổ sung
“ở quốc gia của ta, quân vương nếu bị hồ ly tinh mê hoặc, pháp sư sẽ tác phép đuổi hắn đi” Mị phi nương nói “như thế nào các ngươi. . . .”
Mị phi nương nương đôi mi thanh tú vừa nhíu, đang định nói chút đạo lý, thì bảo kiếm lạ lẫm không ngại một phen lóe sáng liền như vậy từ phía hạnh nguyệt cung bắn ra
Nhanh như lưu tinh, tật nhược bôn nguyệt (??? help me TT ^TT), mắt thấy kiếm kia chính là hướng mình mà lao đến, mị phi nương nương chỉ biết hét thảm thiết một tiếng, mà cung nữ thị vệ đứng bên cạnh cũng chỉ biết một bên kêu lên sợ hãi. một bên ôm đầu, ngồi xổm xuống đất
Kiếm kia đúng là xuyên qua búi tóc trên đầu mị phi nương nương, đem mái tóc kia tước hạ hai phần ba, thừa thế đâm thẳng vào phía sau nương nương mười thước, nơi đại thụ bao bọc xung quanh, trực tiếp đánh vào
mái tóc đen đủi cứ như vậy, chậm rãi, nhẹ nhàng rơi xuống đất, cung nữ kia thật cẩn thận, từ khe hỏ nhìn lén, mới phát hiện chủ tử do chính mình đầu vẫn còn, thế nhưng tóc có không có một nữa dư thừa, thoạt nhìn giống như bị cẩu gặm, chật vật thập phần
Mà mị phi nương nương kia đã sớm bị dọa đến môi trắng bệch, ngay lập tức ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng
“Nương nương”
“Nương nương. . . .”
Một bên cũng nữ thị vệ vội vàng tiến đến nghênh thượng, tiện xem xét thương thế
Ân. . . . .tưởng bị thương nhiều phát, nhưng trên ngượi thật ra không có thương thế
“lớn. . . . lớn mật. . . . . .” Nương nương kia run rẩy đôi mói, nhưng từ đầu tới cuối, chỉ có thể nói hai chữ này
“. . . .nương nương, ta coi tám phần là do con hồ ly tinh kia cố ý yếu hại nương nương” Cung nữ ở một bên cáo trạng “kiếm là từ bên trong bay tới, lại đố kị chính mình không có danh phận, mà nương nương hiện tại lại là có địa vị lớn nhất trong hậu cung, cho nên mới đến hại nương nương
” Đúng vậy đúng vậy, cáo trạng cùng vạn tuế gia đi. Dựa vào cái gì mà lại hại nương nương như vậy, lần này nương nương là đại phúc, lần sau nếu bị thương, như vậy thì thật không tốt!” thêm một người cũng nữ nữa cũng ứng theo
“Không. . . .đúng vậy. . . . .!ta muốn đi cáo ngự trạng!” mị phi kia hét chói tai
* * *
Bưng cái trán của mình, che nửa con mắt, Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngồi ở ngự thư phòng, đối với mị phi “bị hại” này, ít nhiều gì cũng có điểm áy náy
Nư nhân, từ nhỏ đến lớn luôn phải giữ gìn mái tóc, cứ như vậy bị tước đi giống như bị cẩu gặm, lạivừa xém tí nữa thì mạng vong, cũng khó trách tại sao mị phi hiện tại lại khóc đến chết đi sống lại
Chứng cứ phạm tội ở ngay một bên được thị vệ cầm cần thận trên tay, cái thứ sáng choi kia là bảo kiếm của Thanh Văn. Nhưng Thanh văn có chừng mực, sẽ không nháo nháp như vậy, cho nên người khởi xướng chính là tiểu bảo bối Tiểu Nguyệt Nhi của hắn sao?
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nửa trốn sau bàn tay mình, buồn rầu, giải quyết việc này như thế nào đây, nhưng ở trong mắt người khá là bộ dạng chán ghét đến cực điểm
Vì thế, tiếng khóc của mị phi dần dần ngưng lại, mà cung nữ thị vệ một bên cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt
. . . . có lẽ, cứ như vậy cáo thượng ngự trạng, là rất đường đột, không đúng, nêu con hồ ly tinh kia bị phạt, chẳng phải các nàng cũng nàng cũng gặp họa sao
“hoàng thượng, nô tài nghĩ, để Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử và Thanh Văn đại nhân đến đây một chuyến thì tốt hơn” thái giám ở một bên cơ linh hiến kế
Hoàng Phủ Thiểu Hoa để chính thân tín của mình ở bên Tiểu Nguyệt Nhi, giữ bên mình thái giám này tự nhiên không phải cái tính đèn thấy dầu thì sáng. Chỉ thấy hắn chớp mắt, liền hiểu được chủ tử của mình đang có chủ ý gì
“Ác? Nói như thế nào?”
Hoàng Phủ Thiểu Hoa đang có chủ ý này, nhưng từ đáy lòng hắn sẽ thiên vị Tiểu Nguyệt Nhi, đến lúc đó thì càng không thể vãn hồi, không hiều sự tình rồi sẽ ồn ào đến bao lâu đây
“Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử luôn luôn nhu thuận, cho dù có rời hạnh hoa cũng cũng nhất định có Thanh Văn đại nhân theo cùng. Có mị phi nương nương thôi. . . .cũng không hiểu được vì cái gì lại đi đến hạnh nguyệt cung tao tập. Việc này có chút điểm đáng ngờ, thỉnh Tiểu Nguyệt Nhi chủ tử đến một chuyến, cùng hoàng thượng và nương nương giáp mặt nói rõ ràng, vậy hiểu lầm mới có thể không xảy ra”
Lời này của tên thái giám kia nói ra tuy nhẹ, nhưng lại cố y cấp cho người dưới điện nghe. Bỏ qua hiểu lầm của các nàng về Tiểu Nguyệt Nhi
“. . . . .có lý, trâm cũng không nghĩ muốn thiên vị ai cả, để cho Tiểu Nguyệt Nhi đi ra giáp mặt nói một chút, trâm trong lòng mới biết được căn nguyên của vụ việc này” Hoàng Phủ Thiểu Hoa lạnh lùng nói, vừa ý này cũng làm cho thái giám nọ vỗ tay hoan ngênh, trầm trồ khen ngợi
“Đúng vậy, bệ hạ. . . . .truyền! Tiểu Nguyệt Nhi công tử!”
* * *
hạnh nguyệt cung tuy nói có khoảng cách với ngự thư phòng, nhưng Tiểu Nguyệt Nhi đi tới cũng không mất đến một canh giờ
Chỉ thấy xa xa Tiểu Nguyệt Nhi đi tới, vẫn mặc trên người vẫn một thân bố bào kia, Hoàng Phủ Thiểu Hoa hơi hơi nhăn mi lại. Mấy hôm trước mới bảo làm cho hắn vàirương quần áo xong, như thế nào Tiểu Nguyệt nhi này ngay cả đứng trên ngự thư phòng cũng không thèm mặc?
Còn có, cái đuôi ngựa kia là chuyện gì xảy ra, lại là dùng sợi tóc đen buộc lấy. Hắn cùng mị phi quần áo hoa mĩ kia ở cùng nhau, đúng là một chút đều nhìn không ra trượng phu của hắn là ai
Người không hiểu được chân tướng, còn tưởng rằng hắn thiên vị mị phi lãnh lạc Tiểu Nguyệt Nhi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa nghĩ đếnđây, liền càng thêm giận
Mà Tiểu Nguyệt Nhi kia, không hiểu được có phải trong lòng hiểu sai cái gì hay không, một đường đi tới, chính là cúi đầu hai tay không ngừng xoắn vặn. Đợi đến lúc đứng bên cạnh “người bị hai”, để mị phi trừng một cái, chính là có chút nhát gan lại cúi đầu xuống. Một lát sau, chờ hắn có gan nhìn trộm Hoàng Phủ Thiểu Hoa đang ngồi trên kia trong ngự thư phòng, thấy vẻ mặt giận dữ của y, thì lại uể oải tăng thêm ủy khuất mà cúi đầu
Hoàng Phủ Thiểu Hoa cùng Tiểu Nguyệt Nhi cùng một chỗ đã bao lâu, vừa thấy hắn như vậy liền hiểu được ai sai. Nhưng chung quy vẫn còn muốn bằng mọi cách che chở hắn, cũng không để cho người khác nhiều lời
“. . . . .thực xin lỗi, Thiểu Hoa, ta. . . . .”
Giá lạnh như băng lãnh làm cho Tiểu Nguyệt Nhi trầm mặc, nhát gan đã mở miệng, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, Tiểu Nguyệt Nhi nhất định chi tiết cung khai với hắn.
Mưu hại tần phi chính là tử tội, nay phi tử lại là ái nữ do phiên vương đưa tới. . . . .
“Câm mồm” Hoàng Phủ Thiểu Hoa lạnh lùng đánh loạn lời nói của Tiểu Nguyệt Nhi
Hoang phủ Thiểu Hoa cho tới bây giờ chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Tiểu Nguyệt Nhi, Tiểu Nguyệt Nhi vừa nghe, thì sợ tới mức đương trường im bặt, đôi mắt cũng đương trường mà nổi lên sương mù
Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu, không. . . . .bật ra tiếng nào nữa
“Kiếm này là của ta, hoàng thượng: Thanh Văn lúc này từ phái xa sau Tiểu Nguyệt Nhi đi ra, chắp tay hành lễ
“kiếm này nếu là của ngươi, như thế nào lại ở trên đầu của mị phi nương nương hả” Hoàng Phủ Thiểu Hoa tiếp tục lạnh lùng nói
“thuộc hạ không biết”
“ngươi không biết? vậy ai biết được đây” Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi nói “ta cho ngươi canh giữ ở hạnh nguyệt cung, canh giữ bên người Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi lại gửi nhờ thanh kiếm trên đầu của nương nương, ngươi giải thích thế nào đây?”
“thuộc hạ không biết nên giải thích thế nào, nếu thuộc hạ biết được người nọ là nương nương, nhất định sẽ không ra tay”
“. . . .ác? ý ngươi là gì?”
“Khải tấu thánh thượng, vi thần phụng mệnh canh giữ ở hạnh nguyệt cung, thấy mấy người này lén lút đến gần. Mà hạnh nguyệt cung là nơi hẻo lánh, thuộc hạ thế nào cũng không nghĩ tới nương nương quý giá sẽ tới, cũng bởi vậy, mới hù dọa nương nương. Chỉ trách thuộc hạ người giang hồ tính tình nóng nảy, tay chân không quản được, thỉnh vạn tuế gia trọng phạt” Thanh văn vừa nói vừa quỳ hạ
Tiểu Nguyệt Nhi sợ hãi liếc nhìn Thanh Văn một cái, lại bị Thanh Văn trừng mắt liếc trở lại. Cũng bởi vậy mà đầu của Tiểu Nguyệt Nhi càng lúc càng thấp
“Nguyên lai có chuyện như vậy” Hoàng Phủ Thiểu Hoa chậm rãi nói “ái phi, điểm ấy ngươi giải thích nhưu thế nào đây”
Vốn, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn đang cúi đầu, nhưng nghe thấy hai chữ ‘ái phi’, thân mình cũng chấn động không ít
mà mị phi kia, giống như đang cầu cứu nhìn cung nữ thị vệ bên cạnh. chỉ thấy các nàng mỗi người hai mắt nhìn nhau, dường như là không hiểu được nên như thế nào nói cho vạn tuế gia một cái công đạo
“hoàng. . . .hoàng thường. . . . . .” mị phi thần tình hơi run rẩy
ái phi, trẫm trước kia từng có ý chỉ, hạnh nguyệt cung trong phạm vi một dặm, đều là cấm địa. Chính là ái phí vào cung không lâu, nên không biết có cấm kỵ này. . . . .như vậy đi, thuộc hạ có sư, đương nhiên chủ tử phải có trách nhiệm, trẫm để Tiểu Nguyệt Nhi đối nàng nói lời xin lỗi, chuyện này như vậy coi như xong”
Lời này, hợp tình hợp lý, hơn nữa biểu lộ chính là thiên vị mị phi, đoàn tùy tùng của mị phi nghe xong, cũng thấy vui cười. Mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng vui cười, một câu giải thích trả cho nữ hài tử của người ta tam thiên thanh ti, việc này nói thế nào cũng đều là kết thúc viên mãn. . . .
Vả lại, lúc trước hoàn toàn không có cái gì là cẩm địa ý chỉ cả. . . . . . ..
Nhưng mà, sau đó trong ngự thư phòng trầm tĩnh hồi lâu, Tiểu Nguyệt Nhi kia ngay cả một tiếng cũng không cho thoát ra khỏi cổ hòng
“Tiểu Nguyệt Nhi . . .” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng thúc giục, nhưng khi ánh mắt của Tiểu Nguyệt Nhi ngước lên, lại làm cho hắn ngay lập tức im bặt
Vì cái gì chứ, mắt của Tiểu Nguyệt Nhi vì cái gì mà đỏ lên, hắn lại từ lúc nào mà đã lệ rơi đầy mặt
Hoàng Phủ Thiểu Hoa kinh ngạc đưng lên
Nhưng, Tiểu Nguyệt Nhi lại bày ra một biểu cảm khác, một bên sát nước mắt, một bên chạy ra ngoai
Hoàng Phủ Thiểu Hoa tâm niệm vừa động. Thế nhưng Thanh văn kia đã xoay người đuổi theo
Khá lắm Thanh Văn, không hổ là thân tín của trẫm nhiều năm
Trong lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa tất đương nhiên là gắng gượng, chính là một lần quay về chỗ ngồi
“Tiểu Nguyệt Nhi này thực không hiểu chuyện, ái phu cũng không nên so đo làm gì”
Lời này nói ra thực ôn nhu, Mị phi kia cũng điểm đầu thuận theo
Đại sự như vậy liền giống như việc nhỏ rơi xuống cát, Hoàng phủ Thiểu Hoa đuổi đoàn người Mị phi đi, nhưng lại không có chút đắc ý
Hắn lại không nhìn xem, Tiểu Nguyệt Nhi trên mặt đầy ủy khuất, tức giận, còn có nước mắt thương tâm nữa
Hắn trong lòng, làm sao lại không đau xót
Nhưng mà, hắn rốt cuộc đã làm gì khiến cho Tiểu Nguyệt Nhi thương tâm? Tiểu Nguyệt Nhi nên hiểu được là chính mình có lỗi, giải thích vốn là chuyện đương nhiên a
* * *
“ô. . . . .ô. . . .”
Tiểu Nguyệt Nhi chạy như thế nào, cuối cùng vẫn là về tới hạnh nguyệt cung. Chỉ là, hắn mới hồi cũng đã nằm trên giường ủy ủy khuất khuất khóc rống thất thanh, khiến cho Thanh Văn đuổi theo cũng không hiểu làm thế nào cho phải
“uy, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước a. Rõ ràng chính ngươi đem kiếm của ta đánh bay, còn kém tí nữa là chặt đứt đầu người ta, đem mái tóc của người ta hảo hảo biến thành như vậy. Người ta là nữ hài tử a, nữ hài tử tối để ý chính là mái tóc, hảo hảo để cho ngươi làm hỏng, ngươi một câu cũng không thèm giải thích, còn khóc?” Thanh Văn luận sự
“Ai nói ta không hối hận chứ!” Tiểu Nguyệt Nhi thở phì phì, ngẩng đầu hô một câu, rồi lại quay đầu trở về khóc “Ta chỉ là. . . . . ta chỉ là. . . . .ô. . . . .”
Đứng trong chốc lát, Thanh văn mất đi tâm tư linh hoạt, nhưng cũng hiểu được
“. . . . .hoàng thượng, đương nhiên có nhiều phi tử, khả trong lòng hắn là muốn che chở cho ngươi, ngươi không hiểu được sao?”
“ta chỉ. . . . .ta chỉ có mình hắn, vậy mà hắn lại. . . .lại . . . .” Tiểu Nguyệt Nhi lại thương tâm khóc
“. . . . . . .Nam nhân, đều có tam thê tứ thiếp, hắn thích ngươi, sủng ngươi, còn chưa đủ?” Thanh Văn bất đắc dĩ thán, Hoàng phủ Thiểu Hoa cũng chưa bao giờ giữ ai quá lâu bên người hắn
“Ta không cần. . . . . .không cần. . . . . .” Tiểu Nguyệt Nhi nghẹn ngào
“. . . . .Tiểu nguyệt Nhi. . . . .” Thanh Văn bất đắc dĩ, hắn đến gần, rồi nhẹ nhàng ôm TIểu Nguyệt Nhi, mà Tiểu Nguyệt Nhi cứ như vậy ơ trong lòng hắn khóc
“Thanh văn, Thanh văn. . . . . .ta muốn về nhà. . . . . . .”
“hảo hảo hảo, ta không phải đã cho người tìm rồi sao? Chỉ là thực sự không ai tìm được a”
“thanh văn thanh văn, ta rất thích Thiểu Hoa, chỉ là hắn lại . . . . . . .Thanh Văn, Thanh Văn . . . . .”
“hảo hảo hảo. . . . . .cho ngươi nháo một trận, hắn có khi rất nhanh sẽ tới, ngươi muốn hắn nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt trướng hồng này sao?”
“Ta không muốn thấy hắn, không muốn thấy hắn. . . . . . . .”
. . . . . .Nguy rồi, việc này khá nghiêm trọng. Tiểu Nguyệt Nhi từ trước đến nay thi thoảng phát cái tính cáu kỉnh này, để Hoàng Phủ Thiểu Hoa ôm một cái, hôn một cái là ổn rồi, bây giờ thì nhìn hắn ngay cả một lần cũng không chịu
“. . . . . bằng không, lần này chúng ta đi tuyết sơn đi. Tuyết sơn đẹp lắm. . . ..”
“Ta phải về nhà” Tiểu Nguyệt Nhi nói
Về nhà?
“nhưng hạnh hoa thôn thật sư. . . . .”
“ta phải tự mình đi tìm” Tiểu Nguyệt Nhi đẩy cái ôm của Thanh Văn ra, nghẹn ngào nói “ta hảo nhó nhà, ta phải đi về”
“. . . . đi về, có lẽ cũng không ra được” Thanh Văn còn nhớ thiên thượng một ngày, nhân gian mười năm “chờ ngươi đi ra, có lẽ, hoàng thượng cũng đã trăm tuổi”
“trăm tuôit là cái gì?”
“trăm tuổi tức là chết chứ sao” Thanh Văn nghiêm túc nói
“Chết?. . . . giông. . . . giống như ca ca thôn trưởng sao?” TIểu Nguyệt Nhi lo lắng hỏi
Cái gì ca ca thôn trưởng. . . . .Thanh Văn có chút nghi hoặc, nhưng mà, thanh âm của Hoàng Phủ Thiểu Hoa đã từ ngoài cửa truyền đến
“Chờ ngươi ra khỏi thôn, ta cũng đã chết. Không thể so với các ngươi, chúng ta nhiều lắm chỉ có thể sống được chừng bảy mươi năm. Cho dù là như vậy, ngươi vẫn muốn trở về sao?”
Hoàng Phủ Thiểu Hoa châm rãi đi vào cửa, hơi tiều tụy nhìn Tiểu Nguyệt Nhi
Tiểu Nguyệt Nhi nhìn về phiá Hoàng Phủ Thiểu Hoa, là vẻ mặ ôn nhu còn vương chút lệ, thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa trong lòng đau xót
Thanh Văn lui lại một bên, để Hoàng Phủ Thiểu Hoa đem TIểu Nguyệt Nhi ôm trong lòng
Tiểu Nguyệt Nhi chỉ cúi đầu, không có giãy dụa
“Tiểu Nguyệt Nhi. . . . .Tiểu Nguyệt Nhi. . . . . . . .” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấp giọng gọi
Nhưng Tiểu Nguyệt Nhi hai tay chỉ lắm chặt trên long bào của hắn, Thanh Văn vừa nãy nói với hắn, thực sự là làm hắn sợ
“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi con giận ta sao?”
“. . . . . . .ngươi hảo đáng giận, dùng sự tình này. . . . .dùng loại sự tình này uy hiếp ta. . . . .”
Tiểu Nguyệt Nhi vừa nói, nước mắt như hạt châu từng hạt từng hạt rơi xuống
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng thở dài, rồi dùng hai má áp lên tròng mắt đẫm lệ kia
“. . . .ta. . . . . . .ta. . . . . . .ta sẽ đi theo nàng để giải thích, cũng sẽ đem ngươi tặng cho nàng, ngươi không cần phải chết, không cần chết . . . . . .” nói đến đoạn sau, Tiểu Nguyệt Nhi khóc không thành tiếng, mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa lại đem hắn ôm chặt hơn
“Ngươi không cần chết, Thiểu Hoa, ngươi muốn ta làm cái gì, Tiểu Nguyệt Nhi đều nghe, Tiểu Nguyệt Nhi cũng không về nhà, không trở về nhà nữa……..”
Tiểu Nguyệt Nhi khóc đến không thở nổi, bộ dạng dương như sắp tắt thở đến nơi, Hoàng Phủ Thiểu Hoa một bên trấn an, một bên lo lắng, ở phía sau xoa xoa lừng hắn cho hắn thuận khí hơn
“Ngươi toàn nói cái gì đâu, ngươi không cần đi giải thích, cũng không cần đem ta tặng cho nàng, ta vốn là của ngươi, ta cũng sẽ không đi tìm nàng nữa” Hoàng Phủ Thiểu Hoa đau lòng nói
“Nhưng nàng là ái phi của ngươi, ái phi của ngươi. . . . . . . .”
“. . . . . . . .đứa ngốc này, đó là một cách nói thôi, ngươi cắt tóc người ta, trong lòng ta thì muốn che chở cho ngươi, chẳng nhẽ không thể trả lại cho người ta thể diện phải không?”
“chỉ là. . . . . . . .chỉ là. . . . . . . .”
“tốt lắm! không có chỉ là cái gì hết, goi ngươi là đồ ngốc cũng đúng mà. . . . . . . .” Hoàng Phủ Thiểu Hoa gắt gao ôm Tiểu Nguyệt Nhi, gằn từng tiếng tiếp tục nói “Ngươi nói những lời này, là muốn làm lòng ta tan vỡ sao, ta Hoàng Phủ Thiểu Hoa cả đởi phụ được thiên hạ, cũng quyết không phụ ngươi. Tặng được thiên hạ, cũng không chịu thương tổn ngươi một cọng tóc. Ta là trượng phu của ngươi a. Tiểu Nguyệt Nhi ngươi đã quên sao? Ngươi đương nhiên có thể sinh khí, đương nhiên không càn cùng bất luận kẻ nào giải thích. Chuyện này là ta sai, ta suy nghĩ quá thiển cận, ta không chiếu cố đến cảm thụ của ngươi, ngươi có thể đối ta sinh khí, cũng có thể đánh ta, mắng ta, chỉ là dừng nới mấy loại lời nói này nữa. . . . . . . .”
Có được một trượng phu như vậy, Tiểu Nguyệt Nhi đại khái là có thể cao hơn một chú, nhưng sẽ không trưởng thành đi?
Thanh văn ly khai khỏi hạnh nguyệt cung, ngửa mặt lên trời thở dài, Hoàng Phủ Thiểu Hoa dù sao cũng là một đế vương, rất nhiều chuyện vẫn là thân bất do kỉ
Hạnh hoa thôn?
. . . . . . . .mới đến một Tiểu Nguyệt Nhi, cũng đã sắp long trời lở đất, Nhìn một cái, Hoàng Phủ Thiểu Hoa thần trí mê muội thay đổi, còn chẳng bằng nửa điểm trước kia. Sai lầm ác. . . . . . . .
* * *
Người ta nói, sàng đầu đả sàng vĩ hòa, khi thây vẻ mặt mỹ mán tiến đến lầm triều của Hoàng Phủ Thiểu Hoa ngay sau đó, Thanh Văn cẩn thận tiến cung tìm hiểu tình hình của Tiểu Nguyệt Nhi
Nói giỡn hoài, lấy trường hợp tối qua làm ví dụ, hắn ngay cả một bước cũng không dám đến gần, chỉ sợ nhìn cái gì lại làm cho hắn trường châm nhãn gì gì đó.
Tiểu Nguyệt nhi vẫn đang ngủ, nhãn nhân mị mị, khóe miệng kiều kiều, giống như con mèo ngốc ăn uống no đủ. Toàn thân hắn được bao bọc bên trong chiếc áo ngủ bằng gấm, chỉ lộ ra khuôn mặt nho nhỏ, cùng mái tóc dàu đen nhánh lộ ra ngoài. Đôi môi đỏ au cũng thật dài, lông mi còn mang theo lệ quang, thoạt nhìn không có điểm giống hồ ly tinh
Tuy rằng từng nói nhìn thấy cái lỗ tai hay cái đuôi của hắn, có thể nói không phải hồ ly tinh thì cũng là hạnh hoa tinh. . . . . . . .hạnh hoa tinh hấp dương khí của con người a. . . . . . . .
Thanh văn rùng mình, xoa xoa cánh tay, đi thẳng đến tiền thính chờ Tiểu Nguyệt Nhi tỉnh lại.Vừa nhâm nhi tách trà nóng, vừa than than thở thở
Nguy, lần này yêu quái Tiểu Nguyệt Nhi sai rõ mười mươi như vậy, Hoàng Phủ Thiểu Hoa vẫn thiên vị, sau này thì sao? Có lẽ sau này hắ phóng hỏa đốt tẩm cung của người ta, hắn còn ngờ người nọ vì cái gì phải ở cô đó đi
Sự tình so với suy nghĩ Thanh Văn có vẻ càng ngày càng cao, bởi vì Tiểu Nguyệt Nhi vẫn còn chưa tỉnh, cung nữ trong cung liền trộm cho hắn biết một tin động trời
hoàng thượng lâm triều một lúc thì liền mang theo ngự lâm quân đi tới cung điện của Mị phi nương nương. chẳng những đem mái tóc của nàng cắt trụi, còn muốn cho nàng đi làm ni cô am, vì nước cầu phúc
Nghe xong tin này, Thanh Văn không tránh khỏi nhíu mày. Hắn biết Hoàng Phủ Thiểu Hoa thích Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng như vậy là quá mức đi. Nhất dạ phu thê, bách dạ ân, Mị phi lại là thân sinh nữ tử của phiên vương, làm như vậy, thì có hơi quá đáng
Chỉ là, người ta là hoàng thượng, chuyện hắn quyết đinh, không phải một thị vệ nho nhỏ mà có thể xen vào được đi?
Thanh Văn chỉ còn biết thở dài, tiếp tục rót cho mình chén trà.