Xế chiều thứ hai, Tư Kiêu Kỳ không gặp Tiêu Thần, trên thực tế anh cũng đã chuẩn bị tâm lí đối mặt với kết quả này, anh cảm thấy nếu Tiêu Thần có thể ngoan ngoãn chờ năm giờ rưỡi lên xe của anh mới gọi là bất ngờ.
“Không lên đúng không, hừ, đợi tới khi cậu lên rồi thì muốn xuống cũng không được đâu,” Tư Kiêu Kỳ hầm hừ đóng cửa xe lại rồi chạy ra khỏi trạm, trong nháy mắt trong đầu đã nghĩ ra mười mấy hai mươi cách làm cho Tiêu Thần không xuống giường được.
Kỳ thực Tiêu Thần rất oan uổng, năm giờ tan ca, anh vừa mới đi tới phòng thay đồ đã bị Thẩm Bằng chặn lại.
“Hạ Tử Hàm có chỗ nào không tốt?” Thẩm Bằng trực tiếp hỏi một câu khiến Tiêu Thần cau mày.
“Rất tốt, nhưng không phải ai tốt tôi cũng thích,” Tiêu Thần nhức đầu không thôi nói, “Hạ Tử Hàm rất tốt, nhưng cũng vì lẽ đó tôi cảm thấy không nên lừa gạt tình cảm của người ta, tôi bây giờ không thích hợp nói chuyện yêu đương.”
“Cậu có phải là người hay không? Đã vậy còn qua đêm với người khác?” Thẩm Bằng thái độ sắc bén hỏi.
Tiêu Thần trợn mắt nhìn Thẩm Bằng, lông mày càng nhướng cao.
“Đừng giả bộ, thứ năm tại sao xe của cậu lại ở bệnh viện?” Thẩm Bằng hỏi, “Buổi tối tôi ra hút thuốc thì thấy xe cậu, hôm đó đâu phải ca trực của cậu, cậu nên ở nhà nghỉ ngơi mới phải.”
“Thẩm Bằng, chị dâu cho cậu hút thuốc à?” Tiêu Thần hấp háy mắt nói, “Chị dâu cũng thật rộng lượng.”
“Cho cái rắm!” Thẩm Bằng tàn nhẫn gắt một cái, “Ở bệnh viện hút có hai điếu mà trước khi về nhà tôi còn phải thay đồ đây, mũi cô ấy thính còn hơn mũi chó…Tiêu Thần, ai cho cậu lãng qua chuyện khác!”
Tiêu Thần liếc mắt, Thẩm Bằng ngày càng thông minh, thật sự phiền chết người.
“Tôi đi gặp bạn,” Tiêu Thần nhấc tay đầu hàng, biết chắc hôm nay mà không nói rõ thì sẽ không về nhà được.
“Bạn bè kiểu gì phải gặp nhau lúc nửa đêm? Quen nhau ở đâu? Quán ăn đêm?” Thẩm Bằng nắm cổ áo Tiêu Thần kéo tới một góc hỏi.
“Trên xe buýt.”
“Cái gì!” Thẩm Bằng la lên, hai mắt trợn tới nổi hai con ngươi cũng muốn bay ra ngoài.
Tiêu Thần bình tĩnh nhún vai: “Cậu xem, tôi đã không muốn nói, cậu lại nhất định phải hỏi.”
“Tiêu Thần cậu điên rồi sao! Cậu không phải là định vò đã mẻ lại sứt chứ cậu có biết mình đang làm gì không, bệnh thích sạch sẽ của cậu cmn đi đâu mất rồi?”
*Vò đã mẻ lại sứt: nguyên văn 破罐破摔, ý nói tự ti, cho mình là người bất tài, vô dụng.
Tiêu Thần vò vò lỗ tai, trưng ra biểu cảm vô tội nói: “Cậu bực bội cái gì, được rồi… Hắn là tài xế xe buýt, dáng người rất tốt, kĩ thuật cũng không tệ. Với lại tôi là bác sĩ, tôi tự biết cách bảo vệ mình, có bệnh thích sạch sẽ thì phải ‘tự phục vụ’ cả đời sao…Huống chi tôi cũng chỉ thích sạch sẽ vậy thôi, không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng vậy đâu, hơn nữa, quan trọng nhất là, tôi với hắn đang trong một mối quan hệ vô cùng đơn giản, tôi chính là muốn thế!”
“Tiêu Thần cậu đúng là đói bụng ăn quàng,” Thẩm Bằng hét lên, “Coi như cậu muốn tìm bạn giường, Hạ Tử Hàm cũng rất tốt, sao lại không chọn.”
Ánh mắt Tiêu Thần lướt qua bả vai Thẩm Bằng nhìn về phía trước, chỗ đó là phòng khám bệnh, người đi qua đi lại như mắc cửi, mỗi người đều nắm trong tay vận mệnh của chính mình, nhìn cứ như cùng với những người xung quanh không có liên hệ, thế nhưng ai biết một lúc nào đó người bên cạnh sẽ có thể thay đổi vận mệnh của bạn?
Tiêu Thần thu hồi vẻ mặt trêu tức, rất chăm chú nói, “Hạ Tử Hàm rất tốt, Thẩm Bằng cậu rất hiểu rõ tôi, nói chính xác là cậu hiểu tôi của trước đây. Nếu như bốn năm trước, thậm chí một năm trước thôi, nếu tôi biết Hạ Tử Hàm không chừng còn có thể động tâm, thế nhưng bây giờ thì không.”
“Tại sao? Gu thẩm mỹ còn có thể thay đổi?”
“Đương nhiên, cậu từng có lúc thích kiểu người gợi cảm như Angelia Julie, giờ cậu nhìn vợ mình mà xem, trên dưới đều bình thường… A a a… tôi ăn ngay nói thật cậu đừng đánh người a.”
Thẩm Bằng bỏ tay ra khỏi cổ Tiêu Thần, bình tĩnh nói: “Nói tiếp, đừng kéo Hiểu Thu vào!”
“Hạ Tử Hàm, rất dũng cảm, rất thẳng thắn, cũng rất đơn thuần, đi cùng với cậu ấy tôi rất áp lực, tôi sợ tôi sẽ phụ lòng cậu ấy.”
“Vậy thì cậu đừng phụ lòng người ta là được!”
“Chuyện tình cảm… ai có thể đảm bảo đây?” Tiêu Thần nghiêng đầu, rất chăm chú hỏi, “Thẩm Bằng, cậu có thể đảm bảo cậu và Hiểu Thu mãi mãi không thay đổi sao?”
“Đương nhiên!” Thẩm Bằng lớn tiếng nói, hai người họ sẽ không thay đổi.
“Tôi thì không thể,” Tiêu Thần cúi đầu nhìn mũi giày, “Nói đến loại quan hệ này, không có pháp luật với luân lý xã hội chống đỡ, tôi không có cách nào cho cậu ta một bảo đảm lâu dài, mà cũng không dám cho.”
“Hạ Tử Hàm cũng không cần cậu bảo đảm!”
“Cậu ta tưởng thật rồi,” Tiêu Thần nở nụ cười, “Tôi có thể nhìn ra. Cậu biết không, hôm đó là cậu ấy chủ động rủ tôi đi khách sạn. Nhưng lúc bước vào phòng tôi liền nhìn ra, cậu ấy rất sạch sẽ, chưa từng làm chuyện đó, lúc đó cậu ấy căng thẳng tới mặt trắng bệt, tôi không thể làm hại cậu ấy.”
“Làm sao cậu biết cậu sẽ không yêu cậu ta? Tiêu Thần cậu rõ ràng đang trốn tránh, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.”
Tiêu Thần lắc đầu một cái, “Tôi chỉ muốn tìm một người đủ thành thục, có thể quyết định vận mệnh của mình, hơn nữa cũng có thể chịu đựng dù kết quả sau này có như thế nào chăng nữa.”
“Người tài xế kia thì có thể?”
“Không biết,” Tiêu Thần lại lắc đầu, “Bởi vậy tôi mới không muốn cùng hắn ở chung, chỉ là quan hệ bạn tình mà thôi.”
Thẩm Bằng trầm mặc vài giây, cảm thấy những câu này của Tiêu Thần thoạt nghe đều có lý, kì thực đều là cố gắng ngụy biện, bản thân mình cũng không còn cách nào phản bác, hắn buồn bực gãi gãi tóc hỏi:
“Người tài xế kia tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tư Kiêu Kỳ, tuổi,… nhìn bề ngoài thì khoảng ba mươi.”
“Ở đâu?”
Tiêu Thần chỉ chỉ phía đông bệnh viện, Thẩm Bằng nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, mặt lạnh rên lên một tiếng: “Bên đó là nhà xác!”
Thẩm Bằng hỏi tiếp: “Thu nhập bao nhiêu, gia thế bối cảnh như thế nào?”
Tiêu Thần nhún nhún vai: “Dung tục dung tục a, Thẩm Bằng cậu cũng quá thực tế rồi.”
“Mẹ nó, cậu thì không dung tục, ở trong cái nhà xác lêu lỏng, rất tao nhã.”
“Được rồi, Thẩm Bằng.” Tiêu Thần đặt tay lên vai Thẩm Bằng, “Tôi biết cậu chỉ vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã 28 tuổi rồi, cũng sẽ không làm ra chuyện điên rồ gì đâu, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cậu yên tâm.”
Thẩm Bằng muốn nói lại thôi trừng mắt nhìn Tiêu Thần, hắn từ trong mắt Tiêu Thần nhìn ra thỉnh cầu, còn có lảng tránh.
Đêm khuya
Tiêu Thần lười biếng duỗi người, tối hôm nay vận may thật tốt, không có quá nhiều bệnh nhân, anh đi một vòng quanh phòng liền cảm thấy dạ dày trống rỗng. Đói bụng, sớm biết như vậy thì không chê sủi cảo trong căng tin khó ăn. Tiêu Thần có chút hối hận, vào lúc này đói bụng cảm thấy có chút khó chịu.
Trong ngăn kéo của Tôn Tịnh có bánh bích quy, thậm chí còn có hai túi sữa sô cô la, rất ngọt…
Tiêu Thần giãy dụa một hồi, hai hôm trước vừa mới từ chối con gái nhà người ta, lúc này lại muốn ăn đồ của người ta, này có bao nhiêu mặt dày a. Vào lúc anh đang còn giãy dụa, điện thoại di động trong túi áo blouse rung lên, ba chữ Tư Kiêu Kỳ vui sướng nhảy nhót.
“Có việc gì sao?”
“Ừm a,” Tư Kiêu Kỳ lười biếng, truyền tới giọng nói ngọt xớt, như con rắn mềm mại chạy vào tai Tiêu Thần, phảng phất mang theo sức mạnh, ép tới tim anh muốn đập loạn nhịp.
“Bác sĩ Tiêu, hôm nay lại nhận điện thoại của tôi, hiếm thấy a.”
“Vừa lúc đang rảnh, vậy anh có chuyện gì hay không?” Tiêu Thần cố gắng để cho giọng mình bình tĩnh trở lại.
“Không có chuyện gì a, cái này không phải là vì nhớ cậu sao.” Tư Kiêu Kỳ thấp giọng cười lên, âm thanh trầm thấp từ trong yết hầu đập thẳng vào lòng Tiêu Thần.
“Không có gì tôi cúp máy, có bệnh nhân.”
“Đừng a,” Tư Kiêu Kỳ kéo dài thanh âm, “Cậu cúp điện thoại tôi còn phải vào để nhìn cậu, trước mặt mọi người, không tiện nhìn a.”
Tiêu Thần phút chốc nắm chặt di động, trong lòng bàn tay đổ chút mồ hôi: “Anh đang ở bệnh viện?”
“Bãi đậu xe bên cạnh vườn hoa nhỏ, ngay trong góc tối, cậu mau ra đây đi.” Tư Kiêu Kỳ nói xong lập tức cúp điện thoại, căn bản không cho Tiêu Thần có cơ hội phản ứng.
Tiêu Thần quay đầu ra bàn y tá dặn dò một chút, nhét điện thoại di động vào túi rồi đi ra.
Vườn hoa nhỏ này thực xứng với chữ ‘nhỏ’, nằm trên đoạn đường mà tấc đất là tấc vàng này, làm gì có nhiều chỗ để trồng cây xanh. Bệnh viện chỉ có thể tận dụng một góc đất nhỏ để phủ xanh, san bằng mặt cỏ tăng cường xanh hóa diện tích. Bãi đậu xe nằm bên cạnh vườn hoa nhỏ, chỗ này gần khu nội trú, ban ngày còn có bệnh nhân đến để đi dạo, buổi tối thì tối thui không có bóng người, mọi người đều nói nếu quay ‘Liêu Trai’ ở đây thì cũng không cần dựng bối cảnh làm gì.
Tư Kiêu Kỳ lại chọn một chỗ như thế này, lộ ra ý tứ ‘vụng trộm’ sâu sắc, chính là ‘Ban đêm mây đen gió lớn, là thời gian thích hợp để gian phụ vụng trộm’.
Lúc Tiêu Thần đi vào vườn hoa nhỏ, trước mắt một mảng đen kịt, cái gọi là góc tối kia cũng không biết nằm ở chỗ nào. Anh bước đi chầm chậm, từ từ men theo lề hoa viên, giống như không biết có người đang đợi mình vậy.
“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần sau khi đi bộ hai vòng thì dừng lại, phảng phất lầm bầm thấp giọng nói, “Tôi còn có bệnh nhân, anh cứ trốn cho kĩ đi, tuyệt đối đừng đi ra, anh nếu ra thì chính là chó con, chờ tôi khám xong mấy bệnh nhân sẽ tới tìm anh.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, áo blouse trắng xẹt qua tạo nên một đường vòng cung đẹp đẽ. Chỉ là vừa mới bước được một bước thì bị nắm tay kéo lại.
“Ai, cậu tại sao lại chán như vậy, nói đi là đi?” Tư Kiêu Kỳ từ phía sau một cây tùng to đi ra.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trốn tìm? Tuổi thơ không hạnh phúc? Thiếu hụt tình mẹ?”
“Lúc tôi hai tuổi thì mẹ đã qua đời rồi.”
Tiêu Thần bỗng nhiên im lặng.
“Có lẽ vì vậy tôi đối với cái gọi là ‘tình mẹ’ không có cảm giác,” Tư Kiêu Kỳ cười hì hì nói, “Đừng ỉu xìu vậy chứ, thật giống như cậu làm gì có lỗi với tôi vậy, cậu cắm sừng tôi sao?”
Tiêu Thần há hốc mồm, định nói một câu “Không biết tốt xấu” thì đã bị Tư Kiêu Kỳ kéo vào bên trong vườn hoa nhỏ.
“Mau, tôi mang đồ ăn khuya tới cho cậu nè!” Tư Kiêu Kỳ cứ như đứa nhỏ dâng lên vật quý từ phía sau băng ghế lấy ra một túi ni lông, bên trong là một hộp thức ăn.
“Cơm chiên hải sản,” Tư Kiêu Kỳ lấy ra một đôi đũa nhét vào tay Tiêu Thần, “Mau mau ăn, lỡ như có bệnh nhân tới thì không kịp đâu.”
Tiêu Thần cầm đũa hỏi: “Anh còn quản cả chuyện đưa đồ ăn tới?”
“Quản a, người giao hàng đặc biệt của cậu.”
“Hết bao nhiêu tiền?”
“780!”
“Đắt như vậy a, ăn của anh một bữa cơm cũng quá phí tiền.”
“Vậy thì đền bù là được rồi.” Tư Kiêu Kỳ ghé sát người Tiêu Thần, đầu lưỡi luồn vào trong tai Tiêu Thần liếm láp một vòng, rõ ràng nhìn thấy trên người Tiêu Thần nổi một tầng da gà, cả người đều co rút lại.
Tư Kiêu Kỳ rất đắc ý, chỉ một đêm anh đã nắm bắt được nhược điểm của Tiêu Thần.
“780 rất đắt a,” môi từ từ men theo gáy Tiêu Thần trượt xuống, đầu lưỡi dính đầy mồ hôi, hô hấp nóng rực, “Cậu theo tôi một đêm coi như hòa nhau, thế nào?”
Tiêu Thần hơi ngẩng đầu lên, dễ dàng cho đầu lưỡi Tư Kiêu Kỳ làm loạn, anh ngước lên nhìn bầu trời trên đỉnh đầu cười:
“Ừm, tiền thuê phòng khách sạn một đêm vừa vặn 780.”
Đầu lưỡi Tư Kiêu Kỳ rời khỏi Tiêu Thần, nắm lấy cằm hắn xoay mặt về phía mình, dữ dằn hỏi: “Nhất thiết phải ở khách sạn sao?”
Tiêu Thần gật gù.
“Má!” Tư Kiêu Kỳ thấp giọng chửi một câu, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi Tiêu Thần, đầu lưỡi một đường công thành đoạt đất đến mức cơ hội để đối phương hô hấp cũng không có.
Tiêu Thần đem đầu lưỡi mình giao cho hắn, cảm thấy rất thoải mái, lại không cần tốn sức, tại sao không làm chứ?
“Ừm,” Tư Kiêu Kỳ rên lên một tiếng, ép buộc mình rời khỏi Tiêu Thần, anh thở hồng hộc, trong mắt còn hiện ra tia máu trừng trừng.
“Ăn mau!” Tư Kiêu Kỳ giận dữ nói, “Cơm nguội rồi!”
Tiêu Thần liếc mắt nhìn hộp cơm, thở dài: “Tôi coi như làm mất 780 tệ vậy.”
“Có ý gì?”
Tiêu Thần đậy nắp hộp lại, trả cho Tư Kiêu Kỳ: “Tôi bị dị ứng hải sản.”