Tiêu Thần không biết phải miêu tả cuộc sống sau khi trở thành Tổng Giám Đốc của Tư Kiêu Kỳ như thế nào, có điều khái quát lên cũng rất đơn giản, chính là tám chữ “Sống không thấy người, chết không thấy xác”.
Lẽ ra thời gian trực ban ở khoa cấp cứu chính là ca ngày xen lẫn ca đêm, trừ đi thời gian đi trên đường thì bốn ngày dù sao cũng ở nhà được năm mươi tiếng đồng hồ, trong đó có ba buổi tối. Nhưng từ lúc công ty khai trương hai cái cuối tuần chớp mắt đã qua, mắt thấy kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn sắp tới, Tiêu Thần đếm trên đầu ngón tay tính thử hình như lâu rồi mình chưa được thấy mặt mũi Tư Kiêu Kỳ tròn méo thế nào. Cũng không phải nói Tư Kiêu Kỳ buổi tối không về nhà mà là mỗi ngày dù cho có về thì cũng về rất muộn, tới con chuột cũng ngủ rồi chứ đừng nói tới người.
Sáng nay Tiêu Thần mở mắt ra kinh ngạc phát hiện thế mà Tư Kiêu Kỳ còn chưa đi, đang đứng trước tủ quần áo lục đồ.
“Anh đang làm gì vậy?” Tiêu Thần dụi dụi hai mắt lim dim hỏi.
“Tìm hai bộ quần áo,” Tư Kiêu Kỳ quăng mấy bộ lên trên giường lúc này Tiêu Thần mới phát hiện có một cái vali nhỏ nằm ngay dưới chân Tư Kiêu Kỳ.
“Anh sắp chạy đường dài hả?”
“Ừm.” Tư Kiêu Kỳ xoay người nhào lên giường lớn ôm người vào lòng hôn một trận cho đã mới chịu buông ra, ngẩng đầu lên nói: “Lễ Quốc Khánh này Trình Tử sẽ chở một đoàn du lịch đi tới huyện Dịch để tham quan Hoàng Lăng. Mà mọi người chưa có ai chạy qua tuyến đường này nên tôi muốn đi xem thử trước tình hình.”
“Ngày lễ lớn đi tham quan bãi tha ma, sở thích của các anh cũng thật độc đáo.” Tiêu Thần nhắm mắt lại ở trong lồng ngực của Tư Kiêu Kỳ cọ cọ, dự định ngủ thêm một lát nữa.
“Rõ ràng là một kiến trúc rộng lớn tao nhã sao lại bị cậu nói thành như vậy chứ?”
“Thì vậy mà, bãi tha ma chính là bãi tha ma, dù cho có dát vàng lên cũng vẫn là bãi tha ma. Nhìn đồ vật phải nhìn bản chất, không nên bị hình thức bên ngoài mê hoặc.”
“Cũng đúng,” Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đưa móng vuốt vào phía trong áo ngủ của Tiêu Thần, vừa sờ soạng vừa nói: “Vậy bây giờ tôi xem bản chất đây, không nhìn bề ngoài nữa.”
Kết quả, chờ tới khi Tư Kiêu Kỳ bị Tiêu Thần đạp ra cửa đã gần mười giờ. Trước khi đi không quên nói với Tiêu Thần ngày kia mình trở về, ngày kia vừa vặn Tiêu Thần được nghỉ, anh muốn dẫn Tiêu Thần tới công ty mới tham gia sẵn tiện báo cáo chút tình hình kinh doanh.
“Cậu là bà chủ, mấy cái này đương nhiên phải báo cáo với cậu rồi.” Tư Kiêu Kỳ cợt nhả nói, đổi lấy một đạp của Tiêu Thần. Bị đạp một cái Tư Kiêu Kỳ hài lòng đi ra khỏi nhà.
Tiêu Thần không ngủ tiếp được nữa, đang định dọn dẹp nhà một chút rồi tới “Lưu Hỏa” ăn cơm, sẵn tiện tìm Thẩm Bằng tán gẫu. Dạo gần đây trong bệnh viện sóng yên gió lặng, Tiêu Thần lại cảm thấy không quen. Dù sao cũng gần cuối tháng chín rồi, nếu là bình thường thì lúc này phải có tin tức về tiến độ sắp xếp nhân sự cho năm sau, vậy nên vào lúc này yên tĩnh như vậy quá không bình thường.
***
Lúc này cả Thẩm Bằng và Đường Hiểu Thu đều có mặt tại Lưu Hỏa, hai người đang ở phía sau quầy tính tiền nhiệt tình tán gẫu. Tiêu Thần đẩy cửa đi vào làm chuông gió reo lên phát ra âm thanh lanh lảnh, Đường Hiểu Thu ngẩng đầu nhìn lên thấy người tới liền nở nụ cười.
“Tiêu Thần, tự nhiên hôm nay sao lại tới đây?”
“Buổi trưa ăn gì?” Tiêu Thần nói, “Tôi tới ăn cơm ké.”
“Mì Ý, ăn không?”
“Ăn,” Tiêu Thần vốn không kén ăn, hơn nữa anh còn là tới ăn ké nhà người ta, có ăn là được rồi sao dám đòi hỏi.
Thẩm Bằng lấy hai lon coca cùng Tiêu Thần đi lên lầu hai. Tiêu Thần ngồi trên ghế sô pha lấy một lon coca uống, nói: “Mỗi lần cậu dẫn tôi lên lầu hai tôi cứ có cảm giác chúng ta như gian phu dâm phụ đang làm chuyện mờ ám.”
“Vợ tôi còn đang ở đây đó,” Thẩm Bằng nghiêm mặt nói, “Cậu làm ơn đừng có lưu manh như vậy được không, tật xấu này có hồi nào vậy hả.”
Tiêu Thần cúi đầu không lên tiếng, cái gọi là gần mực thì đen, phỏng chừng tiết tháo của mình từ ngày đi theo Tư Kiêu Kỳ đã không cánh mà bay.
“À dạo này cậu với cái tên tài xế lái xe buýt của cậu thế nào rồi?” Thẩm Bằng tò mò hỏi.
“Cậu nhịn lâu như vậy tôi còn tưởng cậu sẽ không hỏi vấn đề này chứ.” Tiêu Thần bỏ lon coca xuống, cười nói: “Thẩm bà bà cậu quả nhiên vẫn không nhịn được.”
“Cậu tưởng tôi thích quản chuyện của cậu lắm chắc, nếu không phải vì giao tình nhiều năm của chúng ta tôi thèm vào quan tâm cậu quen ai.”
“Được rồi, tôi biết là cậu lo cho tôi,” Tiêu Thần nghiêm túc nói, “Tôi sống rất tốt, cậu đừng lo.”
“Cùng một tài xế…có ổn không?” Thẩm Bằng hiển nhiên có chút không tin.
“Cậu rõ ràng là kì thị nghề nghiệp,” Tiêu Thần lắc đầu một cái nói, “Tài xế xe buýt cũng biết tình thú, cũng có thể ôn văn nhĩ nhã tự nhiên hào phóng, cũng có thể có tri thức uyên bác vậy.”
“Đây là tên tài xế nhà cậu?” Thẩm Bằng vẫn không thể tin được.
“Ừ người nhà tôi đó,” Tiêu Thần suy nghĩ một chút lại nói, “Một nửa, cứ coi là một nửa đi.”
Thẩm Bằng thở dài: “Tôi không phải là kì thị nghề nghiệp, mà là hai người ở chung với nhau ít ra cũng phải có sở thích giống nhau, cậu xem cậu là bác sĩ…”
“Ngừng,” Tiêu Thần đứng lên giơ tay ra trước mặt Thẩm Bằng, “Cậu đừng nói nữa, giờ nói gì cũng đã trễ rồi, anh ấy giờ đang ở nhà tôi.”
“Nhà cậu?” Thẩm Bằng trợn to hai mắt, “Tiêu Thần, cậu thật lòng sao?”
“Đúng vậy, không phải cậu luôn khuyên tôi nên nghiêm túc thử một lần sau, lần này tôi nghiêm túc đó.”
Thẩm Bằng không thể tin nổi quét mắt nhìn Tiêu Thần từ trên xuống dưới, Tiêu Thần dưới ánh mắt của anh thản nhiên mà ngồi xuống. Tiêu Thần đương nhiên biết Thẩm Bằng là muốn tốt cho anh, cũng biết Thẩm Bằng lo lắng, nhưng chuyện tình cảm làm sao có thể nói cho người ngoài hiểu chứ. Cũng giống như anh cảm thấy Đường Hiểu Thu nói dễ nghe là kiểu người biết thưởng thức còn nói khó nghe chính là hay làm ra vẻ, có điều chỉ cần anh em mình thích, anh vẫn sẵn lòng ủng hộ vô điều kiện. Còn Tư Kiêu Kỳ, hắn là tài xế, là giám đốc hay là tổng giám đốc, cái đó không quan trọng, quan trọng chính là dù hắn khoác lên người bộ cánh nào thì bên dưới vẫn là một Tư Kiêu Kỳ dù có vẻ ngoài lưu manh nhưng nội tâm lại vô cùng tinh tế.
Tiêu Thần chính là thích một Tư Kiêu Kỳ như vậy.
“Đúng thật là…không ngờ tới,” Thẩm Bằng từ bỏ thở dài nói, “Tôi vẫn còn đang giúp cậu tìm đối tượng thích hợp đây.”
“Vậy cậu có thể dừng lại được rồi,” Tiêu Thần lập tức nghĩ tới anh chàng tiểu thịt tươi nọ, thanh niên thời đại này thật sự quá nhiệt tình, bản thân già rồi, phần tình cảm chân thành này anh có thể chấp nhận, còn mấy cái khác thật sự chịu không nổi.
“Làm sao,” Thẩm Bằng vẫn không cam lòng, “Hạ Tử Hàm thì có gì không tốt, tuổi trẻ đẹp trai, nhân cách tốt, quan trọng là người ta thích cậu.”
“Người thích tôi thì nhiều lắm.”
“Hai ngày trước cậu ta còn hỏi tôi bao giờ cậu tới đây.”
Tiêu Thần lập tức ngồi thẳng dậy, truy hỏi: “Cậu không có nói hưu nói vượn gì chứ?”
“Không có,” Thẩm Bằng lắc đầu một cái, “Cậu phải tin tưởng tôi chứ, tôi làm sao mà hại cậu được, tôi nói với cậu ta cậu có bạn trai rồi, để cậu ta đi tìm người khác, có điều tôi thấy cậu ta còn tiếc nuối lắm.”
“Cậu ta không hợp với tôi,” Tiêu Thần đơn giản phán đoán rồi lập tức đổi đề tài, “Tôi tới tìm cậu không phải để hỏi chuyện Hạ Tử Hàm, tôi muốn hỏi cậu gần đây có nghe ngóng được gì không.”
Thẩm Bằng do dự một chút rồi nói: “Tôi nghe được phong thanh, có điều không biết có tin được hay không…Nghe đâu là viện trưởng Vương sắp về hưu, viện trưởng kế nhiệm sẽ tự bệnh viện lựa chọn.”
“Không phải chứ?” Tiêu Thần thẳng lưng lên, “Không phải đều là lính nhảy dù sao, giờ lại còn có bản xứ?”
*Lính nhảy dù: chỉ người dùng quan hệ để tiến vào một cơ quan, tổ chức mà không cần thông qua thi cử.
“Có chứ, chỉ có điều thiếu mà thôi. Nếu từ trong nội bộ bệnh viện đề bạt lên rất dễ dàng kết phe kết phái bởi vậy bình thường cục sẽ chỉ điều lính nhảy dù, lần này mơ hồ nghe nói muốn để cho nội bộ tự chọn.”
Tiêu Thần thở phào nhẹ nhõm, chuyện như vầy thì đơn giản rồi, chỉ sợ mọi người đều đầu óc mơ hồ, biết là có kẻ địch nhưng tung tích kẻ địch thì không thấy đâu. Anh gảy gảy ngón tay nói, “Vậy chuyện này đơn giản thôi, bốn phó viện trưởng, hai chủ quản lâm sàng, một người hành chính, một người hậu cần, vòng qua vòng lại cũng chỉ trong bốn người này thôi.”
“Cậu cảm thấy sẽ là ai?”
“Viện trưởng Trương và viện trưởng Lưu.”
Thẩm Bằng gật gù, anh cũng cảm thấy hẳn là hai người này, cả hai đều trên dưới năm mươi, chính là đang ở thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, lý lịch tốt, kĩ năng nghiệp vụ cũng được, đều có suy nghĩ “Đã sinh Du sao còn sinh Lượng” đối với đối phương, thật là cảm thán.
“Vậy cậu xem trọng ai?” Thẩm Bằng hào hứng hỏi.
“Tôi xem trọng ai không quan trọng, quan trọng là cấp trên xem trọng ai.” Tiêu Thần chỉ chỉ trần nhà nói, “Cậu xem, ý là viện trưởng Trương còn chưa có ra tay mà tôi với Quách Hoành đã xấc bấc xang bang như vậy rồi, điều này nói lên cái gì? Chính là viện trưởng Lưu không nhịn được nữa nên mới bắt đầu gây phiền phức cho viện trưởng Trương.”
Thẩm Bằng gật gù: “Bởi vậy phần thắng của viện trưởng Trương sẽ lớn hơn một chút.”
“Đúng vậy,” Tiêu Thần gật gù.
“Đệt!” Thẩm Bằng suy nghĩ một chút rồi lên giọng: “Đúng là nhìn không ra hai người này bình thường rõ ràng quan hệ tốt tới mặc chung cái quần còn được, cậu có còn nhớ hơn nửa năm trước vốn là chỉ cần hai cái đinh ba phân là đủ kết quả khoa chỉnh hình lại đặt vào tới bốn cái. Lúc đó đúng là náo nhiệt không ít, viện trưởng Lưu phải bận rộn tới không thấy mặt mũi đâu, giống như ông ta là người phạm tội vậy.”
“Cái này gọi là thuận nước giong thuyền, chuyện như vậy rất khó nói, cậu nói hai cái là đủ, còn bác sĩ người ta thì nói để bảo đảm nên đặt bốn cái xem có giúp khôi phục nhanh không. Không nói tới việc ông ta chạy đi chạy lại có kết quả gì, chỉ cần làm ra vẻ một chút cuối cùng còn không phải cũng xong chuyện sao.”
“Mà nói tới chuyện này là Chương Thiên Khải làm nhỉ?”
“Ừm,” Tiêu Thần gật gù, “Anh ta đúng là gan lớn, vừa mới ra khỏi khoa chỉnh hình đã làm ra việc như vậy.”
Thẩm Bằng trầm mặc một chút, hỏi tiếp: “Tiêu Thần vậy chuyện này phải làm sao đây?”
“Không làm gì hết, mèo lớn đánh nhau chúng ta còn có thể làm gì chứ, tự vệ thôi.”
“Tự vệ kiểu gì?”
Tiêu Thần buông tay, chính anh cũng không có cách gì, chuyện này nói cho cùng chính là binh tới tướng đỡ, nước tới đê ngăn thôi.
Thẩm Bằng nhìn thấy tinh thần lạc quan của Tiêu Thần mà u sầu không thôi.
***
Hôm nay Tiêu Thần trực ca đêm, buổi trưa sau khi nói chuyện với Thẩm Bằng xong liền quay trở lại bệnh viện, buổi tối bệnh nhân không nhiều, Tiêu Thần tới phòng bệnh một hồi rồi đi tới bàn y tá.
Tôn Tịnh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Thần, cô buông bút trong tay xuống hỏi: “Có chuyện gì hả?”
Tiêu Thần lắc đầu một cái, nhìn thấy cái kẹp tóc Doraemon trên đầu Tôn Tịnh thì lại nhớ tới Tư Kiêu Kỳ. Ngày hôm đó Tư Kiêu Kỳ vì mình nhớ rõ Tôn Tịnh dùng kẹp hình gì mà ăn không ít giấm chua.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Thần nở nụ cười.
Tôn Tịnh thấy Tiêu Thần nhìn mình nở nụ cười trong lòng như muốn bùng nổ, dù là nhiều lần tự nói với bản thân rằng “Người đàn ông này mình không có được đâu” nhưng vẫn không thể ngừng ôm ấp ảo tưởng đối với người này.
“Bác sĩ Tiêu,” Tôn Tịnh lên tiếng.
“A, sao?” Tiêu Thần hấp háy mắt, nhìn thấy Tôn Tịnh đỏ mắt lòng anh liền chìm xuống.
“Tôi…tôi…à đúng rồi bác sĩ Tiêu anh có muốn ăn bánh bích quy không?” Tôn Tịnh bối rối mở ngăn kéo lấy ra một bịch bánh bích quy, nhớ tới lúc trước hình như mình đã dùng qua chiêu này rồi, mặt càng đỏ thêm.
Tiêu Thần hắng giọng như muốn nói gì đó, liền nghe một tiếng nổ phát ra từ cửa lớn phòng cấp cứu, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng gào thét liên hồi của một người đàn ông, khiến cho tất cả mọi người ở phòng cấp cứu đều nhìn ra phía cửa.
“Buông ra, buông ra…Có tin tao đánh chết nó không!” Giọng nói càng ngày càng lớn.
Tiêu Thần bỏ cặp xuống đi ra sảnh tiếp khách, đồng thời chỉ về phía cửa phòng khâu lại, Tôn Tịnh hiểu ý liền chạy về phía đó. Dựa theo kinh nghiệm lần này nhất định có người say rượu bị thương, phỏng chừng là do gây hấn. Chắc chắn sẽ phải khâu vết thương, còn có bị chấn động não hay không thì phải chờ xem xét tình hình đã, Tiêu Thần cau mày đi ra ngoài, anh ghét nhất là phải đối phó với những người như thế. Lúc khâu vết thương không phối hợp đã đành, có nhiều trường hợp còn phải gọi bảo vệ tới.
Quả nhiên, vừa ra tới đã thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặt be bết máu bị người ta lôi vào, gã loạng choạng đi tới, trong miệng còn mắng chửi liên tục, ngôn ngữ tục tĩu tới nỗi mấy người y tá ở đó nghe được đều đỏ mặt, lúc bị đưa vào phòng khâu lại còn chưa chịu yên tĩnh.
“Im lặng!” Tiêu Thần cầm một miếng bông sát trùng quát lên.
“Mẹ nó…mày là ai mà dám lớn tiếng với tao hả?” Người kia trợn mắt lên, “Mày…mày có tin ông đây đập chết mày không!”
Tiêu Thần im lặng dùng miếng bông sát trùng chấm vào vết thương, gã ta đau đớn mà hét lên một tiếng, lại bắt đầu chửi thề, cả người cũng co quắp lại. Tiêu Thần ra dấu bảo Tôn Tịnh ra ngoài trước, cứ luôn cảm thấy người này sẽ lại làm loạn, Tôn Tịnh dù sao cũng là con gái, nếu như gã này thật sự gây chuyện Tôn Tịnh sẽ gặp nguy hiểm.
Tôn Tịnh làm bộ không thấy động tác của Tiêu Thần, một tay đè vai gã đàn ông đang say lại: “Đừng nhúc nhích, để tôi sát trùng cho.”
Gã ta đau tới đỏ mặt, mũi phồng lên, đáy mắt tràn ngập tơ mắt, nghiến răng nghiến lợi trừng Tôn Tịnh mấy giây rồi vung tay lên: “Cút!”
“A, đừng nhúc nhích.” Tôn Tịnh giữ chặt tay gã lại, vết thương trên cánh tay do gã cử động mạnh lại bắt đầu chảy máu.
“Tôn Tịnh đừng nhúc nhích!” Tiêu Thần hét lớn vội vàng đi tới kéo cô ra. Nhưng vẫn chậm một giây, gã đàn ông kia say tới không còn tự chủ được, vừa hét lên nắm đấm đã theo đó mà vung tới.
Tiêu Thần trong lúc vội vàng kéo người qua, nắm đấm kia vừa vặn vung tới. Tiêu Thần chỉ kịp kéo Tôn Tịnh vào lồng ngực mình che chắn cho cô rồi dùng vai đỡ cú đấm kia lại. Tiêu Thần bị đánh tới mức phải lùi lại vài bước, hai bên trán bị đập vào tủ thuốc đau tới nỗi muốn chảy nước mắt. Người kia ra một đòn Tiêu Thần có cảm giác như cả người đều rụng rời.
“Bác sĩ Tiêu!” Tôn Tịnh hét lên một tiếng rồi xoay người lại đỡ lấy Tiêu Thần, hướng về phía phòng khâu lại gào to: “Bảo vệ đâu!”
Gã đàn ông kia hình như bị hai chữ “Bảo vệ” làm cho kích thích, rống lên “Cái gì, muốn tìm người tới giúp hả”, rồi loạng choạng đi về phía Tiêu Thần. Tay trái của Tiêu Thần cứng ngắc, còn tay phải thì đang nắm lấy tay Tôn Tịnh nên chỉ có thể dùng chân đạp xe thuốc về phía trước.
Xe đẩy chở thuốc chạy về phía gã đàn ông say rượu, gã đẩy một cái làm cả xe thuốc bị ngã, cồn bị đổ hết xuống sàn. Tranh thủ thời cơ Tiêu Thần cầm một cái ghế ném qua. Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, có mấy người y tá chạy vào. Gã đàn ông say rượu sửng sốt một chút, cái ghế kia vừa vặn đập trúng người gã.
“A!” Gã gầm lên một tiếng, rồi chạy về phía Tiêu Thần, mà bên cạnh Tiêu Thần còn có Tôn Tịnh, trong lúc gấp gáp chỉ có thể đưa người về phía trước che chắn cho cô. Mấy người đứng ngay cửa hô “Dừng tay” một tiếng rồi chạy lại muốn kéo gã đàn ông say rượu ra, tiếc rằng ở giữa còn có một cái giường khám bệnh, cuối cùng vẫn là chậm một bước. Chờ mọi người hợp lực kéo được gã đàn ông say rượu ra thì viền mắt Tiêu Thần đã sắp nứt, còn có máu đang chầm chậm chảy ra.
Bảo vệ xông tới giữ chặt gã lại trên giường, lúc này trước cửa phòng khâu lại đã tụ tập rất nhiều bệnh nhân đứng đó bàn tán to nhỏ, có y tá còn gọi 110, hai người đàn ông đi theo gã đàn ông say rượu cũng bị bảo vệ dẫn đi.
Tiêu Thần ôm đầu loạng choạng đứng dậy, cảm thấy có chút ù tai, trước mắt một màn mông lung không nhìn rõ được gì.
“Bác sĩ Tiêu bác sĩ Tiêu,” Tôn Tịnh gấp gáp tới mức muốn chảy nước mắt, “Anh sao rồi?”
Tiêu Thần vung tay ra hiệu mình không sao, anh chỉ chỉ đầu, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Lần này ai tới khâu lại giúp tôi đây?”
Rất nhanh đã có bác sĩ khoa ngoại tới giúp Tiêu Thần xử lý xong vết thương trên đầu, Tôn Tịnh đứng bên cạnh rơi nước mắt nói: “Xin lỗi bác sĩ Tiêu…nếu như lúc nãy tôi ra ngoài thì đã không có chuyện gì rồi.”
Tiêu Thần lắc đầu một cái đã cảm thấy chóng mặt, vung vung tay nói: “Ma men mà, say rượu thì gây sự thôi, cô có ở đó hay không thì cũng vậy.”
Tôn Tịnh khóc tới thương tâm, Tiêu Thần còn phải vỗ vỗ tay cô an ủi: “Không sao đâu, tôi về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được. Cô ở phòng cấp cứu này lâu như vậy, chuyện này không phải rất bình thường sao?”
Trong lúc nói chuyện thì người của phòng trực tới, chủ nhiệm sau đó cũng tới theo, Tiêu Thần đành phải chỉ một mảng xanh tím trên đầu nói: “Tôi muốn xin nghỉ.”
“Xin cái gì mà xin, cái này của cậu rõ ràng là sự cố trong lúc làm việc.” Chủ nhiệm khoa cấp cứu nhấc giọng nói: “Nhìn xem, khổ cực nhất chính là khoa cấp cứu, cả ngày lo lắng sợ hãi cũng là khoa cấp cứu, có khi còn gặp mấy trường hợp như thế này, chả có gì tốt!”
Tiêu Thần cười khổ một tiếng, chủ nhiệm rõ ràng đang nói lên nỗi niềm của mình đây mà, lần này trong bệnh viện phải có thái độ như thế nào thì ông mới bằng lòng giảng hòa.
“Đúng vậy, không dễ dàng gì mà,” chủ nhiệm bệnh viện động viên nói, “Có điều bây giờ tạm thời gác qua một bên, để Tiêu Thần nghỉ ngơi chút đi, tìm giường cho cậu ấy ở lại quan sát xem có bị chấn động não gì không.”
Chủ nhiệm khoa cấp cứu không cam lòng trừng một cái, nhìn lại bộ dạng thê thảm của Tiêu Thần, vẫn là đem người đưa tới khu nội trú trước.
Tiêu Thần nằm một đêm trong khu nội trú, gã đàn ông say rượu bị xử lý thế nào anh cũng mặc kệ, anh hiện tại chỉ phiền một chuyện – – Ngày mai Tư Kiêu Kỳ trở về, lại phải nghe hắn cằn nhằn.
Sầu quá sầu.