Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 4: Chương 4






Đến thứ năm, Tư Kiêu Kỳ từ xa ngồi lắc lư trên ghế, duỗi người, liều mạng nhìn về phía trạm chờ tìm người, người đâu?

Chờ xe chậm rãi, chậm rãi vào tới trạm chờ “mỹ nam ngủ gật” còn chưa xuất hiện!

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ ngay lập tức cảm thấy không vui, sống chết không cam lòng đóng cửa xe. Anh xoay cái cổ theo một góc chín mươi độ nhìn xung quanh, tha thiết mong chờ anh chàng đẹp trai cũng giống như lần trước vội vàng chạy lên xe. Hôm nay xe bán đồ ăn sáng vẫn còn trứng gà, đáng tiếc mỹ nam ngủ gật vẫn không xuất hiện.

Chán nản, từ trong xe Tư Kiêu Kỳ một ánh mắt u oán đóng cửa xe, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn ra ngoài một lần nữa. Ánh nắng rực rỡ, chiếu xuống bóng mờ, anh chàng đẹp trai vẫn không thấy hình dạng. Không còn anh chàng đẹp trai, Tư Kiêu Kỳ cũng không có hứng làm việc lắm, anh mở máy báo trạm, một câu cũng không thèm nói.

Người kia đâu rồi? Hắn hẳn là làm bác sĩ tại bệnh viện An Hải, mỗi ngày đều là một người đầy mùi thuốc khử trùng, rõ ràng thời gian này vừa tan ca đêm, tại sao hôm nay lại không tới? Hay là có bệnh nhân cấp cứu nên hắn phải thay ca? Hắn làm ở phòng nào? Hay là tìm cớ đi tìm hắn? Nhưng lỡ hắn làm bác sĩ khoa sản thì phải làm sao bây giờ…

Đầu óc Tư Kiêu Kỳ cứ như thế nghĩ lung tung một hồi, lúc chạy gần tới Diêm Vương Tinh, anh bỗng nhiên cười một cái tự giễu: Nghĩ nhiều như vậy làm gì, cũng chỉ là một hành khách thôi, bản thân mỗi ngày lái xe chở tới hàng trăm hàng ngàn người, ai không có câu chuyện của riêng mình, ai có thể trở thành một phần trong câu chuyện của người khác đây.

Tư Kiêu Kỳ cầm microphone, hắng giọng nói: “Phía trước có khúc cua, đề nghị hành khách ngồi cẩn thận,” sau đó lạnh nhạt bẻ lái, lái xe vòng trở về.

***

Hôm nay Tiêu Thần quả thực ở phòng cấp cứu mệt muốn chết.

Tối hôm trước, có một ông lão bị thương đến khám bệnh, Tiêu Thần nhìn qua ảnh chụp X-Quang cảm thấy không nghiêm trọng lắm nên chỉ dặn vài câu rồi cho ông lão về nhà. Lúc đứng lên hành động của ông lão rất không tự nhiên lại không thoải mái cử động gáy và bả vai. Vẻ mặt cực kỳ đau khổ.

“Cổ hay eo của ông không thoải mái sao?” Tiêu Thần hỏi.

“Không sao.” Ông lão phất tay một cái, “Chắc là ở phía sau lưng, chỗ đó có hơi đau, về nhà nằm nghỉ một chút chắc sẽ đỡ thôi.”

“Đau như thế nào? Đau nhức, tê tê hay là đau nhói?”

Ông lão hơi hơi nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận một hồi: “Đau nhói.”

Tiêu Thần cúi đầu ghi vài nét lên bệnh án, sau lại cầm lấy ống nghe, nhìn vào ánh mắt mơ màng của ông lão vừa nghe tiếng tim đập. Anh nhíu nhíu mày hỏi ông lão xem có bệnh sử bệnh xuất máu não hay không, ông lão gật đầu.

Tiêu Thần do dự một lúc, sau đó mở ra tờ khai điện tâm đồ.

Ông lão lập tức khó chịu ra mặt: “Tại sao phải làm điện tâm đồ, tim tôi không sao! Bệnh viện bây giờ toàn kiếm cái để vơ vét thêm tiền, tôi chỉ bị té thôi có liên quan gì tới tim đâu, cậu trực tiếp đem tôi đi đo sóng não cho rồi…”

“Bác à,” Tiêu Thần đem tờ khai nhét vào trong tay ông lão: “Đi đo điện tâm đồ đảm bảo chưa tới mười đồng tiền, bác nhìn phía sau đó chính là khu phản xạ bệnh tim, có nhiều khi đau lưng thậm chí đau răng đều là dấu hiệu của bệnh tim.”

Ông lão bĩu môi, hiển nhiên là không quá tin tưởng những lời này. Có mấy cô gái chạy ra giảng hòa, cầm tờ khai dẫn ông lão đi đo điện tâm đồ.

Tiêu Thần có chút bực mình tiện tay ném cây bút lên bàn, tuy rằng chuyện như vậy xảy ra vô số lần, bản thân cũng dần dần quen đến độ đều tỏ ra mắt điếc tai ngơ, nhưng tâm trạng vẫn không thoải mái.

Từ khi Tiêu Thần bước vào cổng lớn của học viện y học, anh đã nghe được vô số thắc mắc về bệnh tình của bệnh nhân, nhưng chút đạo lý này người người đều biết phân tích, chỉ cần hệ thống chữa bệnh này của xã hội một ngày chưa được hoàn thiện thì liền một ngày sẽ chưa được trừ khử, điều này cũng không liên quan đến tố chất của bệnh viện hay bệnh nhân.

Xã hội trước tầng tầng lớp lớp thông tin, những gì dân chúng thấy được cũng chỉ là một phần nhỏ, còn lại những sự thật trần trụi và đẫm máu dẫn đến mối quan hệ ngày càng đối lập giữa bác sĩ và bệnh nhân. Không phải tất cả bác sĩ đều có lòng dạ thâm hiểm, cũng không phải tất cả bệnh nhân đều cố chấp, chỉ là, sau từng chuyện từng chuyện xảy ra mối quan hệ đó không còn lại một chút gì.

Từ chỗ điện tâm đồ đi ra, Tiêu Thần không yên tâm đến phòng bệnh.

Ông lão lại hét lên, giọng càng ngày càng khó nghe. Con gái của ông lão cũng có chút bất mãn, một người đàn ông trung niên trực tiếp hỏi: “Bác sĩ, kết quả kiểm tra không phải không có vấn đề gì sao? Sao còn phải nhập viện? Phòng bệnh không phải đang đông như mắc cửi?”

“Điện tâm đồ mặc dù không có vấn đề, thế nhưng bệnh tim thời gian phát tác ngắn không có quy luật, không phải lúc nào cũng biểu hiện ra, huống hồ bệnh nhân còn có tiền sử xuất huyết não.” Tiêu Thần mang ra tờ đơn nhập viện, bổ sung thêm: “Trên thực tế, phòng bệnh thật sự đang rất đông, vì vậy nếu không cấp cứu vào thời điểm tốt nhất thì sẽ gây ra thêm gánh nặng cho phòng bệnh.”

Người đàn ông kia hiển nhiên bị Tiêu Thần làm cho tức giận, tiến lên một bước định nói gì đó, cô gái kia kéo hắn lại: “Thôi đi, nhập viện thì nhập viện.”

“Xem cái hoàn cảnh này…” hắn ta hậm hực nói.

“Nhồi máu tim phát tác rất nhanh,” Tiêu Thần không chút lưu tình nói: “Tôi khuyên mọi người nên nhập viện đi.”

“Tao không nằm viện đâu, mày không thấy hắn rõ ràng là muốn kiếm tiền sao!” Ông lão bướng bĩnh nói, trừng mắt nhìn con gái mình.

“Một buổi tối thì có tốn bao nhiêu tiền đâu bố? Bố rang chịu đựng một chút, như vậy chúng ta cũng yên tâm hơn.”

Tiêu Thần đứng nghe cũng lười giải thích, trước giờ chịu oan uổng cũng nhiều rồi, giải thích mãi cũng vậy thôi, anh thậm chí còn nghĩ, nếu như tối nay ông lão bình an vô sự chính mình có thể sẽ bị kết là loại tham tiền… Anh lắc lắc đầu, tự nhủ thôi quên đi, muốn định tội thế nào thì định, tôi vẫn mong ông bình an vô sự, nếu không bản thân cũng không yên tâm.

Anh cầm ly nước vừa định uống thì trước cửa bỗng ồn ào.

“Bác sĩ bác sĩ, cứu mạng với!” Âm thanh thê lương kèm theo tiếng khóc nức nở.

Tiêu Thần không để ý đến ông lão ngang ngược này nữa, chen qua đám đông đi ra ngoài.

Một người máu me nhầy nhụa ngồi trên ghế trước cửa phòng cấp cứu, bên cạnh là một chàng trai đeo mắng kính cố gắng đỡ lấy hắn. Thế nhưng người kia vẫn không khỏi trượt ra khỏi ghế.

“Mang giường tới đây!” Tiêu Thần hét lên gọi y tá, chưa kịp mang găng tay đã chạy tới phụ đỡ.

“Làm sao vậy?” Anh trừng chàng trai kia quát lên.

“Hắn, hắn, chúng tôi đi hát karaoke, sau đó…”

“Tôi không hỏi cậu cái này, tôi hỏi làm sao mà bị thương!” Tiêu Thần nhanh chóng cắt ngang lời người kia, đồng thời nhờ điều dưỡng phụ hắn mang người bị thương lên giường, nhìn một chút anh phát hiện lưng người này bị thương rất nặng.

“Đánh nhau!” Chàng trai đeo mắt kính trấn định lại, “Hắn bị người ta lấy mảnh vỡ chai bia đâm vào.”

“Chuẩn bị mổ, cho tôi thuốc gây tê lidocaine, mở hộp dụng cụ y tế, kiểm tra da.” Anh tiếp tục dặn dò, trong phòng trong một thoáng liền trở nên rối loạn.

(Lidocaine: là một loại thuốc gây tê tại chỗ).

Tiêu Thần mang theo y tá khâu lại vết mổ cho bệnh nhân, một bên gọi y tá thông báo nhập viện cho ông lão ngang ngược kia, trong một khoảng thời gian ngắn cảm thân mình như phân thân làm hai. Chờ anh cởi ra bộ đồ phẫu thuật màu lam dính đầy máu mặc vào chiếc áo trắng, từ xa có một y tá cầm vài tờ giấy báo cáo vội vàng chạy tới la lên:

“Giường số 39 ngực đau, khó thở, huyết áp thấp, theo như trên biểu đồ thì Myoglobin đang tăng cao, vừa mới kiểm tra điện tâm đồ đoạn ST chênh lên…”

(Myoglobin là một protein nhỏ, liên kết với oxy được tìm thấy trong tim và cơ xương. Nó cung cấp oxy cho các tế bào cơ bắp, cho phép các tế bào sản xuất năng lượng cần thiết cho sự co cơ.)

btdtd07

Đoạn ST trên điện tâm đồ

Tiêu Thần hít vào một ngụm khí, đây là biểu hiện của bệnh nhồi máu cơ tim, anh lập tức gọi khoa nội tim rồi nhanh chóng quay lại phong cấp cứu.

Năm giờ sáng, ông lão uể oải ngồi phịch trên giường, trên mặt đeo một cái mặt nạ trợ giúp hô hấp, con gái ông ta ở trước cửa phòng cấp cứu liên tục nói cảm ơn với Tiêu Thần, nước mắt cứ tuôn ra.

Tiêu Thần phất phất tay, mệt mỏi trở lại phòng làm việc. Trong lòng phức tạp đến rối tinh rối mù, anh lại cảm thấy vui mừng, cũng may là lúc đó kiên quyết bắt ông lão nhập viện, may mắn hơn con của ông lão rất hiếu thảo. Anh từng chứng kiến không ít trường hợp tương tự, bệnh nhân đòi về nhà, cuối cùng bệnh tình chuyển xấu ngàn cân treo sợi tóc. Tiêu Thần bình tĩnh uống một ngụm nước, nhìn ra bầu trời đang dần sáng lên ngoài cửa sổ, có loại cảm giác lực bất tòng tâm.

Cứu giúp bệnh nhân nhồi máu cơ tim là ca bệnh rất thông thường ở phòng cấp cứu, vừa lúc hôm nay tới giờ kiểm tra phòng để giao ca thì chủ nhiệm khoa ngoại mang theo một đám thực tập sinh đến quan sát việc cấp cứu, xem lại ca bệnh của Tiêu Thần, dò hỏi một chút quá trình chẩn bệnh rồi nói với đám thực tập sinh bên cạnh:

“Mọi người xem, đây là ‘nhạy cảm’, một bác sĩ giỏi phải có sự nhạy cảm như vậy, bệnh nhân đều không biết ‘phân biệt phản xạ của tim’, do đó họ sẽ không cảm thấy việc đau lưng có liên quan tới bệnh tim, nhưng một bác sĩ cấp cứu phải hiểu, nghĩ cho bệnh nhân một chút thì đã có thể cứu một mạng người.”

Các thực tập sinh gật đầu như giã tỏi, nhìn Tiêu Thần với ánh mắt kính nể.

Trên cổ Tiêu Thần mang ống nghe, vẻ mặt lạnh nhạt đi phía sau chủ nhiệm ghé thăm từng giường bệnh, cái loại biểu dương bằng miệng này nếu cách đây một năm hắn sẽ rất kích động, bây giờ thì… Anh biểu môi, sự biểu dương của chủ nhiệm trước giờ đều không phải dễ nghe như vậy.

Ông ta khen ai đó thông thường đều là vì có thứ muốn nhờ vả.

Đúng như dự đoán, kiểm tra phòng xong chủ nhiệm nhìn anh cười ha hả nói: “Tiểu Thần à, sẵn gặp dịp cậu xử lý ca nhồi máu cơ tim này, cậu cho bọn trẻ học hỏi chút đi.”

Tay Tiêu Thần ở trong túi áo lặng lẽ giơ ngón giữa.

Chủ nhiệm liếc mắt nhìn sắc mặt Tiêu Thần, cười ha ha bổ sung một câu: “Vất vả cho cậu rồi.”

Vất vả em gái nhà ông! Tiêu Thần tàn bạo nhe răng, dứt khoát ra điều kiện: “Chủ nhiệm, nghe nói tuần sau bên ngài bắt đầu giải phẫu.”

Khoa ngoại xem giải phẫu, khoa nội xem cấp cứu.

Khoa cấp cứu… Tiêu Thần thản nhiên nghĩ, tôi chính là muốn xem, làm sao, không được sao?

Chủ nhiệm cười híp mắt chỉ chỉ Tiêu Thần, xem như ngầm chấp nhận.

Tiêu Thần không phải chưa từng mang theo thực tập sinh, thế nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Thần gặp phải một thực tập sinh hỏi nhiều như vậy, một thanh niên giống như máy khai thác có mỗi một vấn đề mà không ngừng truy hỏi, không hỏi đến tận gốc vấn đề tuyệt đối không bỏ qua, dằn vặt mãi tới hơn mười một giờ Tiêu Thần mới thoát khỏi phòng cấp cứu.

Tắm xong rồi ghé căng tin ăn bữa trưa, Tiêu Thần dưới ánh mặt trời buổi trưa chậm rãi đi tới trạm xe buýt. Hôm nay không đón được chuyến xe lúc mười giờ Tiêu Thần vô cùng phiền muộn, điều này có nghĩa là anh sẽ mất đi một tiếng để ngủ, hơn nữa còn là giấc ngủ cấp độ sâu vô cùng quý giá, mấy ngày qua hắn đều hy vọng mong chờ thời điểm này.

Tư Kiêu Kỳ ở tổng trạm uống trà đi WC xong liền nhảy lại chỗ điều khiển bắt đầu chuyến xe thứ hai trong ngày của anh.

Giữa trưa, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, anh lấy nửa tấm màn che ánh nắng lại bớt, sau đó đeo vào cái kính râm sậm màu, tự nhiên đột kích cô gái ở phòng điều hành rồi lái lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

“Đồ thích phô trương!” Chị Hoàng ở phòng điều hành cười nói.

“Chị Hoàng.” Cô gái trẻ ở phòng điều hành thăm dò, “Tài xế Tư như vậy bây giờ rất được ưa chuộng, đặc biệt là mấy cô gái trẻ hai mươi tuổi, đều mê đắm cái dạng này. Cái này gọi là thành phần đàn ông chững chạc mẫu mực, có mùi vị từng trải.”

“Ừm rất là có mùi vị,” Chị Hoàng gật gù, “Một thân toàn mùi mồ hôi với dầu máy, người ở ngoài cửa chị đã ngửi được mùi.”

Cô gái trẻ mím môi cười.

Chị Hoàng cười một hồi, lời nói mang hàm ý: “Tài xế Tư a, người không tệ, đừng thấy hắn nhiệt tình kì thực đối với ai cũng đều là bộ dáng đó.”

“Ồ” cô gái gật đầu, mắt nhìn chòng chọc mang hình lớn trên phòng điều hành không nói lời nào.

Ngay lúc Tư Kiêu Kỳ chạy tới trạm xe ở bệnh viện An Hải, Tiêu Thần dùng sức dụi dụi mắt. Suốt cả tối nhìn chằm chằm màn hình, mắt vừa xót lại vừa đau, không ngờ bị ánh nắng chiếu vào liền bị chảy nước mắt.

Tư Kiêu Kỳ để tay lên tay lái không kìm được vui vẻ, bộ dáng đáng thương của Tiêu Thần đã làm rung động đến dây thần kinh nào đó ở đáy lòng anh, khiến anh cực kỳ sung sướng cực kỳ phấn khởi cực kỳ hưởng thụ, chút phiền muộn nhỏ trong lòng lúc nãy liền tan thành mây khói, tâm tình thoáng chốc bùng nổ.

“Khóc cái gì?” Tư Kiêu Kỳ có chút chờ mong mà hỏi, trong giọng nói đè nén không được ý cười. Anh cảm thấy mình nhất định phải nói gì đó với anh chàng đẹp trai này, loại kích động này quả thực không cách nào kiềm chế nổi, giống như mỗi ngày đều nhìn thấy một bát thịt kho tàu, ăn không được cũng không sao, nhưng ít nhất cũng phải ngửi được chút mùi vị.

Tiêu Thần mông lung mở to hai mắt, trước mắt một mảng sương mù: “A?”

“Cậu không sao chứ,” Tư Kiêu Kỳ lại hỏi, cố gắng đem câu nói vô cùng lưu manh “có gì có thể nói với tôi” nuốt trở về.

Tiêu Thần lắc đầu thuận miệng nói một câu “Bị chói mắt.”

“Cậu thấy rõ không? Đi được không?”

“Ừm” Tiêu Thần gật gù, hàm hồ nói, “Cảm ơn.” Rồi đi tới phía sau xe, Tư Kiêu Kỳ nhìn qua kính chiếu hậu theo dõi hắn.

“Bác tài lái xe đi,” Một hành khách trong xe thúc giục.

“Đợi chút nữa,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Anh không nhìn thấy mắt cậu ta nhìn không rõ sao, lỡ bị té thì sao.”

Người kia im lặng.

Tiêu Thần bước nhanh về phía sau, vài bước đã tới chỗ ngồi. Tư Kiêu Kỳ cao giọng nói: “Cậu đi chậm một chút, lỡ bị té cậu muốn tôi chịu trách nhiệm sao đây.”

Tiêu Thần đếm ngược hàng thứ ba ngồi xuống, nói một tiếng “Cảm ơn bác tài”, mãi tới khi xe chạy, hắn mới cảm thấy câu nói lúc nãy của người tài xế này hình như có chút không đúng.

Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần qua kính chiếu hậu, trong lòng rất thoải mái, vẫn là câu nói kia, loại miệng lưỡi lưu manh không chiếm được nửa điểm tiện nghi này của Tư Kiêu Kỳ vẫn khiến anh vui vẻ.

Có điều sau khi qua thêm mấy trạm, Tư Kiêu Kỳ không thoải mái nổi nữa, vì không biết từ lúc nào, nhìn qua kính chiếu hậu anh đã không còn thấy Tiêu Thần.

Tên này xuống xe lúc nào vậy? Tư Kiêu Kỳ ngạc nhiên nghĩ, anh từ chỗ ngồi nhướn người nhìn về phía sau xe một chút, trong xe có không ít người, nhìn quét qua một vòng cũng không thấy bóng dáng của “mỹ nam ngủ gật” đâu. Tư Kiêu Kỳ thất vọng xoay người lại ghế lái thở dài:

Hắn rốt cuộc xuống trạm nào vậy? sao mình lại không để ý?

Lặng im không một tiếng động giống hệt một con mèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.