Phương Thịnh thính tai, cau mày hỏi lại: “Hạ Tử Hàm cậu nói cái gì?”
“Em nói em đố kị đó được chưa!” Hạ Tử Hàm lớn tiếng nói, “Anh nói tại sao em lại không thể tìm được người mình thích chứ?”
“Tại mắt cậu quá cao thôi.” Phương Thịnh xì cười, “Anh mới không tin cậu thế này lại không có cô nào theo.”
“Mấy người đó em không thích.” Hạ Tử Hàm lắc đầu một cái, vùi đầu vào hai tay tỏ vẻ đau khổ nói: “Chân ái à mày ở đâu?”
Người xung quanh nghe thấy bèn cười ồ lên, Tư Kiêu Kỳ cũng cười theo. Lúc Hạ Tử Hàm nói chuyện cặp lông mày của cậu sẽ nhíu lại, trong mắt như chứa đựng một cảm xúc gì đó khiến người ta cảm thấy cậu có chút đáng thương. Anh giật mình nhớ lại lời mình vừa nói, nhìn bộ dạng của cậu nhóc trước mặt, trong lòng cảm thấy bồn chồn ray rứt, đừng nói là đồng loại chứ, có khi nào tên nhóc này đối với mình…
Lại nghĩ nhiều rồi! Tư Kiêu Kỳ có chút chột dạ mà tự cười chính mình, cái tính hay tưởng bở của mình đúng là không sửa được, nhưng có điều nếu Tiêu Thần không nói gì thì cái tính này cũng không cần phải sửa. Bởi vì Tư Kiêu Kỳ cho rằng “tưởng bở” dù sao cũng giúp mình tăng thêm lòng tự tin, là một điều tốt, duy trì cũng không sao.
Xe chở đoàn khách du lịch về khách sạn ăn cơm xong, Trình Tử Hoa đi xuống kiểm tra xe, còn Tư Kiêu Kỳ thì đi ra cổng lớn của khách sạn gọi điện thoại cho Tiêu Thần. Anh đứng ngay cổng một cửa tiệm bên dưới tàng cây cổ thụ gọi điện, bởi vì phía sau có mấy tiểu thương đang bán hàng nên mơ hồ còn có thể nghe được tiếng mặc cả, mà bên kia Tiêu Thần lại vang lên một bản nhạc tiếng nước ngoài, nói là còn đang ở Tiêu Diệp. Tư Kiêu Kỳ mất hứng hỏi lí do sao giờ vẫn còn chưa về đến nhà?
“Lúc này mới tám giờ có được không?” Tiêu Thần nói, “Lâu lâu mới cùng Thẩm Bằng đi ăn cơm, dù sao giờ về nhà cũng không có gì làm.”
“Vậy khi nào tôi gọi điện thoại cho cậu được đây?” Tư Kiêu Kỳ ai oán nói.
“Chín giờ rưỡi đi.”
“Ừm, vậy chín rưỡi tôi gọi lại cho cậu, cậu nhớ để ý nhạc chuông đó.” Tư Kiêu Kỳ dặn xong thì cúp máy, vừa muốn xoay người liền nghe thấy phía sau có tiếng cười hắc hắc, làm anh giật mình tới sắp nhảy dựng lên.
“Hạ Từ Hàm!” Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy Hạ Tử Hàm trong tay đang cầm một xâu thịt dê nướng đứng cách mình một hai mét, cười như được mùa.
“Anh gọi điện cho vợ hả?” Hạ Tử Hàm cười híp mắt nói, “Tình cảm quá ha, lưu luyến không rời.”
“Còn nhỏ mà đã biết nghe lén người khác nói chuyện, không tốt.” Tư Kiêu Kỳ cố ý nghiêm mặt nói.
Hạ Tử Hàm giơ tay phải lên làm động tác xin thề: “Không có nha, em mới vừa đi mua đồ ăn quay về thì đã thấy anh đứng ở đây nói chuyện rồi, em chỉ mới nghe được một câu ‘Lát nữa anh gọi lại cho em’, còn trước đó em đã nghe được gì đâu.” Hạ Tử Hàm nghiêm túc nói, chỉ là xâu thịt dê cầm trong tay lại bán đứng bầu không khí thần thánh này.
Tư Kiêu Kỳ quay đầu nhìn sang bên kia đúng là có tiệm bán đồ ăn vặt, bản thân mình đứng dưới tán cây nên bị che mất, chưa kể trời tối nên không nhìn rõ.
“Được rồi, dù sao em cũng không nghe thấy gì đâu,” Hạ Tử Hàm lấy ra hai ba xiên thịt đưa qua cho Tư Kiêu Kỳ, “Mời anh ăn thịt coi như là nhận lỗi được chưa.”
Xiên thịt tỏa ra mùi ớt cay thoang thoảng thơm nức mũi, bên trên còn tỏa ra ánh sáng lóng lánh. Tư Kiêu Kỳ cũng không khách sáo, nhận lấy rồi nói: “Tôi không phải đùa giỡn, cậu có nghe thấy cũng không sao.”
Hạ Tử Hàm gật gù, biểu cảm có mấy phần cân nhắc, chậm rãi nói: “Là vợ anh?”
Tư Kiêu Kỳ thoải mái gật đầu.
“Chị dâu là người như thế nào vậy anh?” Hạ Tử Hàm nghiêng đầu hỏi, “Tư đại ca yêu thích hẳn phải là kiểu người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, hiền lành đáng yêu nhỉ.”
Tư Kiêu Kỳ cau mày suy nghĩ, hình như ngoại trừ “Đẹp” ra thì mấy cái khác hình như không có. Anh lắc đầu một cái: “Nếu được vậy thì quá tốt rồi, vợ tôi ấy hả, dữ muốn đòi mạng, chưa kể còn là sát thủ nhà bếp, cậu bảo vợ tôi vô phá nhà bếp thì còn được chứ bảo nấu cơm thì vẫn là thôi đi…”
Hạ Tử Hàm gật gù: “Em hiểu mà, phụ nữ thời đại mới đa số đều là như vậy.”
Tư Kiêu Kỳ cười cười không lên tiếng, lời này của Hạ Tử Hàm nhất định không thể để Tiêu Thần nghe được, nếu không có thể gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
***
Ngày hôm sau chính là ngày tham quan chính, một xe chở đầy người từ từ tiến vào phía trong Hoàng Lăng. Tài xế vốn là không cần đi vào, thế nhưng hai người đều chưa tới Hoàng Lăng bao giờ, liền mua hai cái vé đi vào bên trong mở rộng tầm mắt. Trình Tử Hoa làm cái đuôi đi theo phía sau, Tư Kiêu Kỳ lúc này nhận được một cuộc điện thoại bèn đứng lại phía sau bàn chuyện làm ăn với người ở đầu dây bên kia. Đối phương muốn bao xe đi vùng khác, hai người phải tranh luận gần nửa giờ mới đạt tới thỏa thuận. Tư Kiêu Kỳ cúp máy rồi quay trở lại với đoàn người, đi không được bao xa thì thấy Hạ Tử Hàm đang ngồi trước một cái bia đá ôn luyện lại bài vở.
“Cậu lại nói hươu nói vượn gì đó?” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nhìn Hạ Tử Hàm.
“Không có, chỉ là em không nhớ rõ niên đại nên giờ phải coi lại.” Hạ Tử Hàm nói chuyện mắt cũng không rời khỏi trang sách một giây.
“Làm hướng dẫn còn phải nói ra niên đại cụ thể hả, mấy cái này ai mà nhớ nổi, cậu cứ nói qua loa là được rồi, cậu dù sao cũng có phải hướng dẫn viên chuyên nghiệp đâu.”
“Vậy không được,” Hạ Tử Hàm nghiêm túc nói: “Anh không biết mấy người nước ngoài này biến thái tới cỡ nào đâu, bọn họ trước khi đi qua đây đã tìm hiểu tài liệu trước rồi. Hôm qua em nói sai còn bị bọn họ bắt bẻ đó, nếu như hôm nay mà còn sai nữa chắc em tiêu luôn. Chưa kể Phương ca nhất định sẽ đánh chết em, ổng dữ như gì á.”
“Cậu nói nhiều như vậy mà bọn họ nhớ được hết sao?”
“Ai mà biết được, dù sao em chỉ cần nói thôi, nhớ hay không là chuyện của bọn họ.” Hạ Tử Hàm khép sách lại đặt lên đầu, người cậu lúc này ngồi cạnh cái bia con rùa đen lớn, hình ảnh này nhìn qua có chút mắc cười, Tư Kiêu Kỳ không kìm được bật cười một cái.
“Anh cười gì vậy?” Hạ Tử Hàm thắc mắc hỏi, bỗng nhiên tỉnh ngộ tình qua cái bia đá hình con rùa bên cạnh, trừng mắt nhe răng với nó một hồi mới đứng dậy nói: “Được rồi, em đi hướng dẫn tiếp đây, xoay bọn họ vòng vòng cho hoang mang luôn.”
Tư Kiêu Kỳ nhìn điệu bộ của Hạ Tử Hàm, cảm thấy thú vị, trong lòng không nhịn được nghĩ “Tuổi trẻ thật là tốt”. Bản thân mình lớn tới bây giờ rốt cuộc đã làm được gì. Ngày xưa thì mang cái mác là “Con nhà giàu” sau đó mơ mơ màng màng mà đậu đại học, bốn năm trời chỉ lo đi trêu chọc con trai nhà người ta, cho tới khi qua năm cuối mới bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể tốt nghiệp. Luôn cho rằng tháng ngày mãi mãi sẽ là như thế, sau này trải qua rồi mới biết, cuộc sống sẽ không bao giờ cho bạn cơ hội để lựa chọn lần nữa, ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có. Chờ tới khi mình được tôi luyện tới da dày thịt béo, đao thương bất nhập thì đã không thể quay về thời điểm vô ưu vô lo đó được nữa rồi, hiện tại chỉ còn có thể “Trân trọng người trước mắt”, lâu lâu lại trêu chọc người ta một chút thôi.
Tư Kiêu Kỳ nghĩ như thế, khóe miệng lại cong lên mấy phần. Bên kia Hạ Tử Hàm đã đi được mấy mét bỗng nhiên quay đầu lại thấy Tư Kiêu Kỳ đang dùng ánh mắt sáng quắt mà nhìn mình, trên mặt còn mang theo nụ cười vô cùng quái dị. Hạ Tử Hàm nhìn về phía Tư Kiêu Kỳ bày ra vẻ mặt thắc mắc, bước chân chậm dần muốn dừng lại, nhưng suy nghĩ thế nào vẫn là tiếp tục bước về phía đoàn khách người Pháp bên kia.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong mọi người nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tới một cái Hoàng Lăng khác. Sau khi giới thiệu sơ qua về địa điểm, mọi người bắt đầu tản ra tự do tham quan, Hạ Tử Hàm chạy tới tìm Tư Kiêu Kỳ: “Tư đại ca, em với anh đi chung đi.”
“Cậu không đi chung với Phương ca của cậu hả?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.
“Ổng lại mắng em,” Hạ Tử Hàm bĩu môi nói, “Em bây giờ dù sao cũng chỉ là làm thêm ngoài giờ, mà mỗi ngày còn phải nghe ổng mắng không dưới chục lần.”
“Hai người trước đây quen biết?”
“Ừm,” Hạ Tử Hàm nói, “Ổng hơn em mấy khóa, lúc trước có sinh hoạt ở hội học sinh nên gặp nhau.”
“Thì cũng do cậu ấy quan tâm cậu, sợ cậu phạm sai lầm thôi.”
“Haizz,” Hạ Tử Hàm tính tình vẫn còn có chút trẻ con, thở dài nói: “Em biết chứ, nhưng mà ngày mắng em mười mấy lần, em cũng sẽ có bóng ma trong lòng chứ.”
Tư Kiêu Kỳ cười rộ lên, hai người vừa đi vừa trò chuyện, nói một hồi liền nói tới đàn ông Pháp lãng mạn thế nào thế nào. Tư Kiêu Kỳ nói người Pháp rất lãng mạn, lúc coi phim thấy bọn họ rất là galang, kiểu đó thì có cô gái nào có thể cưỡng lại được chứ. Thế nhưng Hạ Tử Hàm lại hoàn toàn không đồng ý với quan điểm này.
Hạ Tử Hàm nói: “Em không biết từ đâu ra cái vụ ‘Đàn ông Pháp rất lãng mạn’ chứ với em thì lãng mạn đâu không thấy, giống bị thần kinh hơn.”
“Sao mà bệnh thần kinh?”
“Nửa đêm gửi tin nhắn cho người ta còn nói muốn làm bít tết cho người ta ăn, anh cảm thấy cái này không phải bệnh thần kinh thì là cái gì? A, đúng rồi còn liên tục suốt một tuần mỗi đêm đều gửi tin nhắn tới.” Hạ Tử Hàm lên án nói.
“Thì người ta muốn theo đuổi cậu mà?”
“Khuya khoắt mà theo đuổi cái gì? Nửa đêm đó! Cũng không biết canh giờ giấc! Còn rán bò bít tết, em nhìn thấy hắn là chỉ muốn rán hắn thôi.”
Tư Kiêu Kỳ liếc mắt, “Còn muốn phải canh giờ, yêu cầu của cậu cũng thật cao, người ta ở xa như vậy theo đuổi cậu đã không dễ dàng gì rồi.”
“Nhưng mà nếu anh theo đuổi người ta đương nhiên phải nghĩ tới người ta chứ, giờ giấc còn không canh được nói gì tới mấy chuyện khác.” Hạ Tử Hàm dừng bước, nghiêm túc nói, “Em nói nè Tư đại ca, lúc anh theo đuổi vợ anh có làm mấy chuyện thất đức như nửa đêm gọi điện nhắn tin đánh thức người ta không?”
Tư Kiêu Kỳ lặng lẽ nghĩ, ông đây toàn là tự mình chạy tới chỗ người ta nói “Tôi nhớ cậu” có được không!
“Cho nên mới nói, ai nói đàn ông Pháp lãng mạn, lãng mạn cái khỉ á!” Hạ Tử Hàm vung quyền lên, phẫn hận nói.
Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên dừng bước, trong lúc hoảng hốt cảm thấy câu nói của Hạ Tử Hàm có gì đó không đúng: “Hạ…Tử Hàm?”
Hạ Tử Hàm cũng dừng bước theo, ngốc lăng đứng đó nhìn Tư Kiêu Kỳ, vài giây sau giống như nhận ra cái gì, mặt đỏ bừng như quả gấc.
“Cái đó, cái đó,…ý của em là…”
Tư Kiêu Kỳ nhìn đứa nhỏ trước mặt tay chân luống cuống, bản tính lưu manh nhất thời trỗi dậy. Anh kéo kéo khóe miệng, cười lại như không cười nói: “A, là đàn ông Pháp sao?”
“Đàn ông…Pháp…Anh…Anh cũng biết…Người nước ngoài…Chuyện như vậy…” Hạ Tử Hàm cuống lên bắt đầu giải thích, đang suy nghĩ nói như thế nào để xoay chuyển cục diện trước mắt, ánh mắt của cậu có chút dao động, trên trán lúc này đã rướm một tầng mồ hôi.
Tư Kiêu Kỳ lúc này đã sắp không nhịn cười nổi nữa, nhìn nhóc đẹp trai trước mắt vì hồi hộp mà đổ mồ hôi, hai má đỏ bừng bừng, cảm giác này thật sự là rất thoải mái!
Hạ Tử Hàm hừ một cái rồi ngậm miệng lại, cậu trầm ngâm vài giây rồi nói: “Được rồi, anh đừng có nhịn nữa, coi chừng bị trĩ đó. Coi như là nam đi, rồi có sao không.”
“Không sao hết,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Với điều kiện này của cậu, người nước ngoài hẳn là rất thích, nam nữ đều không tha.”
“Vậy anh cười cái gì!”
“Hạ Tử Hàm,” Tư Kiêu Kỳ chậm rãi nói, “Cậu…là vậy hả?”
Mặt Hạ Tử Hàm lại bắt đầu đỏ lên, hít sâu một cái, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh nói vậy là sao? Có ý gì?”
Tư Kiêu Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, cười to lên: “Tôi có thể làm gì, cậu cho là tôi muốn làm gì hả? Cái tôi muốn làm với cái cậu muốn làm có giống nhau không?”
“Em cái gì cũng không muốn làm,” Hạ Tử Hàm khí thế nói: “Chuyện này có liên quan gì tới anh, rốt cuộc anh muốn gì hả?”
“Tôi nhàm chán thôi,” Tư Kiêu Kỳ vung vung tay, cảm thấy đứa nhỏ này rất hoạt bát, lại ngoan ngoãn, bản thân anh cũng rất thích nó. Hôm qua lúc đứa nhỏ này nói “Em không tìm được người em thích” anh còn cảm thấy tiếc nuối thay cho nó, nghĩ thầm mắt nhìn của con gái bây giờ tệ tới vậy sao? Người như vậy mà không thích thì còn thích kiểu như nào? Hiện tại biết đứa nhỏ này là cùng một loại người với mình, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Tư Kiêu Kỳ ít nhiều gì cũng hơn Hạ Tử Hàm mười tuổi, trải qua biết bao nhiêu phen lên voi xuống chó, mặc dù tình sử vẫn là đơn giản nhưng dù sao cũng từng nghe qua không biết bao nhiêu chuyện, có bao nhiêu người vì theo đuổi một tình yêu không có kết quả mà cuối cùng hủy hoại chính mình. Nói thật, anh không hy vọng Hạ Tử Hàm sẽ rơi vào tình cảnh đó, đứa nhỏ này nên trở thành người giống như Tiêu Thần, độc lập lại có trách nhiệm, kiên cường, sau đó có thể tìm được một người thật lòng yêu mình.
“Hạ Tử Hàm,” Tư Kiêu Kỳ chăm chú nói, “Tôi thật sự không có ý gì khác, tôi chỉ là nghĩ cho cậu, trong cái vòng lẩn quẩn này vốn rất phức tạp, cậu nhất định phải cẩn thận, đừng tùy tiện tin lời kẻ khác có biết chưa.”
“Em biết mà,” Hạ Tử Hàm gật gù, “Em cũng không phải…”
Cậu nói tới phân nửa liền sửng sốt, ngây ngốc nhìn Tư Kiêu Kỳ một lúc mới thăm dò hỏi: “Anh nói…Cái vòng lẩn quẩn này?”
Tư Kiêu Kỳ nhún nhún vai: “Đối với cái vòng tròn này tôi dù sao cũng hiểu rõ hơn cậu, có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi.”
“Tư…Tư…Tư đại ca?” Hạ Tử Hàm lắp bắp chỉ tay vào Tư Kiêu Kỳ: “Anh đúng là!”
“Sao, cậu nghi ngờ?” Tư Kiêu Kỳ có chút kì quái hỏi.
“Ừm!” Hạ Tử Hàm lúc này tinh thần đã tỉnh táo lại, lúc gật đầu sắc mặt vẫn còn phớt hồng, chỉ có điều lúc này là vì hưng phấn.
“Hèn gì em cứ có cảm giác, không biết nói như thế nào, chắc có lẽ là mùi hương của đồng loại? Lúc vừa nhìn thấy anh em đã có cảm giác vô cùng thân thiết. Sau đó thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào em, em còn có chút sợ hãi đây.”
“Tôi nhìn chằm chằm cậu?” Tư Kiêu Kỳ chỉ vào mũi mình kinh ngạc hỏi lại, vấn đề này nhấn định phải nói cho rõ ràng, để nhóc đẹp trai này đừng hiểu lầm, nếu không để Tiêu Thần mà biết được xác định là toi mạng, “Tôi nhìn chằm chằm cậu hồi nào hả?”
Hạ Tử Hàm khinh bỉ bĩu môi: “Ý anh là sao, đừng nghĩ đeo kính vào thì em không biết.”
“Đó là do cậu đối với ánh mắt của đàn ông quá mẫn cảm!” Tư Kiêu Kỳ không phục nói.
“Thôi đi, người ta nhìn một cái rồi xong, anh nhìn chằm chằm một lúc lâu.” Hạ Tử Hàm nói tiếp: “Đàn ông bình thường sẽ không nhìn em, chưa kể còn thấy em phiền phức chứ đừng nói là tới trường đón, còn anh ngược lại, lên xe anh cũng nhìn, xuống xe anh cũng nhìn, lúc tới viện bảo tàng…”
Hạ Tử Hàm nói được phân nửa thì im bặt, cậu lúc này mới ý thức được bản thân mình có bao nhiêu tưởng bở, là hoa thủy tiên còn cho rằng mình là hoa khổng tước, mất mặt quá đi!
Tư Kiêu Kỳ bắt đầu cười lên, vừa cười vừa vỗ vai Hạ Tử Hàm nói: “Ai, tôi nói chứ Hạ Tử Hàm, trình độ ảo tưởng của cậu cũng không kém tôi đâu.”
Hạ Tử Hàm cũng không nhịn được cười, hai người đứng đó cười như điên.
Cuối cùng cũng coi như cười xong, Hạ Tử Hàm dụi dụi khóe mắt nói: “Tư đại ca, lúc anh nói vợ anh là có ý gì? Anh kết hôn với phụ nữ thật hả?”
Tư Kiêu Kỳ lắc đầu một cái: “Tôi không kết hôn, đó là người tôi yêu, cũng đâu thể ở trước mặt mọi người nói ‘Người đàn ông của tôi’ có đúng không?”
“A, ai cũng có người yêu hết.” Hạ Tử Hàm thở dài một tiếng.
Tư Kiêu Kỳ lập tức bày ra bộ dạng người đàn ông tốt: “Tôi rất yêu cậu ấy, sẽ không từ bỏ cậu ấy đâu.”
Nói tới đây Hạ Tử Hàm không chịu nổi nữa, xoa xoa cánh tay nói: “Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, em nổi da gà hết rồi nè. Trước mắt một con chó độc thân như em anh còn show ân ái, ác quá mà.”
Tư Kiêu Kỳ cười cười không lên tiếng, Hạ Tử Hàm bỗng nhiên phản ứng lại, chỉ chỉ vào mũi Tư Kiêu Kỳ: “Đừng nói anh nghĩ vậy nha?”
“Có ý gì?” Tư Kiêu Kỳ giả ngu.
“Anh không phải cho rằng em có ý đó với anh chứ? Còn nói với em anh là hoa đã có chủ?”
“Làm gì có.” Tư Kiêu Kỳ miệng lưỡi trơn tru phủ nhận.
“Thôi đi!” Hạ Tử Hàm cười lạnh nói: “Đừng có xạo! Anh chính là có ý đó! Tư Kiêu Kỳ đồng chí à, anh tưởng bở cũng phải có mức độ chứ?”
“Cậu như này…không phải là thích nói chuyện với tôi sao?”
“Nói chuyện với anh thì là thích anh chắc, em cũng thích nói chuyện với bà cô bán thịt kho tàu trong căng tin đây!” Hạ Tử Hàm cười một cái nói, “Một xe người, Trương đội thì dữ, Phương Thịnh thì toàn mắng em, Trình ca bận phải lái xe, em không nói chuyện với anh thì nói chuyện với ai!”
Tư Kiêu Kỳ lúng túng gãi đầu một cái: “Thì cũng cậu nói…tôi là ông chú đáng yêu các kiểu.”
“Coi như anh là ông chú đi, thì dễ thương cũng không tới lượt anh đâu!” Hạ Tử Hàm khí thế nói: “Anh căn bản không phải kiểu em thích.”
“Chứ cậu thích người thế nào?”
“Em thích kiểu gầy gầy cao cao, lạnh lùng, bề ngoài nhã nhặn bên trong cao ngạo, có chủ kiến, còn phải có chút bá đạo nữa.” Hạ Tử Hàm nghiêng đầu làm một động tác để diễn tả, cuối cùng tổng kết lại một câu: “Dù sao cũng không phải kiểu như anh. Người như anh á, em nuốt không trôi đâu.”
Tư Kiêu Kỳ nghĩ thầm, cậu thích kiểu người trong ngoài bất nhất như vậy, cái này rõ ràng là bị bệnh xà tinh, thử hỏi trên thế gian có được mấy người?
*Bệnh xà tinh: nguyên văn là 蛇精病, ý nói giống bệnh thần kinh, nhưng mà chủ yếu là trêu chọc, không có nặng nề như bệnh thần kinh.