Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 59: Chương 59




Tư Kiêu Kỳ hưng phấn cực kỳ cầm lấy tay Tiêu Thần nói liên tục, càng nói càng cao hứng, cũng không thèm chú ý xem Tiêu Thần có đáp lại hay không, hô hấp càng ngày càng gấp gáp.

Tư Kiêu Kỳ biết rõ tửu lượng của mình kém nên cả buổi tối chỉ lấy trà thay rượu, ngược lại anh cũng là “bồi” Tiêu Thần đến, cứ đơn giản ngồi phục vụ cho tới khi bữa cơm kết thúc. Anh đương nhiên không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng chỉ cần vài ba câu trên bàn ăn là có thể thành công ký được hợp đồng, bởi vậy anh mới hỏi thêm Tiêu Thần về bối cảnh và tình huống bên cha mẹ của Thương Ngạn. Tiêu Thần cả một buổi tối đều ngồi uống rượu cùng Thương Ngạn, đồ ăn thì không ăn được bao nhiêu, rượu trắng uống xuống nửa lít đã cả thấy đầu đau như búa bổ, mặt mày xay xẩm, bụng nóng ran không chịu được, trong người khó chịu nên đương nhiên không có tinh thần đâu mà đi trả lời mấy câu hỏi của Tư Kiêu Kỳ.

“Tiêu Thần, em nói xem bên Thương Ngạn có thể trả được bao nhiêu tiền?”

Tiêu Thần ngồi trên chỗ cạnh tài xế không nhịn được nhúc nhích người một chút, không để ý tới Tư Kiêu Kỳ. Hai mắt Tư Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm con đường phía trước, hơi nghiêng mặt hỏi: “Nè, anh hỏi em đó.”

“Không biết.”

“Không biết sao…” Tư Kiêu Kỳ có chút tiếc nuối chép miệng một cái, lại nhìn qua Tiêu Thần một cái, cảm thấy có chút không đúng. Hỏi người bên cạnh: “Em sao vậy, thấy khó chịu hả, nãy hình như uống nhiều lắm đúng không?”

“Cũng tạm,” Tiêu Thần cố gắng trả lời ngắn gọn, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, tránh đi ánh mắt của Tư Kiêu Kỳ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại vào nhau.

Tư Kiêu Kỳ đại khái ý thức được hiện giờ Tiêu Thần không muốn nói chuyện, rốt cuộc cũng ngậm miệng lại, Tiêu Thần thở ra một hơi dài, nỗ lực đè xuống cảm giác đau rát trong người.

Buổi tối ngoài đường khá vắng vẻ, Tư Kiêu Kỳ chỉ chạy xe tầm bốn mươi phút đã về tới nhà. Cửa vừa mở ra Tiêu Thần đã trực tiếp bỏ qua Tư Kiêu Kỳ vọt thẳng vào phòng về sinh, chờ Tư Kiêu Kỳ bỏ chìa khóa xuống chạy theo tới nơi thì Tiêu Thần đã khóa cửa lại rồi.

“Tiêu Thần?” Tư Kiêu Kỳ ở bên ngoài gõ cửa, “Em sao vậy, mở cửa ra coi.”

Tiêu Thần không lên tiếng thế nhưng Tư Kiêu Kỳ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

“Miêu Miêu, mở cửa,” Tư Kiêu Kỳ có chút cuống lên, dùng sức vặn vặn khóa, cửa vẫn không nhúc nhích.

“Vợ ơi, mở cửa ra nào, cho anh vào với.” Tư Kiêu Kỳ bực bội dùng tay đấm cửa đùng đùng, tiếng nước bên trong càng to hơn, mơ hồ có thể nghe được âm thanh nôn mửa và tiếng ho khụ khụ của Tiêu Thần. Tiếng ho kia dường như vọt thẳng từ phổi ra, mỗi lần đều khiến người đứng ở ngoài tan nát hết cõi lòng.

Tư Kiêu Kỳ tới lúc này mới từ trong phấn chấn tỉnh táo lại. Cũng bởi một phần anh biết tửu lượng của Tiêu Thần tốt hơn mình mới để người kia hết lần này tới lần khác ở trên bàn ăn thay mình cản rượu. Ban nãy thôi anh còn nghĩ, so với việc mình uống say bét tè lè nhè để Tiêu Thần phải lôi về thì thà đơn giản nhận thua, làm một người tiếp rượu, như vậy cũng sẽ không khiến vợ mình mất mặt.

Nhưng mà hiện tại anh đứng ở ngoài, nghe thấy bên trong vọng ra một tràng ho khan kịch liệt cùng tiếng nước chảy liên hồi không dứt, tâm Tư Kiêu Kỳ sớm đã rối thành một đoàn. Đây là lần đầu tiên anh chân chính cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng đúng theo nghĩa đen, đó là một giác đau đớn vô cùng sắc bén, từ phía dưới sườn trái nhanh chóng tràn ra, mạnh mẽ mà kịch liệt, đau đến nỗi anh chỉ có thể đứng đó há miệng thở dốc, trong lòng bàn tay rịn một tầng mồ hôi lạnh.

Anh còn chưa kịp cảm thấy hối hận và tự trách thì đã bị một cảm giác đau lòng chiếm lấy, đến sức để thoát khỏi còn không có.

Tiêu Thần ở trong phòng vệ sinh không nói lời nào, Tư Kiêu Kỳ ở bên ngoài đi một vòng vào trong nhà bếp. Trong tủ lạnh còn cà chua và mì sợi, Tư Kiêu Kỳ để cà chua vào trong bát rồi dùng nước sôi trụng sơ qua, xong mới quay lại phòng ngủ cầm lấy đồ ngủ của Tiêu Thần đặt trước tay nắm cửa phòng vệ sinh. Anh gõ gõ cửa nói: “Tiêu Thần, đồ em anh để ngay trước cửa đó, giờ anh làm chút gì cho em ăn nha?”

Lát sau Tư Kiêu Kỳ mơ hồ nghe thấy Tiêu Thần ừ một tiếng.

Tư Kiêu Kỳ trở lại nhà bếp, lột hết vỏ cà chua ra rồi để vào chảo xào cho tới khi sền sệt, bên kia bắt đầu cho nước sôi vào nấu mì, thêm cái trứng, cuối cùng cho vào chút rau thơm và hành băm, xong hết thảy mới bưng tô mì nóng hổi từ trong bếp đi ra.

Tiêu Thần lúc này đã nằm co quắp bên trong sô pha, tóc gần như bị ướt hết, sắc mặt ửng đỏ bất thường, trong mắt không hề có tiêu cự, bộ đồ ngủ ban nãy Tư Kiêu Kỳ lấy ra còn đang đặt ở trước cửa phòng vệ sinh.

“Để anh giúp em thay đồ đã,” Tư Kiêu Kỳ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa gò má Tiêu Thần, nóng quá, “Ăn chút gì rồi đi ngủ nha?”

Tiêu Thần chậm rãi xốc mắt lên nhìn Tư Kiêu Kỳ: “Đau lòng?”

Tư Kiêu Kỳ quả đoán gật đầu: “Ừ, thật sự rất đau.”

“Ghi nợ,” Tiêu Thần choáng váng đầu, lại nhắm mắt nói: “Nhớ lấy thân báo đáp là được.”

“Em muốn sao cũng được!” Tư Kiêu Kỳ giúp Tiêu Thần cởi hết đồ trên người ra, mặc đồ ngủ vào, lúc tay chạm phải cơ thể nóng hầm hập của đối phương, trong lòng cảm thấy chua xót không thôi.

Đây không phải là điều anh muốn!

Ban đầu theo kế hoạch của Tư Kiêu Kỳ, anh hẳn là nên hăng hái bắt đầu lại sự nghiệp, sau đó dù không thể đại phú đại quý nhưng cũng không đến mức phải nhìn sắc mặt người ta mà sống. Tiêu Thần trong thời điểm anh suy sụp nhất chán nản nhất cho anh một mái nhà, anh cũng có thể báo đáp lại Tiêu Thần cuộc sống đầy đủ sung túc, có thể “tùy hứng”, còn có không gian “tự do”.

Nhưng trên thực tế từ khi anh bắt đầu gầy dựng lại An Tiệp cho đến nay đâu đâu cũng là công sức của Tiêu Thần: Tiêu Thần cổ vũ anh bắt đầu lại sự nghiệp, Tiêu Thần giúp anh bán biệt thự, Tiêu Thần kiếm tiền nuôi gia đình, Tiêu Thần giúp anh liên hệ khách hàng, Tiêu Thần thay anh uống rượu…Những việc này đều là những việc Tiêu Thần ghét nhất, rõ ràng là một con mèo kiêu ngạo như vậy, trước giờ đã từng phải đi cầu cạnh ai đâu?

Tư Kiêu Kỳ xấu hổ thừa nhận, An Tiệp mới này mỗi lần chuyển biến tốt đẹp đều có công lao của Tiêu Thần, mà mình ở trước mặt Tiêu Thần lại vô dụng như vậy, vô dụng đến nỗi hiện tại ngoài làm cho người kia một bát mì trứng anh chẳng biết mình có thể làm gì khác.

Tư Kiêu Kỳ cầm bát mì lên, gắp một đũa cho vào miệng Tiêu Thần, nhìn thấy đối phương mới ăn được hai miếng đã lắc đầu tỏ ý không muốn ăn nữa nằm nghiêng qua một bên, anh bèn nâng người bế vào phòng ngủ, sau khi tự tay gọt xong táo cũng vào nằm kế bên, tay quấn quấn lọn tóc đối phương nghĩ thầm mình càng phải nỗ lực hơn nữa, mau chóng đưa An Tiệp tiến lên.

***

Tư Kiêu Kỳ là một thương nhân, mà thương nhân đương nhiên có quy tắc của chính mình, nên Tiêu Thần chưa bao giờ hỏi Tư Kiêu Kỳ muốn dùng cách nào để thương lượng chuyện làm ăn lần này với cha mẹ của Thương Ngạn, dù vậy nhưng anh cũng vô tình mà nhắc nhở mấy câu, rằng cha mẹ của Thương Ngạn cũng không phải là “nhà giàu mới nổi”.

Tư Kiêu Kỳ rất coi trọng mối làm ăn này, tự mình chạy xe mấy tiếng đồng hồ tới Hoài Lai đi gặp hai vợ chồng nhà họ Thương. Lần này tới anh không có chuẩn bị mỹ phẩm xa hoa, túi xách hàng hiệu hay đồ trang sức gì hết mà là mang theo “Bộ bưu thiếp kỉ niệm hai mươi năm thành lập công ty giao thông công cộng thành phố An Hải”. Đáng ra bộ bưu thiếp này giá trị không quá cao, nhưng vì số lượng phát ra có hạn nên trên chợ đen bị nâng giá tới năm, sáu ngàn một bộ. Đương nhiên vợ chồng nhà họ Thương cũng không để ý chút tiền kia, Tư Kiêu Kỳ cũng rõ ràng điểm này, cái anh coi trọng chính là sự đặc biệt và nội hàm của phần quà ra mắt này.

Quả nhiên, ba Thương vô cùng hứng thú nói: “Vật này đúng là rất có giá trị kỉ niệm, tất cả loại bưu thiếp mà công ty giao thông công cộng thành phố An Hải phát hành suốt hai mươi năm qua, trong này có hết chứ?”

“Dạ.” Tư Kiêu Kỳ gật gù, “Nguyên bộ luôn đó chú.”

Mẹ Thương chỉ vào một cái vé trong đó nói với chồng: “Ai, em nhớ năm đó chúng ta yêu nhau, vì để có được cái bưu thiếp này mà ngồi xe suốt một ngày trời, cái đó anh còn giữ không?”

“Để lạc mất rồi.” Ba Thương hứng thú nhìn hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng gập đống bưu thiếp lại: “Tư tiên sinh mua được cái này chắc tốn nhiều công sức rồi.”

“Chú cứ gọi con là Tư Kiêu Kỳ đi, tuổi con với Tiêu Thần chênh lệch không nhiều, bởi vậy trước mặt cô chú con vẫn là vãn bối.” Tư Kiêu Kỳ khách khí nói, “Bộ bưu thiếp kỉ niệm này không phải con mua, mà là do công ty tụi con phát.”

“Phát?” Hai vợ chồng nhà họ Thương liếc nhìn nhau: “Công ty các cậu là có ý gì?”

Tư Kiêu Kỳ nhân cơ hội này kể cho hai vợ chồng họ nghe về trải nghiệm của chính mình, trọng điểm chính là “Không sợ khó khăn, cố gắng gầy dựng lại sự nghiệp”, nói xong lại có chút xấu hổ: “Thời điểm công ty bị phá sản con có đi làm tài xế lái xe buýt nửa năm, sau đó vẫn cảm thấy không cam lòng nên mới quyết định làm lại lần nữa.”

Hai vợ chồng nhà họ Thương lúc này đã nhìn Tư Kiêu Kỳ bằng cặp mắt khác, hóa ra người đàn ông trước mặt này cũng không phải công tử bột, không phải con nhà giàu, mà là một người không bao giờ đầu hàng trước thất bại! Nghĩ tới cái này, cộng thêm quan hệ với Tiêu Thần, hai vợ chồng nhà họ Thương rất thoải mái ký trước ba tháng hợp đồng.

Tư Kiêu Kỳ nói: “Thương tiên sinh, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, chú cũng biết là con tuy xuất thân từ hàng vận nhưng hiện tại đang làm khách vận, bởi vậy dù sao con vẫn muốn nói rõ là chúng ta làm vậy là đang đồng thời đối mặt với nguy hiểm.”

Sắc mặt ba Thương khẽ trầm xuống, chuyện này nói tới lúc đầu thì là “Bọn họ cầu Tư Kiêu Kỳ”, Tư Kiêu Kỳ tiếp nhận đơn hàng chính là vì “Mối giao tình giữa hai bên”, nếu như không nhận, cũng không ai trách gì được. Ba Thương vừa nghĩ tới Tư Kiêu Kỳ có khả năng sẽ vì vậy mà nâng giá trong lòng liền có chút bất mãn.

Tư Kiêu Kỳ khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Chú là trưởng bối, con làm sao cũng không thể để chú chịu thiệt thòi. Như vầy, trước tiên đừng ký trước một quý, ký trước một tháng xem tình hình thế nào, nếu như chú thấy hài lòng thì chúng ta ký tiếp một quý. Còn về tiền bạc thì…”

“Tư tiên sinh mong muốn giá cả thế nào?” Ba Thương trầm giọng hỏi.

“Vầy đi, tháng đầu tiên giá cả cứ do chú định đoạt, xem nếu hài lòng thì tháng sau con lại bớt cho chú thêm ba phần trăm, chú thấy có được không?”

“Cậu…để tôi?” Ba Thương khó tin hỏi lại, ông không hiểu vì sao Tư Kiêu Kỳ lại chủ động hạ giá thấp xuống.

“Đúng,” Tư Kiêu Kỳ gật gù, “Vốn là con cũng không định kiếm tiền ở chỗ cô chú, kỳ thật lần đó Thương Ngạn mua nhà giúp con coi như đã giúp con một đại ân rồi, nhờ lần đó con mới có tiền mà xoay sở, con còn chưa có cơ hội cảm ơn cậu ấy đây.”

“Được!” Ba Thương nhìn Tư Kiêu Kỳ, tán thưởng mà nói: “Tốt lắm!”

Chờ tới khi Tư Kiêu Kỳ và ba Thương ký hợp đồng thì Tư Kiêu Kỳ mới phát hiện mấy cái yêu cầu vô cùng hà khắc lúc trước đều đã được sửa lại.

Tư Kiêu Kỳ cầm tờ hợp đồng về nhà đưa cho Tiêu Thần xem, Tiêu Thần nói: “Em xem không hiểu, anh tự mình cân nhắc mà làm, đừng để mình thiệt thòi là được.”

“Không đâu!” Tư Kiêu Kỳ vỗ ngực đảm bảo, “Lần này anh để Trương Hạo đi chạy việc, thằng đó cẩn thận lắm, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”

“Anh giảm thêm ba phần trăm có bị thiệt thòi không?”

“Thiệt chứ,” Tư Kiêu Kỳ cười một cái, “Nhưng mà, từ ba phần trăm này anh nhất định sẽ kiếm về ba mươi phần trăm.”

“Vậy là được…À đúng rồi, cái bộ bưu thiếp đó là công ty anh phát thật hả?” Tiêu Thần liếc nhìn Tư Kiêu Kỳ.

“Anh mua ở chợ đêm đó, năm ngàn tám một bộ!” Tư Kiêu Kỳ cười tới vô cùng thản nhiên, cảm thấy chuyện này là lẽ bình thường.

***

Hợp đồng ký xong, đợi tới đầu tháng mười một mới bắt đầu chuyến hàng đầu tiên, tiền phí cũng phải cuối tháng mới về. Tư Kiêu Kỳ vẫn phải đối mặt với một vấn đề lớn – – quay vòng vốn.

Anh để hợp đồng ký với hai vợ chồng họ Thương vào ngăn kéo, ở đó có một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ, tên chủ tài khoản là Tư Kiêu Kỳ, mật mã là sinh nhật Tiêu Thần, bên trong tài khoản có ba mươi vạn. Tư Kiêu Kỳ cạch một cái đóng ngăn kéo lại, cái sổ tiết kiệm đó cứ để ở đây thôi, dù có thế nào anh cũng không muốn đụng đến nó.

Tư Kiêu Kỳ gọi điện cho Trình Tử Hoa, Trình Tử Hoa nói đã bàn luận xong xuôi với bên công ty du lịch rồi, Phương Thịnh và Trương Viễn Cương giúp đỡ không ít, lần này hợp tác cả hai bên đều rất vui vẻ, Trương Viễn Cương cũng nói giúp bọn họ rất nhiều.

“Cậu tìm thời gian rồi hẹn người ta đi ăn cơm, coi coi có gì thích hợp thì mua làm quà, tương lai còn cần phải nhờ cậy nhiều.” Tư Kiêu Kỳ nói.

“Em hẹn rồi, tuần sau đi, ăn ở ‘Đỉnh Thái’.”

“Đệt,” Tư Kiêu Kỳ nghiến răng, “Lúc cậu chọn chỗ có nghĩ tới tài chính công ty không, chỗ chúng ta không còn bao nhiêu tiền đâu.”

“Em biết mà,” Trình Tử Hoa cười nói, “Em có hai phiếu ưu đãi, yên tâm.”

Tư Kiêu Kỳ cúp máy nghĩ, thể diện của một tổng giám đốc như mình đúng là bị ném hết sang Thái Bình Dương rồi, giờ mời khách mà còn phải dùng phiếu ưu đãi, có khi sau này còn phải “mua chung” luôn! Anh mở máy tính lên, bắt đầu tính toán thu chi của tháng, tới khi nhìn thấy một chuỗi số tiền nộp phạt thì trong lòng lại muốn bốc lửa.

Vốn là tất cả đều đang thuận lợi, chạy khách vận đường dài quy củ kiếm tiền, dù không kiếm được nhiều nhưng cũng đủ thu chi; du lịch khách vận bên này mới khởi sắc, mỗi tháng mình với Trình Tử Hoa chạy xe cũng kiếm thêm được mấy khoản. Tuy không phải quá nhiều nhưng kiếm thêm chút đỉnh không thành vấn đề.

Nhưng là hết thảy đều bị mấy chữ “Quá số lượng” đánh vỡ, “Quá số lượng” không chỉ bị phạt tiền mà còn bị đình chỉ chạy xe một thời gian. Làm nghề này bánh xe phải chạy mới có “tiền vô”, chỉ cần dừng lại là chỉ có nước “ra tiền”, Tư Kiêu Kỳ căm hận mà nhìn con số trên sổ sách, đóng sổ lại rồi chạy vội tới trạm xe.

Kiều Hâm mấy ngày trước chính thức dọn vào ở trong trạm xe, hắn cái gì cũng không làm, chính là cùng với mấy tổ xe ngồi nói chuyện phiếm. Sau ba ngày thăm dò hết các tình huống trong đoàn xe mới đóng cửa văn phòng lại cùng Tư Kiêu Kỳ bàn bạc đối sách.

“Nói một cách đơn giản là đoàn xe chia làm ba phe, bên lão Mạnh là mầm họa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, bên chúng ta là an toàn nhất, hơn nữa cũng quyết tâm không chịu theo lão Mạnh, còn lại là Tân Chiêu ở giữa không ủng hộ bên nào.” Kiều Hâm đơn giản tổng kết lại, xong đưa mắt nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ.

“Chú mày nhìn anh làm gì?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.

“Theo sự hiểu biết của em về anh…” Kiều Hâm chậm rãi nói, “Anh sẽ không để yên chuyện này đâu.”

Tư Kiêu Kỳ chỉ vào một cái tên trên danh sách, nhe răng ra cười nói, “Người này có vấn đề gì?”

“Là người của lão Mạnh, trong nhà tương đối khó khăn.” Kiều Hâm liếc anh một cái nói: “Muốn kiếm tiền, nhưng lại sợ bị phạt, bởi vậy cũng ráng chèn thêm người mấy lần, may mà chưa bị bắt gặp.”

“Cậu làm sao biết nó quá số lượng?”

“Nhân viên phục vụ nói.”

“Người này thế nào?”

“Tính tình cứng rắn, có người còn nói không dễ dàng mua được người dưới tay lão Mạnh đâu, khó quản lý.”

Tư Kiêu Kỳ đánh giá cái tên này nửa ngày, nói: “Thưởng cho người này một chút.”

Kiều Hâm bĩu môi: “Gây xích mích ly gián, anh lại dùng chiêu này.”

“Thưởng phạt rõ ràng mới là minh quân, tiểu Kiều đang lẽ chú nên khích lệ anh mới phải.” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói.

“Minh cái rắm, anh muốn làm minh quân thì phạt nó đi.” Kiều Hâm thu hồi sổ sách lại, trên bàn gọn gàng sạch sẽ, sau đó mới hỏi: “Thưởng thế nào?”

“Cho lên làm tổ trưởng, tăng lương năm trăm đồng.”

“Vậy mấy người để bị quá số khác cảm thấy không công bằng thì tính sao?”

“Không công bằng thì không công bằng, ngược lại anh thấy ổn là được.” Tư Kiêu Kỳ cười gian nói: “Để tụi nó tự nội bộ đấu đá nhau, đấu đá được thì anh bớt việc, còn không được…vừa vặn cho một bịch thuốc xổ giải quyết hết cả đám.”

Kiều Hâm bĩu môi nói tiếp: “Vậy mấy người không nghe theo thì tính thế nào?”

“Ghi tên lại hết rồi trừ lương…Chú tự mình cân nhắc tìm lý do, nên nhiều thì nhiều, nên ít thì ít.” Tư Kiêu Kỳ híp mắt nói: “Có mấy người nên sỉ nhục phải sỉ nhục một hồi, không chịu được rời đi thì còn lại là những người tốt nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.