“Lại ăn vạ tiểu Kiều à,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Có điều cũng đúng, giờ tiệm lẩu của nó làm ăn phát đạt như vậy, không ăn vạ nó thì ăn vạ ai.”
“Cho nên là, anh muốn làm thì làm đi, chúng ta có đường lui mà.” Tiêu Thần nói đùa, “Lại nói, không phải chỉ mở tour du lịch sinh thái thôi sao, cũng không phá sản được.”
“Du lịch sinh thái? Ai nói em anh muốn mở tour du lịch sinh thái?” Tư Kiêu Kỳ nháy mắt mấy cái, mang theo vài phần trêu tức nói.
“Anh nói anh muốn làm tiểu nhân một lần…Chẳng lẽ không phải?”
Tư Kiêu Kỳ hít một hơi ưỡn ngực ra, thần sắc có chút kiêu ngạo, Tiêu Thần thấy Tư Kiêu Kỳ như thế này đẹp trai cực kỳ.
“Không, anh không muốn làm du lịch sinh thái, “Em xem cái làng du lịch này, hạng mục kinh doanh nào cũng tốn rất nhiều chi phí, cùng anh ta cướp khách thật sự quá bị động.” Mắt Tư Kiêu Kỳ sáng lên, lòng đầy nhiệt huyết nói, “Chuyện lấy trứng chọi đá anh sẽ không làm, cái anh làm là lấp vào chỗ trống của nó.”
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì?” Tiêu Thần cảm thấy hứng thú.
“Em nhìn làng du lịch này xem nó thiếu cái gì?”
Tiêu Thần nghĩ nghĩ, ánh mắt đảo qua phòng khách rồi dừng lại trên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ bóng tuyết còn đang rơi lả tả, trong phòng ngược lại ấm áp dị thường.
“Đâu có thiếu gì, công trình căn bản đều có hết.”
“Để anh gợi ý cho em,” Tư Kiêu Kỳ thần thần bí bí nói, “Lúc em đi vào trong rừng cây thì muốn làm gì nhất?”
“Hái nấm?” Tiêu Thần cười nói, “Để chân trần cầm giỏ trúc sáng sớm ra đó hái nấm à?”
“Đi săn!” Tư Kiêu Kỳ vỗ tay một cái bốp, thần sắc vô cùng phấn chấn, “Chỗ này có thể mở bãi săn bắn!”
“Đi…đi săn?” Tiêu Thần có chút không hiểu nổi, “Anh dự định mở bãi săn?”
“Ừm!” Tư Kiêu Kỳ mặt mày hớn hở, hưng phấn không thôi, “Trượt tuyết, suối nước nóng hay là chơi bóng này nọ…Mấy hạng mục giải trí này làng du lịch đã có hết rồi, thậm chí khách sạn lớn một chút cũng có. Còn đi săn hay là hái nấm như em nói đó dù là có sẵn tài nguyên nơi chốn phong phú nhưng vẫn chưa có ai khai thác. Vùng núi ở Lạc Khê mấy năm nay công tác bảo vệ môi trường được làm rất tốt, chúng ta hoàn toàn có thể xin được trên dưới trăm mẫu đất, rồi ngăn lại làm bãi săn, quy mô không cần quá lớn, chỉ cần thú vị như vậy chắc chắn sẽ tự có người tới trải nghiệm, kích thích cỡ nào.”
“Nhưng mà nước mình xét duyệt mấy cái hoạt động như này khá là nghiêm khắc, có lẽ sẽ không dễ dàng xin được giấy phép, lại nói, tiền cho thuê đất không đắt nhưng tiền bảo tồn tài nguyên hằng năm lại khá cao. Anh…không định bán công ty chứ?”
“Đương nhiên là không, An Tiệp là ‘gà mái’, nhất định phải giữ lại, anh còn chờ nó đẻ trứng đây.” Tư Kiêu Kỳ hào sảng vung tay lên nói, “Anh không có nhiều tiền nên mới phải ôm chặt lấy đùi của Đỗ Tân Hoa. Tiêu Thần em xem quy mô của làng du lịch này, xí nghiệp sau lưng anh ta hẳn là tài lực rất hùng hậu, là xí nghiệp trọng điểm của thành phố Lạc Khê. Nếu như chúng ta hùn vốn làm ăn với Đỗ Tân Hoa, để xí nghiệp của Đỗ Tân Hoa đi tới bộ phận công thương hay bộ phận lâm nghiệp của thành phố Lạc Khê xin giấy phép khẳng định sẽ không gặp khó khăn. Cứ như vậy chờ tới ba năm sau khi đường sửa xong, khách hàng nhiều rồi, trong tay chúng ta cũng có đủ tiền, lại mở rộng quy mô thêm một chút, gia tăng một số định mức, dần dần là có thể tự làm ăn rồi.”
“Anh định bỏ ra bao nhiêu tiền?” Tiêu Thần cau mày hỏi, “Nếu em nhớ không lầm anh đã nói trong sổ sách công ty không có tiền.”
“Anh có thể bán hai chiếc xe,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Cơ hội này không thể bỏ qua, bây giờ nơi này còn là chỗ mới phát triển, chờ tới khi sửa đường xong khẳng định sẽ có rất nhiều nhà đầu tư đi tới rót vốn vào, tới lúc đó muốn làm gì cũng trễ rồi. Cái này giống như mua nhà vậy, nghe nói chỗ nào sắp có trạm tàu điện ngầm thì phải hành động liền, chứ mà chờ tới khi trạm tàu điện ngầm khai công hay là sắp đi vào hoạt động rồi thì em đừng mơ mua được nhà.”
“Nhưng mà như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của An Tiệp, hơn nữa trời cao hoàng đế xa, anh cũng không thể mỗi ngày đều có thể ở đây trông chừng, lỡ như kinh doanh bãi săn có vấn đề thì phải làm sao bây giờ?”
“Việc làm ăn nào cũng có nguy cơ, dám trả giá mới có thể nhận được hồi báo, cái gì cũng ôm khư khư mà không chịu bỏ ra thì ngay từ đầu đã định là kẻ thất bại – nếu vậy thật sự rất là đau.” Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói.
Tiêu Thần lẳng lặng suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu một cái nói: “Được thôi, anh nếu đã nghĩ kĩ rồi thì cứ làm đi.”
Tư Kiêu Kỳ từ trong bộ dạng miễn cưỡng của Tiêu Thần nhìn ra được gì đó, anh thu lại nụ cười, nói: “Tiêu Thần, em muốn nói gì?”
“Không có —-” Tiêu Thần vừa mở miệng muốn phủ nhận, Tư Kiêu Kỳ liền ngắt lời anh:
“Đừng có giả bộ! Lúc trước em đã đồng ý với anh rồi, dù có gì cũng không được giấu diếm. Kỹ thuật diễn xuất của em quá giỏi, suýt chút nữa là anh bị em qua mặt rồi. Em không muốn anh mở bãi săn bắn hả?”
Tiêu Thần nhún nhún vai: “Em…cảm thấy có chút tàn nhẫn.”
“Hả?” Cằm Tư Kiêu Kỳ sắp rớt xuống đất, anh ngàn vạn lần cũng không ngờ Tiêu Thần lại phản đối vì lý do này. Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: “Em giỡn hả, sao lúc ăn thịt kho tàu thịt bò này nọ em không thấy tàn nhẫn? Còn ăn luôn cả phần của anh.”
“Cái đó không giống,” Tiêu Thần muốn giải thích thêm, sau suy nghĩ lại lắc đầu nói, “Được rồi, anh muốn mở thì mở đi, dù sao cũng rất kích thích.”
“Đừng mà,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Em nghĩ sao thì cứ nói, đừng có nói nửa bỏ nửa vậy chứ.”
“Cũng không có gì,” Tiêu Thần cười nói, “Đại khái là do bệnh nghề nghiệp, có thể anh sẽ cho em là người cứng nhắc; nhưng mà em là một bác sĩ, vừa nghĩ tới vì tiêu khiển mà tước đoại đi sinh mệnh của các giống loài khác lại cảm thấy có chút khó chịu.”
Tư Kiêu Kỳ yên lặng nhìn Tiêu Thần mấy giây, dứt khoát nói, “Vậy quên đi, kiếm tiền thì làm gì mà chẳng được, chúng ta đổi cách khác, lúc đầu anh nói muốn mở bãi săn cũng là kế hoạch cơ bản thôi.”
“Cái gì mà ‘kế hoạch cơ bản’ anh ngay cả nguy cơ cũng dự trù hết rồi còn cơ bản cái gì,” Tiêu Thần vỗ vỗ mặt Tư Kiêu Kỳ nói, “Anh nên làm gì thì cứ làm, đừng để ý tới em. Em đại khái giống như anh nói là người ‘kiểu cách’ đi, chờ tới khi anh kiếm được nhiều tiền rồi thì chắc em sẽ không để ý nữa, dù sao bản tính con người vốn là tham lam mà.”
“Tiêu Thần…”
Tiêu Thần không để cho Tư Kiêu Kỳ nói hết, anh cắt ngang nói, “Anh có phải đang cảm động lắm không? Vậy thì nghĩ cách báo đáp em đi.”
“Lấy thân báo đáp được không?” Tư Kiêu Kỳ xích lại gần đối phương.
“Được thôi.” Tiêu Thần thừa cơ gặm lấy cổ Tư Kiêu Kỳ.
Tư Kiêu Kỳ cảm nhận được nhiệt độ môi lưỡi của đối phương, trong lòng nóng rực hết lên – em nào có “kiểu cách” hay “tham lam dối trá” chứ, em chỉ là không nỡ nhìn thấy anh thất vọng thôi.
***
Sáu giờ rưỡi chiều hai người có hẹn ăn cơm với Đỗ Tân Hoa, mà năm giờ bốn mươi lăm Tiêu Thần còn vùi đầu vào vali tìm kiếm. Tư Kiêu Kỳ đứng bên cạnh cửa sổ lấy điện thoại ra chụp cảnh tuyết rơi, nói: “Bảo bối, em không định mặc hai cái quần jeans thật đó chứ?”
“Em nhớ là em có mang theo cái quần bông mỏng, chắc là có thể mặc ở trong quần jeans được.” Tiêu Thần cố gắng lục lọi đống quần áo, anh cũng không muốn bị đông lại đâu, khó lắm mới có được kỳ nghỉ để đi trăng mật, nếu giữa chừng bị ho, chảy nước mũi cảm sốt này nọ thì rất là mất hứng.
“Ây da, vậy thì xấu lắm,” Tư Kiêu Kỳ nói đểu, “Như thế sẽ phá hư đường cong xinh đẹp của bảo bối nhà chúng ta mất.”
Tiêu Thần không để ý tới đối phương, sửng sốt tìm được cái quần bông đó trong đống quần ngủ, nhưng sau đó anh mới tuyệt vọng phát hiện ra cái này căn bản không được, cái quần bông này mặc ở trong sẽ làm quần jeans bị độn lên, vừa khó chịu vừa khó coi chết được.
“Quần thu của anh đâu, cho em mượn một cái đi.” Tiêu Thần từ bỏ ném cái quần bông lên giường, nhận thua đưa tay về phía Tư Kiêu Kỳ.
“Ài, ‘có một loại lạnh là mẹ thấy con mình lạnh’” Tư Kiêu Kỳ nhìn chiếc giường đang bị phủ đầy một đống quần áo, giả giọng nói, “Em một chút cũng không lạnh.”
“Mẹ, con lạnh quá.” Tiêu Thần xụ mặt nói với Tư Kiêu Kỳ, “Đưa con quần thu đi.”
Tư Kiêu Kỳ sửng sốt một chút sau đó cười vang lên, anh chỉ vào Tiêu Thần cười tới chảy nước mắt. Chờ anh vất vả lắm mới ngừng lại được, nhào tới ôm lấy Tiêu Thần đẩy ngã lên giường, anh ép lên người Tiêu Thần, lấy áo Tiêu Thần chùi hết nước mắt trên mặt, sau đó mới thở phì phò nói: “Con ngoan, nói lạnh đi rồi mẹ sẽ đưa quần thu cho.”
Tiêu Thần không nhịn được bật cười, anh bóp cổ Tư Kiêu Kỳ nói: “Anh đứng lên cho em, còn phải thay quần áo nữa, không lại đến trễ bây giờ.”
Tư Kiêu Kỳ cười cười từ trên người Tiêu Thần đứng lên, cảm thấy ăn đậu hủ chưa đủ anh lại gặm một đường phía sau gáy Tiêu Thần, thuận tay lấy một cái quần thu màu nâu đưa qua. Lại nói: “Vợ ơi, phong cách của em càng ngày càng giống anh rồi đó, này là ‘phu xướng phụ tùy’ nhỉ?”
“Cái này gọi là gần mực thì đen!” Tiêu Thần phản pháo lại rồi lấy quần mặc vào.
Chờ hai người sửa soạn xong hết đi ra khỏi cửa thì đã là 6h10, sắc trời bên ngoài tối rất nhanh, trong đống tuyết hiện lên ánh sáng của chuỗi bóng đèn nhỏ, phác họa ra hướng đi trên con đường mòn nhỏ. Xung quanh một mảnh trắng xóa, tuyết vẫn rơi lả tả không ngừng, mỗi lần thở đều giống như phun sương, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, hơi thở hòa lên rồi tan ra trong không trung.
Tiêu Thần cảm thấy thật ra cũng không lạnh lắm.
Sảnh Tú Sơn nằm ở giữa, cách bố trí rất đơn giản, Đỗ Tân Hoa chọn chỗ này đãi khách chủ yếu là để Tư Kiêu Kỳ và Tiêu Thần cảm thấy dễ chịu. Món ăn anh ta chọn ngày hôm nay cũng không phải sơn trân hải vị đắt tiền gì, đa phần đều là món ăn bản xứ, giá cả vừa phải nhưng hương vị rất đặc biệt. Tiêu Thần vì thế càng tăng thêm hảo cảm đối với ông chủ Đỗ, người này vừa thiết thực lại không phô trương, tính cách sáng sủa lại thông minh, làm ăn với người như thế thật khiến người ta an tâm.
Tư Kiêu Kỳ và Đỗ Tân Hoa nói chuyện đến khí thế ngút trời, Tiêu Thần mặc dù nghe không hiểu mấy cái chuyện buôn bán này nhưng nhớ tới mình vẫn mang thân phận là “trợ lý”, liền cầm thấy bình rượu lên châm một vòng, chờ ngồi lại vị trí của mình anh mới cảm nhận được ánh mắt Tư Kiêu Kỳ đang lia tới.
Ánh mắt sáng long lanh còn ẩn chứa ý cười, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Tới mức đó sao? Tiêu Thần giật nhẹ khóe miệng, thừa dịp Đỗ Tân Hoa không chú ý hạ giọng nói “Anh có phải đang thụ sủng nhược kinh?”. Tư Kiêu Kỳ cong ngón tay ở trên bàn làm động tác “quỳ xuống”, Tiêu Thần nhẹ nhàng tằng hắng một cái, vừa vặn có người phục vụ đem thức ăn lên, Đỗ Tân Hoa vừa nghiêng đầu qua chỗ khác Tiêu Thần lập tức tranh thủ nói thêm một câu “Vậy lấy thân báo đáp đi.”
Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt gật đầu, giống như mình vừa chiếm được món hời lắm.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, mà Tiêu Thần làm công việc “trợ lý” này càng ngày càng thành thạo, châm trà rót rượu gắp đồ ăn, mời thuốc lá hay châm lửa gì anh cũng làm tất. Ngay từ đầu Tư Kiêu Kỳ còn có chút thong dong lại mừng thầm hưởng thụ sự “phục vụ” của Tiêu Thần, nhưng mà chỉ một lát sau khi nhìn thấy đĩa của Tiêu Thần vẫn còn trống không trong lòng lại cảm thấy không nỡ, không hiểu sao cảm thấy đau lòng, vợ mình mà phải ngồi đây phục vụ tới nỗi cơm cũng không ăn được thì thật sự không có thiên lý. Anh bắt đầu nháy mắt với Tiêu Thần, Tiêu Thần làm bộ như không thấy, lại bưng ấm trà đi tìm nhân viên phục vụ lấy nước sôi. Tư Kiêu Kỳ thật sự không chịu nổi nữa, dứt khoát nói:
“Tiêu Thần em ngồi xuống ăn cơm đi, ở đây có ai là người ngoài đâu.”
Đỗ Tân Hoa giật mình, vội vàng nói: “Đúng đó, cậu ngồi xuống ăn đi, không vội không vội.”
Tiêu Thần đành ngồi xuống yên lặng ăn cơm, đồ ăn đúng là rất ngon, anh ngồi đó ăn khóe miệng cũng không kìm được cong lên.
Vào lúc ngà ngà say, Tư Kiêu Kỳ dùng đũa chỉ chỉ món thịt trên bàn, hỏi: “Đỗ ca, đây là thịt gì vậy, ăn rất ngon.”
“À đây là thịt rừng trên núi, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng bình thường cũng rất khó kiếm.”
“Ở đâu?”
“Do thợ săn ở bên kia rừng bán, chúng tôi đi mua của họ.”
“Thợ săn?” Tư Kiêu Kỳ bỏ đũa xuống, dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi, “Bây giờ mà cũng có thợ săn?”
Tiêu Thần liếc đối phương một cái, cảm thấy với khả năng diễn xuất này của hắn có thể đoạt được giải Oscar.
“Có chứ, chỉ là không nhiều thôi. Nước mình quản rất nghiêm, mấy người thợ săn này bình thường cũng không hay lên núi, dù sao cũng không thể dựa vào mỗi cái này để kiếm cơm được.” Đỗ Tân Hoa nói.
“Khu rừng này dùng để đi săn sao?”
“Ừm, có điều chỉ trong phạm vi nhất định, còn có rất nhiều quy định. Trên núi này có động vật được quốc gia bảo vệ, mấy cái đó đụng cũng không thể đụng, đồ ăn trên bàn cũng là do người ta chăn nuôi, có điều thịt cậu đang ăn là thịt thú hoang đó.”
Tư Kiêu Kỳ rót hai ly rượu, nói: “Đỗ ca, tôi có ý tưởng này, chúng ta bàn bạc một chút đi.”
“Cậu nói thử xem.” Đỗ Tân Hoa thống khoái nâng ly nuốt hết vào bụng.
Tư Kiêu Kỳ nói hết kế hoạch của mình cho Đỗ Tân Hoa nghe, Đỗ Tân Hoa nghe xong cảm thấy rất hứng thú, bắt đầu bàn luận với Tư Kiêu Kỳ về quy mô “bãi săn” và hạng mục kinh doanh đầu tư.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần được nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ nói chuyện làm ăn, Tư Kiêu Kỳ có chút nghiêng người về phía Đỗ Tân Hoa, thần sắc thong dong tự nhiên, trật tự rõ ràng nói ra kế hoạch của mình, cùng nhau thảo luận về việc đầu tư và lợi ích hai bên có thể đạt được. Lúc này Tư Kiêu Kỳ đã hoàn toàn thoát khỏi hình tượng “không biết xấu hổ”, cả người lộ ra thần sắc chuyên chú, kiên định, hai hàng lông mày dày rậm của hắn có chút nhíu lại, hai mắt phát sáng, thẳng tắp, không chút thối lui nhìn Đỗ Tân Hoa, xương cằm cương nghị tạo thành đường cong đẹp mắt, hai tay phối hợp với nhau tạo ra một vài động tác tay khi nói chuyện. Trong lúc nói chuyện còn không quên rót rượu với gắp thức ăn cho đối phương.
Quá là ngầu! Tiêu Thần ở trong lòng cảm thán một câu, hình ảnh hắn đứng co ro trong hành lang bệnh viện giống như là chuyện của đời trước, trước mắt người này dùng một hình tượng mới để thay đổi suy nghĩ của mình về hắn. Tiêu Thần thích Tư Kiêu Kỳ hay “giả heo ăn thịt hổ” của trước kia, nhưng lại càng thích khí thế như mãnh hổ từ trong ra ngoài này của Tư Kiêu Kỳ.