Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 80: Chương 80




Sau khi rời khỏi Hoài Lai Tư Kiêu Kỳ mới hỏi ý kiến Tiêu Thần xem muốn đi về phía nam ngắm lăng mộ hay là đi về phía đông ngắm biển cả vào mùa đông, Tiêu Thần tính toán thời gian một chút, nói: “Phía tây, em phải về An Hải.”

“Còn chưa tới 20 ngày mà,” Tư Kiêu Kỳ khó hiểu hỏi, “Em về sớm như vậy làm gì?”

“Em phải về An Hải trước ngày 1 tháng 12, ngày 1 bệnh viện có hoạt động.”

“Hoạt động gì, không về không được sao?”

“Ngày 1 tháng 12 là ngày thế giới phòng chống AIDS, bệnh viện có mở một buổi tọa đàm kéo dài ba ngày để tuyên truyền, em phụ trách tới hiện trường phát tư liệu.” Lúc Tiêu Thần nói mấy lời này thần sắc không khác gì “Em phải tới hiệu sách mua tờ báo”.

Tư Kiêu Kỳ nghe xong thì nhíu chặt lông mày lại, bất mãn nói: “Đây là ai sắp xếp, có phải cố tình không, rõ ràng là muốn làm người ta khó xử mà. Muốn làm gì? Làm người ta chán ghét hay là coi thường người ta đây?”

Tiêu Thần kiên nhẫn chờ Tư Kiêu Kỳ xả xong ức chế rồi mới mỉm cười nói, “Chuyện này phòng nào cũng phải cử người đại diện làm, năm nay tới lượt em, hai tháng trước đã có lệnh bố trí rồi, anh đừng nghĩ nhiều.”

Sắc mặt Tư Kiêu Kỳ lúc này mới dịu lại một chút, nhưng khóe mặt vẫn bất mãn mà mím chặt: “Em đã được nghỉ ngơi gì đâu, không đi có được không?”

“Đương nhiên có thể,” Tiêu Thần gật đầu một cái, nói, “Chỉ là…có làm gì đâu mà không đi. Ngày 1 hay ngày 4 đi làm thì có gì khác nhau.”

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ chấn động một cái, hai mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, nửa ngày không nói gì, chỉ nghe thấy từ trong loa truyền ra giọng hát của Lâm Chí Huyền: “Khi em đi ngược dòng, anh vẫn ở bên cạnh cùng em đi tiếp.”

“Cũng vậy,” Tư Kiêu Kỳ cầm chắc tay lái, trong lòng thở dài một cái, anh lườm Tiêu Thần một lát, sau đó mới mỉm cười nói: “Đúng là không có gì khác nhau.”

Thứ sáu, ngày 1 tháng 12.

Toàn bộ nhân viên bệnh viện An Hải lúc đi vào cổng lớn đều không khỏi tự chủ đứng khựng lại.

Tiêu Thần lúc này mặc áo khoác màu trắng, trên bảng tên bên ngực phải có ghi rõ: “Tiêu Thần Khoa Cấp Cứu”, phía trên bảng tên có một vòng tròn màu đỏ tươi bằng tơ lụa vô cùng bắt mắt. Anh thần thái sáng láng đứng ở đó, trong tay cầm một xấp giấy tờ tuyên truyền, đang phát truyền đơn cho người bệnh và người nhà bệnh nhân. Nhìn ra phía sau anh sẽ lập tức thấy tấm bảng ghi ba con đường tắt lây truyền bệnh AIDS đập vào mắt, còn kèm theo mấy dòng “Đề xướng đời sống tình dục khỏe mạnh”. Nếu như nói mấy cái đó còn chưa đủ gây chấn động thì tấm poster mà Tiêu Thần đang cầm trên tay còn được in lên một dòng chữ in đậm vô cùng chói mắt: “Đồng tính luyến ái, nhất là đồng tính luyến ái nam là đối tượng rất dễ mắc phải bệnh AIDS.”

Chữ chữ đâm tim, nét nào cũng mang theo máu.

Tiêu Thần…cậu điên rồi hả!

Mỗi một người thấy cảnh này đều khó có thể tin được nhìn Tiêu Thần, ai cũng hiểu đạo lý “Nơi đầu sóng ngọn gió thì nên lui về phía sau để tự vệ”, nhưng tựa hồ duy chỉ có người này là không thèm để ý. Mọi người nhìn anh cầm từng tờ đơn tuyên truyền đi phát, cũng không để ý tới việc có vài người trực tiếp lướt qua. Bệnh AIDS, cho dù tổ chức hoạt động tuyên truyền với quy mô lớn cỡ nào đi chăng nữa thì trong mắt mọi người, ấn tượng về nó vẫn là “Dơ bẩn, bỉ ổi, đê tiện”, người ta nhìn thấy chỉ thiếu điều tránh đi còn không kịp. Làm gì có ai nguyện ý dừng bước lại để xin được tư vấn, hoặc là nghiêm túc nhìn mấy tấm bảng kia, nhưng việc này hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến nụ cười ôn hòa của Tiêu Thần, lại lần nữa cầm tư liệu đưa tới.

Một người đồng tính luyến ái làm ra hành động đó trước mặt mọi người, chỉ có hai khả năng, hoặc hắn cực kỳ vô sỉ hoặc là nội tâm vô cùng thản nhiên.

Đón lấy ánh nắng mùa đông, người này mặc áo khoác trắng đứng trong gió, ánh mắt chiếu lên người anh tạo nên một cái viền vàng xung quanh, nhìn vô cùng ấm áp. Eo lưng anh thẳng tắp, nụ cười trên mặt cũng không hề cứng ngắc, ánh mắt thản nhiên nhìn từng bệnh nhân đi qua, cùng với…đồng nghiệp với vô số biểu cảm khác nhau.

Tiêu Thần như thế này, lại mang đến cho người ta một cảm giác không dám nhìn gần, thế là có người bối rối dời mắt đi qua; cũng có người dừng bước lại hỏi một tiếng:

“Tiêu Thần, đi làm rồi hả?”

“Tiêu Thần, nghỉ đã chưa?”

“Tiêu Thần, trưa nay cậu mời ăn cơm nha…Cũng không có lý do gì đặc biệt, nói chung là cậu mời đi.”

Đa phần đều là người bên khoa cấp cứu, mấy người đó dù sao cũng làm việc cùng Tiêu Thần được một khoảng thời gian, nên đương nhiên rất hiểu anh, cũng dễ dàng chấp nhận hơn. Tiêu Thần cười đáp lễ: “Tôi có đem đồ ăn cho mọi người đó, đi mà tìm chủ nhiệm đòi.”

Thế là một đám người nhao nhao “Trượng nghĩa” rồi lục tục rời đi.

Tôn Tịnh từ lúc bước vào cổng lớn bệnh viện vẫn chưa có dời bước đi, cô đứng phía sau hành lang phổ cập, cách hai cái cột lớn nhìn lén Tiêu Thần. Cô không biết bản thân nên khóc hay nên cười, cuối cùng, cô cảm giác được một cảm xúc mãnh liệt đang từ từ dâng lên, cô đứng thẳng người, từ phía sau cây cột đi ra.

Cô bỗng nhiên cảm thấy tự hào – mình…không có yêu lầm người này!

Từ ngày hắn tới khoa cấp cứu làm đã thích hắn, thích sự kiên nhẫn và cẩn trọng nơi hắn, thích nhìn nụ cười ôn hòa của hắn, thích hắn khi dũng cảm hết mình vì người khác: “Cắm ống đi, có chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm”, càng thích hắn nửa đêm đi tuần sát, sẽ nhẹ nhàng đắp chăn lại cho bệnh nhân hoặc nhân viên trực cùng.

Vào lúc hắn vây chặt mình vào ngực khi đối diện với con ma men kia, Tôn Tịnh đã từng hạ quyết tâm sẽ bất chấp tất cả để có được người này. Cô chủ động lấy lòng, chủ động thổ lộ, thậm chí khi biết hắn có “bạn gái” rồi vẫn không dễ dàng từ bỏ, cô còn cảm thấy mình hoàn toàn có thể đảm nhận vai trò một người vợ tốt…Thậm chí sau này khi biết được bí mật của Tiêu Thần cô còn từng có mấy ý nghĩ không thực tế…

Thẳng cho tới ngày hôm đó, Tiêu Thần đứng trước bảng thông báo cười nhàn nhạt nói: “Tôi là đồng tính luyến, tôi cũng có người mà mình yêu.”

Từ một khắc đó trở đi cô liền biết mình thua rồi, cô biết mình rõ ràng không hợp với Tiêu Thần, mình tuyệt không thể có cái ý chí cứng cỏi và thong dong đạm bạc đó của Tiêu Thần. Nếu có một ngày, Tiêu Thần gặp phải thử thách lớn lao trong đời, có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ và danh dự, cái đó chỉ sợ là mình không có đủ dũng cảm cũng như ý chí để đứng bên cạnh hắn, làm trụ cột cho hắn.

Có lẽ, chỉ có người kia là có thể.

Người kia đứng ở một góc vắng vẻ trong đại sảnh khoa cấp cứu, mặc trên người một bộ trang phục tùy ý, mang theo mấy phần vô lại, cười không đứng đắn nhìn chằm chằm bác sĩ Tiêu.

Người kia đứng trên lối đi bộ trong cư xá, trên người mặc quần đùi mang dép lào, mang theo vài phần lỗ mãng, cầm bánh rán mang đến cho bác sĩ Tiêu.

Người kia đứng trong hành lang phổ cập khoa học trong bệnh viện, quần áo thẳng thớm, mặt mày nghiêm nghị, mang theo vài phần cuồng ngạo, bình tĩnh thong dong nắm chặt lấy tay bác sĩ Tiêu.

Chỉ có người kia, đứng bên người Tiêu Thần, mộc mạc vững vàng như núi, có lẽ chỉ có hắn mới thể trấn định tới mức tự nhiên như vậy, phóng khoáng tự nhiên.

Tôn Tịnh kéo áo khoác trên người, hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên ý cười. Cô đi tới trước mặt Tiêu Thần, nghiêng đầu hỏi: “Có mang quà về cho tôi không?”

Tiêu Thần thả xấp tư liệu tuyên truyền trong tay xuống, có chút ngạc nhiên nhìn Tôn Tịnh. Từ cái ngày ở trong nhà thẳng thắn từ chối cô, người này rất ít khi xuất hiện trước mặt anh, cho dù phải trực cùng một tổ thì cũng tuyệt nhiên không nói gì với mình ngoại trừ chuyện liên quan đến công việc. Bây giờ, người này đang đứng đối mặt với mình nhẹ nhàng cười, trong lòng Tiêu Thần lại cảm thấy có chút áy náy.

Tiêu Thần giương mắt nhìn đám người phía sau lưng Tôn Tịnh đang châu đầu lại với nhau thì thầm gì đó. Chuyện Tôn Tịnh thích anh sớm đã không còn là bí mật, lúc cô đi theo công hội tới nhà anh thì mọi người đã nhìn ra rồi, như bây giờ, chỉ sợ sẽ có nhiều lời khó nghe rơi xuống người Tôn Tịnh, Tiêu Thần cảm thấy vì mình mà Tôn Tịnh mới bị lôi vào chuyện này.

“Hỏi anh đó,” Tôn Tịnh hạ mi, hỏi một câu, “Quà của tôi đâu?”

“A,” Tiêu Thần giờ mới phản ứng lại, cười ha hả nói, “Tôi mang về nhiều đồ ăn lắm, cô thích gì thì tới đó lấy mau lên, đợi mọi người lấy hết sợ không còn gì đâu.”

“Để ở chỗ chủ nhiệm hả?”

“Không, bên chỗ y tá trưởng cũng có nữa,” Tiêu Thần cười nói, “Cô tranh thủ đi lấy đi.”

Tôn Tịnh cười gật đầu, “Vậy được, để tôi tranh thủ đi lấy, anh ngày mấy mới đi làm?”

“Ngày 4, thứ hai.”

“Ừm, thứ hai tôi làm ca ngày,” Tôn Tịnh cố ý thở dài, “Lại phải bán mạng rồi.”

“Cái này là vì nhân dân phục vụ nha.” Tiêu Thần nói đùa, nhưng trong mắt nóng hầm hập, trong lòng lại càng nóng hơn.

Hai người còn đang nói chuyện thì Thẩm Bằng đi tới. Nhìn thấy tấm bảng sau lưng Tiêu Thần không khỏi nhíu mày, nhưng tới khi đi tới trước mặt Tiêu Thần để lại để lộ ra nụ cười hân hoan: “Đi chơi về rồi?”

“Ừm.” Tiêu Thần gật đầu, đột nhiên cảm thấy công việc phát tài liệu của mình không biết từ lúc nào đã trở thành tiếp chuyện với người khác.

Tôn Tịnh thấy Thẩm Bằng tới thì lịch sự chào một tiếng rồi đi, để lại Thẩm Bằng nhìn Tiêu Thần lắc đầu.

“Cậu lắc đầu cái gì?” Tiêu Thần cười cầm xấp tài liệu đập lên đầu Thẩm Bằng, “Nhìn thấy tôi nên không vui?”

“Không phải,” Thẩm Bằng phản bác lại, “Tôi chỉ đang cảm thán thôi, có người vận cứt chó, gặp chuyện tốt tới không thể tốt hơn!”

“Là sao?”

“Chương Thiên Khải từ chức rồi!”

“Hả?” Tiêu Thần có chút ngạc nhiên, tất nhiên nhiều hơn nữa chính là mừng thầm. Không làm cùng một bệnh viện nữa áp lực cũng giảm đi rất nhiều.

Thẩm Bằng nháy mắt với Tiêu Thần, duỗi tay ra chỉ về phía trước tòa nhà hành chính, Tiêu Thần trong nháy mắt liền hiểu: vừa chịu áp lực của quyết định phê bình toàn viện, lại mang trên mình danh xưng hòn ngọc quý trên tay Lưu viện…cuối cùng cũng phải từ chức. Phải biết Lưu viện là người rất tham danh lợi, bị người ta chỉ vào mặt nói con gái mình gả cho loại người cặn bã như vậy, tất nhiên không cam lòng để yên.

Thẩm Bằng nhìn thấy khóe mắt Tiêu Thần cong lên, nói: “Cho nên cậu biết điều một chút đi, đừng có gây chuyện nữa!”

Tiêu Thần gật gật đầu, đương nhiên phải biết điều, sắp Tết rồi, anh còn muốn yên ổn qua năm mới.

***

Tư Kiêu Kỳ cũng chỉ đơn giản muốn bình yên mà qua năm mới, nhưng đáng tiếc hết lần này tới lần khác không thể toại nguyện.

Hôm nay, anh kiên trì muốn đưa Tiêu Thần đi làm, sau đó nấp ở cửa nhìn theo cho tới khi Tiêu Thần tiến vào bệnh viện An Hải mới rời đi. Anh rất lo cho Tiêu Thần, tuy rằng Tiêu Thần quyết định thế nào anh cũng sẽ ủng hộ, nhưng thật ra trong lòng luôn cảm thấy không cần thiết phải làm thế.

Trên đường lái xe đi tới công ty, anh không ngừng suy nghĩ Tiêu Thần đang có tâm thái như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có câu trả lời, thôi thì cứ cho là “tâm thái của người trí thức” đi. Trong lòng Tư Kiêu Kỳ, học bá đều thuộc về phạm trù “người trí thức”, nói cho dễ nghe là “ngông cuồng”, kỳ thật chính là “cố chấp”. Anh là người làm ăn, mạnh vì gạo, bạo vì tiền là kỹ năng thiết yếu, cho nên có rất nhiều chuyện anh đều cảm thấy không cần thiết phải đi tới bước rút đao thương ra chém nhau. Thế nhưng Tiêu Thần không phải người như thế, Tiêu Thần là người có thể lùi thì lùi, còn không sẽ liều mạng mà xông về phía trước. Cho nên lúc đầu hắn mới không nói hai lời chạy tới khoa cấp cứu, cuối cùng lại dứt khoát come out trước mặt mọi người, trong lòng Tiêu Thần, không có lựa chọn thứ ba.

Một Tiêu Thần như vậy thật khiến người ta lo lắng.

Nhưng mà, Tiêu Thần như vậy lại khiến anh yêu chết đi được! Trong lòng Tư Kiêu Kỳ vừa nói Tiêu Thần tốt vừa yên lặng phỉ nhổ mình quá M, anh vừa rầu rĩ lo lắng, nhưng cũng yêu đến chết đi sống lại cái cảm giác sảng khoái này, đỉnh đầu giống như bốc lên khí lạnh, mát mẻ sảng khoái cực kỳ.

Thế là Tư Kiêu Kỳ mang theo tâm tình vui sướng đắc ý bước vào văn phòng, nửa tiếng sau toàn bộ vui vẻ đều bị Kiêu Hầm quét sạch tới không còn một mống.

Kiều Hâm mang tới hai tin tức, một tin tốt một tin xấu, Tư Kiêu Kỳ suy nghĩ một chút quyết định nghe tin tốt trước.

“Bên vận chuyển khách hàng lãi ròng tháng 11 hơn 3 vạn.”

“Quá tốt!” Tư Kiêu Kỳ vỗ tay cái bộp, lập tức quyết định tha cho Kiều Hâm cái chuyện ở tiệm lẩu đợt trước, “Còn tin xấu thì sao?”

“3 vạn này đem bồi thường hết rồi.”

“Mẹ…nó!” Tư Kiêu Kỳ mới nãy còn vui vẻ giờ đã ỉu xìu, biểu cảm muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu, “Xảy ra chuyện gì?”

“Lão Mã đang phục vụ thì đi đánh người.”

“Lão Mã,” Tư Kiêu Kỳ cau mày nghĩ, “Là người lúc trước dưới tay lão Mạnh?”

Kiều Hâm gật gật đầu.

“Mà tại sao?”

“Chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, còn gì ngoài chuyện chỗ đậu xe. Đám người này lúc trước dưới tay lão Mạnh hoành hành quen rồi, mấy người thường chạy trên con đường đó đa phần đều nhận ra, thấy bọn hắn cũng sẽ không tự mình đi tìm xui xẻo. Mà hết lần này tới lần khác lại đụng phải cái thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, người mới, một mực đòi giành chỗ với lão Mã, mà lão Mã đời nào chịu mất thời gian nói lý với nó, trực tiếp xuống tay thôi.”

Tư Kiêu Kỳ trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Hâm, “Lần trước xúi giục mọi người đòi tăng lương có phải là hắn không?”

Kiều Hâm gật gật đầu, lại chen vào một câu: “Hắn bây giờ còn lén lút đi quá số người.”

Tư Kiêu Kỳ nhíu mày: “Bên đó đang do chú mày quản, vậy cứ theo cách của chú mà làm đi.”

“Thật sao?” Kiều Hâm hỏi một câu, “Anh đồng ý?”

“Ừ, nếu không phải lão Mã khó xử lý, chú cũng sẽ không tới đây báo cáo trực tiếp với anh. Nếu đã không muốn bị quản vậy chúng ta không quản nữa, trực tiếp bỏ là được.”

“Vậy thì phải phí một đống tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đó anh,” Kiều Hâm nói, “Chúng ta ký với lão là hợp đồng dài hạn.”

“Vậy cũng bỏ!” Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói, “Phải bồi thường bao nhiêu thì cứ bồi thường, chứ vì mấy vạn tệ đó lưu lại cái tai họa như vậy không đáng.”

Kiều Hâm trầm ngâm một chút, nói, “Từ tháng chín tới nay, thu chi bên vận chuyển hành khách khá cân bằng, nói cách khác, một phân tiền cũng không kiếm được. Giờ lại phải bồi thường…”

“Không sao, chúng ta còn có xuân vận.” Tư Kiêu Kỳ phất phất tay, bày ra dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Bên cơ quan du lịch sao rồi anh?”

“Cũng tạm, kiếm được một chút. Bên vận chuyển hàng hóa cũng kiếm được một chút, tổng thể mà nói, thưởng cuối năm cho nhân viên nhất định phải có, lì xì cũng phải có, chỉ là…”

Kiều Hâm hừ một tiếng, ra vẻ không quan tâm nói, “Được rồi, chúng ta cầm ít một chút cũng được, nếu thiếu thì cứ lấy hết phần em với anh bù vào, chúng ta dù sao cũng không thiếu chút tiền này, còn tiền thưởng của Trương Hạo cứ rút từ tiệm lẩu của em là được.”

Tư Kiêu Kỳ gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi: “Vậy thưởng cuối năm của anh mày thì sao?”

Kiều Hâm khinh bỉ liếc hắn: “Anh về mà đòi bác sĩ Tiêu!”

Tư Kiêu Kỳ cười ha ha sau đó biểu cảm chuyển sang nghiêm túc, nói: “Chú đã xem kế hoạch bên bãi săn chưa, có ý tưởng gì không?”

“Kiếm được tiền thì làm thôi!” Kiều Hâm quả quyết nói, “Em điều tra rồi, nhà đầu tư lớn nhất của làng du lịch là một tập đoàn rất lớn mạnh ở Lạc Khê, tài đại khí thô. Lại nói lưng tựa đại thụ có bóng mát, theo nó chắc chắn an toàn, cơ hội này không thể bỏ qua.”

Tư Kiêu Kỳ hào hứng xoa xoa tay, “Ý kiến thống nhất là được rồi, giờ tới vấn đề bán xe, nếu không chúng ta không có tiền làm.”

“Cũ không đi mới làm sao tới,” Tiểu Kiều dứt khoát nói, “Ngày mai đăng lên mấy trang mua bán đi anh.”

***

Tối đó Tư Kiêu Kỳ nằm trên giường báo cáo chuyện làm ăn với “bà chủ”, Tiêu Thần ngồi kế bên vừa lướt ipad vừa nghe, nghe tới nghe lui nắm được cái trọng điểm:

“Anh nói nhiều như vậy, không phải tổng kết được chỉ có một câu, không kiếm được tiền sao.”

“Hắc hắc, bảo bối, em sao lại vô tình vậy nha?” Tư Kiêu Kỳ nhích qua ôm eo Tiêu Thần, “Em phải nói là giấu nghề, vì tương lai sau này trước mắt phải ẩn nhẫn.”

“Vậy thì tốt, nhưng mà xin hỏi trong lúc anh giấu nghề chúng ta sống bằng cái gì đây?”

“Trong nhà có nuôi mèo cầu tài, ăn uống còn cần phải lo sao.” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói.

Tiêu Thần để ipad xuống, nghiêng mặt qua nghiêm túc hỏi: “Tư Kiêu Kỳ, em vẫn không hiểu, công ty anh cần tiền tới nước này sao không lấy 30 vạn kia ra?”

“30 vạn nào?”

“Sổ tiết kiệm 30 vạn trong ngăn kéo đó, trước giờ chưa từng đụng tới.”

“Cái đó là vốn ban đầu,” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Không thể đụng vào được, lỡ gặp tình huống cấp bách thì sao?”

“Thôi đi,” Tiêu Thần vô tình vạch trần hắn, “Anh vì An Tiệp trước giờ đều không tiếc thứ gì, có thể bỏ ra sẽ bỏ hết, bây giờ gấp tới độ phải nhờ tiền của tiểu Kiều để phát lương, sao có thể để dành 30 vạn?”

“Anh đây là nhìn xa trông rộng.”

“30 vạn đó là tiền bán biệt thự hả?”

Tư Kiêu Kỳ nháy mắt vô tội nhìn Tiêu Thần, biểu cảm rất thuần lương.

“Đừng có giả bộ nữa!” Tiêu Thần giơ ipad lên làm bộ muốn đập Tư Kiêu Kỳ.

“Đừng đừng,” Tư Kiêu Kỳ cấp tốc đoạt lấy ipad, quý trọng nói, “Mấy ngàn tệ đó…Ừm, là tiền bán biệt thự.”

“Vậy sao không lấy ra,” Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, “Giữ lại cho em làm tiền chia tay?”

“Mẹ…nó!” Tư Kiêu Kỳ bị kích thích tới nhảy dựng lên, “Tiêu Thần, em đừng có nhàm chán như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”

“Em nhàm chán hay là anh nhàm chán đây,” Tiêu Thần mặt không đổi sắc nói, “Anh không có chuyện gì tự nhiên để lại cho em 30 vạn làm gì? Biệt thự đó có liên quan gì tới em đâu? Đây coi là tiền gì, tiền trà nước hay hoa hồng hả?”

“Không phải không phải,” Tư Kiêu Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, chỉ tay lên trời nhìn Tiêu Thần thề, “Anh không có ý đó, em đừng hiểu lầm…”

“Em không có hiểu lầm,” Tiêu Thần cắt ngang, “Em biết anh nghĩ gì, anh cảm thấy em quen với Thương Ngạn, nhà này mới bán được nhiều hơn 30 vạn, Thương Ngạn lại giúp anh kiếm tiền. Anh cảm thấy dù thế nào 30 vạn này cũng là công lao của em, nên muốn giữ lại cho em, đúng không?”

Tư Kiêu Kỳ thở ra một hơi, “Làm anh sợ muốn chết, Tiêu Thần, vừa nãy anh còn tưởng…”

“Nói thật em cảm thấy anh như này rất vô vị.” Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Nhà đó cũng không phải em bán, bán được cũng là do may mắn, em dựa vào cái gì lấy 30 vạn đó của anh? Hai ta bây giờ đang sống cùng một chỗ, em có tiền thì em dùng nhiều một chút, anh có tiền thì anh dùng nhiều một chút, có cặp vợ chồng nào mà tính rõ ràng vậy không? Nếu thật sự muốn tính, vậy có phải chúng ta nên tính luôn cả tiền điện nước rồi tiền gas, tiền internet, tiền xăng các thứ?”

Tư Kiêu Kỳ im lặng nhìn Tiêu Thần, ánh mắt dần nhu hòa, khóe miệng không ngừng cong lên.

“Anh sao vậy?” Tiêu Thần cau mày hỏi, luôn cảm thấy bệnh động kinh của người trước mặt lại phát tác rồi.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ bám lấy nói, “Nãy em mới nói cặp vợ chồng.”

“Ừm,” Tiêu Thần nhàn nhạt cầm ipad lên, “Cặp vợ chồng, thế nên vợ à, anh thành thật một chút đi, có tiền thì nên dùng vào chỗ cần thiết, nên xài thì xài.”

“Chồng à…” Tư Kiêu Kỳ không ngại sửa lại, kêu lên rất tự nhiên.

Tiêu Thần nghiêng mắt nhìn đối phương, cả người muốn nổi da gà.

“Về sau nô gia liền dựa vào phu quân người.” Tư Kiêu Kỳ làm bộ ngượng ngùng, tay xoa bóp trên người Tiêu Thần.

“Đừng,” Tiêu Thần cười lạnh, “Tương lai của em không biết như thế nào đây, vẫn là dựa vào An Tiệp của anh đi.”

“Đúng rồi,” Tư Kiêu Kỳ lập tức thu hồi dáng vẻ hí hứng, nghiêm túc hỏi, “Hôm nay tới bệnh viện không có chuyện gì chứ?”

“Thì phát tờ đơn tuyên truyền chống AIDS thôi, có thể xảy ra chuyện gì?” Tiêu Thần buồn cười nói, “Chỉ là trưa bị mọi người rủ đi ăn cơm, phải tốn hơn năm trăm mời khách.”

“Mấy cái này đơn giản,” Tư Kiêu Kỳ liên tục gật đầu, vội vàng hỏi, “Vậy, mấy người đó không có làm gì em chứ…Chương Thiên Khải thế nào?”

Tiêu Thần cười phụt: “Mấy người đó có thể làm gì em, anh suy nghĩ nhiều rồi, dù sao cũng làm cùng một bệnh viện, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không ảnh hưởng nhau là được. Có điều Chương Thiên Khải từ chức rồi.”

Tư Kiêu Kỳ ngạc nhiên nghe Tiêu Thần kể hết mọi chuyện, suy tư một hồi mới hỏi: “Vậy Lưu viện có khi nào làm khó em không?”

“Trước mắt chắc là không, ông ta cũng không muốn dính vào phiền phức,” Tiêu Thần thoải mái nói, “Lại nói, ông ta cũng vì tranh đoạt quyền thế, lúc này đã hết cách cứu vãn thì có làm gì cũng vô ích, miệng người đáng sợ, ông ta là người thông minh, hẳn biết mình cái gì nên làm cái gì không.”

“Vậy còn sau này.”

“Về sau à,” Tiêu Thần thở dài nói, “Về sau còn phải xem quyền lực của Trương viện có áp chế nổi Lưu viện không, áp chế được thì tốt, em và Quách Hoành an toàn; còn không…thì vẫn là bia đỡ đạn.”

“Mẹ nó!” Tư Kiêu Kỳ gãi gãi đầu, lầm bầm một câu, “Phiền chết!”

“Đương nhiên, nam chính hào quang chói lọi, đánh đâu thắng đó, hùng bá một phương chỉ có trong tiểu thuyết, còn trong hiện thực thì thắng lợi chỉ là tạm thời, đấu tranh mới là vĩnh viễn.”

Tư Kiêu Kỳ chậc chậc cảm thán: “Đi làm thôi cũng mệt như vậy.”

“Đúng vậy,” Tiêu Thần cười nói, “Bởi vậy để không phải làm bia đỡ đạn lần nữa, em nhất định sẽ cố gắng trở thành đạn pháo. Em nếu như có thể được như Ôn Tuấn Hoa, quản hắn là Trương viện, Lưu viện, đều phải để cho em ba phần mặt mũi!”

Tư Kiêu Kỳ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tiêu Thần, nghiêm túc nói: “Mèo nhà chúng ta tuyệt đối có thể đại sát tứ phương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.