Đường Vũ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Kiều Vũ Nặc, như không thể tin được mà xác nhận lại lần nữa: “Em nói em có ba người cha?”
Kiều Vũ Nặc gật gật đầu: “Mà một người so với một người còn khó hơn.”
“Tại sao…lại có tới ba người?” Đường Vũ liều mạng ngăn cản mình tiếp tục suy đoán về tác phong sinh hoạt của mẹ vợ tương lai, chú ý cẩn thận dò xét.
Kiều Vũ Nặc hạ kính nhỏ bên ghế phụ xuống, không để ý soi mấy cái rồi dặm lại chút son môi, bình tĩnh nói: “Em có hai cha nuôi, một cha ruột.”
Đường Vũ lúc này mới thở ra một hơi: “Vậy còn đỡ.”
“Đỡ cái gì?” Kiều Vũ Nặc hỏi.
“Vậy anh giải quyết cha ruột của em là được, còn cha nuôi, hình thức chắc cũng không khác biệt lắm.” Đường Vũ nói, vốn là thế mà, nhà ai gả con gái mà không phải lựa chọn kĩ càng, cửa của cha vợ luôn là cửa khó qua nhất. Còn chưa có nghe nói nhà ai gả con gái mà cha nuôi phản đối đâu. Cho nên Đường Vũ cảm thấy mặc dù Đường Vũ Nặc có ba người cha đi chăng nữa, giải quyết được một người hẳn là xong rồi đi. Không chừng còn có thể chiếm được chút lợi, dù sao làm một người cha, lì xì cũng không thể mỏng được.
Kiều Vũ Nặc bộp một cái đẩy kính trang điểm lên, nghiêng đầu nhìn Đường Vũ, cười như không cười nói: “Cho anh lời khuyên, đi giải quyết cha nuôi em trước.”
“Tại sao?” Đường Vũ ngây ngẩn cả người.
“Tại sao hả?” Kiều Vũ Nặc cười lạnh nói, “Hừ, vì hai ổng đã hủy mất của em hai đoạn nhân duyên!”
***
Lần đầu tiên Kiều Vũ Nặc biết thích một người là vào năm lớp tám, đứa nhỏ nào cũng từng trải qua thời kỳ ngây ngô, Kiều Vũ Nặc cũng không ngoại lệ, cô nhóc lúc ấy phải nói là thích mấy ngôi sao Hàn Quốc tới phát cuồng, thích hai mắt không quá lớn, còn có dáng dấp sạch sẽ, nam sinh cao cao gầy gò, đương nhiên còn có một điều kiện tất yếu chính là tay phải đẹp, trắng, thon dài, không phải chỉ có khớp xương rõ ràng mà móng tay cũng phải được cắt gọn sạch sẽ. Lớp bên cạnh có một nam sinh lớn lên dáng dấp đúng kiểu Kiều Vũ Nặc thích, Kiều Vũ Nặc mỗi ngày ra sân tập đều sẽ đứng kế nam sinh này, trước mặt đối phương đi qua đi lại, trong lòng cũng có chút tâm tư nho nhỏ.
Học kỳ hai năm lớp tám vừa qua được một nửa, Kiều Vũ Nặc đã liên hệ với ban hoạt động học sinh xin chuyển câu lạc bộ, thầy giáo bên ban hoạt động biết được hết lòng khuyên nhủ, còn nói em là trưởng câu lạc bộ kịch bản, em đi thì câu lạc bộ phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng còn một học kỳ nữa thôi, lên lớp mười là các em phải rời câu lạc bộ rồi.
Kiều Vũ Nặc cỡ nào cũng không đồng ý, nhất định đòi chuyển qua câu lạc bộ cờ vây, thầy giáo thấy vậy mới hỏi em biết chơi cờ vây không? Kiều Vũ Nặc vô cùng tự tin nói: “Em chơi cờ vây còn rất giỏi là đằng khác!”
Trưởng câu lạc bộ cờ vây chính là nam sinh kia, Kiều Vũ Nặc ngày đầu tiên tham gia câu lạc bộ đã bị hành như chó. Nam sinh kia cầm một quân cờ màu đen lên, chậm rãi nói: “Cậu nói cậu biết chơi cờ vây?”
Kiều Vũ Nặc cực kỳ trấn định gật đầu: “Tớ chơi giỏi lắm đó.” Lúc cô nhóc nói mấy lời này ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay của nam sinh kia, da thịt trắng nõn, màu đen của quân cờ vì vậy càng nổi bật, Kiều Vũ Nặc nhìn mà không dừng lại được – Cô nhóc chỉ muốn nắm cái bàn tay này đi về nhà thôi, về phần làm sao mà nắm được thì…Có thể tìm Thần baba nghĩ chút biện pháp.
“Vậy cậu nhìn xem đây là ý gì?” Nam sinh hạ cằm chỉ chỉ bàn cờ.
“Cậu chẳng phải chỉ thắng tớ năm ván thôi sao? Cái này có gì mà hơn người đâu? Có giỏi mỗi ngày thắng tớ trăm ván đi.” Kiều Vũ Nặc cứng đầu nói, ánh mắt vẫn không rời tay nam sinh, hai mắt như sắp tóe lửa.
Nam sinh cho quân cờ vào lại bên trong hộp, mất hứng nói: “Vậy cậu tới câu lạc bộ cờ vây để làm gì? Cậu ở bên câu lạc bộ kịch bản làm tốt như vậy, ngược lại qua đây cái gì cũng không làm được, cậu căn bản là không biết chơi cờ vậy.”
Kiều Vũ Nặc đem tôn chỉ mở trường “Tố chất mở trường, vui vẻ học tập” dời ra ngoài, chỉ vào khẩu hiệu trên tường rồi nói: “Ai nói nhất định phải biết chơi cờ vây mới được tham gia câu lạc bộ cờ vây? Tớ có hứng thú với cờ vây muốn tham gia câu lạc bộ để học tập không được sao? Trường học đã nói rõ ràng chỉ cần có hứng thú sẽ được tham gia câu lạc bộ, vậy tại sao người ở câu lạc bộ lại không chào đón người mới chứ? Tố chất mở trường đó, có biết hay không vậy? Ý của trường ta chính là yêu cầu mỗi học sinh tăng thêm tố chất, chỉ cần có hứng thú, trường nhất định sẽ cổ vũ, ủng hộ mở câu lạc bộ, cậu không tiếp đón người mới có phải cho là tôn chỉ mở trường có vấn đề? Cậu đối với bản kế hoạch học tập năm nay của hiệu trưởng có ý kiến sao? Có cần tới gặp hiệu trường đề xuất ý kiến mới không?”
Nam sinh…
Kiều Vũ Nặc thành công vào được câu lạc bộ cờ vây, lúc người khác đánh cờ cô nhóc sẽ cầm kỳ phổ ngồi bên cạnh nhìn, từ kỳ phổ lén ngước mắt lên nhìn Đoạn Nhiễm – Chính là thiếu niên chơi cờ vây kia, xem đi, ngay cả tên của người ta cũng phong lưu phóng khoáng như vậy!
Kiều Vũ Nặc cho dù đã là thành viên của câu lạc bộ cờ vây, nhưng xét thấy kỹ năng chơi cờ vây của cô nhóc – nếu như có – thì với thủ đoạn tiến vào câu lạc bộ này của Kiều Vũ Nặc, sắc mặt của Đoạn Nhiễm đối với cô nhóc chưa từng thay đổi. Mỗi ngày sau khi kết thúc hoạt động Kiều Vũ Nặc sẽ chủ động ở lại dọn dẹp vệ sinh, thu thập quân cờ, nghĩ ra đủ cách để tiếp cận Đoạn Nhiễm. Năm dài tháng rộng, Đoạn Nhiễm rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm ý của vị đại tiểu thư này, chỉ là…Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Mà Kiều Vũ Nặc làm gì biết tới hai chữ “từ bỏ”, tỏ tình một lần bị từ chối cô nhóc sẽ phấn chấn điều chỉnh lại tâm tình rồi tỏ tình lần hai, lần này cô nhóc bắt lấy bí quyết gọi là “hợp ý”. Kiều Vũ Nặc đi mua một đống sách dạy chơi cờ vây, sau còn bỏ tiền ra mua thêm một bàn cờ, còn rất nghiêm túc lên mạng download mấy phần mềm chơi cờ, suốt ngày đắm chìm trong thế giới của hai màu đen trắng. Sau một học kỳ, kỹ năng chơi cờ của cô nhóc tăng lên, ngược lại thành tích học tập lại tuột dốc thê thảm.
Kiều Hâm từ trước giờ vốn không quá để tâm đến thành tích của Kiều Vũ Nặc, trong mắt hắn chính là, con gái mà đương nhiên là phải cưng chiều rồi, dù sao tiền mình kiếm cũng đủ cho con gái dùng, nếu không được thì vẫn còn tiệm lẩu chống đỡ. Chỉ cần Gạo Nếp không học thói xấu, hay giống như Sát Mã Đặc đi khắp thế giới nhận “cha nuôi”, thì thành thích có kém chút cũng không sao. Nhưng Phỉ Phỉ lại không đồng ý với quan điểm này của Kiều Hâm, cô cảm thấy con gái nên cố gắng học hành để tương lai có thể làm một Bạch Phú Mỹ độc lập, làm con trai muốn theo đuổi phải xếp thành một hàng dài trải hết mấy con phố.
Dưới tình huống này, Phỉ Phỉ lại phát hiện thành tích của con gái tuột từ một trong năm vị trí đầu lại rớt ra khỏi top một trăm, thế là cô nổi giận thật rồi.
*Bạch Phú Mỹ: Xinh đẹp nhà giàu.
Nói con gái là tri kỷ, là áo bông nhỏ, lời này không sai, có điều đa phần con gái đều là áo bông nhỏ của cha. Gạo Nếp đối với việc Phỉ Phỉ cương quyết nhúng tay vào việc học của cô nhóc ở trường tỏ ra khá là bất mãn, nên lúc nhìn thấy mẹ mình thay cha đăng kí thêm mấy khóa học phụ đạo, chiếm luôn cả thời gian để theo đuổi “công tử cờ vây” thì cũng là lúc mẹ con hai người xảy ra xung đột. Hai mẹ con cãi nhau kết quả chính là Phỉ Phỉ không chịu nổi nữa bỏ nhà ra đi!
Lần bỏ nhà đi này chính là xa xôi một trăm mét a!
Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiểu Gạo Nếp ở trong phòng khách nhà mình khóc ròng thì tim cũng muốn tan nát, luôn miệng dỗ dành hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Gạo Nếp đương nhiên không thể nói mình đang theo đuổi đại soái ca nên cứ ấp úng qua lại làm Tư Kiêu Kỳ rối tung rối mù. Ngược lại Tiêu Thần ngồi bên cạnh nghe một hồi, dùng một cước đá văng Tư Kiêu Kỳ: “Anh đi lấy cho Gạo Nếp ly sữa nóng đi!”
Tư Kiêu Kỳ nhìn thoáng qua Tiêu Thần, hiểu ý mà lui đi.
Gạo Nếp từ nhỏ đã sợ Tiêu Thần, trước mặt Tiêu Thần ít khi nào dám nói dối, lúc này tự nhiên cũng không ngoại lệ. Tiêu Thần không mất bao nhiêu công sức đã tìm hiểu được chân tướng, anh trầm ngâm một chút, nói: “Con thích thằng nhóc đó ở điểm nào?”
“Rất đẹp trai.”
“Còn gì nữa?”
“Tay đẹp.”
“Gì nữa?”
“Thích cậu ấy nhiệt tình, cũng thích lúc cậu ấy lạnh lùng.”
“Ừm, còn gì nữa không?”
Kiều Vũ Nặc không nói nữa, thiếu nữ ở giai đoạn này đều là động vật thị giác, thích một người cũng không ngoài mấy lý do học giỏi, đẹp trai, hào hoa phong nhã, cao lãnh đạm mạc, mấy cái này đủ để khuynh đảo chúng sinh, còn biết chơi cờ vây nữa thì đúng là có thể xếp vào cấp bậc vương tử.
Tiêu Thần nhíu nhíu mày, cảm thấy không thể hiểu được tâm tư của cô nhóc. Tư Kiêu Kỳ đứng cạnh nghe ngóng nãy giờ rốt cuộc cũng đặt ly sữa nóng vào tay Kiều Vũ Nặc, giọng điệu u sầu nói: “Gạo Nếp, con có phải có chút tình tiết ‘luyến phụ’ không?”
“Hả?” Kiều Vũ Nặc sửng sốt.
“Thì con nói đẹp trai, lãnh đạm rồi tay đẹp… đây không phải Thần baba của con à?”
Kiều Vũ Nặc như bị sét đánh ngang tai không thể tin nổi nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, lại xoay qua nhìn Tiêu Thần, Tiêu Thần lạnh lùng trừng mắt với Tư Kiêu Kỳ, không do dự cho đối phương một đạp: “Anh câm miệng!”
Kiều Vũ Nặc ủ rũ cuộn mình trên ghế sô pha, đáng thương nói: “Kỳ baba, con cảm thấy cách nói này rất buồn nôn.”
Lông mày Tiêu Thần hung hăng nhướng lên.
“Ba thấy con nói chính là Thần baba của con,” Tư Kiêu Kỳ có chút lo lắng nói, “Gạo Nếp, con như thế này không được đâu, người như Thần baba của con không thích hợp làm bạn trai, nó sẽ không dỗ con vui, sẽ không tỉ mỉ quan tâm, cũng sẽ không chăm sóc tốt cho con…Con sẽ chịu ủy khuất.”
Tiêu Thần lặng lẽ siết tay lại, liều mạng nói với mình ở trước mặt con nít không được quá bạo lực.
Kiều Vũ Nặc lầm bầm: “Vậy tại sao ba còn tìm Thần baba làm bạn trai?”
“Bởi vì ba là đàn ông, ba có thể chăm sóc Thần baba của con.”
“Vậy ba coi Thần baba như bạn gái mà dỗ sao?” Kiều Vũ Nặc nghiêm túc nói.
Tư Kiêu Kỳ ngậm miệng lại, sợ sệt nhìn sắc mặt trắng rồi lại chuyển xanh của Tiêu Thần: “Không, không có, ba với Thần baba là dỗ lẫn nhau…”
Tiêu Thần dùng cằm chỉ chỉ cầu thang, Tư Kiêu Kỳ ngoan ngoãn đi lên lầu, để lại Tiêu Thần một mình đối diện với Tiểu Gạo Nếp.
“Gạo Nếp này,” Tiêu Thần khó khăn mở miệng, “Ba với Kỳ baba của con…”
“Ba không cần nói nữa,” Gạo Nếp nhẹ nhàng nói, “Con biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, con dù sao cũng 14 rồi, mấy chuyện kia con hiểu hết. Con cũng không cảm thấy có gì không đúng, rất bình thường.”
“Bình thường?”
“Con cảm thấy bình thường, dù sao trong lớp con đã có một phần tư cha mẹ của bạn học là ly hôn rồi, con thấy so với bọn họ ba với Kỳ baba không có gì khác cả, còn khiến người ta đặc biệt ngưỡng mộ.”
“Khụ, nhưng mà…Ba với Kỳ baba sợ sẽ làm ảnh hưởng đến con.”
Kiều Vũ Nặc cau mày nói: “Ảnh hưởng kiểu này đương nhiên không được…Con nói chứ, đúng là buồn nôn chết mà! Vừa nghĩ tới con thích Đoạn Nhiễm chính là ‘luyến phụ’ con liền…Cả người không ổn chút nào. Cái mác ‘luyến phụ’ này thiệt khó nghe!”
Tiêu Thần ngậm miệng lại, mặc dù nói vậy có chút hại người, có điều ít ra cũng giải quyết được vấn đề.
Thế là Kiều Vũ Nặc vì một câu “luyến phụ” của Tư Kiêu Kỳ mà suốt một tuần không có tới câu lạc bộ cờ vây, cho tới thứ hai đứng ở cửa phòng nghe được Đoạn Nhiễm nói chuyện với một bạn học: “Cầu cho Kiều Vũ Nặc đừng có tới nữa, phiền chết người, cái gì cũng không hiểu còn bắt tao dạy cậu ta lại từ đầu, ai mà rảnh dạy cậu ta chứ?”
“Cậu ta có phải thích mày không?” Bạn học hỏi.
“Ai mà biết, nói chung phiền muốn chết!”
Kiều Vũ Nặc nghe vậy cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp xoay người rời đi.
Lại qua hai ngày đột nhiên Tiêu Thần nói muốn dẫn Kiều Vũ Nặc tới một nơi. Kiều Vũ Nặc từ nhỏ đã theo chân Tư Kiêu Kỳ và Tiêu Thần đi khắp nơi, đã sớm tập thành thói quen nên không hề phòng bị để Tiêu Thần dẫn mình đi tới tòa nhà giải phẫu.
“Sau đó thế nào?” Đường Vũ nắm chặt tay lái, hứng thú dạt dào hỏi, “Ba em dẫn em đi tới tòa nhà giải phẫu để làm gì, không sợ làm em sợ sao?”
“Không có, ba trực tiếp dẫn em lên văn phòng, cho em xem bốn cái bình lớn, còn lại cái gì cũng không thấy được.”
“Bình lớn gì?” Đường Vũ cơ hồ có chút phấn khởi, “Trong bình có gì vậy?”
Kiều Vũ Nặc nhăn nhó nheo mắt lại, trầm mặc mấy giây mới cắn răng nghiến lợi nói: “Bà đây cho tới bây giờ cũng không dám ăn chân gà với móng heo!”
***
Đoạn tình cảm thứ hai của Kiều Vũ Nặc xảy ra vào học kỳ cuối của năm lớp mười, trong lớp cô nhóc có một nam sinh tên là Lữ Hàm chơi bóng rổ cực giỏi, là chủ lực trong đội bóng của trường, người cao to tính cách lại sáng sủa, mặt lúc nào cũng tươi cười, gặp ai cũng nói chuyện được.
Vương tử bóng rổ, kiểu con trai này luôn là mục tiêu tấn công của các nữ sinh.
Lần này Kiều Vũ Nặc vô cùng may mắn bởi vì nam sinh kia cũng thích cô nhóc. Kiều Vũ Nặc 16 tuổi có mái tóc đen dài mượt mà, mặt mày lại giống Phỉ Phỉ, mi thanh mục tú, gương mặt trái xoan vừa năng động vừa tinh xảo, thế là hai người cấp tốc tiến vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Lần này Kiều Vũ Nặc vì đã trải qua lần bị giáo huấn hồi cấp hai, yêu thì yêu nhưng vẫn không dám lơ là học tập, vững vàng đứng trong top mười của lớp ba năm liền. Nhưng mà Lữ Hàm lại không được như thế, nam sinh lớp thể dục rất khó để giỏi cả học tập lẫn thể thao, đa số lần thành tích đều xếp áp chót, cho nên khi giáo viên chủ nhiệm của Kiều Vũ Nặc phát hiện chuyện hai cô cậu yêu nhau thì liền tìm cách ngăn cản.
Đổi chỗ ngồi, tâm sự, khuyên nhủ, cảnh cáo đủ cả…Liên tục một học kỳ, sau khi thấy không có tác dụng gì, chủ nhiệm rốt cuộc cũng áp dụng đòn sát thủ — mời phụ huynh.
Thế là Kiều Vũ Nặc “hoàn toàn tỉnh ngộ”, cô nhóc dùng hết lời lẽ, khẩn thiết bày tỏ việc bản thân biết mình sai rồi, chủ nhiệm đối với loại chuyện này đã tập mãi thành quen, mười bảy, mười tám tuổi chính là thời điểm mới biết yêu, không có yêu thích ai mới là chuyện lạ, giáo viên cũng biết chuyện này căn bản không cấm được, việc có thể làm chính là dẫn dắt và thuyết phục, không để mấy đứa nhỏ phạm sai lầm. Cho nên chủ nhiệm lớp vừa nhìn thấy thái độ này của Kiều Vũ Nặc, thêm thành tích ưu tú của cô nhóc thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhiều nhất cũng chỉ thỉnh thoảng cảnh cáo cô nhóc một chút.
Thế là Kiều Vũ Nặc tại những năm cấp ba thu hoạch được mối tình đầu đẹp nhất!
Lớp mười hai, Lữ Hàm bởi vì học lớp thể dục nên tham gia tuyển sinh sớm hơn các học sinh khác, cậu nhóc quyết định chọn đại học Thể Dục thành phố An Hải để theo học. Một khi không còn áp lực học tập lại không bị giáo viên giám thị, Lữ Hàm liền rảnh tới đòi mạng, có đôi khi không có chuyện gì cũng sẽ nhắn tin Wechat cho Kiều Vũ Nặc, rồi trò chuyện QQ các kiểu, nhưng mà cô nhóc vẫn còn trong địa ngủ lớp mười hai, dưới tình huống này cô nhóc không nhịn được có chút dao động, cảm thấy khoảng thời gian này thật sự không dễ dàng.
Với thành tích của Kiều Vũ Nặc nếu như muốn thi vào các trường đại học ở An Hải thì việc đậu đại học hẳn không thành vấn đề, chỉ là trường học sẽ không quá tốt, nhưng nếu cô nhóc muốn đi nơi khác thì có thể vào được các trường đại học tốt hơn. Phỉ Phỉ lúc trước có nói muốn Kiều Vũ Nặc thi vào Z đại, Kiều Vũ Nặc cũng lấy Z đại làm mục tiêu, thế nhưng Lữ Làm lúc biết được lại không vui. Cậu nhóc cảm thấy Z đại quá xa, Kiều Vũ Nặc nếu đi tới đó học thì hai người sẽ phải yêu xa, sớm muộn cũng chia tay, thế là Lữ Hàm suốt ngày khuyến khích Kiều Vũ Nặc ghi danh vào các trường đại học bản địa, vừa không cần chạy xa như vậy, vừa có thể học được lại không phí sức, thời gian khác dành để hưởng thụ cuộc sống không phải tốt hơn à.
Kiều Vũ Nặc cũng cảm thấy có lý, dù sao baba cũng phản đối việc mình chạy tới chỗ khác học đại học, nên tạm thời có chút buông lỏng việc học. Thời gian như đúc, Kiều Vũ Nặc ở trong trạng thái bị giày vò liên tục thành tích cũng tuột xuống không phanh, một phát trượt ra khỏi top năm mươi. Lúc này giáo viên chủ nhiệm đã không thể ngồi yên nữa, đòi nhất định phải gặp phụ huynh cho bằng được.
Kiều Vũ Nặc có điên mới đi nói với Phỉ Phỉ, thế là cô nhóc đành phải nhờ Tư Kiêu Kỳ đi thay.
Trước đó mỗi lần họp phụ huynh Phỉ Phỉ đều tự mình tới, Kiều Hâm chưa bao giờ lộ mặt, cho nên khi Tư Kiêu Kỳ mặc đồ vest thẳng thóm đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm, không ai ngờ được người này lại là giả mạo. Chủ nhiệm lớp nhẫn nhịn suốt hai năm trời cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trút ra nên vừa nói là không ngừng lại được. Chờ Tư Kiêu Kỳ sau khi ngồi nghe chủ nhiệm lớp càm ràm suốt hai tiếng đồng hồ bước ra khỏi cửa thì đã choáng váng tới mức quên luôn xe mình đỗ chỗ nào.
“Gạo Nếp, chủ nhiệm lớp con đúng là nói nhiều thật.” Tư Kiêu Kỳ phàn nàn nói.
Kiều Vũ Nặc gật gật đầu: “Bởi vậy con đâu có dám để mẹ con tới, nếu không để hai người đó mà gặp nhau chắc nói bốn tiếng đồng hồ cũng chưa hết chuyện.”
“Chuyện này con tính thế nào?” Tư Kiêu Kỳ căn cứ theo nguyên tắc dân chủ hỏi Kiều Vũ Nặc.
“Con chưa nghĩ ra, nhưng mà con muốn ở lại An Hải.”
Tư Kiêu Kỳ không nói gì, lái xe chở Gạo Nếp về nhà. Ban đêm sau khi Tiêu Thần tan ca về Tư Kiêu Kỳ mới kể lại chuyện này cho vợ nghe, Tiêu Thần nghe xong cau mày nói: “Con bé này hồ đồ quá rồi, để em đi nói chuyện với nó.”
“Được rồi, để anh đi.” Tư Kiêu Kỳ nói: “Con bé này từ nhỏ đã sợ em, anh lo em cứ mắng nó lại làm con bé nảy sinh tâm lý phản nghịch.”
Tiêu Thần nở nụ cười: “Em đúng là không giỏi khuyên nhủ người khác, quá hao tâm tổn trí.”
Tư Kiêu Kỳ lặng yên nhìn Tiêu Thần, người này mình đã nhìn gần hai mươi năm rồi, cũng dắt tay đi qua được một phần ba ước hẹn, thân thuộc tới nỗi như là một bản thân khác vậy. Cuộc sống đã sớm không còn nồng nhiệt mà chỉ còn bình đạm như nước, mỗi ngày đều lặp lại như ngày hôm trước, nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn không hề giảm đi chút nào. Tư Kiêu Kỳ chăm chú nhìn Tiêu Thần, nơi thái dương đã thấp thoáng mấy sợi bạc, vầng trán cũng đã có vài nếp nhăn nhàn nhạt, ánh mắt vẫn sáng rực như cũ lại có thêm một chút ôn hòa thong dong. Người này vẫn không biết làm cơm, vẫn đối với việc vệ sinh nhà ở yêu cầu rất cao, vẫn một lòng đối với bệnh nhân… Cũng yêu mình nhiều giống như mình yêu hắn vậy.
“Em chỉ cần biết khuyên nhủ anh là được rồi,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Người khác cũng không cần em hao tâm tổn trí, em để tâm mình anh là được rồi.”
“Để đó hai mươi năm rồi, em cũng lười chuyển chỗ.” Tiêu Thần cười một cái, theo thói quen hạ xuống một cái hôn lên môi Tư Kiêu Kỳ.
Hôm nay Tư Kiêu Kỳ đi đón Kiều Vũ Nặc tan học, Kiều Vũ Nặc vừa nhìn tới biểu cảm của Tư Kiêu Kỳ liền hiểu, cô nhóc nói: “Tư Kiêu Kỳ baba, việc yêu đương với Lữ Hàm con đã có tính toán, ba đừng nói gì nữa.”
“Ba không nói đâu,” Tư Kiêu Kỳ hào sảng vung tay nói, “Không có tình yêu thanh xuân sẽ không hoàn mỹ, ba đây cũng không muốn phá hoại.”
Kiều Vũ Nặc bĩu môi.
“Có điều nhóc con này, ba muốn biết là thằng nhóc đó có gì tốt mà con thích nó thế?”
“Đối xử tốt với con,” Kiều Vũ Nặc dứt khoát nói, “Điều kiện bên ngoài không nói tới, quá nông cạn rồi. Mình nói về bên trong đi, Lữ Hàm đối với con rất tốt. Con có yêu cầu gì cậu ấy cũng sẽ đồng ý, còn thường xuyên giúp con mua đồ ăn sáng, lúc đi ra ngoài với bạn học sẽ dẫn con theo…Tóm lại, rất rất là tốt.”
“Con yêu cầu nó làm cái gì?” Tư Kiêu Kỳ nhàn nhạt nói.
“Con…” Kiều Vũ Nặc sửng sốt, “Con…”
Kiều Vũ Nặc thật sự không biết nói như thế nào, nghĩ kĩ lại thì mấy cái mình yêu cầu Lữ Hàm làm đều là mấy chuyện râu ria vụn vặt như: giúp mua đồ ăn sáng, cùng nhau đi học rồi cùng nhau về, dẫn mình theo mỗi lần cậu ấy có huấn luyện, bình thường dù là chuyện nhỏ cũng có thể vui tới nửa ngày, sao giờ lại không cách nào nói ra được?
“Dù sao đó cũng là mấy chuyện vặt vãnh hằng ngày sao mà con nhớ hết được, tự con cảm nhận không được sao? Kỳ baba, ba có thể nói được Thần baba đối với ba tốt thế nào không?”
“Được chứ.”
Hai chữ này Tư Kiêu Kỳ nói vô cùng chắc chắn, ngược lại làm Kiều Vũ Nặc sửng sốt, cô nhóc vô thức hỏi một câu: “Thần baba tốt với ba như thế nào?”
“Tỉ như lúc hai người chúng ta mới yêu nhau, ba bảo hắn chuyển về nhà ba ở đi, hắn lúc đó sống chết cũng không đồng ý, khỏi cần đề cập tới có bao nhiêu làm kiêu. Có điều về sau nghĩ lại, như vậy cũng đúng, cho song phương đủ thời gian lẫn không gian, như thế này về sau ở cùng nhau mới không nảy sinh nhiều mâu thuẫn.”
Kiều Vũ Nặc nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có lý, mình với Lữ Hàm dù là mỗi ngày gặp mặt nhưng năm lớp mười ròng rã một học kỳ đều xảy ra mâu thuẫn, nghĩ lại đúng là nhàm chán.
“Lại tỉ như có một lần ba chạy xe, trên đường cao tốc G7 gặp tai nạn mấy chục chiếc xe liên hoàn chạm đuôi, hơn hai mươi người thiệt mạng. Hôm đó vừa lúc Thần baba của con tới hiện trường giúp cấp cứu, chuyện đó thật sự dọa hắn một phen, đời này ba cũng không quên được ánh mắt hắn vừa cấp cứu cho người bị thương vừa nhìn ba.” Tư Kiêu Kỳ híp mắt trầm mặc một hồi, khóe miệng kéo ra một nụ cười ôn nhu, anh nói tiếp, “Dù trải qua lần tai nạn đáng sợ như vậy hắn cũng chưa từng ngăn cản ba lái xe, hắn thậm chí còn kiếm đơn hàng giúp ba, ủng hộ ba mở thêm tuyến đường. Mặc dù mỗi lần ba chạy xe hắn sẽ nơm nớp lo sợ, nhưng hắn xưa nay chưa từng nói một lời.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ba thích lái xe, hắn hy vọng ba có thể làm được việc mình muốn làm.” Giọng nói Tư Kiêu Kỳ tràn đầy dịu dàng.
Kiều Vũ Nặc nhớ tới mấy lần Lữ Hàm quấn lấy mình bảo từ bỏ hoạt động bên câu lạc bộ để tới xem cậu ấy thi đấu, Lữ Hàm sẽ nói: “Vũ Nặc, cậu tới xem mình thi đấu đi, cậu có mặt mình mới tự tin được. Cậu dù sao cũng diễn giỏi như vậy, chỉ cần học thuộc lời thoại, sau lại cùng mọi người tập lại lần nữa lúc diễn hẳn sẽ không có vấn đề.”
Lần nào Kiều Vũ Nặc cũng bị Lữ Hàm thuyết phục, cùng hắn đi tới đấu trường, cùng hắn tiếp nhận ánh mắt hâm mộ đến từ bốn phương tám hướng, mỗi lần như vậy Lữ Hàm sẽ đắc ý nói: “Bạn gái tao đó, xinh lắm đúng không, thành tích còn đứng trong top mười đó.” Mà mình cũng dần đắm chìm trong sự tán dương và ánh mắt hâm mộ của mọi người, hư vinh đến rối tinh rối mù, cuối cùng trong vở kịch của trường mình lại chẳng thể giành được vai chính, thậm chí còn không có mặt trong danh sách thành viên.
Câu lạc bộ hí kịch, từ cấp hai tới cấp ba, Kiều Vũ Nặc đã kiên trì suốt bốn năm, cho dù năm lớp 10 mình cũng nằm trong ban cố vấn nhưng phần yêu thích này lại bị màu cam của quả bóng rổ cắt đứt.
Tư Kiêu Kỳ nhìn sắc mặt Kiều Vũ Nặc một chút lại nói: “Thần baba của con là người tâm cao khí ngạo, cả đời rất ít khi cầu cạnh ai, nhưng lúc đó vì giúp ba kiếm tiền đã không ít lần mở miệng nhờ người ta giúp đỡ, hai năm đầu ở bên nhau ba toàn nhờ hắn nuôi sống, ba lúc đó chỉ toàn thua lỗ.”
“Đó là vì Thần baba có mắt nhìn người,” Kiều Vũ Nặc nói đùa, “Nhìn ra được ba là cổ phiếu có giá.”
“Làm sao có thể?” Tư Kiêu Kỳ cười nhạo, “Ai cũng không có khả năng nhìn trước tương lai, hắn làm sao biết ba sẽ có được ngày hôm nay? Với bộ dạng của ba lúc đó, có chỗ nào là giống cổ phiếu có giá chứ, mỗi ngày đều thê thảm tới không chịu nổi. Hắn sở dĩ chịu làm như vậy vì biết An Tiệp là giấc mộng của ba, hắn sẵn lòng giúp ba thực hiện nó, trong lòng hắn cho rằng ba kinh doanh An Tiệp hợp hơn việc lái xe buýt nhiều.”
Kiều Vũ Nặc nhíu nhíu mày, cũng không có lên tiếng.
“Cho nên nhóc con à,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Một người con trai đối với con có tốt hay không, không thể hiện ở chỗ mỗi ngày đều phải kề cận con, mà là hắn sẽ không chút do dự đưa ra quyết định có lợi cho con nhất, dù bản thân có chịu chút khổ cũng không sao.”
Kiều Vũ Nặc trầm mặc một hồi, chậm rãi xoay đầu lại nói với Tư Kiêu Kỳ: “Kỳ baba, ba show ân ái hết nửa ngày rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
***
“Cái này còn phải hỏi sao?” Đường Vũ nhìn gương mặt tinh xảo của Kiều Vũ Nặc, cười hì hì nói: “Ý của ba em chính là tên Lữ Hàm đó quá ích kỷ, đối với em một chút cũng không tốt. Em nhìn xem anh tốt với em bao nhiêu, em vừa bảo muốn về An Hải anh liền lập tức theo em trở về; em nói chưa muốn công khai với người nhà, anh liền thành thành thật thật mà làm tình nhân trong bóng tối của em hai năm liền; em vừa nói muốn anh đi gặp gia trưởng anh đã lập tức chạy tới.”
Kiều Vũ Nặc cười lạnh: “Em đúng thật là phải cảm ơn ông ấy, cũng bởi vì suốt ngày thấy bọn họ show ân ái mà em lúc lên đại học tìm bạn trai toàn dựa vào tiêu chuẩn này để tìm, kết quả bà đây tới năm ba mới tìm được một người miễn cưỡng nhìn được.”
Đường Vũ đắc ý chỉ chỉ chóp mũi mình nói: “Em chắc ưu tú giống ba nuôi em nhỉ?”
“Còn anh với Kỳ baba giống nhau ở khoản mặt dày!”
Đường Vũ đã sớm quen với phong cách nói chuyện của Kiều Vũ Nặc, hắn cười hớn hở nói: “Vậy anh nhất định có thể khiến ba nuôi em thích anh.”
“Phải thử mới biết được.”