CHƯƠNG 11:
Sau khi lũ rút cả thành phố là một đống hỗn độn.
Dù vậy, tốc độ học lại của trường vẫn nhanh làm một đám học sinh định kéo dài khóc thét mấy ngày liền.
Nhất là vừa khai giảng không lâu thì nghỉ học, rất nhiều người thậm chí còn chưa thoát khỏi kỳ nghỉ hè kéo dài đã lại đón một tuần nghỉ. Vì vậy lúc phải quay lại học, chứng tổng hợp ngày nghỉ của một số người trở nên nghiêm trọng hơn. Nhất là những người điều kiện gia đình tốt, thành tích học tập vốn không được tốt lắm.
Những đứa trẻ này, phần lớn ở lúc lũ kéo đến đều cùng bố mẹ đến nơi khác nghỉ phép. Lúc trở về, không chỉ quên sạch sẽ những thứ trước khi vào học, mà ngay cả cuối tuần phải thi trắc nghiệm cũng ném sau đầu.
Đây cũng không phải bài trắc nghiệm nhỏ. Lên cấp hai, bất cứ một bài thi nào đều liên quan đến việc sắp xếp lớp chọn vào học kỳ sau, dù bố mẹ có nhiều tiền nhưng nếu không thi được một thứ hạng nhất định, dù nhồi đầy túi quần hiệu trưởng cũng vô dụng.
Các thiếu gia bình thường vì điều kiện khá giả mà tự động tạo thành nhóm túm tụm một chỗ, nhăn mặt nhíu mày.
Lâm Cảnh vẫn ngồi bên cạnh chơi game trên điện thoại đột nhiên nhướn mày quét mắt nhìn bọn họ, giọng không cao không thấp, chỉ có bọn họ mới nghe được hỏi:
-Các cậu không có điện thoại à?
Mọi người sững sờ, thiếu niên đứng đầu – nghe nói trong nhà làm bất động sản – lập tức móc trong túi quần ra một chiếc điện thoại kiểu mới nhất chắc chắn là độc nhất vô nhị trong trường:
-Sao, muốn so với ca?
Lâm Cảnh cười nhạt quơ quơ:
-Điện thoại chỉnh thành im lặng, lúc thi biết mở tin nhắn xem không?
Lập tức có người bật dậy, kích động nói:
-Cậu nói là…
-Suỵt. – Lâm Cảnh giơ ngón tay ra hiệu im lặng.
Mọi người vô thứ nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bấy giờ mới thở phào, lập tức bâu quanh người Lâm Cảnh:
-Này, cậu muốn mua đáp an?
Thời đại này điện thoại là vật hiếm có với học sinh, trường học càng không nghĩ đến việc dùng điện thoại quay cóp, lúc thi dù để điện thoại trong ngắn kéo cũng không bị giáo viên tịch thu.
Lâm Cảnh phì cười:
-Tôi chính là đáp án, còn cần mua?
Thiếu niên cầm đầu tên Vinh Châu, thành tích học tạp không tốt nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ý hắn:
-Cậu muốn truyền đáp án cho bọn tôi? – Y hơi dừng lại, -Bán đáp án?
Lâm Cảnh kinh ngạc nhìn y:
-Cậu rất nhanh nhạy đấy.
Vinh Châu hừ lạnh:
-Học sinh khá giỏi đến chào hàng cậu cho rằng chỉ có mình cậu?
-Không muốn thì thôi. – Lâm Cảnh ngược lại không khách sáo với y, dù sao khoản thu nhập này chính là có người chịu mắc câu.
Nhưng con cá lớn Vinh Châu này không cắn, những con tôm nhỏ khác ngược lại tranh nhau cắn câu:
-A, đừng! Chúng tôi muốn! Chúng tôi muốn mà! Bao nhiêu tiền một môn?
Lâm Cảnh không nhìn sắc mặt đen sì của Vinh Châu, cụp mắt tiếp tục chơi điện thoại, lông mi dài mướt khiến hắn nhìn từ trên xuống y như búp bê:
-Ba mươi mốt môn, chỉ bao đạt chuẩn, hơn nữa truyền đáp án có quy củ, trước đó các cậu phải luyện tập thật tốt, tất cả đều nghe tôi chỉ huy, một khi có ai bị bắt phải lập tức xóa tin nhắn. Nếu liên lụy ra, chúng ta không có ai chạy thoát.
Giọng hắn có phần lạnh lùng, lại làm người ta không thể không phục.
Lập tức mọi người bắt đầu ký hợp đồng với hắn, Vinh Châu bị bỏ quên đi qua đập một cái lên bàn hắn:
-Nếu tôi có thể thi lọt top 100, tôi cho cậu một ngàn.
Tất cả mọi người hít vào kinh ngạc. Thổ hào tà ác chính là đây!
Lâm Cảnh không ngẩng đầu:
-Không làm. Thành tích của cậu cũng không phải uống vigara, kẻ ngu cũng nhìn ra là ăn gian.
Tính tình Vinh Châu không tốt, vung chân đá bay bàn hắn:
-Cậu nhận hay không!
-Con mẹ nó cậu là khách làng chơi hay là gì? Muốn tìm người tiếp khách thì tự đến làng chơi đi! – Lâm Cảnh trải qua một kỳ nghỉ hè tính tình cũng tăng, không hề yếu thế ngẩng đầu nhìn thiếu niên đã sắp cao mét tám.
Thấy hai người sắp sửa đánh nhau, đám hồ bằng cẩu hữu sợ kỳ thi ngày mai trượt cả lũ lập tức khuyên giải Vinh Châu, để y lấy đại cục làm trọng. Dù sao Lâm công tử vẫn là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Thực ra Vinh Châu đang đợi có người cho y bậc thang, nghe khuyên giải đủ rồi bấy giờ mới dịu giọng:
-Năm trăm, ít nhất phải hơn bảy mươi điểm.
-Làm. – Giọng Lâm Cảnh dứt khoát nhẹ nhàng như ăn mì tôm sống.
Giương cung bạt kiếm vừa rồi đâu! Vinh Châu hung dữ lườm hắn, cảm giác mình như trò cười.
Nhưng thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp tính tình lại nguội lạnh kia trước sau vẫn ngồi trên ghế chơi di động, không để ý xung quanh.
Tâm tư của hắn thực ra không ở trò chơi.
Con rắn tham ăn nhàm chán muốn chết kia y như dục vọng của hắn, càng ăn thì càng lớn lên.
Ngay tối hôm qua, hắn nửa dụ dỗ nửa lừa gạt lợi dụng Đường Nguyên kẹp chặt hai chân để đạt cao trào.
Mặc dù chỉ cách nơi hắn thương nhớ chỉ vẻn vẹn trong gang tấc, hắn lại như quỷ chết đói uống thuốc tiêu hóa.
Hoàn toàn không đủ.
Tên ngốc Đường Nguyên kia, mơ mơ tỉnh tỉnh, đã không biết từ chối còn bị mình cọ ra cảm giác, sau đó lại còn muốn Lâm Cảnh cũng kẹp chân làm giúp cậu một lần. Lâm Cảnh đương nhiên sẽ không cho cậu cơ hội, lập tức dùng các khác khiến thiếu niên chỉ biết nằm chết dí trên giường như một con thỏ đợi làm thịt dời lực chú ý.
Nhưng ngốc nghếch không có nghĩa cậu ấy là người ngu, sớm muốn nếu nghĩ tới điều này phải giải quyết vấn đề ‘mỗi người một lần’ như thế nào?
Lâm Cảnh bất giác nhíu mày, cho đến khi chiếc bàn được dựng lại bị đập lần nữa hắn mới tỉnh táo. Bực mình ngẩng đầu lên nhìn, giọng hắn trước sau vẫn lãnh đạm:
-Lại làm sao?
-Tiền. – Vinh Châu ngạo mạn đập 300 xuống bàn hắn, -Sau khi xong việc sẽ đưa nốt cho cậu. – Y chờ mong nhìn thấy vẻ mặt kích động hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng kia, đó là chủ đề y thường dùng để trào phúng học sinh khá giỏi.
Tham lam, và nịnh nọt.
-Xong việc thì đưa tôi. Tôi lười nhớ. – Người nọ lại tỏ vẻ ghét bỏ.
-… – Vinh Châu tức giận đút tiền vào túi, lập tức có chiến hữu xúm tới rủ y xuống lầu mua quà vặt, y đi ba bước lại quay đầu thấy trên mặt tên kia thật sự không có vẻ tiếc nuối và tò mò, trong lòng càng tức tối.
Sau khi tan học, Lâm Cảnh đập bộp một tập ‘những điều cần biết trước khi thi’, chính là quy tắc gian lận, lên bàn Vinh Châu, vội vàng bỏ lại một câu rồi đeo cặp đi:
-Không bị bắt mới là then chốt.
Vinh Châu nghiến răng nghiến lời nhìn xấp giấy dài đến 200 chữ các loại ‘hướng dẫn tư thế gian lận, hướng dẫn thời gian gian lận, ghi chú thói quen thầy giám thị, quan hệ giữa tỉ lệ sai đề cùng bị bắt’…. Lời ít mà ý nhiều, quả thực có thể là phương pháp gian lận kiểu mẫu trên điện thoại trong tương lai.
Đám tôm nhỏ nhìn tập hướng dẫn này hoan hô nhảy nhót như chim sẻ. Tiền này bỏ ra đáng!
Chỉ cần một lần chỉ dẫn gian lận liền có tiền đóng phí điện thoại, lúc này Lâm Cảnh đang ngồi trong lớp luyện thi, tiếp tục làm học sinh gương mẫu của hắn.
Chưa đầy một tháng nữa là đến cuộc thi, thời gian tan học của hắn lại bị kéo dài nửa tiếng, muốn về nhà với Đường Nguyên đã hoàn toàn không có khả năng. Nhưng mỗi ngày về đến nhà, thức ăn Đường Nguyên để cho hắn đều được đặt trong nồi, hắn về hâm nóng là có thể ăn.
Lần đầu tiên Lâm Cảnh nhìn thấy, hận không thể lột da ăn sạch người nọ, nhưng tên kia là thẳng nam chính công, có thể làm đến mức như tối hôm qua gần như đã dùng hết tất cả trí tuệ Lâm Cảnh có trong đời.
Nhìn đề bài có thể so với sách trời, hắn chọc chọc ngòi bút vào lông mày.
Dục vọng chưa thỏa mãn còn làm người ta khổ sở khó chịu hơn biển học vô bờ nhiều.
Hắn muốn lớn nhanh lên biết bao, đến lứa tuổi có thể thẳng thắn nói với Đường Nguyên ‘tôi yêu cậu’, sau đó giam cầm tên kia trong ngực mình để cậu ấy thuộc về mình hoàn toàn.
Rất nhiều năm sau, lại là hắn đứng trong màn mưa nói với người thanh niên vẻ mặt ngơ ngác kia:
-Tôi rất muốn mình không lớn lên, khi đó tôi còn có thể ôm cậu, cậu không có bất cứ mâu thuẫn, nói với tôi, Lâm Cảnh tớ sẽ ở bên cậu.
Khi đó hắn khóc như một đứa trẻ.
Chỉ hi vọng thời gian có thể quay lại tuổi mười sáu mười bảy, những năm tháng xanh tươi.