Hành lá (Thanh thông)

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26:

Lúc xuống máy bay đã là mười một giờ đêm.

Lâm Cảnh không gọi điện cho Đường Nguyên, cũng không nói với cậu mình đang tới, bản thân tìm tạm một nhà nghỉ ở tạm.

Sáng hôm sau, Lâm Cảnh trả phòng sau đó chậm rãi dạo một vòng trong trường Đường Nguyên.

Đây là ngôi trường có niên đại khá lâu, khu lớp học cũ kỹ cùng kiến trúc mới kiểu Tây trộn lẫn với nhau. Mặc dù phong cảnh đã được điều chỉnh hết mức, thoạt nhìn vẫn có cảm giác không phù hợp khó tả.

Khí hậu Bắc Kinh cuối tháng năm là đẹp nhất, khắp nơi đều là sắc màu rực rỡ, bầu trời xanh đến khó tin. Khác với Hương Cảng chen chúc chật hẹp, ở đây cái gì cũng lớn, cái gì cũng rộng, ngay cả cây cối cũng cao sắp chọc lên trời.

Lâm Cảnh đột nhiên thấy may mắn vì Đường Nguyên đã thi đến thành phố này.

Vườn trường đầy hơi thở lạc quan như vậy mới là nơi thích hợp nhất với cậu ấy.

Chờ hắn mò đến khu lớp học thì đã sắp đến giờ vào lớp, một đám sinh viên vội vã đi vào. Lâm Cảnh lấy thời khóa biểu của Đường Nguyên ra rồi đi tới một lớp học ở tầng ba, sau khi tiếng chuông vang lên mới vào lớp. Vốn tưởng có thể tìm được vị trí ở hàng ghế cuối, nhưng không bố cục lớp học ở trường đại học Trung Quốc lại là loại kinh điển nhất, đó là toàn bộ ba hàng cuối đầy nhóc người.

May mà không tìm thấy Đường Nguyên ở ba hàng sau, Lâm Cảnh không thể làm gì khác ngoài tìm vị trí trong góc hàng thứ tư đếm ngược, không để ý ánh mắt hiếu kỳ và kinh diễm của nữ sinh bên cạnh, lôi sách với bút ra giả vờ giả vịt.

Hắn đã tìm được Đường Nguyên ở giữa lớp.

Bởi vì ngồi sau nên hắn không thấy được nét mặt của tên kia, nhưng nhìn cậu thường xuyên ngẩng đầu nhìn màn hình thì biết cậu ấy vẫn rất chú trọng việc học.

Đường Nguyên từng phàn nàn chương trình học của đại học trong nước nhiều hơi nước quá, tiết cơ sở tuy cái gì cũng có nhưng lại cảm giác chẳng học được gì. Những sinh viên hoàn toàn mù tịt với tài chính cứ nghĩ có thể học được mấy kỹ xảo tài chính lợi hại lắm, kết quả hai năm qua ngay cả cửa vào cũng chưa thấy đâu.

So sánh ra, thể chế giáo dục của Hưởng Cảng linh hoạt mà khắc sâu hơn, mỗi lần Lâm Cảnh gửi sách tham khảo cho cậu đều có thể dọa lui Đường Nguyên. Không kể đến toàn bộ tài liệu tiếng Anh, chỉ riêng số lượng thư mục cũng nhiều dọa người.

May mà có Lâm Cảnh ở bên thúc giục, sau hai năm học đại học Đường Nguyên cũng không thay đổi thành người ‘bị đại học thượng’. Mặc dù có các hoạt động xã hội, game online hấp dẫn cậu, nhưng một câu ‘Chẳng lẽ cậu cam chịu khởi điểm từ lúc tốt nghiệp của chúng ta hoàn toàn khác nhau à’ của Lâm Cảnh, làm cậu sợ mà giữ được ranh giới cuối cùng của mình.

Đường Nguyên cũng không mấy hiếu thắng, nhưng trước mặt Lâm Cảnh cậu vẫn không muốn lạc hậu quá khó coi.

Một khi mình lạc hậu hơn Lâm Cảnh rất nhiều trên sự nghiệp, tương lai hai người ở bên nhau tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng mất thăng bằng.

Đường Nguyên tuyệt đối không muốn thấy dáng dấp thê thảm trở thành người bị bao dưỡng của mình.

Chính vì thế, so với các sinh viên cúi đầu đọc truyện, chơi di động, nói chuyện, yêu đương, Đường Nguyên gia nhập ‘đoàn nghe giảng’ khiến Lâm Cảnh bất giác nhếch khóe miệng.

Nhưng nghe xong một lúc ngay cả Lâm Cảnh cũng không nhịn được nhíu mày. Đường Nguyên đánh giá cũng không phải nói ngoa, môn cơ sở này hoàn toàn theo hướng lý luận, nếu giảng viên đọc theo sách thì học cũng như không học. Nhưng đây là tình trạng chung trong nước, giảng viên môn cơ sở thường do mấy giảng viên tuổi còn trẻ mà ít kinh nghiệm phụ trách, thiếu kinh nghiệm dạy học cùng kinh nghiệm thực tiễn, dù bản thân nhiệt tình hơn nữa thì nội dung nói ra vẫn khiến hơn nửa người thất thần.

Lâm Cảnh chống cằm, cảm thấy lo lắng cho sự phát triển của Đường Nguyên.

Giữa lúc hắn đang phiền não giải quyết vấn đề này thế nào, sau đầu đột nhiên bị cục giấy bắn trúng. Hắn kinh ngạc nhìn về phía mấy nữ sinh bên cạnh túm tụm lại trộm cười rúc rích. Thấy đối phương chỉ chỉ cục giấy trên đất, không thể làm gì khác ngoài cúi người nhặt lên xem.

‘Cậu không phải ở lớp chúng tôi đúng không? QQ của cậu là bao nhiêu? – Trên tờ giấy viết như thế.

Hắn sửng sốt, bất đắc dĩ vừa liếc nhìn mấy cô không hề thấy xấu hổ vừa khẽ lắc đầu, chợt nghe đối diện vang lên một loạt tiếng thở dài ủ rũ.

Có lẽ động tĩnh quá lớn, giảng viên liếc nhìn bên này mấy lần, Đường Nguyên đang xem hình chiếu theo bản năng quay đầu thoáng nhìn, lại phát hiện ánh mắt các cô gái đều tập trung về một bên.

Cậu tò mò nhìn sang.

‘soạt’ một tiếng, Đường Nguyên đột nhiên đứng lên làm cả lớp giật nảy mình.

Đường Nguyên há miệng muốn hét lên rốt cuộc tỉnh lại trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

-Thưa, thưa thầy… Em đi wc. – Mặt cậu đỏ lên, lấy một lý do cực kỳ sứt sẹo.

-Tiêu chảy? – Giảng viên kia cũng là đồ ngốc, lại còn hỏi.

Cả lớp cười ầm lên.

Đường Nguyên chật vật bỏ chạy.

Lâm Cảnh cười, cũng tranh thủ lúc giảng viên xoay người lặng lẽ ra khỏi lớp.

Đường Nguyên canh ở cửa cầu thang túm ngay lấy người lôi xuống tầng.

-Sao cậu lại tới đây! – Cậu hạ giọng, sợ mình vì quá kích động mà mất lý trí.

-Cậu nhớ tôi mà. – Lâm Cảnh híp mắt cười nhìn cậu. Người này gầy, mặt mũi trở nên trưởng thành hơn, ăn mặc cũng ra dáng hơn, nhưng dáng vẻ đỏ mặt nhìn mình chằm chằm lại vẫn không hề thay đổi.

Điều này khiến tâm tình hắn tốt đến mức hận không thể ôm người này lao tới mục đích của hắn.

Đường Nguyên vươn tay vò rối tóc hắn, xấu hổ nói:

-Là cậu nhớ tớ mới đúng! Lấy tớ làm cớ gì chứ!

Lâm Cảnh cũng không tránh, sau đó bật cười. Nếu Vinh Châu có thể thấy cảnh này, có lẽ sẽ bị đả kích chết mất.

Lâm Cảnh lúc cười rộ lên như bầu trời rạch phá mây đen, đột nhiên rọi xuống một tia nắng, kinh diễm khiến người ta đui mù. Đường Nguyên nhìn quen nên không quá để ý, còn đang xấu hổ dày vò thanh niên xinh dẹp này.

Nhưng chính thói quen như vậy mới chứng minh sự ăn ý của hai người.

-Đi, tớ dẫn cậu đi shopping, lần đầu tiên cậu tới Bắc Kinh đúng không! – dn rất hưng phấn, cũng không hỏi vì sao đối phương đột nhiên tới, cậu chỉ biết người này đã tới, trong lúc nỗi nhớ cua mình lên men sắp phun ra.

-Aizz… Cậu dẫn tôi đến những nơi cậu từng đi trước. – Lâm Cảnh kéo cái tên hưng phấn có hơi quá trớn này lại.

Đường Nguyên ngẩn người, suy nghĩ một lúc cuối cùng nháy nháy mắt:

-Được.

Vì vậy hai người ở ngay cổng trường ăn bánh trứng.

Người gây dựng sự nghiệp nghe nói đây là bạn học từ Hương Cảng sang của Đường Nguyên, rất là chuyên nghiệp miễn phí, còn cho gấp đôi nhân vào bánh của Lâm Cảnh. Kết quả thanh niên tướng ăn nhã nhặn lại ăn chật vật không ra làm sao, khóe miệng còn liên tục rơi vụn bánh làm hai người còn lại cười ngửa tới ngửa lui.

Ăn bánh xong Đường Nguyên còn dẫn Lâm Cảnh đi dạo một vòng trong trường, trên đường gặp phải Lô Giai Tư trốn tiết đi mua đồ. Tên lai Mỹ Trung không tiết tháo kia vừa nhìn thấy Lâm Cảnh mắt lập tức sáng bừng.

-Êu, đây là người đẹp từ nơi nào tới? Thang Viên, nhanh giới thiệu chút đi. – Nói rồi muốn đi qua ôm cổ Đường Nguyên, kết quả cọng lông còn chưa đụng tới Đường Nguyên đã bị người kéo sang một bên.

Người đẹp lạnh lùng nhìn y, dáng vẻ vừa nói cười với Đường Nguyên như là giả vậy.

Rada của gay lập tức phóng thích.

Lô Giai Tư ngửi được mùi tình địch, còn chưa kịp nói một câu thử dò xét đã nghe thấy Đường Nguyên giới thiệu:

-Đây là Lâm Cảnh. – Dường như cũng có ý cảnh cáo y chú ý chút.

… Mẹ.

Mỹ nhân kiểu này lại là người của Đường Nguyên, đúng là hơi… Trái với logic của gay.

Trong suy nghĩ của Lô Giai Tư, Đường Nguyên chính là người chuyên bị đè, đối tượng của cậu nếu không phải là kẻ cơ bắp cũng nên là một anh đẹp trai cao ráo giống mình.

… Đây rõ ràng là một mỹ nhân mà!

-Chào cậu. – Lâm Cảnh chào lạnh như đang gây hấn vậy.

-… Chào cậu. – Tim Lô Giai Tư rơi lệ trong gió. Giậm chân giận dữ a a a!!

Sau câu chào còn không tính là xã giao Lâm Cảnh liễn dẫn người đi.

Đường Nguyên đang giới thiệu sinh hoạt trong trường với hắn thì thấy khóe miệng Lâm Cảnh vẫn nở nụ cười, dường như tâm tình càng tốt hơn.

Cậu không biết vì sao Lâm Cảnh gặp tình địch chẳng những không khó chịu ngược lại còn sung sướng hơn.

Lúc Đường Nguyên giới thiệu mình với người kia chỉ nói tên mình. Đối phương nếu là gay, vậy nhất định đã biết quan hệ của hai người họ. Đường Nguyên có thể nói thẳng quan hệ của hai người trước mặt người khác, đây tuyệt đối là một tiến bộ vượt quá dự đoán của hắn.

Hắn cho rằng Đường Nguyên nhắn tin là không chịu nổi áp lực do ‘đồng tính luyến ái’ mang tới, trước khi tới có hơi thấp thỏm. Thậm chí hắn còn nghĩ đến tình huống xấu nhất – khiến hắn không còn cách nào quay đầu.

Nhưng bây giờ, trong lúc hắn không biết Đường Nguyên đang đi về trước từng bước, việc này chưa từng thương lượng với mình, chỉ có một mình cậu ấy gánh áp lực tâm lý này.

Lâm Cảnh rất muốn ôm lấy cậu ngay lập tức, hôn cậu một cái thật nồng nàn, nhưng hắn vẫn nhịn. So với triền miên trên giường, hắn càng thích dáng vẻ người này cười híp mắt với mình.

Nó như ánh mặt trời mùa thu, chói mắt mà lại ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.