CHƯƠNG 37.
Mỗi lần về nhà phiền não nhất của Lâm Cảnh chính là tổng vệ sinh.
Căn nhà hơn nửa năm không có ai ở tích một tầng bụi thật dày. Trước khi đi có trải trên ghế sô pha trên giường một tầng vải chống bụi, lúc về lật ra bụi bay đầy trời.
Tuy lúc còn bé đã tự lực cánh sinh một thời gian, nhưng đối mặt với nhiệm vụ dọn dẹp khổng lồ như vậy Lâm Cảnh vẫn không thể không tìm Đường Nguyên đang giúp lão nương dọn nhà.
Tới gần cuối năm mẹ Đường vô cùng lo lắng gọi người về, chính vì có thể tìm một lao động dọn dẹp. Lâm Cảnh vừa mở cửa liền thấy thanh niên đối diện đang toát mồ hôi giặt rèm cửa, bọt biển đầy tràn gần như bao phủ lấy thanh niên, vừa nhấc tay lau mồ hôi lại làm mặt dính nhiều bọt hơn.
-… Em phải bận tới lúc nào? – Lâm Cảnh nhìn cậu tội nghiệp, trong lòng lại biết giờ đừng hy vọng vào cô nương ốc đồng.
Đường Nguyên xanh mặt liếc hắn một cái:
-… Cứu mạng.
Lâm Cảnh toát mồ hôi lạnh, liên tục vùng vẫy giữa cứu vớt người yêu cùng bản thân đang ốc không mang nổi mình ốc, cuối cùng vẫn khó tránh lựa chọn bản thân. Hắn nhếch môi, thẽ thọt với cậu:
-Anh… Còn chưa trải giường xong.
Dưới cái nhìn khó tin của Đường Nguyên, cửa nhà đối diện từ từ đóng lại.
Lâm Cảnh nhìn căn phòng bừa bộn, đau khổ vò đầu.
Đang lúc hắn loay hoay toát mồ hôi, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Lâm Cảnh nghĩ thầm, tên kia quả nhiên là cô nương ốc đồng của mình, vì vậy cười ra mở cửa. Nhưng trong chớp mắt nhìn thấy người ngoài cửa, khóe miệng đang cười lập tức xệ xuống.
Thanh niên cửa đối diện còn đang giặt rèm đứng dậy, hai tay dính đầy bọt, hỏi trước cả hắn:
-Dì à, dì tìm ai?
Người phụ nữ kinh ngạc quay đầu nhìn lướt Đường Nguyên, lại nhìn Lâm Cảnh, sửng sốt một lúc mới cười cười với Đường Nguyên:
-Dì là mẹ Lâm Cảnh.
-Bà không phải.
-Cái gì?
Hai thanh âm đồng thời vang lên, người phụ nữ nhìn trái phải, cuối cùng vẫn quay sang Lâm Cảnh lúng túng vương tay với hắn:
-Cảnh Cảnh, mẹ dẫn con đến nhà bà ngoại ăn tết được không?
Cảnh Cảnh?!
Khóe miệng Đường Nguyên giật giật. Lúc Lâm Quốc Đống còn tại thế chỉ gọi tên đầy đủ của Lâm Cảnh, bạn bè cùng người quen xung quanh cũng đều gọi cả tên họ của hắn, chỉ có mình ngẫu nhiên sẽ gọi cậu ấy là Hoa Hoa. Người phụ nữ này vừa xuất hiện liền tỏ thái độ thân mật quá mức, đã quen thái độ lạnh băng với người ngoài của Lâm Cảnh, Đường Nguyên dùng đầu ngón chân cũng biết người phụ nữ này đá phải tấm sắt cứng thế nào.
-Bà còn chuyện gì không? – Lâm Cảnh lùi về sau một bước, tránh khỏi tay bà.
Thường Y Văn xấu hổ rút tay lại, nhíu mày:
-… Hai năm qua con sống thế nào? – Xem ra bà cũng biết tin Lâm Quốc Đống qua đời.
-Được hay không cũng không liên quan đến bà. Tôi đã trưởng thành. – Lâm Cảnh nhìn bà lạnh lùng. –Còn việc gì không? – Hắn không lập tức đóng cửa đã là khoan nhượng lớn nhất rồi.
Thường Y Văn cười khổ:
-Từ sau khi con đi học sao không nói số điện thoại mới cho mẹ? Mẹ đến hai lần rồi, mãi mới gặp con… Chúng ta tâm sự được không?
-Tâm sự? Tâm sự cái gì? Tâm sự chuyện giữa tôi với bà trước năm chín tuổi? Có phải tâm sự mấy năm nay bà sống ở Thượng Hải thế nào? – Lâm Cảnh khoanh tay trước ngực, cười nhạt, -Về phần tôi, tôi sống thế nào thì liên quan gì đến bà? Cảm ơn bà sinh ra tôi, nếu cần tôi nuôi dưỡng tôi sẽ theo đúng quy định của pháp luật chuyển đủ tiền cho bà.
Thường Y Văn nhếch môi, muốn nói lại thôi.
Đường Nguyên đánh giá người phụ nữ được bảo dưỡng cẩn thận này, Lâm Cảnh lớn lên đẹp như vậy một phần cũng nhờ công người phụ nữ này. Nhưng cứ nghĩ sau khi người phụ nữ này bỏ đi Lâm Cảnh đã trải qua khoảng thời gian thế nào, cậu lại không thể đồng tình.
-Đưa tài khoản cho tôi, bà có thể về. – Tay Lâm Cảnh đè lên khung cửa, bắt đầu ra lệnh đuổi khách.
Thường Y Văn vội giữ chặt cửa:
-Mẹ không có ý gì khác, bà ngoại nhớ con, chuyện trước đây quá phức tạp, mẹ biết mình làm không đúng, thế nhưng lúc Lâm Quốc Đống còn sống, mẹ không có cách nào đón con đi…
Lâm Cảnh cười lạnh, Đường Nguyên không nhịn được chen vào:
-Lấy cớ, lúc bố Lâm Cảnh đi Thâm Quyến cô cũng không có cách nào à? Lúc Lâm Cảnh sống một mình, cô ở đâu?
Lúc này Thường Y Văn mới quay đầu cẩn thận quan sát người thanh niên hay nói chuyện thay con trai mình.
-Tôi đã không nhớ mặt mũi bà ngoại thế nào rồi, có đi hay không cũng vậy thôi. Cứ thế đi, đừng đến đây nữa. – Ngay lúc bà ngẩn người Lâm Cảnh lập tức đóng sập cửa lại.
Thường Y Văn lo lắng gõ vài cái đều không thấy hồi âm, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền quay đầu nhìn về phía Đường Nguyên đang xem kịch vui. Phát hiện đối phương đang đi về phía mình, Đường Nguyên vội bê chậu giặt lên lùi vào nhà:
-Cháu không biết, cháu không biết gì hết, tạm biệt dì, dì đi thong thả! – Nói xong liền dùng chân đá cửa, cửa ‘sầm’ một tiếng đóng lại.
Mẹ Đường đang muốn tới giám sát nghe tiếng tức giận chạy tới hỏi:
-Làm gì thế hả? Làm việc còn tỏ thái độ à?
Đường Nguyên bưng chậu giặt, trợn tròn mắt:
-… Cái đó… Ngoài cửa…
-Ngoài cửa làm sao? – Đội trưởng phân đôi bát quái lập tức ra mở cửa, không đợi Đường Nguyên ngăn cản đã hô lên với người phụ nữ chực khóc bên ngoài:
-A, em gái, em là ai vậy?
Thường Y Văn kinh ngạc nhìn người phụ nữ vì già yếu mà mình gần như không nhận ra, lại nhìn Đường Nguyên đang co rúm phía sau bà, cảm giác mình đã bắt được một người có thể nói chuyện, lập tức bước tới bắt lấy tay bà khẽ nói:
-Chị, chị quên em rồi à? Thường Y Văn đây…
-Ai? – Vẻ mặt mẹ Đường ngơ ngác.
-Mẹ Lâm Cảnh… – Hai người dù gì là hàng xóm ba năm, dù đã trôi qua mười hai năm nhưng chỉ cần hơi nghĩ lại sẽ luôn nhớ được.
Không ngờ mẹ Đường như bị rắn cắn, hất mạnh tay bà ra, ‘ôi’ một tiếng, ghét bỏ đánh giá người phụ nữ quần áo ngăn nắp, bảo dưỡng cẩn thận này:
-Thường Y Văn à… Cô không nói tôi cũng không nhận ra… À, không dám nhận ra chứ! Mười hai năm rồi, cô còn trẻ như vậy, cô xem tôi đi, già thế này rồi, chậc chậc, cô sống tốt thật nhỉ!
Thường Y Văn nháy mắt mấy cái, cảm thấy phản ứng của chị ta không ổn.
Đường Nguyên nhìn bộ dáng ghét bỏ hào hùng của lão nương nhà mình, lập tức nắm tay vui vẻ chờ mong biểu diễn tiếp theo.
Lâm Cảnh, mở cửa nhanh!
-Chị, em mang cho chị ít đặc sản… – Thường Y Văn vội lấy trong túi ra một hộp mỹ phẩm, đang chuẩn bị nhét vào thì thấy mẹ Đường phất tay, cười đến là yêu nghiệt:
-Tôi đã già như vậy rồi còn bôi mỹ phẩm dưỡng da cái gì nữa. Tôi nghe nói cô đi Thượng Hải rồi hả? Đó là nơi tốt đấy, may mà đi sớm, cô xem Lâm Quốc Đống đấy, còn trẻ thế mà đã chết rồi, nếu cô không đi sớm thì bây giờ đã sống một mình rồi, mạng cô tốt thật!
Nghe là từ ngữ hâm mộ, nội dung lại mỗi chữ đâm người, vẻ mặt Thường Y Văn cứng đờ, ngay cả mỹ phẩm cũng không để ý.
-Con trai cô sống cũng rất tốt, cô còn quay lại làm gì nhỉ, người bên kia của cô mất hứng đi? Cô yên tâm, năm đó thằng nhóc Lâm Cảnh không thể chết đói, bây giờ cũng sẽ không. Tôi nhìn thấy đấy! – Mẹ Đường bụm miệng cười khẽ, dáng vẻ đó không khách gì tú bà thời cổ đại.
Mẹ tuyệt vời! Đường Nguyên ở sau lưng hào hứng cổ vũ.
-Chị, chị đừng chửi xéo em, em thật sự muốn làm lành với Lâm Cảnh… Chúng ta già từng này tuổi rồi còn chú ý mấy thứ thể diện đó làm gì, chỉ đơn giản là muốn nhìn con thôi. Em biết trước kia…
-Lại nói, cô đi nhiều năm như vậy tôi cũng quên chúng ta trước đây có quan hệ gì rồi. – Mẹ Đường giả vờ giả vịt quay lại răn dạy con mình: -Dì đến con cũng không rót cốc nước, tuy không biết dì nhưng dù thế nào người ta cũng làm hàng xóm ba năm, tuy Lâm Cảnh thay nhiều mẹ như vậy nhưng chỉ có người này là mẹ ruột, con hiểu không! Bình thường còn có quan hệ tốt với Lâm Cảnh như vậy, sao bây giờ lại không hiểu hả?
Sắc mặt Thường Y Văn càng khó coi.
-Em gái, em muốn đến đây ăn tết à?
-Không phải, em…
-Ôi, ở đây không tốt, em không biết chỗ bọn chị lạnh thế nào đâu, trong căn nhà của thằng nhóc Lâm Cảnh kia cứ đến mùa đông là lạnh không chịu nổi, chắc chắn em ở không quen đâu. Bình thường bọn chị đều gọi nó qua đón giao thừa, nếu không năm nay bọn chị tính cả phần em nhé?
-Tôi muốn dẫn nó về nhà bà ngoại. – Rốt cuộc Thường Y Văn không thể nhịn được nói giọng lạnh tanh.
-Hả, nhà bà ngoại á? – Mẹ Đường kinh ngạc, -Như vậy không tốt lắm đâu? Có lẽ em đã có con mới rồi đi? Đứa con kia nếu đánh nhau với Lâm Cảnh thì làm sao giờ? Thời điểm đầu năm mà đánh nhau thì có điềm xấu ấy. Hơn nữa, những năm qua Lâm Cảnh sống ở chỗ chị rất tốt, tình cảm của Đường Nguyên với nó cực tốt, chị cảm thấy hai đứa nó cùng nhau ăn tết có lẽ càng vui hơn, em nói có đúng không?
-… Nó là con tôi! – Thường Y Văn rốt cuộc xé mặt nạ, -Chăm sóc của các người tôi rất cảm ơn, nhưng nó là con tôi, là cục thịt rơi xuống từ người tôi, tôi muốn thăm nó là sai à!
Mẹ Đường rốt cuộc cười lạnh:
-Cục thịt trên người rơi xuống thì sao, lúc con cô sắp chết đói, cô có đau không? Lúc con cô bị những người đàn bà khác hành hạ, cô có đau không? Lúc con cô bị Lâm Quốc Đống đánh, cô có đau không?
-Bây giờ tôi muốn bù đắp!
Mẹ Đường hai tay chống nạnh bật hết hỏa lực:
-Phi! Tôi đã thấy người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như vậy, bù đắp? Con cô nếu không phải thằng nhóc nhà tôi giúp đỡ có khi đã bị ngược đãi đến chết từ lâu rồi! Còn bù đắp? Người cũng có thể tự kiếm tiền rồi, cô muốn bù cái gì? Dệt hoa trên gấm ai chả biết? Thấy thằng nhóc Lâm Cảnh kia có tiền đồ mới xuất hiện, việc dễ dàng như vậy ai không muốn chiếm? Đợi ngày mai tôi bảo Lâm Cảnh nhận tôi làm mẹ nuôi, tôi cũng muốn bù mấy lần!
Mẹ! Mẹ đã coi như là mẹ cậu ấy rồi! Đường Nguyên ôm ngực thầm nghĩ.
Bên này khai chiến hừng hực khí thế, bên kia điện thoại Đường Nguyên vang lên, mở tin nhắn ra xem lại là của Lâm Cảnh.
‘Mẹ em đúng là nữ trung hào kiệt!’
Đường Nguyên cười to.
Cậu thật sự lo lắng cho cậu ấy, lo lắng cậu ấy sẽ khó chịu, lo lắng cậu ấy không chịu được đồng ý với Thường Y Văn, lo lắng cậu ấy sẽ rời xa mình.
Kết quả, tất cả đều được mẹ mình chữa khỏi. Nếu có thể để mẹ mình cũng trở thành mẹ Lâm Cảnh, có phải sẽ không bao giờ sợ cậu ấy bị sỉ nhục nữa không?
Đợi mẹ Đường mắng lui Thường Y Văn rồi đóng cửa lại, Đường Nguyên ôm bà cảm khái:
-Mẹ, mẹ thật tốt!
Mẹ Đường đẩy cậu ra:
-Còn không làm việc!
Thanh niên rơi lệ đầy mặt nhặt trái tim bị nghiền nát trên đấy, tiếp tục đi giặt rèm.