Hành lá (Thanh thông)

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8:

Chuyện tai nạn khiến Đường Nguyên im lặng một thời gian. May mà nghỉ hè đến làm thiếu niên sắp mười sáu tuổi chầm chậm như hoa hướng dương tinh thần phấn chấn trở lại.

Ngược lại cảm xúc của Lâm Cảnh như ngày sắp bão, càng ngày càng âm trâm.

Khi Đường Nguyên phát hiện, thiếu niên thanh tú như con gái kia đang dựa vào ban công hút thuộc, trong vỏ trái cây bên cạnh đã đâm mấy đầu lọc. Đường Nguyên sợ hãi kêu lên, Lâm Cảnh hút thuốc vốn là một chuyện nghe mà giật mình, đừng nói chi là nghiện thuốc lá đến vậy.

-Aizz! Cậu lại dở chứng gì đấy! Hút nhiều như vậy, muốn bị ung thư phổi à! – Cậu giật lấy đầu thuốc trong tay đối phương, dí thật mạnh vào vỏ quýt đã thủng lỗ chỗ.

Lâm Cảnh sững sờ, hắn không ngờ Đường Nguyên lại bắt gặp. Thời gian hắn hút thuốc không dài, nhưng từ sau khi mê muội cảm giác mất phương hướng do hút thuốc mang lại thì đã không thể vãn hồi. Nhưng hắn không muốn để Đường Nguyên nhìn thấy dáng vẻ bị sương mù bao phủ của mình, hắn sợ đối phương cũng bị mình ảnh hưởng mà thích hút thuốc.

Hắn có thể hút, Đường Nguyên không thể.

-Tôi không hút nữa. – Hắn vội vàng cất bao thuốc cùng bật lửa, không để Đường Nguyên tiếp xúc với mặt hắc ám của mình.

-Cậu hút bao lâu rồi? – Đối phương lại nhìn thẳng vào hắn chất vấn.

Lâm Cảnh né tránh tầm mắt của cậu:

-Ba tháng.

-Một ngày mấy bao? – Cậu giơ tay muốn cướp hộp thuốc lá của hắn lại bị tránh, -Aizz, đưa thuốc lá cho tớ, không thể hút nữa! Cậu mới bao nhiêu tuổi, nghiện thuốc lá còn nặng hơn bố tớ!

-Tớ chỉ ngẫu nhiên hút mấy điếu! – Tính tình Lâm Cảnh có chút xao động, hất bàn tay đang cầm tay mình của cậu.

-Không cai thuốc thì thôi còn không cho tớ quản cậu! – Đường Nguyên trợn tròn mắt, trong đáy mắt đầy ắp tức giận, -Tuyên truyền trên tv cậu đã xem chưa hả! Cái phổi kia đen sì đấy! Cậu trắng như vậy nhưng phổi lại đen thì có thể sống được bao nhiêu tuổi!

Chỉ trích không hề logic của cậu khiến cảm xúc của Lâm Cảnh càng sa sút.

-Tớ không hút là được. – Hắn tiện tay ném bao thuốc cùng bật lửa ra ngoài sân thượng, sau đó ủ rũ quay về phòng.

Đường Nguyên vốn đến tìm hắn đi bơi vội vàng đuổi theo quan tâm bạn thân dạo gần đây cảm xúc như cô gái nhỏ.

-Aizz, làm sao vậy? Có phải đàn ông mỗi tháng luôn có mấy ngày không thoải mái không?

Lâm Cảnh không lên tiếng, kéo ghế ra ngồi trước bàn học bắt đầu lật sách không mục đích.

-Aizz, đi bơi đi. – Đường Nguyên kéo hắn.

-Chồng dì cả đến rồi.

-…

Đường Nguyên gãi đầu, cảm thấy không thoải mái nhưng lại không biết nên khai đạo cho thằng nhóc tự nhiên sa sút cảm xúc này như thế nào. Cậu lượn mấy vòng như chú hamster không tìm thấy lối ra. Vòng vo một lúc, đột nhiên bị giữ tay lại.

Cậu ngơ ngác nhìn Lâm Cảnh từ đầu đến cuối đều cau mày lại không lên tiếng.

Cậu chờ lời giải thích của hắn, hoặc phàn nàn cũng được. Nếu ngay cả mình tên kia cũng không nói, vậy còn có thể tìm ai để thổ lộ?

Lại không ngờ Lâm Cảnh vẫn không rên một tiếng, Đường Nguyên bị áp suất thấp của hắn làm sợ, dứt khoát ôm đầu hắn vào ngực mình lúng túng lại có chút thô lỗ an ủi:

-Đau bụng kinh đúng không? Không sao, ca an ủi cậu!

Khóe mắt Lâm Cảnh hơi ướt, lúc được ôm vào ngực nước mắt bị kìm nén rất lâu cuối cùng chảy ra. Nhưng hắn vẫn bật cười.

-Hắn lại muốn đi Thâm Quyến, sau đó kiếm cho con trai út của mình nhiều tiền sữa bột hơn. Ha ha ha…

Đường Nguyên sững sờ, cụp mắt.

Thế này thì biết an ủi ra sao?

Cậu sợ nhất nhìn thấy nước mắt của Lâm Cảnh, càng sợ nước mắt do bố Lâm Cảnh gây ra. Bố mẹ mình hòa thuận như đang châm chọc Lâm gia, làm có đôi khi cậu nhìn thấy Lâm Cảnh không dấu được hâm mộ đều hơi chột dạ.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời, thở dài.

Ngày đó bơi lội cuối cùng ngâm nước nóng. Lâm Cảnh khóc sưng hai mắt ôm eo Đường Nguyên ngủ, quầng thâm đen xì dưới mắt không biết tích lũy từ bao nhiêu ngày mất ngủ.

Đường Nguyên như đang vuốt một chú mèo thất hồn lạc phách, dáng hình vặn vẹo nằm trên chiếc giường đơn, cũng ngủ quên.

Dù cảm xúc sa sút nhưng sức sống của Đường Nguyên rốt cuộc vẫn có thể nhiễm vào Lâm Cảnh. Mùa hè ấy, Lâm Cảnh cầm số tiền lâm quốc đống để lại, thoải mái ra vào các nơi mất tiền, theo đó Đường Nguyên cũng được hưởng sái, những thứ lúc trước không được ăn, không được chơi đều có cơ hội nếm thử trong mùa hè này.

Đồn đãi chuyện nhảm ở khu tập thể như nấm mốc trong cái hộp lên men, cuối cùng có một ngày tin tức Lâm Quốc Đống lại đi Thâm Quyến bay vào tai Lâm Cảnh. Thiếu niên đã tiêu gần như hết sạch số tiền trong tay bình thản, không quan tâm đám phụ nữ trung niên ríu rít cái gì, rút số tiền cuối cùng trong ngân hàng ra đi mua điện thoại.

Khi đó tuy điện thoại đã bắt đầu lưu hành, nhưng cũng không phải thứ một học sinh trung học bình thường có thể có.

Lúc về nhà, Đường Nguyên mắt long lanh nhìn thứ bé xinh trong tay hắn, chỉ thiếu chưa chảy nước miếng.

Lâm Cảnh đột nhiên nhớ khi còn bé, nhóc béo luôn bám lấy khung cửa nhà mình cẩn thận thẽ thọt hỏi ‘Tớ có thể vào không’. Cố ý trêu chọc cậu một lúc lâu cuối cùng nghe được một câu của đối phương:

-Tớ có thể chơi không?

Lâm Cảnh hơi hất cằm lên, ngạo mạn từ chối:

-Không… Được.

Lúc này Đường Nguyên không còn vẻ mặt cầu xin nữa, thiếu niên thẹn quá hóa giận:

-Keo kiệt.

Lâm Cảnh rốt cuộc không nhịn được phá lên cười, sau khi hiểu đối phương đang trêu mình, hai người sáp vào đánh nhau.

Một ngày trước khi đăng ký, học phí đúng hạn chuyển vào tài khoản Lâm Cảnh.

Lạnh lùng nhìn con số trên tài khoản, thiếu niên nhớ tới người bố chất vấn mình tại sao tiêu hết tiền nhanh vậy tối qua, cùng với trả lời không chút tình cảm của mình ‘Ông cố gắng kiếm tiền, không phải là vì để con mình có sinh hoạt rất tốt à?’

Bên kia im lặng không trả lời.

Một năm học mới bắt đầu, vừa khai giảng không lâu Lâm Cảnh đã được chọn vào đội tuyển thi vật lý quốc gia, buổi chiều mỗi ngày đều nghỉ một tiết học đi huấn luyện, tan học còn muộn hơn người khác nửa tiếng. Lúc đầu Đường Nguyên còn có thể đợi, nhưng chờ lâu, có đôi khi hoặc là tự mình về nhà, hoặc là đi chơi bóng.

Bận rộn khiến thời gian ở chung của hai người ngắn đi rất nhiều.

Bạn bè Đường Nguyên nhiều, ngay từ đầu cũng không thấy có gì không đúng, nhưng Lâm Cảnh rất không vui.

Lúc đến trường hai người còn có thể cùng đi, thế nhưng sau khi tan học, trên đường đều là từng đôi từng nhóm cùng về càng tôn lên bóng dáng cô đơn của Lâm Cảnh.

Hôm nay tan học, Lâm Cảnh đang đi dọc đường thì bị chặn đường ở đầu ngõ.

Nhìn hai học sinh lớp chín cao to vạm vỡ, hắn vô thức lùi về sau vài bước tìm cơ hội chạy trốn.

Tuy hắn đang học Taekwondo, nhưng hai tên kia cũng không phải tấm gỗ đứng bất động.

Hai học sinh lớp chín hung hăng chỉ trích hắn phóng điện khắp nơi, ngay cả bồ của mình cũng dám xuống tay, Lâm Cảnh chán chả muốn trợn mắt. Hắn nghe Đường Nguyên từng nói có người rêu rao muốn tính sổ với hắn, cũng bởi chuyện nữ sinh nào đó thích mình. Không ngờ trôi qua mấy tháng, bây giờ mới bị chặn.

Khốn khiếp, sao lúc hắn mang vũ khí phòng thân mỗi ngày lại không thấy bọn này nhảy ra!

Đám con trai đã tính sổ thì không cần nói nhiều, đấm đá xảy ra còn nhanh hơn tranh luận. Lâm Cảnh học cả ngày đã sớm kiệt sức, dù hắn có căn bản phòng thân nhưng vẫn không sánh bằng hai tên lớp lớn thân thể phát dục sớm này.

Ngay lúc bụng hắn bị trúng đấm đầu tiên, cứu tinh trời ban đột nhiên xông tới.

-Vương xx! Lưu xx lớp 9! Tôi biết các anh! Các anh còn đánh tôi sẽ mách giáo viên! – Đáng tiếc chàng anh hùng này cực kỳ vô dụng, cứu người không dùng nắm đấm mà là miệng.

Nhìn động tác tay chống eo tay chỉ người của cậu, Lâm Cảnh cảm thấy cực kỳ quen mắt – tuy lúc này hắn đau sắp chết rồi.

Hai tên lớp 9 cười lạnh, xắn tay áo kéo cậu tới cùng đánh, anh hùng nhoáng cái đã bị liên lụy thêm mấy vết bầm tím trên mặt.

Có người chia đôi sức lực của bọn họ, trận đánh này không tiếp tục lâu. Trước khi Đường Nguyên biến thành đầu heo bọn chúng rốt cuộc dừng tay bỏ đi.

Đường đầu heo ú ớ hỏi Lâm đầu heo:

-Cậu không sao chứ?

-… – Bộ dạng này có thể nói là không có chuyện gì à? –Không chết được.

Đường đầu heo oán hận nói:

-Chuyện này không để yên đâu! Dám không chừa mặt mũi cho tôi! Tôi sẽ cho các người biết sự lợi hại của tôi!

Lâm Cảnh lại hỏi:

-Không phải cậu đã về lâu rồi à?

-Đâu ra đấy! Tớ sớm nghe nói hai người kia muốn đánh cậu, lại sợ lúc tớ ở đây bọn họ không dám ra tay, sau đó có một ngày tớ không có mặt bọn họ sẽ nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Tớ nghĩ vậy, mấy ngày nay theo dõi mai phục phía sau cậu, dẫn xà xuất động…

-… Có gì khác biệt với kết quả bây giờ.

-… Bọn họ có chỗ kiêng kỵ, không dám đánh quá dã man. – Đường Nguyên ôm lấy đầu heo của mình an ủi.

Lâm Cảnh cười khổ. Mình vẫn làm liên lụy đến cậu ấy, lời thề trước đây đều vứt cho chó ăn… Mẹ nó.

Nhưng lời Đường Nguyên nói lúc ấy cũng không phải trò đùa.

Dám không chừa mặt mũi cho ngài Đường, chính là không chừa mặt mũi cho mẹ Đường.

Ngày hôm sau mẹ Đường chống eo đứng trong phòng giáo viên chỉ vào thầy chủ nhiệm mắng:

-Không còn vương pháp nữa à! Hả? Trẻ con giờ mới bao nhiêu tuổi! Sao đã ra tay ác như vậy! Con trai của tôi nếu không thi đỗ đại học, ai trong các người sẽ chịu trách nhiệm! Hả? Các người mặc kệ đúng không? Mặc kệ thì tôi quản! Bố nó không phải chỉ là một chủ nhiệm văn phòng nho nhỏ à! Thế này cũng hiếp người quá đáng rồi! Chúng tôi là những công dân tốt tuân theo pháp luật, mỗi ngày cống hiến cho quốc gia mà còn không được tôn trọng, tôi cũng muốn hỏi thử ngài thị trưởng xem, rốt cuộc là chủ nghĩa xã hội tư bản hay là chủ nghĩa xã hội khoa học! Tôi sẽ đi gọi vào đường dây nóng của thị trưởng…

Một đám học sinh bám cửa xem náo nhiệt, có người xem xong náo nhiệt còn chạy về lớp tái diễn sinh động như thật. Vì vậy Đường Nguyên có tiếng, kéo theo Lâm Cảnh nghe nói là ‘khuyên can lại bị đánh’ cũng có tiếng.

Khi hai học sinh cuối cấp đã từng cao ngạo hất đầu giờ ủ rũ cúi đầu xin lỗi hai người dưới sự giám sát của mẹ Đường, một giây này trở thành cảnh kinh điển trong lịch sử trường X.

Lâm Cảnh che mặt, hận không thể vùi đầu vào mặt sàn xi măng.

Hắn biết ngày đó Đường Nguyên giống ai rồi.

Hắn cảm thấy con đường bắt cóc Đường Nguyên của mình sau này…

Đúng là đường xa gánh nặng, gập ghềnh mà gian nguy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.