Hạnh Lâm Thê

Chương 24: Chương 24: Dị biến




“Lao Nguyệt lâu” Là một gian trà lâu ở thành đông.

Lấy tên là “Lao Nguyệt”, vì đây là tòa lâu được xây lên dựa vào nước, mà Lao Nguyệt lâu này vị trí ở bên cạnh con sông.

Thành đông là nơi tấc đất tấc vàng, hơn nữa lui tới ra vào đều là quan lớn hoặc phú thương, có thể buôn bán dài lâu nơi này thì lâu nhất định có chỗ độc đáo, Lao Nguyệt lâu chính là lấy điểm này.

Lâu này gồm ba tầng trà lâu, ở lầu một có đặt ghế, từ của chính tiến vào là tới một hành lang thật dài, ở giữa là một mảnh thúy trúc, vòng qua hành lang mới nhìn thấy được cầu thang thông lên lầu hai.

Lầu hai trở lên thì toàn bộ sương phòng trang trí lịch sự tao nhã lại rộng mở, bởi vậy Lao Nguyệt lâu mặc dù chiếm không nhỏ, chỗ ngồi số lượng đã có hạn, hơn nữa hoàn cảnh thanh u ẩn mật, thích hợp đàm chuyện quan trọng, nên được kẻ quyền thế hoan nghênh, thường thường đều đặt trước ở vài ngày trước, mới có được đến một gian ghế lô.

Giờ phút này bên trong ghế lô có tầm nhìn tốt nhất của lâu, hai nam nhân đang ngồi một trung niên một thanh niên.

Trà bánh cùng trà cụ đã sớm bị chuyển đến một bên, trên bàn đặt là bàn cờ được làm từ bạch ngọc.

Hai người đang chuyên tâm đánh cờ.

Quân cờ cũng được làm từ ngọc thạch, đặt ở trên bàn cờ thỉnh thoảng phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Buông tay đo thôi, ván này người thua.”

Thân bạch y, nam tử thoạt nhìn tương đối trẻ tuổi, cầm trong tay bạch tử ném vào lại bát, đạm thanh nói.

Nam nhân lớn tuổi không cam lòng trừng lớn mắt nhìn bàn cờ, ông vốn không muốn nhanh vay liền thua, nhưng mà nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra đường sống, cuối cùng đành phải hết hy vọng.

“Hừ, chơi cờ với phụ thân con mà cũng không thủ hạ lưu tình!”

Nam tử trung niên thở dài, khí tử nhận thua.

“Con đã nhường người ba nước rồi.”

Kì Triệu Hòa nhàn nhạt nói.

Đã nhường, cũng đã là thủ hạ lưu tình.

“Khắp thiên hạ cũng chỉ có con dám ở trên bàn cờ đối với Trẫm đuổi tận giết tuyệt.”

Hoàng Đế trừng hắn.

“Kỳ thực Kì nữ hiệp cũng dám, chẳng qua bà hạ không thắng người thôi.”

Kì Triệu Hòa cười.

“Nếu muốn tìm người đối với người thủ hạ lưu tình, vậy liền không nên tìm ta.”

Tin tưởng có rất nhiều người nguyện ý bại bởi hắn.

“Cùng những người đó chơi cờ có cái gì vui? Biết rõ bọn họ cố ý làm cho Trẫm thắng, thắng cũng không có ý nghĩa.”

Cho nên oán giận thì oán giận, ông vẫn là thích cùng tiểu nhi cùng nhau chơi cờ.

Kì Triệu Hòa cười mà không nói, chính là vì hai người rót chén trà.

Hoàng Đế phẩm trà, giương mắt nhìn bộ dạng hài từ ông cùng Phượng Nhi kết hợp thành.

Aizz, ông đã vô số lần tiếc nuối vì tiểu nhi tử không muốn vào cung, đối với ngôi vị Hoàng Đế cũng không hề có hứng thú.

Ông lại uống mấy ngụm trà mới mở miệng nói:

“Nay có chuyện gì khiến cho con tự tìm Trẫm? Hẳn không phải để cho Trẫm bình luận anh em đồng hao tương lai của con trong trà lâu đi?”

Trà lâu Lao Nguyệt lâu này, đúng là sản nghiệp của Phạm Tuấn Hi.

“Người tin tức nhưng thật linh thông nha.”

Kì Triệu Hòa cười khẽ, cũng không giật mình.

“Con muốn biết, về ngôi vị Hoàng Đế người rốt cuộc có tính toán gì không?”

Kỳ thực hắn hiểu được phụ thân Hoàng Đế luôn luôn muốn sớm một chút thoái vị, hảo cùng mẫu thân dây dưa, nhưng đối đám nhi tử kia cũng không vừa lòng, mới chậm chạp không thể chọn tân đế.

“Hửm? Thế nào đột nhiên đối với chuyện này cảm thấy hứng thú? Chẳng lẽ con cũng muốn ngồi long ỷ của Trẫm?”

Hoàng Đế cảm thấy hứng thú hỏi lại.

“Cái long ỷ kia có cái gì tốt? Nó làm cho người ngay cả Kì nữ hiệp cũng không có cách nào cưới được.”

Mệt các huynh trưởng của hắn còn tranh cho ngươi chết ta sống, thật sự là buồn cười.

Hắn mới không cho phép có chuyện gì cản trở hắn cưới Tiểu Lê Nhi.

“Sao con không cười đến chết luôn đi, sao cứ phải hướng chỗ đau của phụ thân con mà dẫm chân lên?”

“Con xác thực không cười.”

Hắn hào phóng gật đầu.

“Con không có hậu cung đẹp vô số, đời này, ta chỉ muốn một người là Tiểu Lê Nhi.”

“Con con con……”

Hoàng Đế ở mặt ngoài tức giận, trong lòng lại rất vui.

Tiểu nhi tử này không hổ là Phượng Nhi của ông dạy dỗ, ngay cả suy nghĩ cũng rất hợp bụng ông.

Triệu Hòa nói không sai, đế vị là gói đồ thật nặng, nhiều năm như vậy đến ông cũng sớm muốn tháo xuống, cũng chỉ vì nó mà làm cho người ta lo lắng lại tranh đấu gay gắt tới người chết ta sống.

“Phụ thân, con sẽ không cùng người quanh co lòng vòng.”

Kì Triệu Hòa nói thẳng.

“Con nghĩ người xác nhận dự tính truyền ngôi cho Hoài Vương đi? Một khi đã như vậy, vì sao chậm chạp không truyền vị?”

“Dám trực tiếp nói chuyện này như vậy, con cũng là người đầu tiên.”

Hoàng Đế lắc đầu bật cười.

“Trẫm xác thực dự tính truyền ngôi cho Hoài Vương, tuy rằng nó còn chưa đủ thực lực, ánh mắt hơi thiển cận một chút, nhưng những người khác lại càng không thể hơn nó.”

Đương nhiên, ngoại trừ tiểu nhi tử hắn yêu nhất.

“Vậy người còn để cho Thái Tử bắt Phạm Tuấn Hi?”

Hắn mới không tin phụ thân không biết quan hệ của Phạm Tuấn Hi cùng Hoài Vương.

“Nếu Hoài Vương ngay cả năng lực xử lý chút chuyện này cũng không có, làm sao có thể ngồi trên vị trí này của Trẫm? Cũng may hắn còn chưa có ngu đến bỏ Phạm Tuấn Hi để tự bảo vệ mình.”

Hoàng Đế nói xong, sau đó lại đắc ý nở nụ cười.

“Huống chi nếu không phát sinh chuyện này, cũng không có biện pháp làm cho Phạm Tuấn Hi tự nguyện dâng ra gạo.”

Năm nay đại hạn, làm nhiều thu ít, Phạm Tuấn Hi hiểu được gạo đối Mục quốc mà nói, có thể trân quý hơn cả hoàng kim, vì sớm ngày nhìn thấy thê tử mang thai, lợi dụng sở hữu hàng hóa gạo tích trữ trong tay như lợi thế đổi tự do.

“Phụ thân, quốc sự vốn không phải chuyện ta nên hỏi đến, nhưng mà gần đây động tác của Thái Tử thường xuyên, nếu hướng về phía ta đến cũng liền thôi, nhưng hắn lại cho người bắt Tiểu Lê Nhi đi…… Nếu không phải vì hắn là Thái Tử một quốc gia, lại là trưởng tử của người, ta sớm đưa hắn thiên đao vạn quả.”

Kì Triệu Hòa lạnh lùng nói.

Hoàng Đế nghe vậy, cũng nhăn mày lại.

“Trẫm biết chuyện Tô nhị cô nương bị bắt, bất quá, con đã xác định là Thái Tử đã hạ thủ?”

“Vị cô nương bắt Tiểu Lê Nhi đi gọi là Hồng Ninh, theo như lời nàng nói lúc trước là nghĩa huynh của nàng ta Lí Tất nói với nàng, hung thủ diệt Hồng gia là con, giựt dây để nàng ta đi bắt Tiểu Lê Nhi báo thù, sau khi chuyện thất bại hắn liền biến mất.

Con cho người tra qua, Lí Tất người này từ một năm trước đầu nhập làm thực khách môn hạ của Thái Tử. Con cùng với Lí Tất người này cũng không quen biết, chỉ sợ là có người muốn hắn tìm cách đối phó con, mà có khả năng nhất cũng chỉ có Thái Tử.”

“Thái Tử là ngốc tử sao?”

Hoàng Đế cả giận nói:

“Chẳng lẽ hắn thực nghĩ đến con muốn vị trí này?”

Kì Triệu Hòa thoạt nhìn nhưng thật ra bình tĩnh rất nhiều.

“Trên thực tế con cũng không cảm thấy Thái Tử tự nghĩ ra kế sách quanh co như vậy, mặc dù là hắn mệnh Lí Tất đi làm, cũng khẳng định có người ở sau lưng giựt dây, nếu người trong khoảng thời gian ngắn còn không dự tính truyền ngôi, không ngại trước đi điều tra rõ việc này rốt cuộc là ai hạ lệnh.”

Dù sao chuyện trong triều, hắn vẫn là không bằng Hoàng Đế phụ thân đích thân tra, từ phụ thân hắn đích thân đến tra, tất nhiên là vẫn hơn.

“Con nói đúng.”

Hoàng Đế nhất thời tỉnh ngộ lại đây.

“Trẫm sau khi trở về tất sai người tra đây là chuyện thế nào.”

“Vậy đa tạ phụ thân.”

Có lời này, Kì Triệu Hòa nhẹ nhàng thở ra.

Trước kia lẻ loi một mình việc này đều không sao cả, dù sao trên đời này tổn thương người của hắn thật sự không nhiều lắm, nhưng mà hiện tại hơn Tiểu Lê Nhi, nàng giống như đóa hoa nhỏ mảnh mai, cần hắn dừng chân lại, cẩn thận mà che chở.

Vì bảo hộ Tiểu Lê Nhi an toàn không việc gì, hắn tiên hạ thủ vi cường, đem địch nhân trốn ở chỗ tối tùy thời mà động bắt lộ diện.

Tô Tương Lê mấy ngày nay đều phi thường ngoan đợi ở Phạm phủ, chân không rời nhà, bởi vì nàng không thể giúp Triệu Hòa, không thể lại cho hắn thêm phiền.

Mà từ khi tỷ phu trở về, tâm tình tỷ tỷ rõ ràng chuyển tốt rất nhiều, tình huống thai nhi trong bụng dần dần ổn định, hết thảy tựa hồ đều ở hướng tốt mà đi.

Hôm nay, Hồng Ninh đột nhiên đến bái phỏng nàng.

Nhớ tới nàng đã lâu không quan tâm vết thương của nàng ấy, Tô Tương Lê vội vàng để cho người ta mời nàng ấy tiến vào.

Tô Tương Lê thay nàng ấy đem mạch, quan sát tình huống phục hồi, phát hiện hết thảy tốt, sẹo trên người Hồng Ninh so với lần trước nhìn thấy phai nhạt rất nhiều, hiển nhiên có bảo dưỡng.

Hai người nói đùa một hồi lâu sau, Hồng Ninh đột nhiên muốn nói lại thôi giữ chặt tay nàng.

“Tô cô nương…… Ta ngày hôm qua tựa hồ thấy nghĩa huynh của ta……”

Tô Tương Lê sửng sốt.

“Cậu là nói cái ngươi giựt dây bắt cóc ta?”

“Ừm.”

Hồng Ninh cắn cắn môi.

“Kỳ thực ta cũng không thực xác định…… Chính là vội vàng thoáng nhìn mà thôi.”

“Sao lại không xác nhận rõ ràng đây?”

Tô Tương Lê vội la lên.

“Cậu không phải đang hoài nghi hắn cùng chuyện người nhà cậu chết, cùng với cậu lúc trước bị hạ độc có liên quan sao?”

“Đúng vậy, mà ta lúc ấy quá mức khiếp sợ liền hoảng, chỉ nhìn thấy tên kia cực giống nghĩa huynh của ta tựa hồ đi vào một gian trong cửa hàng, ta đi hỏi, người trong cửa hàng nói hắn làm việc ở nơi đó.”

Hồng Ninh thở dài.

“Tô cô nương, ta biết thỉnh cầu này có chút khó xử, nhưng có thể mời tỷ theo giúp ta đi một chuyến hay không?”

“A? Nhưng là……”

Đó là người giựt giây Hồng cô nương bắt cóc nàng nha! Ai biết hắn có phải còn có âm mưu khác hay không.

“Chúng ta sẽ không tới gần hắn, ta chỉ muốn xa xa nhìn lén là được rồi.”

Dường như nhìn thấu lo lắng của nàng, Hồng Ninh vội nói.

“Mà đối diện cửa hàng kia có gian tửu lâu, chúng ta có thể ngồi ở lầu hai, từ trên nhìn xuống, nếu chân thật là hắn, ta sẽ tự đi gặp hắn, tỷ không cần đi theo ta.”

“Nhưng Triệu Hòa muốn ta thời gian này đừng ra cửa.”

Tô Tương Lê có chút khó xử.

“Làm ơn, liền lúc này thôi, ta thực sự rất muốn biết người nọ có phải hắn hay không……”

Hồng Ninh cười khổ.

“Lúc trước chưa từng nói với tỷ đi? Kỳ thực…… Ta rất thích hắn.”

Trong lòng Tô Tương Lê hơn vài phần thương cảm.

Vạn nhất biết người mình thầm mến kỳ thực là lợi dụng chính mình, cái loại cảm giác này hẳn rất khó chịu đi? Sẽ muốn có người an ủi chính mình đi?

Bởi vậy nàng mềm lòng.

“Đừng khổ sở, tớ cùng cậu đi là được.”

Nàng ngốc an ủi.

“Nghĩa huynh cậu cũng có thể là vô tội a.”

Liền xuất môn một lần như vậy, hẳn là sẽ không ra cái chuyện gì đi?

Tô Tương Lê nghĩ.

Bất quá nàng cũng không dám mạo hiểm, mang theo vài cái gia đinh Phạm phủ cùng nhau ra cửa, để ngừa vạn nhất.

Hồng Ninh mang theo bọn họ đi gian tửu lâu kia.

Chính như lời Hồng Ninh nói, đối diện tửu lâu là gian cửa hàng nhỏ, nhưng hôm nay mặc dù đã qua tiết thu, thời tiết vẫn cứ nóng, bởi vậy tiểu cửa hàng kia sinh ý hơi tệ.

Các nàng lên tửu lâu, chọn gian có thể nhìn đến gian cửa hàng kia rõ ràng nhất.

Tô Tương Lê để cho gia đinh cùng nha hoàn Thược Dược chờ ở bên ngoài, nàng cùng Hồng Ninh vào sương phòng.

Chủ quán lục tục bưng nước trà cùng vài món ăn, mới đầu Tô Tương Lê còn vừa ăn điểm tâm vừa nghiêm túc nhìn người ra vào gian cửa hàng phía dưới kia.

Cũng không biết tại sao, ăn ăn, nàng lại cảm thấy mí mắt muốn díp lại.

Bên tai mơ hồ nghe thấy Hồng Ninh đang nói cái gì đó, nhưng mà đầu óc của nàng không thể làm ra phản ứng.

Cuối cùng, chiếc đũa trong tay nàng rơi trên mặt đất, triệt để mất đi ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.