Đi tuần tra lần cuối trong ngày, Oscar Fretwell đến từng lầu một trong tòa nhà để kiểm tra trang thiết bị và chốt cửa. Anh ngừng lại trước văn phòng của Devlin. Có ánh lửa đang cháy bên trong, và một mùi hương đặc trưng tỏa ra từ phía sau cánh cửa đóng kín … mùi hăng của khói. Hơi lo sợ, Fretwell gõ cửa chính và lách vai vào trong. “Anh Devlin—”
Fretwell dừng lại và chăm chú nhìn người đàn ông vừa là chủ vừa là bạn mình với sự kinh ngạc khó che giấu. Devlin đang ngồi tại bàn làm việc của mình, bị bao vây bởi những chồng tài liệu và sách luôn có mặt ở đấy, và chầm chậm hút từng hơi ngắn từ điếu xì gà dài. Một cái đĩa pha lê chứa đầy những tàn thuốc, và hộp chứa bằng gỗ tuyết tùng tuyệt đẹp chỉ còn một nửa thuốc lá, điều đó minh chứng cho sự thật là thói quen hút thuốc của Devlin đã kéo dài được một thời gian.
Cố gắng sắp xếp những suy nghĩ của mình trước khi nói, Fretwell tranh thủ tháo mắt kiếng ra và tỉ mỉ lau chùi nó. Khi đeo kiếng lại, anh nhìn Devlin với ánh mắt đầy thăm dò. Mặc dù anh hiếm khi sử dụng tên tục của Devlin, vì cảm thấy cần thiết phải bày tỏ sự tôn trọng tuyệt đối cho anh trước mặt nhân viên, nhưng bây giờ anh ta chủ ý muốn dùng nó. Bởi vì mọi người đã ra về hết. Và mặc khác, Fretwell thấy cần phải nối lại mối dây liên hệ đã tồn tại giữa họ từ hồi niên thiếu.
“Jack,” anh khẽ nói, “Tôi không biết anh có sở thích hút thuố đấy.”
“Hôm nay thì có.” Devlin rít thêm một hơi xì gà, đôi mắt xanh nheo lại dán chặt trên gương mặt Fretwell. “Về nhà đi, Fretwell. Tôi không muốn nói chuyện.”
Phớt lờ mệnh lệnh lầm bầm đó, Fretwell thong thả đi đến cửa sổ, mở khóa, và đẩy cánh cửa ra để tiếp nhận cơn gió trong lành lùa vào căn phòng ngột ngạt. Làn khói ảm đạm dày đặc treo lơ lửng trong không khí bắt đầu tan biến. Trong lúc tia nhìn nhạo báng của Devlin vẫn chiếu vào anh, Fretwell đi lại gần bàn làm việc, xăm soi hộp xì gà, và lấy ra một điếu. “Tôi hút được không?”
Devlin lầm bầm đồng ý, nâng ly uýt ski lên và uống cạn trong hai hơi. Rút ra một chiếc hộp đựng kéo nhỏ từ túi mình, Fretwell cố cắt đầu điếu xì gà, nhưng những chiếc lá cứng bọc bên ngoài đã kháng cự lại những nỗ lực của anh. Sốt sắng, anh ta tiếp tục cứa vào điếu xì gà cho đến khi Devlin khịt mũi và với lấy nó. “Đưa tôi cái thứ chết tiệt đó.”
Lấy ra một con dao sắc lẽm từ ngăn kéo bàn làm việc, Devlin cắt một vòng thật sâu quanh phần đầu, rồi bỏ đi phần gờ lởm chởm còn dính lại bởi cây kéo. Anh trao điếu xì gà và hộp que diêm cho Fretwell, rồi quan sát khi anh ta đốt thuốc và kéo một hơi cho đến lúc thuốc lá từ từ tỏa ra làn khói thơm nồng.
Yên vị ở chiếc ghế gần đấy, Fretwell hút từng hơi ngắn trong sự im lặng dễ chịu trong lúc định liệu nói gì với bạn mình. Sự thật là, Devlin trông rất giống một tên ác quỷ. Vài tuần làm việc cật lực vừa qua, cộng thêm uống rượu và thiếu ngủ cuối cùng đã gây tác động đến anh. Fretwell chưa bao giờ thấy anh trong tình trạng như thế trước đây.
Devlin chưa bao giờ gây cho anh ấn tượng là loại người đặc biệt vui vẻ, dường như anh nhìn cuộc đời như một trận chiến phải thắng đúng hơn là một thứ gì đó để hưởng thụ, và nhìn vào quá khứ của anh, không ai có thể đỗ lỗi cho anh cả. Nhưng Devlin hình như luôn bất bại. Bởi vì công việc kinh doanh của anh càng phát đạt, thì anh càng ngạo mạn đến mức hấp dẫn, lạnh nhạt, và phản ứng lại tin tốt hay xấu với một sự hóm hỉnh mỉa mai và một cái đầu có thần kinh thép.
Tuy nhiên, rõ ràng bây giờ có một chuyện đang quấy rầy Devlin, chuyện gì đó có ý nghĩa rất lớn đối với anh. Lớp vỏ ngoài bất khả chiến bại đã bị tước đoạt, chỉ để lại một người đàn ông điêu đứng như thể anh không tìm được nơi nương náu.
Fretwell chẳng có khó khăn để nhận ra rắc rối bắt đầu xảy ra khi nào—Ngay lần gặp gỡ đầu tiên giữa Jack Devlin và cô Amanda Briars. “Jack,” anh thận trọng nói, “Dạo gần đây anh rõ ràng bận rộn đến tận khuya. Tôi không nghĩ có bất cứ chuyện gì—hay bất kỳ ai—anh muốn tâm sự—”
“Không.” Devlin dùng tay vuốt mái tóc đen của mình, làm rối bời những lọn tóc dày, và lơ đãng kéo kéo lọn tóc phía trước trán.
“Được thôi, có một chuyện tôi muốn anh lưu ý tới.” Fretwell trầm ngâm hút điếu xì gà của mình rồi tiếp tục nói. “Có vẻ như hai nhà văn của chúng ta bắt đầu … Tôi không chắc phải gọi đó là gì… quấn quýt bên nhau, đại loại như thế.”
“Vậy à.” Devlin cong một bên chân mày đen lên.
“Và bởi vì anh luôn thích được thông báo về bất cứ sự tiến triển riêng tư quan trọng nào có liên quan đến những tác giả của mình. Tôi nghĩ anh nên được biết về mấy tin đồn này. Hình như cô Briars và anh Charles Hartley gặp nhau khá thường xuyên dạo gần đây. Một lần ở nhà hát, một vài lần dạo chơi bằng xe trong công viên và nhiều loại sự kiện xã hội khác nhau—”
“Tôi biết,” Devlin cáu bẳn cắt ngang.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi nghĩ có dạo anh và cô Briars—”
“Anh đang trở thành một mụ già lắm mồm tọc mạch đấy, Oscar. Anh cần tìm cho mình một người phụ nữ và thôi lo lắng về chuyện tình cảm riêng tư của người khác.”
“Tôi có một người phụ nữ,” Fretwell đáp trả với vẻ nghiêm túc hết mực. “Và tôi không chọn chõ mũi vào cuộc sống riêng tư của anh, hay thậm chí phê bình về nó, trừ ó bắt đầu ảnh hưởng đến công việc của anh. Bởi vì tôi cũng sở hữu cổ phần trong việc kinh doanh này, dù chỉ một ít thôi, nên tôi có quyền lo lắng. Nếu anh tự khiến bản thân mình bị suy sụp, thì mỗi một nhân viên ở tòa nhà Devlin này sẽ gánh chịu thiệt hại. Bao gồm luôn cả tôi.”
Jack quắc mắt giận dữ và thở dài, đè nghiến điếu thuốc vào đĩa pha lê. “Mẹ kiếp, Oscar,” anh chán nản nói. Chỉ duy nhất người quản lý và cũng là người bạn lâu năm của anh mới dám dồn ép anh theo cách này. “Chết tiệt, bởi vì anh rõ ràng sẽ không để tôi yên cho đến khi tôi trả lời … phải, tôi thừa nhận có dạo tôi có quan tâm đến cô Briars.”
“Quan tâm rất nhiều,” Fretwell khẽ nói.
“Ừ, giờ thì hết rồi.”
“Thiệt không?”
Devlin bật ra một tràng cười trầm, chẳng hài hước chút nào. “Cô Briars quá thông minh để mong ước có bất kỳ sự dính líu nào với tôi.” Anh xoa xoa sống mũi và nói thẳng thừng, “Hartley là một lựa chọn tốt cho cô ấy, anh không nghĩ thế sao?”
Fretwell buộc phải trả lời thật lòng. “Nếu tôi là cô Briars, tôi sẽ kết hôn với Hartley mà chẳng hề do dự. Anh ấy là một trong những anh chàng đứng đắn nhất mà tôi từng gặp
“Vậy, mọi chuyện đã xong,” Devlin lỗ mãng nói. “Tôi hy vọng cả hai người họ đều may mắn. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ lấy nhau thôi.”
“Nhưng … nhưng còn anh thì sao? Anh chịu đứng ngoài cuộc và đành lòng để cô Briars đến với người đàn không khác sao?”
“Không những tôi đứng ngoài cuộc, mà sẽ còn đích thân hộ tống cô ấy đến giáo đường, nếu cô ấy yêu cầu. Hôn nhân của cô ấy với Hartley sẽ là tốt nhất cho tất cả mọi người có liên quan.”
Fretwell lắc đầu, hiểu được nỗi sợ hãi thầm kín đã xúi giục Devlin gạt bỏ người phụ nữ rõ ràng có ý nghĩa rất lớn đối với anh. Đây là sự tự cô lập bản thân lạ lùng mà tất cả những người sống sót ở Knatchford Heath dường như đều có. Coi bộ không ai trong số họ có thể duy trì những mối quan hệ gắn bó lâu dài với bất kỳ ai.
Đối với vài người đã dám kết hôn, như Guy Stubbins, người quản lý sổ sách của Devlin, và những cuộc hôn nhân đó hầu như toàn những nỗi đau khổ. Sự tin cậy và lòng trung thành luôn luôn lẩn tránh những người đã cam chịu cái địa ngục Knatchford Heath. Chính bản thân Fretwell còn thận trọng tránh né hôn nhân, thà rằng yêu rồi lại để vuột mất một người phụ nữ rất tốt còn hơn là chấp nhận mạo hiểm gắn kết bản thân mình với cô ta vĩnh
Nhưng anh ghét nhìn thấy Jack Devlin chịu đựng cùng một số phận, nhất là khi những cảm xúc của anh sâu đậm hơn rất nhiều so với anh nghĩ trước đây . Sau khi Amanda Briars đám cưới với một người khác, thì có thể Devlin sẽ không bao giờ được như xưa.
“Anh sẽ làm gì, Jack?” anh nói bật ra băn khoăn của mình.
Devlin giả vờ hiểu nhầm câu hỏi. “Tối nay hả? … Tôi sẽ ngừng làm việc và đến chỗ Gemma Bradshaw. Có thể tôi sẽ trả tiền để ở cùng với người đàn bà sẵn lòng nào đó.”
“Nhưng anh không ngủ với gái điếm,” Fretwell nói, và giật nảy mình.
Devlin buồn rầu mỉm cười, rồi chỉ chỉ vào gạt tàn thuốc. “Thì tôi cũng có hút thuốc đâu.”
***
“Em chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc dã ngoại được tổ chức trong nhà trước đây,” Amanda bật cười nhận xét, và quan sát quang cảnh xung quanh với đôi mắt rạng ngời. Clarles Hartley đã mời cô đến dinh thự nhỏ của mình, tọa lạc ở những vùng ngoại thành Luân Đôn, nơi mà em gái anh ta, Eugrnie, đang làm chủ một buổi tiệc trưa. Amanda tức thì mến cô ta ngay khi gặp mặt. Đôi mắt sẫm tối của Eugenie tràn đầy sự trẻ trung sôi nổi trái ngược với mẫu hình tượng đứng đắn của một bà mẹ có bảy đứa con, và cô ta sở hữu sự tinh tế điềm đạm mà đã làm Charles trở nên hết sức lôi cuốn.
Gia đình Hartleys là một gia đình có dòng dõi, không phải là quý tộc nhưng lại đáng kính và khá giả. Điều đó càng làm Amanda ngưỡng mộ Charles hơn hết thảy. Anh có tiền bạc để sống một cuộc sống nhàn nhã nếu anh mong muốn như thế, ấy vậy mà anh lại tự chọn việc bận rộn viết lách cho trẻ con.
“Nó không hẳn là một bữa tiệc dã ngoại,” Charles thừa nhận. “Tuy nhiên, nó là thứ tốt nhất mà tụi anh có thể làm, xét về thực tế là ngoài trời quá lạnh để vui chơi bên ngoài lúc này.”
“Tôi thật mong bọn trẻ của cô đang ở đây,” Amanda bốc đồng nói với Eugenie. “Anh Hartley nói về chúng thường xuyên đến mức tôi có cảm giác như đã quen biết chúng rồi ấy.”
“Trời ạ,” Eugenie la lên, rồi bật cười, “không phải trong buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta. Con của tôi là những đứa trẻ rất đỗi tinh nghịch. Chúng sẽ làm cô sợ bỏ chạy mất, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô nữa.”
“Tôi nghi lắm,” Amanda trả lời, ngồi xuống chiếc ghế mà Charles đã giữ cho cô. Bữa tiệc được bày biện trong một nhà kính hình bát giác được điể một cánh cửa đặt ngay giữa sàn đá. Ở đây còn có một “sân vườn trắng” trồng những bông hồng trắng, hoa loa kèn trắng như tuyết, và cây mộc lan màu bạc đang tỏa mùi hương ngào ngạt phảng phất qua bàn ăn bày biện với khăn trải bàn bằng vải lanh, đồ dùng pha lê và bạc. Khăn trải bàn bằng vải lanh trắng lốm đốm những cánh hoa hồng tương xứng với đồ dùng Trung Quốc có vân hoa.
Eugenie nâng chiếc ly có chứa rượu sâm banh sóng sánh và chăm chú nhìn Charles với tia nhìn vui vẻ. “Nâng ly chúc mừng nhé, anh trai yêu dấu?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào Amanda khi làm theo. “Chúc mừng vì tình bạn,” anh đơn giản nói, nhưng sự nồng ấm trong đôi mắt anh dường như chuyển tải một cảm xúc sâu xa hơn một tình bạn đơn thuần.
Amanda nhắp chút đồ uống, và nhận thấy nó là thứ đồ uống chua lạnh thật dễ chịu. Cô cảm thấy vui còn bây giờ hoàn toàn thoải mái khi được ở cùng Charles Hartley. Gần đây, họ dành rất nhiều thời gian ở bên nhau, dạo chơi trong xe ngựa của anh ta và tham dự những bữa tiệc và buổi diễn thuyết. Charles là một quý ông thực thụ, làm cô phải tự hỏi liệu có bao giờ có bất kỳ những suy nghĩ hay ý tưởng không đứng đắn nào xuất hiện trong tâm trí anh không. Anh có vẻ như không thể cư xử khiếm nhã hoặc thô lỗ. Tất cả đàn ông đều là đồ đểu giả ngụy biện, Jack có lần đã nói với cô … vậy thì, anh đã sai. Charles Hartley là minh chứng sống cho điều đó.
Nỗi đam mê táo bạo đã dày vò Amanda héo tàn giống như những cục than đỏ rực của ngọn lửa phực cháy một lần. Cô vẫn nghĩ ngợi về Jack t;ng xuyên hơn cô muốn rất nhiều, và trong suốt những dịp hiếm hoi khi họ gặp nhau, cô đã trải qua cùng những cơn nóng lạnh, cùng một nhận thức hết sức đau khổ, và cùng một nỗi khát khao mãnh liệt về những thứ mà cô không thể có. May mắn thay, điều đó không xảy ra thường xuyên. Và khi chạm mặt nhau, Jack lúc nào cũng lịch sự, đôi mắt xanh thân thiện nhưng thật lạnh lùng, và anh chỉ toàn nói về những vấn đề kinh doanh có liên quan đến cả hai người.
Còn Charles Hartley thì lại khác, anh ta không hề chôn giấu những cảm xúc của mình. Thật dễ dàng để thích người đàn ông góa vợ giản đơn, tốt bụng này, người rõ ràng cần và muốn một người vợ. Anh là tất cả mọi thứ mà Amanda ngưỡng mộ ở một người đàn ông; có tài, có đạo đức, nhạy cảm và thỉnh thoảng pha chút hài hước.
Hình như kỳ quặc làm sao sau bao nhiêu năm, cuối cùng chuyện này đã xảy ra với cô … được tán tỉnh bởi một người đàn ông tốt, và gần như chắc chắn biết là điều đó sẽ dẫn đến một cuộc hôn nhân nếu cô chọn. Có một cái gì đó khác biệt ở Charles Hartley với bất cứ người đàn ông nào mà cô từng biết—là thật dễ dàng tin anh một cách đáng kinh ngạc. Tự trong đáy lòng cô biết anh ta sẽ luôn luôn đối xử với cô một cách tôn trọng. Vả lại, họ có cùng những ý nghĩa, những sở thích. Trong một thời gian ngắn, anh đã trở thành một người bạn thân đặc biệt.
Cô ước gì mình có thể cảm nhận sự hấp dẫn về mặt thể chất nhiều hơn ở Charles. Bất cứ khi nào cô cố gắng hình dung ra mình đang nằm trên giường với anh ta, thì một chút phấn kích cũng chẳng có. Có lẽ cảm giác ấy sẽ tăng dần theo thời gian … hay có lẽ cô sẽ có thể thấy mãn nguyện về kiểu hôn nhân không n dễ chịu như những người chị của cô thì sao.
Đây là con đường đúng đắn để cô đi, Amanda thầm cam đoan một lần nữa với chính bản thân mình. Sophia đã nói đúng—đến lúc cô phải có gia đình riêng của mình. Nếu Charles Hartley cuối cùng cũng cầu hôn cô, thì cô sẽ lấy anh. Cô sẽ trì hoãn sự nghiệp của mình, thậm chí có thể từ bỏ nó hoàn toàn, và khép mình lại trong những mối lo toan hằng ngày mà một người phụ nữ bình thường đối mặt. Ai đó bơi ngược dòng chảy luôn luôn gặp khó khăn nhiều hơn, Sophia đã khuyên răn cô như thế, và sự thật của những lời nói ấy lại càng thấm sâu vào tâm trí cô hơn qua từng ngày. Thật tốt và dễ chịu làm sao khi từ bỏ những khát khao không có kết quả của mình, và cuối cùng được giống như bao người khác.
***
Khi Amanda mặc đồ để đi hóng mát trong xe ngựa với Charles, cô để ý chiếc áo đầm mặc trong lúc đi xe ngựa đẹp nhất của mình được làm bằng lụa sọc nổi màu lục nhạt nặng nề, với chiếc eo hình chữ V nổi bật, thì hầu như quá chật để mặc vào.
“Sukey,” cô nói với tiếng thở dài bực bội khi cô hầu gái gắng sức cài lại những khuy áo phía sau lưng cô, “có lẽ cô nên siết dây áo lót của tôi chặt hơn một chút. Tôi cho rằng mình sẽ phải bắt đầu chế độ ăn kiêng nào đó thôi. Có Chúa mới biết tôi đã làm gì để tăng cân quá nhiều trong vài tuần qua.”
ước sự ngạc nhiên của cô, Sukey không hề cười hay thông cảm hoặc thốt ra lời khuyên vẩn vơ, mà chỉ đứng bất động phía sau cô.
“Sukey?” Amanda hỏi, và quay người lại. Cô bị bối rối bởi biểu hiện kỳ quặc trên mặt cô hầu.
“Có thể tôi tốt hơn không buộc áo lót của cô chặt hơn, cô Amanda.” Sukey cẩn thận nói. “Việc đó có thể gây hại cho cô nếu cô …” Giọng cô ta lạc đi.
“Nếu tôi gì chứ?” Amanda thấy hoang mang bởi sự im lặng của cô hầu gái. “Sukey, nói tôi nghe những suy nghĩ của cô ngay. Tại sao, cô gần như trông như thể nghĩ tôi—”
Đột nhiên, cô ngừng sững lại khi hiểu được câu hỏi ngầm của người phụ nữ. Cảm thấy máu đang tuột dần khỏi mặt, cô đặt một tay lên bụng mình.
“Cô Amanda,” cô hầu gái thận trọng hỏi. “Chu kỳ hàng tháng của cô xảy ra cách bao lâu rồi?”
“Lâu rồi,” Amanda nói, giọng cô nghe xa cách và dửng dưng đến kỳ lạ. “Ít nhất là hai tháng. Tôi quá bận rộn và xao nhãng nên không nghĩ về nó cho đến bây giờ.”
Sukey gật đầu, trông nhưướp mất khả năng nói.
Amanda quay người và đi lại chiếc ghế gần đó. Cô ngồi xuống với chiếc áo đầm chưa mặc xong bị chùng xuống tạo thành những nếp gấp quanh cô. Một cảm giác xâm chiếm lấy cô, y như thể cô đang bị treo lơ lưng trong không trung, mà không có cách nào tìm ra điểm tựa trên mặt đất xa xa bên dưới. Đó không phải là một cảm giác vui sướng, mà là một sự nhẹ hẫng vô cùng. Cô mong một cách tuyệt vọng tìm được một cách bám víu, nắm được một thứ gì đó rắn chắc vững vàng.
“Cô Amanda,” Sukey lên tiếng sau một lúc lâu, “Ngài Hartley sẽ đến sớm đó.”
“Chừng nào anh ấy đến, bảo anh ấy về đi.” Amanda lặng người đáp trả. “Nói với anh ấy …nói là hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe. Và sau đó đi gọi bác sĩ đến.”
“Vâng, cô Amanda.”
Cô biết bác sĩ sẽ chỉ xác nhận lại những gì mà cô chợt thấy hoàn toàn chắc chắn. Những thay đổi gần đây trong cơ thể cô, và những bản năng phụ nữ trong cô, đã chỉ ra cùng một kết luận. Cô đã có mang đứa con của Jack Devlin … và cô không thể tưởng tượng tình trạng tiến thoái lưỡng nan tệ hại hơn.
Một người phụ nữ chưa kết hôn phát hiện ra bản thân mình có thường được miêu tả như là đang ở trong “tình trạng khó khăn.” Những thiếu sót của câu thành ngữ ấy suýt làm Amanda bật cười một cách cuồng loạn. Tình trạng khó khăn ư? Không phải, nó là một thảm họa, nó sẽ thay đổi cả cuộc đời cô theo mọi hướng.
“Tôi sẽ ở lại cùng cô, cô Amanda,” Sukey rì rầm. “Cho dù có chuyện gì đi nữa.”
Thậm chí trước mớ hỗn độn những suy nghĩ của cô, Amanda đã xúc động bởi lòng trung thành hết mực của người phụ nữ. Mò mẫm, cô chộp lấy bàn tay thô ráp, và chai sần vì làm việc rồi giữ chặt nó. “Cám ơn, Sukey,” cô nói bằng một giọng khàn khàn. “Tôi không biết sẽ làm gì nếu … nếu có con … Tôi sẽ phải đến một nơi nào đó. Xuất ngoại, tôi cho là thế. Tôi sẽ phải sống xa nước Anh một thời gian khá dài.”
“Tôi đã chán ngấy nước Anh cách đây nhiều năm rồi,” Sukey nói chắc nịch. “Tất cả những cơn mưa và bầu trời u ám này, và cái lạnh lẽo đã ăn sâu vào xương cốt …nói đúng hơn, nó không dành cho một người phụ nữ có bản tính ấm áp như tôi. Bây giờ, nước Pháp hay Ý … những nước đó là nơi tôi luôn hằng mơ tới.”
Một tiếng cười buồn bã nghẹn lại trong họng Amanda, và cô chỉ có thể thì thầm trả lời, “Để xem sao, Sukey. Chúng ta sẽ coi cái gì được thực hiện.”
Amanda từ chối gặp Charles Hartley, hay bất cứ ai khác, trong một tuần sau khi vị bác sĩ xác minh lại là cô có thai. Cô ởi đến Hartley một bức thư ngắn giải thích rằng cô đang đau vì mắc phải bệnh cúm, cần phải có vài ngày nghĩ ngơi và phục hồi. Anh ta trả lời lại với một thông điệp đầy cảm thông và gởi đến cô những bông hoa trồng trong nhà kính được cắm thật đẹp.
Có rất nhiều chuyện để suy xét và ra những quyết định quan trọng. Cố hết sức có thể, Amanda không thể đổ lỗi cho Jack Devlin vì tình trạng của mình. Cô là một người phụ nữ trưởng thành hiểu được những rủi ro và hậu quả từ một cuộc tình ái. Trách nhiệm đè xuống đôi vai cô. Dẫu cho Sukey đã ngập ngừng đề nghị Amanda đi gặp và báo cho Jack biết về tin này, chính ý tưởng ấy làm cô giật bắn người vì khiếp sợ. Tuyệt đối không! Nếu có một thứ mà Amanda chắc chắn biết, thì đó là Jack Devlin không muốn trở thành một người cha hay một người chồng. Cô sẽ không tạo ra gánh nặng cho anh trong việc này —cô có thể chu cấp được cho bản thân mình và đứa bé.
Chỉ có một cách duy nhất để làm. Cô sẽ cho người hầu nghỉ việc và lên đường sang Pháp càng sớm càng tốt. Có thể cô sẽ bịa ra một ông chồng tưởng tượng đã qua đời, để cô trở thành một góa phụ… kiểu mưu mẹo nào đó sẽ cho phép cô hòa nhập vào cộng đồng xã hội Pháp. Cô sẽ vẫn có thể kiếm được nhiều tiền bằng việc xuất bản sách ra nước ngoài. Chẳng có lý do gì Jack thậm chí khám phá ra đứa trẻ mà anh chắc chắn không hề muốn và không hề hài lòng với sự hiện diện của nó. Không một ai sẽ biết sự thật ngoại trừ chị gái cô Sophia và, tất nhiên, Sukey nữa.
Dồn hết mọi sức lực của mình vào việc lập kế hoạch và lên danh sách việc cần làm, Amanda chuẩn bị cho một biến cố của cuộc đời mà cô sẽ sớ chịu đựng. Để chấm dứt việc ấy, cô đã cho phép Charles Hartley ghé thăm cô vào sáng nọ để có thể chào từ biệt anh.
Charles đến nhà cô với một bó hoa. Anh diện trên mình áo choàng nâu thanh lịch, hoàn toàn theo kiểu truyền thống cùng chiếc quần nâu vàng, với chiếc cà vạt lụa màu tối thắt ngay ngắn bên dưới hàm râu của anh. Amanda cảm nhận rõ ràng nỗi đau vì hối tiếc là cô sẽ không bao giờ có thể gặp anh sau ngày hôm nay. Cô sẽ nhớ gương mặt tử tế và cởi mở của anh, và tình bạn thoải mái đơn giản của anh. Thật là dễ chịu khi ở cùng người đàn ông không kích động hoặc thách thức cô, một người sống một cuộc đời êm đềm và trầm lặng trong khi cuộc đời Jack Devlin thì diễn ra nhanh đến chóng mặt.
“Em đáng yêu hơn bao giờ hết, nhưng có hơi xanh xao,” Charles phát biểu, mỉm cười với Amanda khi anh trao áo khoác ngoài và chiếc mũ cao cho Sukey. “Anh đã lo cho em, Briars.”
“Giờ em đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh,” Amanda trả lời, và gượng cười đáp lễ. Cô bảo Sukey đón những bông hoa để cắm vào nước, rồi mời Charles ngồi kế bên cô trên ghế trường kỹ. Trong vài phút họ bắt đầu nói những câu chuyện xã giao, không nói chuyện gì đặc biệt trong lúc tâm trí Amanda đang bận rộn chọn lọc ra nhiều cách khác nhau để nói với anh rằng cô sẽ rời khỏi nước Anh mãi mãi. Cuối cùng cô cũng không thể nghĩ ra được cách tế nhị để thổ lộ, cho nên cô đã nói ra với bản tính bộc trực lanh lẹ của mình.
“Charles này, em thật vui chúng ta có dịp này để nói chuyện cùng nhau, bởi vì đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của chúng tay đấy, em vừa mới quyết định nước Anh không còn là nơi tốt nhất cho mình nữa. Em dự định chuyển nhà đến một nơi nào đó--ở Pháp, thực ra em tin ở đó khí hậu ôn hòa và nhịp sống chậm sẽ thích hợp với em nhiều hơn ở đây. Em thật lòng sẽ nhớ anh, và hy vọng chúng ta thỉnh thoảng có thể trao đổi thư từ với nhau.”
Mặt của Charles bị quét sạch hết mọi cảm xúc, và anh tiếp nhận tin này một cách im lặng. “Tại sao?” rốt cuộc anh cũng thì thầm, với lấy một bàn tay của cô, và giữ nó trong bàn tay to lớn của mình. “Em bệnh hả, Amanda? Đó có phải lý do em cần có khí hậu ấm hơn không? Hay kiểu khí hậu hay thay đổi buộc em phải chuyển đi? Anh thật không muốn tọc mạch, nhưng anh có lý do chính đáng để hỏi, bởi vì anh sẽ giải thích ngay.”
“Em không bị bệnh,” Amanda nói với nụ cười nhợt nhạt. “Charles, anh rất tốt bụng khi thể hiện sự lo lắng về lợi ích của em như thế—”
“Không phải lòng tốt khiến anh hỏi ra câu ấy đâu,” anh khẽ nói. Ít nhất là một lần, vầng trán luôn phẳng lì của anh nhăn lại, và miệng anh mím chặt hơn cho đến khi nó gần như che giấu đi bộ râu gọn gàng của anh. “Anh không muốn em đi bất cứ đâu cả, Amanda. Có chuyện anh phải nói với em. Anh đã không muốn thổ lộ nó sớm như thế, nhưng dường như hoàn cảnh này buộc anh phải vội vã một tý. Amanda, em phải hiểu là anh quan tâm—”
“Xin anh,” cô ngắt lời, trái tim cô thắt lại vì lo âu sợ hãi. Cô không muốn anh ta thú nhận bất cứ điều gì với mình … Chúa ngăn cấm việc anh sẽ nói yêu cô, trong lúc cô đang có mang đứa con của người đàn ông khác!Charles, anh là một người bạn thân, và em thật may mắn khi quen biết được anh trong mấy tuần qua này. Nhưng chúng ta hãy để mặc chuyện đó như thế, làm ơn đấy. Em sắp sửa rời đi đến lục địa Châu u (Mỹ ) trong ít ngày nữa thôi, và bất cứ điều gì anh nói cũng không thể thay đổi được thực tế đó.”
“Anh e là mình không thể im lặng.” Anh nắm cả hai bàn tay cô chặt hơn, cho dù giọng anh vẫn bình tĩnh và ấm áp. “Anh sẽ không để em đi mà không nói với em là anh quý trọng em nhiều đến nhường nào. Em rất đặc biệt đối với anh, Amanda. Em là một trong những người phụ nữ tốt nhất mà anh từng quen biết, và anh muốn—”
“Không,” cô nói, cổ họng cô bất chợt đau nhói. “Em không phải là người phụ nữ tốt, hay tốt về bất cứ mặt nào. Em đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, Charles, một sai lầm mà em không ao ước muốn bộc bạch với anh. Xin anh, chúng ta đừng nói thêm gì nữa, và chia tay nhau như những người bạn.”
Anh xem xét cô một lúc thật lâu. “Em đang vướng vào rắc rối nào đó,” anh khẽ nói. “Hãy để anh giúp em. Có phải về tài chính? Pháp luật?”
“Là loại rắc rối mà không một ai có thể giải quyết được.” Cô không thể nhìn vào anh ta. “Anh làm ơn về đi,” cô nói, và đứng dậy khỏi ghế. “Tạm biệt anh, Charles.”
Anh kéo mạnh cô trở lại tràng kỷ. “Amanda,” anh thì thầm, “Xét về những cảm xúc anh dành cho em, anh tin em nợ anh một thứ một cơ hội để giúp đỡ người mà anh quan tâm sâu sắc. Nói anh biết vấn đề đó là gì đi.”
Vừa nữa xúc động lại nữa bực mình bởi tính kiên trì của anh, Amanda buộc bản thân mình nhìn thẳng vào đôi mắt nâu dịu dàng của anh. “Em có thai,” cô thốt ra. “Anh có thấy không? Chẳng có gì anh hay bất cứ ai làm được cả. Giờ xin anh về cho, để em còn giải quyết mớ hỗn độn khủng khiếp mà em đã gây ra cho mình.”
Đôi mắt nâu của Charles mở to, và môi anh hé mở. Xét về tất cả mọi việc mà anh lẽ ra có thể nghi ngờ, thì rõ ràng đây là điều cuối cùng. Amanda nghĩ có bao nhiêu người sẽ bị sốc tương tự như vậy bởi cái thực tế một bà cô chưa chồng nhạy cảm viết tiểu thuyết có một cuộc tình vụng trộm và kết quả là có mang? Mặc cho cái tình trạng tiến thoái lưỡng nan của mình, cô hầu như hoàn toàn mãn nguyện vì đã làm một chuyện bất ngờ không thể suy đoán trước được như thế.
Charles tiếp tục nắm hai tay cô trong cái siết tay chặt. “Người cha … Anh cho là Jack Devlin,” anh nói đúng hơn là hỏi, không có dấu hiệu chỉ trích nào trong giọng điệu của anh
Amanda đỏ mặt khi nhìn anh chằm chằm. “Vậy là anh đã nghe những tin đồn.”
“Ừm. Nhưng anh có thể hiểu bất kể chuyện gì xảy ra giữa hai người trong quá khứ nhất định đã chấm dứ
Amanda bật ra một tiêng cười nhỏ khô khốc. “Hình như nó hoàn toàn chấm dứt,” cô xoay sở trả lời.
“Devlin không sẵn lòng thực hiện bổn phận là do em à?”
Phản ứng của Charles không phải là tất cả những gì có thể mong đợi. Thay vì lùi xa khỏi cô, anh dường như lại điềm tĩnh và thân thiện như mọi khi, mà còn thật lòng quan tâm đến lợi ích của cô nữa chứ. Amanda biết rằng anh quá đàn ông để phản bội lại sự tin cậy của cô. Bất cứ chuyện gì mà cô nói cho anh biết thì sẽ không trở thành mẩu tin đồn nhảm. Đó là sự khuây khỏa kỳ lạ khi giãi bày tâm sự với ai đó, và cô tự thấy mình đang siết chặt tay anh khi nói.
“Anh ấy không biết, và sẽ không bao giờ biết. Jack đã hoàn toàn nói rõ chuyện anh ấy không muốn kết hôn. Và anh ấy chắc chắn sẽ không phải mẫu người chồng mà em muốn. Bởi thế nên em sẽ bỏ đi… Em không thể ở lại nước Anh như một người mẹ đơn thân.”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Nhưng em phải nói cho anh ta biết. Anh không hiểu rõ Devlin, nhưng anh ta phải được cho cơ hội chịu trách nhiệm về em và đứa bé. Thật không công bằng với anh ta, hay đứa trẻ, khi giữ kín bí mật này.”
“Chẳng việc gì phải nói anh ấy biết cả. biết anh ấy phản ứng ra sao.”
“Em không thể chịu đựng gánh nặng này một mình được, Amanda.”
“Có, em có thể.” Đột nhiên cô cảm thấy rất bình tĩnh, và thậm chí còn hơi mỉm cười khi nhìn vào khuôn mặt to đang lo lắng của anh. “Em có thể thật mà. Đứa bé sẽ không bị tổn hại gì và em cũng thế.”
“Mỗi một đứa bé đều cần có cha. Và em sẽ cần một người chồng để giúp đỡ và cho em nương tựa.”
Amanda lắc đầu nguầy nguậy. “Jack sẽ không bao giờ cầu hôn em, mà nếu có, em cũng không bao giờ chấp nhận.”
Những từ ngữ dường như đã phóng thích con người bạo dạn huyền bí nào đó trong Charles, sự thôi thúc khác thường nào ấy giục giã anh thốt ra một câu hỏi làm cô hết sức kinh ngạc. “Nếu như anh cầu hôn em thì sao?”
Cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, tự hỏi phải chăng anh đã điên rồi không.“Charles,” cô kiên nhẫn nói, y như bán tín bán nghi anh đã không hiểu lời cô nói trước đây, “Em sắp có con với một người đàn ông khác.”
“Anh muốn có con. Anh sẽ xứa bé này là con ruột của mình. Và anh sẽ rất muốn có em làm vợ anh.”
“Nhưng tại sao?” cô nói với tiếng cười hoang mang. “Em vừa bảo với anh rằng em sẽ sinh ra một đứa con hoang. Anh biết không nội điều đó thôi cũng đã nói lên được tư cách của em. Em tuyệt đối không phải là kiểu người vợ anh muốn.”
“Hãy để anh là người phán xét về tư cách của em, cái tư cách mà anh thấy trân quý hơn bao giờ.” Anh mỉm cười với gương mặt nhợt ngạt của cô. “Hãy cho anh được diễm phúc có em làm vợ, Amanda. Chẳng cần em phải rời xa khỏi gia đình và bạn bè. Chúng ta sẽ có một cuộc sống rất hạnh phúc bên nhau. Em biết chúng mình hợp với nhau mà. Anh muốn em … và anh cũng muốn đứa bé này.”
“Nhưng làm sao anh có thể chấp nhận đứa con riêng của người khác như con ruột của mình được?”
“Có lẽ cách đây nhiều năm anh sẽ không. Nhưng giờ đây anh đang bước vào tuổi xế chiều của đời mình, và những mong ước của một người thay đổi rất lớn khi chín chắn. Anh được trao một cơ hội được làm bố, và có Chúa biết, anh sẽ nắm giữ nó.”
Amanda chăm chú nhìn anh với một sự im lặng kinh ngạc, và sau đó một tiếng cười gượng gạo thoát ra từ cô. “Anh làm em thật ngạc nhiên, Charles.
“Em mới làm anh ngạc nhiên đó,” anh đáp lại, hàm râu tách ra vì mỉm cười. “Thôi mà, đừng tốn thời gian lâu để cân nhắc lời cầu hôn của anh—nó khó có thể coi là sự tâng bốc.”
“Nếu em đồng ý,” cô nói không chắc chắn. “Anh sẽ công nhận đứa bé này là con ruột của anh chứ?”
“Phải—với một điều kiện. Trước tiên em phải nói cho Devlin biết sự thật. Bằng không anh sẽ không thể thanh thản vì đánh cắp cơ hội được biết đến con mình của một người khác. Nếu những gì em nói về anh ta là sự thật, anh ta sẽ nhất định không gây bất cứ rắc rối nào cho chúng ta. Mà thậm chí sẽ còn vui mừng vì thoát khỏi trách nhiệm đối với em và đứa trẻ. Nhưng chúng ta không bắt đầu một cuộc hôn nhân với sự dối trá.”
“Em không thể nói cho anh ấy biết được.” Amanda lắc đầu lia lịa. Cô không thể tưởng tượng được phản ứng của anh sẽ ra sao. Tức giận? Buộc tội? Oán giận rầu rĩ hay nhạo báng? Ôi, cô thà bị thiêu sống còn hơn phải trình bày cho anh nghe cái tin đứa con rơi chưa được sinh ra của anh!”
“Amanda này,” Charles dịu dàng nói, “Có thể một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện ra. Em không thể trải qua chừng ấy năm với khả năng ấy cứ treo lơ lửng trên đầu. Em phải tin anh về chuyện này …nói cho anh ta biết về đứa bé là điều đúng đắn phải làm. Sau đó, em chẳng còn gì phải sợ ở Devlin.”
Cô lắc đầu buồn bã. “Em không biết liệu sẽ công bằng cho bất cứ người nào trong chúng ta nếu em đồng ý lấy anh hay không, và em không thể chắc chắn việc nói cho Jack về đứa bé là điều đúng đắn. Ôi, em ước mình biết phải làm gì! Em đã từng rất chắc chắn về những lựa chọn đúng đắn … Em đã nghĩ mình rất khôn ngoan và thực tế, vậy mà giờ đây những tính cách tốt mà em nghĩ mình sở hữu lại cứ rối tung cả lên, và—”
Charles ngắt lời cô bằng tiếng cười lục khục trong họng. “Em muốn làm gì, Amanda? Sự lựa chọn thật đơn giản. Em có thể xuất ngoại và sống giữa những người xa lạ, và tự một mình nuôi nấng con. Hay em có thể ở lại nước Anh và cưới một người tôn trọng và quan tâm đến em.”
Amanda ngập ngừng nhìn anh. Theo cách đó, sự lựa chọn được trao đến cô đã làm sáng tỏ mọi chuyện. Một cảm giác khuây khỏa kỳ lạ pha lẫn thỏa hiệp khiến đôi mắt cô cay cay. Charles Hartley thật mạnh mẽ, với một phẩm chất hoàn mỹ làm cô kinh ngạc. “Em không tưởng tượng được anh lại có sức thuyết phục đến vậy, Charles,” cô thốt lên cùng với tiếng khụt khịt, và anh bắt đầu mỉm cười.
***
Trong bốn tháng kể từ khi Jack bắt đầu xuất bản những tập truyện theo định kỳ thường xuyên của Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo, nó đã trở thành một hiện tượng. Cứ mỗi tháng tiếng ầm ĩ ở “Row”, khu vực của Paternoster Row nằm ở hướng bắc của St. Paulại xuất hiện vào lúc Magazine Day phát hành, và tất cả những người đại lý bán sách đều muốn cùng một thứ - số phát hành mới nhất của Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo.
Đơn đặt hàng đang ngày càng nhiều hơn so với đánh giá lạc quan nhất của Jack. Sự thành công của ấn phẩm dài kỳ của Amanda có thể được cho là nhờ vào chất lượng xuất sắc của cuốn tiểu thuyết, phẩm hạnh khó hiểu gây tò mò của nhân vật nữ chính trong truyện, và việc Jack đã chi tiền cho sự quảng bá rộng rãi, bao gồm cả những quảng cáo trên mọi tờ tạp chí danh tiếng ở Luân Đôn.
Hiện giờ những người bán dạo đang bán Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo lại bán: một loại nước hoa đặc biệt được sản xuất khởi nguồn từ niềm cảm hứng của cuốn tiểu thuyết, găng tay có màu vang đỏ tương tự như đôi găng tay nữ chính mang, những khăn choàng cổ hiệu “Lady” màu đỏ mỏng tang được quàng quanh cổ hay buộc quanh vành nón. Điệu nhạc được yêu cầu nhiều nhất ở bất kỳ buổi khiêu vũ của giới quý tộc nào cũng là điệu van “Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo”, được viết bởi người hâm mộ tác phẩm của Amanda.
Anh nên hài lòng mới phải, Jack tự nhủ với mình. Xét cho cùng, thì anh và Amanda cả hai đều đã kiếm được một khoản tài sản từ cuốn tiểu thuyết của cô và còn sẽ tiếp tục được thêm nữa. Không nghi ngờ gì là anh sẽ bán được khá nhiều ấn bản của cuốn cuối cùng sau khi in thành dạng tiểu thuyết gồm ba tập đẹp đẽ. Và Amanda có vẻ tán thành với viễn cảnh viết thêm một bộ tiểu thuyết dài tập mới toanh cho anh xuất bản.
Tuy nhiên, dường như Jack không thể hài lòng với bất kỳ thứ gì như trước đây. Tiền bạc không còn kích thích anh nữa. Anh không cần thêm tài sản – anh đã tạo ra quá nhiều tiền để có thể chi tiêu hết trong cả đời anh. Là nhà phân phối sách cũng như là nhà xuất bản lớn nhất ở Luân Đôn, anh đã giành được rất nhiều ảnh hưởng lên việc phân phối của những nhà xuất bản tiểu thuyết khác đến mức anh có thể đòi hỏi ở họ những khoản chiết khấu khổng lồ đối với bất cứ cuốn nào họ muốn anh tiêu thụ. Và anh không hề do dự khi tận dụng lợi thế của mình, cái đã khiến anh càng giàu có hơn, còn không, nếu không nói chính xác là được thán phục.
Jack biết rằng anh đang được gọi là người khổng lồ trong giới xuất bản – một sự công nhận anh đã phấn đấu và ao ước từ lâu. Nhưng công việc đã mất đi sức hút của nó đối với anh. Ngay cả những bóng ma trong quá khứ đã không còn ám ảnh anh như chúng đã từng làm. Bây giờ từng ngày trôi qua trong mơ hồ ảm đạm buồn tẻ. Anh chưa bao giờ cảm thấy giống thế này trước đây, chai sạn với mọi cảm xúc, thậm chí với cả đau đớn. Giá như có ai đó có thể chỉ anh cách để thoát khỏi tình trạng ảm đạm ngột ngạt đang phủ kín quanh anh.
“Chỉ là một tình trạng buồn chán, bạn của tôi à,” một người bạn giới quý tộc đã nói với anh vẻ nhạo báng, sử dụng từ ngữ của tầng lớp trên dùng cho những tình trạng chán nản tạm thời. “May cho anh bạn – thời buổi này tình trạng buồn chán lại là trào lưu khá nổi tiếng. Anh bạn khó có thể là một người quan trọng nếu không mắc phải nó. Nếu anh bạn muốn nhẹ lòng, thì anh phải tới câu lạc bộ, phải uống rượu, đánh bài, và quan hệ với một ả lẳng lơ hay ho nào đấy. Hoặc là đi tới lục địa để đ̕ cảnh thôi.”
Thế nhưng, Jack biết chẳng có lời gợi ý nào cả . Anh chỉ ngồi trong văn phòng tù túng của mình và nghiêm túc thương lượng những hợp đồng thương mại, hay nhìn chằm chằm trống rỗng vào đống công việc có vẻ giống hệt với công việc anh đã giải quyết hồi tháng trước, và tháng trước đó nữa. Và chăm chăm ngóng trông tin tức của Amanda Briars.
Giống như loài chó săn trung thành, Fretwell mang đến cho anh những mẩu tin nho nhỏ bất kỳ lúc nào anh ấy tình cờ biết về chúng … rằng Amanda bị nhìn thấy ở buổi nhạc kịch cùng với Charles Hartley vào một buổi tối nọ, hay Amanda đã đến những buổi tiệc trà và trông khá khỏe mạnh. Jack không ngừng nghiền ngẫm về mỗi mẩu tin tức ấy, và tự chỉ trích mình vì đã quan tâm quá sâu vào những chi tiết vụn vặt về cuộc sống của cô. Tuy nhiên Amanda là điều duy nhất dường như có thể đánh thức mạch đập của anh. Anh, người luôn luôn được biết đến về những nỗ lực không bao giờ thỏa mãn mà giờ dường như chỉ có thể có hứng thú với những hoạt động xã hội tẻ nhạt của một nữ tiểu thuyết gia không chồng.
Khi anh nhận thấy bản thân quá nản lòng và bồn chồn không thể chú tâm vào công việc trong một sáng nọ, thì Jack dứt khoát rằng công việc tay chân có thể giúp anh khá hơn một chút. Anh không làm cho xong việc gì trong văn phòng được, và trong tòa nhà này có việc cần hoàn thành ở chỗ khác. Anh để lại một chồng bản thảo và hợp đồng chưa đọc trên bàn và làm mình bận rộn bằng cách khuân cả hòm sách được buộc chặt mới vừa in xong tới xe đẩy ở ngoài đường, nơi chúng sẽ được chở đi bằng xe ngựa tới chiếc thuyền được neo ở bến tà
Anh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, rồi nhấc mấy cái hòm và thùng lên vai để khiêng chúng xuống những cầu thang dài đến tầng trệt. Dù những công nhân ban đầu có đôi chút e dè khi thấy ông chủ của nhà xuất bản Devlin làm công việc chân tay như thế này, nhưng công việc lao động nặng nhọc sớm khiến họ mất hết sự chú ý.
Sau khi Jack ít nhất cũng khiêng cả nửa tá chuyến hàng từ tầng năm xuống đường, kéo những sọt sách đầy tới bên xe đẩy phía sau tòa nhà, thì Oscar Fretwell cuối cùng cũng tìm thấy anh. “Devlin,” Fretwell gọi, tiếng nói vẻ mất bình tĩnh. “Anh Devlin, tôi –” Anh khựng lại kinh ngạc khi nhìn thấy Jack đang chất một cái sọt lên xe đẩy. “Devlin, tôi có thể hỏi anh bị gì không? Anh không cần phải làm điều này – Chúa biết chúng ta thuê đủ nhân công để khiêng và chất mấy cái thùng –”
“Tôi mệt mỏi phải ngồi ở cái bàn chết tiệt ấy rồi,” Jack cộc cằn nói. “Tôi muốn duỗi chân duỗi cẳng một chút.”
“Đi dạo trong công viên cũng làm được điều tương tự vậy,” Fretwell lẩm bẩm. “Một người ở địa vị như anh không phải đụng đến những công việc trong kho hàng.”
Jack cười nhẹ, kéo tay áo lau ngang vầng trán đẫm mồ hôi của anh. Cảm giác thật tốt khi đổ mồ hôi và luyện tập cơ bắp, khi làm điều gì đó mà không cần phải suy nghĩ, mà chỉ cần sử dụng sức
“Tha cho tôi bài giảng đó đi, Fretwell. Tôi chẳng có ích gì cho ai trong văn phòng của mình, mà tôi muốn làm gì đó hữu ích hơn ngoài việc đi dạo quanh công viên. Nào, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Còn không thì tôi còn nhiều thùng phải vận chuyển lắm.”
“Có chút việc.” Người quản lý ngập ngừng và nhìn anh vẻ dò hỏi. “Anh có khách – cô Briars đang đợi anh ở văn phòng. Nếu như anh muốn, tôi sẽ nói với cô ấy là anh không rảnh …” Giọng anh tắt dần khi Jack sải bước tới cầu thang trước cả khi anh nói hết câu.
Amanda đang ở đây, đang muốn gặp anh, sau khi cô đã muốn tránh mặt anh một thời gian quá lâu. Jack cảm thấy một cơn đau thắt kỳ lạ trong ngực mình làm nhịp tim anh đập mạnh. Anh cố nén không leo hai bậc thang một lần, mà đi lên năm dãy cầu thang tới văn phòng theo một bước chân đều đặn. Dù vậy, hơi thở của anh cũng không được bình thường khi anh lên đến nơi. Thất vọng với chính mình, anh biết hai buồng phổi làm việc quá sức của mình không phải do lao động chân tay. Anh hết sức háo hức được ở cùng một phòng với Amanda Briars đến mức anh đang thở hổn hển như một gã trai si tình. Anh cân nhắc liệu anh có nên thay áo, rửa mặt, hay tìm cái áo khoác, và mọi thứ trong nỗ lực để vẻ ngoài thật bình tĩnh. Anh quyết định nó không cần thiết. Anh không muốn để cô chờ đợi lâu hơn so với thời gian cần thiết.
Cố gắng giữ cho vẻ mặt dửng dưng, anh mở cửa bước vào phòng và để cánh cửa hơi khép hờ. Ánh mắt chăm chú của anh lập tức bắn đến Amanda, cô đang đứng gần bàn với một xấp giấy đượại gọn gàng cầm bên hông. Một biểu hiện lạ lùng lướt ngang mặt khi cô thấy anh … anh đọc được sự lo âu và vui mừng trên mặt cô trước khi cô tìm cách che giấu sự bối rối của mình bằng một nụ cười tươi dối gạt.
“Anh Devlin,” cô nhanh nhẹn nói, và bước về phía anh. “Em mang đến cho anh bản chỉnh sửa cho bản in Người Phụ Nữ Không Hoàn Hảo mới nhất … và lời đề nghị cho bộ tiểu thuyết dài tập khác, nếu như anh thấy quan tâm.”
“Đương nhiên là anh quan tâm chứ,” anh khó nhọc đáp lại. “Chào Amanda. Em trông khỏe nhỉ.”
Lời nhận xét bình thường không diễn tả được phản ứng của anh đối với sự hiện diện của cô. Amanda trông tươi tắn và quý phái, trong chiếc áo dài mới màu xanh trắng với một chiếc nơ trắng tinh buộc trên cổ và một hàng nút màu ngọc trai rải dài xuống phía trước vạt áo. Khi cô đứng trước mặt anh, anh nghĩ anh ngửi thấy mùi thơm của chanh và mùi nước hoa thoang thoảng, và tất cả các giác quan của anh đều hừng hực hưởng ứng.
Anh muốn ép cô vào thân thể nóng nực, mướt mồ hôi của mình, muốn được hôn, được vồ lấy và ngấu nghiến cô, muốn được luồn đôi bàn tay to lớn của anh vào mái tóc được thắt bím gọn gàng của cô, muốn giật tung hàng nút màu ngọc trai cho đến khi đôi bầu ngực đẹp tuyệt của cô đổ tràn trong đôi bàn tay chờ đợi của anh. Anh đã bị tàn phá bởi cơn đói khát hết sức trần tục, cứ y như anh đã không ăn uống trong nhiều ngày và bất chợt nhận thấy mình đang đói. Cơn sóng ý thức và cảm giác mãnh liệt lao tới, trong khi anh đã không cảm thấy gì trong hàng tuần liền, khiến anh gần như choáng váng.
“Cám ơn, em rất khỏe.” Nụ cười gượng gạo biến mất khi cô nhìn anh không chớp mắt, và có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xám bạc của cô. “Có vết bẩn trên mặt anh kìa,” cô khẽ nói. Cô giật chiếc khăn tay xếp vuông vắn, sạch sẽ trong tay áo và với tới chạm vào mặt anh. Gần như không cảm thấy do dự, cô chấm nhẹ lên bên phải mặt anh. Jack đứng bất động, cơ bắp anh trở nên cứng ngắc cứ như là cơ thể anh được tạc bằng đá cẩm thạch. Sau khi vết bẩn được lau sạch, Amanda dùng mặt khăn còn lại để thấm những vệt mồ hôi trên mặt anh. “Anh đang làm quái gì vậy?” cô hỏi nhỏ.
“Làm việc,” anh lẩm bẩm, dùng hết sức mạnh của ý chí để không tóm lấy cô.
Một nụ cười yếu ớt vương trên làn môi mềm của cô. “Lúc nào cũng vậy, anh dường như không thể để cuộc sống của mình diễn ra theo tốc độ bình thường.”
Lời nhận xét nghe như không phải cảm phục. Thật ra, nó gần như là một sự tiếc nuối, cứ như cô đã hiểu ra một vài điều mới mẻ mà anh vẫn chưa hiểu ra. Jack cáu kỉnh và nghiêng tới cô để đặt xấp giấy buộc gọn lên bàn, cố ý buộc cô lùi ra sau một bước nếu không cơ thể cô sẽ tiếp xúc hoàn toàn với cơ thể anh. Anh hài lòng khi thấy cô đỏ mặt, sự bình tĩnh của cô hơi bị bào mòn. “Anh có thể hỏi lý do em đích thân mang thứ này đến không?” anh hỏi, ý ám chỉ tới bản
“Em xin lỗi nếu như anh thích –”
“Không, không phải thế,” anh thô lỗ nói. “Anh chỉ muốn biết liệu em có lý do đặc biệt nào cho lần gặp mặt hôm nay.”
“Thật sự, có vài lý do.” Amanda tằng hắng một cách lo lắng. “Ông luật sư Talbot, mời em tham dự buổi tiệc tối nay. Em tin là anh cũng nhận được lời mời – ông ấy cho biết anh có tên trong danh sách khách mời.”
Jack nhún vai. “Có khả năng anh có nhận một cái. Anh e rằng anh sẽ đến dự.”
Vì một lý do nào đấy, tin tức đó có vẻ khiến cô nhẹ nhõm. “Em hiểu. Ừm, có lẽ anh nhận tin này từ em sáng nay là tốt nhất. Xét về chuyện của chúng ta … thì anh và em … em không muốn làm anh bất ngờ khi nghe được …”
“Nghe gì vậy, Amanda?”
Màu sắc trên mặt cô đỏ ửng hơn. “Tối nay, anh Hartley và em sẽ tuyên bố đính hôn tại bữa tiệc của ông Talbot.”
Nó là tin tức anh đã mong đợi, tuy nhiên Jack vẫn choáng váng bởi phản ứng của chính mình. Một vài khe nứt toác rộng bên trong anh, đón một con sóng tràn đầy đau đớn và cuồng điên. Phần lý trí còn sáng suốt của anh chỉ ra rằng anh không có quyền tức giận, nhưng anh vẫn giận điên. Cơn giận sắc buốt hướng thẳng vào Amanda, và Hartley, nhưng hầu hết chúng dội ngược vào chính anh. Nhăn nhó anh chế ngự lại vẻ mặt và buộc mình bình tĩnh, dù tay anh thật sự run rẩy với ham muốn được lắc lư cô.
“Anh ấy là một người tốt.” Vẻ phòng thủ bám chặt trong giọng nói của cô. “Chúng em có mọi điểm chung. Em nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc với anh ấy.”
“Anh tin là em sẽ,” anh nói khẽ.
Cô gom nhặt sự bình tĩnh thành một cái vỏ bọc vô hình và ưỡn thẳng vai. “Và em hy vọng, anh với em sẽ vẫn như chúng ta bây giờ.”
Jack hiểu chính xác ý cô muốn nói. Họ sẽ duy trì vẻ bề ngoài của mối quan hệ bạn bè dè dặt, thỉnh thoảng làm việc cùng nhau, và mối quan hệ tình cảm của họ được cẩn thận giữ kín. Hệt anh chưa từng lấy đi sự trong trắng của cô. Hệt anh chưa hề đụng chạm và hôn cô một cách thân mật, và chưa biết đến sự ngọt ngào của cơ thể cô.
Cằm anh giật xuống trong cái gật đầu cộc lốc. “Em có kể cho Hartley nghe về chuyện của chúng ta không?” anh không thể không hỏi.
Cô khiến anh nhiên bằng cách gật đầu. “Anh ấy biết ,” cô thì thầm, miệng cô mím lại gượng gạo. “Anh ấy là một người rất rộng lượng. Một quý ông thật thụ.”
Cay đắng chảy tràn qua anh. Liệu bản thân anh có tiếp nhận thông tin này như một quý ông được chăng? Anh nghi ngờ điều đó. Charles Hartley quả thật là người tốt hơn anh.
“Tuyệt,” anh nói một cách cộc cằn, cảm thấy cần phải chọc tức cô. “Anh không thích hắn ta án ngữ mối quan hệ nghề nghiệp của chúng ta – anh biết cách khiến cả đống tiền rời khỏi em và tác phẩm của em.”
Vẻ cáu kỉnh xuất hiện giữa hàng chân mày, và khóe miệng cô mím chặt. “Được. Lạy trời đừng có thứ gì án ngữ giữa anh và lợi nhuận của anh. Chúc một ngày tốt lành, anh Devlin. Em có việc phải làm xong hôm nay … còn nhiều chuyện sắp xếp cho lễ cưới phải làm nữa.” cô quay người bỏ đi, chùm lông vũ trắng trên chiếc nón nhỏ màu xanh của cô rung rinh ở mỗi bước chân khi cô hướng thẳng ra cửa.
Jack kềm chế để không hỏi một cách chế nhạo rằng liệu anh có được mời đến sự kiện thiêng liêng đó không. Anh đứng nhìn như đá, không đề nghị tiễn cô ra về như một người lịch sự nên làm.
Amanda ngừng lại ở cánh cửa, ngoái nhìn lại anh qua vai cô. Vì một lý do nào đó, dường như cô muốn nói với anh điều gì đó khác nữa. “Jack …” Trán cô nhăn lại trong một cái cau mày lo lắng, và cô cố gắng bung ra từ ngữ. Ánh mắt họ khóa chặt nhau, cặp mắt xám lo lắng nhìn không chớp vào cặp mắt xanh tối tăm, cứng rắn. Rồi, lắc đầu bức bối, Amanda quay đi và rời khỏi căn phòng.
Với đầu óc, trái tim và nơi thắt lưng đều bỏng rát, Jack bước tới bàn và nặng nề ngồi xuống. Anh sờ soạng trong ngăn kéo tìm cái ly và bình rượu uýtsky luôn để trong đó, và tự rót cho mình một ly.
Vị cay nồng ngột ngào tràn đầy khoang miệng và xoa dịu cổ họng bằng luồng hơi nóng hổi khi anh nuốt xuống. Anh đã uống cạn một ly và lại rót một ly khác. Có lẽ Fretwell nói đúng, Jack chua chát nghĩ ngợi—một người đàn ông ở địa vị như anh có nhiều việc hay hơn để làm hơn là khuân vác những thùng đựng sách. Anh sẽ thôi không làm bất cứ kiểu công việc gì hôm nay, bởi vì đó là một việc tầm thường. Anh sẽ đơn giản ngồi đây và uống rượu, cho đến khi tất cả mọi cảm xúc và suy nghĩ đều bị dập tắt, và những hình ảnh của Amanda khỏa thân ở trên giường cùng tên Charles Hartley lịch sự sẽ chìm đắm trong biển hư vô.
“Anh Devlin.” Oscar Fretwell ngập ngừng ở lối đi, khuôn mặt đeo kính của anh ta tỏ vẻ lo lắng. “Tôi không muốn quấy rầy anh, nhưng—”
“Tôi bận rồi,” Jack làu bàu.
“Vâng, thưa ngài. Tuy nhiên, anh có một vị khách khác, ông Francis Tode. Ông ta dường như là cố vấn pháp luật chịu trách nhiệm phân chia tài sản của cha anh.”
Jack vẫn im thin thít, và nhìn người quản lý không chớp mắt. Phân chia tài sản của cha anh. Chẳng có lý do gì cho chuyện đó trừ phi … “Đưa ông ta vào,” anh nghe bản thân mình nói bằng giọng bằng phẳng.
Người không may mắn tên ông Tode quả thật giống với động vật lưỡng cư với vóc người nhỏ, đầu hói, xương quai hàm to và cặp mắt đen ướt át thật to không cân xứng với gương mặt lớn của ông ta. Tuy vậy, tia nhìn của ông ta thông minh sắc sảo, và ông ta tỏ rõ thái độ nghiêm trang và có trách nhiệm mà Jack mến ngay lập tức.
“Ngài Devlin.” Ông ta tiến về trước để bắt tay. “Cám ơn anh đã đồng ý gặp tôi. Tôi tiếc chúng ta không gặp nhau trong hoàn cảnh vui vẻ hơn. Tôi đến để gởi một tin rất buồn.”
“Ngài Bá Tước đã mất,” Jack nói, và chỉ tay mời người cố vấn pháp luật ngồi xuống ghế. Chỉ có mỗi lời giải thích ấy là có hợp lý thôi.
Tode gật đầu, đôi mắt trong trẻo của ông ta ngập tràn sự cảm thông lịch sự. “Vâng, ngài Devlin. Cha anh đã qua đời trong khi ngủ tối qua.” Ông ta liếc nhìn chai rượu uýt ski trên bàn làm việc của Jack và nói thêm, “Có vẻ như anh đã nghe rồi thì phải.”
Jack bỗng bật cười trước sự nhận định của người đà đang uống rượu để quên đi nỗi đau buồn về sự ra đi của cha mình. “Không, tôi không có nghe.”
Có một khoảnh khắc im lặng ngượng nghịu xảy ra. “Chúa ơi, anh thật giống cha anh làm sao,” người cố vấn pháp luật nhận xét, và nhìn đăm đăm y như thể bị thôi miên bởi gương mặt cứng cỏi của Jack. “Tất nhiên không nghi ngờ gì về việc ai là người sinh ra anh.”
Jack đăm chiêu rót một ít rượu uýt ski vào ly mình. “Không may là thế.”
Người cố vấn pháp luật hình như không bị bất ngờ bởi lời nhận xét tiêu cực. Không còn nghi ngờ gì ngài bá tước đã có được rất nhiều kẻ thù trong suốt cuộc đời dài nguy hiểm của mình, bao gồm luôn vài đứa con rơi hết sức bất mãn. “Tôi nhận thấy một sự thật anh và ngài bá tước không … gần gũi.”
Jack hơi mỉm cười về lời nói giảm nói tránh và không trả lời.
“Tuy nhiên,” Tode tiếp tục, “Trước khi chết, ngài bá tước nhận thấy hợp lý khi liệt kê cả anh vào tờ di chúc của mình. Dĩ nhiên đó là một vật kỷ niệm, đối với người rõ ràng là thịnh vượng như anh … nhưng nó là một phần thưởng của gia đình. Ngài bá tước đã để lại cho anh quyền sở hữu một vùng đất ở nông thôn với một dinh thự nhỏ có trang viên ở Hertfordshire. Một nơi có vị trí địa lý tốt và được bảo quản cẩn thận. Thực ra còn có đồ nữ trang nữa. Chỗ đó đã được xựng bởi cụ tổ của anh.”
“Vinh dự quá nhỉ,” Jack thì thầm.
Tode phớt lờ lời chế nhạo. “Những anh chị em của anh tất nhiên cũng nghĩ như vậy,” ông ta đáp lại. “Nhiều người trong số họ đã để mắt đến nó trước khi cha anh qua đời. Không cần phải nói, họ đều đồng lọat bất ngờ về việc ông đã để nó lại cho anh.”
Tốt, Jack nghĩ với nỗi đau quặn lòng vì sự thỏa mãn khốn khổ. Anh cảm thấy khoái chí vì khiến một lũ hợm hĩnh được đặc cách phải bực bội khi đã đánh giá anh quá tầm thường. Chẳng còn nghi ngờ gì là có rất nhiều lời than vãn và càu nhàu về sự thật là một gia sản lâu đời lại được để lại cho một tên em trai cùng cha khác mẹ không hợp pháp.
“Cha anh đã viết bản bổ sung này vào tờ di chúc cách đây không lâu,” Tode nhận xét. “Có lẽ nó sẽ làm anh hứng thú muốn biết là ông ta đã dõi theo những thành tựu của anh với rất nhiều quan tâm. Ông ta hình như tin rằng anh giống ông ta ở nhiều điểm.”
“Ông ta có lẽ đúng,” Jack nói, và bỗng nhận thấy nỗi ghê tởm về chính bản thân mình đang xuyên dọc suốt cơ thể anh.
Nghiêng đầu một chút, người cố vấn pháp luật trầm ngâm nhìn gài bá tước là một con người rất phức tạp. Hình như ông ta có mọi thứ trên đời mà một người có thể mơ ước, vậy mà bây giờ ông bạn tội nghiệp ấy có vẻ thiếu đi cái tài làm bản thân mình được hạnh phúc.”
Sự thay đổi trong cụm từ đó đã làm Jack quan tâm, nó nhất thời kéo anh ra khỏi nỗi cay đắng tràn ngập. “Bộ làm bản thân mình được hạnh phúc cũng cần phải có tài đặc biệt à?” anh hỏi, vẫn nhìn chằm chằm vào ly rượu uýt ski.
“Tôi luôn tin là vậy. Tôi có quen biết với một người tá điền làm thuê trên đất của cha anh, anh ta sống trong một ngôi nhà bằng đá thô sơ với sàn nhà dơ bẩn, ấy vậy mà luôn gây cho tôi ấn tượng rằng anh ta tìm thấy rất nhiều niềm vui trong cuộc sống hơn cả cha cậu. Tôi dần dần nghiệm ra rằng điều kiện của hạnh phúc là thứ gì đó mà người ta lựa chọn, hơn là những thứ đơn thuần tự xảy đến với ta.”
Jack nhún vai về lời bình phẩm. “Tôi không biết.”
Họ ngồi với nhau trong im lặng, cho đến khi ông Tode hắng giọng và đứng dậy. “Chúc anh gặp điều tốt lành, ngài Devlin. Tôi sẽ về ngay bây giờ, và trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ gởi những tài liệu liên quan đến tài sản thừa kế của anh.” Ông ta ngừng lại một lúc vì ngượng ngùng ra mặt trước khi thêm vào, “Tôi e rằng chẳng có cách lịch sự để nói điều này … tuy nhiên, những người con hợp pháp của ngài bá tước yêu cầu tôi nói với anh rằng họ không muốn có liên lạc với anh về bất kỳ chuyện gì. Nói cách khác, tang lễ …”
“Đừng sợ, tôi sẽ không tham dự,” Jack nói với tiếng cười cụt lủn đáng sợ, “Anh có thể báo tin cho mấy người anh chị em cùng cha khác mẹ của tôi là tôi có rất ít hứng thú về họ cũng như họ đối với tôi.”
“Vâng, ngài Devlin. Nếu tôi có thể giúp gì được cho anh, xin anh đừng do dự cứ cho tôi hay.”
Sau khi người cố vấn pháp luật rời khỏi, Jack đứng dậy và rảo bước quanh căn phòng. Rượu uýt ski đã ngấm vào đầu anh—dường như sự chịu đựng thường ngày của anh đối với thứ vớ vẩn này đã biến mất. Đầu đau nhức, và anh cảm thấy trống rỗng, đói, và mệt rã rời. Nụ cười u buồn giật giật trên miệng anh. Cho đến bây giờ thì hôm nay là một ngày dài kinh khủng, mà buổi sáng thậm chí còn chưa kết thúc.
Anh có cảm giác kỳ lạ là bị tước khỏi quá khứ và tương lai của mình, cứ như bằng cách nào đó anh đang đứng bên ngoài cuộc đời của mình. Ngẫm nghĩ trong đầu, Jack tập hợp lại tất cả những lý do mà anh có thể hài lòng. Anh có tiền, tài sản, đất đai, và giờ đây anh lại thừa hưởng một gia sản, đó là một quyền lợi dòng dõi lẽ ra nên được trao cho người kế thừa hợp pháp hơn là tên con hoang. Đáng lý anh nên hết sức vui mừng mới phải.
Nhưng anh lại chẳng quan tâm tới bất cứ thứ gì trong số ấy. Anh chỉ muốn duy nhất một thứ--có được Amanda trên giường anh. Đêm nay và tất cả mọi đêm. Để sở hữu cô, và được cô sỡ hữu.
Bằng cách nào đó, Amanda là thứ duy nhất sẽ ngăn cản anh không kết thúc cuộc đời như cha anh, một con người giàu có, tàn nhẫn và tâm địa xấu xa. Nếu anh không thể có được cô … nếu anh phải trải qua suốt cả quãng đời còn lại của mình để quan sát cô già đi cùng Charles Hartley …
Jack chửi thề, trong khi nhịp bước chân càng trở nên kích động hơn cho đến khi anh đi lòng vòng quanh phòng như một con hổ bị giam cầm. Amanda đã lựa chọn một quyết định rõ ràng là tốt cho cô ấy làm sao. Hartley sẽ không bao giờ khuyến khích cô làm chuyện không xứng đáng với phong cách của một quý cô hay trái với lẽ thường. Anh ta sẽ che giấu cô bằng sự đúng mực chắc chắn, và chẳng còn bao lâu nữa người phụ nữ bốc đồng đã từng một lần cố thuê trai bao vào ngày sinh nhật của mình sẽ bị chôn vùi bên dưới những lớp tư cách đáng trọng.
Jack dừng lại chỗ cửa sổ, và xòe bàn tay áp vào ô cửa kính mát lạnh. Anh thừa nhận một cách u ám rằng điều đó sẽ tốt hơn cho Amanda rất nhiều khi lấy một người như Hartley. Bất kể có xảy ra chuyện gì đi nữa, Jack sẽ đè nén nỗi khát khao ích kỷ của bản thân và nghĩ nhiều về những nhu cầu của cô hơn của chính mình. Nếu nó có giết chết anh đi nữa, thì anh sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân đó và chúc phúc cả hai người họ, để Amanda sẽ không bao giờ nhận ra anh cảm nhận về cô như thế nào.
***
Amanda cứ tủm tỉm cười về chuyện sớm-đính-hôn của mình. “Anh sẽ tuyên bố vào lúc nào, Charles?”
“Talbot cho phép anh tuyên bố bất cứ khi nào anh muốn. Anh nghĩ chúng ta sẽ đợi đến lúc buổi khiêu vũ bắt đầu, em và anh sẽ bắt đầu điệu van đầu tiên với tư cách là một cặp đôi đính hôn.”
“Một kế hoạch hoàn hảo.” Amanda cố phớt lờ đi cảm giác bất an trong lòng mình.
Họ đứng cùng nhau trên một trong những ban công ngoài trời được mở rộng ra từ phòng khách của nhà ông Thaddeus Talbot. Buổi tiệc thật đông người tham dự, với hơn một trăm năm mươi khách hội tụ lại để tận hưởng âm nhạc hay và những món ăn ngon phong phú đã là tiêu chuẩn ở bất kỳ sự kiện nào của Talbot. Tối hôm nay Amanda và Charles sẽ tuyên bố những dự đinh kết hôn với những bạn bè và người quen của họ. Sau đấy, lễ công bố chính thức sẽ được dán ở nhà thờ trong ba tuần, và họ sẽ có một đám cưới nhỏ tại Windsor.
Hai chị gái của Amanda, Sophia và Helen, đã vui mừng khi nghe được tin người em ruột của họ sắp sửa kết hôn. Chị hoàn toàn tán thành sự lựa chọn của em, và không thể che giấu niềm vui to lớn là em đã lưu tâm đến lời khuyên của chị, Sophia đã viết. Dựa theo tất cả những tin đồn, anh Hartley là một qúy ông sống trầm lặng và đáng kính, dòng dõi của anh ta thật đáng kính trọng, và tài sản của anh ta thì sung túc. Chị không còn nghi ngờ gì nữa cuộc hôn nhân này sẽ rất có lợi cho cả hai em. Tụi chị mong đợi chào đón anh Hartley vào gia đình mình, Amanda yêu dấu, và chị xin chúc mừng em về việc chọn chồng sáng suốt nhất …
Sáng suốt, Amanda thầm nghĩ với vẻ nực cười. Đó khó có thể là cái cách mà cô đã từng muốn miêu tả sự lựa chọn vị hôn phu của mình, nhưng tất nhiên nó là như vậy.
Hartley liếc nhìn quanh để chắc chắn họ không bị quan sát, rồi cúi xuống hôn trán cô. Amanda cảm thấy thật kỳ lạ khi bị hôn bởi một người đàn ông có râu, sự mềm mại của đôi môi anh được bao quanh bởi chòm râu cứng.
“Em làm anh hạnh phúc biết bao, Amanda. Chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo, phải không?”
“Đúng vậy,” cô nói với tiếng cười nhỏ.
Anh nắm lấy đôi bàn tay đeo găng của cô và siết lấy. “Cho phép anh đi tìm cho em chút rượu pân nhé. Rồi ta sẽ chia sẽ những giây phút riêng tư ở ngoài này--ở đây yên ắng hơn rất nhiều so với đám đông bên trong. Em đợi anh nhé?”
“Tất nhiên rồi, anh yêu.” Amanda trả lại cái siết chặt lên hai bàn tay anh, và thở dài khi cảm giác bất an tan biến. “Nhanh lên, Charles—Em sẽ nhớ anh nếu anh đi lâu đấy.”
“Anh sẽ đi thật nhanh,” anh đáp trả với giọng cười trìu mến. “Anh sẽ không đủ ngu ngốc để bỏ lại một người phụ nữ hấp dẫn nhất trong bữa tiệc ở một mình hơn vài phút.” Anh mở cánh cửa bằng kính dẫn vào phòng khách. Một loạt tiếng nhạc và cuộc chuyện trò quyện lấy anh khi bước vào, những âm thanh nhanh chóng bị nghẹn lại khi cánh cửa đóng lại một lần nữa.
Ủ rủ, Jack quan sát đám đông khách khứa ăn bận tao nhã trong phòng khách của ngôi nhà gạch đỏ của Thaddeus Talbot, và săn tìm bóng dáng thoáng qua của Amanda. Tiếng nhạc trôi dạt từ chỗ lùm cây nhỏ chạy dọc cho đến cuối phòng, một giai điệu dân gian vui vẻ của người Croatia mang đến cho những buổi tụ họp một bầu không khí vui nhộn.
Anh chán chường nghĩ đây là một buổi tối tốt đẹp cho lời tuyên bố đính hôn. Không nhìn thấy Amanda đâu cả, nhưng hình dáng cao ráo của Charles Hartley thì lại xuất hiện ở bàn giải khát.
Từng chút một trong con người anh đều chống đối về cái ý tưởng nói chuyện nhã nhặn với người đàn ông kia. Tuy vậy vì lý dó nào đấy chuyện đó dường như cần thiết. Anh buộc bản thân mình chấp nhận tình huống này giống như một quý ông, bất kể hành động đó có xa lạ với bản tính của anh như thế nào.
Ép buộc mặt mình khoác lên chiếc mặt nạ không biểu hiện cảm xúc gì, Jack tiến lại gần Hartley, người đang bảo anh hầu rót rượu pân có màu trái cây vào hai cái tá
“Chào buổi tối, Hartley,” anh rì rầm. Người đàn ông quay về phía anh, nét mặt to vuông vức của anh ta không có vẻ như bị quấy rầy, nụ cười của anh ta mềm mỏng giữa hàm râu bờm xờm. “Dường như tiếp theo phải là lời chúc mừng.”
“Cám ơn anh,” Hartley cẩn thận nói. Trong một thỏa hiệp ngầm, cả hai người rút lui khỏi bàn giải khát và tìm một góc vắng người mà họ sẽ không bị nghe lén. “Amanda nói với tôi cô ấy đến thăm anh sáng nay,” Hartley nhận xét. “Tôi đã nghĩ sau khi cô ấy báo tin anh sẽ …” Anh ta chợt ngừng lại, và trao cho Jack ánh mắt dò xét. “Nhưng anh hình như không phản đối về cuộc hôn nhân này.”
“Sao lại phản đối chứ? Tất nhiên tôi muốn điều tốt nhất cho cô Briars.”
“Và tình trạng này không làm anh khó chịu?”
Cứ nghĩ Hartley đang ám chỉ đến cuộc tình của mình với Amanda, Jack lắc đầu. “Không,” anh nói khi mỉm cười khó nhọc. “Nếu anh có thể bỏ qua việc này, thì tôi cũng vậy.”
Trông thật bối rối, Hartley nói bằng giọng thì thầm thận trọng. “Tôi muốn anh biết một chuyện, Devlin. Tôi sẽ cố làm tốt hết mức để khiến Amanda hạnh phúc và tôi sẽ là một người cha tuyệt vời đối với con của cô ấy. Có lẽ cách này dễ dàng hơn, khi không có anh dính vào
“Con,” Jack nhẹ nhàng nói, tia nhìn anh găm thẳng vào khuôn mặt người đàn ông kia. “Anh đang nói về cái quái gì thế?”
Hartley vẫn im thin thít, hình như dồn hết sự tập trung bất thường vào một điểm xa xa dưới sàn. Khi anh liếc lên, đôi mắt nâu nheo lại vì bị mất tinh thần. “Anh không biết, đúng không? Amanda bảo đảm với tôi là cô đã nói anh biết sáng nay mà.”
“Nói tôi biết cái gì? Rằng cô—” Jack ngừng sững lại vì hoàn toàn bối rối, tự hỏi tên Hartley đang muốn nói về chuyện chết tiệt gì. Sau đó anh đã ngộ ra. Đứa bé, đứa bé… Chúa nhân từ.
Tin tức ấy giống như một vụ nổ bên trong đầu anh, nó đốt cháy tất cả mọi tế bào và dây thần kinh. “Chúa ơi,” anh thì thầm. “Cô ấy có thai, phải không? Đứa con của tôi. Vậy mà cô ấy lại đi kết hôn với anh mà không hề nói tôi hay.”
Sự im lặng của Hartley là câu trả lời đầy đủ.
Đầu tiên Jack quá kinh ngạc nên chẳng cảm giác được bất cứ thứ gì. Rồi sau đó cơn thịnh nộ đã dấy lên, và sắc mặt đen tối quét qua khắp gương mặt anh.
“Có vẻ như Amanda rốt cục cũng không dám nói chuyện này với anh.” Lời thì thầm khe khẽ của Hartley đan xen qua cơn giận dữ đang lùng bùng trong đầu óc anh.
“Chết tiệt, cô ta phải dư sức làm được,” Jack thì thào. “Anh tốt hơn nên hoãn lại lời tuyên bố đính hôn của mình đi, Hartley.”
“Có lẽ tốt nhất là thế,” anh nghe Hartley nói. “Nói tôi biết cô ấy ở đâu.”
Hartley chỉ chỗ cho anh, và Jack sải bước đi tìm Amanda, tâm trí anh đang sôi lên sùng sục với những ký ức khó chịu. Anh đã có quá nhiều kí ức về những đứa trẻ bất lực đấu tranh để tồn tại trong một thế giới tàn nhẫn. Anh đã cố gắng bảo vệ chúng—anh thậm chí còn mang vết tích của những nỗ lực đó trên thân thể mình. Nhưng kể từ đó, anh chỉ muốn chịu trách nhiệm về bản thân mình. Cuộc đời anh là của chính anh, được giải quyết bằng những cách thức của riêng anh. Đối với một người không muốn lập gia đình, thì né tránh định mệnh như vậy đã là một chuyện khá giản đơn.
Cho đến bây giờ.
Chuyện Amanda đã cố cắt đứt với anh một cách dứt khoát khỏi tình huống này thật đáng tức điên lên. Cô hoàn toàn biết rõ anh không muốn chấp nhận những rủi ro trong hôn nhân cùng tất cả mọi thứ đi kèm với nó. Có lẽ anh thậm chí nên biết ơn việc cô hoàn toàn giải khỏi trách nhiệm. Nhưng sự biết ơn là thứ cuối cùng anh cảm nhận được. Lòng anh tràn ngập sự giận dữ và chiếm hữu, và một nhu cầu nguyên sơ đòi phải có cô lần nữa và mãi mãi.