Hạnh Phúc Có Thật Không?

Chương 27: Chương 27




Cao Quỳnh Phương trở vào kí túc xá, nhìn một lượt khắp căn phòng, từng món đồ quen thuộc, từng kỉ niệm của tuổi học trò, hôm nay, bây giờ sẽ chính thức khép lại. Cao Quỳnh Phương xách hành lý ra khỏi phòng, bước chân bỗng trở nên nặng nề, nước mắt chưa kịp khô lại rơi xối xả, dù luyến tiếc, dù không nỡ, cô vẫn phải ra đi.

Ngồi trên xe, nhìn lại cái nơi mà mình đã sống mấy nghàn ngày qua, Cao Quỳnh Phương giơ bàn tay muốn giữ lại nhưng chỉ có thể dừng lại trong hư không. Còn nhớ những ngày chân ước chân ráo bước lên cái đất Sài Gòn, hầu như đêm nào cô cũng khóc vì nhớ quê, cũng đã từng căm hận cái mảnh đất bộn bề lo toan, xảo trá này, vậy mà giờ đây khi sắp phải rời xa Cao Quỳnh Phương lại tiếc nuối. Móc điện thoại trong túi, Cao Quỳnh Phương nhấn một dãy số quen thuộc…

“Có chuyện gì vậy?” – Giọng nói khẽ khàng của Dương Băng Vũ vang lên trong điện thoại.

Cố trấn tĩnh bản thân, kiềm nén giọng nghẹn ngào, Cao Quỳnh Phương thở ra một cái, lấy tâm trạng bình thường nhất có thể để trả lời “Mình nhận được một học bổng bên Mỹ, nên mình phải qua đó một chuyến.”

Dương Băng Vũ nghe Cao Quỳnh Phương cuối cùng cũng hoàn thành được mơ ước dù rất vui mừng nhưng vẫn có chút buồn vì Cao Quỳnh Phương phải lập tức rời đi nên giọng nói có chút thất vọng “Vậy chút mừng cậu, qua đó phải giữ gìn sức khỏe.”

“Mình đã trích một phần tiền học bổng để thanh toán viện phí cho Diệu Diệu, cậu không cần lo nữa.” Dừng một chút Cao Quỳnh Phương nói tiếp “Còn nữa, nếu Khải Phong đến tìm mình, cậu cứ nói là không biết, mình không muốn anh ấy đau buồn.”

“Mình …biết ….rồi” – Dù chỉ qua điện thoại nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn có thể nghe rõ tiếng nức nở ở đầu dây bên kia của Dương Băng Vũ.

“Sắp tới giờ lên máy bay rồi, mình cúp máy đây.”

“Sớm trở về.”

Cao Quỳnh Phương không trả lời, cô chỉ thoáng ‘ừm’ một tiếng, lần này rời đi ngay cả bản thân cô cũng không biết là bao lâu, làm sao có thể hứa hẹn. Cánh cửa sân bay khép lại, nhưng lại mở ra một tương lai mới cho Cao Quỳnh Phương, một ngày mai không nỗi đau, không tình yêu…chỉ có duy nhất một và chỉ một thứ mang tên ‘THÙ HẬN’.

“Tạm biệt Sài Gòn.” – Cao Quỳnh Phương khẽ nói thầm trong lòng, dù không biết là bao lâu nhưng chắc chắn sẽ có một ngày cô trở về, đòi lại những tổn thương mà hôm nay mình phải gánh chịu.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Quá khứ khép lại, tiếng sấm vang rền kéo Dương Băng Vũ trở lại hiện thực. Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, Lâm Khải Phong vẫn bình tĩnh, tay thản nhiên đút vào túi quần, đôi mắt xa xăm vô định, phong thái lãnh đạm đến rợn người, thời gian đã rèn giũa anh từ một anh chàng thiếu niên bốc đồng thành một người đàn ông chững chạc, nhưng cũng để lại trên người anh rất nhiều vết thương không thể nào lành.

Trời lại bắt đầu mưa, một trận mưa như trút nước. Là mưa mang Lâm Khải Phong và Cao Quỳnh Phương đến bên nhau nhưng cũng là mưa cuốn họ về hai phương trời cách biệt, Lâm Khải Phong đưa tay hứng những giọt mưa ngoài hiên, lúc đầu chúng ngoan ngoãn yên phận trong lòng bàn tay nhưng một khắc sau lại ồ oạt kéo nhau chảy ra ngoài chỉ còn sót lại một cảm giác lạnh buốt, lạnh từ da thịt tới trái tim. Mải mê đắm chìm với mưa khiến Lâm Khải Phong quên mất sự tồn tại của Dương Băng Vũ, đến khi cô nghe điện thoại xong quay lại thì…

“Đi thôi.” – Dương Băng Vũ nắm cánh tay Lâm Khải Phong toan kéo đi, giọng nói vô cùng gấp rút. Nhưng anh lại giãy ra, Dương Băng Vũ quay lại sững sỡ nhìn Lâm Khải Phong, cô không nhìn thấy được suy nghĩ của anh, bởi đôi mắt không thấy đáy của Lâm Khải Phong giờ lại vô cùng lạnh lẽo, Dương Băng Vũ bất lực, cố gắng nói những lời cuối cùng “Đi hay không tùy anh…nhưng đây sẽ là lần cuối cùng.” Rồi Dương Băng Vũ bỏ ra ngoài, mặc Lâm Khải Phong một mình trơ trọi giữa căn nhà trống.

Dương Băng Vũ vừa bước tới đầu cầu thang đã thấy được Triệu Minh Minh giàn giụa nước mắt, khó nhọc nấc lên từng tiếng, còn Trình Tử Khiêm bất lực ngồi bệt xuống đất, cô như không tin vào mắt mình, Trình Tử Khiêm đang khóc. Không thể nào, Dương Băng Vũ như hóa đá tại chỗ, bước chân cứng ngắc khó khăn lắm mới tới được phòng hồi sức đặc biệt, Lê Quốc Khánh đang nắm chặt bàn tay trắng bệt của Cao Quỳnh Phương, tuy Cao Quỳnh Phương cố gắng mỉm cười nhưng Lê Quốc Khánh lại khóc đến thương tâm, từng giọt men theo bàn tay xương xốc của Cao Quỳnh Phương rơi xuống nền gạch lạnh giá. Dương Băng Vũ đẩy mạnh cửa lao vào.

“Cậu tới rồi.” – Dù yếu ớt nhưng Dương Băng Vũ lại nghe được niềm vui trong giọng nói Cao Quỳnh Phương, không phải đó là mãn nguyện.

“Anh, em muốn nói chuyện với Vũ.” – Cô quay sang Lê Quốc Khánh bên cạnh mình thầm thì.

Khi tiếng đóng cửa một lần nữa vang lên, Cao Quỳnh Phương giơ tay về phía Dương Băng Vũ ý bảo Dương Băng Vũ ngồi bên cạnh cô.

“Vũ à, mình thấy dì Trần rồi.” – Cao Quỳnh Phương cất giọng ấm áp nói với Dương Băng Vũ, đôi mắt như ẩn hiện ý cười hướng về khoảng không trên đầu.

“Cậu nói cái gì vậy? Ai cho cậu chết chứ? Cao Quỳnh Phương mình quen lại yếu ớt như vậy sao? Cậu phải sống để đợi Khải Phong, mình tin chỉ cần cậu chịu đợi anh ấy sẽ tới.”

Cao Quỳnh Phương nhìn Dương Băng Vũ bằng đôi mắt mong chờ “Mình nợ Tử Khiêm rất nhiều, nếu là chị em tốt, thay mình trả cho anh ấy.”

Dương Băng Vũ cương quyết lắc đầu “Nợ nần của cậu tự mình đứng dậy để trả đi.”

Đặt bàn tay còn lại của mình lên tay Dương Băng Vũ, Cao Quỳnh Phương nói trong bất lực “Nợ của Khải Phong cả đời mình còn chưa trả nổi, cậu nói mình làm sao trả được cho Tử Khiêm?”

“Phải, em chưa trả xong, nên phải tiếp tục sống để trả cho anh.”

Nhìn thấy Lâm Khải Phong, Dương Băng Vũ mừng rỡ buông tay Cao Quỳnh Phương đi ra ngoài, hi vọng dường như lại một lần nữa được thắp lên. Lâm Khải Phong ngồi ngay vị trí Dương Băng Vũ vừa ngồi, đôi mắt mạnh mẽ của anh nhìn thẳng vào đôi mắt không sức sống của Cao Quỳnh Phương, suốt cuộc đời, họ vẫn luôn tồn tại ở hai cực xa nhau như vậy, muốn hòa chung một nhịp thậm chí còn khó hơn cái chết.

“Có thể ôm em lần cuối không?” – Cao Quỳnh Phương nói chuyện cũng dần khó khăn, nhưng ánh mắt ấm áp hướng về anh là không thay đổi.

Lâm Khải Phong ngồi lên chiếc giường trắng, xốc Cao Quỳnh Phương lên để cô tựa vào lòng mình. Lúc này, cô nghe được nhịp đập của trái tim anh, có thể cảm nhận được nó đang thét gào, đang đau đớn, đang rỉ máu nhưng dù khó khăn cách mấy, con tim này cũng ngốc ngếch yêu cô.

“Anh xin lỗi.” – Nỗi đau này anh không thể mãi trốn tránh, càng trốn vết thương chỉ càng thêm sâu, thà rằng tự mình đối diện ít ra anh vẫn còn cơ hội ôm cô vào lòng.

Cao Quỳnh Phương khó nhọc lắc đầu, giọng nói đứt quãng “Thù hận hôm nay là lỗi của số mệnh nhưng yêu anh đậm sâu là lỗi của em.” Cao Quỳnh Phương đan tay mình vào tay Lâm Khải Phong, rồi siết chặt không chút kẽ hở, đây là quyết tâm cuối cùng mà cô dành cho anh “Nhưng điều em sai lầm nhất…chính là chưa bao giờ hối hận về lỗi lầm của mình.” Giọng nói Cao Quỳnh Phương nhỏ dần cho đến khi tan vào hư vô.

Lâm Khải Phong nhẹ nhàng đặt Cao Quỳnh Phương nằm xuống, bàn tay khẽ vuốt ve từng đường nét khuôn mặt cô “Sai lầm của chúng ta không phải là đã yêu…mà là đã từng bỏ cuộc.” Anh đứng lên dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán Cao Quỳnh Phương “Nghàn vạn kiếp sau, anh mãi mãi đợi em…”

Ba tháng sau....

“Lâm tổng, luật sư Hoàng tìm.” – Cô thư ký yểu điệu lên tiếng, cô gái từ lúc vào công ty tới nay, lúc nào cũng ôm hy vọng lay chuyển được Lâm Khải Phong, không thể nào biết được cô ta đã mất bao nhiêu tiền bạc cho việc ‘trùng tu bản thân’, vậy mà chỉ một cái liếc nhìn Lâm Khải Phong cũng không ban tặng cho cô ta.

“Mời cô ấy vào.” – Giống như lúc này, giọng nói nhàn nhạt không cảm xúc, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘vô cảm’.

Tiếng giày cao gót của Hoàng Kỳ Kỳ nện xuống sàn phá vỡ không gian tĩnh lặng trong văn phòng. Cô bước đến bàn làm việc của Tổng giám đốc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lâm Khải Phong, rồi lôi một sấp văn kiện trong túi xách ra.

“Theo như ý muốn của Mandy, toàn bộ ba mươi phần trăm cổ phần của cô ấy trong Thiển Vũ sẽ được chuyển cho anh, và hiển nhiên anh sẽ là cổ đông lớn nhất, danh chính ngôn thuận trở thành Chủ tịch Hội đống quản trị của Thiển Vũ.” Hoàng Kỳ Kỳ đưa một chiếc chìa khóa cho Lâm Khải Phong “Còn cái này là tủ bảo hiểm của cô ấy, giờ cũng là của anh.” Hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, Hoàng Kỳ Kỳ không muốn nán lại một phút giây nào trong căn phòng lạnh lẽo cùng với người đàn ông vô tình này, cô nhanh chóng đứng lên rời khỏi.

Lâm Khải Phong bỏ sấp văn kiện qua một bên vì đối với anh có hay không số cổ phần này cũng không còn quan trọng nữa, điều anh quan tâm chính là chiếc chìa khóa mà Hoàng Kỳ Kỳ vừa đưa. Lâm Khải Phong nhìn chiếc chìa khóa chằm chằm rồi lấy áo vest và chìa khóa xe, đi ra ngoài. Không lâu sau, xe của Lâm Khải Phong đã dừng lại trước công ty bảo hiểm, anh nhanh chóng đi vào. Bước đến chiếc tủ có ghi số 1910, dễ dàng tra chìa khóa vào ổ, Lâm Khải Phong xoay chìa khóa, cánh cửa tủ mở ra….

Cặp giày thủy tinh vẫn sáng bóng, cặp nhẫn cưới vẫn ánh lên tia hạnh phúc , giấy đăng ký kết hôn còn nguyên màu con dấu đỏ của phòng công chứng, mọi thứ chỉ như mới hôm qua, còn cô ở đâu? Nỗi đau tưởng chừng đã lắng xuống đáy sâu con tim lại trỗi dẫy mạnh mẽ, khóe mắt Lâm Khải Phong lại bắt đầu cau cay, anh nhớ cô. Lâm Khải Phong gom tất cả vào trong thùng giấy rồi trở về nhà. Đây là căn nhà sau khi kết hôn Lâm Khải Phong đã mua, trước đây khi Cao Quỳnh Phương rời xa anh, anh rất sợ bước vào đây vì nó khiến anh nhớ đến cô, nhưng đến khi định bán đi thì anh lại hủy vào phút chót, bởi Lâm Khải Phong cần hơi ấm, cần những kí ức về Cao Quỳnh Phương.

Lâm Khải Phong sắp xếp những vật trong thùng giấy về vị trí vốn có của nó, khi đã ngỡ rằng cạn đáy, một cái hộp màu đỏ tươi khắc hai chữ ‘ÔNG XÃ’ rơi vào tầm mắt anh. Lâm Khải Phong cầm chiếc hộp lên, ngồi xuống ghế sô fa, nhàn nhã mở nắp hộp. Bên trên lớp xốp trắng là một thẻ nhớ nhỏ màu đen. Lâm Khải Phong cầm thẻ nhớ tra vào ổ nhớ của ti vi rồi quay lại sô fa, bật điều khiển.

Một cô gái đứng dưới ánh nắng ráng chiều ấm áp, gió thổi làm mái tóc óng ả tung bay, cô nở nụ cười tươi rói nhìn vào máy quay.

“Ông xã, anh đang làm gì vậy? Có nhớ em không?” – Cao Quỳnh Phương nũng nịu nói trên màn ảnh, vậy mà Lâm Khải Phong lại tưởng như cô đang bên cạnh mình, mỗi ngóc ngách trong căn nhà đều là hơi ấm của cô, mỗi tế bào trên người anh đều là hình ảnh của cô. Chỉ một chữ ‘Đau’.

“Anh à, chúng ta đã có em bé rồi, sáng nay em đi khám, bác sĩ nói baby phát triển rất tốt. Ông xã, em rất thích cảm giác này, em muốn làm mẹ, muốn cho con chúng ta một gia đình hạnh phúc. Em bỏ xuống thù hận, chúng ta làm lại từ đầu nhé anh! Cho anh biết một bí mật… Em yêu anh, ông xã.”

Màn hình ti vi đen lại bằng nụ cười hạnh phúc của Cao Quỳnh Phương, nhưng Lâm Khải Phong lại đau không ngôn từ nào diễn tả được. Anh chưa từng biết, chưa từng biết cô đã từng hi vọng, từng vì anh mà gạt bỏ thù hận, từng muốn cùng anh bắt đầu lại, nên anh đã nhẫn tâm đạp đổ, nhẫn tâm nhìn cô té xuống mà không đỡ lên, nhẫn tâm khiến họ không cách nào tiếp tục. Lâm Khải Phong anh có tư cách gì để trách Cao Quỳnh Phương từ đầu tới cuối đều do anh gieo rắc nỗi đau lên người cô, anh có tư cách gì mà nói rằng mình yêu Cao Quỳnh Phương.

Lâm Khải Phong ngã xuống nền nhà, vai va vào cạnh bàn đỏ cả lên, vô tình làm rớt chiếc hộp vừa nãy, lớp xốp bên trên bị bong ra để lộ một cuốn sổ bên dưới. Lâm Khải Phong vội gỡ lớp xốp ra, giải thoát cho quyển nhật ký lâu nay luôn bị giam cầm dưới đáy hộp, cũng là giải thoát cho nỗi lòng của Cao Quỳnh Phương bấy lâu nay luôn bị chôn vùi trong thù hận. Lâm Khải Phong giở trang đầu tiên của quyển nhật ký, nỗi đau lại dấy lên, tàn phá trái tim…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.