Phương Hạo thức giấc thì đã là chiều tối, anh quơ tay lại thấy bên cạnh trống trải liền hốt hoảng đứng bật dậy, Phương Hạo tỉnh cả ngủ, anh nhạn chân đi khắp nhà tìm cô cảm giác bất an ngày một dâng lên, anh sợ, anh thật sự sợ cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa.
Anh cầm áo khoác lên mở cửa đi tìm cô và Khải Trạch, tâm trạng anh lúc này rối bời, khắp cả phòng ngủ anh cũng không thấy cô tất cả căn nhà đều không thấy, anh còn không kịp chảy lại đầu tóc đã chạy ra ngoài tìm cô.
Vừa chạy đến cầu thang bộ đi ra ngoài, lại nghe tiếng của cô và Khải Trạch đang trò chuyện, anh vội chạy nhanh xuống, vừa thấy cô liền ôm chầm lấy, gục mặt vào vai cô.
Lạc Y Sương bất ngờ đứng bất động mất một lúc, Khải Trạch bên cạnh thắc mắc hỏi “ Daddy làm sao vậy? ”
“ Hai người đi đâu vậy? ” Phương Hạo lúc này mới buông cô ra bế Khải Trạch lên tay, nhỏ giọng nói.
“ Đi chợ, anh bị sao vậy? ” Lạc Y Sương nhìn thấy anh đầu tóc rối bù đã vội chạy ra ngoài, chân còn kh kịp mang giày mà chỉ mang đôi dép lê, liền lên tiếng hỏi.
Phương Hạo như đứa trẻ nhỏ sợ mất mẹ, anh cầm lấy những túi đồ trên tay cô sau đó mới lên tiếng “ Anh thức dậy không thấy em và con đâu, anh sợ em lại rời bỏ anh một lần nữa ”.
“ Daddy đừng sợ ” Khải Trạch vuốt vuốt khuôn mặt lo lắng của anh nói.
“ Về nhà nấu cơm tối ” Lạc Y Sương không nói gì đến nữa chỉ quăn một câu sau đó cất bước.
Anh cũng xách túi đồ, trên người còn bế thêm Khải Trạch, lủi thủi đi theo phía sau cô, anh khi nãy đã rất sợ, một lần đối với anh là quá đủ rồi, anh không muốn để cô rời khỏi anh thêm một lần nào nữa.
Phương Hạo vào nhà liền đi lẽo đẽo theo cô như một cái đuôi, Lạc Y Sương thật sự chịu không nổi nữa lạnh lùng nói “ Anh làm gì vậy? ”
“ Đi theo giữ em ” Phương Hạo hôn lên trán cô nói.
Lạc Y Sương đẩy anh ra với Khải Trạch còn cô đi nấu cơm, cô thật sự quá mệt mỏi rồi, anh cứ như con nít ấy, chẳng hiểu nổi, nhưng dáng vẻ sợ hãi của anh lúc nãy lại hiện lên trong đầu cô, đây là lần đầu tiên cô thấy anh khẩn trương đến thế, là anh sợ mất cô thật sao?
Vừa nấu xong cơm tối thì Vy Vy và cả Chu Hạc Hiên laii ghé qua, đáng lẽ ra Hạc Hiên phải ở nhà, nhưng anh ta thấy Vy Vy đi liền sợ cô trốn đi mất nên mới khổ sở xin cô lẽo đẽo theo, sắc mặt của Chu Hạc Hiên tốt bao nhiêu thì sắc mặt Vy Vy khó coi bấy nhiêu.
“ Dì Vy Vy ” Khải Trạch chạy lại ôm chầm lấy Vy Vy, Vy Vy vui vẻ thơm lên má cậu bé.
Khiến Chu Hạc Hiên chỉ biết ngồi nhìn với nét mặt ganh tị, thằng nhóc đó vậy mà lại được cô ấy hôn, còn ông đây bị lạnh nhạt.
“ Tiểu Hạo! Thằng nhóc đó là con trai cậu sao? ”
“ Ừ ” Phương Hạo lạnh lùng nói ra đúng một từ.
“ Đáng ghét i chang cậu ” Chu Hạc Hiên sắc mặt khó coi vô cùng, khi Khải Trạch ôm Vy Vy khư khư còn được cô đối xử cực kỳ dịu dàng.
Vy Vy nghe Hạc Hiên nói liền quay sang liếc xéo mắng anh một cái “ Anh mà nói nữa, có tin tôi đá anh ra khỏi đây không? ”
“ Đừng! Anh không nói, không nói nữa đừng đuổi anh ” Chu Hạc Hiên lúc này liền lên tiếng chặn lại trước khi bị đá đích, anh không muốn rời khỏi đây khi không có cô.
“ Ngu ngốc ” Phương Hạo nói xong liền đứng lên đi vào bếp cùng với Lạc Y Sương dọn thức ăn, anh không muốn ở lại nhìn mặt cái tên vô dụng này thật tức chết.
Lạc Y Sương cũng để anh dọn, Phương Hạo để không đứng yên nhìn chứ không cho cô dọn ra, anh tự tay thay cô làm, Lạc Y Sương vừa cuối xuống Phương Hạo liền thuận tiện mà hôn lên má cô một cái khiến Lạc Y Sương đỏ hết cả mặt.
“ Daddy con cũng muốn hôn ” Khải Trạch trong lòng Vy Vy gọi anh, mắt cậu bé được Vy Vy dùng tay che lại, nhưng bị cậu tách ngón tay ra để mà xem cảnh vừa rồi.
Khải Trạch chạy lại anh chỉ chỉ vào má, ý bảo anh cũng hôn cậu bé một cái, cô bị nhìn thấy liền ngại ngùng đỏ mặt, còn thằng nhóc này chọc nữa, Lạc Y Sương bế cậu lên, nhéo mũi một cái ân cần nói.
“ Rửa tay ăn cơm đừng lu bu ”
Khải Trạch bĩu môi nhìn cô, nhưng cũng đi rửa tay rồi bay vào lòng Phương Hạo ngồi.
Suốt buổi cơm tối chỉ có Y Sương và Vy Vy trò chuyện, Chu Hạc Hiên vừa nói câu nào liền bị Phương Hạo chặn lại khiến cậu im bặt, còn Phương Hạo vẫn như thường lệ, chăm chỉ đút cơm cho Khải Trạch, thằng bé vậy mà cũng binh Phương Hạo, Hạc Hiên vừa mắng Phương Hạo thằng bé đã chạy đi mách Y Sương khiến cô cũng bất lực theo, Phương Hạo thì lại vô cùng vui vẻ với cách làm này của cậu bé.