Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em

Chương 8: Chương 8: Hướng Dương




Lạc Y Sương muốn đi làm nhưng Phương Hạo không cho, còn bắt cô nếu có thể thì nghĩ đi làm ở nhà luôn cũng được, nhưng ở nhà thật sự rất chán

” Em thật sự khoẻ rồi ” Lạc Y Sương tha thiết cầu xin anh cho cô đến công ty

“ Tôi không biết, ở nhà dưỡng bệnh đi nếu không mai mốt lại đổ bệnh ” Phương Hạo thẳng thừng từ chối

Lạc Y Sương chỉ biết ngậm ngùi im lặng, không nói gì nữa, cô quay lưng bỏ vào phòng. Nếu không được đến công ty vậy thì cô đi chơi vậy. Phương Hạo cũng không để ý mà lái xe đi làm

Còn cô nói đi chơi như vậy chứ lại không biết đi đâu, đành ở nhà, phía bên nhà có một khoản trống nhỏ, cô nhìn một lúc nếu trồng hoa lên sẽ rất đẹp, Lạc Y Sương rất thích Hướng Dương nên cô sẽ trồng nó lên đây

“ Quản gia cháu trồng hoa ở đây được không ạ ” Lạc Y Sương nhìn quản gia nói, tay cô còn chỉ vào cái sân nhỏ bên nhà

“ Được chứ cứ tùy ý phu nhân ạ ” Quản gia mỉm cười gật đầu bà rất thích cô lễ phép hiền lành lại rất dễ thương hoà đồng với mọi người, người làm trong nhà ai cũng thích cô vì những khi rảnh cô không gì làm liền đi năn nỉ cho cô phụ

Lạc Y Sương mỉm cười rất tươi gật đầu, cô đi mua những cây giống Hướng Dương về trồng. Cô bắt tay vào làm ngay vào ngày hôm nay, nhưng nhiều quá chỉ sợ không kịp làm xong

Mọi người trong nhà những người xong việc liền ra phụ cô một tay, bọn họ rất thích cô nhất là Tiểu Mỹ lúc nào cô bé cũng rất lo lắng cho cô

“ Thiếu phu nhân chị đi nghĩ đi để em làm cho ” Tiểu Mỹ thấy trời nắng như vậy ở ngoài này không tốt liền nói với cô

“ Không cần đâu cũng sắp xong rồi ” Lạc Y Sương lắc đầu với Tiểu Mỹ sau đó liền tiếp tục trồng hết những cây giống còn lại . Đọc truyện tại ( t r ù m t r u у ệ Л . V N )

Vừa xong cũng đến lúc nghĩ trưa. Hôm nay cô phụ quản gia nấu bữa trưa, lúc sáng Phương Hạo cũng không ăn sáng, vậy nên cô cũng muốn gửi cơm đến công ty cho anh

Cô nấu rất nhiều món, sau đó cẩn thận để trong hộp giữ nhiệt rồi căn dặn tài xế mang đến cho anh.

Phương Hạo ở công ty đang ký đống hồ sơ của ngày hôm qua, trợ lý của anh liền lên thông báo

“ Phương Tổng! Thiếu Phu Nhân gửi cơm trưa đến cho cậu ”

Phương Hạo không nhìn đến chỉ lạnh lùng nói một câu, khiến cậu trợ lý liền thấy tiếc nuối

“ quăng thùng rác đi ”

Cậu trợ lý ngơ ngác, cơm của vợ mà lại bảo anh quăng thùng rác sao? Phương Tổng xem ra quá lạnh lùng rồi

“ Cậu còn đứng đó làm gì? Lời tôi nói không lọt vào tai à? ” Phương Hạo ngước lên vẫn thấy cậu trợ lý cầm hộp giữ nhiệt đứng ngây ra đó

Trợ lý anh liền giật mình quay sang gật đầu nhìn anh “ Xin lỗi Phương Tổng tôi đem bỏ ngay đây ạ ”

Cậu trợ lý nhìn hộp cơm đầy tiếc nuối, nhưng lệnh của sếp không cải lại được, với cả anh theo Phương Hạo rất lâu cũng rất hiểu anh, anh rất ghét những người làm trái ý anh, nên dù có tiếc đến mấy anh cũng không được rớ đến

Phương Hạo cũng rất khó chịu, rõ ràng anh không có tình cảm với Lạc Y Sương nhưng tại sao? những hành động gần đây của anh rất lạ, anh cứ cảm giác như ai đó đang điều khiển cơ thể mình. Anh thật sự muốn kết thúc cuộc hôn nhân này sớm, nhỡ như cô ấy quay lại anh biết phải giải thích thế nào, cô ấy sẽ buồn, sẽ khóc sướt mướt lên cho mà xem

Cho dù cô ấy vì người khác bỏ rơi anh, anh cũng chưa bao giờ quên cô ấy, chỉ cần cô ấy quay lại xin lỗi mong anh tha thứ. Phương Hạo anh sẽ bỏ qua mọi chuyện, vì anh yêu cô ấy từ đầu đến cuối chỉ yêu cô ấy. Những suy nghĩ của Phương Hạo ngày hôm nay sẽ khiến anh sau này muốn hối hận cũng không còn kịp nữa, bởi có những thứ bản thân đánh mất rồi không thể trở lại được nữa

Ở nhà Lạc Y Sương vẫn nghĩ anh sẽ săn cơm trưa cô gửi đến, cô còn nghĩ anh sẽ rất vui nữa. Nhưng cô sẽ không biết được hộp cơm do chính tay mình làm lại được bỏ đi, cũng không biết được bản thân sẽ đối mặt với tình yêu đau khổ này, cũng không bao giờ ngờ được rằng bản thân có ngày phải bỏ đi đoạn tình cảm thuở nhỏ này

Có biết tại sao cô lại thích hướng dương không? Vì nó rất đẹp, nhưng đặc biệt ở chổ là ý nghĩa của loài hoa ấy, nó tượng trưng cho sự chân thành. Như người ta vẫn hay nói Hướng Dương luôn hướng về mặt trời giống như chúng ta luôn hướng về nơi có người mình yêu. Dù mặt trời có rực rỡ, chói chang, nóng bức đến thế nào đi nữa, những bông hoa Hướng Dương vẫn luôn lặng lẽ hướng về phía mặt trời

Lạc Y Sương cũng như những bông hoa Hướng Dương đó, vẫn luôn hướng về phía anh, dù anh không hề đáp lại tình cảm của mình, nhưng cô vẫn âm thầm hướng về anh mặc cho có bao nhiêu sự phủ phàn, tổn thương, tàn nhẫn của anh ban cho cô cũng không màng tới. Nhưng cô nào biết được tình yêu này sẽ không có kết quả đẹp, cũng sẽ khiến cô hối hận, sẽ khiến cô không còn là chính mình, khiến cô bỏ lại tất cả mọi thứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.