Hạnh Phúc Giữa Những Kẽ Tay

Chương 5: Chương 5




Người nhà họ Phương lớn bé lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Diệp đã bị vẻ ngoài nhu thuận động lòng người, ngoan ngoãn dễ bảo của cậu cuốn hút, không kìm được mà đem lòng thương yêu.

Đặc biệt là cha Phương, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Diệp đã lập tức lôi kéo cậu vào nhà kính, lấy ra một chậu lan cực phẩm, không chút do dự đưa ngay cho Tiểu Diệp.

Hành động này khiến Phương Thiên cũng giật mình kinh ngạc. Anh đã sớm biết Tiểu Diệp rất dễ được lòng người khác, thế nhưng thậm chí ngay cả cha Phương xưa nay khó tính nhất nhà cũng phân biệt đối xử với Tiểu Diệp, quả thực nằm ngoài dự liệu của anh. Huống chi, phải biết rằng, lan trong nhà này là cục cưng thuộc sở hữu của cha Phương, có loại được người ta trả giá đến 80 vạn tệ, ông còn chưa thèm liếc mắt, còn mắng người đó là thở ra toàn mùi tiền, căn bản không xứng trồng lan.

Hiện tại, chưa tính chuyện ông đem cây lan mình yêu quý cho Tiểu Diệp, còn nói cái gì mà “thằng nhỏ này thoạt nhìn đã thấy rất ngoan ngoãn, khí chất tốt đẹp, đưa cây lan cho nó, nhất định nó sẽ chăm sóc tốt. Người khác thì thôi đi, rặt là đem mẫu đơn cho trâu ăn (1), không biết thưởng thức.”

Cha Phương nhiệt tình như vậy khiến Tiểu Diệp có chút bối rối, không thể làm gì khác hơn là cây hoa lan, mở to đôi mắt lòng đen lòng trắng rõ ràng nhìn Phương Thiên, nói khẽ, “Nhưng em không hiểu lắm về hoa lan, như vậy…”

“Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì.” Cha Phương cướp lời, vung tay tỏ ra rộng lượng, “Ba tuyệt đối tin vào mắt nhìn người của mình. Muốn trồng được lan đẹp cần có tố chất trời sinh. Năm đứa con của ba chẳng đứa nào có thiên chất này, mà ba vừa gặp con đã biết ngay, con tuyệt đối là người thích hợp. Bồn lan này coi như là quà gặp mặt của ba cho con. Dù con làm nó chết cũng có ba đây thay con chịu trách nhiệm. Không cần sợ.”

“Cảm ơn ba.” Ông đã nói đến nước này, lại là quà của bậc lão thành, Tiểu Diệp đương nhiên không tiện chối từ, ngoan ngoãn gật đầu, cam đoan nói, “Con nhất định sẽ cố gắng.”

“Được rồi, được rồi. Đừng lôi kéo Tiểu Diệp lan dài lan ngắn nữa.” Mẹ Phương tỏ vẻ chịu không nổi, lắc đầu, tay kéo Tiểu Diệp qua, “Tới dùng cơm đi. Mẹ và vú Trương làm rất nhiều đồ dễ ăn cho con. Nhìn con gầy quá, làm người ta thương xót, chờ ăn cơm xong cho anh Phương con dẫn về phòng nha. Chị Phương Viên và Phương Lăng tự mình dọn phòng cho con đó. Hai con bé này, bình thường bảo chúng nó làm việc còn khó hơn lên trời. Chỉ có Tiểu Diệp con mới khiến bọn nó tự tay dọn dẹp. Nhân tiện, con xem quần áo trong tủ có thích không. Hai đứa chúng nó tư duy cả ngày mới ra, lòe loẹt thấy ghê, nhưng nghe nói tiêu thụ cũng không tệ lắm. Nếu con không thích, mẹ và vú Trương sẽ đưa con ra cửa hàng mua cái mới.”

Mẹ Phương nói một tràng, Tiểu Diệp ngoan ngoãn lắng nghe, nhẹ nhàng cười trong khi hai cô gái sinh đôi Phương Viên và Phương Lăng chờ nửa ngày thấy nhắc đến tên mình:

“Mẹ, cái gì mà y phục loè loẹt chứ?”

“Bọn con là thiết kế thời trang. Mẹ bảo là gì cơ?”

“Còn cái gì mà “tiêu thụ cũng không tệ lắm?” Đồ bọn con thiết kế rất đắt hàng, mẹ biết không? Thật là coi thường người ta mà.”

“Đúng, đúng. Để mẹ với vú Trương đưa Tiểu Diệp đi mua quần áo? Đừng dọa con chứ. Mẹ tưởng Tiểu Diệp năm nay mấy tuổi ? Mẹ tính biến em ấy thành ông cụ non à?”

Hai cô gái sinh đôi, mỗi người một câu, nhất thời khiến mẹ Phương không lời nào để nói, chỉ có thể kiên trì cãi chày cãi cối, “Sao nào? Hai đứa là do mẹ sinh ra, giờ không bảo được nữa hả? Toàn thích làm chuyện quái gở. Dám làm xấu Tiểu Diệp, cẩn thận mẹ cho mấy roi.”

“Sẽ không đâu. Chị Phương Viên và chị Phương Lăng xinh đẹp như vậy, chắc chắn thiết kế được, sẽ không làm con xấu đâu.”

Tiểu Diệp thấy Phương Viên và Phương Lăng trợn mắt, thở phì phì, vội vàng hoà giải.

“Bọn chị đi lấy đồ cho em, muốn xem không?”

Phương Viên và Phương Lăng đồng loạt quay đầu lại, trừng mắt hỏi Tiểu Diệp. Ánh mắt ám chỉ “em dám nói không, chẳng hóa ra lời vừa xong là vô nghĩa”.

“Cảm ơn chị Viên, chị Lăng.” Bị ám chỉ lộ liễu đến thế, Tiểu Diệp đương nhiên phải thỏa hiệp, “Em muốn. Em muốn.”

“Ngoan. Đúng là bé ngoan.”

“Nhìn đã thấy khiến người ta yêu thích.”

Nhận lễ vật mà khó xử thế này đúng là lần đầu thấy. Phương Thiên buồn cười nhìn Tiểu Diệp nghĩ thầm. Nếu không biết Phương Viên và Phương Lăng thiết kế gì đó không đến nỗi quá tệ, anh nhất định sẽ đứng ra hoà giải. Anh không muốn Tiểu Diệp của mình bị Phương Viên và Phương Lăng biến thành quái nhân. Ủa? “Tiểu Diệp của mình? Sao mình lại có ý nghĩ này?

“Hai đứa bay có tiền đồ sáng lạn ha?” Phương Địa nãy giờ vẫn đứng một bên không thể nhịn được nữa cười ha ha. “”Hai đứa ở đây bắt Tiểu Diệp nhận quần áo, khác gì đồng nát bên ngoài ép người ta thu mua? Ép buộc mà. May mà Tiểu Diệp dễ tính, bằng không, xem hai đứa xuống đài như thế nào?”

“Anh hai, em phát hiện dạo gần đây anh nói rất nhiều câu vô nghĩa nha.”

“Chỉ biết nói bọn em. Quà ra mắt của anh đâu? Lấy ra coi?”

Phương Địa không để ý tới khiêu khích của Phương Viên và Phương Lăng, lấy từ trong ngực ra một cái thẻ tín dụng đưa cho Tiểu Diệp, “Nè, anh thực tế nhất. Cái này cho em.”

“Không được, làm sao em dám nhận cái này của anh hai?” Tiểu Diệp xua tay, lắc đầu, chết cũng không chịu nhận.

“Em vừa nói gì?” Phương Địa cũng không nóng nảy, nhẹ nhàng cười, “Quà của mọi người em đều nhận, đến anh liền từ chối sao? Anh không phải là anh hai của em sao?”

“Nhưng mà…” Tiểu Diệp không biết phải nói như thế nào, quay đầu cầu cứu Phương Thiên, “Anh Phương…”

“Cho em thì em nhận đi.” Phương Thiên mỉm cười với Tiểu Diệp, được cậu tặng cho ánh mắt cầu cứu khiến trong lòng anh cực kỳ hưởng thụ.

“Đó. Em cầm đi.” Phương Địa nhét thẻ tín dụng vào tay Tiểu Diệp, nhẹ nhàng nói bên tai cậu, “Mật mã có sáu chữ số. Em đừng nói với em năm Phương Trăn và anh cả. Trong nhà, hai người đó giàu nhất. Anh cả là trưởng tử trưởng tôn, bà ở nước ngoài đã đem hết tài sản bên Hà Lan chuyển sang tên ảnh. Còn về Phương Trăn, nó đúng là Hỗn Thế Ma Vương, người gặp người sợ, người gặp người thích, lén cho tiền có, thẳng thừng cũng có luôn, tiền xài cả đời không hết. Chỉ là bây giờ, con rồng hét ra lửa kia chờ ông bà về ăn tết. Lúc đó, em nhất định phải đòi qua ra mắt thật khủng nghe không? Không thì không cho nó vào cửa.”

“Thôi đi, anh hai!” Phương Lăng và Phương Viên nghe được, vẻ mặt khinh thường, “Anh nói mấy cái mưu ma chước quỷ này rốt cuộc có suy nghĩ không hả?”

“Đòi tiền Phương Trăn khác gì bảo hổ lột da?” Phương Viên lắc đầu liên tục, “Tính nguy hiểm cũng quá cao đi.”

“Cứ cho là thế.” Phương Lăng liên tục gật đầu tán thành, “Ngay cả anh cũng chưa đòi được em ấy đồng nào, anh xem, Tiểu Diệp ngoan ngoãn thế này, hỏi tiền Phương Trăn, khác gì cho dê vào miệng cọp, e rằng chết như thế nào cũng không biết.”

“Vậy sao?” Phương Địa cười đến ôn hòa vô hại, “Sao anh luôn nghĩ sẽ không như vậy nhỉ?”

“Thế anh làm thử đi, bảo Tiểu Diệp làm gì?”

Nhìn mấy người bọn họ cãi nhau, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không coi mình là người ngoài, trong lòng Tiểu Diệp dần dần dâng lên một xúc cảm ấm áp. Cậu quay đầu, đối diện Phương Thiên vẫn dõi theo không chớp mắt.

“Mọi người đều có quà cho em. Vậy em nghĩ anh cho em cái gì?”

“Em không muốn gì hết, bởi vì…” Tiểu Diệp ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phương Thiên, dịu dàng nở nụ cười, “Anh Phương đã cho em rất nhiều

“Tiểu Diệp, mau tới nếm thử nem rán vú Trương làm xem cần thêm gia vị gì nữa không?”

“Tiểu Diệp, mau tới thử áo lông mẹ mới mua này. Mẹ chọn kiểu hoa mới nhất đó, rất đẹp nha.”

“Tiểu Diệp, mau đi xem “Lam sắc sinh tử luyến” với chị. Phim này bi thảm quá, không có em đi cùng, chị với Viên Viên không dám coi. Phải có một người đàn ông để dựa vào vai mới được nha.”

“Tiểu Diệp…”

Nhìn Tiểu Diệp ở lại nhà họ Phương chưa đến vài ngày đã bận rộn như con ong mật, xoay đông chạy tây, Phương Thiên có cảm giác đầu mình đầy hắc tuyến.

Sáng sớm đã theo cha Phương trồng hoa, buổi trưa nếm thử thức ăn của vú Trương, buổi tối lại bồi Phương Viên Phương Lăng xem TV. Trong khi anh – Phương Thiên, người thân chân chính nhất của Tiểu Diệp lại bị quăng đến một nơi xa tít tắp ngồi quan sát. Thật quá đáng! Mọi người coi Tiểu Diệp là gì chứ? Bắt em ấy chịu xa luân chiến sao? Lỡ Tiểu Diệp mệt chết thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây Phương Thiên cảm giác trên đầu mình bốc một cột khói đen.

“Anh cả. Hôm nay là đêm trừ tịch. Hay là buổi tối mình mua pháo hoa về đốt đi? Thế nào?” Phương Địa vừa ăn táo vừa thấp thỏm đề nghị Phương Thiên, “Tiểu Diệp ở đây mấy ngày. Bữa nào cũng bị mấy người kia quấn quít xoay quanh. Chi bằng lần này anh dẫn cậu ấy xuống đồi mua đồ giải sầu?”

“Cũng tốt.” Phương Thiên thả tờ báo trên tay xuống, cực kỳ tán thưởng chủ ý này của thằng em. Anh quay đầu, gọi Tiểu Diệp đang trong phòng bếp, “Tiểu Diệp, anh muốn xuống đồi đi mua pháo hoa, em đi cùng nhé?”

“Nhưng mà bữa tối nay làm rất nhiều món. Em sợ vú Trương làm một mình bận quá không gánh nổi.” Tiểu Diệp mặc tạp dề, tay đeo bao đi ra, vẻ mặt do dự, trong tay còn cầm một bát trứng lớn.

Phương Thiên nhìn cậu mặc tạp dề, vô cùng đáng yêu, tim đập liên hồi.

Anh hơi nhíu mày, “Vậy là em không đi?”

Tiểu Diệp nhìn Phương Thiên rồi cúi đầu nhìn cái tô tớn trong tay, cắn môi dưới suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Thôi. Em còn ở nhà giúp vú Trương. Anh Phương đi một mình vậy.”

“Tiểu Diệp, con đi đi. Vú ở đây một mình được.” Vú Trương từ phòng bếp nhô đầu ra, “Vú gọi con đến nếm thử chứ đâu cần hỗ trợ gì? Cùng anh Phương con đi mua pháo hoa đi. Buổi tối ra vườn sau đốt, chắc sẽ đẹp lắm. Trước đây, anh năm con thích nhất là xem tiết mục này.”

Tiểu Diệp quay đầu nhìn thoáng qua vú Trương rồi nhìn thoáng qua Phương Thiên. Anh hắng giọng, tỏ vẻ chờ đợi. Cậu không thể làm gì khác hơn là đặt cái tô xuống, cởi bao tay tạp dề đưa cho vú Trương, “Đây…đây….Con đi đây.”

“Đi thôi, đi thôi!” Vú Trương nhìn thoáng qua Phương Thiên, lắc đầu nở nụ cười, “Không đi, anh Phương con chờ lâu sẽ trách vú chiếm lấy con đó.”

Câu nói đùa nhất thời khiến Tiểu Diệp đỏ mặt, len lén nhìn Phương Thiên, phát hiện sắc mặt của anh dần dần hòa hoãn lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mặc cái áo khoác này rồi hẵng ra cửa.” Thấy Tiểu Diệp chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ thẫm màu đã chuẩn bị ra ngoài, Phương Thiên vội vàng gọi lại, “Bên ngoài dưới không độ đấy. Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

“Trong phòng ấm áp quá nên em quên mất.” Tiểu Diệp tính trẻ con, le lưỡi làm mặt quỷ. Động tác này làm lòng Phương Thiên khẽ động, cầm khăn của mình quàng quanh cổ cậu, “Lên lầu thay quần áo đi. Anh đánh xe ra sân chờ em.”

“Vâng!” Tiểu Diệp đỏ mặt gật đầu.

Nhìn hai người ánh mắt như dính lấy nhau như keo vạn năng, Phương Địa tiện tay cầm một quyển tạp chí lên. Khổng Tử từng nói: Phi lễ chớ nhìn! Lời này thực sự không sai. Nếu mình còn nhìn nữa, khéo phải đỏ mặt thay hai người đó mất.

Ngồi trong xe Phương Thiên, Tiểu Diệp nhịn không được nhẹ nhàng, đúng lúc Phương Thiên quay lại.

” Chuyện gì vui vẻ như vậy?”

” Đốt pháo hoa hả anh?” Tiểu Diệp mở to đôi mắt lòng trắng lòng đen rõ ràng, giọng điệu không giấu được nét thơ trẻ, “Hồi còn nhỏ, em thích nhất là đốt pháo hoa, cũng thích nhất là xem người ta đốt pháo hoa. Pháo hoa đủ mọi màu sắc thật đẹp nha. Mỗi lần đốt xong pháo của mình, em cũng ở lại chờ xem người ta phóng, mãi đến khi pháo hoa đốt hết rồi mới về nhà.”

“Ban này gọi em cùng đi mua sao em lại do dự?” Phương Thiên quay đầu, giơ tay xoa tóc Tiểu Diệp, nhưng cậu rụt cổ lại.

“Em không muốn để vú Trương làm một mình.” Tiểu Diệp gục đầu xuống, “Vú Trương đối với em tốt như vậy. Xin lỗi!”

” Mấy ngày nay, không phải ngày nào em cũng giúp vú Trương hay theo ba chăm sóc lan sao? Sắp sang năm mới thế nào lại thành như vầy? Lỡ mệt thì làm sao bây giờ? Không chịu nổi thì phải nói ra, đừng cố quá sức.” Phương Thiên thở phào một hơi, không hề phát hiện ngữ khí của mình có bao nhiêu cưng chiều.

“Em biết” Tiểu Diệp ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, “Không mệt gì cả. Em theo họ rất vui, còn học được nhiều điều. Ba nói em rất có tư chất. Ba bảo cho em cây lan, bảo chỉ cần chăm sóc tốt, sang xuân nhất định nở hoa. Còn vú Trương cũng dạy em nấu rất nhiều món. Lần sau em làm cho anh ăn, được không?”

“Em đúng là hay cậy mạnh!” Phương Thiên nhẹ nhàng vò vò tóc Tiểu Diệp, đau lòng nhìn mắt cậu hơi có quầng thâm, “Còn nói không phiền. Mắt cũng quầng lên rồi này.”

“Cái này…” Tiểu Diệp cúi đầu, ngại ngùng giải thích, “Thật ra, cái này là do bồi chị Viên và chị Lăng xem TV.”

“Hai con nhỏ này vốn sống không có giờ giấc gì hết, còn lôi kéo em?” Phương Thiên nhíu mày, “Lần sau không cần để ý bọn nó. Không được xem TV nhiều. Thân thể không chịu nổi thì sao? Em mới xuất viện vài ngày đấy nhé.”

“Nhưng các chị ấy nói, lại khổ sở nhìn TV bảo không có ai, không có người đàn ông nào để dựa vào vai khóc một phen, rất khổ sở trong lòng. Làm sao em không để ý tới các chị ấy được?” Tiểu Diệp cắn môi dưới, dè dặt nhìn Phương Thiên, “Như vậy có đáng thương cho các chị ấy không?”

Quả nhiên là thế! Phương Thiên oán hận thở dài. Phương Viên và Phương Lăng tuyệt đối đang lợi dụng tính thiện lương của Tiểu Diệp, bắt nạt cậu. Thật quá quắt!

“Đừng lo. Em bảo hai đứa nó là anh nói, nếu sau này muốn tìm vai đàn ông để dựa thì bảo gặp anh. Anh sẽ mau mau cho chúng nó đi lấy chồng. Đến lúc đó sẽ không sợ không có vai dựa vào, cũng không đáng thương.” Phương Thiên lạnh lùng nói, quay đầu nhìn Tiểu Diệp, nụ cười thoắt cái biến từ lạnh lùng sang dịu dàng, “Không cần lo lắng gì cả. Chẳng phải đã bảo em là mọi việc đã có anh sao? Sau này không được để bản thân mệt mỏi thế này, nhớ không?”

“Vâng!” Tiểu Diệp gật đầu, tuy rất muốn nói với Phương Thiên là mình cũng không mệt lắm nhưng cậu không muốn trái ý anh, hơn nữa, cảm giác ngọt ngào sự dịu dàng anh mang đến khiến cậu không thể thốt ra nổi lời phản đối nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng.

Mua pháo hoa trở về vừa lúc ăn cơm chiều. Hai người thực sự mua rất nhiều. Phương Thiên gần như mua hết cả pháo hoa trong cửa tiệm, từ loại to nhất đến loại bé nhất, tổng cộng 240 cây, loại gì cũng có.

Tiểu Diệp theo sau cười nói “Đủ rồi, đủ rồi” nhưng Phương Thiên không để ý tới cậu, cầm cả đống pháo hoa đưa cho chủ cửa hàng đang tươi như hoa, chủ động chiết khấu giá thành cho hai người.

Mãi đến lúc về, ngay cả Phương Thiên cũng nhịn không được nhíu mày, “Có khi một lúc không đốt được nhiều như vậy, để lại một ít chờ khi em út về sẽ phóng, có được không?”

Tiểu Diệp vừa ôm kỹ pháo hoa vừa quay đầu lại nhẹ nhàng cười với Phương Thiên, “Em nghe anh Phương.”

Phương Địa đứng một bên nhìn ngứa mắt, chỉ vào Tiểu Diệp, oán hận nói, “Tiểu Diệp, em ngoan quá. Lẽ ra, trường hợp này phải nói với anh Phương em là “Em đã khuyên anh không nên mua nhiều như vậy mà anh không nghe. Giờ không phóng được hết để coi anh xử lý thế nào?” mới đúng chứ.”

Tiểu Diệp chỉ nhẹ nhàng cười, không nói không cũng không đáp vâng, nhét pháo hoa vào túi, “Em mang những cây này phóng trước.”

Phương Địa như đấm vào bị bông, chỉ có thể quay đầu cằn nhằn Phương Thiên, “Anh cả, anh cũng không nên khi dễ Tiểu Diệp ngoan ngoãn, cái gì cũng nghe theo anh, anh muốn làm gì thì làm nha.”

“Nói bậy cái gì thế?” Phương Thiên nhìn bóng lưng Tiểu Diệp, nhẹ giọng nói “Làm sao anh lại khi dễ em ấy được?”

“Còn nói không phải?” Phương Địa lắc đầu, thừa dịp Tiểu Diệp vào nhà trong, nói với Phương Thiên, “Anh không phát hiện ra à? Tiểu Diệp ngoài miệng tuy không nói nhưng thật ra trong lòng rất lo lắng cho mẹ kế, lỡ nói gì trái ý anh, anh đem bà ta vào bệnh viện tâm thần, không cho cậu ấy gặp nữa.”

“Người đàn bà kia đánh Tiểu Diệp nghiêm trọng như thế. Anh ước gì bọn họ cả đời cũng không gặp mặt. Phàm là người khiến Tiểu Diệp bị tổn thương, anh không bao giờ tha thứ.” Phương Thiên nhíu mày, “Huống chi, cho tới bây giờ Tiểu Diệp cũng không đề cập tới việc muốn gặp bà ta. Chẳng lẽ em ấy không tin anh sẽ thu xếp tốt cho bà ta sao?”

“Anh cả, bằng cái vẻ này của anh, ai dám nói gì trước mặt anh chứ?” Phương Địa nghe xong lắc đầu, “Đại khái là Tiểu Diệp sợ anh mất hứng. Dĩ nhiên trước mặt anh, ngay cả nói về người đàn bà kia cũng không dám. Sao anh lại không biết Tiểu Diệp sợ nhất là khiến anh không vui nhỉ? Anh không biết anh quan trọng đến mức nào với em ấy ư? Sao anh không thay Tiểu Diệp ngẫm lại, cha em ấy trước khi lâm chung đã dặn dò thế, lý nào em ấy dám lơ là?”

“Anh biết rồi. Chờ sang năm mới, anh sẽ bớt thời gian đưa Tiểu Diệp đi thăm người đàn bà kia.” Phương Thiên nhíu mày oán hận nói, “Nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không để Tiểu Diệp một mình gặp bà ta. Anh tuyệt đối không cho phép Tiểu Diệp bị điểm thương tổn chút nào nữa.”

“Dù sao bà ta cũng không phải người có thể gây tổn thương nhất cho Tiểu Diệp.” Phương Địa nhún vai, hơi có thâm ý liếc nhìn Phương Thiên, “Chỉ có người em ấy yêu nhất mới có thể khiến em ấy bị tổn thương nhiều nhất.”

“Em…” Đây đã là lần thứ hai Phương Thiên nghe được lời tương tự. Lần đầu tiên là Thượng Dung, lần thứ hai là Phương Địa. Tựa như đang tả thực một điều gì đó.

“Ý của em là…”

“Anh Phương, em vừa xem đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi. Chúng ta bắt đầu đốt pháo hoa được chưa?”

Tiểu Diệp quay về phòng, vẻ mặt hưng phấn nhìn Phương Thiên, vội vàng hỏi.

“Đương nhiên là có thể.” Tạm dừng câu chuyện ở đó, Phương Thiên đốt pháo hoa an toàn đưa cho Tiểu Diệp, “Em xem cái này trước, anh sẽ đốt pháo lớn cho em.”

“Không. Em muốn tự đốt.” Tiểu Diệp chu cái miệng nhỏ nhắn, không cam lòng, nói, “Anh Phương, anh coi em là bé gái sao? Khi còn nhỏ em đã nghe quen tiếng pháo rồi.”

“Em chắc không?” Phương Thiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Diệp, hỏi lại.

Tiểu Diệp cười nhẹ, nhận lấy pháo hoa từ tay Phương Thiên, châm ngòi nổ, vẻ thành thạo.

Pháo hoa ngũ sắc “bùm” một tiếng, bay lên giữa không trung, tản ra…

“Đẹp quá!” Phương Thiên cũng đốt hai cây. Pháo hoa phóng vút lên trời. Không trung nhất thời sáng bừng lên, tựa như vô số vì sao lấp lánh nhiều màu sắc lướt qua chân trời. Trong phòng, tiếng chuông giao thừa cũng vang lên.

Phương Thiên kéo Tiểu Diệp lại gần, ngẩng đầu nhìn pháo hoa, dịu dàng nắm hai tay cậu, “Ước đi! Điều ước khi giao thừa rất linh ứng đó.”

Tiểu Diệp quay đầu nhìn Phương Thiên, pháo hoa ngập trời ánh lên trong mắt anh, sáng lên kỳ lạ. Cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Phương Thiên nhìn gương mặt hiền hòa, điềm tĩnh và hàng lông mi rợp dài của Tiểu Diệp, nhất thời ngây dại. Trong khoảnh khắc tiếng chuông năm mới ngân vang, trong lòng anh âm thầm hứa nguyện, vĩnh viễn giữ cậu bé này bên cạnh tôi; tôi xin thề với trời, nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy, thật nhiều, thật nhiều hạnh phúc.

Tiếng chuông thứ mười hai chấm dứt, Phương Thiên mở mắt, phát hiện Tiểu Diệp nhìn mình không chớp mắt. Pháo hoa không ngừng bay lên, những tia sáng hồng, lục, lam bừng giữa không trung ánh lên khuôn mặt tuyết trắng của Tiểu Diệp.

“Chúc mừng năm mới!” Phương Thiên ôm lấy người trước mặt, lanh mồm lanh miệng ấn một nụ hôn lên mặt cậu chúc phúc. Môi tiếp xúc với làn da trơn mịn, đàn hồi, mang theo một tia xúc cảm mát rượi.

Tiểu Diệp vuốt mặt, nhất thời ngây ngẩn cả người. Cậu mở to mắt, cắn môi dưới, vẻ mặt không giải thích được nhìn Phương Thiên, hoang mang không hiểu hàm nghĩa nụ hôn này. Rốt cuộc cũng không hỏi gì, rũ mắt đáp một câu “Chúc mừng năm mới!”

Nói xong, Tiểu Diệp kiễng chân, hôn lên má Phương Thiên, nghiêm trang mỉm cười, “Đáp lễ!”

Phương Thiên cũng cười. Hai người cứ như vậy sóng vai đứng, không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn pháo hoa bay lên bầu trời, tản rộng ra, rồi cuối cùng biến mất, cứ như thế….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.