Mục Khả đang suy nghĩ làm thế nào để gây phiên phức cho anh, hoàn toàn
không phát hiện ở trong trò chơi này chiều cao hai người bất lợi, cô ôm
quả bóng rổ, cười giảo hoạt: “Dạ, đồng chí Doanh trưởng, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của anh.”
Phục tùng mệnh lệnh? Nếu không nhìn ra cái ý đồ nho nhỏ cô thì anh đã không
phải là Hạ Hoằng Huân rồi. Nhưng với sức của cô cũng chả thể gây ra
nhiễu loạn gì, vì thế liền kệ cô. Khi cô còn tưởng không có việc gì ngọ
ngậy lộn xộn thì tay Hạ Hoằng Huân lại hơi dùng sức đè bắp chân của cô
xuống. Nghĩ thầm: đừng mong chống đối tôi ra mặt, đây tuyệt đối là
chuyện ngu xuẩn.
Mục Khả không thể cử động, bất mãn chỉ trích: “Anh dùng võ lực làm gì? Không biết cái đó có thể chạm đến bụng sao?”
Lưu loát kết thúc, anh đứng lên như không có việc gì nói về: “Đối với em mà nói, chạm đến linh hồn tương đối khó khăn.”
Không nghe được một câu hai nghĩa của anh, Mục Khả cử động cái chân đang bị
buộc cùng anh, không suy nghĩ nhiều liền tức giận nói: “Anh buộc lỏng
quá, nếu lát nữa tuột ra tôi sẽ dùng đai lưng của anh buộc đấy.”
Dùng. . . . . . Đai lưng? Hạ Hoằng Huân rốt cuộc vẫn bị cô đánh bại, anh cảm
thấy nếu để cho cô tiếp tục nói hưu nói vượn thì vận số của anh coi như
xong. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt chưa hết ngây thơ của cô, anh vui vẻ
cười mắng: “Bậy bạ!”
Anh rất ít khi cười như vậy, trong quá trình tiếp xúc trước giờ đều là xụ
mặt, nghiêm túc đến nỗi khiến người cảm thấy rất khó gần, thậm chí cảm
thấy cứng nhắc. Mục Khả ngoài ý muốn phát hiện, lúc anh cười lên rất có
sức hấp dẫn, đó là một loại hấp dẫn không chú ý mà toát ra.
Bị anh cười đến ngượng ngùng, để che giấu xấu hổ Mục Khả đem quả bóng rổ
trong tay nhét vào trong ngực anh, thuận tiện ‘không cẩn thận’ dùng sức
đạp anh một phát. Đừng trách cô tính trẻ con, dù sao ở trước mặt anh
thật sự không có không gian phát huy. Dù là bốn năm trước khi còn là học sinh, hay bây giờ là chỉ đạo viên, anh vẫn ép được cô, ai bảo người ta
là huấn luyện viên cơ.
Độ cong khóe miệng tăng dần, ánh mắt không tự chủ tràn ra một loại tập
trung kiên định, Hạ Hoằng Huân nhìn đỉnh đầu cô không lên tiếng, dung
túng không cách nào nói rõ.
Khi bọn anh chuẩn bị thỏa đáng, trong sân huấn luyện đã vây đầy người. Năm
tổ chia ra do một huấn luyện viên và một chỉ đạo viên tạo thành, Viên
Soái và Tô Điềm Âm một tổ, hai người đang nói nhỏ gì đó, những tổ khác
dường như cũng đang thương lượng đối sách, duy chỉ có hai người Mục Khả
và Hạ Hoằng Huân không thèm để ý nhau, ngay cả ánh mắt cũng không trao
đổi.
Vậy mà, tình cảnh này trong mắt mọi người xung quanh lại là một kiểu quan
niệm nghệ thuật khác. Mục Khả nhỏ bé đứng bên cạnh Hạ Hoằng Huân cao
lớn, có bộ dạng như chim nhỏ nép vào người. Về phần không trao đổi, bọn
họ cho rằng vì chỉ đạo viên trẻ tuổi nên còn ngượng ngùng thôi, dù sao
huấn luyện viên thật sự rất tuấn tú rất ngầu nha, nào biết đâu hai người kia sóng ngầm mãnh liệt?
Lúc này Mục Khả rốt cuộc mới nhận ra giờ phút này hai người tiếp xúc gần
gũi có bao nhiêu mập mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng hiện lên chút
ửng đỏ, cô không được tự nhiên nhẹ dịch người ra, cố gắng giữ khoảng
cách lớn nhất với anh.
Nói đến từ ‘khoảng cách’ này, mà hiện giờ Mục Khả chưa biết có một ngày
người nào đó sẽ nói với cô: “Ở đơn vị giữ khoảng cách với anh, động
tác bắt tay lại càng không cần.” Sau đó lúc lông mày cô dựng lên trừng
anh thì người nọ lại cúi người xấu xa nói bên tai cô: “Lúc không có
người — khoảng cách không.”
Giống như không phát hiện động tác nhỏ của cô, lúc đứng ở điểm xuất phát, Hạ
Hoằng Huân nhìn cô nói: “Đồng chí nhỏ, tốc độ động tác của em ảnh hưởng
trực tiếp đến sự phát huy của tôi, hiểu chưa?”
Rất nhanh phản ứng kịp là anh đang nhắc nhở mình đừng có dùng tốc độ chạy
vòng đêm đó làm ảnh hưởng đến anh, Mục Khả bĩu môi bày tỏ bất mãn: “Đồng chí già, đừng nói như thể tôi là con rùa đen.”
Cái trò chơi này lúc khai mạc hội liên hoan thời còn học sinh cô đã
từng chơi, Mục Khả căn bản không coi là quan trọng, lúc chơi thật, cô
mới phát hiện sự ăn ý giữa hai người bọn họ quá kém, hơn nữa bước chân
anh quá lớn, cô có chút không theo kịp, hơn nữa bị hai cái tay ôm quả
bóng rổ cản trở cô hành động, chủ yếu nhất là cô vốn là một phần tử quấy rối, hành động không nghe theo chỉ huy.
Nghe được khẩu lệnh “Bắt đầu”, đầu tiên cô bỏ đồng bạn, liều mạng lao lên phía trước.
Hạ Hoằng Huân coi như hiểu, nha đầu nhỏ này trong khi huấn luyện không dám xung đột chính diện cùng anh bây giờ đang cố ý làm ngược với anh. Anh
nhanh chóng điều chỉnh bước chân của mình, phối hợp với bước chân của
cô, nhưng mà vẫn có cảm giác bị cô kéo đi. Đủ thấy biên độ động tác của
đồng chí Mục Khả ngay từ đầu đã có bao nhiêu lớn, mà kiểu chạy như vùng
vẫy giành sự sống rất nhanh làm cô cảm thấy lực bất tòng tâm.
Bước chân cô so với anh nhỏ hơn rất nhiều, Hạ Hoằng Huân muốn giữ vững nhịp
độ trong hành động cùng cô cũng không khó, cứ thế cô quấy rối không có
kết quả, rất nhanh liền thay đổi chủ động thành bị động. Nhịn cảm giác
choáng váng xuống, không cam lòng, đôi mắt cô chuyển động, lòng bàn tay
trái dùng sức quệt trên quả bóng rổ, ngoài mặt làm như bởi vì chạy mà
tạo thành động tác tuột tay, quả bóng rổ rơi vào lòng bàn tay to lớn của anh, đồng thời tay cô cũng bởi vì quán tính mà đập liên tiếp lên cổ tay anh.
Mục đích tất nhiên không cần phải nói nhiều, chính là muốn bóng bởi vì anh đột nhiên chịu lực mà rơi xuống.
Ý thức đề phòng của Hạ Hoằng Huân lúc nào cũng có, trong nháy mắt khi tay cô buông bóng đập lên cổ tay anh, anh theo bản năng đưa tay trái ra ôm
lấy eo nhỏ của cô, lấy tay cánh tay chịu đựng sức nặng thân thể cô, giảm bớt lực va chạm, mà năm ngón tay phải hơi dùng sức một chút, bóng vẫn
bị khống chế ổn thỏa ở trong tay như cũ.
“Huấn luyện viên ôm cô giáo Mục. . . . . .” Theo một tiếng thét chói tai cao
decibel, Mục Khả cảm thấy vô số ánh mắt phóng tới đây, coi như lĩnh ngộ
được ý nghĩa câu tục ngữ ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo’. (tương tự như câu Tiền mất tật mang)
Viên Soái cùng Tô Điềm Âm phối hợp không tệ, đã vượt lên đầu rồi, nghe được tiếng la quay đầu lại, Viên Soái cười kì dị, anh hô: “Doanh trưởng,
thua hít đất 1000 cái, cho anh giám sát.”
Thân mật bất ngờ làm hai người trong nháy mắt đều thất hồn, thấy cô đỏ đến
tận mang tai, Hạ Hoằng Huân buông tay ôm eo cô ra, cười cười nhẹ trách
nói: “Tiếp tục quấy rối, tôi thật sự phải hít đất 1000 cái trước mặt mọi người, cái mặt già nua này cũng mất hết.” Nói xong ý bảo cô tiếp bóng:
“Đến, nghe khẩu lệnh, chạy bộ —— chạy ——” nghe được khẩu lệnh, cô theo
thói quen trước bước chân trái, sau bước chân phải, mà anh, là ngược lại phối hợp với cô.
Đại khái đi được khoảng 50m, bọn họ đã đuổi kịp Viên Soái, mà ba tổ khác có chút bị tụt lại đằng sau. Nghĩ đến Viên Soái sự an bài cố ý cùng với
cười nhạo vừa rồi, Hạ Hoằng Huân nói khẽ với Mục Khả: “Dời trận địa
hướng về phía quân địch, phát huy thông minh tài trí của em tước vũ khí
của bọn họ.”
“Cái gì?” Mục Khả nghi lỗ tai mình, nghiêng đầu thấy anh cười có chút xấu xa, lập tức hiểu ra.
Khi Viên Soái nhận ra có chuyện không ổn, Mục Khả đã ở rất gần anh. Lúc Hạ
Hoằng Huân đưa tay làm ra động tác bảo vệ cô thì trơ mắt nhìn, lảo đảo
hai bước suýt nữa ngã xuống. Đồng chí Mục Khả dùng cánh tay “không cẩn
thận” đánh rơi bóng của anh.
Viên Soái kêu to: “Phạm quy! Phạm quy!”
Tô Điềm Âm phụ họa: “Knockout! Knockout!”
Mục Khả đáp trả: “Ai nói không thể tạo chướng ngại cho đối thủ? Ai nói hả ?”
Hạ Hoằng Huân gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ý thức đề phòng quá kém.”
Thấy thế, thầy trò toàn trường cười to.
Mục Khả bắt đầu, kế tiếp tranh tài liền không còn quy tắc, hai tổ này coi như tiên phong rồi.
Đầu tiên là Viên Soái đến đoạt bóng trong tay bọn họ, bị Hạ Hoằng Huân lắc
mình tránh được, tiếp theo Tô Điềm Âm cũng tấn công tới, Mục Khả không
tránh thoát bị đẩy một cái, lúc bóng rơi xuống đất, mất thăng bằng cả
người cô nặng nề đập vào ngực Hạ Hoằng Huân, một lần nữa bị anh ôm vào
lòng.
Mục Khả vừa khó xử vừa vội, quên chân vẫn đang buộc cùng chân anh, nhấc
chân muốn đá đi, dùng hơi nhiều sức suýt chút nữa kéo ngã Hạ Hoằng Huân, suýt nữa cũng kéo đứt dây lưng anh tự tay thắt .
“Lấy đâu ra nhiều sức như vậy!” Hạ Hoằng Huân bị tức đến cười: “Thật sự muốn đai lưng của tôi à?”
Trong khung cảnh tranh giành háo thắng – ý thức bị tỉnh lại, Mục Khả không để ý cãi nhau với anh, đẩy cánh tay của anh thúc giục: “Ai mà thèm thắt
lưng của anh. Động tác nhanh lên một chút, thua thì anh thảm rồi. . . . . .” 1000 cái hít đất đấy, quả thật muốn mạng người ta.
“Nghe tôi chỉ huy, mục tiêu ngay phía trước, độ cao 1.2.” Hạ Hoằng Huân lần
nữa ra khẩu lệnh, để bước chân cô dựa sát Viên Soái. Khi cách đích còn
mười mét thì anh giả vờ thoáng hạ xuống, vươn người ra giả làm động tác
giành bóng, Tô Điềm Âm kinh ngạc, lúc nghiêng người không đứng vững,
Viên Soái vội vàng đỡ lấy, bóng trên tay lại bị Mục Khả nhân cơ hội
xuống tay, cự ly cách mặt đất vừa đúng 1.2 thì bị cướp mất.
Sau khi thành công Mục Khả có điểm hí hửng, cô nghịch ngợm làm mặt quỷ cười xông về đích, không chú ý đồng bạn đang bị Viên Soái “Đánh lén” . Bởi
vì cô không phối hợp, động tác của Hạ Hoằng Huân bị hạn chế, đang lúc
lôi kéo dây giày buộc vào giữa hai chân lỏng ra, nhưng bước chân cô
không ổn, người nghiêng về trước, tư thế ngã sấp xuống mặt đất.
Tay chân khôi phục tự do, Hạ Hoằng Huân phản ứng rất nhanh, ánh mắt liếc về phía cô ngã xuống, anh nhanh chóng xoay người lại, nhưng vẫn không kịp
bắt được cổ tay của cô, mắt thấy cô sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất,
dưới tình thế cấp bách, anh phát huy ra đặc điểm tốc độ chuyển động
nhanh nhạy của lính trinh sát, trước lúc cô ngã xuống theo bản năng cúi
người, làm đệm thịt cho cô.
Không làm gì được, Mục Khả kinh ngạc hô một tiếng nhào vào trong ngực Hạ
Hoằng Huân, cái cằm xinh xắn vừa vặn đập vào xương quai xanh anh, ngay
sau đó, hàm răng trắng noãn không bị khống chế đập mạnh lên cổ anh. Mục
Khả thậm chí cảm nhận được rõ ràng hàm răng chạm vào làn da ấm áp, cùng
với anh không biết là bởi vì đau đớn hay là những nguyên nhân khác mà
không tự giác làm ra động tác nuốt vào.
Cảm thấy cổ mơ hồ đau đớn, Hạ Hoằng Huân nhíu nhíu mày, sau đó hít sâu.
Không biết là bởi vì trò chơi vận động và tinh thần kích động làm thần kinh
cô có chút hoảng hốt, hay là lúc ngã xuống không cẩn thận lau súng cướp
cò lúng túng ngượng ngùng ngẩng đầu, tóm lại, tình hình lúc đó đúng là,
đồng chí nhỏ Mục Khả trơ mắt nhìn phía dưới cổ Hạ Hoằng Huân bị hàm răng của cô đập vào tạo ra một quả ô mai mập mờ, nửa ngày không hồi phục,
chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng.
Hạ Hoằng Huân cảm thấy được sự khác thường của cô, cho rằng không bảo vệ
tốt làm cô bị thương, đỡ bả vai của cô vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đụng phải chỗ nào rồi?” Vừa nói, lại đỡ cô đứng lên. Trước mặt nhiều thầy trò,
anh không muốn làm cô lúng túng.
Ý thức Mục Khả là tỉnh táo, nhưng triệu chứng choáng váng làm cô vô cùng
khó chịu, muốn lui khỏi ngực anh, cả người lại mềm nhũn giống như bông
không làm được gì, chỉ có thể nói nhỏ: “Đầu tôi choáng váng. . . . . .”
“Khả Khả!” Lúc này, tiếng nói trầm thấp xuyên qua đám người truyền tới. Hách Nghĩa Thành chẳng biết đã đi tới sân huấn luyện từ lúc nào, anh mặc
quân trang bước nhanh tới, không chút cố kị, tự nhiên mà kéo Mục Khả từ
trong khuỷu tay Hạ Hoằng Huân vào trong ngực.