Thấy “Tù binh” không nhúc nhích cũng không chịu phối hợp, Mục Khả tức giận
dùng cây gậy gỗ chọc chọc ngang lưng anh lần nữa, lặp lại: “Nộp vũ khí
đầu hàng không giết!” Giọng nói thanh thúy kết hợp với ngữ khí nghiêm
nghị khó gặp, có vẻ có chút không hợp.
“Kẻ địch” thong thả ung dung để ống nhòm xuống, đưa lưng về phía cô, hỏi: “Không có súng thì làm thế nào?”
Mục Khả nghe thế tim đập mạnh và loạn nhịp, ngay sau đó lấy cây gậy dùng
sức gõ trên lưng anh, tức giận nói: “Không có súng còn có người! Bắt
người trả nợ!”
“Tôi cũng đang có ý đó.” Người nọ cười, lấy giọng nói từ tính trầm thấp nói: “Làm tù binh của em, em có thể ‘muốn gì làm nấy’ với tôi.”
Lại trêu chọc cô. Sao không chịu nói chuyện đứng đắn thế nhỉ? Mục Khả ném
gậy gỗ xuống đất, nâng bàn tay trắng như phấn đấm vào lưng anh: “Nếu
đồng chí Doanh trưởng phê chuẩn, vậy em cũng sẽ không khách khí, hành
quyết tại chỗ!”
“Hành quyết tại chỗ?” Bị thái độ “Dũng mãnh” của cô chọc cười, Hạ Hoằng Huân
thản nhiên xoay người, cầm đôi tay nhỏ bé trắng trẻo của cô: “Không
thành vấn đề, vậy hành quyết tại chỗ luôn đi.” Lời còn chưa dứt, anh cất bước tiến lên, dùng cánh tay đem cô bạn gái nhỏ ngày nhớ đêm mong ôm
vào trước ngực, đồng thời cúi thấp đầu hôn cô rất sâu.
Vừa bắt đầu Mục Khả vẫn hơi chống cự, dần dần bị hôn đến ngoan ngoãn. Theo
bản năng ôm eo Hạ Hoằng Huân, cô hơi ngẩng đầu lên, hứng lấy nụ hôn bá
đạo lại không mất sự dịu dàng của anh.
Nhớ đánh giá của Hạ Hoằng Huân với khẩu ngữ của Mục Khả không? Anh nói cô
nói tiếng Anh như người Mỹ. Không thể không thừa nhận, làm sinh viên
giỏi hệ Anh Ngữ, khẩu âm của Mục Khả so với “Điên cuồng Anh ngữ”
không kém bao nhiêu.
Dĩ nhiên, cũng không phải Hạ Hoằng Huân nghe cô nói tiếng Anh mới biết tù
binh của mình là Mục Khả. Hôm nay anh cố ý chạy tới, đã sớm nhìn thấy
cô, đi theo cô tới tận tới đây. Chỉ là nhóm nhỏ bốn người của cô hành
động quá chậm chạp, Doanh trưởng doanh trại trinh sát như anh không cần
ngụy trang cũng không mất nhiều công sức đã có thể lặng yên tiếp cận bọn họ mà không bị phát hiện. Thật dễ dàng đợi đến lúc cô đi một mình, Hạ
Hoằng Huân mới xuất hiện. Nghe được tiếng bước chân cố ý đi nhẹ đang
tiến gần đến sau lưng, khóe môi anh khẽ nâng lên, chờ đợi bị bắt làm tù binh.
Nói cả đời cũng hơi quá, dù sao anh còn rất trẻ. Nhưng sống đến ba mươi hai tuổi, lần đầu tiên Hạ Hoằng Huân cam tâm tình nguyện trở thành tù binh. Xác thực nên nói, tù binh của tình yêu. Hạ Hoằng Huân từng nói với Mục Khả, sau khi ở cùng cô, anh cảm thấy mùi vị của gia đình ở trên người
cô.
Vừa hôn xong, Hạ Hoằng Huân rời khỏi đôi môi mềm mại của cô, sau lại giống
như luyến tiếc, nhẹ nhàng hôn thêm một cái lại một cái, chọc cho Mục Khả buồn cười, sẵng giọng: “Đáng ghét!”
Hạ Hoằng Huân ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, siết chặt cánh tay,
để cho thân thể mềm mại nhỏ bé của cô dán chặt vào anh, anh cười như
không cười hỏi: “Đáng ghét, hử?”
Ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời lại sâu thẳm của cô, thần thái nghiêm túc lại lộ ra mập mờ, tản ra một loại mị lực khiếp người, khiến cho đồng chí Mục
Khả từ trước đến giờ luôn có sức chống cự mạnh mẽ với người khác phái
cũng phải thua trận. Cô tính trẻ con chu miệng, xấu hổ mà đem mặt chôn ở trước ngực anh, nửa là đáp lại nửa là trả thù nắm thật chặt cánh tay.
Hạ Hoằng Huân cũng không nói gì thêm, dường như không muốn quấy rầy giờ
khắc ôm ấp thân mật này, chỉ lấy tay vuốt ve tóc Mục Khả, giống như
người cha từ ái lại nuông chiều, sau đó ôm cô chặt hơn.
Rõ ràng đã là mùa thu, lúc anh xuất hiện thế giới lại tràn ngập mùi vị của ánh mặt trời mùa hạ, nhất thời sáng lạn vô cùng. Mục Khả dường như ngửi được mùi vị của hạnh phúc, thơm tho mà ngọt ngào. Cái loại cảm giác khi còn bé này không biết sao lại ùa về, nụ cười của cô bé từ khóe miệng
lan đến ánh mắt, từng giọt từng giọt rót vào trong máu. Giống như đem Hạ Hoằng Huân này, chậm rãi cắm rễ ở trong lòng.
Thời gian không vì cuộc gặp gỡ sau khoảng thời gian tạm xa nhau của bọn họ
mà dừng bước, khi chung quanh không còn an tĩnh, mơ hồ nghe được có
người đi tới bên này. Hạ Hoằng Huân buông tay ra, chỉnh lại mái tóc hơi
rối của Mục Khả, lại chỉnh vòng lá ngụy trang trên đầu cô, dắt tay cô đi vào trong rừng sâu.
Mục Khả không quan tâm anh muốn dẫn cô đi đâu, chỉ chăm chú đi theo phía sau anh, theo bước tiến của anh, đi về phía trước.
Có người nói những con đường mà người khác đã từng đi qua chưa chắc đã
bằng phẳng, hơn nữa lại không có sáng tạo. Nhưng đối với người yêu cùng
vợ chồng mà nói, nhất định phải có một người bước theo người kia, có thể nói là nhân nhượng, cũng là yêu cùng trách nhiệm. Trong tình yêu và hôn nhân, nếu hai người luôn bất đồng quan điểm, bước đi cũng không đồng
nhất, hạnh phúc sẽ càng ngày càng rời xa bọn họ, cuối cả bóng dáng cũng
mất hút.
Khi chưa gặp Hạ Hoằng Huân, Mục Khả luôn tự lực. Khi quan hệ của hai người
thăng cấp, tình cảm ấm lên, tính tình con gái sẽ tự động tỉnh giấc, Mục
Khả vẫn là cô giáo Mục có chủ kiến, nhưng cô cũng sẽ làm nũng. Mà đối
mặt với bạn gái yếu đuối hiểu chuyện, chủ nghĩa đại nam tử phu đắt thê
vinh của Hạ Hoằng Huân cũng có đất dụng võ. Bọn họ tuy thích đối chọi
gay gắt, nhưng thật ra tính tình lại bù trừ cho nhau.
Những ngày sống chung sau này, rất nhiều lần Mục Khả cũng khuất phục dưới
những ý tưởng mang tính xây dựng của đại doanh trường Hạ, anh luôn hả hê nói: “Chiến sĩ ** nghe lời của Đảng nhất, đồng chí Mục Khả nghe Hạ
Hoằng Huân chỉ huy nhất.” Sau đó trước khi cô bạn gái nhỏ kịp “Hành
hung”, lại lấy phương thức vô cùng đáng yêu “Sửa chữa” đồng chí nhỏ
không an phận, cuối cùng còn có thể hỏi một câu rất đáng ăn đòn: “Có
phục hay không?” Làm cho Mục Khả rất rối rắm.
Đi khoảng mười phút, Hạ Hoằng Huân dẫn Mục Khả tới một chỗ đất trống gần mép nước.
Anh ngồi xổm xuống gần mép nước, vươn tay vào trong nước thấm ướt tay, rồi
nhẹ nhàng lau mặt cô, cười trêu chọc cô: “Sao lại hóa trang như con khỉ con vậy, tôi sắp không nhận ra mất rồi.”
Mục Khả ngửa mặt lên mặc cho anh lau sạch, miệng thì giải thích: “Cũng
không phải tại em, tác chiến cùng lính Trinh Sát trong rừng sâu núi thẳm này, dĩ nhiên không thể lơi lỏng, cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.”
“Nên ngụy trang thành ra như vậy?” Véo mặt cô một cái, vẻ mặt Hạ Hoằng Huân
chợt trở nên nghiêm túc, anh nhẹ trách: “Vậy cũng không nên đi một
mình.”
Cho rằng anh đang nói đến buổi huấn luyện hôm nay, Mục Khả nói: “Con em
quân đội Nhân dân trốn quá kĩ, bọn em chẳng phân biệt được nên hành động từ đâu, có lẽ đến khi trời tối cũng không tìm ra được.” Tinh thần thả
lỏng, bàn tay nhỏ bé của cô rất tự nhiên đặt trên đầu gối anh, hỏi:
“Chẳng phải là anh nên ở đơn vị huấn luyện ư, sao lại tới đây?”
“Lo lắng cho em.” Rất cẩn thận lau sạch nhọ nồi trên mặt cô, Hạ Hoằng Huân
cau mày nói: “Ai chuẩn bị cái này cho em đây? Không phải có thuốc màu
sao?”
“Em không quen bôi cái kia, cảm giác không thoải mái.” Cho nên Mục Khả cự
tuyệt nhân viên cùng tổ bôi thuốc màu dã chiến lên mặt cô, thuận tay
quệt dưới đáy nồi bôi một cái lên mặt, bộ dạng tức cười chọc cười rất
nhiều bạn học.
Chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặt hơn: “Tôi thấy em đang quấy rối thì có! Cái thứ này rất khó rửa sạch.”
“Vậy thì không rửa nữa.” Mục Khả cười khanh khách, thừa dịp Hạ Hoằng Huân
chuyên chú lau lau gò má trái của cô, cô bướng bỉnh vươn bàn tay nhỏ bé
dính nhọ nồi sờ lên gương mặt đẹp trai của anh, làm như dịu dàng hỏi
thăm: “Sao anh không bôi thuốc màu?”
Sao lại không phát hiện ra trò đùa nhỏ của cô cơ chứ, Hạ Hoằng Huân lơ đễnh nói: “Vừa rồi hôn em không phải đã thuận tiện bôi lên rồi sao, tiết
kiệm vật tư quân dụng.”
Mục Khả không khách khí véo mặt anh: “Cái này là xâm chiếm tài vật của quân em!”
Chân mày Hạ Hoằng Huân cũng không nhíu lấy một cái, anh sát lại gần lỗ tai
Mục Khả xấu xa nói: “Em cũng là của tôi rồi, còn tài vật quân em gì
nữa.”
Mục Khả đánh anh, thấy bộ dạng hời hợt của anh, bỗng nhiên cô nảy ra một ý, giơ hai tay lên cù vào nách anh.
Hạ Hoằng Huân cười mắng: “Không được làm loạn, mặt còn chưa lau xong đấy.”
Rất hài lòng khi thấy anh phản ứng mạnh như thế, Mục Khả thuận thế đẩy ngã
anh, mình cũng nằm trên cỏ, dùng sức cù anh, miệng còn nói năng hùng
hồn: “Nghịch xong lại lau.”
“Nghe lời, đừng đùa. . . . . .” Hạ Hoằng Huân trái né phải tránh, cười ha ha nói: “Cẩn thận có sĩ quan cùng học sinh tới đây, sẽ bị mọi người cười. . . . . .”
Bị tiếng cười của anh cuốn hút, Mục Khả rất hài lòng sung sướng mà ra tay
với anh từ trên xuống dưới: “Có cười cũng cười đại trung tá bị bắt làm
tù binh như anh, liên quan gì tới em.”
Hạ Hoằng Huân cười lớn nhắc nhở: “Không dừng tay tôi sẽ phản kích.”
Vì muốn túm đồng chí Doanh trưởng đang định trốn, không hiểu từ lúc nào
Mục Khả đã nửa nằm trên người Hạ Hoằng Huân, dùng sức cù hai phát ở nơi
anh sợ nhột nhất, cô uy hiếp nói: “Xem anh tạo phản thế nào!”
Ý cười sâu đậm, Hạ Hoằng Huân ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi cười rạng rỡ, cảm nhận được sự dũng cảm kiên định của cô, tim anh rung động. Động tác phản kích dường như là theo bản năng, Mục Khả còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lấy tư thế tiêu chuẩn biến bị động thành chủ động , còn là
liền lăn một vòng không giảng cứu chiến lược chiến thuật nông nô nổi dậy , cả người đã bị anh đặt ở phía dưới.
“Cái này cũng không trách tôi được.” Hạ Hoằng Huân hôn trán cô, mập mờ nói:
“Không thể dụ dỗ tôi giống như nữ gián điệp vậy, như vậy sẽ làm cho lòng quân tôi không yên.” Dứt lời lại hôn lên đôi môi hé mở của cô một lần
nữa.
Tư thế vô cùng thân mật làm hô hấp Mục Khả không yên, cô đẩy thân thể Hạ
Hoằng Huân, lại bị anh ôm càng chặt hơn, trong lúc ý thức mê man cô cảm
thấy một bàn tay thô ráp mà ấm áp chậm chạp lại không mất kiên định đưa
vào trong bộ đồ rằn ri rộng thùng thình của cô, vuốt ve da thịt mềm mại
trên eo cô, đang lúc cô sợ hãi muốn ngăn cản, anh lại không tiến tới,
chỉ là càng dùng sức hôn cô.
Người đàn ông bề ngoài lạnh lung cứng nhắc, nhưng môi của anh lại cực kỳ mềm
mại, chạm lên đôi môi Mục Khả, âm ấm, mềm mại, giống như có sức mạnh mê
hoặc, làm cô không nhịn được học theo cách hôn liếm tỉ mỉ của anh.
Cảm thấy được cô đáp lại, trong lúc say mê Hạ Hoằng Huân thỏa mãn cười, anh vừa hôn cô vừa rút tay về xoa gò má mịn màng của cô, biểu hiệu rõ sự
quý trọng mà thắm thiết.
Mặt trời ngả về Tây, ánh nắng trời chiều còn xót lại xuyên thấu qua lá cây
loang lổ chiếu lên bóng dáng hai người trên mặt đất, khoảng thời gian
lãng mạn.
Hồi lâu, rốt cuộc Hạ Hoằng Huân buông Mục Khả ra, thấy cô đỏ mặt nghiêng
đầu đi không dám nhìn anh, anh khẽ cười giữ lấy mặt cô, bắt cô nhìn
thẳng vào mắt anh, rất không đứng đắn nói: “Không thể nói tôi bại hoại
được, phải biết là hành động của tôi hoàn toàn thao tác theo trình tự
bình thường, em phải quen dần đi.”
Sao còn có tâm tình mà xấu hổ, Mục Khả dùng cả tay lẫn chân đẩy anh ra,
chưa kịp đứng lên, lại bị anh ôm vào trong ngực, Hạ Hoằng Huân hơi đáng
thương nói: “Ngày mai huấn luyện quân sự kết thúc rồi.”
Huấn luyện quân sự kết thúc, nghĩa là anh không thể tự do đi lại giữa trụ sở huấn luyện và doanh trại, bọn họ đương nhiên cũng không thể giống như
bây giờ muốn gặp là gặp được.
Cắn môi dưới, Mục Khả không giãy giụa nữa, ngồi ở trên cỏ, dựa lưng vào
trong ngực Hạ Hoằng Huân, thật lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy bây giờ em có cần tiếp tục nhiệm vụ nữa không?”
“Không ngờ đồng chí nhỏ Mục Khả rất có kinh nghiệm đấy.” Hạ Hoằng Huân giễu
cợt cô, để cằm lên trên bả vai mảnh khảnh của cô, thân mật lấy mặt áp
lên mặt cô, nhẹ nhàng cọ, rất khẳng định nói: “Dọa đến em rồi? Còn sợ
không?”
Mục Khả nhất thời không kịp phản ứng, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
“Tôi xem nhẹ nguy hiểm tiềm tàng trong rừng.” Vẻ mặt Hạ Hoằng Huân rất áy
náy, nghĩ đến Viên Soái kể cho anh Mục Khả giằng co với con trăn, trong
lòng anh có chút sợ hãi nói: “Về sau trừ lúc đi cùng tôi, không thể một
thân một mình vào rừng, biết chưa?”
Nếu như không phải tối hôm đó lo lắng cho cô nên gọi điện thoại cho Viên
Soái hỏi thăm tình hình huấn luyện, Hạ Hoằng Huân sẽ không biết Mục Khả
lại gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, cũng sẽ không vội vàng chạy tới từ
sáng, theo kế hoạch là buổi tối anh mới xuất hiện.
“Anh biết rồi à?” Mục Khả nghịch ngợm nghiêng nghiêng đầu, tránh khỏi sự
đụng chạm của anh, dịch ra tựa vào trước ngực anh, sợ hãi nói: “Lúc ấy
em bị dọa sợ chết khiếp, nghĩ thầm hy sinh như vậy quá thảm thiết. . . . . .”
Hạ Hoằng Huân gõ lên trán cô: “Không được nói bậy!”
Mục Khả giơ tay lên xoa trán: “Không có việc gì … anh lo lắng vậy làm gì.”
“Tôi có thể không lo sao được?” Giọng của Hạ Hoằng Huân nhất thời trở nên
rất nghiêm nghị, anh nói: “Nếu không phải tối hôm qua Viên Soái gọi điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng rằng vì em chơi quá vui nên đã vứt tôi ra
sau đầu rồi. Chuyện lớn như vậy còn gạt tôi, hả?”
Từ nhỏ đến lớn, trừ Hách Nghĩa Thành sẽ trách cứ răn dạy sau khi cô gây
họa ra, tất cả mọi người đều cực kỳ cưng chiều Mục Khả bởi vì Hách Xảo
Mai qua đời sớm. Vào giờ phút này, vốn là một người đàn ông xa lạ, thích đối chọi gay gắt cùng cô lại không tự chủ biểu lộ ra lo lắng cùng quan tâm, khiến Mục Khả thấy cảm động.
Cô xoay người ôm cổ anh, đáng thương nói: “Người ta sợ, anh còn lớn tiếng như vậy.”
Sao chịu được cô bạn gái nhỏ làm nũng như thế, Hạ Hoằng Huân hôn lên chóp
mũi cô, giọng nói mềm nhũn ra, cực kỳ tự trách nói: “Đều tại tôi không
tốt.”
Mục Khả gật đầu tỏ vẻ anh tự phê bình rất chính xác, phụ họa nói: “Cho anh một cơ hội lập công chuộc tội.”
Không để ý tới nghịch ngợm của cô, Hạ Hoằng Huân dịu dàng hỏi: “Còn sợ không?”
“Một chút xíu.” Mục Khả nhe răng cười, để tránh cho anh quá lo lắng, cô lắc
cổ của anh nói sang chuyện khác: “Anh muốn lấy công chuộc tội.”
“Được được, lấy.” Hạ Hoằng Huân cười: “Lúc trước không phải tôi đã đồng ý để
cho em muốn làm gì thì làm rồi sao, nói đi, muốn đền bù thế nào?” Ánh
mắt rơi xuống đôi môi cô bị hôn đến đỏ hồng, anh nghiêm trang hỏi: “Nếu
không lại cho em đè để an ủi?”
Mục Khả hét lên một tiếng rồi đẩy ngã anh. . . . . . Vì vậy, hai người lại náo loạn rồi.
Đùa thì đùa, cười thì cười, nhưng buổi huấn luyện của Mục Khả vẫn phải tiếp tục.
Tâm tình vị sĩ quan trong sở huấn luyện ngụy trang thành cây xanh bị Hạ
Hoằng Huân phát hiện có chút buồn bực. Dù sao mất mặt trước mặt học viên như thế đương nhiên phải cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại có chút cảm
thấy may mắn, may mắn vì được con át chủ bài Doanh trưởng doanh trại
trinh sát tự mình chỉ đạo, có thể nói được lợi không nhỏ.
Nói qua về yếu điểm trong lúc ngụy trang ẩn nấp, lại truyền thụ mấy chiêu
kinh nghiệm thực tế của bản thân, Hạ Hoằng Huân cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên tay: “Đã đến giờ rồi, chuẩn bị bữa ăn tối theo kế hoạch.”
Sĩ quan sống lưng thẳng tắp, chào Hạ Hoằng Huân một cái: “Cám ơn, Doanh trưởng Hạ. Vậy tôi về doanh trước.”
Hạ Hoằng Huân gật đầu, chờ sĩ quan đi xa anh nói với Mục Khả đứng ở sau lưng: “Lần này tìm ra được là do em phát hiện.”
Mục Khả hé miệng cười, đắc ý chớp chớp mắt, mới rất khiêm tốn nói: “Đây còn không phải là công lao của Doanh trưởng Hạ sao.” Cái cô gọi là lấy công chuộc tội chính là bắt Hạ Hoằng Huân giúp một tay tìm ra nơi ẩn nấp của các sĩ quan, tránh cho cô tìm cả ngày mà không thu hoạch được gì.
“Chơi đã chưa, phải trở về rồi.” Hạ Hoằng Huân giơ tay lên cạo nhẹ chóp mũi:
“Buổi tối có đồ ăn ngon, nhìn tôi bộc lộ tài năng cho em xem.”
Lúc tối, Mục Khả phát hiện bạn trai quân nhân cứng nhắc nghiêm túc đúng là
quá nhiều ưu điểm. Thì ra là, trừ khả năng huấn luyện đứng đầu trên sân
bắn cùng trong sân huấn luyện, Hạ Hoằng Huân còn giấu một tuyệt kỹ ——
nướng thịt dê.
Nhìn bóng dáng bận rộn chuyên chú bên cạnh, Mục Khả cười cong cong đôi mắt,
cô bưng hộp gia vị gây sự: “Doanh trưởng Hạ còn có ưu điểm gì nào? Mau
khai ra hết, tránh cho em phát hiện lại phải sùng bái thêm lần nữa.”
“Khó mà nói hết được. . . . . .” Mặc áo sơ mi ngắn tay, đeo tạp dề – Doanh trưởng Hạ cố ý làm người khác khó chịu vì thèm.
“Ý anh là nhiều đến nỗi không đếm hết, chẳng khiêm tốn chút nào. . . . .
.” Trước mặt công chúng không nên làm ra hành động ảnh hưởng đến hình
tượng, Mục Khả bĩu môi bày tỏ bất mãn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh
tay Hạ Hoằng Huân đang lộ ra, cảm thấy đường cong cánh tay đồng chí
Trung tá quả thật là cực kỳ đẹp.
Hạ Hoằng Huân cười nhìn cô, thừa dịp rắc gia vị nhỏ giọng nói: “Đồng chí
nhỏ, tôi tình nguyện cho em thời gian cả đời để tìm hiểu, còn chưa thỏa mãn sao?”
Cả đời? Mục Khả giật mình, vẫn còn đang suy nghĩ thâm ý trong lời của anh, hơi lạnh gió đêm đã đưa câu kế tiếp của anh vào trong tai, Mục Khả nghe được Hạ Hoằng Huân nói: “Chờ xong đợt diễn tập này, tôi xem có thể xin
nghỉ vài ngày hay không, cùng tôi về nhà đi.”