“Lịch sử” này không thể dùng tẩy để xóa được. Không còn sức mà nghĩ xem rốt
cuộc Hách Nghĩa Thành nghe được bao nhiêu, Hạ Hoằng Huân gãi gãi tóc,
bước chân rời đi.
Hách Nghĩa Thành miễn cưỡng nhìn anh một cái, vẫn là giọng điệu lãnh đạm
lạnh nhạt: “Tôi nghĩ là cậu bị thương không đi được, nên bảo người lái
xe đi đón.”
Xem ra anh cũng đã nghe qua. Hạ Hoằng Huân nhíu mày: “Cũng không đến nỗi, vẫn có thể gánh vác được.”
Ánh mắt Hách Nghĩa Thành lướt qua anh, dừng lại trên người Thích Tử Di vẫn
đang đứng yên, anh nói châm chọc: “Nhân duyên tốt thật, chưa cần đến em
gái ra tay, việc nằm viện đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Nghe vậy, chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặt, giọng nói anh trầm xuống lạnh lùng, giữ vững lập trường: “Không muốn phiền ai cả.”
Hiển nhiên là bất mãn với lời giải thích của anh, giọng Hách Nghĩa Thành có
chút tức giận, một tay đút trong túi quần, đôi mắt anh nheo lại, chậm
rãi nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi đã thay đổi đánh giá của tôi về cậu.”
Hạ Hoằng Huân giương mắt, chờ anh nói tiếp.
“Tôi vừa mới được chứng kiến năng lực chỉ huy của cậu trong lúc đối kháng
thì em gái cậu trong chớp mắt đưa cháu gái tôi vào bệnh viện. Đương
nhiên, tôi vẫn còn đủ lý trí nên không thể giận chó đánh mèo, nhưng cậu
biết không, ngoại trừ năm chị gái tôi mất, Khả Khả chưa bao giờ phải nằm viện, nên tôi đã rất tức giận. Nhưng hôm nay, chỉ mới một phút trước,
tôi nghe nói cậu bị thương mà chạy quãng đường mười bảy cây số tới đây,
nói thật, tôi có chút cảm động.”
Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt ngang lời anh: “Tôi làm vậy không phải để anh cảm động!”
Hách Nghĩa Thành gật đầu: “Đúng, tôi cảm động cũng vô dụng, cậu rất thông
minh, chắc sẽ hiểu ý của tôi.” Anh hơi dừng lại dường như đang cố đè nén cơn giận sắp bùng lên, anh lạnh lùng nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi cảnh cáo
cậu, đừng có bắt nạt Khả Khả đơn thuần, những chuyện khác của cậu tôi
không quan tâm, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ngàn vạn lần đừng để tôi phát
hiện cậu qua lại với ‘hồng nhan tri kỉ’. Thước đo gì gì đó của cô ta tôi không rõ, càng không có hứng thú muốn biết. Nhưng nếu cậu để tôi biết
cậu tiếp cận Mục Khả có mục đích nào khác, tôi nhất định sẽ cho cậu cuốn gói.”
Lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Hách Nghĩa Thành, giọng nói Hạ Hoằng Huân càng
mang lực sát thương: “Hách Nghĩa Thành, tôi cũng nói cho anh biết, chỉ
bằng những lời anh vừa nói, nếu anh không phải là bậc cha chú của cô ấy, tôi nhất định sẽ cho anh ăn đấm.”
Thắt lưng dường như càng đau hơn, Hạ Hoằng Huân muốn tìm nột chỗ yên tĩnh
nào đó có thể nghỉ ngơi một lát. Anh cảm thấy ngày hôm nay quả thật còn
mệt hơn so với việc ra chiến trường đánh giặc. Anh lạnh lùng đáp lễ nói: “Anh quá để mắt tới Hạ Hoằng Huân tôi rồi, hai nhà Mục Hách các người
cành cao tôi trèo không nổi. Anh nghe cho rõ đây, trừ cô ấy ra, những
mục đích nào khác mà anh nói tôi đều không có hứng thú.”
“Anh trừng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ nói những lời này!” Sợ rằng chỉ cần nán
lại thêm một giây nữa thôi sẽ không kiềm chế được lửa giận, Hạ Hoằng
Huân lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có mình anh
yêu cô ấy.” Bả vai cố ý đụng Hách Nghĩa Thành, anh tức giận nói một câu: “Xin nhường đường!” Nói xong anh liền đi thẳng, người nào đó giận tới
mức trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, hung hăng văng tục một câu.
Lúc trở lại phòng bệnh, không chú ý tới “người quen” đang ngồi trên chiếc
ghế dài bên ngoài, Hạ Hoằng Huân cũng không gõ cửa mà trực tiếp đi vào
phòng, thấy Tả Minh Hoàng đang kiểm tra vết thương cho Mục Khả.
Tả Minh Hoàng quay đầu lại nhìn anh một cái, tiếp tục tập trung tinh thần
làm việc, anh nhẹ nhàng nói với Mục Khả: “Buổi tối lúc ngủ phải cẩn thận một chút, không được lật người, có thể để cho Nghĩa Thành nắn tay nắn
chân cho em, tránh vì nằm quá lâu mà mệt mỏi…”
Y tá thấy Hạ Hoằng Huân không có ý muốn rời đi, ngược lại còn đi về phía
giường, liền nhắc nhở: “Mời anh đi ra ngoài, bác sĩ đang kiểm tra cho
bệnh nhân.”
Ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, nổi bật gương mặt tái
nhợt yếu ớt của Mục Khả. Hạ Hoằng Huân đứng bên cạnh gường, anh mắt sáng ngời nhìn cô, cũng không nhìn y tá lấy một cái, hỏi ngược lại: “Tôi làm phiền anh ta kiểm tra sao?”
Nữ y tá trong phút chốc bỗng nghẹn lời, Tả Minh Hoàng lịch sự nho nhã giải vây cho cô, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Xác định vết thương không sao nữa, Tả Minh Hoàng đang định đắp lại chăn cho Mục Khả, động tác trên tay mới chỉ tiến hành một nửa đã bị Hạ Hoằng
Huân tự nhiên đón lấy, cẩn thận tỉ mỉ vuốt phẳng quần áo của cô, dịch
lại góc chăn, sau đó anh mới nghiêng đầu hỏi: “Buổi tối có thể ăn được
gì? Các loại canh, súp…”
“Tối nay thì chưa thể.” Tả Minh Hoàng thu tay lại, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Ngày mai thì có thể ăn một chút thức ăn lỏng gì đó.”
Hạ Hoằng Huân gật đầu, trịnh trọng nói một tiếng: “Cám ơn!”
Hiểu ý tứ trong câu cảm tạ này, Tả Minh Hoàng bất đắc dĩ cười cười. Đối với
tình địch trước mặt, nụ cười này vừa có chút không cam lòng, vừa có mấy
phần thoải mái. Đàn ông và phụ nữ vốn khác nhau, nhất là trong chuyện
tình yêu này. Bản thân là người ngoài cuộc, Tả Minh Hoàng có thể nhìn rõ được, Hách Nghĩa Thành muốn thắng Hạ Hoằng Huân cũng khó!
Sau khi Tả Minh Hoàng cùng y tá rời đi, Hướng Vi bước vào. Nhìn thấy Hạ
Hoằng Huân mặc thường phục, cô kinh ngạc một phen, đã quên luôn chuyện
lúc trước Thích Tử Di không hiểu sao xông vào phòng bệnh. Cô không thèm
để ý đến Mục Khả vẫn còn ở đây, nghiêm túc quan sát người đàn ông đẹp
trai trước mặt, khiến cho đồng chí Trung tá trước giờ luôn lạnh lùng
cũng có chút không được tự nhiên. Hạ Hoằng Huân chủ động chào hỏi: “Là
Hướng Vi phải không, chào em!” Đối với chị em tốt của bà xã tương lai,
tuyệt đối không thể lãnh đạm, đạo lý này đương nhiên anh hiểu.
“Anh còn nhớ rõ tên tôi?” Hướng Vi cười rạng rỡ, vui vẻ đưa tay ra. Nếu
không phải Mục Khả hiểu rõ cô, nhất định sẽ nghĩ chị em tốt đang có ý
định với bạn trai của cô.
Hạ Hoằng Huân bắt tay với cô, sau đó ngồi bên cạnh Mục Khả, thấy cô không
chớp mắt nhìn anh, anh hỏi: “ Thế nào, tôi mặc theo đúng yêu cầu của em
đó, không mất thể diện chứ?”
Nói thật, Hạ Hoằng Huân mặc thường phục rất tuấn tú, hoàn toàn giống cái
móc treo quần áo. Nhưng lúc này Mục Khả không có tâm tình thưởng thức,
trong lòng không ngừng lo lắng cho vết thương ở eo của anh, cô nghiêng
đầu nhìn về phía Hướng Vi, cố ý nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn giả bộ nói: “Rất có ý trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh xem, cậu ấy nhân cơ hội này để được sờ tay anh.”
Hướng Vi nghe vậy liền quýnh lên: “Này, tớ cảnh cáo cậu Mục Khả Khả, nếu
không phải tớ xem cậu là bệnh nhân, nhất định sẽ xử cậu.”
Không có hơi sức để cãi lại, Mục Khả nói: “Không phải cậu nói công việc rất
bận sao? Cậu mau đi đi, tớ bị cấm ăn uống rồi, không thể mời cậu đi ăn
cơm được.”
“Quỷ hẹp hòi, không phải mấy lần ăn đậu hũ sao.” Hướng Vi véo cái má cô một
cái khiến Hạ Hoằng Huân ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày. Chớ thấy anh không
có việc gì cũng thích véo mà cô bạn gái nhỏ, đổi lại là người khác, anh
cảm thấy rất đau lòng.
Không muốn làm kỳ đà cản mũi, Hướng Vi thức thời đứng dậy cáo từ. Hạ Hoằng
Huân rất lịch sự đưa cô ra cửa, cửa phòng bệnh đóng trong nháy mắt,
Hướng Vi thu lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm túc nói: “Cô ấy rất ngốc, không thể nói đối với ai cũng tốt, nhưng ít ra cũng sẽ không tính toán với
ai, kiếm chuyện với ai. Đừng chê tôi xen vào việc của người khác, cô bác sỹ kia cũng không đáng trách. Đừng nghĩ là cô ấy nói cho tôi biết, cô
ấy kín miệng lắm. Bây giờ Khả Khả không thể xuống giường, thời gian anh
nằm viện nên ít tiếp xúc với người nào đó, tránh cho trong lòng cô ấy
suy nghĩ lại không thể nói.” Nhận được ánh mắt khó hiểu của anh, Hướng
Vi nhanh mồm nhanh miệng đem chuyện Thích Tử Di tới phòng bệnh nói với
anh.
Hoá ra là như vậy ! Biết Hướng Vi có ý tốt nhắc nhở, Hạ Hoằng Huân chân thành nói: “Cám ơn, tôi hiểu.”
Hướng Vi nhe răng cười: “Tôi đặc biệt coi trọng anh, bảo đảm Khả Khả sẽ biến thành vật phẩm quân dụng của anh.”
Hạ Hoằng Huân cũng cười: “Vậy lúc nào cô đến thăm cô ấy, nhân tiện nói vài lời tốt cho tôi.”
Chờ Hướng Vi đi khỏi, Hạ Hoằng Huân trầm tư đứng bên ngoài một lát, cho đến nghe trong phòng phát ra một tiếng vang, anh mới vội vàng đẩy cửa vào.
Mục Khả đang nằm trên giường, một quyển sách rơi xuống mặt đất. Anh
biết, là Mục Khả cố ý làm rơi để gọi anh đi vào.
Bởi vì thắt lưng còn đau, anh không thể thong thả ung dung ngồi xuống. Nghĩ đến Thích Tử Di chạy đến chất vấn cô trong phòng bệnh, Hạ Hoằng Huân
đau lòng lấy tay chạm vào gò má Mục Khả, dịu dàng vuốt ve, sau đó chậm
rãi xuống phía dưới, dừng lại trên cổ của cô, dừng ở xương quai xanh
dường như không muốn rời đi.
Mục Khả nhắm hai mắt, không nhúc nhích, giống như là ngủ thiếp đi.
Hạ Hoằng Huân chăm chú nhìn sắc mặt của cô cùng hàng lông mi khẽ động, không nhịn được dịu dàng gọi: “Mục Khả.”
Mục Khả mở mắt ra, cái miệng nhỏ khẽ mở ra, nhẹ giọng nói: “Em còn tưởng anh đợi em ngủ một giấc mới đi vào nữa chứ.”
Nhẹ nhàng thế này dường như đang cố đè nén tâm tình nào đó, Hạ Hoằng Huân
nhìn cô mỉm cười, cầm lấy bàn tay của cô áp vào má anh, dịu dàng nói:
“Giận tôi sao?”
Vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh, Mục Khả cười với anh: “Da tốt thật,
không phải trở về dùng trộm kem dưỡng da của Nhã Ngôn đấy chứ?”
“So với em còn cách xa vạn dặm.” Hạ Hoằng Huân trìu mến nhìn cô cười, anh
muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng động tác còn chưa xong đã
bị Mục Khả rút tay ngăn lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao không nói cho em
biết thắt lưng bị thương? Chẳng may nghiêm trọng thì làm thế nào?” Cắn
cắn môi, cô nhỏ giọng nói: “Em rất hy vọng anh đối tốt với em, yêu
thương em, lo lắng cho cho em, nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải thật sự khỏe mạnh. Nếu như anh bị bênh, ai sẽ chăm sóc cho em?”
Lúc này Mục Khả không còn giống như cô con gái nhỏ nũng nịu nữa mà là một
người phụ nữ vì anh mà đau lòng. Một cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ trải
qua truyền khắp toàn nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp lạ
thường, Hạ Hoằng Huân vòng tay ôm lấy cô. Anh hít sâu, chân thành nói:
“tôi sai rồi, không nên đối xử với thân thể mình như vậy, tôi hứa với em sẽ nhanh chóng chữa khỏi, đừng nóng giận, được không?”
Nhìn dáng vẻ chân thành nhận lỗi của anh, khiến cho Mục Khả suýt chút nữa
bật khóc. Cô muốn ngồi dậy xem vết thương của anh, nhưng vết thương hơi
nhói lên nhắc nhở cô không thể cử động, hồi phục càng chậm sẽ khiến anh
bận tâm càng nhiều. Tuy hiểu rõ điều này nhưng cô vẫn không kiềm chế
được nước mắt, Mục Khả nức nở nói: “Anh có thấy em rất phiền phức không, em không ngờ sẽ…..” Không ngờ việc tham ăn cay sẽ bị bệnh, không ngờ
trong lúc diễn tập cũng có nguy hiểm, càng ngờ tới việc tin mình nằm
viện khiến anh mặc kệ thân thể đau đớn chạy bộ mười bảy cây số….
Hạ Hoằng Huân cảm thấy đau lòng không kiềm được, bất chấp đau đớn ở thắt
lưng, anh nhoài người hôn lên khuôn mặt của Mục Khả, cúi người bên tai
cô vô hạn dịu dàng nói: “Không được đoán mò, tôi thề tôi không cảm thấy
phiền phức gì cả. Tôi đã nói thích em, không chỉ là thích hôn em, ôm em
một cái, mà là hơn hết muốn chăm sóc cho em, yêu thương em, có biết
không?”
Mục Khả ôm cổ của anh, vùi mặt vào cổ anh, nghẹn ngào nói: “Hạ Hoằng Huân,
năm ấy mẹ em nằm viện, em nhìn thấy, nhìn thấy, ông ấy ôm dì nhỏ…”
Phản ứng kịp “ông ấy” ám chỉ cha cô, đột nhiên ý thức được quan hệ của mình
với Thích Tử Di khiến Mục Khả đau lòng, đó là nỗi đau khi bị phản bội.
Trong lòng Hạ Hoằng Huân cảm thấy đau quặn một hồi, anh xót xa lấy mặt
mình cọ nhè nhẹ vào khuôn mặt của cô, giọng nói vô cùng kiên định cam
kết: “Tôi sẽ không như thế!”
Thật khó có thể tưởng tượng được cô làm sao có thể tự thuyết phục mình tin
tưởng anh, Hạ Hoằng Huân khéo léo hôn lên vành tai cô, vô cùng dịu dàng
nói: “Tôi sẽ không làm tổn thương em, bởi vì… anh yêu em!” Nghĩ rằng cả
đời cũng không thể nói ra những lời này, trong lúc này những tâm tư được giấu kín trong lòng dâng lên bật ra khỏi miệng, Hạ Hoằng Huân đúng là
vừa nói ba chữ kia. Lần đầu tiên!
Mục Khả rốt cuộc khóc nấc lên thành tiếng, ôm chặt lấy cổ của Hạ Hoằng Huân như bé gái sợ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích, nước mắt nóng hổi ướt
đẫm cổ áo sơ mi của anh, từng giọt lại từng giọt…..
Trước mặt anh, Mục Khả đã từng không chỉ khóc như vậy một lần, nhưng lần này
khiến Hạ Hoằng Huân đau lòng nhất. Anh cẩn thận ôm lấy thân thể nhỏ bé
của cô, nhớ lại nụ cười ngọt ngào của cô lúc nắm tay mẹ chơi đùa nghịch
ngợm, lại nghĩ đến mười mấy năm qua cô thiếu tình thương chăm sóc của mẹ mà vẫn lạc quan kiên cường trưởng thành, cùng với những tổn thương
Thích Tử Di gây ra cho cô, mắt của anh cũng cảm thấy ươn ướt.
Sợ chạm vào vết thương, Hạ Hoằng Huân không dám để cho Mục Khả khóc nữa,
anh lấy ngón tay của mình lau nước mắt cho cô, giọng khàn khàn trêu
chọc: “Đừng khóc, phải tiết kiệm nước.”
Mục Khả cố kiềm chế không khóc nữa, cô nhẹ giọng nói: “Thương lượng chuyện này có được không?”
Sao lại không được? Hái mặt trăng cũng còn có thể! Hạ Hoằng Huân thuận theo nói: “Không cần thương lượng, em có chuyện gì, anh sẽ làm!”
“Em không cần anh chăm sóc, anh mau nhập viện điều trị đi!”
“Được, không thành vấn đề.” Nhanh miệng đáp ứng yêu cầu của cô, anh còn mặc cả thêm: “Chăm sóc cũng là nghỉ ngơi, anh còn là. . . . . .”
“Không được! Giường ở đây quá nhỏ, anh sẽ ngủ không ngon.”
“Anh là lính dã chiến màn trời chiếu đất đều từng ngủ rồi, hơn nữa, nếu
không thích ứng anh sẽ bảo Nhã Ngôn đổi một chiếc giường bệnh lớn hơn?
A… Đừng khóc, không chăm sóc, không chăm sóc, đừng khóc nữa, anh đã nghe lời em còn không được sao?” Nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Mục Khả, Hạ
Hoằng Huân đặt cằm trên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Định bắt nạt anh phải
không, hả?”
Giọng nói yêu chiều như thế, ánh mắt ôn nhu như vậy, Mục Khả không thể ngồi
yên, cô dịu dàng hỏi: “Thắt lưng có phải rất đau không, anh ngồi xuống
đây, để em xoa giúp anh.”
Ánh mắt tĩnh lặng của Mục Khả hiện lên vẻ đau lòng, Hạ Hoằng Huân ghé sát
vào khuôn mặt của cô, nhỏ giọng mập mờ như trêu chọc: “Anh có thể cự
tuyệt sao? Những lời em nói, anh sợ… chịu không nổi.” Vừa nói xong, đôi
môi đã ghé xuống, hôn lên đôi môi đang hé mở của cô thật sâu.
Ngón tay thon dài gài trên mái tóc cô, Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng nâng đầu cô,
hôn dịu dàng say đắm. Một lát, khi anh rời khỏi môi cô khẽ hôn lên trán, Mục Khả bất ngờ nhướn người hôn lên cái cổ của anh, sau đó là lên xương quai xanh…
Năng lực “tự động kiềm chế” của anh sớm bị tan ra, lý trí của Hạ Hoằng Huân
thiếu chút nữa bị hành động can đảm của Mục Khả dập nát. Anh từ từ nhắm
hai mắt hơi ngẩng đầu lên, cảm thấy đôi môi mềm mại của cô đang nhẹ
nhàng lướt trên vùng da ở cổ, nhiệt độ không ngừng tăng lên như phát
sốt, hơi đột nhiên thời trở nên dồn dập, giọng nói anh khàn khàn “cầu
xin” cô: “Đừng như vậy, anh… thật sự chịu không nổi!”