Vì công việc nên Hạ Hoằng Huân không xin nghỉ phép Tết Nguyên Đán được, kế hoạch đưa Mục Khả về nhà lại lùi xuống sau tết âm. Tối hôm 30 tháng 12
đó anh nói chuyện điện thoại với cô, muốn cô đến ăn tết ở đơn vị. Kết
quả Mục Khả cự tuyệt bảo phải đưa Mục Thần đi thăm Hách Nghĩa Thành, nói cái gì mà không thể trọng sắc khinh sắc.
Gần tối ngày hôm sau, Hạ Hoằng Huân đang ở phòng làm việc xem tài liệu,
Viên Soái mò tới như tên trộm, hô báo cáo xong thì ngó dáo dác phòng làm việc của anh “tuần tra” một lượt. Sau đó không thèm nói câu nào chỉ
chào anh một cái rồi đi luôn, làm Hạ Hoằng Huân bực mình trợn mắt nhìn
cái cửa đóng nửa ngày. Sau đấy tiếng chuông di động vang lên, anh đang
khó chịu nên không thèm nhìn số gọi đến, ấn phím nhận tức giận “alo” một tiếng.
Mục Khả vốn lạnh đến run người, nghe anh rống lên thế lòng lạnh đi một nửa, cô tức giận hỏi: “Anh có một tệ không?”
“Một tệ?” Hạ Hoằng Huân sửng sốt một chút, kịp nhận ra là điện thoại cô bạn gái nhỏ gọi tới, giọng vội dịu đi, “Có, em làm gì?”
Mục Khả kéo cổ áo, rụt cổ nói: “Em ra ngoài làm việc không có tiền lẻ ngồi xe về, anh cho em mượn một tệ.”
Cái gì? Gọi cho anh để mượn —— một tệ? Hạ Hoằng Huân nghi tai mình có vấn
đề, anh nhíu mày, cắn răng hỏi cô: “Anh đưa em thế nào?”
Sao cô không biết anh đang nghiến răng nghiến lợi cơ chứ, Mục Khả nén cười
nói: “Em ở cổng đơn vị anh, anh xuống đưa cho em là được, nhanh lên
nhé.”
Quả nhiên là có tiềm năng làm quân tẩu, còn biết cả chiến thuật thình lình
tập kích tới. Khó trách không hiểu sao buổi chiều cô lại gọi điện thoại
liên tục hỏi anh đang ở đâu, thì ra là muốn đến lại sợ anh ra ngoài. Cúp điện thoại, Hạ Hoằng Huân cầm áo khoác ngoài lên đi nhanh ra ngoài.
Vừa cất di động xong, Mục Khả nhìn thấy Viên Soái từ đàng xa đi tới, đẩy Tô Điềm Âm bên cạnh một cái, cô cười hì hì nói: “Đại soái tới kìa, để mình xem có chỗ nào không ổn không nhé.” Nói xong, mắt bắt đầu chăm chú quan sát mặt Tô Điềm Âm, còn sửa lại cổ áo cho cô.
Tô Điềm Âm bắt đầu khẩn trương: ‘Anh ấy có mất hứng không?”
Mục Khả nói: “Làm sao mà mất hứng? Không phải các cậu hẹn nhau rồi sao?”
Thấy Tô Điềm Âm muốn nói lại thôi, Mục Khả bỗng ngộ ra: “Cậu lừa tớ phải không? Các cậu không hẹn nhau?”
“Đừng giận tớ mà.” Tô Điềm Âm vội kéo tay Mục Khả lại giải thích, “Mấy lần tớ chủ động nói muốn đến thăm anh ấy, anh ấy đều nói là không có xe, hôm
đấy đúng lúc cậu nói sắp đi, nên tớ liền. . . . . .”
Mục Khả cong môi: “Vậy sao cậu không nói thẳng, có lẽ anh ta không có xe
thật, đơn vị quản lý rất nghiêm. Đại soái bây giờ là trung đội trưởng,
nhưng lại có một đống thủ trưởng lớn hơn ở phía trên đấy.”
“Mục Khả ——” Tô Điềm Âm cũng nhận ra mình quá xúc động, nhưng tới thì cũng
đã tới rồi, cô lấy giọng khẩn cầu nói, “Cậu giúp tớ một chút đi, tớ… rất thích anh ấy.”
Mục Khả đã sớm nhìn ra Tô Điềm Âm có ý với Viên Soái, thế nên khi cô tán
gẫu với Viên Soái cũng đã âm thầm nhìn biểu hiện của anh ta nhưng anh ta căn bản không có ý tiến tới, nên cô cũng không nhiều lời. Nhưng tình
hình bây giờ cô không tiện cự tuyệt, dù sao cũng là đồng nghiệp, cùng là con gái nữa, hơn nữa thấy Tô Điềm Âm thất vọng, cô lại mềm lòng, khẽ
cắn môi nói: “Thôi, đã đến rồi, coi như tới thăm bạn bè một chút vậy.
Nhưng lần sau không được làm thế nữa đâu, không thể lừa tớ nữa…, nếu gây họa Hạ Hoằng Huân mắng tớ mất.”
“Biết cậu tốt nhất mà.” Tô Điềm Âm vui vẻ ôm lấy cô.
Mục Khả lùi ra một bước: “Chú ý hình tượng, có người nhìn.”
Mục Khả không thấy tươi cười trên mặt Viên Soái nữa, thể nên để bớt lúng
túng, cô cố ý gọi anh: “Trung đội trưởng Viên, tới đây.”
Nghe được mệnh lệnh của cô, Viên Soái đáp lời: “Rõ!” Cơ thể đã chuyển sang tư thế chuẩn bị chạy rồi.
Tô Điềm Âm có vẻ hơi lo lắng, chờ Viên Soái chạy đến gần, cô nói: “Mục Khả dẫn tôi tới đây chơi hai ngày.”
Thấy Mục Khả nháy mắt với mình, thông minh như Viên Soái cũng hiểu mấy phần, anh khách khí nói: “Hoan nghênh cô tới đơn vị chúng tôi chơi.”
Tô Điềm Âm thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Mục Khả.
Viên Soái yên lặng đứng cạnh Mục Khả, thừa lúc Tô Điềm Âm không nhìn thấy
anh lấy tay đánh vào lưng Mục Khả, đồng thời ánh mặt lên án cô, giống
như đang nói: “Bạn là để hãm hại đúng không? Vừa rồi tôi còn chịu thiệt
thòi lao vào mưa bom bão đạn chạy đến phòng làm việc của lão đại để kiểm tra ‘quân địch’ đây.”
Mục Khả bị oan mà không dám hé răng, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ xin tha, nịnh nọt nói: “Tôi mang theo đồ ăn ngon, cho anh hết.”
Viên Soái lườm cô, lại thưởng cho cô một dúi vào lưng.
Mục Khả đang chịu tội bỗng thấy Hạ Hoằng Huân xuất hiện trong tầm mắt, cô
cảm thấy như được đại xá, lại nghe Viên Soái nói: “Có giỏi thì cô bảo
lão đại chạy tới đây xem.”
Không chơi ức hiếp người như thế. Mục Khả nhấc chân đạp anh một cái, nhìn
giày anh trên tuyết, nhỏ giọng lầu bầu: “Anh muốn tôi bị nhốt à.” Dám ở
trước mặt cấp dưới của anh cợt nhả ra lệnh cho anh, trừ phi cô muốn
chết. Còn lâu cô mới mắc mưu.
Biết cô không phải tới đây làm việc, Hạ Hoằng Huân tới trước mặt Mục Khả giả bộ như thường nhét một tệ cho cô, nghiêm mặt nói: “Không cần trả lại,
tiền mừng tuổi.”
Tiền mừng tuổi? Quá sáng tạo rồi đấy. Mục Khả lườm anh một cái, nhận lấy áo
khoác anh đưa mặc lên người, sau đó lấy ánh mắt ý bảo anh kiếm chỗ nào
nói chuyện.
Biết vì sao Tô Điềm Âm tới, Hạ Hoằng Huân khẽ nhíu mày, thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô bạn gái nhỏ cầu khẩn, anh quay đầu lại nói với Viên Soái:
“Cô giáo Tô đến đây lần đầu, cậu thay tôi tiếp cô ấy đi.”
Sau bữa tối, Viên Soái đưa Tô Điềm Âm tới nhà khách. Hạ Hoằng Huân nhận
được điện thoại của Đđoàn trưởng, gọi anh đến Câu Lạc Bộ đánh bài. Lục
Trạm Minh biết Mục Khả tới, cũng muốn mời cô, ông cười khà khà nói với
Hạ Hoằng Huân: “Không đưa hòn ngọc quý trên tay cậu đến đây thì không
tiếp cậu, có bước chân vào Câu Lạc Bộ cũng đuổi cậu ra.”
Cho nên, để tránh Phó Đoàn Trưởng Hạ bị đá ra ngoài, Mục Khả đi luôn.
Trên đường đến Câu Lạc Bộ, Hạ Hoằng Huân cười giỡn nói: “Tiểu quỷ, hóa ra
bây giờ độ nổi tiếng của em còn vượt cả anh, có khi anh phải nịnh bợ em
mới được xem tiết mục giải trí mất.”
Bả vai nhỏ gầy nhún nhún, Mục khả hả hê dương dương tự đắc. Lần đầu Mục
Khả tới Câu Lạc Bộ của đoàn 5-3-2, nhưng những người ở trong cô không lạ lẫm gì. Cô chủ động bắt chuyện với Lục Trạm Minh, Ninh An Lỗi, chào hỏi An Cơ, Dịch Lý Minh, lại nghe Hạ Hoằng Huân giới thiệu Tham Mưu Trưởng
tuổi trẻ tài cao nghiêm túc thực hiện nội quy mới được điều tới, sau đó
khéo léo ngồi cạnh Hạ Hoằng Huân xem bọn anh chơi bài.
Đàn ông trên bàn bài không câu nệ tiểu tiết, Lục Trạm Minh hài hước nói đùa với Mục Khả, sau lại như vô ý nói: “Hạ Hoằng Huân, lần trước đi họp
riêng trên sư bộ nữ binh chào hỏi nhiệt tình với cậu là ai đấy?”
Nghịch bài trong tay, Hạ Hoằng Huân có vẻ không chút để ý: “Ai? Tôi không
nhớ.” Đánh một cây K, anh giương mắt nhìn Lục Trạm Minh, Tứ Lượng Bạt
Thiên Cân* mà đá quả bóng về, “Không phải chào anh à, tôi nhớ là còn gọi điện cho anh đấy.”
*Tứ Lượng Bạt Thiên Cân: Mượn sức nhỏ để thắng ngàn cân
Mục Khả vừa đứng bên xem cuộc chiến vừa nhìn chị dâu đoàn trưởng hung dữ
lườm ông nhà mình một cái, nói với Mục Khả: “Tiểu Mục à, đừng có nghe
lão Lục nói bậy, đùa em đấy.”
Không đợi Mục Khả nói, Pháo Doanh trưởng An Cơ chen vào, anh hỏi Hạ Hoằng
Huân: “Phó Đoàn Trưởng, sao anh huấn luyện được chị dâu nhỏ vậy, trời
lạnh thế này mà cũng sang đây thăm anh? Dạy em hai chiêu, tránh cho về
sau cưới vợ lại đấu tranh giai cấp với em.”
Lục Trạm Minh cùng Ninh An Lỗi vui vẻ, Hạ Hoằng Huân cũng cười theo, sau
khi cười xong lại giả bộ nghiêm trang nói: “Anh cho cậu biết, cậu và bạn gái ở cùng nhau, công việc dùng toàn lực đi làm, tiền lương giao cho cô ấy hết. Bạn gái cần gì cũng cho, đáp ứng đầy đủ yêu cầu, tuân thủ quy
định ba kỷ luật tám chú ý của bạn gái, tất cả hành động nghe theo chỉ
huy. Còn nữa, sau khi kết hôn tiêu chuẩn tuyệt đối không được hạ, bảo
đảm thành công xây dựng xã hội hài hòa.”
Mục Khả cười khẽ, lặng lẽ nhéo anh.
An Cơ nghe xong lông mày cũng nhíu lại: “Vậy em có khác gì con trai cô ấy đâu!”
Nghe vậy, mọi người ngồi đây đều cười ha ha.
Bên này mọi người chơi bài, bên kia có mấy cán bộ cảm xúc lên cao khiêu vũ. Lục Trạm Minh nhất thời hứng thú, tuy nói trên phương diện này anh
không chuyên nghiệp lắm, nhưng quả thật đã từng nhảy mấy lần, tuyệt đối
không phải là cái loại trình độ “Nhảy Tăng-gô chẳng khác gì đi cầu
thang”, mà rất chú trọng đến “Động tác mấu chốt”. Tiếc rằng chị dâu Đoàn trưởng không biết nhảy, hỏi thăm biết Mục Khả cũng biết sơ qua, liền đề nghị Lục Trạm Minh nhảy với Mục Khả một bản.
Lục Trạm Minh dành chỗ cho vợ để cô chơi bài: “Hạ Hoằng Huân, cậu và vợ tôi đánh bài, tôi mời bạn gái nhỏ của cậu khiêu vũ, chúng ta đổi đi.”
Thấy Mục Khả nhao nhao muốn thử, chẳng có thiên phú gì với khiêu vũ, Hạ
Hoằng Huân vung tay lên phê chuẩn: “Đi nhảy đi. Nhưng đừng có mà ôm chặt eo Mục Khả nhà tôi, tôi đánh bài chỉ sờ bài chứ không sờ tay chị dâu
đâu.”
Vì thế, mọi người lại cười ầm lên lần nữa.
Điều kiện đơn vị so ra thì kém hơn thành phố A, nhưng mỗi lần Mục Khả tới
đều rất vui vẻ. Tiếp xúc nhiều, cô phát hiện đám “Lục lâm hảo hán” này
đúng là rất đáng yêu. Trong công việc, họ tỉ mỉ cẩn thận, cương nghị quả quyết. Trong cuộc sống, họ thân thiết, hiền hoà, hài hước, hòa hợp như
người một nhà. Cô cảm thấy cô không chỉ yêu Hạ Hoằng Huân, yêu ai yêu cả đường đi nên cũng thích nơi anh sống. Nhận thức được vậy, cô không hề
sợ hãi tương lai phía trước nữa, cô nghĩ, hạnh phúc của cô là cùng nhịp
thở với người đàn ông này. Mục Khả tin Hạ Hoằng Huân là người mà cô có
thể dựa vào cả đời này.
Khi gọi cho Hướng Vi thì Mục Khả không nhịn được chia sẻ hết mấy chuyện lý
thú ở đơn vị cho bạn thân, Hướng Vi vừa nghe vừa cười: “Được đấy, sao tớ lại không ở đấy chứ? Nếu không bảo Hạ Hoằng Huân nhà cậu giới thiệu cho tớ một vị quân nhân làm bạn trai đi.”
Đang lúc tinh thần Mục Khả hưng phấn, cô nổi lên ý muốn làm bà mai: “Cậu
khoan nói đã, tớ có nhắm được một người, đoàn anh ấy vừa có Tham Mưu
Trưởng Lệ mới đến. . . . . .”
“Lệ Hành không được!” Mục Khả còn chưa nói xong, thì đã bị Hạ Hoằng Huân
ngồi đọc sách bên cạnh cắt đứt, “Nếu chị em tốt của em cần, anh có thể
nhờ cán bộ phụ trách tìm trong danh sách, sàng lọc ra giới thiệu người
khác cho cô ấy.”
Mục Khả không hiểu: “Tại sao Tham Mưu Trưởng Lệ không được, chẳng lẽ anh ta kết hôn rồi à?”
Hạ Hoằng Huân cầm sách vỗ nhẹ lên đầu cô, rất có kiên nhẫn giải thích:
“Anh thấy tính anh ta hợp với Tiểu Hi, nha đầu kia rất bướng bỉnh, người bình thường không giữ được con bé ấy đâu.”
“Hạ Hi?” Mục Khả nhớ lại, đêm Hạ Hoằng Huân cõng cô tiến hành “Thẩm tra
chính trị” anh có nói tới. Ngoại trừ em gái ruột Hạ Nhã Ngôn, anh còn có một em họ học trường cảnh sát, chỉ là cô chưa có cơ hội nhìn thấy cô
ấy.
“Có được không? Anh đừng có kết nhầm Uyên Ương đấy.” Mục Khả lầu bầu một
câu, lại quay đầu nói với Hướng Vi: “Thôi xong, xuống tay chậm mất rồi,
Tham Mưu Trưởng Lệ đã bị gả đi rồi, nếu không cậu cũng nhảy vào cạnh
tranh đi?”
Hướng Vi cười: “Best-seller như vậy thì xem ra còn đẹp trai hơn cả Hạ Hoằng Huân.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Hoằng Huân, Mục Khả hả hê nói: “Không phải đâu, đẹp trai nhất đã sớm về chỗ tớ rồi.”
Khóe môi Hạ Hoằng Huân khẽ cong lên, anh để sách xuống, ôm lấy cô gái nhỏ.
“Chua chết được.” Hướng Vi đầu tiên không phúc hậu cười cô, sau lại nói như
tên trộm, “Thành thật khai báo mau, có phải đã bị ăn sạch sành sanh rồi
không? Đồng chí Hạ Hoằng Huân quả nhiên là có chiến thuật cả mà, chưa
được bao lâu đã biến cậu thành vật phẩm quân dụng của anh ấy rồi, còn
là vật sống nữa, anh ấy phát tài rồi.”
Mặc dù quen Hướng Vi nói hươu nói vượn rồi, nhưng nghe bốn chữ “vật phẩm
quân dụng” thì Mục Khả uất ức. Nghĩ thầm, đồng chí Giải Phóng Quân là
một khối gạch trên Vạn Lý Trường Thành, chỗ nào cần thì tới chỗ đó,
chẳng phải cô không có quyền sở hữu sao?
Nói chuyện xong với Hướng Vi, Mục Khả chui từ ngực Hạ Hoằng Huân ra, nằm
trên ghế sa lon cau mày nói: “Em đã trở thành vật phẩm quân dụng của
anh, nhưng anh lại là tài sản chung thuộc về quốc gia và nhân dân, việc
này thật không công bằng mà.”
Thật muốn gõ cái đầu dưa nhỏ của cô ra xem có phải có rơm rạ ở trong
không. Nhẹ nhàng nhéo gương mặt non nớt của cô, Hạ Hoằng Huân không nhịn được cười trêu chọc cô: “Bây giờ đã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiến
bộ. Sống chung với anh, tố chất cá nhân của em đã được nâng cao nhanh
chóng.”
Khi nào thì mới không cợt nhả được đây! Mục Khả lườm anh: ” Chú Giải Phóng
Quân, cháu đang thảo luận vấn đề rất nghiêm túc với chú. Không cho
cười!”
Gọi anh là gì? Chú . . . . . . Giải Phóng Quân? Chẳng lẽ cô không biết gọi như vậy làm anh có chướng ngại tâm lý sao?
Hạ Hoằng Huân thôi cười khéo léo xách tai cô lên: “Vậy cũng đừng có gối lên đùi anh. Đứng lên, nghiêm túc nói chuyện với anh.”
Lại nữa rồi, nói chuyện phiếm với anh, cô lại bị anh chỉnh đốn nghiêm chỉnh giống như mở hội nghị. Cô nổi điên, oán giận hét lên một tiếng đẩy ngã
anh. . . . . .
Vì vậy, hai người lại “đánh” , âm thanh cực lớn, ngay cả Ninh An Lỗi ở
sát vách hạ Hoằng Huân cũng nghe thấy. Vậy nên ngày hôm sau người ta hỏi anh: “Tối hôm qua vợ chồng son làm ‘khóa huấn luyện’ à, cười hơn nửa
đêm.”
Hạ Hoằng Huân thản nhiên thong thả ung dung nói: “Tổ chức học tập chính trị, thảo luận cảm giác sau khi xem phim.”