Viên Soái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, căn
bản không thể tin sẽ có phụ nữ xuất hiện trong phòng làm việc của Doanh
trưởng. Thật ra thì không thể tin cũng rất bình thường, dù sao ở trong
ấn tượng của anh, Hạ Hoằng Huân tựa như hòa thượng không gần nữ sắc, cả
Chính trị viên đều nói Doanh trưởng khó mà kết hôn được. Chỉ là trong
lòng anh vẫn luôn không hiểu, Doanh trưởng rõ ràng là người đàn ông rất
có sức hút.
Anh đứng, không nói lời nào, biểu tình
khiếp sợ bởi thấy cô giáo Mục chuyển thành không thể tin cùng kinh ngạc. Chợt nhớ tới cái đêm bị phạt, Hạ Hoằng Huân mang theo Mục Khả chạy vòng trong sân huấn luyện, anh rốt cuộc hiểu ra. Lo lắng không may phá vỡ bí mật động trời này, lão đại có thể ăn tươi nuốt sống anh, nhất là khi
thấy một màn mập mờ như vậy. Viên Soái bắt đầu hoài nghi, đến tột cùng
là cuộc sống quá tốt đẹp cho anh cơ hội thỏa mãn lòng hiếu kỳ, hay là
ông trời nhìn anh quá không vừa mắt, chỉnh chết anh.
“Doanh, Doanh trưởng. . . . . .” Ánh mắt Hạ Hoằng Huân không mang theo độ ấm lườm đến nỗi khiến anh hoảng hốt,
Viên Soái dùng sức nuốt một ngụm nước bọt: “À à, nếu không, tôi lặp lại. . . . . .” Nói qua cơ thể theo bản năng dịch dịch ra bên ngoài, thầm
nghĩ bây giờ thoát khỏi hiện trường rồi nói sau. Chuyện lớn động trời
không quý bằng cái mạng nhỏ, anh cũng không muốn tự dưng lại phải chịu
trừng phạt chạy 5km.
“Lặp lại?” Đồng chí Doanh trưởng đã qua
trăm trận thế nên vẻ mặt vô cùng trấn định, duy chỉ có ánh mắt là càng
ngày càng lạnh, dường như có thể giết người, cánh tay anh hơi dùng sức
đỡ Mục Khả đang xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu từ trên đùi lên, hôn
mê kiện cũng không còn theo như, tích một cái trực tiếp khép bản bút ký
lại, lạnh lùng nói: “Tôi thấy cậu sống quá thoải mái, đã quên quy củ!”
Chữ cuối anh gằn rất mạnh, Viên Soái bị anh dọa có chút hốt hoảng, anh
giương mắt len lén nhìn Mục Khả núp sau lưng, dường như đang cầu xin
giúp.
Mục Khả đang bận xấu hổ, căn bản không
nhận được tín hiệu ánh mắt của anh. Nhưng dù sao hai người cũng là đồng
minh, tình hữu nghị sâu đậm trong lúc huấn luyện không phải giả, Mục Khả Khả không có ý định khoanh tay đứng nhìn. Tuy nói Hạ Hoằng Huân dạy bảo lính dưới trướng cô không nên cũng không thể nhúng tay, nhưng nghĩ Viên Soái cũng rất vô tội, nếu không phải bởi vì cô ở đây, chắc chắn sẽ
không chọc cho lão đại tức giận như thế. Nghĩ đến đây, Mục Khả lặng lẽ
kéo kéo quân trang người ta giống như ăn trộm, cố gắng lấy động tác tứ
chi hóa giải cơn giận của anh, giải vây cho Viên Soái.
Hạ Hoằng Huân đè nén tức giận, trầm
giọng ra lệnh: “Ra cửa đứng tư thế quân đội ba giờ, hít đất năm tổ, làm
không xong không cho ăn cơm.”
Vẫn bị phạt! Viên Soái cau mày quay đầu lại: “Doanh trưởng. . . . . .”
Hạ Hoằng Huân lập tức đánh gãy lời anh: “Nói lời vô dụng làm gì!”
Viên Soái mang vẻ mặt đau khổ đi ra
ngoài, mặc dù bên ngoài không có ai, vẫn bài bản đứng nghiêm túc, không
chút lười biếng. Cho nên nói, quân nhân đối với mệnh lệnh của cấp trên
dù dưới tình huống nào đều chỉ có hai chữ: Phục tùng.
“Một tổ hít đất là mấy cái?”
“Hai trăm.”
“Hai, hai trăm?” Gương mặt Mục Khả vẫn
còn đỏ, nửa là nhắc nhở nửa là trách cứ nói: “Không phải anh muốn dùng
quyền trả thù riêng đấy chứ.” 1000 cái hít đất, bắn chết cô cũng không
làm được.
Hạ Hoằng Huân mở máy vi tính ra ấn nút
khởi động, kiên cường muốn tiếp tục công việc: “Không phải bởi vì cậu ta nhìn thấy tôi và em. . . . . .” Cúi xuống, anh giải thích nói: ” Báo
cáo trước khi vào cửa là quy định, tôi còn chưa nói cậu ta đã xông vào,
chính là không tuân theo kỷ luật. Tôi phạt cậu ta là vì vậy, em đừng xen vào.” Tùy tiện túm một người trong doanh trại Trinh sát bắt hít đất
1000 cái đều không thành vấn đề, đối với Trung đội trưởng như Viên Soái
mà nói lại càng giống như trò trẻ con, Hạ Hoằng Huân cảm thấy phạt vậy
còn nhẹ.
Mục Khả không tán thành cách nói của
anh, thầm nghĩ đến con số thiên văn kia, cô hừ một tiếng, “Chịu phạt
dưới tình huống này ai sẽ cho rằng đó là vì không tuân theo kỷ luật, anh cẩn thận khiến mọi người phẫn nộ, sẽ đắc tội với nhiều người; bảo anh
ấy đừng đứng nữa.”
“Nếu nói như vậy tôi đã đắc tội với rất
nhiều người rồi.” Ánh mắt hình thẳng màn hình máy vi tính, Hạ Hoằng
Huân nói: “Đi xem tạp chí, nếu thấy buồn thì ra bên ngoài đi dạo một
chút.”
“Vậy em đi bảo anh ta không đứng nữa.” Mục Khả không chịu nghe lời anh.
“Em ngoan ngoãn cho tôi!” Hạ Hoằng Huân
kéo cánh tay cô, ngăn cản nói: “Không cho náo loạn.” Mệnh lệnh đã ra,
nói bỏ liền bỏ được sao?
Miệng Mục Khả cong lên, biến đổi phương
thức lý luận cùng anh: “Người ta là huấn luyện viên, học viên còn đang
chờ, lúc này phạt đứng làm gì, về điểm này anh thật đáng ghét, chẳng
linh hoạt chút nào.”
“Mệnh lệnh đã ra rồi.” Hạ Hoằng Huân
không dễ bị uy hiếp. Anh cũng không phải người có ham mê phạt người
khác, chỉ là lính không luyện không nên thân, phải cho Viên Soái một bài học, nếu không sẽ có ngày cậu ta cứ như vậy không nặng không nhẹ vọt
tới văn phòng Đoàn trưởng mất, vậy thì sẽ không phải là phạt đứng tư thế quân đội cùng hít đất đơn giản như vậy.
“Vậy thì ra lần nữa chứ sao.” Mục Khả
lắc lắc cánh tay anh: “Đừng phạt anh ấy, nếu quả thực không được thì để
buổi tối đứng tiếp, em đứng giúp anh ấy nửa giờ, có được không?”
Chưa nghe nói qua lính chịu phạt còn có
thể để cho người khác chia sẻ đỡ. Chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặt hơn, có chút không hiểu nổi Mục Khả. Đang suy nghĩ đối sách, cô bạn gái nhỏ
vừa được lên chức chị dâu đã đẩy cửa phòng làm việc anh ra, cô thò cái
đầu nhỏ ra, nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng các anh nói không cần đứng
nữa.”
Dám giả truyền “Thánh chỉ”, Hạ Hoằng Huân hơi giận.
Viên Soái nhìn dáng vẻ cô dáo dác ngó đầu, buồn cười lại không dám, quay mặt đi tiếp tục đứng bất động.
Mục Khả quay đầu lại nhìn về phía Hạ Hoằng Huân, lo lắng mình nói chưa đủ: “Là anh ấy nói thật mà. . . . . .”
Viên Soái không thể không nhìn về phía cô, lấy khẩu hình nói: “Không thể nào.” Tính khí Doanh trưởng thế nào anh hiểu rõ.
Còn không cảm kích! Mục Khả muốn ném
điện thoại đi qua đó đập vào mặt anh ta, lại sợ Hạ Hoằng Huân nghe thấy, cô hung tợn hạ thấp giọng nói: “Sao anh lại ngốc như vậy, không phạt
thì anh khó chịu à? Tôi nói anh ấy nói thì chính là anh ấy nói.”
Còn rất hùng hồn hợp tình hợp lý nữa,
nếu còn tiếp tục tranh luận không khéo sẽ xảy ra xung đột mất. Hạ Hoằng
Huân vuốt vuốt mi tâm, không đi không được, ra cửa nhìn Viên Soái đang
đứng như cây tùng nói: “Đi huấn luyện trước, xong việc lại tới đây.”
Thật ra thì Hạ Hoằng Huân rất thưởng
thức Viên Soái. Anh tốt nghiệp ưu tú trường quân đội, kỹ năng vững vàng, đầu óc linh hoạt, vì muốn bồi dưỡng Viên Soái thành nhân tài chỉ huy
quân sự, Hạ Hoằng Huân luôn không ngừng mài dũa anh. Theo cách nói của
anh, Viên Soái chính là thiếu rèn luyện.
“Dạ, Doanh trưởng!” Viên Soái đáp một
tiếng vang dội, lúc gần đi còn không quên cho Mục Khả một cái ánh mắt,
giống như đang nói: “Bị tôi phát hiện rồi?” Đồng chí Trung đội trưởng
đắc ý có chút hí hửng, dường như đã quên là ai “Cứu” anh một lần.
“Em cũng đi huấn luyện, Doanh trưởng.”
Mục Khả cũng không muốn tiếp tục ở lại, cô bất chấp ngượng ngùng, muốn
đi theo Viên Soái, lại bị Hạ Hoằng Huân vượt lên trước một bước kéo
tay, anh nhỏ giọng nói: “Buổi tối cùng ăn cơm.”
Mục Khả gật đầu, rút tay về chậm chạp
rời đi. Đễn chỗ rẽ cầu thang cô quay đầu lại, nhìn thấy anh còn đứng ở
cửa, cô giơ tay lên vẫy vẫy với anh.
Rời khỏi tầm mắt Hạ Hoằng Huân, hai vị đồng chí bởi vì trộm đồ ăn mà kết làm đồng minh bắt đầu tán gẫu.
Rất sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Hạ Hoằng Huân, Mục Khả uy hiếp nói: “Không cho nói lung tung, phải giữ bí mật.”
Lần đầu chịu phạt mà không cảm thấy buồn bực, Viên Soái nhún nhún vai, cười đến có chút gian trá: “Ám Độ Trần
Thương* đúng không? Rất có tiềm lực nha, cùng Doanh trưởng ở chung một
chỗ, cô cũng biết dùng binh pháp rồi, không chừng ngày nào đó sẽ thành nữ tướng quân.”
*Ám độ Trần Thương (暗渡陳倉): Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới
Mục Khả quả thật muốn đấm anh ta, cô cắn răng nói: “Tướng quân cái quỷ ý… anh cho rằng ‘Nguyên’ Soái là chỉ tôi chắc.”
**Chữ Nguyên (元) phát âm là ‘yuán’ đồng âm với chữ Viên (袁) – họ của anh Viên Soái
Nghe vậy, Viên Soái cười ha ha: “Quả
nhiên không phải người một nhà không vào cửa một nhà. Chỉ cần tôi phạm
sai lầm, Doanh trưởng lại lấy tên để chê tôi, sao cô cũng học được chiêu này rồi hả ?”
“Ai đặt cho anh cái tên phong cách thế
hả.” Mục Khả thu hồi biểu tình “Hung ác”, tò mò hỏi anh: “Ai, ai đặt tên cho anh vậy? Bác trai bác gái muốn cho anh làm Tướng quân (Soái) thật
à?”
Nhắc tới cái này Viên Soái liền buồn
bực: “Cha tôi, chính vì cái tên này không biết tôi đã bị ** biết bao
nhiêu lần rồi. . . . . . Cô không biết đâu, từ lúc lên tiểu học tôi đã
bị người ta cười, nhất là lúc đạt giải nhất cuộc thi. . . . . .”
“Thi thứ nhất còn bị người ta cười?” Mục Khả chợt phản ứng kịp: “Là nhất từ dưới lên à?”
Bị Mục Khả trêu đùa, Viên Soái gõ nhẹ một cái lên trên trán cô: “Không cho cười, cô nghiêm túc một chút xem nào!”
Vì vậy, bọn họ lạc đề rồi.
Lúc ăn cơm tối Doanh trưởng Hạ không đợi được Mục Khả đến, cô núp ở túc xá làm con rùa đen. Đến hơn tám giờ còn
không chịu lộ diện, lo lắng cô đói bụng sẽ không tốt cho dạ dày, Hạ
Hoằng Huân gởi tin nhắn ra lệnh: “Mười phút sau, căn tin đợi lệnh.”
Bỏ hết dịu dàng trên mặt, Hạ Hoằng Huân
đơn giản lại nghiêm nghị khiển trách Viên Soái mới vừa vào cửa, cuối
cùng sắc mặt anh dịu xuống, nói: “Buổi chiều có chuyện gì, vội vàng hấp
tấp, không nghe khẩu lệnh đã xông vào.”
Viên Soái biết lão đại sẽ không phạt anh nữa, anh cười hì hì nói: “Vốn muốn báo cáo với anh, chị dâu xuất hiện
tại trụ sở huấn luyện, sau lại thấy người đã ở trong phòng làm việc của
anh rồi, thế nên không còn chuyện gì nữa.” Thì ra là một sĩ quan khác
nhìn thấy Mục Khả, nhanh mồm nhanh miệng nói cho Viên Soái học viên của anh trốn huấn luyện. Viên Soái nghe miêu tả của anh ta đoán được là Mục Khả xin nghỉ đã trở lại rồi, lúc này mới chạy tới nói cho Hạ Hoằng
Huân, vốn tưởng có thể lập được công nhỏ, ai ngờ không được như mong
muốn rồi.
Cái tiếng này”Chị dâu” làm cho Doanh
trưởng Hạ rất hưởng thụ, trên mặt không tự chủ hiện lên nụ cười, sau anh lại cố làm ra vẻ nghiêm túc liếc Viên Soái một cái, hỏi: “Còn có việc
gì không?”
Viên Soái lập tức thu nụ cười lại: “Không thưa Doanh trưởng.”
“Ngày mai bắt đầu huấn luyện dã ngoại,
nhớ để ý học viên, , đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả hành
động nghe chỉ huy.” Bàn giao toàn bộ, Hạ Hoằng Huân phất tay một cái,
Viên Soái làm quân lễ tiêu chuẩn đi ra ngoài, sau anh rất không sợ chết nói một câu: “Chúc mừng anh, Doanh trưởng.” Nhận được ánh mắt Hạ Hoằng Huân ném qua, anh cười đóng cửa lại.
Mục Khả ở túc xá lề mề mấy phút mới
xuống lầu, lúc đến căn tin, Hạ Hoằng Huân như ảo thuật mang ra một chén
mì thêm trứng gà: “Chấp nhận ăn đi, căn tin nấu cơm đều vừa đủ, không có thừa.”
Mục Khả nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên hỏi: “Anh nấu à?”
Hạ Hoằng Huân ngồi xuống đối diện cô:
“Chẳng lẽ giờ này tôi có thể gọi cấp dưỡng tới?” Xem thấu ý nghĩ của Mục Khả, anh nói: “Chút chuyện cỏn con này sao làm khó được tôi, lúc dã
ngoại sinh tồn không phải đều tự mình làm mà ăn à.”
“Em phát hiện. . . . . .” Mục Khả cố ý
làm tăng sự hứng thú của anh, vùi đầu ăn nửa bát, mới chờ ánh mắt mong
chờ của Hạ Hoằng Huân không nhanh không chậm nói: ” Doanh trưởng Hạ
ngoại trừ khuôn mặt gây họa ra thì vẫn rất ưu tú.” Nói xong, cười khanh
khách gắp một miếng đưa tới bên miệng anh, nghịch ngợm nói: “Thưởng cho
anh, không thể từ chối.”
Giờ khắc này lòng anh mềm mại vô cùng,
trong mắt Hạ Hoằng Huân hiện lên nụ cười dịu dàng. Anh ngày càng dần dần phát hiện, Mục Khả đặc biệt thích bón cho anh ăn, cũng chính bởi vì đặc điểm này, để cho anh có cơ hội nếm rất đồ ăn vặt nhiều ngày trước không ăn miếng nào.
Ở dưới sự giám sát của Hạ Hoằng Huân Mục Khả ăn hết một bát mì to, thấy cô no đến mức không muốn cử động, anh
rất thỏa mãn. Hai người tình cảm tăng cao, nắm tay tản bộ trong sân
huấn luyện ngập ánh trăng, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mục khả bị Hạ
Hoằng Huân cầm trong lòng bàn tay, cô cảm thấy đêm nay rốt cuộc không hề lạnh lẽo cùng bất lực giống như năm trước.
“Ba ngày huấn luyện dã ngoại kế tiếp tôi sẽ không đi cùng, chính em phải cẩn thận một chút, đừng làm cho tôi
không yên lòng.” Đưa cô đến cửa kí túc xá, Hạ Hoằng Huân dặn dò: “Không
được rời khỏi đội ngũ tự mình hành động, có chuyện phải tìm Viên Soái.”
Anh không nhắc tới thì thôi, anh vừa nói thế Mục Khả ai oán nói: “Nói anh muốn huấn luyện bọn em thành lính đặc
công thì anh không vui, xem khóa mục huấn luyện anh an bài đi, sắp chỉnh chết em rồi.”
“Không đáng sợ như em tưởng đâu.” Hạ
Hoằng Huân cho cô một viên thuốc an thần: “Tôi cam đoan nhất định em sẽ
thích khóa mục này.”
Mục Khả không tin: “Gạt người.”
Giơ tay cạo nhẹ lên chóp mũi cô, cúi
người dán vào vành tai cô nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ lừa gạt quỷ nhỏ!” Lời
còn chưa dứt, hôn một cái nhẹ mà dịu dàng vào bên má cô.
Thấy cô đỏ mặt lần nữa, Hạ Hoằng Huân
làm vẻ mặt bất cần đời nói: “Lúc này đủ nhẹ sao? Sẽ không lại nói sức
lực của tôi quá mạnh.”
Mục Khả hoàn toàn phục Hạ Hoằng Huân
rồi, cảm thấy dường như anh nhớ từng câu từng lời cô đã nói, chỉ chờ
thời cơ để phản bác hoặc nghiệm chứng. Bọn họ đang không ngừng đối kháng cùng thỏa hiệp mà sống chung, cũng có lúc phát sinh sự kiện võ lực. Chỉ là, những thứ này hoàn toàn không ảnh hưởng tời hạnh phúc bọn họ tích
lũy được, ngược lại đúng lúc trở thành chất xúc tác cho tình cảm.
Mục Khả rón rén trở lại túc xá, chưa kịp bò lên giường, Tô Điềm Âm giả ngủ tách một tiếng bật đèn lên.
Hiển nhiên bị dọa giật mình, Mục Khả vuốt ngực nói: “Cậu không ngủ à? Làm mình sợ muốn chết.”
“Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự
bị nghiêm trị.” Tô Điềm Âm mặc đồ ngủ vọt tới bên giường Mục Khả: “Thành thực khai báo, đi hẹn hò cùng ai?”
Mục Khả phát huy đặc điểm chiếm lĩnh địa hình nhanh chóng, chiếm lại giường của mình, cô nghiêng đầu nói: “Bộ
dáng của cậu sao giống như đi bắt kẻ thông dâm vậy? Chẳng lẽ thầm yêu
mình à?”
Tô Điềm Âm xùy một tiếng, bày ra vẻ mặt say mê, nửa thật nửa giả nói: “Muốn thầm yêu mình cũng thầm yêu đồng chí Trung tá cơ.”
Mục Khả đá nhẹ cô một cái: “Không có tiền đồ, muốn yêu thì yêu thẳng đi .”
Tô Điềm Âm bị cô chọc cười, hai người hi hi ha ha náo loạn một lát, liền đi ngủ. Mục Khả đoán Tô Điềm Âm biết
chuyện cô và Hạ Hoằng Huân, nhưng cô ấy không hỏi, cũng sẽ không nhiều
lời.
Ánh mặt trời bao trùm trụ sở huấn luyện, mang theo trật tự bận rộn cùng sức sống.
Mục Khả mặc đồ rằn ri theo đại đội lên xe, xuất phát đi tham gia dã ngoại ba ngày cuối cùng của đợt huấn luyện.
Hạ Hoằng Huân nói không sai, cô quả thật thích cái khóa mục huấn luyện này. Nói là huấn luyện sinh tồn dã ngoại, thật ra thì càng giống đóng quân dã ngoại.
Xe chạy khoảng một giờ, dừng dưới chân núi, các học viên thấy các sĩ quan đang ghim lều, bọn họ cũng kích động.
Tô Điềm Âm kéo tay áo Mục Khả lớn tiếng
cảm thán cảnh sắc xinh đẹp, rước lấy một cái nhìn xem thường của Viên
Soái, bộ dáng kia giống như đang phê bình đầu cô dài mà kiến thức ngắn,
sau Khang Bác lại hỏi: “Huấn luyện viên, có thể đốt lửa nướng đồ được
không?”
“Cậu đừng nói nhiều! Trừ ăn ra cậu không còn sở thích khác sao?” Viên Soái nhớ kĩ cậu học viên này, cảm thấy học viên này quả thật chính là ‘mười vạn câu hỏi vì sao’, anh rất hoài nghi sao Khang Bác có thể thi lên đại học, chỉ số thông minh này cũng quá
bình thường rồi.
Khang Bác bị anh nói thế, kéo theo nam sinh được phân công từ trước đi hỗ trợ dựng lều.
“Hình như có tiếng nước.” Thính giác Mục Khả rất nhạy cảm, cô hưng phấn tiến tới trước mặt Viên Soái, hỏi anh:
“Có thể câu cá không?”
Viên Soái nhìn dáng người gầy yếu nhỏ bé của cô: “Cô có chắc câu được không?”
Mục Khả làm biểu tình ‘tôi câu cho anh xem’, đứng bật dậy đi tìm nguồn nước.
Viên Soái lo lắng cô lạc đường, cất
giọng nhắc nhở: “Không được đi xa, phạm vi tự do hoạt động giới hạn
trong đường kính mười mét.”