Trở lại làm việc sau mấy ngày nghỉ, tôi cảm thấy mình tự nhiên trở nên
lạ lẫm rất nhiều, cứ như người mới đến làm lần đầu. Đầu tuần không đông
khách cho lắm, tôi vừa làm vừa thơ thẩn, lòng có chút trống rỗng khó
định hình.
- Em ốm nặng lắm hả An? – Chị Hiền đột nhiên hỏi khi tôi vô bưng nước.
- Dạ không chị. – Tôi chỉ bị ngộ độc một chút thôi.
- Thế sao nhìn em mệt mỏi vậy? Như người không có sức sống ấy. – Chị Hiền nghi hoặc đặt tay lên trán tôi kiểm tra.
- Nhìn em tệ lắm ạ? – Tôi không nghĩ mặt mình lại khó coi đến vậy. Trước giờ tôi là đứa buồn vui chỉ để trong lòng thôi mà.
- Giống như không có linh hồn. – Chị Hiền thở dài nhận xét.
Trông tôi tệ đến thế sao? Như thế này không được rồi! Buồn phiền không
phải là cách giải quyết vấn đề, cũng không làm mọi chuyện đi đến đâu,
tôi vốn không làm chuyện vô ích. Không được buồn nữa! Phải cố gắng cân
bằng mọi thứ! Sẽ không có ai vì một chuyện mà buồn cho đến chết vì già.
Người ta nói điều khiển trái tim là điều khó nhất, nhưng tôi lại khá
giỏi trong việc điều khiển tâm trạng và cảm xúc của mình. Với tôi nỗi
đau thể xác khó vượt qua hơn nhiều. Điển hình như lúc này, khi mà tôi
cần trèo tường nhưng hai vai và cổ tay phải đều đang rất đau.
Cố
gắng lấy đà một lần nữa, tôi nhảy lên bám vào tường, nhưng cơn đau buốt
dội đến làm tôi lại phải thả tay ra. Ngạo Quân ơi là Ngạo Quân! Cậu thật biết cách hại tôi đó. Giờ tôi phải làm sao để vào trong đây?
- Ở nhà tôi một thời gian thì quên cách trèo tường rồi à? – Mẹ kiếp thằng nhãi ấy, vừa nghĩ đến là đã xuất hiện.
- Phải! – Tôi chẳng muốn nói nhiều.
Mặc kệ Ngạo Quân đứng nhìn, tôi lại lấy đà lần nữa, cố nhảy mạnh hơn để trèo lên, nhưng mà chính nhờ vậy cơn nhức nhối lại càng mạnh mẽ hơn.
Tôi buộc phải buông tay ra, khom người, cắn chặt môi để không bật ra
tiếng.
Hít một hơi thật sâu, tôi quyết tâm lần này sẽ cắn răng chịu đau, nhất định phải trèo vào bên trong được. Tôi còn phải học bài, ngủ
và mai đi học nữa.
- Nếu cậu cầu xin, tôi sẽ mở cổng cho cậu. – Đi
đến chỗ cổng trường, Ngạo Quân co một chân làm điểm tựa, một tay nhàn
rỗi bỏ túi quần, tay kia xòe ra chùm chìa khóa.
Cầu xin? Quên đi là được rồi đấy! Với một đứa không có gì như tôi, thứ duy nhất còn xót lại chính là lòng tự trọng.
Không thèm trả lời Ngạo Quân, tôi lấy đà một lần nữa, cố gắng bật lên
thật mạnh, bám hai tay vào tường, gồng người vươn lên. Cơn đau tê tái
làm tôi phải cắn môi mình, nhưng lần này quyết định không buông tay.
Cuối cùng tôi cũng trèo lên được, nhưng đổi lại tay và vai tôi đau đến
nỗi ứa nước mắt.
Tôi ngồi lại trên tường, cúi người ôm tay mất một
lúc khá lâu mới nhảy xuống. Không biết Ngạo Quân đã về chưa hay còn đứng trước cổng, tôi mặc kệ, đi vào ký túc xá, dù sao cũng không muốn đối
mặt hay trò chuyện.
Căn phòng ký túc xá lạnh lẽo và im ắng hơn rất
nhiều, khác hẳn với lúc trước khi tôi ở với Ngọc. Vì Ngọc có thói quen
phải nghe nhạc mới ngủ được nên lúc trước mỗi khi tôi đi làm về thì
trong phòng luôn có tiếng nhạc nho nhỏ dịu dàng vang lên từ chiếc loa
đọc USB. Khi ấy phòng khá ấm, không vắng lặng, lạnh lẽo như lúc này.
Tôi lặng lẽ đi vào phòng, lấy sách vở ra học bài. Trước đây tôi đã từng tưởng tượng đến cảnh lủi thủi này, khi mà Ngọc trở về trường sau khi
kết thúc khóa giao lưu, chính vì vậy mới không để bản thân quá gần gũi
với cậu ấy. Tôi rất sợ mất đi những gì thân thuộc, chính vì vậy mới
không cho mình thân thuộc với bất cứ điều gì. Khi mà con người ta đã mất mát đến mức sợ hãi, họ sẽ muốn mình là kẻ trắng tay, để không phải mất
thêm điều gì nữa.
*
Trước mặt mọi người, trên danh nghĩa, tôi
vẫn là em gái không cùng huyết thống với Ngạo Quân. Người ta nói thương
nhau thương cả đường đi, nhưng mà đám con gái trên lớp thương Ngạo Quân, còn đối với tôi thì vô cùng ghét. Có lẽ bọn họ đã đọc quá nhiều tiểu
thuyết cùng truyện tranh, thấy quá nhiều cảnh con vợ và con chồng yêu
nhau, nên mới ghét tôi đến như thế. Nói về điều này tôi thật cảm thấy họ lo lắng quá thừa thãi, Ngạo Quân bây giờ có lẽ căm ghét tôi đến tận
xương tủy. Mà không, có khi coi thường tôi đến mức chẳng buồn ghét.
Thằng nhãi ấy, từ ngoại hình đến tính cách đều rất khó gần. Đôi mắt hồ
ly nhỏ dài lạnh lẽo, nét mặt không cảm xúc, kiệm lời và thờ ơ, thế nhưng đã từng ở trong bệnh viện chăm sóc tôi, ăn lòng đỏ trứng cho tôi, cho
tôi uống rượu cậu ấy ngâm, còn tâm sự với tôi về sự cô đơn của mình.
Trong lòng cậu ấy, tôi không rõ là tình cảm người nhà hay trai gái,
nhưng mà tôi biết mình có vị trí trong đó. Tổn thương chỉ thật sự hiện
hữu khi nó đến từ người mình coi trọng mà thôi.
Sáng nay, khi bắt
gặp ánh mắt lạnh lẽo của cậu ấy nhìn tôi khi đi vào lớp, tôi tự hỏi có
phải mình đã làm tổn thương Ngạo Quân rồi không?
Tôi chưa từng đòi
hỏi cậu ấy phải tốt với tôi, nhưng tổn thương ấy thật sự làm tôi áy náy. Đồng ý là ai cũng phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình và quan tâm tôi là lựa chọn của Ngạo Quân, nhưng tôi không thể vô lương tâm
phủi tay như mình không có lỗi gì. Có điều, không lẽ tôi phải đi xin
lỗi? Lời xin lỗi của tôi liệu cậu ấy có muốn nghe không? Có quan trọng
với cậu ấy không? Có những lúc, im lặng không phải vì không muốn nói, mà là vì điều nói ra có thể không có ý nghĩa gì với người cần nghe.
Trong mọi vấn đề, người ta cần phải suy nghĩ để tìm ra hướng giải quyết, nhưng có những vấn đề có suy nghĩ cũng không ra, nhất là thêm vào đó
khi đang suy nghĩ còn bị quấy rầy. Tôi nói như vậy là do Nguyệt và Ly
vừa đến trước mặt tôi đứng hằm hè.
- Này đồ trốn việc! – Nguyệt hai tay vòng trước ngực, nhìn tôi mà nói.
Trốn việc? Tôi đâu có làm việc cho cậu ta?
- Mày muốn trốn trực nhật để bọn này phải làm một mình hả? – Ly nheo mắt phán xét
Trực nhật? À tôi bị phạt do vụ đánh nhau, bắt đầu từ thứ hai đầu tuần cho đến thứ bảy, hôm qua tôi quên mất.
- Hôm nay tôi sẽ làm một mình. – Tôi không muốn giải thích dài dòng. Có nói rằng hôm qua tôi quên mất thì bọn họ cũng không tin. Tôi sẽ làm một mình bù lại cho hôm qua, vậy là được rồi.
Có lẽ không nhận được sự
giải thích hay xin lỗi nào từ tôi để mà bắt bẻ nên Nguyệt và Ly bất mãn
rời đi, không thể nói thêm gì nữa.
*
Trường tôi nằm trên một con dốc cao, có rất nhiều cây xanh, cộng thêm Đà Lạt nhiều gió nên sân
trường phủ đầy lá rụng. Việc quét sân trường cũng gần như dã tràng xe
cát, nhưng không làm thì không được.
Đông Anh có quy mô khá lớn
nhưng sân trường lại không quá rộng, do phần lớn đã là các dãy phòng học cùng những dãy nhà phục vụ cho những tiết học đặc biệt. Tôi quét cũng
chỉ mất gần một tiếng là xong toàn bộ sân trường. Đứng thẳng người lên,
lưng tôi nhức nhối kêu gào, mắt cũng tối sầm phải ngồi xuống gốc cây một lúc mới cân bằng lại.
Làm xong sớm nghỉ sớm, tôi dứt khoát đứng lên đi lấy xô nước và dẻ lau, bắt đầu lau sân thượng. Khó khăn nhất là giai đoạn xách nước lên cầu thang, còn việc lau thì rất nhanh chóng. Sân
thượng vốn được lau dọn mỗi ngày nên rất sạch, tôi lau không mấy vất vả.
...Đó là trừ khi không có Ngạo Quân.
Khi tôi lên đến nơi, cậu
ta rõ ràng không có ở đây. Thế mà khi lau được hơn nửa sân thượng, thằng nhãi chết tiệt ấy lại từ đâu ra, một chân ngông nghênh đá đổ cái xô.
Nước từ đó lênh láng chảy ra, nhếch nhác của một khoảng sân thượng sạch
đẹp.
- Cút đi! – Đã gây sự còn tỏ ra là người bị hại, Ngạo Quân gằn
giọng đuổi tôi, cánh tay thẳng một đường đến ngón trỏ chỉ về phía cửa.
Bộ dạng này có phần hung hăng hơn, nhưng rất giống lần đầu tiên tôi
đến. Cũng là mái tóc bồng bềnh lãng đãng vài sợi bay trong gió, mắt hồ
ly nhỏ hẹp nguy hiểm, nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, môi cam nhạt,
mũi thanh tú, chiếc caravat hờ hững tung bay dật dờ trong gió.
Cậu
ra vẫn như ban đầu, xa cách và lạnh lùng, ngạo mạn mà cũng thật cô đơn.
Chỉ có tôi là khác đi. Lần đó tôi nhường, nhưng lần này thì không đời
nào.
- Nghĩ mình đang làm cái gì vậy? – Đứng vững vàng trên hai chân của mình, tôi nâng mặt nhìn Quân, lạnh lùng hỏi.
Không trả lời tôi, Ngạo Quân nhếch môi cười đầy khinh bỉ và xa lạ.
- Cậu nghĩ tôi muốn ở trên này cùng một thằng nhãi không hiểu chuyện
như cậu sao? Nên biết, tôi đang làm sạch chính cái nơi mà cậu đứng,
ngồi, nằm, lăn lê bò càng cùng với một nữ sinh nào đó đấy. – Tôi càng
nói càng lớn tiếng, mắt nóng ran lên vì giận, cổ họng cũng có gì đó
nghẹn lại. Mặc dù tôi là người đã lừa gạt trước, nhưng cậu ta đối với
tôi quá khốn nạn. Giả vờ say đắm chỉ để cởi áo tôi ra và kiểm tra mọi
thứ. Vậy mà tôi lúc đó lại định làm gì thế này? Chết tiệt!
Đáp lại sự tực giận của tôi, Ngạo Quân không cười nữa, nhưng cái nhìn kia đầy diễu cợt và trào phúng.
Đột nhiên, tôi muốn tránh ánh mắt ấy, cái nhìn như biết tất cả, cái
nhìn cao ngạo và coi thường. Chân tôi tự động nhấc lên muốn chạy đi, mặc dù không xác định sẽ chạy đi đâu, cũng không có sự chuẩn bị ứng phó nào khi giám thị kiểm tra kết quả lao động.
Tôi lao về phía cửa, nhưng
rồi vai lại bị kéo ngược lại. Cơn đau còn chưa dứt làm tôi tái mặt,
người theo phản xạ co lại, răng cắt chặt môi.
Cả người tôi bị quay mạnh, khi lấy lại cân bằng thì đã đối diện với Quân.
Ánh mặt cậu ta lúc này nguy hiểm hơn trăm lần ban nãy, lạnh lẽo và âm
lãnh như đôi mắt của loài rắt hổ mang. Bàn tay thon dài trắng muốt đang
lần mở cúc áo sơmi của tôi.
- Cậu làm gì? – Tôi không kìm được cơn hoảng sợ trong lòng, hét lên rồi đẩy ta Quân ra, kịch liệt quay đầu bỏ chạy.
Chân ngắn đương nhiên không nhanh bằng chân dài, tôi bị tóm lại, rồi bị thằng nhãi ấy vô nhân đạo ép vào tường. Chiếc áo sơmi tội nghiệp bị
giật đứt hai cúc đầu, một bên bị kéo xuống tận vai.
Tôi tự biết
không đủ mạnh để vùng vẫy, chỉ nhắm nghiền hai mắt sợ hãi. Nhưng thật
lâu vẫn không thấy gì, tôi ngây ngốc mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt Quân
đang dán trên vai mình.
Theo đường mắt ấy, tôi cũng tự xoay mặt nhìn vai, phát hiện những vết bầm tím hình ngón tay in hằn trên da. Phòng
tắm của ký túc xá không có gương, tôi không hề phát hiện ra, cũng không
để ý cho đến bây giờ. Hèn gì nó đau đến thế này. Mẹ kiếp! Cậu đã thấy
cậu làm gì chưa Ngạo Quân?
- Đau! – Quân đưa tay bóp vào chỗ thâm tím làm tôi đau tê tái người, chỉ muốn đạp cậu ra một cái văng ra xa mà thôi.
- Em... làm gì với thằng khốn nào? – Chất giọng khàn xa cách và lạnh
lẽo hơn gấp bội, đôi mắt hồ ly kia đỏ hẳn lên, long sòng sọc những vằn
máu.
Cái gì? Làm gì với thằng nào? Mẹ kiếp! Muốn chửi thể vào mặt thằng nhãi này quá. Hắn còn không biết người gây ra là ai sao?
Tôi trừng mắt không nói, nhìn thẳng vào mặt Ngạo Quân, bao nhiêu giận
dữ đều biểu đạt qua ánh mắt. Nhưng thằng nhãi ấy đích thị là bị mù, đã
thế còn dùng hai tay siết lấy vai tôi đau đến bật khóc.
- Hai người... – Bật ngờ, giọng nói thứ ba rời rạc vang lên.
Cả tôi và Quân đều quay sang nhìn. Là Nguyệt với gương mặt đỏ bừng bì
giận dữ cùng đôi mắt mở lớn. Phải rồi, quần áo tôi lúc này, tư thế của
chúng tôi lúc này, hoàn toàn có cơ sở cho cậu ta nghĩ bậy.
- Câm miệng và cút đi! – Không thèm giải thích, cũng không để tôi giải thích cho cả hai, Ngạo Quân gằn giọng.
Nguyệt lập tức “cút”, hơn nữa còn chạy rất nhanh.
Sân thượng trong tíc tắc lại chỉ còn hai đứa. Quân quay về tập trung siết vai tôi: “Là thằng nào?”
- Còn ai ngoài thằng khốn là cậu. – Tôi tức đến không kìm nổi, gào lên trong khi nước mắt ứa ra vì đau và ấm ức.
Mắt hồ ly nheo nheo như ngẫm nghĩ, cánh tay cậu ta cũng theo đó mà lới
lỏng hơn. Tôi nhân lúc sơ hở đẩy cậu ta ra, bất chấp chạy xuống bên
dưới, tay ghì chặt lấy cổ áo mình. Tôi nghĩ Ngạo Quân không đuổi theo,
chứ không chân cậu ta dài thế tôi chạy thế nào cho kịp.
Tôi chạy một mạch về ký túc xá, mặc kệ mọi thứ, kể cả cơn thịnh nộ của giám thị khi
thấy sân thượng nhếch nhác, cũng kệ luôn chuyện có thể ngày mai cả
trường sẽ đồn ầm lên về chuyện của tôi và Quân từ miệng Nguyệt. Đương
nhiên, tôi nghĩ nó sẽ rất mặn vì được dặm thêm nhiều.
Cắm đầu chạy
vô phòng, tôi khóa trái cửa rồi ùa lên giường. Tự nhiên lúc này tôi cảm
thấy thật mệt mỏi, nước mắt cứ thế chảy ra, cơn đau ở vai chẳng còn thấm thía với sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng.
Tôi đã luôn ngăn mình không được khóc, luôn giữ mình bình tĩnh, không xúc động, lúc này dường như giọt nước tràn ly, tôi không ngăn nổi mình thổn thức. Thực sự tôi
rất sợ! Cuộc sống một mình lạ lẫm, không còn chỗ dựa làm tôi hoang mang. Tôi rất nhớ ba, nhớ con xóm nhỏ, nhớ những êm đềm xưa cũ, nhớ ba cậu
bạn thân và cả Thế Anh nữa.
Để quên triệt để một người sẽ mất rất
nhiều thời gian, nhưng thực chất việc còn nhớ không có nghĩ là còn yêu.
Đối với Thế Anh, có đôi lúc bất chợt nghĩ đến, tôi thấy chạnh lòng một
chút, nhưng người đã tổn thương mình, tôi không bao giờ phí phạm tình
cảm. Cảm giác vốn vô hình, còn hồi ức thì rất rõ ràng trong trí nhớ. Vì
vậy mà có những lúc, người ta hết yêu nhưng vẫn có khi nhớ.
Nằm cuộn tròn người trên giường, tôi để mặc nước mắt nóng hổi thấm ướt gối. Tôi
chỉ là người rơi vào đầm lầy, cố tỏ ra bình tĩnh, không vùng vẫy quẫy
đạp chính là vì như vậy sẽ càng chìm nhanh hơn. Thật tuyệt làm sao khi
thay vì chìm nhanh, tôi chỉ chìm dần mà thôi.
Sau khi khóc, tôi mệt
mỏi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khi mở mắt ra đã là năm giờ
chiều. Căn phòng tĩnh lặng héo hắt, rèm cửa được kéo lại, điện không
bật, nên khá mờ nhạt u ám. Tôi ngồi dậy, mắt ráo hoảnh đảo quăn căn
phòng. Một sự trống trải tê tái ùa về trong lòng làm tôi nhớ đến những
ngày một mình sống trong căn phòng thuê trên khu biệt lập. Nằm trên đồi
cao, gió cứ thế rít lên cả ngày lẫn đêm làm người ta hoang mang và tự
thấy mình nhỏ bé. Có những đêm thức trắng không ngủ, tôi nằm tự ôm mình, cả người run lên vì lạnh và vì tiếng gió đập vào mái tôn ồn ào. Tôi
thực chất không muốn một mình. Dù không hay nói, nhưng tôi rất cần có
tiếng nói và bóng người bên cạnh.
Người ta bảo khóc xong một trận,
lòng sẽ dễ chịu hơn. Giờ tôi mới hiểu, thứ dễ chịu trong lời đồn đại đó
chính là cảm giác trống rỗng đến ngơ ngạc. Không thể gọi là thanh thản,
mà phải gọi là hốc hác. Sẽ chẳng gì đọng lại trong lòng, mọi thứ đều nhẹ tênh như không hề tồn tại.
Tôi duy trì tình trạng đó đến tận khi đi làm về. Lại trở về với căn phòng lạnh lẽo và quá cô tịch, tôi sợ đến
mức không dám thở mạnh, sợ rằng khi nghe rõ cả tiếng thở của mình, sẽ
càng nhận thức rõ hơn về sự hoang vắng hiện tại.
Nhắm mắt tự vỗ về
mình bằng suy nghĩ mọi chuyện sẽ ổn, tôi ngủ chập chờn không sâu, cả đêm giật mình tỉnh lại rất nhiều lần, thế nên buổi sáng cảm thấy cả người
vô lực, cực kỳ mệt mỏi.
Bỏ bữa sáng, tôi đi thẳng lên lớp. Vì cố
tình đến vào sát giờ vô lớp nên mọi người đều đã đông đủ. Tưởng là bọn
họ sẽ xì xầm đủ điều khi thấy tôi, hoặc thậm chí nói thẳng vào mặt tôi,
nhưng tất cả chỉ là im lặng. Trừ Nguyệt lấm lét nhìn tôi ra thì chẳng ai thèm chú ý.
Buổi học lại bình lặng như mọi ngày, chỉ khác một chút là tôi không hề tập trung nghe giảng vì buồn ngủ và đau đầu. Còn đang
phân vân có nên gục xuống ngủ hay không thì bàn trên đưa xuống cho tôi
một tờ giấy gấp nhỏ.
Nội dung thế này: “Bảo anh trai An tha cho Nguyệt đi. Làm ơn!”
Tôi nhìn mà chẳng hiểu gì. Ngạo Quân thì liên quan gì đến tôi? Chính vì vậy chỉ khô khốc hồi âm: “Chuyện gì?”
Tờ giấy mau chóng trở về với nét chữ run run: “Ngạo Quân nói sẽ làm cho Nguyệt vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong trường này nữa.”
Hóa ra là cậu ta đã đi thu dọn chuyện hôm qua. Tôi điềm tĩnh trả lời:
“Dù sao cậu cũng đâu có hé ra chuyện gì. Yên tâm đi! Không sao đâu!”
Câu trả lời của tôi lại không làm Nguyệt hài lòng. Tôi nhận lại tờ giấy mà chẳng biết phải nói gì: “Ngạo Quân nói, nếu Nguyệt im lặng thì sẽ
chỉ bị đuổi học, nếu nói ra thì cả nhà sẽ phá sản.”
Ngạo Quân lạnh
lùng, tôi biết. Thằng nhãi ấy rất nguy hiểm, tôi cũng biết. Nhưng mà cái này thì có vẻ quá nặng tay. Giống như việc Nguyệt đi lên sân thượng là
một cái tội, dù có tiết lộ chuyện gì hay không thì cũng sẽ bị phạt. Đột
nhiên tôi thấy lạnh người, đờ đẫn quay sang nhìn, bắt gặp cậu ta đang
gục đầu ngủ. Nguyệt chỉ đi lên sân thượng mà bị như thế. Tôi lừa gạt cậu ta một thời gian dài như vậy thì sẽ bị xử đến mức nào đây?
Vì
không tìm ra câu nào để nói, tôi quyết định không trả lời Nguyệt, dứt
khoát gục đầu xuống bàn. Cậu ta chẳng lẽ nghĩ giữa tôi và Ngạo Quân có
quan hệ mờ ám? Nếu không thì vì cái gì mà dám tin tưởng rằng tôi có thể
lay chuyển suy nghĩ của Ngạo Quân? Thật là ngại quá! Tôi và cậu ta không những không có cái quan hệ gì gì đó mà còn sắp trở thành kẻ thù rồi
đây. Chỉ sợ tôi mở miệng ra nói, thằng nhãi ngang ngược đó sẽ nhất quyết làm ngược lại cho bõ tức.