Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 17: Chương 17




Mới chiều hôm qua tôi còn mang tâm trạng phấn khởi vì được tháo bột sớm hai tuần, có thể đi lại thoải mái và cử động dễ dàng, thì sáng nay khi đến trường, tâm trạng tôi lập tức rối tung lên. Cuốn phim quay lại buổi văn nghệ của trường đã được Nhật chế tác xong, hiện đang chiếu trên chiếc TV 42” mới được ráp tại hành lang chính của trường. Xuyên suốt đoạn phim đó là những tiết mục văn nghệ tuyệt vời, những gương mặt khán giả rạng rỡ vỗ tay, và Ngạo Quân vừa cõng vừa hôn lên má tôi. Chết tiệt! Mẹ kiếp Minh Nhật, cậu rốt cuộc là có ý gì đây?

Cuốn phim được chiếu đi chiếu lại từ sớm, cảnh này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, được rất nhiều người chứng kiến, cho nên khi tôi xuất hiện, mọi người đều lén nhìn ngó và xì xầm.

Không thể kiềm chế được sự rối loạn trong lòng, gương mặt tôi càng lúc càng nóng lên, bàn tay vo lại thành nắm. Ngay lúc ấy, một bàn tay lành lạnh nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi lên sân thượng.

Lúc này, khi chỉ có hai đứa, tay tôi đan vào tay Quân, siết chặt. Chuyện này một khi đã đồn ra thì không khó đoán nó sẽ đến tai ba Quân. Chuyện của chúng tôi mới bắt đầu đã kết thúc sao?

Nghĩ đến đây, cả người tôi không kiềm chế được mà run rẩy, chân không còn sức lực.

- Anh ở đây! – Kéo tôi vào lòng, anh thì thầm.

- Em sợ lắm, ba anh sẽ phản đối. – Tôi sắp khóc đến nơi. Mỗi khi nghe anh trấn an như thế, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Thế nhưng cảm giác tuyệt vời thế này, khi không còn nữa thì tôi phải làm sao.

- Thật ra công bố cũng là cách tốt, vì chúng ta không thể giấu mãi. Ba anh đi công tác qua lại các chi nhánh, phải sang năm mới về, từ giờ đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ cách.

Tôi im lặng không nói, dựa sát vào người anh, để bản thân mình yên ổn trong lòng anh. Từ ngày yêu Quân, tôi biết mình đã thay đổi nhiều, hay sợ hãi và trở nên yếu đuối. Thật ra không phải tôi đổi tính đổi nết, chính anh đã làm tôi an tâm đến mức dám sống thật với con người hay lo sợ của mình.

Có Quân bên cạnh, tôi bắt đầu vững tâm. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, ai nói, ai bàn tán, với tôi không quan trọng, người hạnh phúc là bản thân tôi, khi đau khổ cũng không phải họ gánh thay tôi. Chung quy, họ chẳng là gì trong cuộc đời tôi cả.

Sau sự việc đó, trên diễn đàn trường, trong mục “Trò chuyện linh tinh” nổi lên một topic “Sự thật đáng kinh tởm sau dáng vẻ hiền lành của Minh An”. Ban đầu tôi vốn không hề hay biết đến chuyện này, nhưng vì bị Quân bắt nghỉ làm, ở nhà học bài xong rảnh rỗi, tôi mon men lên diễn đàn trường thì phát hiện. Nhìn cái tiêu đề topic nóng hổi luôn được kéo lên trên đầu, tôi bật cười. Nhìn tôi mà hiền lành sao?

Tôi kích vô, mắt dõi theo từng dòng chữ dùng kích cỡ khá to như thể hiện sự phẫn nộ. Đầu đuôi chung quy nói về tôi, nghi án yêu thầy giáo hồi ở Trung Anh đã bị bạn học này đào bới lên, rồi chuyện tôi hay học cũng hotboy Minh Nhật, sau đó cậu ấy còn bế tôi về lớp. Cuối cùng, câu kết luận rất hoành tráng thế này: “Phía sau gương mặt hiền lành, trầm tĩnh đó là một đứa con gái đỏng đảnh, lẳng lơ, qua tay hết người này đến người khác. Là bạn học cùng trường, không thể nhìn hoàng tử Ngạo Quân bị nó lừa được. Mọi người hãy cùng nhau ký đơn đề nghị đuổi học nó, đào thải thứ rác rưởi này ra khỏi Đông Anh ngay lập tức!”

Tôi vừa đọc đến chữ cuối cùng, chưa kịp biết trong lòng mình là cảm giác gì thì màn hình laptop bất ngờ bị gập xuống.

- Đừng quan tâm! – Ngay sau đó, giọng nói Quân vang lên, đồng thời một vòng ôm ấm áp quấn lấy cổ tôi từ phía sau.

- Em chỉ muốn hiểu chuyện thế gian một chút. – Tôi vỗ nhè nhẹ vào tay anh, muốn anh biết tôi không hề vì những lời nhảm nhí đó mà khó chịu.

- Em chỉ cần quan tâm và hiểu một mình anh thôi. – Anh thu tay về, không ôm cổ tôi nữa, dứt khoát bế tôi lên, sau đó đi về giường, để tôi ngồi trên lòng anh.

Tôi nép người vào lồng ngực vững chắc của Quân, lòng hoàn toàn bình yên. Đối với tôi, anh và kết quả học tập là hai điều duy nhất tôi để tâm. Đã gọi là người ngoài, tức là họ đứng ngoài cuộc đời của tôi, hà tất phải xem trọng đến mức để tâm.

Không được đi làm nữa, tôi có nhiều thời gian hơn cho sách vở và học tập, do đó dù phải đối mặt với dư luận, kết quả học tập của tôi không hề giảm sút. Ngoài những giờ lên lớp, Quân cùng tôi đến thư viện đọc sách, ở nhà còn mang bài tập qua cùng làm với tôi. Chính vì thế, kết quả học tập của anh cũng bắt đầu tốt lên. Đối với điều này, Quân tỏ ra rất bình thản, còn tôi thì trong lòng phấn khởi vô cùng. Có thể cùng nhau tiến về phía trước, còn gì làm cho những người yêu nhau hạnh phúc hơn. Tôi biết Quân vốn thông minh, lười học nên kết quả mới tệ như thế, nhưng trong lòng vẫn âm thầm kiêu hãnh vì bản thân có ý nghĩa và có thể làm người mình yêu thay đổi.

Mỗi ngày đến lớp, tôi rất ưu ái nhận được vô số giấy tờ chửi bới để trên bàn. Những người này chửi trên diễn đàn hình như lo lắng tôi không đọc được nên phải nhọc công thế này. Ban đầu tôi có mở ra đọc vài cái, về sau Quân thẳng tay ném chúng vào sọt rác, không cho tôi đọc nữa. Hôm nay, giấy trên bàn tôi nhiều hơn gấp đôi, gấp ba bình thường, còn cả một tấm hình. Trong đó, một chàng trai đang nắm tay tôi, quay lưng lại không thấy mặt, chỉ có mình tôi biết đó là Anh Khoa, tấm hình này bị chụp lén vào thời gian tôi cùng cậu ta hẹn hò.

Vì ngày nào cũng giúp tôi vất đống rác này đi, Quân đang đứng ngay bên cạnh nên cũng đã nhìn thấy tấm hình. Bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng cầm nó lên, sau đó vo tròn lại, nét mặt lạnh đi vài phần, đáy mắt như có lửa phẫn nộ mà cũng có băng lạnh lẽo. Tôi đứng im lặng, nhìn anh vơ hết giấy tờ trên bàn tống vào sọt rác, sau đó lạnh lùng đi về chỗ mà không nói gì. Hình như lần này anh thật sự giận.

Tôi không khó chịu hay tự ái gì về thái độ của anh. Đừng nghĩ yêu là phải tin tưởng tuyệt đối. Khi yêu càng nhiều, càng khó tin người kia, một phần vì sợ mất đi, một phần vì sợ mình quá đắm chìm sẽ không có lối thoát nếu mọi chuyện kết thúc. Tôi không thích mang quá khứ kể cho người khác nghe, nhưng tối nay có lẽ nên giải thích với Ngạo Quân. Anh ấy có quyền biết mọi chuyện.

Yêu đương rồi giận hờn, tôi thấy nó cũng chẳng có gì nghiêm trọng, vì thế hoàn toàn bình thường chú tâm vào những tiết học. Hôm nay chúng tôi có chín tiết, vì vậy buổi trưa sẽ ăn tại trường để chiều học bốn tiết phụ đạo. Thời gian này, Quân luôn cùng tôi ăn trưa, còn luôn chú ý đến thành phần dinh dưỡng sao cho xương tôi nhanh lành, ăn gì nhiều chất, uống gì tốt cho sức khỏe. Nhưng hôm nay, anh không đến nhà ăn. Buổi học vừa kết thúc anh đã đi ra ngoài, không nói với tôi tiếng nào, gương mặt lạnh đến mức có thể đông đá cả lớp học.

Vì bình thường bọn tôi luôn đi cùng nhau, hôm nay thấy thế này, mọi người không khó đoán chúng tôi có chuyện. Bạn học trong lớp đều lần lượt lén nhìn tôi, một số cười kín đáo, một số thì thầm gì đó với người bên cạnh, sau đó bạn học bên cạnh lại quay xuống nhìn tôi.

Việc có Quân cùng ăn trưa đã trở thành thói quen của tôi, hôm nay còn lại một mình, khẩu vị cũng bắt đầu dở chứng, không còn cảm thấy ngon nữa. Tôi thở dài, bỏ dở gần như nguyên phần thức ăn, khui chai nước tu một hơi cho người dễ chịu.

- Ăn uống như thế à? – Tôi nghe thấy tiếng nói vang lên thật gần. Không ngẩng đầu, tôi biết đó là Nhật. Từ sau vụ quay phim, tôi và cậu ta không nói chuyện với nhau.

Tôi không có ý định nói chuyện với con người này, chỉ im lặng, xem như ruồi muỗi vo ve.

- Xem cái này đi! – Mặc kệ thái độ của tôi, Nhật đặt xuống bàn chiếc laptop đang truy cập vào diễn đàn trường.

Một topic khác liên quan đến tôi xuất hiện, nó chỉ vừa được post cách đây ít phút, tiêu đề vô cùng giật gân: “Hoàng tử Ngạo Quân thất vọng phát hiện sự thật về con quỷ Minh An”.

Tôi kéo xuống, đọc nội dung topic. Chữ nghĩa thì không có nhiều, chỉ có bốn tấm hình. Hai trong số đó là tôi lộ mặt và một người con trai đứng quay lưng lại ống kính, tấm thì đang nắm tay, tấm thì Khoa đang giúp tôi vén tóc. Hai tấm còn lại làm tôi biết chính xác người post bài này ở trong lớp mình, bởi lẽ có hình chụp Quân lạnh lùng bỏ ra khỏi lớp, lại có cả tấm gương mặt tôi đang thẫn thờ nhìn theo. Nối tiếp nội dung của chủ thớt là những lời bình luận. Mọi người đều phỏng đoán Quân đã đá tôi, và đây là chuyện đúng đắn, vô cùng chính xác.

- Chai nước không có tội tình gì đâu. – Nếu Nhật không lên tiếng, tôi chắc cũng quên cậu ta đang ngồi đối diện. Nhìn qua tay trái, tôi đang bóp chai nước mạnh đến nỗi nó méo mó vô cùng đáng thương.

Tôi không trả lời Nhật, xem như cậu ta không có trước mặt, đứng lên bỏ lên lớp.

Quân vắng bốn tiết học chiều, còn tôi thì chẳng cách nào tập trung, vừa suy nghĩ lan man, vừa phẫn nộ, vừa đau bao tử. Bỏ bữa trưa, lại lo nghĩ, người tôi bắt đầu run lên vì những trận đau tập kích.

Người tôi từ bé ít đau ốm, chỉ có nhược điểm là bao tử, hơn nữa mỗi lần đau cả người sẽ trở nên mệt mỏi vô lực, đầu óc choáng váng. Cơn đau lần này có vẻ kéo dài và nghiêm trọng hơn mọi lần. Ngay khi về nhà tôi đã uống thuốc, cũng đã ăn chút cháo vào bữa chiều, nhưng vẫn không hết đau được. Có lẽ vì sự vắng mặt trong bữa ăn của Quân khiến tôi lo lắng và suy nghĩ.

Tôi muốn gọi cho anh, nhưng vì điện thoại của tôi Quân vẫn đang giữ. Đến tám giờ tối, Quân vẫn chưa về, tôi sốt ruột định xuống nhà nói ông quản gia gọi cho anh thì cửa phòng tôi có người mở ra.

Người trong nhà này, có thể tự ý vào phòng tôi duy nhất chỉ có Quân. Bụng kéo lên đau quặn từng cơn, tôi không quay người lại, tiếp tục quay lưng về cửa phòng.

Tôi thấy nệm giường nhún xuống, gối cũng có người vửa nằm lên. Hương thơm lành lạnh bay vào mũi, liền sau đó, một bàn tay lạnh từ phía sau vòng đến, xoa vào bụng tôi.

- Quản gia nói em đau bao tử. – Vừa xoa, Quân vừa kéo sát người tôi về phía anh, ôm chặt tôi từ phía sau.

- Em đau một chút à. – Tôi nghe giọng mình khô khốc trả lời anh. Cơn đau làm tôi không dám cử động, nuốt nước miếng cũng không dám, cho nên cổ họng rất khô.

Giọng tôi bất thường, Quân có thể nhận ra, liền đưa tay áp lên trán tôi. Lúc cảm nhận ướt át tay anh được lau đi tôi mới biết trán mình rịn mồ hôi.

- Anh đưa em đi bác sỹ. – Thái độ của Quân trở nên lo lắng hẳn.

- Em uống thuốc rồi, một lát sẽ khỏi thôi. – Thật ra, tôi là vì lo lắng cho anh nên mới đau, giờ anh đã ở đây, tôi sẽ nhanh hết thôi.

Nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, Quân luồn tay mình qua, để tôi gối đầu lên cánh tay anh, một tay thì vòng từ phía sau đến vừa ôm vừa xoa bụng cho tôi.

Gặp được hơi ấm của anh, đầu óc tôi liền thả lỏng, mọi lo lắng đều không còn nữa, cơn đau dần dần thuyên giảm như được uống thuốc tiên.

Anh ở phía sau, vùi đầu vào gáy tôi, cọ cọ mũi, khàn giọng nói: Anh đang ghen!

Môi tôi giật giật, sau đó nhoẻn cười. Đặt tay mình vào bàn tay mà tôi đang gối, nắm lấy, siết chặt.

Lúc này, anh ngừng xoa bụng tôi, lật tôi nằm sấp xuống, chồm lên nhấm nháp gáy tôi.

Để mặc cho anh hôn cổ và gáy mình, tôi bắt đầu giải thích: Mối tình đầu của em là một thầy giáo tên Thế Anh, bọn em là hàng xóm, cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ. Thế Anh dạy học ở Trung Anh, cho nên em đã cố tình không trở thành học sinh giao lưu để ở lại trường. Lúc đó, Diệu My đến, họ gặp nhau, và anh ấy rời khỏi em. – Tôi im lặng một chút, cân nhắc rồi tiếp tục nói: Lúc đó ba em mới mất, gia tài bị người ta lừa hết, em cần chỗ ở nên định chuyển trường. Vì cũng không còn gì lưu luyến gì nên em đã đánh Thế Anh để bị đuổi. Sau khi đến Đông Anh, Anh Khoa bạn anh theo đuổi em, nhân vật nam trong tấm hình ban sáng chính là cậu ta. Em và Khoa quen nhau không lâu thì Diệu My trở về, cậu ta cắt đứt với em, trở về bên bạn gái. Vào cái hôm bị ngộ độc, em vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ, cậu ta chủ yếu dùng em để dọa Diệu My vì dám lăng nhăng với Thế Anh mà thôi. Bọn em không có nhiều tình cảm, cho nên... hoàn toàn không có chuyện gì quá đà. Em chưa... chưa từng làm điều đó với ai. – Chẳng hiểu sao tôi phải giải thích luôn cả sự trong trắng của mình. Lúc này, vì Quân vẫn đang hôn nhè nhẹ lên gáy tôi, tôi lại vừa mơ hồ nhắc đến chuyện đó, cho nên không khí đột nhiên trở nên rất mờ ám.

Tôi đã giải thích xong, im lặng không nói, để mặc Quân ấm ức trút cơn ghen vào những nụ hôn. Một lúc sau, anh ngừng lại, hơi thở trở nên nặng chọc. Lật người tôi đối diện với mình, anh ôm tôi vào lòng. Bình thường cơ thể Quân vốn lành lạnh và da thịt rất mát, nhưng lúc này dù đã qua một lớp áo tôi vẫn cảm nhận được nó đang nóng rực.

- Cả người anh rất khó chịu! – Quân không giấu diếm, giọng khàn đặc.

Tôi mím mím môi, không biết phải nói gì với anh. Tôi không phải không tin anh, cũng không phải không dám trao cho anh, nhưng mà chúng tôi đều đang còn trẻ, cái tôi không tin chính là bản thân mình. Thế nhưng ngón tay tôi vẫn lần mở cúc áo của Quân, tự bản thân bật đèn xanh.

Chiếc cúc thứ ba được mở ra, hé lộ bộ ngực săn chắc đang phập phồng. Bình thường trông anh khá cao và gầy, không ngờ cơ bắp lại rắn chắc thế này.

Khi tôi mở đến chiếc cúc thứ tư thì anh giữ tay tôi lại.

- Anh không muốn làm em khổ. – Giọng Quân đã tỉnh táo hơn.

- Em... không biết nữa. Bản thân em cũng muốn bên anh. – Ai yêu mà không muốn gần gũi người mình yêu.

- Nếu ba anh làm gì đó tổn hại đến em, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời em. Cho nên anh không thể. Sẽ chỉ làm khổ em sau này thôi. – Người Quân khẽ khàng run lên, bàn tay siết chặt lấy vòng eo tôi.

Tôi cắn môi, hoàn toàn thinh lặng. Không khí trong phòng đông đặc, hạnh phúc, bế tắc, đan xen đến quay cuồng.

- Kể cho anh nghe về ba em được không? – Quân bất chợt lên tiếng.

- Ba em hả, ông ấy đảm đang như một người mẹ, lại nghiêm khắc như một người cha. Nửa năm trước, ông ấy mất trong tù vì bị viêm phổi. Người ta bảo ông ấy đo gian đất, cắt xén đất của nhà nước làm của riêng nên bắt ông ấy. Đến giờ vụ việc vẫn chưa làm rõ. Nhưng mà... em tin ông ấy không làm.

- Anh cũng tin như thế. – Nói rồi Quân hôn lên trán tôi.

Tôi không rõ Quân nói như vậy vì yêu tôi, hay anh thật sự tin, nhưng tôi vui vì câu nói của anh.

- Vậy còn chuyện nhà em bị lừa hết tài sản? – Quân lại hỏi.

- Em không biết mẹ mình là ai. Lúc em còn nhỏ, ba cưới dì. Dì rất tốt, rất dịu dàng và tháo vát. Sau khi ba em bị bắt thì dì biến mất, vài hôm sau có người đến nói đã mua lại căn nhà này. Em xem giấy tờ thì người bán đứng tên dì. Trước đó, có lần em tình cờ nghe ba và dì nói chuyện, có nhắc đến việc sang tên nhà, đất đai và tài khoản ngân hàng cho một người bà con của dì để đề phòng người ta tịch thu. Có lẽ trước đó ba em đã biết có người muốn hại mình. – Tôi nói hết mọi chuyện, chỉ không nói người đó là bà Hạnh. Lời hứa với bà ta, tôi sẽ giữ đến cùng.

Quân lúc này xoay tôi nằm thẳng ra, chồm người dậy, nhìn vào mắt tôi mà nói: Anh xin lỗi!

Tôi chau mày khó hiểu. Chuyện này thì liên quan gì đến anh mà phải xin lỗi?

- Đáng ra anh phải gặp em sớm hơn, cùng em trải qua thời gian khó khăn, không để em phải cực khổ đi làm. – Nhìn vào đôi mắt xót xa của Quân và giọng nói chân thành, tôi biết anh thật sự đang đau lòng vì tôi, thật sự có suy nghĩ như thế chứ không phải chỉ nói cho có.

Tôi nhoẻn miệng cười, với tay xoa gò má anh: Chẳng phải anh đã ở đây rồi sao?

- Nhưng anh không cùng em vượt qua lúc khủng hoảng nhất. – Quân vẫn không ngừng cắn rứt.

Tôi mỉm cười, nhìn anh với tất cả âu yếm và yêu thương. Nâng người mình lên, tôi chủ động tìm môi anh. Ngay khi đôi môi chúng tôi gặp nhau, anh đỡ lấy gáy tôi, dịu dàng mà cũng thật cuồng nhiệt hôn tôi. Nụ hôn dịu ngọt nhưng ghi khắc, mạnh mẽ như từng đợt sóng miệt mài sô bờ cát rồi rút đi thật êm ả, như từng hạt mưa mát lành rơi xuống đất cho cỏ cây xanh tươi, như ánh nắng, như cơn gió, như chính cái nhấn nhá hạnh phúc trong tim tôi lúc này. Trong một khoảnh khắc, tôi tận hưởng tất cả những cảm nhận tuyệt vời nhất.

Giờ phút này, tôi không cần biết tương lai ra sao, sẽ bấp chấp ở bên anh cho đến khi nào anh không cần đến tôi nữa. Đã dám yêu, tôi sẽ dám đi đến cùng để bảo vệ tình cảm này. Chỉ cần một ngày nào anh còn bên tôi, tôi tuyệt đối sẽ không sợ hãi bất cứ điều gì nữa.

*

Dù đang say sưa ngủ, tôi vẫn nghe được tiếng mở cửa, cảm giác được có một người đang nhìn mình. Vòng ôm của Quân vẫn nằm trên eo, tôi lập tức mở bừng mắt. Hướng cái nhìn về đuôi giường, bà Hạnh đang đứng ở đó. Bà ta bình thản nhìn tôi, vẻ mặt không mấy bàng hoàng, giống như đã biết trước sẽ có chuyện này.

Bà Hạnh im lặng, ra đóng cửa phòng, chốt lại, rồi quay lại đứng cuối giường. Nghe tiếng động, Quân cũng dần tỉnh giấc.

Tôi không rõ có phải vì chưa tỉnh ngủ hay không mà trong lòng tôi hoàn toàn không hề trấn động. Nhìn qua Quân, tôi thấy nét mặt anh cũng hết sức bình thản.

- Ông ấy không về, chỉ có mình dì về thôi. – Như để chấn an chúng tôi, bà Hạnh nói trong lúc cả hai từ từ ngồi dậy.

Tôi lúc này không hề lo lắng về điều đó, kinh hãi nhìn đồng hồ để bàn. Đã là tám giờ sáng. Tại sao lại không có báo thức?

- Chết tiệt! Muộn học mất rồi! – Tôi cau có.

- Hôm nay bắt đầu nghỉ đông mà, hôm qua em không nghe à? – Quân mím mím môi để không cười, tay xoa xoa đầu tôi, xem như bà Hạnh không hề có mặt.

- Hai đứa yêu nhau? – Nhìn là biết rồi, tôi không hiểu sao bà Hạnh còn muốn hỏi lại.

- Phải. – Ngạo Quân lạnh lùng xác nhận.

- Đã xảy ra chuyện đó? – Bà Hạnh nhướn mày.

- Phải. – Lại là Quân.

Tôi quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn thẳng vào bà Hạnh. Ở trong chăn, bàn tay anh nắm lấy bàn tay tôi, siết nhẹ. Chúng tôi đến giờ vẫn chưa có chuyện gì quá giới hạn, anh nói như vậy chẳng khác nào thách thức ba mình.

Mặt bà Hạnh rõ nghiêm trọng, bước chân đến ngồi xuồng ghế như sợ mình đứng không vững. Day day thái dương, bà trầm giọng: Con biết tính ba mình hơn ai hết. Ông ấy rất trọng sĩ diện và danh dự, chuyện này sẽ không có cái kết tốt đẹp đâu.

- Con sẽ tìm cách. Xin dì cũng giúp chúng con! – Ngạo Quân ngay cả khi mở miệng ra nhờ vả khí chất vẫn toát ra sự lạnh lùng và cao ngạo. Anh đâu phải con người sinh ra để đứng dưới người khác, chịu mở miệng ra nhờ vả đã là khó tin.

- Dì chỉ có thể giấu cho hai đứa đến khi không thể giấu được nữa. – Bà Hạnh thở dài.

- Với lại xin dì đừng nói ra chuyện An không phải con của dì! – Điều Quân lo lắng, tôi có thể hiểu. Nếu biết tôi lừa gạt bà Hạnh, ông Hùng sẽ làm tôi chết đi sống lại ở địa ngục, không chỉ đơn giản cấm cản tôi và Quân đâu.

- Dì biết rồi. – Bà Hạnh gật đầu, sau đó đứng lên rời đi. Nghĩ gì đó, bà quay lại đứng dưới cuối giường: Nhớ dùng biện pháp phòng tránh, nếu không sẽ là hai mạng người đấy. – Dứt lời, bà đi ra ngoài.

Còn lại trong phòng, tôi vừa ngại, vừa có chút hoang mang.

- Ba anh đáng sợ lắm sao? – Tôi không hiểu nhiều về ông Hùng.

- Em cảm thấy anh thế nào? – Quân chợt hỏi câu không liên quan.

- Lạnh lùng, bá đạo, nguy hiểm. – Tôi chỉ nói ra những gì mình cảm thấy về Quân khi chưa yêu nhau. Mới sáng sớm, không nên diễn kịch sến.

- Anh là con của ba anh. – Một câu nhấn mạnh của Quân, tôi hiểu ra mọi chuyện. Ngạo Quân biết rõ Tường là con trai nhưng vẫn không hành động, yên ắng đợi cậu ta giở trò mới ra mặt, việc anh xử đội nhảy và buộc Khoa phải đẩy Diệu My nữa, tất cả đều cho thấy Ngạo Quân rất hiểm, rất độc. Và anh là con trai ông Hùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.