Một tuần liền, tôi tập cho mình thói quen lui tới phòng dụng cụ vào bất cứ
lúc nào rảnh rỗi trên trường. Ở đây thật ra không có gì đặc biệt cùng
hay ho, nó chỉ được tôi dùng với mục đích chờ người.
Cuối cùng người tôi chờ cũng đến, vào buổi học cuối cùng của tuần.
Đó là khi tôi đang ngồi vắt vẻo trên đống bàn cũ, trong tai là
headphone, giai điệu hòa tấu Mozart hùng hồn đang vang lên. Gần đây tôi
đã nghe nhạc trở lại, nhưng toàn bộ đều không lời. Nhạc của Mozart nếu
nói là hay thôi thì chưa đủ, nó là những nét cọ, là một cuốn phim, là
chiếc máy ảnh, tượng hình tượng thanh đến khắc cốt ghi tâm. Mỗi một bản
giao hưởng đều ẩn hiện trong đó những hình ảnh, những khúc phim. Như bài tôi đang nghe hiện tại, nhắm mắt lại có thể thấy một quân đội tinh nhuệ hùng mạnh, gươm giáo chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối, chuẩn bị ra trận.
Khí tế ào ào ngút trời, lòng quân không nao núng, mang vác một quyết tâm to lớn. Giai điệu vừa thôi thúc, lại cũng như vừa trấn an, làm lòng
người ta dậy lên một sự quyết tâm mạnh mẽ, không chùn bước, không sợ
hãi.
Thật hay khi đám Diệu My vào đây đúng lúc tôi đang nghe đến đoạn này.
Diệu My đi cùng nhóm nhảy của cô tổng phụ trách. Bọn họ đi vào, dùng
nhiều ánh mắt để nhìn tôi. Người thì sợ hãi, có người dò xét, thêm vào
đó là đe dọa, nhưng nổi bật nhất là ánh mắt như có lửa của My.
- Tôi muốn xin số điện thoại của cậu. – My lấp liếm ngay cái nhìn mà tôi đã kịp bắt lấy, cười cười đến gần tôi.
Tôi im lặng, không thể nói, nếu không nhất định sẽ cay độc vài câu.
- Minh An, sao cậu khó chịu quá vậy? Cho hay không thì nói một tiếng! – Thảo Uyên nhăn mặt.
Tôi vẫn im lặng nhìn họ, chậm rãi tháo headphone ra khỏi tai.
Bọn họ nhìn tôi như vỡ lẽ, sau đó Bảo Vy tươi cười, nhẹ nhàng nhắc lại: Bọn tớ muốn xin số cậu. Sau này chúng mình làm bạn, có gì vui sẽ gọi
cho cậu.
Lũ ngốc này thì ra tưởng tôi không nghe thấy nên không trả
lời. Nhạc bên tai tôi rất nhỏ, phòng lại kín, sao có thể không nghe
được. Nhưng nghe thì đã làm sao? Tôi vẫn im lặng.
- Cậu có muốn cho tụi mình số không vậy? – Thu Thủy mất kiên nhẫn.
Tôi chau mày, ánh mắt dè chừng nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay, vội vàng đem cất nó vào túi, rồi nhìn họ lắc đầu.
Thấy biểu hiện này, họ không nhìn tôi nữa, đưa mắt ra hiệu cho nhau gì
đó. Vài giây sau, Khánh Uyên đi đến chốt cửa, dùng áo khoác của mình
treo lên, che đi ô kính nhỏ để tránh bên ngoài nhìn vào.
Bọn họ lôi
tôi từ trên dãy bàn xuống, ra sức cướp lấy điện thoại trong tay. Tôi
không thể hét lên, chỉ biết giằng mạnh lại, nhất định không buông tay
ra.
- Đánh nó! Đánh vào người thôi, đừng đánh lên mặt. – Giọng Diệu My khe khẽ.
Cả đám liền đẩy tôi khụy xuống. Tôi vùng chạy, nhưng bị kéo ngược lại,
rồi có một lực mạnh làm tôi ngã sóng soài. Đáp người xuống nền nhà cứng
và lạnh, tôi đau đến nhăn mặt, cả người chẳng còn muốn đứng lên. Thấy
tôi như thế, tất cả vây vào đánh, đứa thì đạp, đứa thì đá. Chúng nó chỉ
đánh, không dám chửi rủa, sợ bên ngoài sẽ nghe thấy.
Lũ con gái này
thường ngày chân yếu tay mềm, tại sao lúc đánh nhau lại khỏe thế này?
Tôi đau tím tái người, không thể la, cũng không thể khóc, chỉ biết cắn
môi đến bật máu. Một đứa nào đó đạp mạnh vào bụng tôi. Cơn tức bụng cùng buồn áo trào lên, rồi chuyển thành một trận đau thắt ruột. Hai mắt tôi
mờ đi, mồ hôi rịn trên trán, từ từ chìm vào vô thức.
*
Ý thức của tôi dần trở lại khi nghe bên tai có tiếng Nhật, má bị ai đó tát nhẹ nhưng liên tục.
Tôi mở mắt ra. Quả nhiên là Nhật đang ở đây, mắt nhìn tôi đau xót cùng
nhẹ nhõm. Trông cậu ấy lúc này giống như một ông chồng đứng ngoài đợi vợ sinh, vẻ mặt căng ra đầy lo lắng. Đến khi nghe tin đã sinh, mặt liền
dãn ra nhưng sự căng thẳng chưa thể tan đi ngay, tuy nhiên đã thấp
thoáng nét hạnh phúc. Rồi khi nhìn vợ mình ướt đẫm mồ hôi nằm trên
giường, mắt lại se sắt vì xót xa.
Nhật không đỡ tôi đứng lên mà kéo tôi ôm vào lòng. Tôi không đẩy cậu ấy ra, vì cả người đều quá đau đớn và mệt mỏi.
- Sao cậu liều thế hả? Lỡ có chuyện gì thì tớ biết làm thế nào? – Nhật thì thầm vào tai tôi.
Tôi biết Nhật không mong câu trả lời, vì ngay khi nói xong, cậu ấy bế tôi lên, từng bước vững trãi đi ra ngoài.
Tôi không vùng vẫy, cũng chẳng khó chịu, chỉ xò tay vào túi Nhật, lấy
ra một vật qua trọng, ôm vào lòng, sau đó nằm im để cậu ấy tùy ý bế
mình.
Nhật mang tôi xuống phòng y tế. Nơi này vẫn như lần đầu tiên tôi đến, không một bóng y tác hay bác sỹ.
Vừa được đặt xuống giường, tôi liền cắn môi vì cảm giác đau đớn trào
lên. Cả người tôi chỗ nào cũng đau, phần nào cũng nhức, giống như đang
vừa nằm trên một bàn toàn kim nhọn, vừa bị người khác đánh đấm túi bụi.
Chẳng thể kêu lên, tôi chỉ biết thở từng hơi mệt nhọc, hy vọng như thế có thể bớt đau.
- Đừng bao giờ làm vậy một lần nào nữa! – Nhật nghiêm giọng, ánh mắt nhìn tôi vừa phẫn nộ, lại vừa ôn nhu.
Tôi gật đầu. Có ai điên mà muốn bị đánh.
Không có sự phản khác từ tôi, Nhật thở mạnh ra như để làm cơn giận giảm đi phần nào.
- Ngủ đi! Tớ canh chừng cho cậu ngủ. – Cậu ấy nói như ra lệnh, sự tức giận làm giọng trở nên gay gắt.
Tôi nhìn Nhật nghi hoặc. Cậu ấy sẽ ở đây canh, bỏ cả giờ lên lớp sao?
Hay là khi tôi ngủ rồi, cậu ấy sẽ rời đi? Mở mắt tỉnh táo mà còn chẳng
thể giữ được bước chân người rời đi, ngủ rồi, liệu có thể sao?
Hình như Nhật hiểu được tâm tư của tôi, liền trấn an: Yên tâm ngủ đi!
Tôi cũng mệt rồi, ai đi ai ở chẳng còn sức quản nữa. Sức lực của một
người dù có mạnh đến mấy cũng không thể giữ được một con người đã nhất
quyết rời đi. Cho nên mặc kệ, tôi nhắm mắt lại tìm giấc ngủ.
Những
cơn mộng mị chập chờn chẳng chịu buông tha, tôi giật mình thoảng thốt,
nhưng rõ ràng không hề tỉnh giấc. Lại là màn sương mù mịt không rõ
phương hướng. Tôi lang thang ở đó, nhìn quanh ngoài sương ra cũng chỉ có sương. Cái lạnh thấm chậm nhưng thật sâu vào da thịt, vị mằn mặn của
sương đọng trên đầu lưỡi, buốt giá hai cánh mũi và đôi mắt. Tôi vẫn đi,
không hiểu sao chẳng muốn dừng lại, dù bốn bề đâu đâu cũng không thấy
lối ra.
Tôi đi như thế cho đến khi mệt nhoài. Không phải cảm giác
mệt mỏi tay chân, hơi thở khó nhọc, mà là cảm giác vô vọng khi đi mãi
vẫn cảm tưởng như mình đang ở một chỗ, đâu đâu cũng giống nhau. Tôi biết rõ là mình đang mơ, bởi trên đời làm gì có nơi nào như vậy. Nhưng biết
thì đã sao? Thoát khỏi giấc mơ này là điều bất lực.
Mắt tôi từ từ
mở ra, có thể nhìn thấy xung quanh, có thể nghe được những âm thanh,
nhưng cơ thể không thể cử động, cũng không thể cất tiếng. Tình trạng này tôi chỉ mới bị gần đây, nhân gian hay gọi là bóng đè. Bị như thế này,
cả người tự nhiên tỉnh táo đến lạ lùng, nhưng chỉ có thể bất động, hơn
nữa còn có lúc thấy ảo giác.
Như lúc này đây, tôi không thấy Nhật
đâu, vị trí đó là Quân ngồi. Ánh mắt anh nhìn tôi như có lửa, da diết và khắc khoải giống thủa còn yêu nhau. Anh im lặng không nói, tay nhè nhẹ
siết tay tôi. Chúng tôi cứ một người ngồi, một người nằm, xung quanh là
thinh không như thật như ảo. Đây rõ ràng là ảo giác, một cơn mơ hồ của
riêng tôi, có lẽ do lòng quá mong nhớ. Có phải càng bị lâu, Quân sẽ càng ở đây lâu một chút không? Nếu vậy tôi không muốn thoát ra. Nuông chiều
trái tim một chút cũng không phải là tệ, bởi những lí lẽ của trái tim là đường dẫn đến hạnh phúc an yên, có điều đôi lúc nó dẫn đường hơi vòng,
để người ta đi qua một mảng đau thương cùng cực.
Ngồi thêm một lúc,
Quân rút tay ra khỏi tay tôi, rời đi. Tôi nhìn bóng anh xa dần, khuất
lấp sau cánh cửa. Tấm lưng gầy đó như một tảng nam châm hút hồn, kéo tất cả những khắc khoải thương đau của tôi lìa khỏi xác, rồi biến thành một con quỷ vô hình dày vò từ ngoài vào trong. Tôi không thể cử động, bất
lực nhìn anh thêm một bước là thêm xa xôi. Phải chi lúc này có một sức
mạnh thần kỳ nào đó giúp tôi níu giữ anh lại, dù chỉ là ảo giác. Giá như tôi có thể làm bản thân ngừng bất lực. Tất cả những gì tôi trân trọng,
tất cả những người tôi yêu quý, đều bằng cách này hay cách khác rời đi.
Còn tôi, nếu không phải là mất hoàn toàn cảm xúc, thì cũng là đắm mình
trong những khoảng không buồn lắng. Tại sao tôi chẳng thể làm gì khác
ngoài việc để mình tổn thương? Tại sao tôi cứ mãi bất lực để dòng chảy
cuộc đời đem đi từng người một?
Tôi gồng mình, cố gắng vùng dậy
nhưng không thể làm được ngay. Bất lực hết lần này đến lần khác, cuối
cùng tôi cũng có thể tỉnh lại. Minh Nhật không còn trong phòng, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi nghĩ rồi, mình không tự giành lấy hạnh phúc cho
mình, thì cả đời sẽ chỉ có thể tức tưởi nhìn người khác cướp nó đi. Ngày mai chuyện gì sẽ đến, tôi không cần biết, lúc này chỉ nghĩ được một
điều là phải giành lại Quân.
Đoạn đường về nhà chưa bao giờ xa đến
thế. Tôi cứ vặn tay lái của chiếc xe điện lên đến hết cỡ, nhưng vẫn luôn cảm thấy nó quá chậm. Lúc này, trong tôi có cảm giác như chỉ cần muộn
một giây, tôi sẽ vĩnh viễn thất bại, vĩnh viễn mất đi.
Về đến nhà, tôi định chạy thẳng lên phòng Quân, nhưng rồi lại bắt gặp anh đang ngồi ở phòng khách, xem gì đó từ laptop.
Tôi lao vụt đến đứng đối diện anh, dứa khoát gập chiếc laptop lại.
Quân ngẩng đầu lên, mắt hồ ly lạnh toát, cái nhìn đầy đe dọa và nguy
hiểm. Khi thấy kẻ to gan lớn mật đó là tôi, mắt anh có phần dịu đi, xen
lẫn chút dò xét.
- Có chuyện gì à An? – Giọng anh vẫn khàn khàn, thoang thoảng chút lạnh lẽo, nhưng lọt vào tai tôi thì quá dỗi dịu dàng.
Chết rồi! Tôi không thể nói. Vội vàng đưa tay vào túi áo tìm sổ và bút, người tôi khựng lại. Vật quan trọng mà tôi lấy ở chỗ Nhật đã không còn ở đó, cả cuốn sổ và cây bút của tôi cũng không còn.
Trong một thoáng, tôi thấy người mình đông cứng, chẳng biết cần phải làm gì, cứ nhìn Quân chằm chằm như bị hút.
- Sao vậy em? – Anh chau mày.
Bình thường tôi rất nhanh trí, nhưng lúc này tự nhiên người cứ đờ đẫn, chẳng nghĩ được giải pháp nào.
- Em đau ở đâu à? – Quân nhăn mặt, đứng lên khỏi ghế, nhưng có phần dè chừng chiếc máy quay trong phòng.
Tôi thu lại sự ngây ngốc, thu lại cả những hy vọng ngớ ngẩn mà vừa mới
ấp ủ. Nếu anh còn yêu tôi, có lẽ lúc này đã rối lên khi tôi bất thường
thế này. Nhìn anh của hiện tại mà xem! Chỉ là bất ngờ, có chút thắc mắc, nhưng phần lớn là chú tâm để ý máy quay.
Tôi lùi lại, ngồi hẳn
xuống chiếc ghế phía sau, toàn thân lại rơi vào cơn đờ đẫn tiếp theo.
Mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Sự trống rỗng đang từng chút quay lại, làm
đầy chiếc ly cảm xúc của tôi, sau đó kiến nó trào ra, rồi trôi đi hết.
Từng giọt, từng giọt, như phin cà phê đang nhỏ xuống, dần dần xâm chiếm
tâm hồn tôi, phủ vây nó bằng cái lạnh, đóng băng tất cả mọi suy nghĩ
cũng như cảm giác.
Tôi nghe tiếng Lam Anh thật gần: Ngạo Quân, lên đây!
Tôi không nhìn cô ấy, cũng không nhìn Quân, chỉ nghe thấy giọng anh: Được!
Hai người bọn họ dứt lời liền rời đi. Cái cách họ mất hút làm lòng tôi
càng thêm trống trải. Giống như họ ra đi và ôm theo trọn vẹn trái tim
tôi vậy. Giờ đây trong lồng ngực kia là một mảng khoét lớn đã bị mất.
Từng mảnh còn lại rời rác, không liên kết, vụn vỡ.
Tôi chẳng rõ mình ngồi đó bao lâu, mắt ráo hoảnh nhìn về phía trước, nhưng chẳng có gì
nằm trong tầm mắt ấy. Rồi như có một ai dìu dắt, tôi đờ đẫn đứng lên,
từng bước vô hồn đi đến phòng máy.
Căn phòng này là nơi để những màn hình lớn, trên đó chiếu lại những thứ camera vừa quay được. Bên trong
không có người, cánh cửa mở hờ như ai đó vừa rời đi.
Tôi không nghĩ
nhiều, chân vô thức đi vào căn phòng, ngồi xuống ghế, mắt hun hút nhìn
vào từng màn hình. Rốt cuộc, tôi muốn xem cái gì đây? Ngoài những phòng
sinh hoạt chung, hành lang, và sân vườn, vốn không còn máy quay ở nơi
nào khác, phòng ngủ thì lại càng không. Thế thì tôi ở đây để xem cái gì? Mà cho dù có đi nữa, có thể quay lại Quân và Lam Anh đi nữa, thì tôi
xem để làm gì? Cũng chỉ là nhất quyết làm mình đau thêm mà thôi.
Nghĩ rồi, tôi định đứng lên, nhưng một hình ảnh lại nằm tại màn hình
trong góc làm tôi khựng lại. Màn hình này được nối với máy quay trong
sân vườn, tại một góc hồ bơi. Diệu My và Anh Khoa đang đứng đó. Vì máy
quay có cả ghi âm, tôi nghe được những lời họ nói.
- Em đã lấy được rồi. – Dứt lời, Diệu My lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại của tôi.
- Anh chỉ lo còn bản khác. – Gương mặt Khoa trên màn hình chau lại đầy suy xét.
- Nếu anh nhìn thấy cái cách nó giữ ghì lấy điện thoại thì sẽ không
nghĩ vậy đâu. Bọn em phải đánh nó đến ngất mới lấy được đấy. – Diệu My
cất điện thoại của tôi trở lại túi.
- Nếu vậy thì tốt rồi! Giờ em thoải mái rồi chứ? – Khoa cười.
- Rồi. – Diệu My cũng cười.
- Vậy chiều anh đi nhé! Một tuần rồi em toàn lạnh nhạt với anh. – Khoa vòng tay ôm lấy eo thon của My, kéo vào sát mình.
- Ở đây á? – My bất ngờ.
- Ở đây cũng được chứ có sao đâu. Có ai đâu mà em lo. Đổi địa điểm một chút. – Dứt lời, Khoa liền phủ môi mình lên môi My.
Họ hôn nhau, từ từ trút bỏ quần áo cho nhau. Tôi nhìn chẳng thấy nóng
bỏng hay lãng mạn, chỉ càng căm phẫn hơn. Hai đứa khốn ấy phá hoại hạnh
phúc của tôi, sau đó có thể an nhiên ân ân ái ái thoải mái thế này sao?
Tôi nhất định không cho qua chuyện này.
Đảo mắt quanh căn phòng, tôi nhìn thấy một chiếc USB trên bàn. Có vẻ trời giúp tôi. Cắm USB vào máy, tôi sao chép toàn bộ phim qua được trong ngày hôm nay của chiếc máy
quay nơi sân vườn, góc hồ bơi. Vì phòng máy thường có người túc trực,
ông Hùng chủ quan nên không gắn máy quay ở đây và hành lang dẫn đến đây. Xem như sự tự tin của ông ấy giúp tôi một lần.
Tôi trở về phòng,
đầu không ngừng nghĩ về cách xử lí đoạn phim, chỉ giữ lại những cảnh cần thiết. Tôi không giỏi chuyện này, nhưng không thể tin ai, cũng không có ai để nhờ. Thôi thì tự mình nghiên cứu và thực hiện vậy.
Đang loay hoay nghĩ cách, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ. Là ông quản gia với chiếc điện thoại mẹ bồng con trên tay.
- Có người tìm cháu đấy. – Giọng ông hiền từ, sau đó lại áp điện thoại
vào tai: Minh An đang ở ngay đây, cháu muốn gì thì nói đi nhé, con bé
không tiện trả lời. – Rồi ông đưa điện thoại cho tôi.
Tôi đón lấy,
áp lên tai. Từ đầu giây bên kia, tiếng Nhật vang đến. Dù qua điện thoại
nghe có chút khác đi, nhưng tôi vẫn nhận ra: Minh An, tớ, Minh Nhật đây. Cậu add yahoo tớ nhé! Online lên tớ nói vài chuyện quan trọng. – Nhật
nói liên tục vì biết tôi không thể trả lời, sau đó đọc yahoo cho tôi.
Tôi trả lại điện thoại cho quản gia, cúi đầu như một lời cảm ơn, sau đó lại vô phòng. Bất tiện thật! Rốt cuộc cậu ấy muốn nói gì? Wifi trong
nhà bị theo dõi, sẽ có người đọc được cuộc nói chuyện này.
Thế nhưng, tôi vẫn phải online, vì cần hỏi Nhật đồ của tôi đâu.
Vừa add yahoo xong, Nhật lập tức lên tiếng: Minh An phải không?
- Ừ! – Tôi đáp.
- Cậu đang làm gì thế? – Nhật hỏi lan man.
- Đang muốn ra ngoài đi chơi. Cậu đi với tớ nhé! – Tôi không thể nói chuyện qua mạng được.
Nhật gửi đến cho tôi một cái icon thể hiện sự ngỡ ngàng không thể tin
được, sau đó lại nói: Có phải Minh An không đấy? Cậu cũng có ngày rủ tớ
đi chơi sao?
- Giờ có đi hay không? – Tôi mất kiên nhẫn.
- Đi, đi chứ. Tớ qua nhà đón cậu nhé! – Nhật gửi kèm một cái icon nhướn mày.
- Biết nhà chưa?
- Rồi.
- Vậy nhanh đi! – Tôi dứt lời liền thoát khỏi yahoo, tiện tay tắt máy luôn.
Khi tôi tắm nhanh và thay quần áo xong, cửa phòng vừa lúc có tiếng gõ. Lần này là một gia nhân, không phải là quản gia.
- Có bạn tìm đấy An. – Chị cười với tôi, rồi nói nhanh.
Tôi gật đầu, sau đó đi xuống nhà.
Nhật đợi tôi trong phòng khách. Cậu ấy mặc chiếc quần jean xanh, phối
cùng áo sơ mi trắng đơn giản, chân mang giày. Bộ đồ không có gì lạ lẫm
nay nổi bật, nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác trẻ trung và gây thiện cảm. Trùng hợp, trên người tôi cũng là quần jean xanh sẫm màu cùng áo sơ mi trắng.
- Đồ cặp luôn! – Nhật bật cười.
Tôi lừ mắt. Cậu giỏi lắm, dám lấy đồ của tôi, giờ còn ở đây giả vờ như không có chuyện gì.
Không thèm nhìn Nhật, tôi đi ra cửa. Nhật thôi không cười nữa, cũng theo ngay sau tôi.
Đợi chúng tôi ngoài cửa là chiếc xe đạp của Nhật. Tôi nhìn chằm chằm, một thoáng hồi tưởng lại xa xưa.
- Đừng có nói chê xe đạp không đi nhé! – Nhật đứng bên cạnh, quàng tay khoác vai tôi.
Tôi nhân cơ hội giật chỏ về phía sau. Ngực Nhật lãnh chọn một cú giáng
mạnh, khẽ rên rỉ nhưng không trách móc. Xoa ngực một lúc, cậu ấy lại
cười, sau đó chạy đến dắt xe, leo lên, đợi tôi cũng leo lên, rồi bắt đầu đạp.
Cũng khá lâu rồi tôi không ngồi sau xe của một ai đó, đặc
biệt là xe đạp. Đã từng có khoảng thời gian tôi gắn liền với nó, với
bóng lưng vững vàng phía trước, với chiều gió mơn man tóc. Ngồi xe đạp,
vừa không bị mỏi chân, mọi thứ lại không vụt qua quá nhanh, có thể thỏa
thích cùng kỹ càng ngắm nghía mọi thứ. Gió như bàn tay dịu dàng luồn vào tóc, vuốt nhẹ đến tận ngọn, từng sợi đều thỏa thích trong cái mơn man
hiền hòa.
Chiều Đà Lạt đón chúng tôi bằng hơi thở hiền lành. Không
khí mát mẻ vì còn vương sắc xuân, gió không mạnh, cũng không hanh, mát
rượi. Tôi xòe tay, cảm nhận gió luồn qua kẽ, rồi láu cá chạy ngược vào
lòng bàn tay, đùa nghịch ở đó. Tay tôi mát rượi như đang nghịch nước,
gió như những dòng chảy lững lờ, mặc sức để tôi vớt lên, chộp lấy.
Nhật chở tôi đến cà phê Nối. Buổi chiều đẹp trời, Nối đông nghẹt, đa số
là những người đàn ông đứng tuổi, vừa uống cà phê vừa chơi cờ tướng. Cà
phê của Nối rất ngon, đậm đà, có điều với người uống không quen thì sẽ
gây say. Tôi không được được cà phê ở đây, nó khiến tôi nghẹt thở và
hoang mang, người liên tục run lên. Trước đây, một lần cùng ba đến đây,
tôi đã uống và trải nghiệm cảm giác say kinh khủng ấy.
Nhật thay tôi gọi một ly sữa tươi nóng, còn bản thân thì chọn cà phê sữa nóng. Vừa
ngồi xuống, không để tôi phải hỏi, Nhật liền nói nhanh: Đừng có giận! Tớ cho cậu xem cái này. – Dứt lời, cậu ấy lấy laptop để trong balô ra,
khởi động.
Cùng với Wifi, chiếc lap mang chúng tôi vào diễn đàn
trường. Ngay trong mục trò chuyện linh tinh, nằm trên đầu là topic mang
tên: “Bí mật kinh hoàng”. Nghe giật gân như thế, số lượng kích vô đương
nhiên rất nhiều, nhưng số lượng bình luận cũng vô cùng nhiều.
Nhật
nhắp chuột vào đường link, topic mở ra. Chủ topic này chính là Nhật. Tôi nhận ra nick của cậu ấy. Kéo xuống bên dưới là một dòng chữ không dài:
“Mình đi vô phòng dụng cụ, định ghi hình một clip nhảy, vừa chạy ra mua
chai nước, trở về đã thấy chuyện động trời này.” Ở bên dưới dòng chữ ấy
là một clip. Nhật kích chuột cho clip chạy. Liền sau đó, trên màn hình
hiện lên cảnh tôi bị nhóm người kia đánh trong phòng dụng cụ. Sau khi
đánh ngất tôi, bọn họ lấy điện thoại của tôi, rồi mở đoạn ghi âm lên
nghe thử. Đầu đoạn ghi âm là tiếng Thảo Uyên
báo với tôi chuyện cô
tổng phụ trách tìm. Sau đó, im lặng không lâu, rồi nổi lên hét thất
thanh của tôi ghi ngã cầu thang. Vài giây sau, có tiếng bước chân chạy
đến, sau đó giọng Thảo Uyên vang lên: Minh An! Minh An!
- Nó còn sống không? – Lúc này, Diệu My xuất hiện.
- Tớ không biết. – Là Thảo Uyên với chất giọng run run.
- Còn không biết kiểm tra đi! – Là một nữ sinh khác, không phải là My và Uyên.
- Cậu có ngon thì tới kiểm tra đi Vy! – Thảo Uyên cãi.
- Khánh Uyên, đến kiểm tra xem nó còn thở không! – Diệu My ra lệnh.
Im lặng một lúc, lại có tiếng cất lên: Không chết được đâu.
- Chúng mình làm vầy có ác quá không My? – Nữ sinh nào đó run rẩy.
- Nói cái gì thế Thủy? Là nó tự chuốc thôi. Ai mượn thích chơi nổi,
post clip nhảy lên mạng. Hóng ha hóng hớt! Nó mới vô đội đã được nhảy
trên đầu, còn tụi mình tập cực khổ thì phải đứng sau. – Diệu My chua
ngoa.
Nghe đến đây, tôi phóng ngay đến Nhật một tia nhìn sắc như dao.
Nhật linh cảm được, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cười xởi lởi. Tự cậu ấy
cũng biết việc đoạn nhảy đó xuất hiện trên Youtube mang đến họa gì cho
tôi.
- Thế giờ có đưa đi bệnh viện không My? – Tiếng Thảo Uyên.
- Để đó đi! – Diệu My dứt khoát.
- Lỡ chết người thì sao? – Thảo Uyên sợ hãi.
- Sao cứ thích hỏi nhiều vậy? Đi thôi! Ở đây đợi bị tóm à? – Diệu My quát.
Ngay sau đó là những tiếng bước chân xa dần.
Đến đây, đám người Diệu My tắt đi không nghe nữa. Trên màn hình là cảnh bọn họ bỏ tôi lại phòng dụng cũ, lần lượt kéo nhau đi ra ngoài.
Đáng ra đến đây clip nên hết, nhưng nó lại có cả cảnh Nhật chạy vô, vỗ
vỗ má, hoảng hốt gọi tôi. Thấy tôi mở mắt ra, cậu ấy kéo tôi vào lòng,
ôm lại thật chặt, rồi bế tôi lên, rời đi. Bây giờ clip mới hết hẳn.
Tôi lại lườm Nhật lần nữa. Tại sao trong phòng lại có hai máy quay? Rõ
ràng một cái thẻ nhớ tôi đã lấy từ trong túi Nhật, tức là máy quay đó đã được tắt trước khi tôi tỉnh lại, nhưng trong clip vẫn có cảnh cậu ấy bế tôi đi.
Vẫn là cái nụ cười xởi lởi đó, Nhật bảo: Cũng phải có tớ đóng anh hùng cứu mỹ nhân chứ. Tớ đã giúp cậu tung tin rồi còn gì.
Đúng là trong chuyện này Nhật giúp tôi rất nhiều. Cậu ấy đi kể cho
những người bạn thân nghe rằng tôi có một đoạn ghi âm gì đó, giấu trong
điện thoại, có vẻ rất quan trọng. Với mối quan hệ rộng của mình, cộng
thêm khả năng diễn tả sự việc quá giật gân, tin tức quả nhiên đến tai
đám Diệu My. Hơn nữa, tôi không rành về các loại máy quay, cũng là cậu
ấy giúp tôi.
Lúc này, thức uống của chúng tôi được bưng ra.
Nhật không cho tôi đọc bình luận mà tắt diễn đàn đi, rồi sau đó đăng
nhập face. Đây là face mà cậu ấy tạo cho tôi, lượng người theo dõi đã
lên đến vài ngàn. Ở trên dòng thời gian, hiển thị gần nhất là đoạn clip
vừa rồi, không phải do face này up lên, mà được đánh dấu từ face Nhật.
- Mọi người đang phẫn nộ lắm đấy. – Nhật nhìn vào màn hình, cười lí lắc.
Còn tôi, lúc này đang nhìn chằm chằm cậu ấy. Nhật lấy chiếc thẻ nhớ đó
khỏi tôi, và cả cuốn sổ ghi lại kế hoạch hai đứa bàn với nhau, chính là
vì không muốn tôi nhúng tay vào vụ này sao? Cậu ấy công khai post clip
lên, để cho mọi người đều biết là mình, tức là để Diệu My chĩa mũi nhọn
vào cậu ấy. Đây là cách Nhật bảo vệ tôi sao?
- Không cần cảm động
đâu! – Nhật đang nhìn vào màn hình, nhưng vẫn ý thức được ánh mắt của
tôi. Cậu ấy nói rồi ngẩng đầu, lại nhoẻn cười.
Chiều Đà Lạt có những tấp nập tan ca, có những hẹn hò công viên, có cả gió. Nụ cười của Nhật
lúc này hòa vào gió, quyện chặt vào tim tôi, len lói chút ấm áp lâu ngày không cảm nhận được.