Thực chất lòng dạ con người thuộc dạng “đòn gánh hai đầu”, đối với người
giàu hơn mình, quyền thế hơn mình, trong lòng ganh ghét không ít nhưng
ngoài mặt lại rất đon đả cùng xu nịnh. Tôi cũng có chút thắc mắc không
biết làm như vậy có được kẻ giàu có quyền thế kia bố thí cho điều gì hay không, nhưng thiết nghĩ lại mỗi người có một cuộc đời để sống, đám nịnh hót đã chọn cho mình con đường như vậy, tôi không có quyền can thiệp.
Nhưng nó chỉ đúng khi không dính dáng gì đến tôi mà thôi. Còn lúc này,
khi mấy đứa con gái chuyên xu nịnh Diệu My đang đứng trước mặt tôi mà
chống nạnh răn đe vì chuyện ban sáng làm Diệu My không vui thì tôi không thể xem như không phải chuyện của mình.
“Học sinh của Trung Anh mà ở trong trường dám hỗn láo như vậy à?” – Cầm quyển vợ của tôi đang để
trên bàn đập mạnh xuống, Nguyệt to giọng quát ngay trong giờ ra chơi.
Mọi người còn ngồi lại trong lớp đều bắt đầu nhìn về phía chúng tôi.
“Tôi bây giờ là học sinh Đông Anh.” – Tôi ngẩng đầu, cảm nhận nét mặt
mình rất lạnh, giọng nói đanh cứng. Quá khứ là điều không thể phủ nhận,
nhưng hiện tại mới là cái nói lên vấn đề. Trung Anh? Ngày xưa thôi.
“Mới đến vài tháng đã quên cái cống mình chui lên rồi sao? Nói thẳng là
trong lớp chẳng ai vừa mắt với cậu. Khôn hồn thì chuyển trường đi.” –
Nguyệt rành rọt nói như ra lệnh.
“Chuyện bạn không vừa mắt liên quan gì đến tôi?” – Tôi nhướn mày, tự thấy mình không có lỗi. Tự bản thân
bọn họ muốn ghét, sao lại bắt tôi chịu trách nhiệm?
“Mày còn dám cãi?” – Nguyệt quát lên, một gạt tay làm tất cả sách vở trên bài tôi văng xuống đất.
Mặt tôi đanh cứng lại rõ đến mức tự bản thân có thể cảm nhận được,
hướng Nguyệt mà ném ra một cái nhìn sắc lạnh. Có hai loại người đừng bao giờ đụng đến: thứ nhất là những kẻ không có gì để mất và thứ hai là
những kẻ không sợ bất cứ điều gì. Không may tôi lại thuộc cả hai dạng,
vì vậy hôm nay xem như xui cho hai con nhãi này.
Im lặng không nói, tôi rời khỏi chỗ, nhặt sách vở của mình lên cất vào ngăn bàn. Có vẻ
không biết tôi đang muốn làm gì nên Nguyệt và Ly chỉ đứng im.
Vẫn
giữ thái độ lạnh lùng im lặng, tôi đi đến bàn Nguyệt, mang tất cả đồ đạc trong cặp đổ xuống đất trong sự ngỡ ngàng của cả lớp. Trong khi cậu ta
còn không kịp trở tay, tôi lấy chiếc zippo luôn mang bên mình ra, ngồi
xuống rất rành rọt bật lên và bắt đầu đốt.
“Con quỷ kia sao mày dám hả?” – Nhìn hành động của tôi, hai mắt Nguyệt trợn trắng, rống lên rồi lao đến chỗ tôi.
Trong rất cả mọi chuyện, nếu để bản thân mất bình tĩnh tức là mình đã
thua một nửa. Chính vì vậy tôi bình thản nhìn Nguyệt lao đến, thẳng chân đạp vào bụng cậu ta mạnh đến mức Nguyệt lảo đảo ngã vào chiếc bàn, làm
đổ cả những bàn phía sau.
Bị đau, Nguyệt ôm bụng rên rỉ, không thể
đứng dậy nữa. Các bạn trong lớp ú ớ hét lên vài tiếng rồi lại im lặng
xem trò vui, không một ai có ý can ngăn hay giúp đỡ. Thấy vậy Ly lao
đến, tay vung ra cào lên mặt tôi đau rát.
Mạnh tay nắm lấy tóc mái
của Ly, tôi kéo đầu cậu ta xuống, kê chiếc zippo đang phập phùng lửa
vào. Tóc cháy rất nhanh, một giây sau đã ngửi thấy mùi khét. Ly gào khóc đẩy tôi ra, tay hoảng loạn phủi lên đầu mình.
Đảo mắt một vòng
nhìn quang cảnh hỗn loạn xung quanh, tôi bắt gặp cái nhìn của Ngạo Quân. Trông cậu ta không quá bình thản như mọi khi, đôi mày kiếm hơi nhíu
lại, ngón tay thon dài gõ gõ lên má.
Tôi máy móc đưa tay chạm lên má mình, lập tức gặp phải thứ ướt át dẻo quánh. Móng tay Ly đã gây ra trên mặt tôi một đường xước chảy máu.
*
Tôi được cho vài phút lên
phòng y tế xin băng cá nhân dán lại mặt mình, sau đó lập tức xuống phòng giám thị làm việc. Đương nhiên tôi không đi một mình, cả Nguyệt và Ly
cũng bị gọi xuống cùng. Tôi đi sau, không định ở trước mặt để hai con
nhãi này dở trò sau lưng. Dù cách một đoạn khá xa, trong lòng tôi cũng
biết hai người đi trước đang kịch liệt chửi rủa mình.
Trong chuyện
này, tôi là đứa ra tay ác nhất, nhưng lại không phải người gây sự. Xét
yếu tố này, cả ba đều chịu cùng một hình phạt là viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh và trực nhật sân trường cùng sân thượng. Đương nhiên trước
khi biết hình thức kỷ luật của mình, chúng tôi đều nghe đầy tai những
lời trách mắng cũng như định hướng.
Rời khỏi phòng giám thị, Nguyệt
và Ly theo hướng phòng y tế mà đi, còn tôi một mạch lên sân thượng. Dù
sao cũng đã mất nửa tiết học, giờ về lớp chẳng để làm gì.
Nhìn mái
tóc loang lổ dài ngắn của Ly và dáng vẻ ôm bụng đau đớn của Nguyệt, tôi
tự thấy mình có hơi ác. Trong chuyện này đứa quá đáng nhất chính là tôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi đâu có tự nhiên gây sự. Bọn họ vì
cái gì mà không nhìn ra tôi vốn nhỏ mọn, độc ác, đanh đá, còn thù vặt
nhớ dai? Tôi nghĩ ngũ quan trên mặt mình đâu có hiền lành gì để mà ai đó có ý định bắt nạt. Đanh đá là một phần trong tính cách từ nhỏ của tôi,
một phần nữa là vì suốt ngày tiếp xúc với mấy đứa con trai nên tôi cũng
khá dữ tợn. Mặt khác, đối với những con người “trắng tay” như tôi, ý tôi muốn nói là cả về tình cảm lẫn vật chất, thì điều duy nhất có được chỉ
là tự tôn. Vì vậy đừng ai đứng trên đầu tôi mà bắt nạt, sai bảo hay có ý hạ thấp, bởi vì tôi sẽ vì bảo vệ điều duy nhất mình có mà trở nên vô
cùng tàn nhẫn.
Nằm xuống sân thượng sạch bóng, tôi gác tay lên trán, nhắm mắt tìm chút nghỉ ngơi. Dữ từ bé là bản chất của tôi, nhưng lúc
trước tôi dữ theo một kiểu khác. Hồi mấu giáo và cấp một, bị bắt nạt,
tôi không bao giờ bỏ qua, chắc chắn sẽ đi cáo ba mình. Lên đến cấp hai,
tôi cũng không có khái niệm tha thứ, đứa nào gây sự sẽ được gặp ba cậu
bạn thân từ bé của tôi ngay. Thế Anh thì không bao giờ tham gia vào
những chuyện này, anh hiền đến mức cả con kiến cũng không nỡ giết. Nhưng không tham gia không có nghĩa là bỏ mặc tôi. Để làm cho tôi vui lên và
bớt ấm ức, anh sẽ dẫn tôi đi chơi, mua đồ ăn ngon cho tôi. Nghĩ lại thì
giờ tôi đã biết cách bảo vệ chính mình, không cần nhờ đến sự giúp đỡ của ai. Trải qua những khó khăn, con người ta sẽ tự khắc lớn lên. Trưởng
thành rồi sẽ hiểu biết hơn, mạnh mẽ hơn và gan lì hơn. Đây là một chuyện tốt! Nhưng trưởng thành rồi sẽ đánh mất tất cả những gì mình có bao gồm ngây thơ và đơn thuần khi còn thơ bé. Đây thì không phải là chuyện tốt.
Chuông hết tiết réo rắt vang lên, tôi chậm rãi ngồi dậy chuẩn bị về lớp học. Đi được nửa cầu thang thì điện thoại rung lên bần bật trong túi áo khoác đồng phục. Người gọi đến là Ngọc.
“An ơi ngày mai đi chơi nhé.” – Tôi vừa nhận cuộc gọi Ngọc đã lập tức ríu rít.
“Ừ.” – Tôi cũng có ý định hẹn gặp Ngọc. Tôi cần mượn vở cậu ấy để chép bài, hơn nữa hôm nọ đã hẹn với cậu ấy rồi.
“Ở bên đó thế nào? Có người bạn nào mới chưa?” – Ngọc sốt sắng hỏi.
“Chưa.” – Nhưng kẻ thù thì có rồi.
“Kể cũng buồn cho An thật.” – Giọng Ngọc rầu rĩ thấy rõ.
“Không sao mà. Thôi chuẩn bị vào học rồi, cuối tuần gặp. An cần mượn
của Ngọc vài cuốn vở. Để lát xem lại những môn gì rồi An nhắn tin cho.
Vậy nhé!” – Tôi vòng tay nhìn đồng hồ rồi nói nhanh, bước vội hơn về lớp học. Còn một phút nữa là vô tiết rồi.
“Ừ. Vậy có gì nói sau ha.” –
Giờ này Ngọc cũng đang ở trường, tất nhiên cũng như tôi, chuẩn bị vào
tiết tiếp theo nên cũng mau mắn cúp máy.
Tôi về đến lớp vừa kịp lúc giáo viên bộ môn ở ngoài cửa đi vào. Cúi đầu chào cô, tôi xin phép vào lớp.
Từ ngoài cửa về đến chỗ ngồi, dù quay lưng lại tôi vẫn đoán ra cả lớp
đang vừa chào cô vừa liếc nhìn tôi. Lúc vụ đánh nhau xảy ra, trong lớp
chỉ khoảng gần chục học sinh. Nhưng chắc chắn mọi người đã kể cho nhau
nghe hết rồi. Có khi còn thêm thắt không ít.
Chuyển đến Đông Anh
tôi chưa từng một lần phát biểu xây dựng bài, trong lớp cũng không nói
chuyện với ai, suốt ngày chỉ ngồi tại chỗ cẵm cúi ghi chép học đọc, có
lẽ ai trong lớp cũng nghĩ tôi trầm tính và nhát. Ngày hôm nay coi như mở mang tầm mắt. Tốt nhất đừng ai phí thời gian trêu tôi làm gì để rồi đôi bên đều chịu thiệt. Tôi sẽ không im lặng chịu đựng đâu.
*
Bữa
tiệc ăn mừng Diệu My trở về được tổ chức ở nhà Khoa cùng với sự tham dự
của cả lớp, trừ tôi ra. Ngay từ sáng sớm khu biệt lập đã trở nên náo
động hơn ngày thường, tiếng xe cộ, tiếng người, tiếng cười đùa vang lên
không ngớt. Và cả căn biệt thự nhà Quân cũng có chút náo loạn.
Nằm
ngủ trong giường, tôi bị làm cho tỉnh giấc bởi tiếng ông quản gia. Hình
như ông ấy đang cuống quýt lên vì điều gì đó, miệng liên tục chối không
phải mình.
Tôi mở bừng mắt, đi vội ra mở cửa phòng.
Đúng như tôi nghĩ, đối diện phòng tôi, tức là phòng của Ngạo Quân, cậu ta và ông quản gia đang đứng nói về chữ ghi trên cửa.
Nhìn thấy tôi đi ra, Quân làm như không để ý, tiếp tục nói chuyện với
ông quản gia: “Nhà chỉ còn có ba người, không phải bác, không lẽ...” –
Bỏ lửng câu nói, cậu ta liếc nhìn tôi. Thằng nhãi này cũng ranh mãnh
quá. Cậu ta thừa biết ông quản gia không gan đến mức đi viết bậy lên cửa phòng cậu chủ khó tính. Đương nhiên biết thừa là tôi làm, nhưng lại cố ý đổ cho người khác để đợi một lời nhận tội từ tôi đây mà.
“Em viết đó.” – Tốt thôi nhận thì nhận. Tôi đâu định ném đá giấu tay.
Cả hai con người còn lại đều quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin
kiểu như không ngờ con bé nhìn vậy mà như con nít tập viết, vẽ bậy lên
tường. Này này! Ông quản gia thì có thể còn cậu nha Ngạo Quân, cậu biết
rõ vì sao mà còn ở đó giả vờ hả?
“Vậy thì bác đi làm chuyện của mình đi. Để cháu nói chuyện với em An.” – Không thèm xin lỗi vì trách nhầm
người khác, Ngạo Quân dứt lời liền một mạch đi qua phòng tôi, kéo luôn
tôi vào rồi đóng cửa lại.
“BT nghĩa là gì hả em gái?” – Ngạo Quân
đứng dựa người vào cánh cửa phòng, hai tay bình thản bỏ trong túi quần,
giọng khàn khàn tra khảo. Có vẻ khi xây căn nhà này, ba cậu ta không
tính đến khả năng con mình cao một cách bất thường thế này. Cửa phòng
cao hai mét mà cậu ta đứng gần tới, nếu nhón chân lên thể nào cũng đập
đầu, vậy thì cũng phải đến hơn một mét tám.
“BT nghĩ là bên trái.” – Tôi cười cười xoa đầu, mặt rất ngây thơ. Thật ra thì BT nghĩa là BIẾN
THÁI. Cái đồ biến thái nhà cậu, tôi không tin cậu say mà đi về được tới
nhà không gặp chuyện gì rồi đi nhầm phòng đâu. Giả vờ với đứa khác đi
nhé!
“Bên trái?” – Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, cánh môi cam nhạt gợi
lên nét cười thích thú. Hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu
ta cười. Nụ cười đẹp đến câu hồn người. Mang theo nét uể oải và một chút lạnh lẽo như chàng ma cà rồng xinh đẹp lạnh lùng đang mỉm cười khi nhắm được con mồi.
“Vì em thấy anh hay đi nhầm phòng nên ký hiệu cho anh dễ phân biệt.” – Tôi lại cười, mặt rất trong trẻo.
“Ồ! Vậy mà anh tưởng nó là biến thái.” – Rút một tay trong túi quần ra, Quân dùng ngón cái miết nhẹ lên cánh môi cam mềm mại. Người đẹp thì đến cả hành động cũng trở nên đẹp. Tôi thừa nhận từng cử chỉ của cậu ta đều mang theo sự thu hút và vượt trội. Cùng một hành động đó, người khác
làm chắc chắn không thể đẹp như vậy.
“Nhà này làm gì có ai biến
thái mà em lại ghi như vậy.” – Tôi chau mày, hình như mặt rất ngốc, ngốc đến mức Ngạo Quân phải bật cười. Cười cái đầu cậu! Cả tôi và cậu đều
biết đôi bên đang giả vờ mà.
“Em gái anh dễ thương quá!” – Đẩy
người rời khỏi cánh cửa, Quân tiến về phía tôi, vươn tay xoa đầu tôi. Ở
khoảng cách này, tôi phát hiện ra mình chỉ đứng tới ngực cậu ta, đỉnh
đầu còn chưa thể chạm vô cằm.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, tôi đoán là Ngọc gọi. Vì ngoài cậu ấy ra thì làm gì có ai gọi cho tôi nữa.
“An ơi An ơi dậy chưa?” – Tôi biết mà, vừa nghe máy cậu ấy đã tíu tít.
“Vừa dậy Ngọc ơi.”
“Vậy tụi mình đi ăn sáng đi An. Qua phở Việt nha.” – Ngọc hào hứng.
“Ừ. Vậy gặp nhau ở đó nhé.” – Vừa nói tôi vừa nhìn Ngạo Quân, ý bảo với cậu ta tôi cần chuẩn bị để ra ngoài cho nên mau mau lướt ra khỏi phòng.
Thế nhưng thay vì ra ngoài đóng cửa lại, cậu ta lại lượn lờ đến bên bàn học, với tay lật dở vu vơ vài cuốn sách.
“Em không qua nhà My à?” – Ngay khi tôi cúp máy, Quân cất tiếng hỏi.
Cậu ta là bạn của Khoa, tôi nghĩ chuyện của Khoa và tôi, kể cả mục đích
của Khoa đối với tôi cậu ta đều biết. Nếu đã biết mọi thứ, tốt nhất đừng nên giả ngu giả ngơ mà dò hỏi tôi.
“Em có hẹn.” – Tôi trở nên nghiêm túc.
“Ừ. Đi chơi vui nhé. Và cẩn thận nữa.” – Không hỏi tôi đi với ai hay đi đâu, Quân đặt cuốn sách xuống và rời khỏi phòng. Xem ra thái độ của tôi có hơi dư thừa rồi. Với tính cách của Ngạo Quân thì cậu ta sẽ không
quan tâm những chuyện không liên quan đến mình, cũng không hay cợt nhả
đùa bỡn người khác.
*
Phở Việt là quán phở danh tiếng ở Đà Lạt,
tôi nghe mọi người nói của ca sỹ Nguyên Vũ, có một số khác lại nói của
anh trai Nguyên Vũ. Lúc trước vào cuối tuần tôi hay cùng ba ăn sáng ở
đây. Phở rất ngon, bày trí lịch sự sạch sẽ, nhưng ấn tượng nhất là những chiếc đĩa trắng tinh để trên tường do các ca sỹ, diễn viên nổi tiếng
của showbiz đến ăn và ký tặng.
Tôi vào quán thì Ngọc đã có mặt và
đang đợi. Nhìn thấy tôi, cô bạn cười rất tươi. Tôi biết Ngọc quý mến
mình từ khi ở Trung Anh, lúc ấy dù cả hai là đối thủ nhưng cậu ấy rất
tốt với tôi. Còn tôi thì vốn là đứa khô khan và có chút xa cách nên
không mấy nhiệt tình. Chỉ đến khi chuyển qua Đông Anh, ở cùng phòng vs
Ngọc tôi mới bắt đầu tỏ ra thân thiết.
Ngọc khá xinh xắn, gương mặt
không đẹp sắc nét mà mang vẻ thùy mị dễ thương, đôi mắt bồ câu ươn ướt
rất câu hồn, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi hồng mọng nước, là một vẻ
đẹp mềm mại có chút mong manh. Ở trong Đông Anh, Ngọc trở nên mờ nhạt
trước một rừng nhan sắc, nhưng nếu cậu ấy đứng một mình thì sẽ là cả một mảng chính trong bức tranh xinh đẹp.
Hôm nay Ngọc mặc một chiếc
váy von màu hồng nhạt, để lộ nước da mịn màng và dáng người mi nhon xinh xắn, một lớp make up mỏng làm cậu ấy càng bắt mắt hơn.
Chúng tôi
ăn sáng và trò chuyện với nhau, đúng hơn là Ngọc nói và tôi nghe, lâu
lâu ừ hử thể hiện mình vẫn đang chú tâm. Chuyện trường, chuyện lớp,
chuyện học hành, cả những công thức hay khái niệm không hiểu lắm Ngọc
cũng hỏi tôi. Cứ như thế cho đến khi cậu ấy bất ngờ thay đổi chủ đề.
“À thầy Thế Anh nghỉ dạy rồi.”
Bàn tay xé giò cháo quẩy của tôi hơi chững lại, sau đó tiếp tục tỏ ra
bình thường. My về với Khoa có nghĩa là Thế Anh bị đá. Yêu thương càng
lớn đau thương càng nhiều!
“Nghe dân trường mình đồn thầy ấy có tình cảm với học sinh trao đổi của Đông Anh nên bị kỷ luật và yêu cầu chấm
dứt. Nhưng mà thầy Thế Anh không chịu nên nghỉ việc.” – Thấy tôi không
nói gì, Ngọc lại tiếp tục vô tư kể. Chuyện giữa tôi – Thế Anh – Diệu My, ngoài ba chúng tôi ra thì chẳng ai biết. Chuyện tôi thích thầy giáo
cũng chỉ là nghe phong phanh, trong trường cả hai chưa bao giờ gây ra
scandal nào nên đám học sinh cũng chỉ bán tín bán nghi. Cho nên việc
Ngọc rất tự nhiên kể với tôi cũng dễ hiểu.
“Thế mà Ngọc tưởng thầy Thế Anh thích An!” – Ngọc chép miệng cảm thán.
“Chỉ khéo tưởng tượng.” – Tôi cố ý bật cười.
“Ăn xong chúng mình đi đâu?” – Ngọc rất nhanh lại chuyển qua một vấn đề khác.
“Ngọc muốn đi đâu?” – Kỳ thực tôi không nghĩ ra sẽ làm gì tiếp theo.
“Cũng chẳng biết nữa. Tụi mình đi xem phim đi ha. Xong rồi tính tiếp.”
“Cũng được đó.” – Tôi tán thành. Đi xem phim có hai dạng, một là đã đợi ngày công chiếu và đi có chủ định từ lâu. Đây chính thức là những người đi xem phim. Hai là như kiểu tôi và Ngọc đây, không biết đi đâu chơi
nên chọn cách ngồi im trong một căn phòng đông người, theo dõi một bộ
phim như để giết thời gian.
Ngày cuối tuần rạp phim tương đối đông
thanh niên. Tôi và Ngọc chọn xem bộ phim hoạt hình “Find Nemo”. Đây
không phải là phim mới, nhưng cả hai cùng thích nên xem lại.
Chúng
tôi cầm phần bỏng ngô và nước của mình tiến về phía phòng chiếu, vừa đi
Ngọc còn vừa nói về mấy bộ phim in trên những tấm poster lớn dựng trong
rạp. Xem ra cậu ấy khá am hiểu về điện ảnh. Còn tôi thì chẳng hề biết
gì.
Ngọc cứ thế liến thoắng, người xoay rất nhiều hướng cho nên bị va phải cũng là chuyện dễ hiểu.
“Xin lỗi!” – Cả Ngọc và người va phải cậu ấy đều đồng thanh. Đó là một
cậu con trai có dáng người mảnh khảnh, giọng nói làm người khác không
thể phân biệt giới tính, ngay cả gương mặt cũng có chút đẹp đẽ ma mị như một cô gái. Nếu không phải tôi khá nhạy cảm trong việc phát hiện giới
tính thì cũng sẽ lầm tưởng đây là một cô nàng tomboy bảnh bao. Ngay từ
khi còn bé, tôi có thể biết giới tính chính xác của một người cho dù cô
gái ấy có đẹp trai đến mức nào hay chàng trai đó có đi phẫu thuật chuyển giới.
Ngọc và cậu bạn kia lịch sự hỏi nhau có sao không sau đó cúi đầu chào rồi lại đường ai nấy đi, chúng tôi tiếp tục thẳng hướng phòng
chiếu số bốn mà tiến.
“Đó là con gái hay con trai vậy An?” – Đợi cậu bạn ấy đi xa, Ngọc kín đáo hỏi nhỏ tôi.
“Con trai.” – Tôi khẳng định. Xem ra cậu trai ấy đã không ít lần bị hiểu lầm.
“Con trai mà đẹp như con gái ấy nhỉ.” – Ngọc chép miệng nhận xét.
Ngọc còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc đến trước của phòng chiếu,
chúng tôi thôi nói về cậu trai mỹ miều vừa rồi, trình vé, nhận kính 3D
sau đó im lặng đi vào rạp.
Find Nemo là một bộ phim hoạt hình rất
hay và ý nghĩ, đối với bản thân tôi là như thế. Dù là phim cũ nhưng
trong phòng chiếu vẫn rất đông người xem, từng tràng cười rôm rả vang
lên khiến không khí vui tươi hơn. Tôi cũng học theo mọi người, tập trung xem phim, cùng ồ lên cười thành tiếng, cảm giác trong lòng cũng nhẹ
nhàng đi nhiều.
Phải nói rằng đã rất lâu rồi tôi không bật cười hay bất giác mỉm cười vì điều gì đó. Sâu thẳm trong lòng tôi luôn tồn tại
một cảm giác nặng nề, thỉnh thoảng vô thức thở dài rồi giật mình. Tôi
vẫn ăn, ngủ, sinh hoạt bình thường, không suy nghĩ quá nhiều về bất cứ
điều gì, không hồi tưởng cũng chẳng chăm chăm nghĩ về tương lai, nhưng
sự ủ dột trong lòng vẫn luôn đeo bám như một phần của cơ thể. Rất khó để diễn tả nỗi buồn của mình bằng từ ngữ, vì nếu còn hình dung được thì
nỗi buồn ấy vẫn còn quá nhỏ bé. Trong một thời gian ngắn, tôi trải qua
rất nhiều biến cố mà lúc trước trong sự bảo bọc của ba và Thế Anh, tôi
không nghĩ trên đời có tồn tại loại hoàn cảnh này. Chưa từng nếm trải
cảm giác bị chính những người thân xa lánh và phản bội cho đến khi ba
tôi bị bắt. Chưa từng nghĩ con người sẽ thay lòng theo thời gian cho đến khi Thế Anh rời đi vì Diệu My. Cũng chưa từng nghĩ để đạt được mục đích của mình, người ta có thể bất chấp mọi thủ đoạn và bỏ qua cảm giác của
đối phương cho đến khi tôi gặp Khoa và bị lừa một cách ngoạn mục. Tôi
nghĩ ngoài kia còn rất nhiều điều tôi chưa biết, và giờ thì một mình tôi sẽ phải lần lượt đối đầu với từng thử thách. Tôi không chạy trốn, không sợ hãi, nhưng tôi mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi. Chỉ ước mình bé lại,
trở về với khu xóm ngày xưa, với suy nghĩ non nớt và hồn nhiên rằng thứ
lạnh nhất là nước đá. Có lẽ bài học đầu tiên về cuộc sống xa vòng tay
bảo bọc của tôi là thứ lạnh nhất là lòng người.