Ẩn Trúc quệt nước mắt đứng dậy, "Xin lỗi, em phải đi rồi".
Ngô Dạ Lai giơ tay kéo Ẩn Trúc quay lại phía anh, "Còn vào trong làm gì?
Để anh đưa em về".
"Áo khoác còn ở trong đó."
"Em đợi ở đây, anh vào lấy."
Ngô Dạ Lai đi đến góc rẽ thì thấy Thẩm Quân Phi cầm chiếc áo khoác đi ra.
Anh gật đầu chào và đi qua chỗ cậu ta khoảng hai bước, như chợt nghĩ ra điều gì đó vội quay đầu lại hỏi: "Là áo khoác của Phùng Ẩn Trúc phải không?". Chiếc áo khoác màu hồng này Ngô Dạ Lai thấy rất quen, mùa đông hai năm trước khi Ẩn Trúc đến thăm anh đã mặc chiếc áo này.
Thẩm Quân Phi đi thêm hai bước nữa mới dừng lại, "Phải, cô ấy đã uống nhiều rồi, mình định đưa cô ấy về nhà trước". Vừa nãy Ẩn Trúc ngồi trong phòng cô cứ ngà ngà như muốn ngủ nên Thẩm Quân Phi dìu cô ra ngoài ngồi. Nhưng ra ngoài ngồi một lúc, không thấy tỉnh hơn mà ngược lại còn như mệt mỏi hơn, vì thế anh mới quay lại lấy áo khoác định đưa cô về. Đúng lúc bên trong đang vui vẻ nhất nên các bạn nhất định phải ép anh uống thêm mấy chén mới chịu cho về, thế là lại mất thêm một lúc.
Ngô Dạ Lai nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cô ấy đang ngồi đằng kia đợi cậu sao?".
Người khác có thể không biết chuyện của họ, nhưng Thẩm Quân Phi sao có thể không biết, "Thế thì sao?". Anh đã cố gắng hết sức để khống chế giọng điệu trong câu nói của mình rồi, nếu không phải vì anh chàng Ngô Dạ Lai này, Phùng Ẩn Trúc đã không thê thảm như thế, rõ ràng ngày xưa cô là một con hổ dũng mãnh, giờ đây thì như con mèo ốm.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu định thế nào!", Thẩm Quân Phi rất khinh thường thái độ ấu trĩ cố tỏ vẻ trấn tĩnh điềm đạm của Ngô Dạ Lai, suy nghĩ bẩn thỉu của cậu ta có thể che mắt được ai chứ. Vừa rồi lúc ăn uống còn nhìn Ẩn Trúc chằm chằm không rời mắt, nếu không phải cậu ta mời rượu Ẩn Trúc thì hôm nay Ẩn Trúc cũng không uống nhiều như thế. Trước đấy biến mất tăm mất dạng, giờ chắc đã biết hối hận. Muộn rồi!
Ngô Dạ Lai thoáng sững người lại trước câu chửi thề mà Thẩm Quân Phi vừa tức giận buột miệng, nhưng ngay sau đó anh cũng đã hiểu ra, "Tôi và Ẩn Trúc còn vài việc cần nói rõ với nhau". Anh bước đến, định cầm chiếc áo khoác trên tay Thẩm Quân Phi, "Chỉ mấy câu thôi nếu cậu không yên tâm thì có thể cùng đi".
Thẩm Quân Phi không muốn đưa áo, anh cảm giác nếu như mình buông tay, thì không chỉ đơn giản là lỡ mất cơ hội đưa Ẩn Trúc về nhà lần này. Nhưng những lời Ngô Dạ Lai nói lại khiến anh không thể cứ xử cứng được, "Tôi có gì mà không yên tâm". Anh đặt chiếc áo vào tay Ngô Dạ Lai rồi bỏ đi thẳng. Anh quyết định đặt cược vào ván bài này, cược cho việc họ cuối cùng cũng sẽ kết thúc và anh sẽ cùng Ẩn Trúc có một bắt đầu mới ở Bắc Kinh.
Ngô Dạ Lai quay lại chỗ ghế sô fa, Ẩn Trúc đã gục đầu ôm tay vịn của ghế ngủ gục. Anh không gọi cô dậy, chỉ để cô dựa vào người mình, mặc áo khoác vào cho cô. Ẩn Trúc mơ mơ màng màng hỏi: "Ơ, đã về đến nhà rồi sao?".
Ngô Dạ Lai thấy bộ dạng buông xuôi của Ẩn Trúc, không kìm được cằn nhằn: "Giờ đến bản thân mình đang ở đâu em cũng không biết nữa phải không? Bên ngoài loạn như thế, mà em lại thản nhiên nằm đây ngủ được à?".
"Em không ngủ, em chỉ nhắm mắt một lúc thôi, thật đấy, cùng lắm thì cũng chỉ vừa mới thiếp đi có một lúc thôi", Ẩn Trúc nửa mê nửa tỉnh, hai mắt nhắm lười biếng, ánh mắt vẫn mơ màng.
Ngô Dạ Lai gập ngón tay, cốc một cái thật mạnh lên trán Ẩn Trúc nhưng không mắng cô thêm nữa.
Hai người đi ra. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng đến đêm lại không có gió, họ đi ra từ một không gian nóng bức ngột ngạt, hòa mình vào không khí mát lạnh bên ngoài, tuy không cảm thấy lạnh nhưng cũng có cảm giác được tắm trong bầu không khí mát lạnh đó.
Ẩn Trúc hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, "Thở hết chất độc ra ngoài nào!". Lần này Ngô Dạ Lai không giục giã, đứng đó cùng cô một lúc rồi mới từ từ đi về.
Đầu Ẩn Trúc lúc này vẫn cảm thấy hơi đau nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô thò tay vào túi áo ép chặt cánh tay vào người, sợ là lần đồng hành này là lần cuối cùng của họ. Ẩn Trúc nhắm mắt đưa chân đi sau Ngô Dạ Lai, nửa năm không gặp hình như anh đã gầy hơn, chiếc áo khoác ngoài dày như thế mặc lên người mà không có cảm giác cồng kềnh.
Ẩn Trúc đang đi thì đột nhiên chân bị trẹo, nghiêng hẳn sang một bên.
"Phùng Ẩn Trúc, giờ em thật sự đã thoái hóa rồi", Ngô Dạ Lai chỉ kịp lùi lại một bước túm lấy cánh tay cô, tránh cho cô bị ngã xuống đất.
Ẩn Trúc ngồi xổm ở đó rất lâu rồi mới nói: "Em cũng biết, càng lúc em càng vô dụng. Trước kia chơi bóng đến tận khuya vẫn không mệt, còn bây giờ chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi. Vận động đơn giản một chút đã cảm thấy rất vui rồi, thật sự đã quá lâu không còn có cảm giác vui như thế này nữa".
Ẩn Trúc cảm thấy rất mệt mỏi, mà cảm giác mệt mỏi này dường như đã bám chặt lấy cô kể từ khi cô quyết định rời xa anh. Yêu anh, theo đuổi anh, chiều theo những ý thích của anh, thay đổi và điều chỉnh lại bản thân mình để hợp với anh, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy thật vất vả nhưng là người trong cuộc lại mê muội không hay biết. Để tiếp cận anh, cô đã tự mài tròn những góc cạnh trên cơ thể mình, cắt đứt những mũi nhọn nhấp nhô, còn tự cảm thấy vui vì điều đó. Khi đã rời xa anh, mất đi thứ luôn kề sát bên mình, cô mới dần cảm nhận được sự mất mát, không thể thích nghi được.
Cô đứng đậy, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Ngô Dạ Lai, "Anh lúc nào cũng tiến về phía trước, còn em lại lùi về phía sau. Em vẫn nghĩ em đang đi về phía anh, nhưng không ngờ là tuy em đứng đúng hướng nhưng lại quay lưng lại với chính con đường em đã chọn. Thế nên dù em có cố gắng chạy đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi, mà cũng làm mệt cả anh nữa".
"Rốt cuộc em muốn nói gì?", Ngô Dạ Lai đã quen với sự thẳng thắn, Ẩn Trúc vòng vo như thế làm anh cảm thấy thật mông lung, khó hiểu.
"Thật ra em chẳng muốn nói gì cả, từ trước tới nay chỉ một mình em nói suốt. Giờ em muốn nghe anh nói, muốn nghe xem anh có gì muốn nói với em?"
Ẩn Trúc vẫn luôn muốn biết, nếu như cô nghe những cuộc điện thoại của anh thì anh sẽ nói gì với cô. Những lá thư mà anh viết mặc dù cũng khá dài, nội dung phong phú nhưng ngoài việc kể lại tình hình của anh, thành tích học tập, đạt được những giải thưởng gì huy Chương gì, nhưng giữa những hàng chữ ấy, cô không thấy được tâm trạng của anh. Trong thư, anh luôn gọi cô là Phùng Ẩn Trúc, ký tên cũng chỉ ghi Ngô Dạ Lai. Theo Diệp Hồng Ca thì thư của Ngô Dạ Lai, quá cứng nhắc, cho dù là vào lúc nào, đưa ai xem thì đấy đều là những bản báo cáo tư tưởng kiểu mẫu.
"Đúng là anh có chuyện muốn nói", Ngô Dạ Lai nhìn xung quanh, "Chúng ta tìm nơi nào ấm áp ngồi tí nhé".
Hai người đều không có nhiều kinh nghiệm trong việc đi chơi tối cùng nhau, cũng không có kinh nghiệm trong việc tìm chỗ nên những nơi họ biết đều không thích hợp để nói chuyện. Sau đó, Ẩn Trúc nghĩ ra quán McDonald bên cạnh ga tàu mở cửa hai tư trên hai tư giờ, thế là hai người lên xe buýt đi đến ga tàu.
Họ mua hai cốc sữa nóng, ngồi đối diện với nhau ở một chiếc bàn gần cửa sổ, Ngô Dạ Lai nói trước.
"Công việc của em đã định rồi à?", Ngô Dạ Lai hỏi cô.
"Ừ, cũng gần như thế, họ nói ra Tết em quay lại Bắc Kinh để ký hợp đồng."
Ẩn Trúc không thi vào làm công chức hay xin vào các văn phòng luật như những bạn học khác của cô. Cô cảm thấy bản thân mình thiếu mất sự hiếu thắng, thiếu khả năng phân tích kỹ càng cẩn thận các chi tiết cụ thể để làm sáng tỏ một vụ án cũng như khả năng logic. Qua thời gian thực tập, cô càng chắc chắn bản thân không thích gặp gỡ với các đương sự, ngược lại cô thấy mình phù hợp làm các công việc liên quan đến giấy tờ hơn. Nếu thế thì làm công việc chuẩn bị giấy tờ cho các vụ án chắc cũng được, nhưng đúng lúc có một doanh nghiệp nước ngoài khá nổi tiếng đang tuyển một trợ lý am hiểu về luật, thế là Ẩn Trúc nộp hồ sơ ứng tuyển. Vượt qua mấy lần thi viết, phỏng vấn, rồi gặp những cán bộ quản lý có liên quan, đúng là "qua ngũ ải, trảm lục tướng", lúc ấy mới nhận được tin là có thể ký hợp đồng.
"Rất tốt. Ở lại Bắc Kinh thì khả năng phát triển sự nghiệp cũng lớn hơn.
Công tác của anh còn phải đến học kỳ sau mới có quyết định chính thức."
"Chuyện mà anh muốn nói với em là chuyện này sao?"
"Thế em muốn nghe chuyện gì?", Ngô Dạ Lai khẽ thở dài, "Khi chuyện giữa chúng ta xảy ra, lúc anh muốn nói thì em lại không chịu nghe, cũng không chịu gặp anh. Giờ chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi, sự nghiệp ổn định quan trọng và thực tế hơn những chuyện khác chứ".
"Thực tế, anh lúc nào cũng chỉ biết đến thực tế. Điều em muốn nghe, chắc anh cũng chẳng biết là gì. Anh không chịu nói là vì anh không thật sự thích em, vì thế mà anh chưa từng nghĩ đến việc muốn nói, cũng không thể nói ra được."
"Không thích, em biết là anh không thích sao?", Ngô Dạ Lai cảm thấy mình đang rơi vào tình trạng dở khóc dở cười. Việc giữa họ, không phải được bắt đầu từ sự yêu hay thích của anh. Nhưng mối quan hệ kéo dài bao nhiêu năm suốt từ những năm học cấp ba cho đến nay, không thể dùng mấy từ đơn giản thích hay không thích để giải thích cụ thể mối liên hệ giữa họ. Có thể chưa thích đến mức độ gọi là yêu, nhưng cũng không thể nói là không thích.
"Vậy anh thích em ở điểm nào?", Ẩn Trúc hỏi anh, không nén được cảm giác cay cay nơi sống mũi, mắt bắt đầu mờ dần.
"Bây giờ là lúc nói chuyện thích hay không thích của anh và em hay sao?"
Ẩn Trúc biết Ngô Dạ Lai muốn ám chỉ điều gì, "Anh muốn nói đến vấn đề trách nhiệm phải không? Em không cần một người không thích em mà phải chịu trách nhiệm cho em". Cô khịt mũi, "Đúng đấy, trước buổi tối hôm đó, em đã từng nghĩ đến chuyện sẽ dùng cách đó để bắt vạ anh. Không cần biết là làm thế nào, chỉ cần được ở bên nhau là được. Nhưng, khi chuyện ấy xảy ra thật, em lại cảm thấy vô cùng tủi nhục mà không thể nói thành lời, em không thể cứ như vậy mà sống với anh cả đời, không thể!".
"Ẩn Trúc, không biết anh nói thế này em có thể hiểu hay không, với anh, trách nhiệm và tình yêu là không thể tách rời. Anh sẽ không tùy tiện chịu trách nhiệm với một ai đó và càng không bao giờ tùy tiện làm những việc để phải chịu trách nhiệm với người nào đó."
"Vậy em nên cảm thấy vinh hạnh phải không?", Ẩn Trúc không thể kìm chế thái độ gay gắt, Ngô Dạ Lai né tránh trả lời câu hỏi mà cô muốn biết nhất, "Cuối cùng thì trong lòng anh, em vẫn chưa đủ để anh đặt tình yêu và trách nhiệm ngang nhau. Chỉ vì em tự mình lao vào lòng anh làm anh không thể không nghĩ đến vấn đề trách nhiệm, đúng không?"
"Anh thừa nhận, anh chưa thực sự có sự chuẩn bị. Nhưng, em đã chuẩn bị xong chưa?", Ngô Dạ Lai không muốn trách mắng sự ấu trĩ của cô vào lúc này, dù sao thì anh cũng là đồng phạm. Không thể vì không có ai truy cứu đến mà coi như mình chưa từng phạm tội được.
"Đúng, em chưa chuẩn bị, dự định lúc đầu như thế là sai. Xảy ra chuyện, em lại trốn không chịu gặp anh là em cố tỏ vẻ, là em có gan làm mà không có gan chịu?", Ẩn Trúc hoàn toàn không định chờ Ngô Dạ Lai trả lời, cô tự nói tiếp: "Em kì cục thật, đáng lẽ phải vin ngay vào cớ đó mà lợi dụng anh thì em lại hết lần này đến lần khác làm mình làm mẩy. Em biết giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì, cũng không còn khả năng là có quan hệ gì nữa, nhưng em rất muốn biết anh đã từng thích em chưa, cho dù chỉ trong một khoảnh khắc, dù chỉ một chút thôi?"
"Có.", giọng nói đầy bi thương và tuyệt vọng đó của Ẩn Trúc khiến trái tim Ngô Dạ Lai cảm thấy không thể chịu được, "Anh đã từng nghĩ về tương lai, cho dù em không thích nghe hai từ 'trách nhiệm' nhưng đối với anh, việc coi người khác là trách nhiệm của mình là một lời hứa rất quan trọng. Phùng Ẩn Trúc, em là trách nhiệm của anh. Nếu em thật sự không muốn để anh được chịu trách nhiệm thì sau này phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt".
Những lời này đều là những lời từ đáy lòng của Ngô Dạ Lai, trách nhiệm không phải vì chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, từ khi còn học cấp ba, anh đã ngầm chấp nhận việc cô ở bên cạnh mình, đốc thúc cô học tập, từ lúc đó anh đã tự quàng cái trách nhiệm đấy lên người rồi.
Ẩn Trúc suy nghĩ những lời Ngô Dạ Lai nói, rõ ràng xung quanh rất yên tĩnh, cô nghe rõ từng câu từng chữ anh nói nhưng vẫn không dám tin, "Những điều anh nói đều là thật sao?".
"Là thật."
"Vừa rồi anh nói nếu em không muốn anh chịu trách nhiệm, thế anh định chịu trách nhiệm thế nào?"
Chịu trách nhiệm thế nào, Ngô Dạ Lai dùng hành động để chứng minh tất cả.
Sau khi tốt nghiệp, Ngô Dạ Lai sẽ chính thức tới nhà gặp gỡ và chào hỏi bố mẹ Ẩn Trúc và hai người họ sẽ kết hôn ngay sau đó.