Ẩn Trúc buông anh ra, "Anh chỉ biết nói em thôi, lẽ nào là mình muốn thế sao? Có phải anh còn muốn nói tất cả đều do em tự làm nên phải tự chịu không?".
Thẩm Quân Phi lặng lẽ ôm chặt Phùng Ẩn Trúc có vẻ đang rất kích động vào lòng, chuyện tình cảm thì có ai là không tự mình chuốc lấy phiền não đâu?
Ẩn Trúc đẩy Thẩm Quân Phi ra, "Là do em tự làm tự chịu, những việc ngu ngốc chồng chất hết việc này đến việc khác. Cứ nghĩ mình giỏi lắm, nghĩ mình coi trọng người ta như thế rồi cũng sẽ đến lúc người ta yêu thương lại mình. Ai mà ngờ, trước sau gì cũng vẫn là một mình mình tình nguyện".
Đã mở được cái chốt của vấn đề thì việc nói tiếp câu chuyện không còn khó khăn gì nữa. Từ khi ly hôn cho tới nay, Ẩn Trúc chưa bao giờ kể với ai chi tiết mọi chuyện, giãi bày nỗi lòng cũng là một cách để chữa trị vết thương, không nói ra được thì e là vết thương sẽ càng khó lành.
"Phi Nhân, em cứ nghĩ là tình yêu hay cuộc hôn nhân của mình dù có trải qua sóng gió thế nào cũng không thể có kết cục là ly hôn thế này được. Hơn bất kỳ ai, em không hề muốn chuyện này xảy ra".
"Em biết mọi người luôn nghĩ bất luận là chia tay với ai thì em cũng phải sống tốt hơn mới phải. Bây giờ thì đúng không thể coi cuộc sống của em là tốt được. Trước kia, em thường tự thoả mãn bản thân với thứ hạnh phúc do mình tự tạo ra, chưa bao giờ em nghĩ xem mình có thật sự vui vẻ hay không hoặc trong mắt người khác trông mình thế nào. Bây giờ, mất đi mềm tin ấy rồi, trở về với thực tế trong sự đánh giá bình luận của mọi người, nhưng em thật sự cảm thấy cuộc sống của em không có gì tệ hại. Không tệ hại hơn trước có nghĩa là tốt hơn rồi, chẳng phải thế sao?"
Cho tới tận lúc về, Thẩm Quân Phi vẫn chỉ giữ thái độ im lặng. Đúng thế, Ẩn Trúc sẽ tốt lên từng ngày. Cô đã trải qua được giai đoạn khó khăn nhất, còn người không chịu quên chuyện đã qua lại chính là anh. Anh vẫn thầm hy vọng cô cần tới vòng tay hay sự an ủi của mình nhưng sự kỳ vọng đó trong tình cảnh này có vẻ như hơi ti tiện.
Ẩn Trúc không hiểu tại sao Thẩm Quân Phi lại rời đi như thế, cũng giống như việc cô không thể hiểu tại sao anh lại đến tìm cô vậy, nhưng cô không thấy buồn phiền vì điều đó. Thẩm Quân Phi mang lại cho cô cảm giác cho dù có ở xa nhau đến đâu hay giữa hai người từng có bao nhiêu chuyện không vui, nhưng họ mãi mãi vẫn là bạn của nhau.
Quả nhiên, chỉ vài hôm sau, anh lại xuất hiện đưa Ẩn Trúc đi ăn uống một bữa thật thoải mái. Đồ ăn ở cửa hàng ăn nhỏ đó thực sự rất ngon, mặc dù đến cả thực đơn cũng không có mà họ chỉ viết tên vài món ăn lên tấm bảng gỗ treo trên tường, nhưng khi mấy món ăn đó được bày trên bàn thì Ẩn Trúc lại cảm thấy đây thật sự là một bàn tiệc. Quan trọng là món ăn nào ăn với cơm cũng rất vừa, ăn xong rồi hương vị vẫn còn vương vấn mãi nơi đầu lưỡi.
"Sao anh tìm được quán này thế?", Ẩn Trúc thật sự rất phục, Thẩm Quân Phi đi đến đâu cũng rất linh hoạt, rõ ràng là cô sống ở đây trước anh thế mà anh lại có dáng dấp của dân bản địa hơn là cô.
"Tìm trên mạng thôi, anh đã đến ăn thử một lần rồi nên đoán chắc là em sẽ thích."
Những việc anh có thể làm, nên làm, không gì ngoài một người bạn đồng hành không ẩn chứa tâm địa gì khác, đây là kết luận mà Thẩm Quân Phi đưa ra sau khi đã suy nghĩ rất lâu.
Tần suất ra ngoài của Ẩn Trúc ngày càng nhiều, Tiêu Ly là người đầu tiên phát hiện ra điều đó. Một tuần có tới mấy ngày cô không đi về cùng xe với anh.
Có ngày rõ ràng phải làm thêm giờ rất muộn nhưng cô vẫn còn có kế hoạch ăn cơm ở ngoài, thỉnh thoảng cũng có người đến đón cô. Anh không biết, anh chàng tên Thẩm Quân Phi kia rốt cuộc là có quan hệ thế nào với Ẩn Trúc nhưng nhìn cách hành xử thoải mái tự nhiên của Ẩn Trúc thì lại không giống như có quan hệ gì riêng tư.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy Ẩn Trúc đi ra ngoài, Tiêu Ly lại có cảm giác dường như cô đang tách khỏi anh để đến với một người khác nên trong lòng anh thấy hơi thất vọng, có cảm giác của kẻ thất bại và còn có một chút gì đó không cam tâm.
"Em định tối về hay sáng sớm mai về?", ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ dài cho ngày Quốc tế lao động nên anh bàn bạc với cô về thời gian về nhà.
Buổi sáng, phần lớn là cô ngồi xe cùng anh đến công ty. Cho tới giờ, cô đã làm liên lụy tới anh làm anh cũng đi muộn, anh cũng không dám cằn nhằn gì cô vì anh sợ nếu làm thế cô sẽ đề nghị không đi cùng anh nữa. Có lúc Tiêu Ly cũng cảm thấy chán nản với sự hèn nhát, nhu nhược mà anh thể hiện gần đây, dường như anh không còn là anh nữa.
"Em đã hẹn với các bạn học rồi nên hết giờ làm sẽ đi luôn", không có đồ gì cần phải mang theo nên cô có thể đi thẳng từ công ty.
Càng không muốn đối mặt thì cũng vẫn phải đối mặt, cứ chần chừ thì cô lại sợ mình đổi ý. Gần đây, mẹ chồng cũ của cô cứ dăm ba ngày lại gọi điện cho cô chứng tỏ Ngô Dạ Lai vẫn chưa nói gì với gia đình. Còn những cuộc điện thoại của mẹ thì không có gì khác ngoài việc giục cô mau mau sinh con, cô chỉ vâng dạ đáp lại nhưng trong lòng cô biết nếu cứ kéo dài và giấu giếm mãi thế này cũng không phải cách hay.
Tối qua, cô gọi điện thoại cho Ngô Dạ Lai.
"Anh định bao giờ thì nói với bố mẹ?"
"Để một thời gian nữa đi, anh không có thời gian về nhà", thời gian này đúng là Ngô Dạ Lai đang rất đau đầu vì trong doanh trại của anh xảy ra chút chuyện.
Nấn ná tới tận hôm nay vẫn chưa nói với bố mẹ là vì nguyên nhân khách quan hay chủ quan đều có. Không nói thì việc hoà giải vẫn còn có khả năng chứ nói rồi, với tình trạng của anh bây giờ cũng đồng nghĩa với việc đã khó lại càng khó hơn. Đây là sự cố gắng vùng vẫy trước khi chết sao? Đến ngay bản thân anh cũng cảm thấy mình thật khốn khổ tới mức không xứng để được gọi là đáng thương nữa. Sau một thời gian dài như thế, anh cũng dần hiểu ra. Rõ ràng anh đã sai và cũng biết mình sai ở đâu rồi, nhưng muốn sửa chữa sai lầm, bồi đắp tình cảm thì cũng cần phải có thiên thời địa lợi, còn anh lại chẳng có gì, chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn thôi. Cảm giác không tìm được câu trả lời này phải tự mình trải qua mới biết, thật sự làm người ta tuyệt vọng và cũng hiểu thấu nỗi niềm cô độc vô hạn.
Ngô Dạ Lai từ trước tới nay vẫn rất tự tin trong việc tiết chế cảm xúc của bản thân, nhưng lần này anh biết anh đã bất lực với chính mình.
"Ngày mai em về nhà và định nói chuyện với bố mẹ em, em nghĩ đã đến lúc rồi."
"Để anh về tự mình nói chuyện với bố mẹ bên ấy", kết hôn rồi ly hôn đều tùy tiện như vậy thì sao bố mẹ có thể chịu đựng được, anh không muốn Ẩn Trúc phải tự đối mặt với chuyện ấy một mình. Khi họ kết hôn, bố mẹ Ẩn Trúc phản đối cũng là do một mình Ẩn Trúc đối mặt. Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đến nhà cô, bố mẹ Ẩn Trúc rất khó chịu với anh, cô đã khóc một trận ầm ĩ trước mặt anh để thể hiện sự bất bình thay cho anh. Khi đó anh biết, bố mẹ Ẩn Trúc đối với anh như thế, thì chắc chắn sẽ không vui vẻ gì với Ẩn Trúc, cô cũng sẽ phải chịu nhiều sự ấm ức, nhưng lúc ấy anh không nói gì cả. Phải chăng lúc đó anh đã coi thường sự hy sinh và trả giá của cô?
"Không cần đâu, em tự nói cũng được. Nếu bố mẹ không thể tha thứ thì em sẽ trốn về thành phố J. Cứ tiếp tục giấu mãi thế này chắc chắc sớm muộn gì bố mẹ cũng sẽ cảm thấy có sự bất thường thôi", Ẩn Trúc hoàn toàn không đón nhận sự quan tâm của anh, không phải vì lòng cô đã cứng rắn hơn, mà là cô đang cố tạo ra một hàng rào ngăn cách một cách tự nhiên. Hơn nữa, cô không có thói quen dựa dẫm vào anh, chuyện gì cũng tự mình làm bao nhiêu lâu rồi, bao nhiêu việc cũng đã làm như thế rồi nên giờ có thêm chuyện này nữa cũng không có vấn đề gì với cô.
Có điều chuyện này thật sự không phải dễ dàng gì với Ẩn Trúc. Vì vậy, trên đường về nhà, cô cứ băn khoăn suy nghĩ mãi xem nên bắt đầu như thế nào, nhưng cho dù nói thế nào thì cũng khó tránh việc bố mẹ sẽ đau lòng. Nói gì đó hoặc mắng cô, cô đều có thể chịu đựng được, cô chỉ sợ nhất họ sẽ thương xót cho cô.
Lần trước về nhà, cô lại phát hiện ra tóc mai của bố mẹ đều đã điểm bạc hết rồi, trong lòng vô cùng xót xa. Bố mẹ đều đã về hưu nên còn có chuyện gì khiến họ phải lo lắng ngoài việc lo lắng cho cô chứ, còn cô vẫn chưa làm được chuyện gì để họ bớt bận tâm. Mấy năm sau khi tốt nghiệp cô chỉ chăm chăm lo lắng cho gia đình bên chồng, rất ít khi mua biếu bố mẹ được cái gì. Lúc đi trên đường, cô có thể nghĩ đến việc mua thứ gì đó tặng cho bố mẹ chồng nhưng rất ít khi mua đồ tặng cho bố mẹ mình. Cô luôn cảm thấy bố mẹ sống rất tốt, không thiếu thứ gì, mà có cần gì cũng sẽ tự đi mua lấy.
Giờ nghĩ lại, cô đã dành quá ít sự chăm sóc cho bố mẹ mình, thời gian dành cho họ cũng ít nhưng lại luôn khiến họ phải lo lắng, thật là một đứa con gái hư. Giờ ly hôn sẽ là một cú sốc lớn với những người luôn cố gắng lấy lòng Ngô Dạ Lai như bố mẹ cô. Đúng thế, vì đứa con gái không ra gì là cô mà bố mẹ đã luôn phải cố gắng tìm cách lấy lòng người con rể "miễn cưỡng" này. Cho dù là thế thì kết quả vẫn là ly hôn, chắc chắn họ sẽ buồn hơn bất cứ ai. Tất cả đều là tại cô vừa ích kỷ, vừa bất hiếu, nếu như cô quan tâm dù chỉ một chút thôi tới cảm nhận của bố mẹ thì chắc chắn mọi việc đã không tới mức này.
"Làm gì mà khóc buồn bã thế, say xe à?", Thẩm Quân Phi bắt đầu để ý hơn đến đường đi, cố gắng lái xe một cách an toàn nhất.
"Không, hai mươi mấy tuổi rồi, em mới biết thương bố mẹ."
Thẩm Quân Phi lại liếc mắt nhìn Ẩn Trúc, "Anh nhớ bà anh đã từng nói, món nợ mà chúng ta nợ bố mẹ sẽ trả hết cho con cái mình, đấy là cái nợ đồng lần, không cần sợ là không có cơ hội để trả đâu".
"Anh nghĩ thế thật sao?"
"Cũng không hẳn. Bố mẹ có kỳ vọng của bố mẹ còn mình có nguyên tắc của mình, xung đột là khó tránh nhưng phải cố gắng giảm hết cỡ đi chứ."
Ẩn Trúc nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, anh ấy đã trưởng thành thật rồi. Có vẻ như ai cũng trưởng thành hơn cô, còn cô chỉ chăm chăm theo đuổi tình yêu của mình, làm gì còn thời gian mà quan tâm tới những người bên cạnh và đâu biết mình đã bỏ lỡ những gì.
"Sao, ngưỡng mộ anh à? Ai cũng bảo người khác nói thì dễ mà, nên những gì anh nói, em đừng cho là thật."
"Sao thế được? Là cảm thấy nể thôi. Anh đã nói ra được cũng có nghĩa là đã từng nghĩ thế rồi, giỏi hơn em không biết bao nhiêu lần rồi."
"Đừng làm như sắp đến ngày tận thế như vậy chứ, tình thân là mãi mãi, em cứ bình thường đi."
Ẩn Trúc nhắm mắt lại, là trước kia cô không bình thường thôi. Giờ phải cố gắng để làm lại từ đầu.