Vì vậy sáng hôm sau, trên đường đi làm, lúc dừng lại để đợi đèn đỏ, Thẩm Quân Phi nói: "Em quay về trước đi. Bọn anh cũng có cơ hội quay về để đầu tư, sớm muộn gì anh cũng sẽ về, huống hồ cũng đâu phải xa xôi lắm".
Cho dù biết Thẩm Quân Phi chắc chắn sẽ khuyên cô như thế, nhưng Ẩn Trúc nghe xong, trong lòng muôn phần thất vọng. Cô mong anh gia trưởng mà nói với cô rằng, "Về gì mà về, anh ở đây, em còn muốn đi đâu".
Rất lâu sau đó, Ẩn Trúc mới hiểu, sự thất vọng của cô khi ấy xuất phát từ đâu. Cô khao khát được người ta cần mình. Khi cô vật vã cần đến Ngô Dạ Lai, những gì mà cô ngày đêm mong đợi chỉ là cho đi tình yêu, cho đi tất cả những gì mà cô có. Nhưng đối với người con trai khác, khi tình cảm như có như không, do dự bất ổn, cô lại muốn người kia níu chặt lấy cô, dù chết không buông. Mà lúc ấy, Thẩm Quân Phi lại không làm như vậy. Anh rất lí trí, thậm chí còn khách sáo mà mở cho cô một lối đi thênh thang.
Sau khoảng hai tháng, lệnh điều chuyển đã được công bố. Bàn giao công việc không phải chuyện quá phiền phức đối với Phùng Ẩn Trúc, phiền phức nhất là việc chuyển nhà, những rắc rối do việc chuyển nhà gây ra có thể gọi là hậu họa khôn lường.
Trong căn hộ chung cư nhỏ bé đó, đồ của cô và Thẩm Quân Phi lẫn lộn hết cả với nhau, rất khó phân biệt cái gì của ai, đồ dùng hàng ngày lại dùng chung. Cô muốn để lại hết cho anh, dù gì cô chuyển về sống với bố mẹ, ở nhà thứ gì cũng có. Nhưng Thẩm Quân Phi không đồng ý, nói là Ẩn Trúc đã dùng qua những thứ này rồi, bảo cô mang đi, dù gì cũng đi xe về, mang nhiều mang ít không phải vấn đề.
Nhưng khi Ẩn Trúc ôm đống đồ mà Thẩm Quân Phi đưa lại cho cô, nước mắt cứ trào ra rất thương cảm, "Sao anh đưa hết cho em, của em thì trả em, đồ dùng chung cũng trả em, em không muốn chia tay với anh, sao giống như phân chia tài sản khi chia tay vậy?". Nói xong cô đặt đống đồ đang ôm vào tay Thẩm Quân Phi rồi ép người lên, "Anh nói đi, có phải anh cố ý không, có phải anh cố ý không". Câu nói này cô lặp lại rất nhiều lần, nhưng lại không thể nói được nếu anh cố ý thì cô định làm gì? Cố ý muốn chia tay với cô, cố ý muốn vạch rõ ranh giới với cô, cố ý để cô phải buồn, để cô bị tổn thương hình như đúng là như thế mà cũng hình như không đúng.
Trong lòng Thẩm Quân Phi cũng không dễ chịu gì. Nơi ở của anh đã để không cả hơn nửa năm rồi, anh cũng đâu có muốn một mình cô độc quay về đấy sống. Anh nhẹ nhàng vỗ về Ẩn Trúc, giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn sau khi khóc nức nở, sau đó mới nói: "Làm gì có ai muốn phải xa nhau, chúng ta cũng sẽ không xa rời".
Ẩn Trúc nghe câu nói đó, đột nhiên thấy lòng bình yên lạ. Không ai rõ hơn Ẩn Trúc, những lời như thế được thốt ra từ miệng Thẩm Quân Phi là điều rất hiếm thấy. Câu nói đó, vế đầu có thể coi là ngọt ngào, vế sau có thể coi là lời một lời ước hẹn, rất đáng tin cậy.
"Ở đây cũng đâu có thể coi là một gia đình, sao lại nói là phân chia tài sản?"
Thẩm Quân Phi đỡ cô lên, "Ẩn Trúc, chúng ta kết hôn đi!". Lời cầu hôn nói ra vào lúc này không được hay cho lắm, nhưng Thẩm Quân Phi là thế, tuy anh luôn có kế hoạch, song cũng có những lúc ra tay ngẫu hứng. Xét một cách toàn diện thì anh có chút tùy tiện.
Ẩn Trúc ngồi trong lòng anh, kết hôn rồi thì sẽ không bao giờ chia tay sao?
Cô rất nghi ngờ điều đó. Nhưng, lúc này không phải là lúc để cô suy nghĩ lan man, Thẩm Quân Phi đang nhìn cô chờ đợi, làm sao cô có thể thốt ra lời từ chối. Ẩn Trúc gật đầu, ngay sau đó, cô bị ghì chặt vào lòng.
"Vâng"
Chỉ một từ này, chính là từ này, khiến Ẩn Trúc cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng được giải tỏa, giống như chỉ cần cô gật đầu là sẽ có được sự hứa hẹn, dù thế nào cũng xứng đáng, "Vậy thì phải thử trước chứ?".
"Thử việc hả?"
"Đúng thế, nếu không anh lừa em thì sao?"
"Thử thế nào?"
"Ừm, chuyện này á... Thế này nhé, em nói cái gì thì anh sẽ làm như thế, em phải kiểm tra xem khả năng phục tùng của anh đến đâu."
"Nghe khẩu lệnh nhé. Đứng lên... Haizzz,a a anh phải bỏ em xuống trước đã! Không phải cứ thế mà ném xuống đâu nhé! Phải đặt nhẹ nhàng, thôi... em chỉ đề nghị thế thôi, chẳng phải rồi cũng lại phải bế lên đặt lại hay sao... Anh ôm vào đâu đấy, tay anh đừng để ở đấy, để đây cũng không được, chỗ này cũng không được, đặt ở thân dưới càng không được... Thẩm Quân Phi! Sao anh lại ném em xuống đất thế, anh đúng là nói một đằng làm một nẻo, những gì anh nói không tính, em thu lại, thu lại lời đồng ý!"
Lời đã nói ra cũng như nước đã hắt đi, Thẩm Quân Phi sao để cho cô thu lại được. Ẩn Trúc cũng chỉ có thể giơ nanh múa vuốt thể hiện sự bất mãn, nhưng nanh đã bị người ta nuốt mất rồi, vuốt cũng bị túm chặt rồi, hai người cứ đứng thế, quấn lấy nhau.
Bởi vì tay bị khống chế. Ẩn Trúc chỉ có thể vắt chân ngang eo của Thẩm Quân Phi. Chỉ có như thế cô mới có cơ hội thoát khỏi vòng kìm kẹp. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau anh đã buông tay, quay sang ôm chặt cô.
Nhưng Ẩn Trúc đã vui mừng quá sớm. Một tay Thẩm Quân Phi ôm chặt cô, tay kia vẫn không ngừng giở trò tai quái. Rất nhanh, bọn họ đã từ nơi hỗn loạn ấy rời sang một chiến trường khác.
Sau thành công bước đầu của Thẩm Quân Phi, Ẩn Trúc nói, "Không chịu đâu, sao anh lúc nào cũng bắt nạt em thế?".
Thẩm Quân Phi cắn nhẹ lên tai cô, ngọt ngào, "Thế này sao có thể gọi là ức hiếp em chứ? Anh chỉ thuận theo ý em thôi...".
Ẩn Trúc ra sức túm chặt cổ anh, đúng thế, là cô đã lao lên trước, "Ai da, anh nhẹ nhàng chút, chỗ đấy vẫn đau".
Tư thế này, đối với người mới bị ném xuống đất hai lần cùng một vị trí như cô đúng là vừa đau mà cũng vừa vui.
Ẩn Trúc đã sớm quen với cảm giác say sưa thích thú khi ở trong lòng Thẩm Quân Phi, điều này công đầu cần phải kể đến sự dẫn dắt nhiệt tình của anh. Đối với đề tài này, Thẩm Quân Phi luôn có tinh thần nghiêm túc như kiến cứu khoa học vậy, hai người cứ không ngừng tìm hiểu, nghiên cứu, rồi lại tiến hành trải nghiệm thực hành, nghiên cứu, sửa đổi, lại nghiên cứu, rồi lại sửa đổi. Ăn được một lần lại muốn ăn mãi, Ẩn Trúc đã không còn tâm lý kháng cự trong việc thể hiện những hành động thân mật như thế với anh nữa.
Cũng phải, một Ẩn Trúc như thế anh cũng đã thấy hết cả rồi, cô nhận thấy không có lý do gì để từ chối việc kết hôn nữa. Áp mặt vào khuôn mặt mướt mát mồ hôi của anh, cô cảm nhận được rõ ràng rằng bản thân mình không dám. Cô rất sợ một khi cô từ chối, anh sẽ rời xa cô, rời xa mãi mãi.
Ngày Ẩn Trúc rời khỏi thành phố J, thời tiết không được đẹp cho lắm. Trời âm u, thi thoảng lại có ánh chớp lóe lên, tiếng sấm vọng lại, nhưng mãi mà vẫn không thấy mưa xuống.
Ẩn Trúc nhìn Thẩm Quân Phi đang mặc một bộ quần áo mới bên cạnh, xem ra, hôm nay anh quyết định chính thức ra mắt rồi. Rõ ràng đấy là việc hợp tình hợp lý, là chuyện đáng vui mừng, nhưng cô lại không sao vui lên được. Cô yêu Thẩm Quân Phi và cũng muốn được sống cùng anh. Đồng ý kết hôn, dù nói thế nào, cũng là do cô tự nguyện. Nhưng có cần phải nhanh như thế không? Thẩm Quân Phi càng sốt sắng, cô càng hoang mang.
Xe của anh cuối cùng cũng dừng ở dưới nhà cô, tay Ẩn Trúc đang nằm trong tay Thẩm Quân Phi, "Ẩn Trúc, em thả lỏng mình ra đi chúng ta cũng chỉ vì muốn ở bên nhau thôi. Kết hôn là vì muốn ở bên nhau, không phải chuyện ai trói buộc ai, cũng không phải là chỉ được phép thành công không được phép thất bại", anh vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, "Đừng suy nghĩ gì cả, anh chỉ muốn hỏi em, em có đồng ý lấy anh không?".
"Em đồng ý, nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, chỉ cần em đồng ý, việc còn lại cứ giao cho anh."
Ẩn Trúc nhìn Thẩm Quân Phi lúc này đang đứng trước mặt mình, một Thẩm Quân Phi vừa lạ lẫm vừa thân quen. Anh chưa từng nói một câu "Anh Yêu Em", cho dù là lúc tỏ tình anh cũng không nói. Nhưng, những gì anh có thể dâng tặng cho cô, liệu một chữ "yêu" có thể bao hàm hết được không? Anh đã tặng cho cô sự yêu thương thời niên thiếu, tặng cho cô tình yêu của tuổi thanh xuân, tặng cho cô sự chăm sóc của tuổi trưởng thành, bây giờ, anh cần cô đáp lại anh. Còn cô, ngoài việc vui sướng đồng ý, tận sức báo đáp ra, còn có thể lựa chọn điều gì khác nữa?