Còn đang suy nghĩ xem liệu mình có thích anh hay không thì cô đã thích anh nhiều quá mất rồi.
Bắt được anh lúc nào nhỉ? Ẩn Trúc không có câu trả lời chính xác về thời gian. Cho dù là sau khi đã kết hôn, chẳng phải cô vẫn đang tiếp tục theo đuổi anh hay sao. Nhưng, vẫn có vài việc mang tính dấu hiệu làm chứng cho việc cô đã từng vượt qua anh một bước, không kể bước đó lớn hay nhỏ, thậm chí dù chỉ có tiến triển một chút cũng đã làm cô rất phấn chấn rồi.
Tết Nguyên Tiêu của năm lớp Mười một, sau buổi liên hoan văn nghệ buổi tối, Đào Đại Dũng liền kéo cả nhóm bọn họ hăm hở tiến về phía nhà cậu ta. Bố mẹ cậu ta đã đi du lịch từ hôm Noel rồi, phải đến sau tết Nguyên Tiêu mới về. Vì vậy, cậu ta đã sớm rủ mọi người buổi tối về nhà cậu ta chơi thâu đêm.
Trong đám người bọn họ, con gái chỉ có mình Phùng Ẩn Trúc, cho dù có tính thêm cả mấy cô bạn gái ngoài hội nữa thì cũng chỉ được ba bốn người, mà còn chưa biết có được cho đi hay không. Vì vậy, dù Ẩn Trúc rất muốn đi nhưng cũng không dám xin phép bố mẹ. Song, khi cô thấy Ngô Dạ Lai cũng cùng đi với nhóm anh Đại về nhà thì lại cảm thấy hối hận.
Cô đạp xe lên cạnh anh hỏi, "Chẳng phải cậu nói sẽ không đi sao?". Khi anh Đại nói với cô ý tưởng này, cô đã hỏi ngay xem Ngô Dạ Lai có đi hay không, trong đầu đã tính toán nếu như anh đi thì cô sẽ tìm mọi cách đến đó ngồi một lát. Lúc đó anh đã nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, anh nói: "Không có thời gian", sao bây giờ lại rảnh rồi?
Ngô Dạ Lai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, "Tôi chỉ nói là tôi chưa rảnh, giờ thì rảnh rồi."
Phùng Ẩn Trúc lập tức nói: "Mình không đi thì cậu rảnh ngay phải không?"
Ngô Dạ Lai không trả lời. Anh đồng ý đi hôm nay là vì anh Đại quá nhiệt tình mấy lần gọi điện thoại tới nhà tìm anh. Bố mẹ đều bảo anh nên ra ngoài đi chơi cho thoải mái, từ sau khi vào Trung học họ chưa thấy anh đi chơi lần nào. Bản thân anh cũng biết anh ép bản thân mình căng quá, cứ mãi như thế này thì không biết sẽ đứt lúc nào, cũng đến lúc nên nới lỏng bớt rồi. Phùng Ẩn Trúc đi hay không, anh vốn không biết gì, cũng không muốn hỏi đến.
Thấy anh không trả lời, Phùng Ẩn Trúc quay ngang xe chắn trước xe của anh bắt anh phải dừng lại.
Ngô Dạ Lai chống chân xuống, "Giờ tôi mới biết, cậu ngoài việc nhằng nhẵng mặt dầy đi theo người khác ra còn tự tin thái quá vào tình cảm của mình."
"Cậu nên làm thế này từ lâu rồi, mình hỏi gì cậu nên ngoan ngoãn mà trả lời.", bỏ qua những lời nói khắc nghiệt của anh, Ẩn Trúc phản bác lại. Có hỏi, có đáp là có tiến triển rồi, nội dung là gì thì Ẩn Trúc có thể bỏ qua hết. Lúc này, cô mới chỉ đơn thuần là muốn kết bạn với anh mà thôi. Kết bạn với kiểu người mà mình chưa từng gặp phải bao giờ, với Ẩn Trúc cũng chỉ có nghĩa là muốn đối đầu với một thử thách mới thôi.
Ngô Dạ Lai cười nhạt, dám trêu đùa anh, Phùng Ẩn Trúc này thật quá kiêu ngạo không biết tự lượng sức mình.
"Muốn tôi ngoan ngoãn thì cậu phải làm gì chứ?", anh chậm rãi nói, nhưng giọng nói nghe đầy nguy hiểm. Ẩn Trúc 1ại không cảm thấy thế, cứ cười "hi hi" đáp, "Bé ngoan, đương nhiên là phải thưởng kẹo rồi. Có điều cậu cũng lớn thế này rồi, cậu nói xem mình nên thưởng cậu cái gì?"
"Đấy là điều đương nhiên, nhưng vấn đề là thứ tôi muốn cậu phải có mới cho được chứ."
Câu chuyện nói tới đây, Phùng Ẩn Trúc đã có phần cảnh giác hơn , "Đúng, hê hê, học sinh nghèo cả, mà không phải cậu định bảo mình đưa hết tiền học bổng cho cậu đấy chứ. Hơn nữa, nói đến tiền bạc chẳng phải coi nhau như người ngoài sao, quan trọng là tấm lòng thế nào thôi". Ẩn Trúc thầm nhắc nhở bản thân, không thể để cái tên Ngô Dạ Lai với vẻ mặt tươi cười này lừa vào tròng được. Túi tiền của cô đã sạch bách sau khi đi ngang qua kệ bán thiệp mừng tết Nguyên Tiêu, giờ chỉ còn lại mấy đồng lẻ, đương nhiên làm sao dám nói một tấc đến trời được.
"Đương nhiên rồi. Mặc dù có câu Một lời nặng tựa ngàn vàng, thì tôi cũng không thật sự cho rằng những lời mình nói ra đáng tiền, tôi vẫn còn giữ được chút lý trí sáng suốt ít ỏi này."
Mặc dù không biết vì sao Ngô Dạ Lai đột nhiên lại chịu nói nhiều như thế, rốt cuộc thì anh có dụng ý gì, Ẩn Trúc vẫn tỏ thái độ chân thành, lắng nghe anh nói, vẫn gật gù thể hiện sự đồng tình. Tính cách cô là vậy, chỉ cần một chút đắc ý nhỏ thôi cũng khiến cô vui sướng cả ngày rồi.
"Vậy cậu muốn gì?"
"Cậu thật sự muốn tôi phải nói à?"
"Đương nhiên, không phải khách sáo đâu.", cùng sóng bước nói chuyện vui vẻ bên nhau, Ẩn Trúc như quên hết tất cả nghiêng người về phía Ngô Dạ Lai, huých nhẹ vào cánh tay giục anh nói.
Ngô Dạ Lai lập tức buông tay xuống, gần như không che giấu phản cảm của mình trước sự động chạm vừa rồi, "Không phải là khách sáo. Tôi cứ nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cậu có ý gì với tôi?"
"Ừm, cái này, cái này thì...", bị Ngô Dạ Lai hỏi thẳng, Ẩn Trúc lại không biết nên trả lời thế nào. Cô tiếp cận Ngô Dạ Lai, chẳng qua chỉ vì nghĩ bạn bè tốt thì nên đoàn kết với nhau, nhưng bảo cô phải trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình thì giống như những gì Ngô Dạ Lai đã nói trước đó, cô có phần hơi tự tin thái quá vào tình cảm của mình. Cô lắp ba lắp bắp mãi vẫn chưa đưa ra được lý do nào cho thỏa đáng.
Ngô Dạ Lai không vội tiếp lời mà lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Ẩn Trúc, không hề cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo nào.
Ẩn Trúc nghĩ nát cả óc cũng chỉ nghĩ ra một câu cũng còn gọi là tạm được, "Chẳng phải có câu 'Anh em bốn bể một nhà' đó sao." Ý nghĩa của câu nói đó chính là nói đến anh em tình cảm hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.
Ngô Dạ Lai gật đầu. Cũng đúng, Phùng Ẩn Trúc này đối với nam sinh nào cũng thân thiết xưng "anh" gọi "chú" cả, không biết có phải thật sự cũng đã coi mình là con trai rồi không, "Tôi và những người khác đều giống nhau, cậu coi tất cả đều là anh em sao?". Nếu đúng là như thế thật thì trước đó do anh đã căng thẳng quá rồi. Dù sao những lời của cô giáo Đổng cũng có ảnh hưởng nhất định trong phán đoán của anh.
Người nói vô tình, người nghe có ý. Ngô Dạ Lai đang muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Phùng Ẩn Trúc nghe xong lại hiểu là anh đang muốn xác nhận điều gì đó.
Cô còn chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào thì Ngô Dạ Lai đã nói tiếp: "Nếu đã đều giống nhau cả thì mong cậu hãy dành tình cảm đó cho những người khác. Tôi không thích xưng anh hay chú với bất kỳ ai, cũng không quen bị người ta bám đuôi".
Ngô Dạ Lai nghĩ anh đã từ chối hết sức tế nhị và rõ ràng, dù là Phùng Ẩn Trúc kia có ý gì thì cũng phải hiểu rõ những gì anh muốn nói rồi. Và kết quả là hai người sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Vì thế, anh nói xong, liền leo lên xe đạp đi trước.