Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 31: Chương 31: Tạm dừng và tiếp tục




Âm thanh và lời nói đôi lúc cũng dối trá, nó có thể lừa được đối phương nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lừa cả chính bản thân mình. Khi không nhìn thấy đối phương thì ngôn ngữ trở thành phương tiện liên lạc duy nhất, cũng khó tránh khỏi việc hiểu lầm và càng khó để lòng thấy thanh thản.

Hôm đó, sau khi về đến nhà thì Ẩn Trúc nhận được điện thoại báo ông nội phải nhập viện.

Bà nội mất sớm, ông nội đã tái giá từ trước khi Ẩn Trúc được sinh ra. Người phụ nữ tái giá với ông nội thật ra là đã quen biết với ông từ trước, mối quan hệ giữa hai người không bình thường từ khi bà nội còn sống. Con cháu đều không tán thành việc tái hôn của ông. Vì vậy, bình thường mọi người ít khi liên lạc với nhau, chỉ những ngày lễ tết mới về nhà để thăm hỏi.

Lần này, bệnh tim của ông nội tự nhiên bộc phát nên đột quỵ ngay ở nhà. Khi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, làm xét nghiệm kiểm tra kĩ lưỡng mới biết một người nhìn khỏe mạnh như ông, đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Vì bệnh tim nên ông chỉ có thể tiến hành điều trị theo phương pháp truyền thống.

Ẩn Trúc đến bệnh viện thăm ông. Một người ngang ngạnh như ông, cả đời không thỏa hiệp với bất kỳ ai, không biết nể mặt ai, giờ đây như biến thành một người hoàn toàn khác, chuyện trò hòa nhã và biết phải để cho những người chăm sóc mình được nghỉ ngơi. Ông xuất thân là tầng lớp cán bộ cũ, trước kia ông không coi trọng ai bao giờ, với vợ con cũng vẫn dùng roi vọt, mắng chửi làm phương thức giao tiếp chính, kể cả bà Vương là vợ sau cũng không ít lần bị ông đánh mắng.

Trong bệnh viện, bà Vương kéo tay Ẩn Trúc khóc: "Cả đời bà, lúc còn trẻ thì bị người đời chửi mắng, nói bà không đoan chính, cuối cùng khi lấy chồng rồi vẫn còn phải nhìn thái độ của tất cả mọi người để sống, thật sự chẳng được thanh thản dù chỉ một ngày. Hai năm gần đây, ông con mới biết thương đến bà, thấy bà làm cũng xắn tay áo vào để giúp, thế mà không ngờ giờ lại mắc bệnh này. Đời bà, thật khổ quá!".

Ẩn Trúc biết bà Vương sợ điều gì, cô tin bố mẹ cô cũng biết. Sau khi bà lấy ông, hai người không sinh thêm con nữa nên nếu bây giờ ông đi trước bà, thì bà sẽ phải sống cô đơn suốt phần đời còn lại mà không có nơi nương tựa.

Ba cô từng không ít lần có mâu thuẫn với ông, nhưng khi ông ngã bệnh, ngày đêm ba đều ở bệnh viện, ba cho rằng không ai chăm sóc ông nội tốt bằng ba.

Mẹ nhân cơ hội này lại bắt đầu giáo huấn Ẩn Trúc: "Con thấy đấy về già rồi cũng chỉ có con cái mình mới quan tâm tới mình nên con mau sinh một đứa đi, như bà Vương, giờ không con cháu, sống thật vất vả biết bao!".

"Chẳng phải mẹ vẫn hay nói chẳng trông chờ được gì ở con sao?"

"Không trông chờ gì cũng là có cái để trông chờ, đừng có cãi mẹ, không chừng đến khi nào đó mẹ ngã bệnh rồi, con hối hận cũng không kịp đâu."

Ẩn Trúc đành ngoan ngoãn im lặng, để mặc mẹ cằn nhằn suốt cả đêm.

"Bao giờ anh có thể về?", nhận được điện thoại của Ngô Dạ Lai ở nhà, Ẩn Trúc lại không cảm thấy bất ngờ. Anh nói chuyện với mẹ trước hỏi thăm tình hình hiện giờ của ông nội rồi mới nói chuyện với Ẩn Trúc. Những việc như thế này, xem ra Ngô Dạ Lai xử lý rất tốt.

"Chắc phải sau kỳ lễ này, hiện giờ anh đang bận", xin nghỉ phép rất khó, tuần lễ vàng nhận nhiệm vụ bảo vệ bí mật cho sân bay địa phương, nhà có việc không được coi là lý do chính đáng. Trong quân ngũ ai chẳng phải xa nhà, mà nhà ai chẳng có việc?

Ẩn Trúc không đôi co với anh trong chuyện này, mà nhớ đến chuyện của Tôn Duy Thắng, xem chừng anh chàng này nếu không giúp được cô việc gì đó thì sẽ không chịu dừng. Sau khi gọi được cho Ẩn Trúc, cậu ta thường xuyên gọi lại cho cô nếu rảnh rỗi, hỏi cô đang ở đâu, lúc nào anh ta có thể giúp cô việc gì đó. Ẩn Trúc từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng anh ta vẫn không nản lòng, rất nhiệt tình tỏ ý muốn được đưa đón cô đi làm.

"Đồng đội của anh, tên là Tôn Duy Thắng ấy, bọn em liên hệ với nhau rồi."

"Thế à? Đã gặp cậu ta chưa?", Ngô Dạ Lai hơi cao giọng, điều này chứng tỏ anh đang cảm thấy rất hứng thú.

"Chưa gặp. Trước kỳ nghỉ lễ này bọn em có công trình, liên tục phải làm thêm giờ. Cậu ta luôn hỏi em là có việc gì cần giúp đỡ không, em ở đó ra khỏi nhà thì đến công ty, cuộc sống đơn giản vô cùng, thực sự chẳng có việc gì cần giúp cả. Hơn nữa, em và sếp cùng đi cùng về, tiện lắm nên không cần ai đưa đón cả. Nếu anh rảnh thì gọi điện nói với cậu ta một câu, em nói cậu ta lại nghĩ em khách sáo nên không tin."

Ẩn Trúc đã cố gắng chú ý tới ngữ điệu khi nói, không thể để Ngô Dạ Lai cảm thấy cô coi thường người ta hay có phúc mà không biết hưởng.

"Em bận đến nỗi không thể gặp mặt người ta một lần sao? Là anh nhờ cậu ấy đến thăm em, giờ em bảo anh gọi điện mà anh ta còn chưa gặp em thì có mặt mũi nào dám nghe điện của anh?", Ngô Dạ Lai bất giác cao giọng, lời nói ẩn chứa sự trách móc.

Ẩn Trúc cũng giận, "Nhờ người khác đến thăm em là hay lắm đấy à? Còn anh thì sao, anh làm gì? Em là gói đồ chắc, anh nói gửi là gửi à? Em đã nói rõ với anh rồi đấy, có thời gian em cũng không gặp ! Em biết cậu ta là ai mà mở miệng một câu chị dâu hai câu chị dâu".

"Trong mắt em còn có ai không? Em giận anh thì cứ xả vào anh, đừng có đổ lên đầu người khác."

"Em đang xả vào anh đây, anh nghĩ em nói ai chứ? Ai thích làm anh trai anh ta em không quan tâm, còn em không có kiểu em trai ấy", thực sự là chuyện này không liên quan gì đến anh chàng Tôn Duy Thắng, Ẩn Trúc chỉ không chịu được cảm giác ai Ngô Dạ Lai cũng muốn bảo vệ, chỉ có cô là anh đối đầu.

"Muốn vạch rõ ranh giới với anh? Em giỏi lắm, Phùng Ẩn Trúc."

"Đúng, em chịu đựng anh đủ rồi, quá đủ rồi. Không, không phải chịu đựng đủ rồi mà là chờ đợi đủ rồi. Chúng ta thế này mà cũng gọi là sống chung sao?"

Hai người dù đang cãi nhau, nhưng cũng phải cố gắng kìm nén giọng nói xuống rất thấp. Ngô Dạ Lai đang ở đơn vị còn Phùng Ẩn Trúc đang ở nhà mẹ, đều không phải là nơi có thể tùy tiện cao giọng tranh cãi. Thấp giọng, cũng khó kìm nén, cơn giận dữ không xả được ra nên càng nói càng giận. Âm thanh và lời nói đôi lúc cũng dối trá, nó có thể lừa đối phương nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lừa được cả chính bản thân mình. Khi không nhìn thấy đối phương thì ngôn ngữ trở thành phương tiện biểu đạt duy nhất, cũng khó tránh khỏi việc hiểu lầm và càng khó để lòng thấy thanh thản.

Lúc này, đúng là Ngô Dạ Lai đã cho là thật. Đương nhiên, cái sự "cho là thật" này của anh là vì anh cố tình muốn cho nó là thật. Thấy chưa, cuối cùng cũng đã nói ra rồi.

Đã nói tới nước này, cả hai người đều khó kiềm chế, "Anh bắt em đợi anh?".

"Không phải anh thì còn ai?"

"Đợi đủ rồi thì em định thế nào?"

Giọng Ẩn Trúc không còn cao nữa mà ngược lại còn có chút trầm mặc, "Chẳng thế nào cả, em cũng chưa từng nghĩ đến việc phải thế nào, em chỉ muốn nói với anh là em đợi đủ rồi, cũng chịu đựng đủ rồi. Ngô Dạ Lai, cái gì gọi là đáng thương nhất, đó chính là em đã không còn bất kỳ suy nghĩ nào nữa, mà đến ý định suy nghĩ em cũng ngại không muốn nghĩ nữa". Cuộc sống đã thế nên cũng chỉ có thể như thế thôi. Ẩn Trúc không nói cô hối hận nhưng cô thừa nhận mình bất lực. Không có bản lĩnh khiến anh phải yêu mình, cũng chẳng có bản lĩnh để gia đình giống như một gia đình theo đúng nghĩa của nó.

Ở đầu dây bên kia, Ngô Dạ Lai im lặng, cả hai người gần như cúp máy cùng lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.