Con gái đúng là rắc rối, cho dù một cô gái có giống con trai như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng vẫn không thoát khỏi những tình cảm vụn vặt.
Sự phẫn nộ của Phùng Ẩn Trúc không kéo dài như cô vẫn tưởng tượng vì có quá nhiều việc làm phân tán sự chú ý của cô. Ngô Dạ Lai nhanh chóng trở thành một "danh từ lịch sử" bị cô cho vào quên lãng.
Nhưng rất nhanh, anh lại vượt lên tất cả những chuyện kia và thu hút được toàn bộ sự chú ý của cô.
Bởi vì năm thứ ba trung học sẽ phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp nên có rất nhiều thành viên cũ của đội bóng không thể tham gia tập luyện và thi đấu, do đó phải bổ sung thêm một vài thành viên mới. Theo thông lệ trước kia thì sẽ chọn trong đám học sinh trung học năm thứ nhất, nhưng lần thi đấu theo khối đó Ngô Dạ Lai đã thể hiện quá xuất chúng, vì vậy huấn luyện viên của đội bóng rổ tới tìm anh với hy vọng anh có thể gia nhập đội bóng của trường. Theo lời anh Đại thì huấn luyện viên lớp trên đã tới tìm anh mấy lần nhưng anh đều từ chối, thậm chí sau đó đến cô giáo Đổng cũng phải ra mặt động viên thế mà anh cũng vẫn không đồng ý.
Đào Đại Dũng - chính là anh Đại lại có vẻ tiếc tài năng của Ngô Dạ Lai, nhưng sau ba bốn lần thuyết phục vẫn thất bại thì ấm ức nói: "Đội bóng của trường mỗi tuần tập có một lần, cậu ta không phải chuyên về thể dục nên không cần ngày nào cũng có mặt ở sân bóng rổ, như thế thì mất có bao nhiêu thời gian đâu? Lúc đi thi đấu chỉ cần đến cho đủ quân số là xong, lại còn ra vẻ ta đây nữa chứ!"
Nói ngoài miệng thế thôi chứ Đào Đại Dũng và Thẩm Quân Phi vẫn tận dụng lúc nghỉ giải lao giữa hai tiết để đi tìm Ngô Dạ Lai. Nhưng anh chỉ nói với họ, anh không có thời gian luyện tập nên sợ không tuân thủ được kỷ luật do đội đặt ra, sẽ ảnh hưởng tới những thành viên khác.
Tối hôm đó, sau khi hết giờ tự học, hai người bọn họ dắt xe, hết người này đến người kia kể cho Ẩn Trúc nghe chuyện đó.
"Thật chưa thấy ai lại kiêu ngạo như thế, không, phải nói là ngông cuồng, mình cảm thấy Ngô Dạ Lai đúng là một kẻ ngông cuồng. Các cậu cũng đừng để ý tới hắn ta, chắc hắn ta nghĩ mình tài giỏi siêu sao lắm. Nhưng thường, những siêu sao như thế mà không được trọng dụng, thì cuối cùng cũng lụi tắt cả thôi, sau đó sẽ biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian", Phùng Ẩn Trúc vừa nói vừa cười ha ha". Cô cũng chỉ muốn nói để an ủi anh Đại và anh Phi đang buồn thôi.
Đang nói chuyện, phía sau đột nhiên có người nói, "Xin lỗi, cho đi nhờ chút". Tiếng nói lạnh lùng nhưng có tính xuyên thấu mạnh, xe cộ ồn ào như thế mà vẫn nghe rất rõ.
Ẩn Trúc quay đầu lại nhìn, chính là cái kẻ ngông cuồng mà họ vừa nhắc tới - Ngô Dạ Lai. Đúng là "đốt hương muỗi cũng lên", lần này thì hay rồi, bị người ta được bắt tại trận.
Xét thái độ của Ngô Dạ Lai dành cho cô từ lần trước, Phùng Ẩn Trúc cảm giác lần này chắc anh sẽ càng khiến mình phải mất mặt hơn. Bởi vì nhìn bộ mặt đang hằm hằm kia của anh là biết anh đã nghe rất rõ những gì mà họ vừa nói, chí ít thì cũng đã nghe rõ ràng đoạn cô cao hứng nhận xét về anh. Lúc này, Phùng Ẩn Trúc vẫn chưa biết Ngô Dạ Lai lúc nào cũng có bộ dạng như thế, cô chẳng qua chỉ "lo bò trắng răng" thôi.
Anh nói cho đi nhờ rồi đi qua bọn họ ra tới cổng trường, lên xe và đạp đi mất.
Phùng Ẩn Trúc và hai ông bạn "mất điện" luôn. Không tán thành là không tán thành cách làm của Ngô Dạ Lai, song, bàn tán sau lưng anh cũng chẳng quang minh, lỗi lạc gì. Quan trọng hơn là bị người ta nghe thấy, thế mà người ta lại cao thượng làm như không biết gì, so với Ngô Dạ Lai thì cách hành xử của họ còn thiếu chuẩn mực hơn.
Nhà của ba người cùng trên một đoạn đường, trên đường đi, họ chỉ chăm chú đạp xe mà không ai nói với ai lời nào. Đến đoạn rẽ vào nhà Ẩn Trúc, Đào Đại Dũng mới nói: "Cậu bạn này hay đấy!". Anh Đại có tính cách bộc trực, không thích so đo với người khác, biểu hiện của Ngô Dạ Lai hôm nay rất hợp với cá tính của cậu ta. Cũng có thể do vốn đã quen với hình ảnh một Ngô Dạ Lai lạnh lùng vô lễ nên anh Đại cũng không để ý tới việc người ta có đến chào mình một câu hay không.
Phùng Ẩn Trúc phản bác lại: "Hay à? Sao mình chẳng thấy hay gì cả. Mình thấy chắc hắn ta chẳng có thời gian mà so đo với bọn mình thì đúng hơn". Cô hiểu anh Đại nói như vậy có nghĩa cậu ta đã coi người ta là bạn rồi.
Thẩm Quân Phi cũng nói, "Dù sao đó cũng là một người kỳ lạ, không dễ gần đâu". Có vẻ như cậu ta dành toàn bộ thời gian của mình cho việc chơi bóng. Tình cảm bạn bè thường được xây dựng trong thể thao, mọi người cùng nói chuyện, cười đùa hỉ hả, không phải kiêng dè để ý ai nên không phải e ngại gì cả. Cậu ta rất ít khi gặp một người lạnh lùng như Ngô Dạ Lai, cũng không nghĩ việc Ngô Dạ Lai nghe thấy bọn họ nói xấu mình mà không có phản ứng là việc gì ghê gớm.
Ẩn Trúc vỗ lên vai của Thẩm Quân Phi tỏ vẻ đồng ý, "Ái khanh, câu này rất hợp ý trẫm, ngày mai khanh có thể ngủ đến trưa, không cần lên triều sớm."
Ẩn Trúc chưa nói hết câu, hai người đã phá lên cười rồi. Câu nói này là có căn nguyên của nó. Thẩm Quân Phi nổi tiếng là người hay ngủ nướng nên không đến giờ tự học buổi sáng đã trở thành một việc hết sức bình thường đối với cậu ta, xuất hiện vào mấy tiết đầu của buổi học cũng là việc hiếm thấy, cậu thường lẻn vào giữa giờ nghỉ của các tiết học. Có một lần bị chủ nhiệm Tôn của Hội học sinh tóm tại trận, trong lúc giáo huấn cậu ta, thầy buột miệng nói nhầm từ buổi học sáng thành buổi "chầu sáng" khiến Thẩm Quân Phi không nhịn được phá lên cười. Chủ nhiệm Tôn phạt cậu ta đứng ngoài cổng trường, đúng lúc đó đội kiểm tra của trường đi qua nhìn thấy mặt cậu nên về sau, Thẩm Quân Phi đến muộn mà muốn qua cổng đều phải nhờ Ẩn Trúc và các bạn giúp đỡ che giấu, không đám ngang nhiên như trước nữa.
"Cậu lại còn khích lệ cậu ta nữa, thế thì cậu ta chắc phải trưa mới đến", Đào Đại Dũng tuy không muốn nghe giảng nhưng ngày nào cũng đến trường rất sớm, trật tự ngồi vào vị trí đọc sách. Tiểu thuyết hay truyện tranh gì đều được, cậu ta cứ tự hưởng thụ một mình không phiền hà đến ai. Đừng nghĩ cậu ta là con ngoan trò giỏi, trước kia đã từng gây chuyện ở bên ngoài làm ba cậu ta tức điên lên đánh cho gẫy không biết bao nhiêu cây gậy. Sau đó còn bị đánh tới mức phải nhập viện, mẹ cậu ta lo lắng đến ngất xỉu, lúc ấy cậu ta mới chịu ngoan ngoãn ở trong trường. Hình như với cậu ta đánh nhau hay chơi bóng đều vui như nhau.
Từ sau hôm đó có gặp Ngô Dạ Lai ở trường, Ẩn Trúc đều cảm thấy không tự nhiên, cứ lo ngay ngáy đôi môi mỏng tang kia của anh sẽ thốt ra những lời cay nghiệt. "Ấu trĩ" - hai từ này khiến cô không sao quên được, cô cũng không biết tại sao cô lại phải để ý tới sự đánh giá của anh dành cho mình như vậy. Nhưng anh vẫn cứ tỏ thái độ không quen biết cô, không thèm nhìn cô dù chỉ là một cái.
Cuối cùng, không chịu nổi áp lực từ trên ép xuống, từ dưới ép lên, Ngô Dạ Lai đành tham gia vào đội bóng rổ của trường. Anh đã từng có niềm đam mê cuồng nhiệt đối với bóng rổ, anh có thể chơi bóng tới quên ăn quên ngủ, có thể đứng dưới ngọn đèn đường mà ném bóng vào rổ cho tới tận đêm khuya. Nhưng từ khi quyết định chăm chỉ học hành, anh cũng hạ quyết tâm cai bóng rổ, cai luôn tất cả những sở thích và thói quen mà anh cho là sẽ cản trở việc học hành của mình.
Việc lần này, anh biết là không thể trách người khác, ai bảo bản thân anh tự nhiên ngứa nghề và phấn khích thế chứ. Càng từ chối tham gia vào đội bóng rổ, càng làm mọi người chú ý,và cạn tình với anh hơn. Vào thì vào, có thể tranh thủ lúc giải lao để chơi bóng luyện tập cũng là một cách để nghỉ ngơi.
Ngô Dạ Lai vừa vào đội bóng rổ đã được Đào Đại Dũng coi ngay là tri kỷ.
Cậu ta chơi ở vị trí trung phong còn Ngô Dạ Lai làm hậu vệ, hai người bọn họ phối hợp với nhau nhiều nhất, dần dần cũng rất ăn ý. Lớp Hai và lớp Ba thường tụ tập chơi với nhau vào những giờ nghỉ giải lao giữa tiết, giờ thể dục lại cùng vào tiết hai của chiều thứ năm. Vì vậy, Đào Đại Dũng thường tận dụng thời gian này để nói chuyện phiếm với Ngô Dạ Lai một hai câu hoặc chơi bóng với anh một lúc.
Ẩn Trúc lạnh lùng nhìn họ, dường như tình bạn giữa họ cũng chỉ do một mình anh Đại cố gắng. Ngô Dạ Lai cư xử rất đĩnh đạc. Mỗi khi chơi bóng xong người nhễ nhại mồ hôi, bình thường bọn họ sẽ cùng nhau ra cửa hàng tạp hoá nhỏ bên ngoài trường học mua nước uống nhưng anh chẳng bao giờ cùng đi. Có một lần, anh Đại mua trước mấy lon coca để ngoài sân, sau trận đấu mọi người đều vui vẻ ra uống. Chỉ có Ngô Dạ Lai là không làm như thế, anh Đại đưa cho anh một lon nhưng anh không cầm, chỉ lau qua mồ hôi rồi đi về. Nếu dùng một từ chân chất nhất để miêu tả anh thì chính là sự lạc loài không hòa đồng với ai.
Chỉ có mình Đào Đại Dũng là không cảm thấy thế, thậm chí cậu ta còn cố tình rủ rê bằng được Ngô Dạ Lai cùng đạp xe về với cả nhóm. Bởi vì có một lần họ cùng về sau buổi tập, Đào Đại Dũng phát hiện ra Ngô Dạ Lai cũng cùng đường với bọn họ. Từ sau lần ấy, lần nào Đào Đại Dũng cũng năn nỉ Ẩn Trúc và Thẩm Quân Phi ở lại đợi Ngô Dạ Lai rồi cùng về. Lần nào cũng nhai đi nhai lại một điệp khúc với Ngô Dạ Lai là buổi sáng nên để xe ở chỗ nào để buổi chiều có thể cùng cả nhóm lấy xe về cho tiện.
Với Ẩn Trúc thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Dù sao từ ba người biến thành bốn người cũng vẫn chia thành hai tốp, người trước kẻ sau. Đào Đại Dũng và Ngô Dạ Lai đạp phía trước, cô và Thẩm Quân Phi đạp phía sau, chỉ đi chung một lúc trước khi xuất phát, đi trên đường như thế cũng chẳng thể coi là đồng hành được.