Chỉ vì một câu nói của Bạch An Túc, trực tiếp là Lưu Đình Vĩ cứng họng không thể nói gì nữa. Cậu nhìn anh đang bối rồi thì cũng không quản, nhét tờ một trăm đồng vào túi, dùng một tay lau đi hết nước mắt trên mặt, chống người dậy nói
- Thầy thấy rồi chứ?? Em vẫn ổn, không sao cả!! Trời cũng gần tối rồi!! Thầy mau về đi!!!
Họ Lưu bị người ta đuổi thẳng thừng như vậy, lần đầu tiên trong lòng có chút bối rối, vội vã đứng lên, dùng tay đặt lên bả vai gầy yếu kia, hỏi
- An Túc!! Nếu có chuyện buồn gì thì cứ nói ra đi, em không cần phải khổ sở trong lòng như vậy!! Tuy tôi chỉ mới biết em có một ngày, nhưng thân là một thầy giáo, tôi cũng nên quan tâm học sinh mình một chút!!
Cậu nhắm mắt mệt mỏi, hơi ấm từ thức ăn truyền đến bàn tay khiến tâm tình càng nặng nề hơn, lách mình ra khỏi người anh, cậu vô lực trả lời
- Không sao cả!! Chỉ là một chút việc gia đình thôi!! Cảm ơn thầy đã quan tâm, nhưng hiện giờ em phải đi mang cơm đến bệnh viện cho mẹ rồi!!! Lần sau lại gặp
- Mẹ em nằm ở bệnh viện nào?? Thầy đưa em đi nhé?? Bây giờ cũng gần tối rồi, đi xem đạp cũng không tiện, thầy thì lại rất rãnh rỗi!! Xem như thầy giúp em một chuyện nhỏ đi??
Bạch An Túc nhìn người thầy này một lúc lâu, mặc dù lòng tuy buồn nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu vô cùng
- Cái con người này!! Rõ ràng là chưa quen biết được bao lâu, tại sao lại nhiệt tình như vậy?? Nhưng mà thầy ấy nói đúng, dù gì ban nãy cũng định đi bộ, chứ mang theo hộp cơm như vậy lại sợ khi đạp xe nó sẽ đung đưa không an toàn, cho nên có người giúp vẫn hơn
Thu lại vẻ buồn bã ban nãy, Bạch An Túc nở nụ cười, cuối đầu cảm ơn Đình Vĩ
- Thật ngại quá!! Vậy em làm phiền thầy rồi ạ, có thể đợi em thay đồ một lát được hay không? Mặc đồ như thế này, mẹ sẽ không an lòng!!!
Lúc trước nghĩ rằng nụ cười trên môi của An Túc là nụ cười tự nhiên vốn có, nhưng sự việc hôm nay khiến anh hiểu ra rằng, nụ cười đó chỉ là một hình thức để che giấu đi cuộc sống đau thương cơ cực của cậu, trong lòng Đình Vĩ nghĩ rằng, sau này sau này sẽ khiến em ấy có một nụ cười thật sự!! Nhưng trước hết vẫn là từ từ chậm rãi tiến đến gần, rồi chuyện ở phía tương lai, từ từ rồi hẳn tính sau.....
Lưu Đình Vĩ được Bạch An Túc mời vào nhà, căn nhà chỉ có một phòng ngủ, phòng bếp và phòng khách cách nhau bởi một mảng tường mỏng, nhìn tổng thể thì nói thật, căn nhà này còn chưa bằng hai phòng ngủ nhà anh gộp lại!!
Bạch An Túc thay đồ rất nhanh, khuôn mặt nhỏ gầy với bộ đồ đã cũ bạc khiến nó càng khắc họa rõ nét cuộc sống khắc khổ của cậu, Lưu Đình Vĩ nhìn mà không khỏi xót xa!!
Chiếc xe ô tô đưa hai người đến bệnh viện rất nhanh, lấy cớ đến nhìn tình hình cậu một lát nữa rồi sẽ về, thế là anh quang minh chính đại cùng nhóc con đi vào phòng bệnh của mẹ cậu
Đây chỉ là một bệnh viện tầm thường ở thành phố, cho nên điều kiện phòng bệnh cũng không hề tốt một chút nào cả, năm sáu chiếc giường được xếp vào đây, An Túc nhẹ đi đến chỗ mẹ mình đang nằm ở gần cửa sổ, đoạn đổ một ít canh bác Vương làm cho ra chén nhỏ, sau đó kéo ghế ngồi xuống, xoa xoa bàn tay gầy yếu của người phụ nữ bại liệt, cậu nói
- Mẹ!! Con mang thức ăn đến rồi đây, mẹ ăn một chút nhé!!
Yến Phương là tên của mẹ An Túc, người phụ nữ vì tai nạn lao động mà bị liệt hoàn toàn này cả khuôn mặt đã teo tóp đến lộ xương má, nhìn con trai ngày ngày chăm chỉ chăm sóc mình, ánh mắt bà đỏ hoe, nghẹn ngào nói
- Con trai ngoan!! Không cần lo cho mẹ!! Hãy ăn thật nhiều vào nhé!! Dù gì ta cũng sẽ ra đi, chỉ hi vọng con có thể tiếp tục sống an vui!! Có được không??
Cả phòng bệnh đều có bệnh nhân và người nhà của họ, Lưu Đình Vĩ đứng ở phía sau cậu, nghe giọng nói của nhóc con rầu rĩ đáp
-Con cầu xin mẹ đừng nói như vậy mà!!! Chỉ cần mẹ còn thở thì con vẫn sẽ còn kiên trì!! Người mà đi thì con biết sống với ai đây??
Yến Phương cười khổ, đoạn ánh mắt đảo đến chàng trai cao to ở phía trước, nghi hoặc hỏi
- Vị này là ai?
Anh thấy bà ấy đã hỏi đến mình, liền cúi đầu lễ phép chào
- Chào bác!! Cháu là thầy giáo của Bạch Túc, chỉ là đi ngang qua tiện thể đưa em ấy vào đây giúp thôi ạ!! Bác không cần để tâm đến cháu, một lát nữa cháu sẽ đi ngay!!
Bạch An Túc biết anh đang nói dối, cũng chẳng bắt bẻ điều gì, chỉ thổi một chút canh định đưa đến miệng mẹ mình, nào ngờ một y tá bước vào nói
- Người nhà của bệnh nhân Yến Phương xin mời đóng viện phí!!
Chiếc muỗng dừng hẳn ở không trung. Cậu gãi đầu rụt rè đáp
- Cô...có thể đợi cháu vài ngày được không?? Hiện tại thì chưa đủ tiền..nhưng cháu hứa sẽ có tiền đóng viện phí nhanh nhất có thể ạ
Vị y tá này cũng chẳng nể nan gì,ở cái xã hội hiện đại này, giàu thì được ưu đãi tốt, nghèo thì tùy vào vận may mà gặp được người bác sĩ tốt, lương y như từ mẫu cũng phai dần theo tháng năm, một số thành phần y sĩ biến chất, nhìn kẻ nghèo mà khinh bỉ, ví dụ như cô ý tá có khuôn mặt hung dữ này,vì không nhận được phong bì cho nên vừa nghe cậu hẹn liền giở giọng chanh chua nói
-Không được!! Phải đóng ngay hôm nay, chúng tôi đã tiêm thuốc truyền nước cho bệnh nhân cả rồi, không lẽ còn kì kèo, không có tiền thì đừng có bệnh!! Rõ ràng là phiền phức mà!!
Bạch An Túc bị mắng như vậy liền có chút lúng túng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, mẹ cậu nằm đó cũng bất lực không thể làm gì được, mọi người trong phòng bệnh đều im lặng. Tình thế rơi vào ngột ngạt, bỗng nhiên một tiếng động vang lên
Bốp!!!
Lưu Đình Vĩ khuôn mặt sắc lạnh từ trong ví lấy ra một sấp tiền mệnh giá lớn dày cộm, sau đó ném thẳng vào mặt ả kia, âm giọng ôn nhu ban nãy biến mất, thay vào đó là một chất giọng đầy sát khí cất lên
- Chừng đó tiền đó là đủ dư sức để trả viện phí cho ngày hôm nay, số còn thừa lại thì cô hãy đem về, đóng vào trường tiểu học để về học lại môn đạo đức đi. Đã làm y tá là phải có trách nhiệm, miệng mồm đừng nói ra những lời độc địa như vậy. Nói hay nhỉ?? Nếu không có bệnh nhân liệu các người có nghề bác sĩ?? Nếu không có bọn họ, cô tưởng sẽ có lương nhét vào lòng tham không đáy của cô ư??
Đoạn anh quay sang cúi đầu chào Yến Phương, nói
- Bác gái thật thất lễ khi phải can thiệp vào chuyện của gia đình bác, nhưng nếu họ đã không tôn trọng mình, thì chúng ta cũng không cần đến bệnh viện nghèo nàn này nữa!! An Túc!! Em mau sắp xếp đồ của mẹ đi, thầy sẽ chuyển mẹ em đến bệnh viên A, nơi đó sẽ điều trị tốt hơn. Và tất nhiên, họ cũng sẽ tôn trọng hai mẹ con em hơn nữa!!
Đoạn anh híp mắt nguy hiểm nhìn ả y tá vẫn còn đang ngẩn ngơ kia, khí nguy hiểm lại lên cao
- Phiền cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện ngay bây giờ, và hãy nhớ rõ rằng tôi tên Lưu Đình Vĩ!! Cháu trai độc tôn của dòng họ Lưu. Nhắn với giám đốc của bệnh viện rằng, yêu cầu ông ta nâng cao trình độ học vấn cho tất cả các bác sĩ cùng y tá có tâm địa thối nát như cô!!! Sẽ có ngày người nhà họ Lưu ghé thăm nơi đây