Hạnh Phúc Nhân Đôi

Chương 10: Chương 10




Tiếng cười và những giọng nói lớn tiếng vọng ra từ phòng ăn, nơi bữa tiệc tối của Angela đang sôi nổi, nhưng bên ngoài đêm thật êm đềm và yên tĩnh khi họ đi dạo qua bãi cỏ bên hông nhà đi về phía hồ nước. Corey hết sức ngạc nhiên với cảm giác hoàn toàn thoải mái và bình yên mà cô cảm thấy khi đi dạo bên cạnh Spence. Cô không thể nhớ lúc nào ở bên cạnh anh mà cô có cảm giác nào khác ngoài sự kích động, sự lo nghĩ căng thẳng, và cô vô cùng yêu thích cái cảm giác mới mẻ này.

Cô không còn bất cứ chuyện gì để giấu hay hối tiếc – bài diễn văn của bà cô ở bữa ăn tối đã để lộ sự si mê trước đây của cô, lột trần nó hoàn toàn cho mọi người biết, và khi bà nói bà còn truyền đạt cho Corey biết những chuyện đó hoàn toàn là - một sự si mê ngọt ngào của một thiếu nữ đối với một nạn nhân vô tình, không phải là sự si mê đáng xấu hổ, hay sự ám ảnh điên cuồng với con quái vật ích kỷ mà cô đã sợ là vậy. Khuôn mặt rám nắng của Spence đã thực sự nhợt nhạt trong khi anh lắng nghe những lời mô tả hùng hồn của bà cô về những gì Corey đã "chịu thiệt hại" do anh.

Trước khi cô đến Newport, Corey đã buộc chính mình phải xem toàn bộ sự thất bại khủng khiếp với vẻ thờ ơ bình thản, nhưng nó vẫn làm cô đau đớn. Tối nay, cuối cùng cô đã tự cười với câu chuyện thật ấn tượng của bà cô, rồi cười với "tên côn đồ" và đã cố cứu nguy để anh không cảm thấy tội lỗi hơn những gì anh thực sự làm. Sự thú nhận, cô quyết định, chắc chắn là tốt cho tâm hồn, dù là sự thú nhận bị bà cô ép buộc thoát ra. Cuối cùng cô đã kết thúc những ràng buộc mà cô từng có với Spence; những gì còn lại chỉ là hồi tưởng, và sự tự do mang lại cho cô cảm giác thanh thản tuyệt vời.

Anh dừng lại bên dưới một cái cây to gần hồ nước, và Corey dựa vai của cô vào đó, nhìn từ mặt trăng hình lưỡi liềm đến những ánh sáng lấp lóe từ những căn nhà ở đằng xa, đợi anh nói bất cứ điều gì mà anh muốn đem cô ra đây để nói. Khi anh dường như không biết mở đầu như thế nào, cô thấy sự do dự không hề có trong tính cách của anh làm cho cô hơi cảm động và rất buồn cười.

Spence nhìn chằm chằm vào nét mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô, cố đoán tâm trạng của cô lúc này. "Em đang nghĩ gì vậy?" cuối cùng anh hỏi.

"Em đang nghĩ rằng trước đây em chưa bao giờ biết anh lúng túng không nói nên lời."

"Anh không biết bắt đầu từ đâu."

Cô khoanh tay trên ngực, nhướn cặp chân mày, và nghiêng đầu về phía hồ nước với một lời đề nghị nhẹ nhàng, trêu chọc. "Có cần giúp không?"

"Anh không nghĩ vậy," anh nói một cách đề phòng. Cô cười khanh khách, và âm thanh của nó làm anh cười, và đột nhiên mọi thứ giống như cái cách mà họ luôn có với nhau, chỉ là dễ chịu hơn, mạnh mẽ hơn đối với anh vì anh đang bắt đầu hiểu được giá trị của nó. Anh hài lòng đến xấu hổ là cô đã dán hình anh khắp nơi trong phòng của cô và vui mừng một cách muộn màng rằng ngay từ đầu rõ ràng là cô đã muốn anh đưa cô đến buổi khiêu vũ đêm Nô-en của cô.

Thay vì bắt đầu với buổi khiêu vũ, anh bắt đầu với những tấm ảnh. "Em thật sự treo ảnh của anh khắp phòng của em à ?" anh trêu chọc, giọng nói dịu dàng để cô không nghĩ là anh đang hả hê.

"Ở khắp nơi," cô thừa nhận, mỉm cười với hồi ức đó ; sau đó cô nhìn anh và nói, "anh chắc chắn đã biết là em đã phải lòng anh khủng khiếp khi em cứ lẽo đẽo theo sau anh để chụp hình của anh."

"Anh biết chứ. Chỉ là anh đã nghĩ nó đã chấm dứt khi em mười bảy tuổi."

"Thật ư ? Tại sao ?"

"Tại sao à ?" anh thốt ra, hơi chết lặng là cô không biết. "Anh nghĩ anh coi nó như là một gợi ý khi em yêu cầu anh giúp em thực hành kỹ thuật hôn để em có thể áp dụng chúng với một chàng trai có tên ... " anh lục tìm trí nhớ của anh để tìm cái tên. "Doug !"

Corey gật đầu. "Doug Johnson."

"Đúng. Johnson. Thực ra, Diana nói cho anh biết Johnson đã định sẽ đưa em đến buổi khiêu vũ đêm Nô-en rồi phải hủy bỏ ở phút chót, điều đó khiến anh tình nguyện làm người hộ tống em. Đương nhiên là anh nghĩ lúc đó em đã phải lòng anh ta, chứ không còn là anh nữa. Làm sao anh có thể nghĩ rằng em quan tâm đến anh sau những chuyện đó chứ ?" Anh chờ cô nhìn thấy lôgic trong suy nghĩ của anh, và khi cô chỉ nhìn anh trong im lặng thích thú, anh hỏi, "Sao ?"

"Không có Doug Johnson nào cả."

"Ý em là gì khi nói 'không có Doug Johnson nào cả' ?"

"Em đã muốn anh hôn em, vì vậy em đã bịa ra Doug Johnson và sử dụng anh ta như một cái cớ. Em muốn anh đưa em đến buổi dạ vũ đêm Nô-en, vì vậy em lại sử dụng tên của Doug. Lý do duy nhất mà em hẹn hò với các chàng trai là để em biết phải làm gì khi có được cuộc hẹn với anh, khi anh hỏi em." cô trao cho anh nụ cười, và Spence cảm thấy thôi thúc điên rồ muốn cúi xuống và hôn nó ra khỏi môi cô - sự thôi thúc gần như thành thúc ép khi cô lắc đầu nhớ lại sự si mê của cô và khẽ thêm vào, "Là anh. Luôn là anh. Từ cái đêm em gặp anh tại bữa tiệc ở nhà em cho đến một tuần sau buổi khiêu vũ, khi anh đã không gọi để xin lỗi hoặc giải thích, chỉ có anh."

"Corey, có lý do khác làm cho anh quên buổi khiêu vũ và đã đến Aspen. Anh đã trông mong mẹ anh đến Houston vào Lễ giáng sinh, và anh đã mong nó hơn là anh cho bất kỳ ai biết. Anh đã biện hộ cho sự vắng mặt và thiếu quan tâm của bà ấy trong suốt cuộc đời anh, và mặc dù bây giờ nó nghe có vẻ vô lý, anh đã thật sự nghĩ rằng nếu bà ấy hiểu anh khi anh là một người trưởng thành, thì sau đó anh và bà ấy có thể có một mối quan hệ nào đó. Khi bà ấy gọi điện thoại vào phút chót báo là bà quyết định đi Pari thay vì về nhà, anh không còn lời biện hộ nào cho bà ấy nữa. Anh uống đến say mèm với vài người bạn, không một ai có một 'gia đình bình thường', và tất cả đã quyết định đi Aspen, nơi một người trong bọn anh có một căn nhà, và quên Lễ Nô-en."

"Em hiểu," Corey nói. "Anh đã nói với em là anh đã trông mong chuyến viếng thăm của mẹ anh, nhưng em cũng đã đoán là bà quan trọng với anh hơn những gì anh muốn người khác biết. Anh là người mà em thích, nhớ không. Không có gì về anh mà em không biết hay không thử tìm hiểu."

Khoái chí và xúc động, Spence chống lòng bàn tay của anh trên thân cây, ao ước được cúi xuống và hôn cô, nhưng có một chuyện nữa anh cần nói. "Lẽ ra anh phải gọi cho em để giải thích, hoặc ít ra là xin lỗi, nhưng anh đã để cho bà anh thuyết phục rằng anh đã gây ra quá nhiều thiệt hại và anh nên tránh xa cuộc sống của em. Bà đã bảo với anh là em đã đến buổi khiêu vũ với một người khác - bà tin điều đó - và anh không phải là người bạn đồng hành thích hợp với một cô thiếu nữ ngây thơ - bà cũng tin điều đó. Anh đã cảm thấy mình hoàn toàn giống một kẻ bệnh hoạn với những gì anh đã làm với em bên bể bơi đêm đó, cho nên tràng đả kích của bà đã đánh vào nơi dễ bị tổn thương nhất của anh."

Corey nhìn ánh mắt của anh dừng lại trên môi cô và chút ít sự thanh thản cô vừa tìm được đã bỏ rơi cô thậm chí trước cả khi anh nói với giọng khàn khàn, "Bây giờ thì chúng ta đã xong chuyện giải thích, chỉ còn có một chuyện để làm."

"Là chuyện gì ?" Corey hỏi một cách thận trọng.

"Chúng ta phải hôn nhau để làm lành với nhau. Đó là truyền thống."

Corey ấn người sát vào thân cây. "Tại sao thay vào đó chúng ta lại không chỉ bắt tay."

Anh mỉm cười nghiêm nghị và lắc đầu. "Em có biết là sẽ không may mắn nếu không làm theo truyền thống của chủ nhà của em không?"

Sự ngọt ngào của những hồi ức đã bị quên lãng không là gì nếu so với những gì cô cảm thấy khi anh đặt lòng bàn tay của anh tựa vào má cô và thì thầm, "Một cô gái đáng yêu nói với anh vào một đêm Nô-en, cách đây đã lâu." Anh cúi đầu và từ từ lướt một nụ hôn trên môi cô, và Corey cố tận hưởng giây phút này mà không tham gia, nhưng Spence còn chưa nói hết. "Nếu em không hôn trả lại anh," anh vòi vĩnh, trượt môi anh trên má cô, "truyền thống không được thực hiện. Và điều đó có nghĩa là rất không may mắn." Lưỡi của anh chậm chạp dò tìm đường đến tai cô, làm cho cô rùng mình từ sống lưng đến ngón chân, và Corey mỉm cười bất lực, đẩy nhẹ đầu cô ra phía sau khi anh để lại một đường ấm áp xuống cổ cô. "Rất xui," anh cảnh báo, dò lại đường của anh, rồi lại trêu chọc trên đường trở lại. Anh ôm khuôn mặt cô trong lòng bàn tay anh, ngón tay cái của anh từ từ vuốt ve má cô, và Corey bị thôi miên bởi sự xúc cảm mãnh liệt trong mắt anh. "Em có biết là," anh nói khàn khàn, "Anh ghét Doug Johnson nhiều đến mức nào sau đêm đó không ?"

Corey cố mỉm cười và đột nhiên cảm thấy mắt mình cay xè.

"Em có biết là," anh thì thầm khi môi anh hạ thấp xuống môi cô, "anh muốn làm chuyện này bao lâu rồi không ..."

Corey cảm thấy sự phòng thủ của cô sụp đổ và cố chặn đứng anh với vẻ hài hước. "Em không hoàn toàn chắc là em đủ lớn."

Môi anh cong lên một nụ cười gợi tình, và cô nhìn chúng tạo thành từ "dẫu vậy," anh nói, và ôm cô trong cánh tay anh, chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn dữ dội và âu yếm như câu trả lời của anh.

Corey tự nhủ với bản thân là không có gì nguy hiểm trong một nụ hôn, không đầu hàng mà chỉ hợp tác một chút, khi cô trượt tay lên bộ ngực săn chắc của anh và nhường chỗ cho sự quyến rũ cố chấp của lưỡi anh. Cô đã sai. Ngay khi cô đầu hàng, cánh tay của anh siết chặt và miệng anh mở ra trên miệng cô trong một nụ hôn mãnh liệt, đòi hỏi tấn công vào sự thanh bình cô vừa tìm được và khiến cho cô bám chặt vào bờ vai rộng lớn của anh để giữ thăng bằng trong khi thế giới bắt đầu quay cuồng. Lưỡi anh lùa vào miệng cô, và với một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, Corey vòng tay ôm cổ anh và hôn trả lại anh.

Cô dựa vào anh và buộc anh xoa dịu nụ hôn bằng cách khẽ đánh vào lưỡi anh bằng lưỡi cô và cảm nhận được hơi thở hổn hển của anh khi anh kéo cô sát vào anh hơn, cánh tay anh choàng qua hông cô để ép cô sát vào cặp đùi cứng cáp của anh hơn. Cô chậm rãi hôn anh, trượt những ngón tay của cô trên quai hàm của anh và quanh gáy anh, và anh để cho cô làm chủ tốc độ, tay của anh chầm chậm vuốt ve sống lưng cô, miệng anh di chuyển liên tục trên miệng cô, làm theo sự hướng dẫn của cô. Và chỉ khi Corey bắt đầu cảm thấy hoàn toàn kiểm soát được nụ hôn, anh lại lấy mất sự kiểm soát của cô. Ngón tay anh lùa sâu vào tóc sau gáy cô, và anh ép môi anh vào môi cô, ấn lưng cô tựa vào thân cây cùng cơ thể anh, thả tay của anh ra và vội vã đưa lên ngực cô, sau đó từ từ ôm và vuốt ve chúng cho đến khi Corey nghĩ cô sẽ chết vì cực hình ngọt ngào này và càng khao khát hơn nữa.

Thời gian không tồn tại, được đo bằng hàng loạt những nụ hôn bất tận, choáng váng và sự vuốt ve âu yếm bắt đầu thật chậm rãi và dần đi đến đỉnh cao; sau đó họ rời nhau. Để cả hai lại có thể bắt đầu lại từ đầu.

Corey nghe tiếng mình rên rỉ khi anh dứt miệng anh ra khỏi cô lần cuối cùng. Anh vùi mặt anh trên cổ cô, sau đó anh thở dài, hổn hển và siết chặt cánh tay anh quanh cô, ôm khuôn mặt cô tựa vào trái tim anh.

Cô giữ yên ở đó, mắt cô nhắm chặt chống lại khoảnh khắc lý trí cô quay trở lại và giận dữ với sự ngu dại, mất trí với những gì mà cô vừa mới làm với bản thân, nhưng đã quá muộn. Thực tế đang bắt đầu quay trở lại. Rõ ràng là cô mắc bệnh tâm thần ! Tâm trí cô bị Spencer Addison ám ảnh. Cô đã ném cả thời thiếu nữ vào anh, và bây giờ, tất cả những gì anh chỉ cần làm là nói điều gì đó ngọt ngào - và cô ngã vào cánh tay anh như một kẻ si tình. Trong đời, chưa bao giờ cô có cảm giác như đêm nay ngoại trừ một lần ...cách đây đã lâu vào một đêm hè ở gần hồ bơi. Một giọt nước mắt ứa ra từ mắt cô và rơi xuống má cô. Cô không hề có ý nghĩa gì với anh, và cô không bao giờ có ....

"Corey," anh nói với giọng thô nhám khi anh chạm môi lên tóc cô. "Em có phiền khi giải thích cho anh biết tại sao có vẻ như anh mất hết lý trí ngay khoảnh khắc anh chạm vào em không ?"

Trái tim cô nhảy lộn nhào, lý trí của cô rơi vào trạng thái im lặng choáng váng. Lần thứ hai trong tối nay, cô cảm thấy sự thôi thúc vô lý muốn cười và khóc cùng một lúc. "Rõ ràng là chúng ta đều điên cả," cô nói, nhưng nói chung, cô cảm thấy khá hơn nhiều so với lúc nãy. Cô tách khỏi anh, và anh đặt cánh tay anh qua vai cô, đưa cô quay vào nhà.

Mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Corey không nhận thấy anh đang đưa cô đến phòng của cô cho đến khi họ quẹo xuống hành lang và cô nhìn thấy cánh cửa gấp đôi của Phòng Nữ công tước ở trước mặt cô. Cô bước đến trước chúng và nhìn lên anh. Những gì xảy ra trong nửa giờ qua giống một cuộc hẹn hò mà họ chưa bao giờ có, và cô cảm thấy sự thôi thúc bất kính để mỉm cười với anh và nói, "Cám ơn anh vì một buổi tối thú vị." Thay vào đó, cô nói, "vì chúng ta đã hôn chúc ngủ ngon rồi, em đoán không còn chuyện gì khác để làm hoặc nói."

Anh cười toe toét với cô và chống tay lên khung cửa, thoải mái và tự tin. Hơi quá tự tin, cô nghĩ."Chúng ta luôn có thể làm lại nó," anh đề nghị.

"Em không nghĩ đó là một ý tưởng hay," cô nói dối.

"Trong trường hợp đó, em có thể mời anh vào để uống một ly trước khi đi ngủ."

"Em nghĩ ý kiến đó còn tệ hơn," cô thông báo với anh.

"Đồ nói dối," anh nói với nụ cười đến tận mang tai, sau đó anh cúi xuống và trao cho cô một nụ hôn nhanh và mở cửa ra. Corey bước vào phòng, đóng cửa lại, và đổ sập người vào cánh cửa, choáng váng bởi nửa giờ qua cô đã ở trong vòng tay anh. Ánh mắt cô chiếu trên cái đồng hồ trên bàn thư ký nhỏ. Đã gần nửa đêm. Họ đã ở bên ngoài hơn cả tiếng đồng hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.