Hạnh Phúc Nhân Đôi

Chương 14: Chương 14




Corey đã sắp xếp xong thiết bị để chụp hình cho lễ cưới trên bãi cỏ lúc bảy giờ sáng khi cô nhận được một tin nhắn từ Spence kêu cô đến phòng sách của anh ngay lập tức. Đoán chắc là anh đã nghĩ ra vài cách mới để dối gạt cô, cô phá hỏng kế hoạch của anh bằng cách mang Mike và Kristin theo.

Sự giận dữ làm bước chân cô sãi dài và nhanh khi cô băng qua bãi cỏ. Cô vẫn khó có thể tin nổi là anh đã làm những điều đó, chỉ muốn có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp miễn phí cho cuốn sách chết tiệt của anh. Mặt khác, tiền thù lao của Corey rất cao, và cô đã sống giữa những người giàu có đủ lâu để biết sự keo kiệt đến không ngờ của một số người khi bắt đầu dùng tiền vào một thứ gì khác chứ không phải là cho bản thân họ. Keo kiệt cũng đủ tệ hại, nhưng lừa gạt và sử dụng mánh khóe là không thể tha thứ, và sử dụng cô như cái cách anh đã làm - để chạm vào cô và hôn cô - và sau đó nói với cô là anh yêu cô. Điều đó thật bẩn thỉu.

Ngay khi cô bước vào phòng sách của anh, Corey nhận ra cô không cần phải lo lắng đến việc trong đầu anh đang nghĩ đến bất cứ loại hẹn hò thân mật nào. Angela đang ngồi trong ghế mặc áo choàng ngủ và cầm một cái khăn tay; chồng bà ta đang đứng một cách cứng nhắc bên cạnh ghế của bà trong áo choàng của ông, đang ở trong tư thế sẵn sàng tấn công. Spence trông có vẻ bình thản với bất cứ màn kịch nào đang diễn ra ở đây. Với hông của anh tựa vào cạnh bàn làm việc và trọng lượng dồn trên chân đối diện, anh đang nhìn ra cửa sổ, biếng nhác xoay tròn cái chặn giấy trên bàn làm việc của anh.

Anh nhìn lên Corey khi cô bước vào với hai người phụ tá, nhưng thay vì vẻ oán giận hay tán tỉnh mà cô mong đợi sẽ nhìn thấy ở anh thì anh trông rất điềm tĩnh, như thể chuyện tối qua không hề xảy ra. Anh gật đầu về phía những cái ghế ở bàn làm việc để mời Corey, Mike, và Kristin ngồi xuống. Không thể chịu nổi sự hồi hộp, Corey nhìn từ anh đến Angela. "Có chuyện gì vậy?"

"Nó đã bỏ đi, đó là chuyện đấy !" Angela khóc. "Con ngu đó đã trốn đi với - thằng nhân viên dọn dẹp đó ! Lẽ ra tôi không nên đặt tên nó là Joy (niềm vui), mà phải đặt tên nó là Disaster (thảm hoạ) !"

Corey từ từ hạ người xuống ghế, sự vui mừng cho Joy thay thế cho cú sốc khi cô nghe tin này và sau đó nhận ra sự khủng khiếp của việc bỏ trốn vào phút cuối của Joy là tai hoạ cho Corey và tờ tạp chí. Đã quá muộn để thay thế bằng một đám cưới khác cho số phát hành sắp tới, quá muộn. Ngay lúc này họ đã đi đến đường cùng rồi.

"Anh đã thông báo với gia đình của chú rể một tiếng đồng hồ trước đây," Spence nói với cô. "Họ sẽ nói chuyện với những người khách của họ mà họ có thể liên lạc được. Những người khách không thể liên lạc được thì một người bà con của họ ở đây sẽ gặp và giải thích mọi chuyện."

"Đây là một cơn ác mộng !" Angela rít qua kẽ răng.

"Nó cũng tạo ra vấn đề nghiêm trọng cho tạp chí của Corey. Họ đã đầu tư nhiều thời gian và tiền bạc vào chuyện này." Anh ngừng lại để cho mọi người đều hiểu rõ trước khi tiếp tục. "Tôi có nhiều thời gian hơn bất cứ người nào khác để xem xét đến giải pháp thay thế, và tôi nghĩ là tôi đã tìm ra được một giải pháp hợp lý. Tôi đề nghị chúng ta để cho Corey tiếp tục chụp hình lễ cưới."

"Sẽ không có lễ cưới !" Angela thốt ra một cách chua chát.

"Những gì tôi đang đề nghị là Corey được phép chụp hình mọi thứ - "

"Nếu không kể đến việc cô dâu và chú rể sẽ không có ở đó !" Angela bùng nổ.

"Corey có thể dùng người thay thế," Spencer giải thích.

Corey hiểu chính xác những gì anh đang đề nghị, và cô vội vã nhảy vào để giải thích giúp anh, tâm trí cô đang chạy đua tìm ra những góc chụp để có được những tấm ảnh đẹp mà không cần phải có khuôn mặt của cô dâu và chú rể. "Bà Reichardt, chúng ta có thể chụp những tấm ảnh của một cặp khác mặc đồ như cô dâu và chú rể. Cái mà tôi cần là đám đông ở đằng sau nó ... không cần phải lớn lắm, nhưng - "

"Dĩ nhiên là không rồi!" chị gái của anh nói.

"Tôi sẽ không cho phép !" Ông Reichardt thét lên.

Giọng của Spence bén như lưỡi dao mà Corey chưa bao giờ nghe trước đây. "Anh không phải là người trả tiền, tôi là người trả đấy." Anh chuyển sự chú ý của anh quay lại chị gái anh và tiếp tục, "Angela, em hiểu chị có cảm giác như thế nào, nhưng chúng ta có trách nhiệm và đạo đức phải làm những gì chúng ta có thể làm để cho tạp chí của Corey không phải chịu thiệt hại vì sự bốc đồng của Joy."

Corey lắng nghe anh trong im lặng sửng sốt, cố gắng hiểu đầu óc của anh đang làm việc như thế nào. Tối qua, cô đã quyết định rằng anh quá keo kiệt đến nỗi anh tỏ ra yêu đương lãng mạn với cô với hy vọng có được một nhiếp ảnh gia miễn phí cho cuốn sách của anh. Sáng nay, anh đang thuyết giảng về nghĩa vụ và đạo đức và bỏ qua cơ hội để hủy bỏ mọi thứ liên quan đến đám cưới, tuy mất số tiền cọc nhưng vẫn tiết kiệm cho anh rất nhiều tiền.

"Nhưng chúng ta sẽ nói gì với khách của chúng ta ?" Angela yêu cầu. "Một vài khách cũng là bạn của cậu, đừng quên chuyện đó."

"Chúng ta sẽ nói với họ là chúng ta rất vui mừng với quyết định của cô dâu, và xin lỗi là nó không thể ở đây ...nhưng chúng ta muốn họ tham dự bữa tiệc như thể đôi vợ chồng mới cưới có mặt." Nói xong, anh nhìn Corey để có được sự chấp thuận của cô, và cô đưa cho anh sự đồng ý dưới dạng một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng để cho công bằng với Angela cô nói thêm, "Nó thật khác thường."

"Lễ cưới có quá nhiều khách," Spence nói bằng giọng chua chát. "Có lẽ họ sẽ được thưởng thức một bữa tiệc mới lạ cho một đám cưới bị hủy bỏ. Đó là chuyện mà họ chưa từng làm. Một kinh nghiệm mới, chị có thể nói, cho một đống người ưa nhận xét này nọ."

Angela trông có vẻ sẵn sàng đánh anh. Bà đứng phắt dậy và lao ra khỏi phòng với Reichardt bên cạnh.

Spence đợi cho đến khi họ đã đi khỏi, sau đó anh nhanh nhảu nói, "OK, hãy bàn về mọi chi tiết. Chúng ta cần có một cô dâu, một chú rể và một thẩm phán."

Corey biết anh đang chờ cô nói, nhưng như cô nhìn người đàn ông mạnh mẽ, năng động sẵn sàng gánh trên vai giúp cô những khó khăn quá sức chịu đựng của cô, trái tim cô đang tái sắp xếp anh lại từ kẻ thù, đến đồng minh và bạn bè, và cô không thể làm gì để ngăn được việc đó. Anh nhìn thấy sự thay đổi phản chiếu trong ánh mắt cô và giọng nói của anh dịu dàng vuốt ve. "Anh sẽ tìm người thay thế vị thẩm phán."

"Trong trường hợp đó, tất cả chúng ta cần tìm người thay thế cô dâu và chú rể." Corey nhìn Kristin và Mike. "Hai người thì sao ?"

"Không đùa chứ," Mike nói. "Tôi thì quá khổ năm mươi pao và Kristin thì cao hơn tôi sáu inch. Đoạn chú thích dưới bức ảnh của chúng tôi sẽ phải đọc là "Bánh mì hấp Pillsbury kết hôn với Kẻ khổng lồ xanh'."

"Đừng nghĩ về thức ăn," Kristin mắng, "và bắt đầu nghĩ về giải pháp."

Im lặng kéo dài một lúc lâu trước khi Spence rốt cuộc cũng nói với giọng đùa cợt quá khích, "Còn tôi thì sao, gan xắt lát à ?"

Corey lắc đầu. "Em không thể dùng anh làm chú rể."

Ánh mắt đau đớn bất ngờ thoáng qua mắt anh. "Như anh nhớ thì em thường thấy anh khá ăn ảnh. Bây giờ anh già rồi, em lo rằng anh sẽ làm vỡ ống kính của em chăng ?"

"Có lẽ anh sẽ làm cho nó tan chảy," cô nói một cách gượng gạo, hình dung ra cơ thể cao lớn, vạm vỡ của anh trong bộ tuxedo đen tuyền với cái áo sơ mi trắng như tuyết tương phản với làn da rám nắng của anh.

"Vậy thì có vấn đề gì ?"

"Anh sẽ bận rộn với khách khứa, giải thích và cố giữ cho họ cười." Cô ngừng lại để làm rõ quan điểm của cô. "Spence, em bắt buộc cần có nhiều khuôn mặt vui vẻ trong những tấm ảnh này. Sự thành công của những tấm ảnh phụ thuộc vào tâm trạng của đám đông nhiều hơn là kỹ thuật của em."

"Anh có thể hoàn thành những việc đó mà vẫn làm được 'chú rể'. Anh sẽ bảo nhân viên mở toàn bộ sáu quầy rượu trên bãi cỏ và cứ liên tục cung cấp đồ uống cho đến khi vị khách cuối cùng rời khỏi hay chúng ta hết rượu. Nếu cần, tắc –xi sẽ sắp hàng ở trước cổng trong trường hợp họ cần đến chúng."

"Trong trường hợp đó," Corey nói với tiếng thở dài nhẹ nhõm, "công việc thuộc về cô, Kristin, cô được làm cô dâu. Spence cao hơn cô vài inch."

Spence mở miệng định phản đối, nhưng Kristin nói trước anh. "Tôi sẽ phải giảm hai mươi pao để chui lọt vào áo cưới của Joy, và nó vẫn chỉ dài đến đầu gối tôi."

"Corey, chỉ có một giải pháp và nó quá hiển nhiên," Spence nói thẳng thừng. "Em sẽ phải làm cô dâu."

"Em không thể làm cô dâu; em là một nhiếp ảnh gia, nhớ chưa ? Chúng ta sẽ phải nhờ một người nào khác."

"Thậm chí anh không thể đến yêu cầu một vị khách dự đám cưới mặc chiếc áo cưới của Joy và đóng vai cô dâu cho chúng ta. Em có vài cái giá ba chân ở đây. Em có thể thiết lập sẵn khung hình, chạy vào trong bức ảnh, và để cho Mike hoặc Kristin nhấn nút. Chỉ có vậy thôi."

Corey mím môi, xem xét đề nghị của anh. Cô không cần gì thêm ngoài vài tấm ảnh của cô dâu và chú rể - một tấm trong vườn dưới nhà vòm, một tấm khác ở một nơi nào đó bên cạnh bữa tiệc, cho nên sử dụng giá đỡ không phải là vấn đề.

"Được."

"Có ai thích uống một ly sâm banh không?" Spence đề xuất, có vẻ hoàn toàn hài lòng với hoàn cảnh này. "Là phong tục thông thường để chúc mừng Corey và tôi."

"Đừng có đùa như thế," Corey cảnh báo, và sự căng thẳng trong giọng nói của cô làm cho mọi người bất ngờ, kể cả cô.

"Sự căng thẳng của cô dâu," Spence phỏng đoán, và Mike cười ha hả.

Họ đứng dậy để rời khỏi, nhưng Spence đặt một tay trên cánh tay của Corey. "Anh muốn nhờ em một chuyện," anh nói khi những người khác đã đi khỏi. "Anh hiểu tối qua em đã cảm thấy như thế nào, nhưng cho đến hết ngày hôm nay, anh mong em xem như nó chưa từng xảy ra."

Khi Corey quan sát anh trong sự im lặng đáng ngờ, anh cười toe toét và nói, "không hợp tác, thì không có đám cưới. Anh sẽ hủy bỏ và vụ làm ăn kết thúc."

Anh hoàn toàn không thể đoán trước, bí hiểm, và rõ ràng là cô không cưỡng lại được sự trêu chọc lóe sáng trong ánh mắt của anh. "Anh là kẻ vô lương tâm," cô nói với anh, nhưng không có sức thuyết phục trong giọng nói.

"Cô nương, anh là người bạn thân nhất mà em từng có đấy," anh phản đối, và khi cô há miệng bởi luận điệu kiêu ngạo đó, anh giải thích, "Anh có, thuộc quyền sỡ hữu của anh, lá thư Joy để lại. Trong đó, nó đã nói rất rõ rằng là cuộc nói chuyện giữa nó với em vào hôm qua đã thuyết phục nó rằng nó sẽ hối tiếc trong suốt quãng đời còn lại nếu nó không cưới người đàn ông mà nó yêu. Trái với những gì chị của anh nghĩ, em đã tự rước tất cả những chuyện này vào thân. Bây giờ, anh có được sự hợp tác của em hay anh phải hủy bỏ lễ cưới ?"

"Anh thắng rồi," Corey đồng ý, cười vui vẻ. Cô không chắc liệu cô cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng khi anh không muốn nói về chuyện tối qua.

"Không có suy nghĩ u ám nào về anh trong ngày hôm nay - đồng ý chứ ?" Khi cô gật đầu, Spence nói, "Tốt. Bây giờ, còn chuyện gì khác nữa mà anh có thể làm để giúp cho mọi chuyện dễ dàng hơn cho em trước đám cưới không?"

Corey lắc đầu. "Anh đã làm quá nhiều rồi. Em rất cảm kích," cô nói một cách nghiêm túc. "Và rất ấn tượng," cô miễn cưỡng thừa nhận, quăng cho anh nụ cười qua vai khi cô rời khỏi.

Spence quan sát sự khoan thai nhẹ nhàng trong bước đi của cô trong khi anh cân nhắc lại nhận xét cuối cùng của cô. Nếu Corey "rất ấn tượng" bởi những gì cô biết anh đã làm, cô sẽ càng sững sờ với phần còn lại. Trên lầu, áo cưới của Joy đang được sửa lại theo kích cỡ một chiếc áo của Corey. Ở Houston, luật sư của Spence đang phác thảo một lá thư thông báo cho người thuê nhà của bà anh là hợp đồng thuê nhà của họ đã hết, và chuẩn bị một tấm chi phiếu với số tiền lớn từ Spence để bồi thường cho họ. Ở Newport, thẩm phán Lawrence Lattimore đang nói chuyện trên điện thoại với người thư ký ngái ngủ của toà thị chính để yêu cầu phát hành một giấy đăng ký kết hôn vào thứ bảy.

Tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, Spence quyết định, không tồi chút nào cho một buổi sáng.

Dẫu vậy, anh vẫn có một cảm giác bất an là anh đang quên một điều gì đó rất quan trọng - một chuyện khác ngoài chuyện thông báo cho Corey biết là cô sắp trở thành cô dâu. Anh cầu Chúa rằng cô đã thành thật về tình yêu của cô và việc cô hành động theo bản năng; anh hy vọng cô đã chân thành khi cô nói với Joy là cô sẽ luôn yêu anh và muốn sinh con cho anh.

Phần sau không làm cho anh thấy lo lắng như phần đầu. Corey yêu anh, anh biết cô yêu anh, nhưng anh không vui với kiểu lễ cưới mà cô sắp có.

Tất nhiên, dựa trên câu chuyện trước đây của họ, cô nhất định sẽ cảm thấy rất thoả mãn khi buộc được anh phải làm những chuyện kỳ quái để có thể đưa cô đến giáo đường.

Anh mỉm cười một mình, tưởng tượng ra những câu chuyện mà cô sẽ kể cho con của họ về ngày hôm nay, nhưng nụ cười của anh nhạt dần khi anh rời khỏi phòng sách và đứng trên hiên nhà, ngắm những chiếc thuyền buồm lướt qua mặt nước. Nếu anh nhầm, cô sẽ rất giận dữ, và nếu anh không nhầm, thì anh không nên cảm thấy lo lắng như thế này. Mặt khác, có thể anh chỉ đang bị chứng căng thẳng thần kinh thường thấy trước lễ cưới.

Spence quay lưng lại và đi đến bàn của anh để gọi thêm vài cuộc gọi. Cùng lắm là, Corey xin huỷ hôn thú và không một người nào cần phải biết là họ đã kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.