Hạnh Phúc Nhân Đôi

Chương 4: Chương 4




Không biết vì sao, Corey đã kiềm chế và giữ được vẻ bề ngoài giả tạo là cô chỉ muốn có một tình bằng hữu lý tưởng thuần khiết với anh cho đến khi cô mười sáu tuổi. Cho đến lúc đó cô đã kiểm soát bản thân mình hết sức chặt chẽ, một phần vì cô quá sợ sẽ làm cho anh hoảng với sự nhiệt tình của cô và mất anh hoàn toàn, và một phần là vì cô chưa tìm được cơ hội an toàn để bày tỏ cho anh thấy rằng cô đủ lớn và sẵn sàng cho một mối quan hệ lãng mạn với anh.

Số phận trao cho cô cơ hội đó một tuần trước Giáng Sinh. Spencer đã đến nhà và mang theo một đống quà Giáng sinh từ bà của anh cho mỗi một thành viên trong gia đình Foster, nhưng anh có một món quà đặc biệt cho Corey. Anh ở lại dùng bữa tối rồi chơi hai ván cờ với ông của cô. Corey đợi cho đến sau đó, khi cả gia đình đã đi trên lầu, sau đó cô khăng khăng đòi anh chờ trong khi cô mở món quà mà anh tặng cô. Hai tay của cô run rẩy không kềm chế được khi cô mở miếng giấy mỏng bên trong cái hộp lớn và lấy ra một cuốn sách lớn rất đẹp có những tấm ảnh của năm nhiếp ảnh gia hàng đầu trên thế giới. "Nó thật là đẹp, Spencer !" cô thở, "cảm ơn anh rất nhiều ! Em sẽ luôn quí trọng nó."

Cô biết anh đang trên đường đi tới một buổi tiệc Nô-en được tổ chức bởi một số bạn bè của anh, nhưng khi cô tiễn anh đi qua tiền sảnh trong đôi giày cao gót mới của cô, váy kẻ ô vuông dài, áo lụa trắng, và áo khoác nhung màu rượu vang, cô chưa bao giờ cảm thấy tự tin và trưởng thành hơn. Bởi vì cô biết là tối nay anh sẽ đến, cô đã búi tóc lên thành một búi, với vài lọn xõa ngay tai cô, bởi vì phong cách này làm cô trông có vẻ già dặn hơn, và vì Diana và cô đồng ý rằng nó làm đôi mắt xanh của cô nhìn to hơn.

"Giáng Sinh An Lành, Corey," anh nói ở tiền sảnh khi anh xoay người định rời khỏi. Corey hành động theo sự bốc đồng chỉ vì nếu cô nghĩ về nó, cô sẽ không bao giờ dám cả gan làm. Căn nhà đã được trang trí cho mùa Nô-en với những cành cây thông và cây nhựa ruồi - và treo từ chùm đèn pha lê bên trên tiền sảnh là một bó tầm gửi khổng lồ buộc dây ru băng đỏ và vàng. "Spencer," cô thốt ra, "anh không biết là sẽ không may mắn cho bạn bè của anh nếu anh không làm theo truyền thống của ngày lễ Nô-en khi anh ở trong nhà của họ sao ?"

Anh quay lại, tay của anh đã ở trên tay cầm của cửa trước. "Vậy sao ?"

Corey từ từ gật đầu, ngón tay của cô bóp lại sau lưng cô với điệu bộ bồn chồn chờ đợi.

"Anh đang vi phạm truyền thống gì vậy ?"

Để trả lời, cô ngửa đầu của cô ra và nhìn một cách có ý nghĩa với bó tầm gửi ở trên đầu, "Cái đó," cô nói, cố gắng giữ giọng của cô đều đều. Anh nhìn lên cây tầm gửi, sau đó nhìn xuống cô, và vẻ mặt của anh nghi ngờ và do dự làm Corey đột ngột mất hết sự bình tĩnh của cô.

"Dĩ nhiên," cô vội vàng bịa ra, "truyền thống không đòi hỏi anh phải hôn em. Anh có thể hôn bất cứ ai sống trong nhà." Cố biến nó thành một lời đùa, cô tiếp tục. "Anh có thể hôn một người hầu. Hay Conchita. Hay con mèo của em. Con chó của em."

Anh cười rồi nhấc bàn tay của anh ra khỏi nắm cửa, nhưng thay vì chồm người về phía trước và hôn má của cô, điều mà cô đã hy vọng là anh sẽ làm, anh do dự, nhìn cô. "Em chắc là em đủ lớn để cho anh làm điều này chứ ?"

Corey lạc lối trong đôi mắt thành màu hung đen ấy, bị thôi miên bởi điều gì đó lóe lên từ sâu thẳm của đôi mắt ấy. Vâng, cô lặng lẽ nói với anh, gật đầu ra hiệu cho anh hôn cô . Em biết em đủ lớn. Em đã mãi chờ đợi. Cô biết câu trả lời ở trong mắt cô, và cô biết anh nhìn thấy chúng, và vì vậy cô hơi mỉm cười, và với bàn tay vẫn còn nắm lại sau lưng, Corey nhẹ nhàng và cố tình nói, "Không." nó là một phần của bản năng tán tỉnh rất có hiệu quả, và theo bản năng anh nhận ra và không cưỡng lại được.

Với tiếng cười khàn khàn, làm giật mình, anh nắm lấy cằm cô giữa ngón tay cái và ngón trỏ của anh, ngã đầu cô ra, và lướt môi của anh từ từ ngang qua môi cô ... chỉ một lần. Nụ hôn chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng mất một lúc lâu anh mới rời tay khỏi cằm cô và thậm chí lâu hơn trước khi Corey mở mắt ra. "Giáng Sinh An Lành, Nữ công tước," anh dịu dàng chúc.

Corey cảm thấy một luồng không khí lạnh giá khi anh mở cửa. Khi nó đóng đằng sau anh, cô tự động vươn ra phía trước và tắt đèn ở tiền sảnh; sau đó cô đứng ở đó trong bóng tối, quay cuồng với sự dịu dàng mà cô đã nghe thấy trong giọng nói của anh sau nụ hôn. Trong hai năm, cô đã mơ tưởng về Spencer Addison, nhưng ngay cả trong mơ, cô đã chưa bao giờ tưởng tượng được giọng nói của anh có thể kích động và dịu dàng như nụ hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.