- TRIỆU VÂN Y! MÀY HAY LẮM!
Giọng quát nạt ở phía cửa vang lên, cả Lục Hạ, Vân Y và Vân Trình đều hướng mắt về phía đó, khóe môi cô khẽ nhếch lên khi nhìn thấy người ba “thân yêu” của mình đang đứng cạnh bà Âu Tư Nhạn và con gái bà ta, có cả vợ của Vân Trình là Thẩm Kiều.
Triệu Triết Lập bước nhanh đến gần cô, mặt hầm hầm nói.
- Tập đoàn có quyết tâm của mẹ mày mà mày còn không giúp! Mày có phải là con người nữa không?
Vân Y xem ông ta như không khí, chẳng mấy quan tâm, tay nhẹ nâng bình trà lên rót vào ly của mình rồi lại bình thản đưa lên miệng uống, tay gõ gõ bàn như không có chuyện gì xảy ra. Ngay lúc này đây, không khí im ắng đến khó thở, chẳng ai dám hó hé một tiếng gì cho đến khi ả Âu Tư Nhạn lên tiếng.
- Vân Y! Ba con đang nói chuyện với con đấy! Con mau trả lời đi!
Ả Tư Nhã cất giọng chanh chua cay nghiệt nói.
- Triệu Vân Y! Chị là đang ở trong nhà ba đó, không chào hỏi một tiếng đã vậy ba nói chuyện còn không trả lời!
Ly trà bị Vân Y đặt mạnh xuồn bàn như muốn vỡ ra, cô đưa ánh mắt sắt bén của mình nhìn bọn họ, khóe môi cong lên tạo nụ cười khẩy, môi mấp mấy nói.
- Nhà ba? Ồ có sao? Tôi là đang ở nhà mẹ tôi mà?
Thẩm Kiều cau có lên tiếng.
- Nhà mẹ mày cái khỉ gì? Đây là nhà của Triệu Triết Lập! Mày điên à?
Vân Trình nghe vợ mình nói vậy thì khó chịu nói.
- Thẩm Kiều!
Vân Y cười nhẹ rồi đứng dậy, đưa mắt nhìn bọn họ rồi bước đến gần, đứng đối diện Âu Tư Nhã rồi nói.
- Nhà ba? Nhà của Triệu Triết Lập! Có sao? Tôi nhớ đây là nhà mà ngoại đã mua cho mẹ tôi khi ra làm riêng mà!
Cô chuyển hướng đôi mắt về phía Thẩm Kiều, tặng cho bà ta nụ cười khinh rẻ.
- Còn mợ? Mợ nghĩ mợ là ai mà có quyền lên tiếng ở đây? Đây là nhà của mẹ tôi, không phải nhà của mợ. Đừng tưởng cưới được cậu tôi thì muốn làm gì làm muốn nói gì nói.
Vân Y lại hướng đôi mắt lạnh lẽo sâu thẩm của mình về phía ông Triết Lập, cười khinh nói.
- Còn ông ta, cưới mẹ tôi về chỉ có việc dọn về nhà này ở! Mẹ tôi còn chưa nói sẽ để căn nhà này lại cho ông ta mà! Nghĩ làm sao mà là nhà ông ta được. Nực cười!
Triệu Triết Lập giận đỏ mặt, mày cau lại, tay nắm thành quyền quát lớn.
- TRIỆU VÂN Y! MÀY ĐỪNG CÓ QUÁ ĐÁNG!
Cô hừ lạnh. Nghĩ là quát lớn vậy cô sợ à? Không có đâu?
Vân Y đưa mắt nhìn người ba “thân quý” của mình, nở nụ cười nửa miệng.
- Quá đáng? Có sao?
- Mày... Mày đừng nghĩ mày có tên Bạch Thiên Hàn kia che chắn thì muốn làm mưa làm gió gì cũng được! Tao không sợ nó đâu!
Vân Y nhướng mày nhìn Triệu Triết Lập, đầu gật gật miệng cười khẩy.
- Ồ vậy à? Không sợ! Thật mạnh miệng! Lục Hạ mày nghe chưa! Người ta là không sợ Bạch Thiên Hàn kia!
Lục Hạ nghe cô nói vậy biết cô có ý trêu chọc, khóe môi liền nhếch lên nói.
- Vân Y à! Không biết chuyện này đến tai Bạch tổng thì sẽ làm sao nhỉ? Tập đoàn sụp đổ? Bị ra khỏi nhà? Xã hội đen bắt! Ám vệ Bạch gia tấn công hay...
Vân Y nói tiếp lời Lục Hạ với giọng điệu lạnh lẽo đến khó ngờ.
- Bạch gia ám sát vì đụng đến Bạch Thiên Hàn!
Triệu Triết Lập nghe vậy thì toát mồ hôi hột. Miệng nói mạnh bạo vậy nhưng nghe đến mấy này thì ai mà không sợ. Tay chân Triệu Triết Lập như rã đi, đôi mắt lờ mờ nhìn về phía cô.
Vân Trình thấy cô và Lục Hạ nói vậy chỉ biết ngồi cười trừ. Đó giờ ông cũng chả ưa gì cái con người của Triệu Triết Lập, nên thấy Vân Y và Lục Hạ nói vậy ông cười vui.
- Triệu Triết Lập! Chú làm sao thế? Sợ à?