Thứ quấn quýt bên nhau không chỉ là vạt áo được gió thổi bay, mà còn có cả hai bóng hình trải trên mặt đất.
Type: Dobby Huynh
Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh tiễn xong khách quay về, vừa ra khỏi thang máy đã thấy một cô gái yếu đuối đang ngồi khóc như mưa. Ban đầu tiếng nức nở chỉ khe khẽ, sau khi ngẩng đầu lên trông thấy Tùng Dung thì càng dữ dội hơn.
“Dung Nhi...”
Tùng Dung sầm mặt, nghiến răng, “Gọi là Tùng Dung.”
Cô gái trông rất đang thương, nhìn giống như đã bị phụ bạc. Ôn Thiếu Khanh ngoảnh sang nhìn thoáng qua Tùng Dung, nở nụ cười cẩn ý rồi mở cửa vào nha.
Tùng Dung chợt nhớ đến câu “Chị họ em có rất nhiều người theo đuổi” của Chung Trinh. Chẳng biết Ôn Thiếu Khanh liệu có nghĩ tới không, chắc anh sẽ không cho rằng hai người họ...?
Nghĩ đến là tức, Tùng Dung liền quay đầu trừng mắt với Chung Trinh. Chung Trinh giật mình, lập tức đuổi theo Ôn Thiếu Khanh, “Chị họ, chị hỏi thăm chị Trình Trình trước đi, em sang nhà thầy Ôn đưa luận văn cho thầy xem qua một lát, chút nữa chị xong việc thì em gặp chị sau...”
Châu Trình Trình tủi thân nắm lấy vạt áo Tùng Dung đi theo vào trong nhà. Tùng Dung chẳng thèm để tâm đến cô, về phòng thay quần áo, nhân tiện giấu kỹ tang vật rồi mới ra ngoài.
Châu Trình Trình ngồi rong phòng khách, giải quyết xong một hộp sữa chua và nửa đĩa hoa quả mới rưng rưng nước mắt nhìn Tùng Dung.
Tùng Dung chán nản, “Nói mau, lần này là làm sao?”
Châu Trình Trình nghe xong câu hỏi, đôi mắt lập tức lại đỏ lên.
Tùng Dung bất lực, cố nén giận, dịu giọng lên tiếng: “Cô hai của tôi, dù gì cậu cũng là nhân tài tốt nghiệp khoa Luật của đại học tiếng tăm, vì muốn chứng kiến các vụ án đủ loại kỳ quặc ở khoảng cách gần mà hy sinh thân mình đi làm thư ký toàn án gì đó thì thôi đi, nhưng gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc và khóc. Lần này lại là làm sao?”
Châu Trình Trình và Tùng Dung quen nhau lúc đi du học, lại cùng nhau về nước. Đồng chí Châu Trình Trình không có chí lớn, bình thường thật sự chỉ thích xem mấy vụ án kỳ lạ như lời Tùng Dung. Cô ấy rất thích như vậy, còn thường xuyên chia sẻ với Tùng Dung. Cũng chẳng biết cô gái xinh đẹp yếu mềm này đã trêu chọc gì Nguyệt lão, mà đường tình duyên lận đận đến mức khiến người khác nhìn còn chẳng nỡ nhìn. Cứ một thời gian cô ấy lại tìm Tùng Dung để khóc lóc kể lể, Tùng Dung cũng đã sớm quen.
Cuối cùng Châu Trình Trình cũng kìm nén lại, “Mình cố tình chọn đêm Giáng sinh... để thổ lộ... với đồng nghiệp mà mình thích. Anh ấy nói giờ bận lo công việc, không muốn yêu đương, nhưng lúc tan làm mình lại thấy anh ấy nắm tay một đồng nghiệp nữ vừa đi vừa nói cười... Sao anh ấy lại lừa mình chứ...”
“Cậu chưa bao giờ nghe câu nói này à? Nếu một người nói với cậu rằng anh ta không muốn yêu đương, thì thực ra không phải là không muốn yêu, mà là không muốn yêu cậu.” Tùng Dung đưa khăn giấy, nghi ngờ hỏi: “Mà khoan, hôm thứ Tư cậu còn nói với mình là huấn luyện viên bơi của cậu quyến rũ đến mức nào, sao hôm nay lại thổ lộ với đồng nghiệp rồi? Hôm nay mới...”
Tùng Dung liếc điện thoại, “Ừm, hôm nay mới thứ Bảy.”
Châu Trình Trình đột nhiên ngừng than khóc, thản nhiên trả lời: “À, mình không thích vai u thịt bắp nữa rồi. Dạo này mình thích kiểu thư sinh, hào hoa nho nhã cơ.”
Tùng Dung hoàn toàn không muốn tiếp chuyện cô nàng nữa. Đúng lúc chuông của vang lên, cô đứng dậy ra mở cửa.
Ôn Thiếu Khanh đang đứng bên ngoài. Anh còn chưa mở miệng, cô gái kia đã chạy đến từ phía sau nhào vào lòng Tùng Dung. “Dung Nhi, đừng đi mà...”
Tùng Dung thảng thốt nhìn Châu Trình Trình, lại nhìn vẻ mặt đặc sắc của Ôn Thiếu Khanh, biết rằng anh đang hiểu lầm. Qua buổi tối hôm nay, cô đã biết đầu óc của người học y đen tối đến mức nào, vội vàng giải thích: “Chúng em thật sự không phải quan hệ ấy! Em không thích phụ nữ! Cô ấy thất tình mới tới tìm em!”
Ôn Thiếu Khanh cười, nụ cười ấy trông thế nào cũng thấy khó chịu. Tùng Dung miễn cưỡng hỏi: Có chuyện gì thế?”
“Giờ thì không có chuyện gì nữa rồi.” Ôn Thiếu Khanh nhún vai, quay người đi.
Đóng cửa xong, Tùng Dung vung tay. “Châu Trình Trình! Mình cho cậu hai mươi phút ngẫm nghĩ cho kỹ, nghĩ ra cách giải quyết tử thế rồi biến khỏi nhà mình!”
Châu Trình Trình lại ngồi vào sofa, bắt đầu cuộc đối thoại nhạt nhẽo.
“Cậu nói mình phải làm gì?”
“Cướp về.”
“Mình không muốn làm người thứ ba.”
“May là cậu vẫn còn giới hạn đạo đức. Vậy thì từ bỏ đi, tìm người khác.”
“Mình không bỏ được.”
“Đừng làm phiền mình!”
“...”
Châu Trình Trình đột nhiên hỏi: “Người đàn ông lúc nãy là ai thế?”
Tùng Dung mặt không biểu cảm, “Hàng xóm.”
Mắt Châu Trình Trình sáng lên, “Hay mình thổ lộ với anh ấy nhé? Mình thấy anh ấy trông cũng nho nhã đấy.”
Tùng Dung hờ hững, “Ừ... Đi đi, ra ngoài đi thẳng, anh ấy ở nhà đối diện.”
Châu Trình Trình thuộc trường phái hành động, đi rất nhanh, nhưng tốc độ quay lại cung nhanh không kém, mà còn khóc lóc chạy về.
Tùng Dung biết chắc cô ấy bị bắt nạt, nhưng vẫn muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, “Sao vậy?”
“Mình thổ lộ với anh ấy, anh ấy không nói gì. Mình xin anh ấy số điện thoại, anh ấy cho mình một dãy số. Mình gọi đến mới biết đó là bác sĩ tâm thần! Bác sĩ kia nói, là người quen giới thiệu thì nhất định sẽ chữa cẩn thận cho mình. Nhưng mình có bị làm sao đâu! Hu hu...”
Tùng Dung không nhịn nổi, che miệng cười.
Châu Trình Trình nổi giận, “Cậu còn cười! Hôm nay là Giáng sinh đấy, thế mà mình lại thất tình hai lần liên tục.”
Tùng Dung sớm đã quen với những hành vi dở dở ương ương của cô nàng. Nửa tiếng sau, cô đưa Châu Trình Trình ra thang máy. Trong lúc chờ, Tùng Dung khuyên: “Cậu đừng có suốt ngày hâm dở như thế nữa, tìm một người đứng đắn mà yêu rồi sống yên ổn đi.”
Tâm trạng Châu Trình Trình đã tốt lên nhiều, cợt nhả hỏi: “Hay cậu cưới mình đi?”
Ôn Thiếu Khanh đang mang rác đi ra ngoài, hai người nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay sang.
Đúng lúc nghe thấy câu này, anh hắng giọng: “Quấy rầy cô cầu hôn à? Có cần tôi làm chứng hôn không?”
Tùng Dung mặc kệ anh, trừng mắt với Châu Trình Trình, “Cậu học luật Hôn nhân chưa? Điều nào trong luật pháp Trung Quốc cho phép người cùng giới kết hôn hả?”
Châu Trình Trình cười hí hửng ôm lấy Tùng Dung chào hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Này anh đẹp trai, đi đổ rác à? Tôi mang xuống giúp cho.”
Ôn Thiếu Khanh lịch sự gật đầu thay cho lời chào.
Tùng Dung chủ động lấy túi rác trong tay anh, “Để em mang xuống cho.”
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, vừa đưa cho cô vừa nói: “Khoa Tâm thần ở bệnh viện anh cũng được lắm, nếu cần thì cứ nói.”
Dứt lời, anh nhìn lướt qua Châu Trình Trình rồi mời quay người đi về.
Chậu Trình Trình lập tức cụt hứng, lên tiếng phản đối: “Tôi không bị bệnh!”
Về đến nhà, Ôn Thiếu Khanh thấy Chung Trinh đang ngồi ngẩn ở sofa, “Bảo cậu chuyển file luận văn vào máy tính trong phòng đọc sách cơ mà, sao còn ngồi ngây ra đấy?”
Chung Trinh lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nhìn Ôn Thiếu Khanh lưỡng lự một lúc lâu mới mở miệng: “Thầy Ôn, thầy thích chị họ em à?”
Ôn Thiếu Khanh ngồi xuống ghế đối diện cậu, “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Chung Trinh ngập ngừng thêm một lúc, khó xử cất giọng: “Thầy bảo thầy có người mình thích rồi kia mà? Lúc nãy lại khiến bao nhiêu người hiểu lầm thầy với chị họ em như vậy. Thế không được đâu...”
Lúc này Ôn Thiếu Khanh mởi hiểu được ý cậu, bèn hỏi ngược lại: “Tại sao người tôi thích không tể là chị họ cậu?”
Chung Trinh cau mày, “Nhưng lúc ấy thầy chưa quen chị họ em mà!”
“Thật à?” Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, “Xem ra cậu cũng không hiểu rõ chị họ mình lắm đâu.”
Chung Trinh không chịu được câu nói khích này, lập tức lộ nguyên hình, “Sao em lại không hiểu chị học em chứ? Đến cả mối tình đầu của chị ấy là ai em còn biết cơ mà.”
“Mối tình đầu?” Ôn Thiếu Khanh vuốt cằm hứng thú.
Chung Trinh nói trúng hứng thú của Ôn Thiếu Khanh, “Hơn nữa còn là yêu thầm đấy.”
Ôn Thiếu Khanh càng nghe càng thấy quen, “Yêu thầm?”
Chung Trinh chợt ngậm miệng, không nói nữa.
Ôn Thiếu Khanh chủ động dùng lợi ích dụ dỗ, “Có thể nộp luận văn muộn hai ngày.”
Chung Trinh lập tức vứt hết nghĩa khí, “Hồi em học cấp ba, chị họ em với em chơi game. Chị ấy gặp một người trong game ấy, sau đó liền yêu người ta.”
Ôn Thiếu Khanh hạ tầm mắt, không biết đang nghĩ gì, giọng cũng thấp xuống. “Sau đó thì sao?”
Chung Trinh tiếc nuối, “Sau đó người ấy nói giống như thầy, bảo rằng đã thích một người khác rồi.”
Câu nói ngắn ngủi ấy khiến lông mày Ôn Thiếu Khanh hơi nhướng lên. Anh nhìn Chung Trinh thật sâu, như có điều nghĩ ngợi, “Chuyện đó là chị họ cậu nói với cậu à?”
“Không. Chị họ em không biết, là em...” Chung Trinh bỗng ngừng lại, hoảng hốt che miệng, mãi sau mới tỏ vẻ bình tĩnh nói: ”Dù sao thì em cũng biết.”
Ôn Thiếu Khanh không gặng hỏi, “Thế nên cậu sợ chị họ cậu cứ lưu luyến mãi người đó nên mới vội vã tìm bạn trai cho cô ấy?”
Chung Trinh cúi đầu, “Đúng vậy.”
Ôn Thiếu Khanh như sực nhớ đến điều gì, đứng dậy, “Không nói chuyện này nữa. Đến phòng đọc sách copy luận văn, nhân tiện giúp tôi xem giúp cậu một chút. Cậu tranh thủ mà sửa.”
Hai người vào phòng đọc sách. Ôn Thiếu Khanh bật máy tính lên, Chung Trinh đứng bên cạnh nhìn biểu tượng game quen thuộc, chỉ vào màn hình, “Ồ, sếp cũng chơi trò này ạ?”
Ôn Thiếu Khanh dụ địch vào bẫy, “Đúng vậy, cậu cũng chơi à?”
Chung Trình gật đầu, “Đây chính là game mà em với chị họ chơi đấy.”
“Lâu lắm rồi không chơi.” Ôn Thiếu Khanh nói xong liền mở game đã lâu không đụng tới, gõ tài khoản và mật khẩu đăng nhập vào.
Khi thấy nhân vật và tên tài khoản vừa quen thuộc vừa xa lạ kia trên màn hình, Chung Trinh sợ đến ngây người, khó tin nhìn Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh cố ý tỏ ra bình tĩnh nhìn cậu, “Sao thế?”
“Không...Không sao.” Chung Trinh lập tức đứng dậy, “Em đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Ôn Thiếu Khanh không ngăn cản, mặc kệ cậu chạy đi.
Chung Trinh trốn trong nhà vệ sinh gọi điện cho Tùng Dung.
Tùng Dung đưa Châu Trình Trình ra ngoài chung cư vẫn chưa về. Cô tưởng Chung Trinh không vào được nhà mới gọi điện, nhận điện thoại xong liền nói: “Chị tiễn khách, về ngay đây.”
Chung Trinh không để tâm đến lời cô, vội nói: “Chị họ, chị họ! Chị biết thầy Ôn là ai không?”
Tùng Dung chẳng hiểu ra sao, “Là ai?”
Giọng Chung Trinh ngập tràn hưng phấn, “Thầy ấy chính là Rừng Hạnh Xuân Ấm hồi trước, là người mà chị yêu thầm trong game ấy!”
Tùng Dung đứng trong gió lạnh nghiến răng, “Chung Trinh! Em dám dùng hai từ “yêu thầm” này lần nữa xem!”
Chung Trinh liền hạ giọng, “Em không nói gì...”
Đương nhiên là Tùng Dung biết Ôn Thiếu Khanh chính là Rừng Hạnh Xuân Ấm trong game năm ấy. Đến giờ cô chưa từng nói cho ai biết, Chung Trinh cũng chỉ nghĩ là họ gặp nhau trong game mà thôi, nhưng giờ sao cậu lại biết chứ?
“Sao em biết Ôn Thiếu Khanh chính là người ấy?”
Chung Trinh lập tức nhận ra có điều không đúng, càng thêm kinh ngạc, “Chị biết rồi? Lúc nãy khi thầy đăng nhập game trên máy tính của thầy em đã thấy. Làm sao chị biết?”
Giọng Tùng Dung bỗng trở nên u ám, “Chung Trinh.”
Mắt Chung Trinh giật nhẹ, “Vâng?”
“Em mà nói cho anh ấy biết là hồi ấy chị dùng tài khoản của em để thách đấu thì em chết chắc!”
Chung Trinh tủi thân, “Chị yêu à, chị là luật sự, sao có thể uy hiếp người khác...”
“Em tự biết điều đi!”