Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 49: Chương 49: Chương 11.4




Type: Dobby

Chung Trinh đứng ở cửa thấy hai người cãi nhau thì giật mình. Cậu chỉ đi tìm một cái USB, sao lúc quay về bầu không khí lại khác hẳn thế này?

Thấy Tùng Dung về nhà sập cửa, cậu mới đi vào giải thích với Ôn Thiếu Khanh: “Sếp, chị em không phải người như sếp nói đâu.”

Ôn Thiếu Khanh day ấn đường, “Tôi biết.”

Chung Trinh không hiểu, “Sếp biết? Vậy sao sếp lại nói khó nghe như thế?”

Ôn Thiếu Khanh nhếch miệng, nheo mắt, dường như rất hả giận, “Tôi cố ý nói vậy đấy. Cô ấy cứ cảm thấy hổ thẹn với Lâm Thần, gánh nặng trong lòng quá nặng, để lâu thành bệnh kín, nếu không ép, cô ấy mãi mãi cũng không thoát ra được. Chuyện này không phải lỗi của ai, mà dù có lỗi thì cô ấy cũng chẳng cần phải gánh chịu.”

Chung Trinh nhìn anh một lúc mới thì thào: “Nhưng nhìn sếp không giống đang diễn...”

Nhắc đến chuyện này, Ôn Thiếu Khanh bỗng dưng nổi cáu,”Ừm, tôi tức thật.”

Chung Trinh vẫn không hiểu, “Sếp tức cái gì chứ?”

Anh cau mày, nhả ra một chữ khô khốc: “Ghen.”

“...” Chung Trinh cảm thấy hôm nay Ôn Thiếu Khanh quá bất thường, vì vậy liền chuồn đi trước.

Từ hôm đó Tùng Dung bắt đầu điên cuồng tăng ca, điên cuồng đến mức Đàm Tư Trạch cũng không nhịn nổi.

Trước khi tan việc, anh ta đứng trước của phòng Tùng Dung gõ cửa, “Vẫn chưa về à?”

Tùng Dung đang chỉnh sửa tài liệu lên toà, không cả ngẩng đầu, “Anh đi trước đi, em còn chưa làm xong. Tạm biệt.”

Nói xong, cô nhìn lướt qua đồng hồ ở góc phải dưới màn hình máy tính, lớn tiếng nói với trợ lý bên ngoài: “Em nghỉ trước đi, những tài liệu kia sáng mai đưa chị là được.”

Đàm Tư Trạch cảm thấy cô có vấn đề, không những không đi mà còn vào ngồi đối diện, “Tùng Dung, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”

Tùng Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, “Nói.”

Đàm Tư Trạch không che giấu ý đồ muốn lợi dụng sức lao động, “Dù em có tăng ca thêm đi nữa cũng không có tiền tăng ca đâu.”

Tùng Dung lạnh mặt đuổi người, “Biến!”

Đàm Tư Trạch hậm hực bỏ đi.

Mấy ngày gần đây Ôn Thiếu Khanh cũng không thoải mái. Mỗi lần anh dẫn Nhường CHút ra ngoài, nó đều chạy sang cửa nhà đối diện, kéo mãi cũng không giữ được. Tùng Dung lại tính toán rất chuẩn thời gian đi về, tránh toàn bộ khả năng gặp mặt giữa đôi bên, anh không thể gặp được cô dù chỉ một lần.

Ôn Thiếu Khanh hơi hối hận, hôm đó có phải anh đã quá nặng lời, công dụng của thuốc liệu có quá mạnh quá, sẽ cuốn cả mình vào không?

Mấy ngày liền anh mặt mày ủ dột. Hôm nay vừa đến bệnh viện đã cảm thấy có gì không đúng, suốt đường vào phòng phẫu thuật đều được hỏi han ân cần: “Dạo này bác sĩ Ôn thất tình à?”

Lòng Ôn Thiếu Khanh căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu chào hỏi như thường. Anh thầm quyết định, nhất định phải dạy dỗ cái tên Chung Trinh này cho tử tế mới được. Chắc chắn là do cậu chàng miệng rộng kia, đến chuyện này cũng mang đi buôn.

Ôn Thiếu Khanh thay trang phục đứng trước vòi nước rửa tay, đúng lúc gặp Tần Sở vừa thực hiện xong ca mổ. Anh cười chào hỏi cô.

Tần Sở tháo khẩu trang, cười nói: “Dạo này bác sĩ Ôn thất tình à?”

Động tác của Ôn Thiếu Khanh chậm lại, nghi ngờ quay sang hỏi: “Đến em cũng biết rồi? Phạm vi truyền bá của Chung Trinh rộng vậy sao?”

Tần Sở cười cười, “Hôm qua có buổi hội chẩn, vô tình nghe thấy, cũng không biết những khoa khác có biết không.”

Ôn Thiếu Khanh cau mày, không nói nữa, nghiêm túc rửa tay tiếp.

Tần Sở đúng sau anh, nhìn người trong gương, đột nhiên mở miệng hỏi: “Rốt cuộc cô ấy có gì tốt?”

Đôi mặt Ôn Thiếu Khanh cụp xuống, nhưng khoé miệng lại cong lên, trả lời không cần suy nghĩ: “Tùng Dung nhà anh, cái gì cũng tốt. Người anh yêu cầm được đao kiếm, ở trong thế giới của riêng mình, cô ấy có thể vung kiếm tung hoành, xây dựng non sông. Người anh yêu cũng mang được giày thuỷ tinh, xứng với vương miện, toả sáng rực rỡ trong thế giới của cô ấy, xinh đẹp lộng lẫy trong thế giới của anh.”

Chẳng biết do vừa làm phẫu thuật hay vì bị mấy câu này của anh kích thích, sắc mặt Tần Sở hơi tái nhợt, mãi sau mới nói: “Ôn Thiếu Khanh, anh biết em thích anh đúng không?”

Được một người phụ nữ thẳng thắn chủ động tỏ tình, Ôn Thiếu Khanh cũng không huênh hoang ra vẻ. Xuyên qua tấm gương phản chiếu, anh khẽ gật đầu, chờ câu tiếp theo của cô.

Ai ngờ Tần Sở chỉ ngẩng lên, nhanh chóng mở miệng: “Hết rồi, nói một tiếng cho anh biết thôi, coi như kết thúc.:

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, “Bác sĩ Tần giác ngộ hoàn toàn, công đức viên mãn.”

“Bệnh nhân khi nãy suýt nữa chết trên bàn phẫu thuật. Có đôi khi em nghĩ, đối mặt với sinh mệnh, con người thật sự quá nhỏ bé, việc gì em phải làm khó bản thân? Ai cũng nói bác sĩ xem nhẹ sống chết, đã xem nhẹ sống chết, sao có thể nhìn thấu cuộc đời?” Tần Sở thờ dài, chợt nghiêng đầu cười, “Bác sĩ Ôn thấy sao?”

Ôn Thiếu Khanh nhận ra cô đang chế giễu việc anh và Tùng Dung chiến tranh lạnh, cũng cười theo, “Xem nhẹ sống chết, nhìn không đủ Tùng Dung.”

Tần Sở bất ngờ phải nghe một màn khoe khoang tình cảm, liền quay người bước đi.

Ôn Thiếu Khanh sực nhớ tới điều gì, gọi cô lại: “Đúng rồi, có chuyện này muốn hỏi em một chút. Em có nhìn thấy... một tấm ảnh, là ảnh của anh với Tùng Dung chụp cùng Nhường Chút, dán ở tường anhar nhà anh hôm mọi người tụ tập ăn uống không?”

Tần Sở lắc đầu xong mới kịp phản ứng, “Anh không nghĩ là em lấy đấy chứ?”

Ôn Thiếu Khanh hơi ngại, “Không có ý đó.”

Tần Sở thấy chuyện này không có gì, “Rửa thêm một tấm là được mà.”

“Xoá nhầm ảnh, anh không có bản phụ, không rửa được nữa.” Ôn Thiếu Khanh hơi tiếc nuối, “Được rồi, anh đi thay quần áo đã, Gặp sau nhé.”

Ôn Thiếu Khanh thực hiện liên tục hai ca phẫu thuật, ra khỏi phòng mổ chưa yên lòng. Anh còn chưa đi xử Chung Trinh, Chung Trinh đã tự động xuất hiện trước cửa.

Chung Trinh ân cần bưng rà rót nước cho Ôn Thiếu Khanh, “Sếp, sếp với chị họ em cãi nhau được mấy ngày rồi nhỉ? Chị họ em buồn lắm, hôm qua em đi thăm, chị ấy khóc suốt đêm, không làm sao khuyên được. Hay là sếp dỗ chị ấy đi?”

Tâm trạng Ôn Thiếu Khanh đang không vui, vạch trần cậu: “Cậu bịa cũng bịa có tâm một chút được không? Sao chị họ cậu có thể khóc ngay trước mặt cậu chứ?”

“Ấy...” Chung Trinh gãi đầu, “Bịa hơi quá rồi sao?”

Ôn Thiếu Khanh liếc cậu, hờ hững lên tiếng: “Cậu thấy sao?”

Cảm thấy luồng hơi lạnh quen thuộc bắt đầu chạy dọc sống lưng, Chung Trinh miễn cưỡng nói tiếp: “Sếp, thật ra chị họ em dễ dỗ lắm. Thật đấy. Sếp thử đi mà.”

Ôn Thiếu Khanh lẳng lặng nhìn cậu. Chung Trinh thấy anh có vẻ không phản đối, liền đề nghị: “Sếp, sếp không biết dỗ người khác thế nào đúng không? Hay là sếp tập dỗ em trước đi?”

Ôn Thiếu Khanh chợt nở nụ cười, “Được thôi, muốn tôi dỗ cậu thế nào? Chép bệnh án, viết luận văn, chép sách, tuỳ cậu chọn.”

Chung Trinh cảm thấy nụ cười của Ôn Thiếu Khanh lúc này còn đáng sợ hơn cả bộ dạng của anh khi nãy, lắc đầu, “Vừa rồi em không nói gì! Sếp, sếp nghỉ ngơi chút đi, em còn có việc, đi trước đây!”

Tư duy của Chung Trinh không giống người bình thường, kế này không thành lại nảyra kế khác. Ban đêm khi trực ca, cậu kéo Ôn Thiếu Khanh đứng kể chuyện ma với mấy cô ý tá. Những chuyện ma này nếu không liên quan đến bệnh viện Đại học X thì cũng liên quan đến bệnh viện. Vì toàn là những nơi quen thuộc nên cảm giác truyền tải rất mạnh, mấy cô y tá sợ hãi ôm lấy nhau. Cậu vừa kể, vừa liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh, còn anh cứ ngoảnh mặt ngó lơ.

Chung Trinh lại kể một chuyện cực sinh động làm y tá sợ trắng mặt, nhưng Ôn Thiếu Khanh vẫn bình thản đọc ghi chép. Cậu thất bại, đành phải từ bỏ, sau khi về phòng làm việc mới hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Sếp, những chuyện ma kia toàn là hàng tủ của em đấy, còn chưa đủ đáng sợ sao?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Đủ rồi.”

Chung Trinh tò mò, “Vậy sao sếp có vẻ không sợ gì hết thế?”

Ôn Thiếu Khanh ngẩng lên nhìn cậu, “Vì bảy mươi phần trăm chuyện mà liên quan đến trường và bệnh viện chúng ta đều là do tôi bịa ra rồi truyền ra ngoài.”

“…” Chung Trinh không biết nói sao với câu trả lời này, “Vậy ba mươi phần trăm còn lại thì sao?”

Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, “Ba mươi phần trăm còn lại được bổ sung hoàn thiện sau khi bác sĩ Tùy vào trường và trở thành đàn em của tôi.”

Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh, thật sự không hiểu tại sao anh phải làm chuyện này, “Sao sếp phải bịa chuyện ma?”

Ôn Thiếu Khanh lại ngẫm nghĩ, “Vì mỗi lần đến tuần thi cử là phòng tự học ở khoa Y trường ta đều không đủ dùng, còn có người ở khoa khác đến chiếm chỗ, cho nên bịa bừa mấy chuyện để giải quyết đám người không có phận sự.”

“Thế sao còn phải bịa chuyện liên quan đến bệnh viện?”

Ôn Thiếu Khanh lại liếc cậu, “Mùa hè trời nóng quá, trong nhà xác bệnh viện có điều hòa nên sinh viên khoa Y toàn chọn nơi đó để tự học, đôi lúc cũng sẽ hết chỗ, truyện ma trong bệnh viện dùng để giải quyết người mình.”

Biểu cảm trên mặt Chung Trinh trở nên quái dị.

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, “Cậu làm mặt đó là sao?”

Chung Trinh đầu hàng, “Không… Em chỉ cảm thấy sếp thật đáng sợ, gọi sếp là Đại Ma Vương quả không sai.”

Ôn Thiếu Khanh cười nhạt, “Cảm ơn, nhưng nhắc đến chuyện này tôi lại sực nghĩ ra, sau này nếu cậu không thể nộp luận văn đúng hạn thì tới nhà xác bệnh viện mà viết, vừa mát mẻ vừa yên tĩnh.”

Chung Trinh hoảng hổ, “Em không muốn! Em sợ!”

“Cậu sợ gì? Có nhiều người…” Ôn Thiếu Khanh ngừng lại một chút, thì thào, “… Bên cạnh cậu như vậy, mà toàn là tươi mới, chắc chắn sẽ không bù ngủ.”

“Sếp, sếp cãi nhau với chị họ em, tâm trạng không tốt cũng đừng làm tổn thương người vô tội chứ?” Chung Trinh sợ hãi xoa tay, sực nhớ ra điều gì, “Đây không phải trọng điểm! Sếp, sếp xem, phụ nữ đều sợ ma, trời tối sếp đi kể chuyện ma cho chị họ em nghe, chị ấy sợ sẽ tự động nhào vào lòng sếp! Thế là hai người làm lành rồi!”

Ôn Thiếu Khanh cất ghi chép, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Chung Trinh, cậu có bạn gái chưa?”

Chung Trinh lắc đầu, “Chưa, sao thế ạ?”

Ôn Thiếu Khanh thở dài, “Không có gì, tôi cảm thấy cậu không cần tìm bạn gái nữa, vì EQ của cậu sẽ khiến bạn gái cậu tức chết mất. Thôi cậu tìm một người bạn trai đi.”

Chung Trinh bị đả kích hai lần ở chỗ Ôn Thiếu Khanh quyết định chuyển hướng sang Tùng Dung, ra ngoài gọi điện thoại cho cô.

Tùng Dung vừa nhận máy đã nghe thấy Chung Trinh hớn hở hỏi: “Chị họ, sinh nhật em chúng ta cùng ăn cơm nhé?”

Cô vừa về đến nhà, nhìn lịch, “Còn một tuần nữa cơ mà, em gấp cái gì?”

“Ừm…” Chung Trinh lấy cớ, “Cuối tuần em thi, sẽ khá bận, không có thời gian.”

Tùng Dung không có ý kiến, “Được, muốn ăn gì? Chị mời.”

Chung Trinh mừng rỡ, “Quyết định vậy đi. Trưa mai nhé. Em nghĩ xong sẽ nhắn tin cho chị.”

Trưa hôm sau khi Tùng Dung mang bánh kem đến nơi, phục vụ đưa cô vào phòng riêng, bên trong chỉ có Chung Trinh đang nhìn quyển thực đơn gọi món.

Cô nhìn căn phòng rộng, “Sao chỉ có hai chúng ta ăn mà phải nghiêm chỉnh thế?”

Chung Trinh lúc này mới dám nói thật: “Không chỉ có hai chúng ta, còn có bạn học, thầy giáo trong khoa, còn…”

Tùng Dung lạnh mặt. Không cần nói cũng biết còn có ai, cô dửng dưng lên tiếng: “Làm to như thế cơ à? Đủ tiền không?”

Chung Trinh căng thẳng, sao bây giờ chị họ còn quan tâm cậu có đủ tiền hay không, sao không nhắc đến Ôn Thiếu Khanh chứ? Ít nhất bây giờ cô trở mặt với cậu còn có thể chứng minh cô có quan tâm đến Ôn Thiếu Khanh!

Cậu đặt quyển thực đơn xuống, ngồi cạnh cô, nói rõ mục đích: “Chị họ, sếp của em cũng tới.”

Tùng Dung vẫn lạnh nhạt, lật quyển thực đơn lơ đãng xem, “Tới thì tới, liên quan gì đến chị. Món này được này, gọi đi.”

Lúc này Chung Trinh mới nhận ra tình hình không ổn, giật lấy quyển thực đơn trong tay cô vứt ra chỗ khác, “Chị họ, chị sao thể? Chị thích sếp em cơ mà?”

Tùng Dung cầm cốc nước trước mặt lên nhấp một ngụm, ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, “Thích thôi mà, có gì đâu. Trên đời này người ta thích nhau nhiều như vậy, sao có thể đều kết thúc tốt đẹp?”

Thật ra từ hôm bắt đầu chiến tranh lạnh với Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung đã nghĩ thông suốt. Cô không hề có lỗi với ai, kể cả Lâm Thần. Cô đã từ chối Lâm Thần dứt khoát , như vậy là ổn. Dù bây giờ có làm lại, cô vẫn sẽ hành động như thế, sau này cũng không có áy náy gì với anh nữa.

Tình cảm của Lâm Thần đối với cô, hơn nửa là do thấy người xung quanh đều dần tìm được người mà họ yêu thích nên cũng vội vàng muốn thoát kiếp độc thân, gặp được một người kha khá liền tưởng rằng mình đã thích người đó rồi. Có lẽ điều Lâm Thần để ý không chỉ là sự từ chối của cô, mà còn là vì năm ấy cô đã nhiều chuyện nói thêm một câu “thích bác sĩ”. Tình cảm mơ hồ hòa trộn với tình bạn thân thiết, phức tạp lên men, khiến trái tim nóng lên, làm anh không thoải mái, cứ canh cánh trong lòng, vậy là tưởng rằng tình cảm dành cho cô rất sâu đậm. Ôi, đúng là bệnh chung của cánh đàn ông, luôn tự cho là mình đúng.

Còn Ôn Thiếu Khanh, mặc anh nghĩ cô thế nào cũng được. Chỉ là một người đàn ông thôi mà, đâu đáng để cô hết lần này đến lần khác bị anh làm ảnh hưởng, đánh mất chính kiến của mình? Tốt nhất là cả đời này cô đừng dính dáng gì đến hai người đàn ông này nữa. Anh còn nói cô hối hận vì lúc trước đã từ chối Lâm Thần, nhưng thật ra, người hối hận hẳn là anh mới phải? Có lẽ anh hối hận khi bản thân đã vì cô mà nảy sinh ngăn cách với Lâm Thần suốt bao năm như vậy.

Ôn Thiếu Khanh đứng ở cửa nghe thấy vài câu, thầm nhủ không ổn rồi, đúng là công dụng thuốc quá mạnh đã cuốn cả anh vào. Đang nhíu mày thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh hẳng giọng, đẩy cửa bước vào.

Hai chị em đang nói chuyện, cửa bỗng dưng bị mở ra. Tùng Dung trông thấy người ở cửa, nghĩ có lẽ anh đã nghe được gì, nhưng cũng không thấy xấu hổ, chỉ mỉm cười lên tiếng chào, vừa lịch sự vừa xa cách: “Thầy Ôn!”

Đôi mày Ôn Thiếu Khanh nhíu chặt. Anh vốn định đuổi Chung Trinh ra ngoài nói với cô mấy lời, nhưng còn chưa mở miệng thì một đám học sinh và đồng nghiệp đã tới tấp kéo đến, anh cũng chỉ còn cách im lặng, đợi ăn xong rồi nói.

Chào hỏi từng người xong, Tùng Dung ngồi lặng trong góc uống nước, đợi đồ ăn được mang lên. Hôm nay cô vừa tham dự một phiên tòa, chưa thay quần áo đã đến, trang phục vốn đã rất nghiêm túc, sự trầm mặc kéo dài còn tôn lên vẻ lạnh nhạt của cô, xung quanh như tỏa ra một luồng áp suất thấp. Những người đang ở đây hầu hết cô đều gặp qua ở nhà Ôn Thiếu Khanh hôm ăn Giáng sinh, khi đó cô ngồi cạnh anh, dáng vẻ như một thiếu nữ, thời điểm này họ mới ý thức được sức quyến rũ của người đẹp luật sư.

Mọi người trò chuyện một lúc chợt nhận ra bầu không khí có gì đó hơi sai. Hôm nay Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh ngồi cách nhau hơn nửa chiếc bàn tròn, thậm chí không một lần trao đổi ánh mắt. Nhớ tới việc gần đây ai gặp Ôn Thiếu Khanh cũng hỏi: “Dạo này bác sĩ Ôn thất tình à”, nhìn lại khuôn mặt không có lấy một nét vui tươi của hai người và vẻ lo lắng của Chung Trinh, ai nấy đều ngầm hiểu ý, ngồi đợi xem trò vui.

Ánh mắt Chung Trinh đảo qua đảo lại giữa Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh, cố tìm chủ để có thể gán ghép hai người với nhau, “Ôi chị họ, chị mua bánh kem hạt sẻ à? Sếp em thích ăn loại này nhất đấy!”

Tùng Dung nhìn cậu hờ hững, “Em nói gì chị nghe không rõ, nói lại xem nào.”

Chung Trinh cười gượng, “Em nói là em thích bánh kem hạt dẻ nhất, cảm ơn chị họ.”

Mọi người bật cười. Ôn Thiếu Khanh cũng lẳng lặng cười, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Chung Trinh cầm quyển thực đơn ngồi xuống bên cạnh Ôn Thiếu Khanh, “Sếp, sếp muốn ăn gì? Chúng ta gọi món đi.”

Ôn Thiếu Khanh lật bừa quyển thực đơn, vừa lật đến một trang, Chung Trinh chợt giữ lại, lật ngược về chỉ vào món ăn nào đó nói: “Gọi gan xào lăn đi, chị họ em thích món này nhất.”

“Được.” Ôn Thiếu Khanh phối hợp gật đầu, ngẩng lên nói với nhân viên phục vụ: “Cho mười đĩa gan xào lăn.”

“...”

Mọi người không nói lên lời. Chung Trinh nhìn anh rồi lại nhìn Tùng Dung, thấy một người đang mỉm cười gọi món tiếp, một người dửng dưng uống nước.

Chung Trinh nở nụ cười ngại ngùng với người phục vụ rồi nói với Ôn Thiếu Khanh: “Sếp, không cần nhiều vậy đâu, một dĩa là được rồi.”

Ôn Thiếu Khanh thong thả lật quyển thực đơn, liếc nhìn Tùng Dung, “Chị họ cậu thích ăn còn gì? Thích ăn thì ăn nhiều một chút, gọi mười đĩa đi. Ăn gan heo giúp sáng mắt, ăn nhiều vào, sau này nhìn cái gì cũng rõ hơn.”

Mọi người nhịn cười, nhìn hết bên này sang bên khác đợi màn tiếp theo.

“...” Chung Trinh khó xử, đưa mắt ra hiệu cho Tùng Dung. Tùng Dung nhìn sang, đọ mắt với Ôn Thiếu Khanh mấy giấy mới hờ hững mở miệng: “Được, gọi mười đĩa, ăn gì bỏ nấy, ai không tim không phổi ăn nhiều một chút.”

Chung Trinh xin tha, “Chị họ! Ăn nhiều thế làm gì? Có ăn hết đâu!”

Tùng Dung: “Em mời khách cơ mà? Không ăn hết thì gói mang về!”

Nhóm người lúc này chẳng còn hứng thú muốn ăn, lẳng lặng ngồi xem Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đấu đá nhau.

Nhân viên phục vụ khó xử: “Gọi mười đĩa gan xào lăn thật ạ? Còn gọi món khác không?”

Ôn Thiếu Khanh gập quyển thực đơn lại, “Không cần, thế thôi.”

Chung Trinh muốn khóc, “Sếp đã gặp ai mời khách ăn sinh nhật mà gọi mười đĩa gan xào lăn chưa?”

Nói xong, cậu ngoảnh sang nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt tội nghiệp. Tùng Dung không có phản ứng, vừa định nói gì, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, “Chị đi nghe điện thoại đã.”

Cô nghe một lát, đôi mày dần cau lại, sau đó nén cảm xúc thấp giọng trả lời: “Biết rồi.”

Cúp máy xong, sắc mặt của cô khá tệ, Chung Trinh thấy không ổn, đi tới nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy chị họ?”

“Chuyện công việc.” Tùng Dung lơ đãng trả lời, tiện tay cầm cốc nước uống một ngụm. Uống xong, cô đột nhiên đứng dậy, nhìn mọi người một lượt, “Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước, mọi người ăn thong thả.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Ôn Thiếu Khanh ngồi đối diện, thấy sắc mặt Tùng Dung ảm đạm, còn thấp thoáng vẻ bất an, bèn liếc mắt ra hiệu với Chung Trinh. Chung Trinh hiểu ý, đuổi theo đến cửa, giữ lấy Tùng Dung, “Chị họ, có chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì. Em cầm lấy thẻ này, không có mật mã, chốc nữa tự thanh toán, chị họ không ăm cùng em nữa.” Tùng Dung đi nhanh vài bước, chợt dừng lại, xoay người như muốn nói điều gì, khoé môi động đậy một chút, cuối cùng lại không lên tiếng mà rời đi.

Tùng Dung xuống bãi xe, đứng nhìn chiếc xe không còn ra hình thù của mình. Kính chắn gió và mui xe đều bị phun sơn loạn lên, thật không nỡ nhìn thẳng. Cô đứng trước xe hơn hai mươi phút, cuối cùng khinh miệt hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Lần trước chỉ là lốp xe, lần này làm nặng hơn. Được, cô lại muốn xem chúng còn chiêu gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.