Type: Hân Minh
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng. Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bật mở, Tiêu Tử Uyên bước ra, nhìn xung quanh một lượt rồi mới nhìn về phía Ôn Thiếu Khanh, hỏi: “Thiếu Khanh, sao thế?”
Lương Bình Châu nhìn thấy Tiêu Tử Uyên , lập tức cúi người đi đến, “Bộ trưởng Tiêu.”
Tiêu Tử Uyên hờ hững gật đầu, sau đó quay sang chào Tùng Dung: “Em dâu.”
Tùng Dung biết Tiêu Tử Uyên đang giữ thể diện cho cô, nhưng hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng anh khiến người cô cứng đờ, hết nhìn Tiêu Tử Uyên lại nhìn Ôn Thiếu Khanh, không biết nên phản ứng thế nào.
Bàn tay Ôn Thiếu Khanh đặt trên eo cô tăng thêm lực, cười tươi, “Thưa đi chứ.”
Khí thế của Tiêu Tử Uyên quá mạnh, Tùng Dung mãi mới thu được dũng khí nhìn anh ta, cười nhẹ gật đầu xem như đáp lời.
Lương Bình Châu cũng nhận ra, Tiêu Tử Uyên đã gọi một tiếng “em dâu”, vậy thì Tùng Dung chắc chắn không phải bạn gái chơi qua đường của Ôn Thiếu Khanh. Ông ta nhanh chóng cười giảng hòa, “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, thật không biết hóa ra luật sư Tùng lại là... Thật xin lỗi, trước đó có nhiều điều không phải với luật sư Tùng, hôm khác nhất định sẽ đến nhà xin lỗi.”
Nói xong lại lễ độ hỏi ý Ôn Thiếu Khanh: “Cậu Ôn, cậu thấy thế nào?”
”Xin lỗi thì thôi đi, nhưng đúng là đừng có quấy rầy nữa.” Ôn Thiếu Khanh liếc nhìn Lương Canh, biểu cảm cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vẻ uy hiếp đậm nét lại hằn sâu giữa hai đầu lông mày, khác hẳn với hình tượng ôn hòa nho nhã ngày thường.
Ôn Thiếu Khanh như vậy khiến Tùng Dung cũng hơi sợ, yên lặng cúi đầu không nói.
”Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Cậu bận việc gì thì làm đi. Chúng tôi đi trước đây.” Lương Bình Châu vừa nói vừa kéo Lương Canh vào phòng ăn, còn cốc đầu anh ta, “Cháu không có mắt à? Người nhà họ Ôn mà cũng dám trêu vào!”
Người đàn ông trẻ tuổi vừa tránh vừa chống cự, “Nhà họ Ôn cái gì chứ? Đừng đánh cháu mà! Đau!”
Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch xem màn này cũng sững sờ, mãi sau mới lấy lại được phản ứng, chào hỏi một tiếng rồi lập tức rút đi.
Ôn Thiếu Khanh nhìn Tùng Dung, “Cùng ăn nhé?”
Tùng Dung vội lắc đầu, “Không được, không được, em còn phải về văn phòng luật. Mọi người cứ ăn đi.”
Chung Trinh cũng bám lấy Tùng Dung, “Chị họ, chị họ, em đi với chị!”
Tùng Dung gật đầu, “Được! Được!”
Nhìn hai chị em cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại rời đi với bước chân hoảng loạn, Tiêu Tử Uyên chép miệng, “Cậu dọa vợ với em vợ tương lai sợ rồi. Chẳng trách giữa trưa lại vội vàng lôi tôi đến chỗ này ăn.”
Ôn Thiếu Khanh thản nhiên, “Nhờ chút thì đã sao? Cũng đâu có nhờ không, đã bảo bao giờ anh cưới sẽ giúp mà.”
Tiêu Tử Uyên gật đầu hài lòng, “Hàng xóm của cậu có khí phách thật đấy, nói không nhận là nhất quyết không nhận.”
Ôn Thiếu Khanh bất mãn, “Không phải hàng xóm.”
Tiêu Tử Uyên nghi hoặc, “Không phải hàng xóm?”
Ôn Thiếu Khanh cười cười, “Anh vừa gọi là em dâu còn gì?”
Tiêu Tử Uyên cũng cười theo, “Nói như vậy tức là cậu đã thừa nhận tôi là anh cậu?”
Nụ cười cứng lại trên mặt Ôn Thiếu Khanh, “Ha ha.”
Tiêu Tử Uyên cũng chẳng để ý, “Còn ăn nữa không?”
Ôn Thiếu Khanh giơ tay xem đồng hồ, “Chiều nay tôi còn có ca phẫu thuật, anh ăn một mình đi.”
Tiêu Tử Uyên lắc đầu, “Tôi cũng đi. Cậu đưa tôi về nhé.”
Ôn Thiếu Khanh cau mày, “Cả buổi sáng tôi ở trong phòng phẫu thuật, vừa mổ xong liền tới đây, đến nước còn chưa uống, cho tôi nghỉ một lát đi!”
”Được.”
Hiếm khi Tiêu Tử Uyên dễ tính như vậy. Ôn Thiếu Khanh còn chưa kịp nghi ngờ đã nghe thấy câu tiếp theo.
”Tới lúc đó viết thiệp cưới hộ tôi.”
Ôn Thiếu Khanh sững người, “Đánh máy là được mà!”
Tiêu Tử Uyên kiên trì, “Viết tay.”
Ôn Thiếu Khanh liếc xéo anh ta, “Vậy anh đi mà viết.”
Tiêu Tử Uyên cười, dịu dàng uy hiếp, “Cậu có chắc trong quãng đời dài dằng dặc của cậu sẽ không bao giờ cần đến tôi nữa không?”
Ôn Thiếu Khanh nghiến răng, “...Tiêu Tử Uyên.”
Ôn Thiếu Khanh hít sâu, “Không có gì. Tôi tự gọi xe về.”
Còn hai chị em kia vừa bắt được xe, ngồi vào rồi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chung Trinh níu tay áo Tùng Dung hỏi: “Chị họ! Chị họ! Bộ dạng thầy Ôn khi nãy thật đáng sợ! Sao tự dưng thầy ấy lại hóa đen như thế?”
Tùng Dung nhìn về phía trước, rõ ràng cũng đang khiếp sợ, “Không biết...”
Chung Trinh vỗ ngực, “Vậy sau này thầy sẽ như thế với em sao?”
Tùng Dung lắc đầu, “Khó nói lắm..”
Chuyện này được Ôn Thiếu Khanh giải quyết trong lặng lẽ, nhưng lại khiến Đàm Tư Trạch và Thượng Quan Dịch chấn động. Tùng Dung chỉ nói qua loa là Ôn Thiếu Khanh nhờ bạn giúp, nhưng Đàm Tư Trạch không phải dạng bình thường, không lý nào lại không biết nhân vật nổi danh trên chính trường như Tiêu Tử Uyên. Một câu “em dâu” của Tiêu Tử Uyên khiến anh ta dám chắc Ôn Thiếu Khanh ắt hẳn không chỉ đơn giản là một bác sĩ ngoại khoa, cô cũng chỉ có thể qua quýt cho xong chuyện.
Vết thương trên tay Tùng Dung không nghiêm trọng, sau mấy tuần, cô đến bệnh viện tháo bột. Lúc tháo bột Ôn Thiếu Khanh đang làm phẫu thuật, vậy là Chung Trinh xung phong đến đây cùng cô.
Trước khi tháo bột, cô ý tá chỉ vào chỗ Ôn Thiếu Khanh ký tên, ngượng ngùng hỏi: “Sau khi tháo ra có thể cho tôi miếng này không?”
Tùng Dung lưỡng lự, chưa mở miệng đã nghe thấy Chung Trinh từ chối: “Tất nhiên là không được!”
Cô y tá hết nhìn Tùng Dung rồi lại nhìn Chung Trinh bằng vẻ mặt tiếc nuối. Tùng Dung cười với cô nàng, lườm Chung Trinh.
Chung Trinh mặc kệ, hí hửng ngồi trong góc gõ đập cả buổi rồi cầm cục thạch cao tròn đầy nhẵn mịn cười hớn hở đi về.
Tùng Dung nhìn cục thạch cao rồi lại nhìn Chung Trinh, “Không đưa cho chị à?”
Chung Trinh ôm trước ngực như báu vật, “Sao lại đưa cho chị? Có phải của chị đâu?”
Tùng Dung khó hiểu, “Tháo ra từ trên tay chị, không phải của chị chẳng lẽ là của em? Với lại, em giữ cái này làm gì?”
Chung Trinh cười gian, “Chốc nữa em chụp ảnh đăng lên diễn đàn bệnh viện đấu giá, phải ra giá cao một chút! Ít nhất cũng phải được một bữa thịnh soạn! Ôi, em đúng là bậc kỳ tài.”
Kể từ khi Ôn Thiếu Khanh cấm cậu chụp lén ảnh báo cáo tình hình thường ngày của anh, duyên ăn uống của cậu kém hẳn, kiểu gì cũng phải nghĩ cách bổ sung.
Tùng Dung lẳng lặng không nói, mãi sau mới mở miệng: “Kiểu nhập kí tự di động của em là bàn phím số đúng không?”
Chung Trinh không hiểu, “Vâng, sao ạ?”
Tùng Dung mỉm cười, “Thế em không biết hai từ “kì tài” và “ngốc nghếch”(*) có cùng cách viết à?”
(*) Hai từ “kỳ tài” và “ngốc nghếch” khi dùng bộ gõ tiếng trung với kiểu nhập là bàn phím số đều cần gõ lần lượt các phím 74224.
Chung Trinh lấy điện thoại ra bấm thử, sau đó cung kính dâng cục thạch cao ra, “... Chị, em xin lỗi, em sai rồi. Đây là của chị, em trả chị đấy ạ. Em chợt nhớ ra vẫn còn bệnh án chưa viết xong, em đi đây.”
Tùng Dung nhận lấy, “Ngoan lắm.”
Tùng Dung đi ra từ khoa Chấn Thương Chỉnh hình, đúng lúc gặp vợ chồng Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đang đến từng khoa phát kẹo mừng.
Một cặp đôi tuyệt đẹp, chỉ đứng yên ở đó thôi cũng khiến người ta hâm mộ, huống hồ trong mỗi cử chỉ của cả hai đều lộ ra sự thân mật khó tả bằng lời.
Trông thấy Tùng Dung, Tùy Ức cười đi đến chào hỏi. Tùng Dung nói chuyện với cô ấy mấy câu rồi nhìn sang Tiêu Tử Uyên, “Chuyện lần trước đã làm phiền anh rồi.”
Tiêu Tử Uyên khẽ gật đầu, “Em dâu đừng khách khí.”
Tùng Dung đơ người, không biết phải nói tiếp thế nào.
Tùy Ức bặm môi cười, đưa cho cô thiệp cưới và kẹo mừng.
Tùng Dung ngạc nhiên, “Tôi cũng có?”
Tùy Ức gật đầu cười dịu dàng, “Cô là bạn gái của anh Ôn, đương nhiên phải mời cô rồi. Ban đầu định gửi anh Ôn đưa cho cô, vừa nãy nghe nói cô tới bệnh viện nên tự mang qua luôn.”
Tùng Dung vội nhận lấy, nở nụ cười, “Chúc mừng, chúc mừng.”
Cô vừa nói vừa mở ra xem. Đã nhìn thấy nhiều thiệp cưới, không ngờ thời buổi này còn có người viết tay, nhưng sao chữ viết trên thiệp này trông quen thế?
Dường như Tùy Ức đã nhận vẻ ra nghi hoặc của cô, cười gian, “Thiệp cưới là đàn anh Ôn viết, kẹo mừng là đàn anh Lâm gói.”
”Đàn anh Lâm?” Tùng Dung lặp lại, bỗng dưng cảm thấy hộp kẹo đang cầm nóng đến bỏng tay, “Lâm Thần?”
Tùy Ức gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy là phù rể.”
Khuôn mặt Tùng Dung chẳng lộ vẻ gì khác thường. Cô cúi đầu, thấy ở phần khách mời viết tên hai người, thản nhiên lảng sang chuyện khác, “Sao lại viết tên tôi cùng với tên Ôn Thiếu Khanh?”
Tùy Ức cũng nhìn sang, “Tôi cũng hỏi vậy, anh Ôn nói là để tiết kiệm giấy. Thật ra không tiết kiệm chút nào, bởi vì lúc anh Lâm nhìn thấy đã bóp nát mấy hộp kẹo.”
Tùng Dung đóng thiệp lại, nghiêm mặt nhìn Tùy Ức, “Có lẽ bác sĩ Ôn ở trong bệnh viện lâu ngày nên không hiểu cách cư xử bên ngoài lắm, không biết viết tên trên cùng một thiệp cưới là có ý gì. Tôi sẽ dạy lại anh ấy cẩn thận.”
Tùy Ức kính nể, “Gia giáo thật nghiêm.”
Tùng Dung bất lực vỗ trán, không biết giải thích thế nào.
Lúc chào tạm biệt, cô nhìn thoáng qua phần eo của Tùy Ức.
Cánh tay Tiêu Tử Uyên đang đặt lên chỗ ấy. Một động tác thật đơn giản nhưng lại cực kỳ vừa vặn, thân mật mà không suồng sã. Lúc họ nói chuyện, anh luôn kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng Tùy Ức quay sang nhìn, anh sẽ cười với cô ấy.
Tùng Dung ngưỡng mộ trong lòng, lại nói thêm một câu chúc mừng chân thành.
Cô gái thoạt nhìn dịu dàng mà lại hay phát ngôn gây sốc này khiến Tùng Dung bị chấn động không nhẹ, mãi đến lúc về văn phòng luật mới nghĩ đến chuyện tiền mừng.
Cô nhắn tin Wechat cho Ôn Thiếu Khanh.
”Anh họ anh kết hôn, em mừng bao nhiêu thì thích hợp?”
Mất cả buổi Ôn Thiếu Khanh mới trả lời.
”Anh vừa mổ xong. Em nhận được thiệp rồi à? Không cần mừng tiền, anh đã có quà cưới rồi. Một tấm thiệp mời thì chỉ một phần quà cưới thôi.”
”Thế anh mừng bao nhiêu? Mình chia đôi.”
”À, thế này nhé, anh chuẩn bị cho hôn lễ một cặp phù đâu phù rể nhí, vậy chúng mình chia đôi, cùng tạo một em bé được không? Bao giờ thì bắt đầu đây?”
Tùng Dung vứt di động sang một bên. Sao cô ngã bao nhiêu lần mà không khôn hơn chút nào vậy chứ?
Ôn Thiếu Khanh cười cất điện thoại, nhìn Tiêu Tử Uyên đang chiếm chỗ của mình, “Này bộ trưởng Tiêu, sao dạo này anh rảnh thế, còn đi phát kẹo mừng chung với đàn em Tùy?”
Tiêu Tử Uyên đang cau mày nhìn điện thoại, không biết có nghe thấy Ôn Thiếu Khanh nói gì hay không, lẩm bẩm: “Trang phục mời rượu này liệu có truyền thống quá không..” Nói xong đưa di động đến trước mặt Ôn Thiếu Khanh, “Cậu thấy màu đỏ này trông có hơi lạ không?”
Ôn Thiếu Khanh nghiêng đầu đi, “Đừng... Tôi vừa làm phẫu thuật xong, nhìn máu suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ nhìn cái gì cũng ra màu xanh.”
Tiêu Tử Uyên đứng dậy, “Có thể là độ phân giải của màn hình có vấn đề. Tôi tự đến hiệu xem thì hơn.”
”Khoan đã.” Ôn Thiếu Khanh ngăn anh lại, “Sao đến chuyện này cũng cần anh lo?”
”Tôi muốn cưới vợ thì tất nhiên tôi phải lo.” Tiêu Tử Uyên chỉnh lại cổ áo, nhìn Ôn Thiếu Khanh ẩn ý, “Người chưa từng cưới vợ tất nhiên là không hiểu.”
Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ giễu cợt, cười khan.
”Đúng rồi.” Tiêu Tử Uyên đi đến cửa lại quay người. “Hôn lễ mời thêm mấy người nữa, tối nay lại đến nhà tôi viết thiệp tiếp nhé.
Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Ừ, để tối. Hết giờ làm tôi còn phải đi đón hàng xóm, sau đó về nhà nấu cơm.”
Tiêu Tử Uyên cười, “Quả nhiên là gia giáo rất nghiêm.”
Ôn Thiếu Khanh mặc kệ anh, cúi đầu đọc bệnh án.