Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 61: Chương 61: Chương 15.2




Type: Hoài An

Trong bếp có sẵn đậu phụ được cắt thành miếng, chảo nóng đã đổ dầu, dùng đũa gắp một miếng bỏ vào chảo, chín hẳn thì gắp cho vào đĩa rồi đổi sang miếng khác, trong toàn bộ quá trình miếng đậu không được tuột ra khỏi đũa.

Đậu hũ trơn mềm, dễ nát, dùng đũa gắp đậu vốn là công việc đòi hỏi kỹ thuật, dùng lực quá nhẹ thì không gắp được, miếng đậu sẽ tuột khỏi đũa; lực quá mạnh thì sẽ làm vỡ miếng đậu, cũng không gắp được; chỉ khi dùng lực vừa đủ mới có thể gắp đậu lành lặn cho vào chảo dầu.

Ôn Thiếu Khanh làm mẫu một lát rồi quay đầu nhìn Chung Trinh.

Chung Trinh hơi lưỡng lự, “Nhỡ thua thì phải làm sao ạ?”

“Thua?” Ôn Thiếu Khanh cười liếc Tùng Dung, “Thua thì gán nợ chị họ cậu làm vợ tôi.”

Tùng Dung cau mày lườm anh, Ôn Thiếu Khanh cười càng vui vẻ.

Bố Ôn Thiếu Khanh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, mỉm cười, “Bắt đầu nhé? Tùng Dung làm trọng tài.”

Ba người nhanh chóng vây quanh chảo dầu thi tài. Kinh nghiệm của hai bố con nhà họ Ôn quả là miễn chê, tốc độ tương đương với tỷ lệ thành công. Chung Trinh thì còn phải luyện thêm, cậu không kẹp nát đậu thì cũng đánh rơi giữa lúc cho vào chảo dầu.

Tùng Dung nhìn không dời mắt. Cô đột nhiên cảm thấy bàn tay của bác sĩ thật thần kỳ, thần kỳ đến độ khiến người ta nể sợ. Đôi bàn tay khi cầm lên dao phẫu thuật có thể cứu được mạng người, lúc bỏ dao xuống lại lập tức luyện tập chuẩn bị cho lần cầm dao tiếp theo.

Ngón tay Ôn Thiếu Khanh thon dài mạnh mẽ, lúc gắp đậu lên động tác bình thản điềm nhiên. Thời điểm sắp kết thúc, anh chợt ngẩng đầu cười với cô, động tác tay cũng như vô tình chậm lại.

Lúc kết thúc, Tùng Dung cười vỗ tay, “Bác trai thắng!”

Bố Ôn Thiếu Khanh xoay tay cười, nhìn con trai một lúc rồi quay người đi ra khỏi bếp.

Tùng Dung hiếm khi có cơ hội trêu chọc Ôn Thiếu Khanh, dài giọng đánh giá: “Gừng càng già càng cay!”

Ôn Thiếu Khanh chắp tay sau lưng, xoay người ghé vào tai cô thì thầm: “Từ ba năm trước anh đã có thể thắng rồi, chẳng qua là nể mặt bố, dỗ cho bố vui mà thôi.”

Tùng Dung nhìn bộ mặt đắc ý của anh, dửng dưng tạt nước lạnh, “Sao bố anh lại không biết anh nhường? Không biết ai đang dỗ cho ai vui đây.”

Vẻ tán thưởng lấp lánh trong đôi mắt Ôn Thiếu Khanh, “Luật sư Tùng quả là cực kỳ tinh tường, xem ra sau này muốn dỗ em cũng phải ngụy trang cẩn thận.”

Tùng Dung tự cao, “Em rất hiểu chuyện, không cần ai dỗ.”

Ôn Thiếu Khanh làm như bừng tỉnh, “Hóa ra là thế. Cũng đúng. Luật sư Tùng có tính ham ăn ẩn giấu, không cần dỗ, có ăn là được.”

Tùng Dung vừa tức vừa xấu hổ, trừng mắt với anh, “Anh…”

Ôn Thiếu Khanh ung dung nhìn cô đợi câu tiếp theo, Tùng Dung lại không phản bác được.

Chung Trinh vẫn đang so tài với đậu hũ, quả thực vô cùng thê thảm, cuối cùng chán nản ném đôi đũa sang một bên.

“Tự tin của em chưa bao giờ bị tổn thương đến thế, cần phải lập tức gặm chân giò chữa trị… Đi, đi ăn.”

Có hai người tấu hài như Tam Bảo và Chung Trinh, bữa cơm Tất niên vô cùng sôi nổi. Lúc sắp xong bữa, bà Ôn chợt thở dài, “Ở nhà vẫn phải có trẻ nhỏ mới vui.”

Ông cụ Ôn hờ hững liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Khanh. Động tác gắp thức ăn của Ôn Thiếu Khanh khựng lại, viên lạc lăn qua bàn ăn rơi xuống đất. Anh quay sang nhìn Ôn Nhượng, chuyển dời tầm ngắm.

Ôn Nhượng đờ người, “Nhìn tôi làm gì? Tôi là ngươi xuất gia!”

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào đĩa, “Người xuất gia, hãy bỏ miếng thịt kho tàu trong tay chú xuống.”

Ôn Nhượng cảnh giác, “Biết ngay cậu muốn cướp thịt kho tàu của tôi mà!”

Ầm ĩ một lúc, bà Ôn chợt nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt hiền từ. Tùng Dung lập tức hiểu ý bà cụ, theo bản năng nhìn sang Ôn Thiếu Khanh cầu cứu.

Ở dưới bàn, Ôn Thiếu Khanh nắm chặt tay Tùng Dung, cười một cách tự nhiên, nói với ông cụ Ôn: “Ông nội, ông biết cháu không rành phụ khoa mà. Hay lát nữa ông xem thử xem?”

Anh nói không đầu không cuối, nhưng ông cụ Ôn lại hiểu ngay. Ông nhanh chóng lau tay bắt mạch cho Tùng Dung, một lúc sau mới mở miệng: “Tiên thiên đã yếu, mà hậu thiên(*)…”

(*) Tiên thiên và Hậu thiên: Hai khái niệm trong tâm lý học, phong thủy và Đông y. Trong Đông y, Tiên thiên là khí bẩm sinh của con người khi còn là bào thai trong bụng mẹ, hậu thiên là khí được hình thành sau khi chào đời, kết hợp với những biến đổi trong tâm lý, sinh hoạt, ăn uống, hấp thụ và đào thải.

Ôn Thiếu Khanh bỗng mở miệng cắt lời, “Hậu thiên? Có lẽ là do cháu.”

Mọi người không hiểu, “Do cháu?”

Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ hối hận và thành khẩn, “Cháu chưa kể cho mọi người nghe chuyện của chúng cháu. Thật ra cháu với Tùng Dung quen nhau nhiều năm rồi, mặc dù gần đây mới hẹn hò, nhưng cô ấy đã yêu thầm cháu bao năm mà cháu không biết, thế nên cô ấy mới sầu não phiền muộn, tích tụ lâu ngày thành tật.”

Tùng Dung quay sang nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi. Anh đang nói cái gì vậy?

Ôn Thiếu Khanh cười với Tùng Dung, dịu dàng phủ tay lên mắt cô, thì thầm vỗ về, “Giờ chúng mình hẹn hò rồi, hẳn là em vui lắm đúng không? Sau này không buồn phiền nữa, tâm trạng tốt thì cơ thể tự nhiên sẽ khỏe lên.”

Mắt Tùng Dung đau nhói, vội nhắm lại, lúc mở ra thì đỏ bừng, lệ tí tách rơi xuống.

Ôn Thiếu Khanh lập tức ra vẻ xót xa, lau nước mắt cho cô, vẫn không quên giải thích với mọi người, “Cô ấy xúc động quá ấy mà. Mỗi lần nhắc đến chuyện này là cô ấy đều xúc động…”

Anh càng lau, Tùng Dung càng chảy nhiều nước mắt. Cô không nhịn nổi, hất tay anh ra, lại bị anh thuận thế nắm lại, “Đừng khóc, đi nào, anh đưa em đi rửa mặt.”

Ôn Thiếu Khanh dẫn cô vào nhà vệ sinh. Tùng Dung đứng trước vòi nước, vừa rửa mắt vừa tố cáo anh, “Ôn Thiếu Khanh, anh dám bôi ớt vào tay. Mắt em xót chết mất thôi…”

Ôn Thiếu Khanh áy náy, “Cố gắng chịu đựng, rửa đi là không sao nữa rồi.”

Tùng Dung thật sự muốn khóc, “Rốt cuộc là anh bôi vào tay lúc nào thế?”

Ôn Thiếu Khanh biết lỗi, nhỏ giọng trả lời: “Lúc nãy ở trong bếp…”

Tùng Dung đập cho anh một nhát, “Lúc ấy anh đã có mưu tính! Ôn Thiếu Khanh! Em muốn gửi văn bản luật sư cho anh!”

Bác sĩ Ôn không ngờ trước thềm năm mới, món quà chúc mừng tân niên đầu tiên mà anh nhận được lại là một văn bản luật sư. Quả đúng là rất có sáng ý…

Hai người giải quyết xong quay lại bàn ăn, Ôn Thiếu Khanh tiếp tục phát huy khả năng tỉnh bơ nói xằng. Tùng Dung kinh ngạc nhìn anh, anh bèn hơi nhấc tay lên, cô lập tức ngoan ngoãn gật đầu vâng lời, suốt cả bữa cơm đôi mắt đều đỏ như mắt thỏ.

Ra khỏi phòng ăn, bà Ôn đứng ở cửa an ủi Tùng Dung: “Không sao đâu cháu gái, để ông nội thằng bé xem giúp cháu, sẽ chữa được mà.”

Ông Ôn đứng cạnh cười gật đầu.

Hai người già đi rồi, mẹ Ôn Thiếu Khanh lại kéo tay Tùng Dung, đối xử với cô như con gái, “Không sao đâu, sau này nếu bị Thiếu Khanh bắt nạt, cháu cứ nói với bác, bác sẽ mắng nó hộ.”

Nói xong, bà cầm tay bố Ôn Thiếu Khanh ra ngoài, “Cô bé Tùng Dung này thoạt nhìn hơi lạnh nhạt, không ngờ lại là người nặng tình.”

Cuối cùng là Ôn Nhượng đi qua Ôn Thiếu Khanh, nhìn anh không chớp mắt, vừa đi vừa khinh bỉ, “Hừ, diễn giỏi thế mà làm bác sĩ đúng là phí tài.”

Chung Trinh liên tục kéo tay Tùng Dung hỏi: “Chị họ, vừa rồi sếp em kể chuyện sếp với chị đấy à?”

Tùng Dung cố kìm lửa giận, mãi sau mới thở hồng hộc gật đầu, “Ừ!”

Mọi người ra nhà chính xem chương trình cuối năm đón Giao thừa. Ôn Thiếu Khanh cố ý giữ Tùng Dung ở phía sau, thủ thỉ vào tai cô: “Chốc nữa em mặc áo ấm vào, gặp anh ở cổng.”

Tùng Dung còn đang nhìn anh khó hiểu, Tam Bảo đã gọi cô: “Tùng Dung, tới ăn tráng miệng này!”

Cô còn chưa kịp phản ứng, Chung Trinh đã vọt tới như cơn gió, “Em ăn, em ăn!”

Trong nhà chính, người lớn đang xem tivi, Tam Bảo hớn hở đề nghị: “Chúng ta chơi mạt chược đi?”

Trần Thốc đương nhiên đồng ý. Chung Trinh cũng hào hứng, “Em chơi với.”

Sau đó ba người đồng loạt nhìn về phía Tùng Dung và Ôn Thiếu Khanh, “Ba người, thiếu một, hai người ai chơi?”

Tùng Dung nghĩ đến lời Ôn Thiếu Khanh vừa nói, lắc đầu dối lòng, “Tôi… Tôi đau bụng, hơi khó chịu, có lẽ phải vào nhà vệ sinh.”

Ba người lại nhìn Ôn Thiếu Khanh mong đợi. Ai ngờ anh chẳng cả buồn nghĩ lý do, chỉ nhìn Tùng Dung, “Anh cũng thế.”

“…” Mọi người nhìn anh khinh bỉ.

Ôn Thiếu Khanh ngoảnh đầu gọi: “Ôn Nhượng, ba thiếu một.”

Ôn Nhượng mỉm cười, vẻ mặt hờ hững ung dung, “Cháu trai, cháu quên chú là người xuất gia à?”

Ôn Thiếu Khanh nói: “Thắng thì tính cho chú, thua tính cho tôi.”

Ngay giây sau Ôn Nhượng đã ngồi trước bàn, bộ dạng sẵn sàng chiến đấu, “Nói rồi đấy nhé.”

Mẹ Ôn Thiếu Khanh gọi: “Thiếu Khanh, Tùng Dung, mau tới ăn hoa quả.”

Hai người ăn hoa quả cùng với người lớn, sau đó Ôn Thiếu Khanh đứng lên trước, “Con ra xe lấy sạc pin điện thoại.”

Nói rồi quay người nhìn Tùng Dung.

Tùng Dung lén gật đầu, ngồi thêm năm phút mới nói với người lớn đang xem tivi: “Cháu vào nhà vệ sinh một lát.”

Lúc Tùng Dung ôm áo khoác và khăn quàng cổ chạy đến cửa, Ôn Thiếu Khanh và Nhường Chút đã đứng đó đợi cô.

Trong tay Ôn Thiếu Khanh có một cái thùng giấy. Thấy cô hổn hển chạy tới, anh bèn đặt thùng xuống đất, cười đón lấy áo khoác và khăn quàng mặc lên giúp cô, “Không phải vội, mặc ấm vào đã.”

Tùng Dung điều hòa hơi thở, hỏi anh: “Chúng ta đi đâu?”

Ôn Thiếu Khanh đá thùng giấy bên chân, “Đi đốt pháo hoa, chốc nữa còn có thêm người.”

Tùng Dung tò mò cúi đầu nhìn, “Luật cấm đốt pháo cơ mà?”

Ôn Thiếu Khanh một tay ôm thùng giấy, một tay nắm tay cô, “Nội thành thì cấm, ngoại thành không sao cả.”

Tùng Dung nghi hoặc, “Chỉ là đốt pháo thôi, làm gì mà lén lút thế. Em còn tưởng đi làm chuyện xấu gì.”

Khóe miệng Ôn Thiếu Khanh khẽ cong lên, nở nụ cười lưu manh, “Em nghĩ sẽ đi làm chuyện xấu gì?”

Tùng Dung lườm anh không nói.

Ôn Thiếu Khanh dẫn cô đi đến một bãi đất trống. Khi họ tới nơi, ở đó đã có mấy nhóm người. Theo từng tiếng nổ lớn, trên bầu trời đen kịt thỉnh thoảng bừng lên ánh sáng chói lòa, bên tai vang lên tiếng nổ lách tách, sôi động vui vẻ, rất có không khí năm mới.

Tùng Dung xung phong cầm bật lửa đi đốt dây dẫn pháo, nhưng giữa làn gió đêm lạnh buốt, cô không sao đốt được, đành ngồi bất lực nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh cười cười, quay người đi tới phía đám người, lúc trở lại trong miệng đã ngậm một điếu thuốc. Anh lấy bật lửa trong tay Tùng Dung, nghiêng đầu hơi cúi, kéo cao cổ áo chắn gió, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên. Sau khi đốt thuốc, anh hít sâu, nhả một vòng khói tuyệt đẹp rồi mới đưa cho cô.

Tùng Dung nhìn thẳng mặt anh, chợt phát hiện người đàn ông trước mắt này có rất nhiều chuyện không muốn để người khác biết, giống như chuyện anh hút thuốc, cũng giống như dáng vẻ gợi cảm đến chết người của anh khi nghiêng đầu châm lửa.

Tiếng cười của Ôn Thiếu Khanh trở nên mơ hồ trong làn gió, “Sao không nhận?”

Tùng Dung nhận lấy, lòng đầy những suy nghĩ lan man. Sau khi đốt vài cây pháo, cô trả thuốc lá cho Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh nhận nhưng không hút lại, “Không đốt nữa à?”

Vẻ mặt Tùng Dung phức tạp, gật đầu, thầm trả lời trong bụng: Vô vị. Pháo hoa còn chẳng đẹp bằng anh.

Chợt một luồng pháo hoa nở bừng trên đỉnh đầu họ, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả bầu trời. Hai người bị tiếng vang thu hút, ngẩng đầu lên xem. Chung Trinh không biết từ đâu đi tới, đưa điện thoại ra, “Xem này! Hình em chụp đấy, có đẹp không?”

Tùng Dung ghé đầu nhìn. Trong ánh sáng lung linh, hai người nhìn nhau cười. Pháo hoa nổ thật đúng lúc, chiếu rạng nụ cười của anh và cô. Tuy chỉ là góc nghiêng, khuôn mặt đôi bên đều không rõ nét, nhưng qua màn hình vẫn có thể cảm nhận được tình ý nồng nàn.

Ôn Thiếu Khanh hiếm khi khen cậu: “Ừ, được đấy. Gửi cho tôi.”

Trần Thốc và Tam Bảo cũng ghé đầu nhìn, vui vẻ trêu chọc, “Tình cảm quá…”

Ôn Thiếu Khanh ném bật lửa cho Trần Thốc, “Đốt pháo đi.”

Tam Bảo hớn hở kéo Trần Thốc đi đốt pháo hoa, còn Chung Trinh dắt Nhường Chút đi chơi pháo thăng thiên.

Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung đứng nhìn cách đó không xa. Bỗng dưng anh lấy ra một con chó bông, đưa cho cô, “Quà mừng năm mới.”

Tùng Dung nhận lấy xem “Gì đây?”

Ôn Thiếu Khanh chỉ Nhường Chút đang hớn hở chạy vòng quay, “Nói ra thì cũng có liên quan đến em đấy. Làm từ túm lông em bứt ra khỏi người Nhường Chút lần trước, thấy giống nó không?”

“Giống…” Tùng Dung đờ đẫn gật đầu, “Nhưng anh coi em là trẻ con hay sao mà tặng em cái này?”

Mặt Ôn Thiếu Khanh rõ ràng muốn nói “Em chính là như vậy mà”. Thế nhưng anh lại lắc đầu, miễn cưỡng giải thích: “Coi như Nhường Chút tặng em đi.”

Tùng Dung không so đo với anh, ngoảnh đi gọi Nhường Chút: “Em cũng có quà cho Nhường Chút!”

Cô đeo một cái mũ tai thỏ màu hồng lên đầu chú chó, “Đây là lông thỏ thật đấy.”

Nói xong quay sang hỏi Ôn Thiếu Khanh: “Có đẹp không?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn một lúc mới khó xử mở miệng: “Cái mũ này thì đẹp, nhưng có vẻ… không hợp với nó lắm…”

Tùng Dung nắm lấy tai thỏ, “Sao không hợp? Đáng yêu lắm mà!”

Ôn Thiếu Khanh nhìn Nhường Chút rồi lại nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt phức tạp, “Em không biết… nó là chó đực à?”

“Nó là chó đực? Nhường Chút là giống đực?”

Ôn Thiếu Khanh sửa lời: “Công đấy.”

Tùng Dung quýnh lên, “Trước kia em thật sự không biết nó là chó đực…”

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào đầu Nhường Chút, “Vậy cái này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.